Phương Chính không tiếp tục cắn nữa, đem mục tiêu chuyển dời đến đôi môi Tô Nguyện, không ngừng liếm duyện, cường thế đi vào miệng cuốn lấy đầu lưỡi Tô Nguyện. Tô Nguyện dần dần chống đỡ không được, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở. Một loạt nước miếng không kịp nuốt theo khóe miệng chảy ra ngoài, đầu lưỡi Phương Chính toàn bộ tiến vào bên trong miệng Tô Nguyện, càn quét từng ngóc ngách trong đó rồi lại quấn lấy cái lưỡi nhỏ của cậu.
Tô Nguyện bị hôn đến thất điên bát đảo. Mà nội tâm cậu sắp hỏng mất, loại cảm giác bị người khác áp bách này một chút cũng không tốt, muốn phản kháng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể bị động thừa nhận, thân thể cũng dần dần nổi lên phản ứng.
Phương Chính cảm giác được dưới thân của đối phương biến hóa, rất quen tay mò vào trong quần cầm lấy vuốt ve vật kia, sau đó càng thêm vừa lòng với cảm giác thứ trong lòng bàn tay càng ngày càng nổi lên phản ứng.
Nhìn Tô Nguyện lộ ra biểu tình vui thích, Phương Chính thật muốn lập tức đem cậu ăn vào trong bụng. Nhưng mà hắn cần chịu đựng, nếu không có sự đồng ý của Tô Nguyện, hắn nhất định sẽ không làm gì quá phận với cậu, cho nên hắn cũng chỉ có thể lấy tay Tô Nguyện đến phát tiết, thuận tiện giúp cho cậu.
Cuối cùng hai người bọn họ vẫn là không có làm đến bước cuối cùng, chỉ lấy tay giúp nhau phát tiết liền thôi.
Sau đó, Phương Chính đem cửa sổ mở ra, hai người bán tựa vào đầu giường ngắm cảnh đêm. Thành thị ban đêm vẫn còn sáng ngời, các màu đèn nê ông trang trí ở các nơi trong thành thị, ngẫu nhiên lại có thể nghe thấy tiếng còi ô tô, còn lại là một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên nhớ tới câu nói nọ: Cuộc sống an ổn, năm tháng yên bình bên nhau.
"Tô Nguyện." Phương Chính nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Ân." Tô Nguyện miễn cưỡng ứng một tiếng, cậu muốn nghịch di động, di động lại bị Phương Chính hung hăng tắt nguồn, sau đó thế nào cũng phải lôi kéo cậu ngắm phong cảnh.
Tô Nguyện trước kia như thế nào lại không phát hiện ra Phương Chính bá đạo như vậy chứ...
Được rồi, trách cậu đối với Phương Chính hiểu biết quá ít ỏi, hoặc là Phương Chính che dấu quá sâu.
"Em suy nghĩ cái gì thế?" Phương Chính hỏi.
Tô Nguyện thật muốn phiên một ánh mắt xem thường! Tại sao hỏi cậu suy nghĩ cái gì! Cậu đương nhiên là muốn nghịch di động! Anh có thể cho người ta dùng không mà hỏi! "Không nghĩ cái gì hết." Tô Nguyện trong lời nói có thể nghe thấy tiếng thở dài.
Cậu muốn nghịch di động nghịch di động a! Được rồi... Ngẫm thôi là tốt rồi...
"Ân... vậy chúng ta tiếp tục lần nữa đi." Phương Chính mặt có chút hồng, bàn tay đặt ở trên giường cầm lấy bàn tay Tô Nguyện có chút lạnh.
"Như vậy vẫn còn muốn..." Tôi mới không cần! Tôi muốn di động di động! Được rồi, Tô Nguyện thừa nhận, như vậy cũng rất tốt... Ân.
Sau đó Tô Nguyện chủ động nắm chặt thứ nóng bỏng kia của Phương Chính, có chút manh cười nói, "Như vậy là được chứ gì."
Ngày hôm sau ba người đã đi đến một ngọn núi nổi tiếng gần đó. Bậc thang để leo lên đỉnh núi được làm bằng đá, một bên bậc thang là núi cao, một bên kia thì là vách đá, phía trước cũng có không ít người cắn răng hướng về phía trước bước đi. Trên đỉnh núi là một tòa miếu thờ, nghe nói rất linh, hương khói quanh năm tràn đầy.
Tô Nguyện ban đầu còn tinh thần hăng hái, đi đến một nửa liền mệt không bước nổi, thở hổn hển níu tay Phương Chính đang thong thả hướng về phía trước đi. Tương tự, Phương Nhiễm một thân trang phục giản dị, bước đi như bay như thể đang giẫm trên mây, Tô Nguyện thật buồn bực, đồng dạng là người, vì cái gì Phương Chính cùng Phương Nhiễm lại có thể nhẹ nhàng như vậy! Nhất định là do gien di truyền! (do cậu quanh năm rúc trong nhà đó!)
Có lẽ thật sự là do gien cũng nên, hai huynh muội Phương Chính từ nhỏ rất thích vận động, tế bào vận động khá phát triển, cho nên người người vóc dáng rất cao, thể lực cũng rất tốt!
"Anh dâu a anh yếu như vậy như thế nào có thể tiếp nhận nổi anh hai chứ?" Đi ở đằng trước địa Phương Nhiễm ý tứ hàm xúc không rõ đối Tô Nguyện nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Tô Nguyện mặt đỏ bừng, buông tay Phương Chính tự mình đi. Phương Chính có chút mất mát nhìn cánh tay trống trơn, sau đó thầm oán nhìn Phương Nhiễm một cái.
Hiển nhiên, hắn còn chưa có nói gì mà.
Tô Nguyện bị hôn đến thất điên bát đảo. Mà nội tâm cậu sắp hỏng mất, loại cảm giác bị người khác áp bách này một chút cũng không tốt, muốn phản kháng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể bị động thừa nhận, thân thể cũng dần dần nổi lên phản ứng.
Phương Chính cảm giác được dưới thân của đối phương biến hóa, rất quen tay mò vào trong quần cầm lấy vuốt ve vật kia, sau đó càng thêm vừa lòng với cảm giác thứ trong lòng bàn tay càng ngày càng nổi lên phản ứng.
Nhìn Tô Nguyện lộ ra biểu tình vui thích, Phương Chính thật muốn lập tức đem cậu ăn vào trong bụng. Nhưng mà hắn cần chịu đựng, nếu không có sự đồng ý của Tô Nguyện, hắn nhất định sẽ không làm gì quá phận với cậu, cho nên hắn cũng chỉ có thể lấy tay Tô Nguyện đến phát tiết, thuận tiện giúp cho cậu.
Cuối cùng hai người bọn họ vẫn là không có làm đến bước cuối cùng, chỉ lấy tay giúp nhau phát tiết liền thôi.
Sau đó, Phương Chính đem cửa sổ mở ra, hai người bán tựa vào đầu giường ngắm cảnh đêm. Thành thị ban đêm vẫn còn sáng ngời, các màu đèn nê ông trang trí ở các nơi trong thành thị, ngẫu nhiên lại có thể nghe thấy tiếng còi ô tô, còn lại là một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên nhớ tới câu nói nọ: Cuộc sống an ổn, năm tháng yên bình bên nhau.
"Tô Nguyện." Phương Chính nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Ân." Tô Nguyện miễn cưỡng ứng một tiếng, cậu muốn nghịch di động, di động lại bị Phương Chính hung hăng tắt nguồn, sau đó thế nào cũng phải lôi kéo cậu ngắm phong cảnh.
Tô Nguyện trước kia như thế nào lại không phát hiện ra Phương Chính bá đạo như vậy chứ...
Được rồi, trách cậu đối với Phương Chính hiểu biết quá ít ỏi, hoặc là Phương Chính che dấu quá sâu.
"Em suy nghĩ cái gì thế?" Phương Chính hỏi.
Tô Nguyện thật muốn phiên một ánh mắt xem thường! Tại sao hỏi cậu suy nghĩ cái gì! Cậu đương nhiên là muốn nghịch di động! Anh có thể cho người ta dùng không mà hỏi! "Không nghĩ cái gì hết." Tô Nguyện trong lời nói có thể nghe thấy tiếng thở dài.
Cậu muốn nghịch di động nghịch di động a! Được rồi... Ngẫm thôi là tốt rồi...
"Ân... vậy chúng ta tiếp tục lần nữa đi." Phương Chính mặt có chút hồng, bàn tay đặt ở trên giường cầm lấy bàn tay Tô Nguyện có chút lạnh.
"Như vậy vẫn còn muốn..." Tôi mới không cần! Tôi muốn di động di động! Được rồi, Tô Nguyện thừa nhận, như vậy cũng rất tốt... Ân.
Sau đó Tô Nguyện chủ động nắm chặt thứ nóng bỏng kia của Phương Chính, có chút manh cười nói, "Như vậy là được chứ gì."
Ngày hôm sau ba người đã đi đến một ngọn núi nổi tiếng gần đó. Bậc thang để leo lên đỉnh núi được làm bằng đá, một bên bậc thang là núi cao, một bên kia thì là vách đá, phía trước cũng có không ít người cắn răng hướng về phía trước bước đi. Trên đỉnh núi là một tòa miếu thờ, nghe nói rất linh, hương khói quanh năm tràn đầy.
Tô Nguyện ban đầu còn tinh thần hăng hái, đi đến một nửa liền mệt không bước nổi, thở hổn hển níu tay Phương Chính đang thong thả hướng về phía trước đi. Tương tự, Phương Nhiễm một thân trang phục giản dị, bước đi như bay như thể đang giẫm trên mây, Tô Nguyện thật buồn bực, đồng dạng là người, vì cái gì Phương Chính cùng Phương Nhiễm lại có thể nhẹ nhàng như vậy! Nhất định là do gien di truyền! (do cậu quanh năm rúc trong nhà đó!)
Có lẽ thật sự là do gien cũng nên, hai huynh muội Phương Chính từ nhỏ rất thích vận động, tế bào vận động khá phát triển, cho nên người người vóc dáng rất cao, thể lực cũng rất tốt!
"Anh dâu a anh yếu như vậy như thế nào có thể tiếp nhận nổi anh hai chứ?" Đi ở đằng trước địa Phương Nhiễm ý tứ hàm xúc không rõ đối Tô Nguyện nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Tô Nguyện mặt đỏ bừng, buông tay Phương Chính tự mình đi. Phương Chính có chút mất mát nhìn cánh tay trống trơn, sau đó thầm oán nhìn Phương Nhiễm một cái.
Hiển nhiên, hắn còn chưa có nói gì mà.
Danh sách chương