Beta:Minh Nguyệt
Bởi vì biến thành tang thi, Quý Lạc hoàn toàn không cảm giác được đói khát, hơn nữa bản thân nguyên chủ chính là tang thi hoàng, dục vọng đối với người sống cũng là thấp đến không thể thấp hơn nữa, cho nên Quý Lạc hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề đồ ăn.
Thứ duy nhất làm cô bối rối chính là bàn tay cùng móng tay, tay cùng móng tay cô đã hoàn toàn bị biến đen, làm cho cô dở khóc dở cười chính là khi cầm một món đồ gì thì đều không cẩn thận mà phá đi mất, cũng giống như khi cô rửa sạch dưa hấu trong tủ lạnh, không cẩn thận, dưa hấu đã bị móng tay cô đâm đến hoàn toàn giàn giụa nước sốt.
Nhưng móng tay này cũng là một cái vũ khí, cho nên cho dù Quý Lạc cảm thấy nó phiền thì cũng chỉ có thể lưu lại, không chừng còn có thể cứu mạng.
Có điều cái móng tay này quả thật là một thứ phiền toái, vạn nhất như bị phát hiện, có khả năng cô sẽ bị mọi người đánh thành cái sàng.
Cô ở nhà lục tung cả buổi rốt cuộc cũng tìm được một lọ sơn móng tay, cô vụng về mà vặn cái nắp ra, đem móng tay màu đen từng bước từng bước tô thành màu đỏ, trừ bỏ bên ngoài nhìn không được đẹp mắt, thì mặt khác cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không bị nhận ra.
Để ngừa vạn nhất, cô đi tìm một cái bao, bên trong bỏ một vài thanh đao, còn có bình sơn móng tay kia cũng mang theo, cuối cùng cô suy nghĩ một chút, vẫn nên đem đồ ăn còn thừa trong nhà theo luôn, tốt xấu gì cô cũng muốn ngụy trang thành con người, dù sao không có khả năng đồ ăn gì cũng đều không mang theo đi? Sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, Quý Lạc liền bỏ tay lên trên then chốt cửa, vị diện này không giống với các vị diện đơn giản khác, một khi không cẩn thận thì có khả năng cô sẽ chết, cho nên nếu ra khỏi cái cửa này, liền biểu thị cô sẽ bắt đầu sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà cô, không còn đường lui nữa rồi.
Hít sâu một hơi, Quý Lạc liền mở cửa ra.
Chân vừa mới vươn ra liền dẫm phải một thứ mềm như bông, cô cúi đầu nhìn lại, là một khối thi thể bị xé rách đến chỉ còn một chút da thịt, hơn nữa ngẩng đầu nhìn lại thì không phải chỉ có một khối, làm cho cái không gian nhỏ hẹp này tràn đầy mùi hôi thối, tuy rằng khứu giác của cô đã không phải người bình thường, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra loại hương vị này.
Nơi đây không nên ở lại lâu, Quý Lạc khống chế đôi chân đang cứng đờ, chậm rãi đi xuống lầu.
Chờ thời điểm cô nhìn thấy một đám tang thi ở bên ngoài, da đầu liền có chút tê dại. Thậm chí còn có tang thi đem cô trở thành đồng loại, chạy tới bên cô chào hỏi.
“Ngao ô.” Xin chào a.
Quý Lạc trong đầu còn đang suy nghĩ làm thế nào để đáp lại, trong miệng liền phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Ngao ô.” Xin chào.
Tang thi kia hiển nhiên vô cùng cao hứng, thử hai hạ nha, sau đó nhìn thấy cách trang điểm của Quý Lạc thì lại nói: “Ngao ô ngao ô ngao.” Sao người lại ăn mặc giống con người vậy?
Cô còn chưa kịp đáp lại, tang thi trước mặt còn đang có ý tốt nói chuyện với cô đã bị bạo đầu, trong lúc nhất thời óc liền bắn ra, may mắn Quý Lạc trốn đi mau, bằng không liền phải tiếp thu lễ rửa tội óc.
Mà tiểu ca làm cho cương thi có ý tốt kia bạo đầu còn tự cho là bản thân đã làm được một chuyện vĩ đại cỡ nào, một bên đắc ý mà đảo qua bên người vài người một bên lớn tiếng nói với cô: “Còn không đi qua? Tính chờ bị tang thi ăn thịt luôn sao.”
Người này, đúng là bạn trai của nguyên chủ, vai chính của thế giới này, Lâm Hiên.
Xem bộ dạng này của hắn, thì hắn cũng không có nhận ra cô, phỏng chừng là do cô mang mũ cùng khẩu trang đi.
Cô tận lực giảm bớt tốc độ nện bước trên đường, như vậy thoạt nhìn thì không khác người bình thường là mấy, Lâm Hiên thấy cô nghe lời mà đi tới, liền vừa lòng gật đầu, sau đó cắm súng trong tay vào bao súng bên hông, rồi mới nói: “Về sau cô hãy đi theo chúng tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Quý Lạc giả vờ vô cùng cảm kích gật gật đầu, còn chuẩn bị đưa cho hắn một cái ánh mắt cảm kích, nhưng nhớ tới bản thân đã không còn là con người, biểu tình cũng không còn bao nhiêu, vẫn là nên từ bỏ đi.
Bởi vì biến thành tang thi, Quý Lạc hoàn toàn không cảm giác được đói khát, hơn nữa bản thân nguyên chủ chính là tang thi hoàng, dục vọng đối với người sống cũng là thấp đến không thể thấp hơn nữa, cho nên Quý Lạc hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề đồ ăn.
Thứ duy nhất làm cô bối rối chính là bàn tay cùng móng tay, tay cùng móng tay cô đã hoàn toàn bị biến đen, làm cho cô dở khóc dở cười chính là khi cầm một món đồ gì thì đều không cẩn thận mà phá đi mất, cũng giống như khi cô rửa sạch dưa hấu trong tủ lạnh, không cẩn thận, dưa hấu đã bị móng tay cô đâm đến hoàn toàn giàn giụa nước sốt.
Nhưng móng tay này cũng là một cái vũ khí, cho nên cho dù Quý Lạc cảm thấy nó phiền thì cũng chỉ có thể lưu lại, không chừng còn có thể cứu mạng.
Có điều cái móng tay này quả thật là một thứ phiền toái, vạn nhất như bị phát hiện, có khả năng cô sẽ bị mọi người đánh thành cái sàng.
Cô ở nhà lục tung cả buổi rốt cuộc cũng tìm được một lọ sơn móng tay, cô vụng về mà vặn cái nắp ra, đem móng tay màu đen từng bước từng bước tô thành màu đỏ, trừ bỏ bên ngoài nhìn không được đẹp mắt, thì mặt khác cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không bị nhận ra.
Để ngừa vạn nhất, cô đi tìm một cái bao, bên trong bỏ một vài thanh đao, còn có bình sơn móng tay kia cũng mang theo, cuối cùng cô suy nghĩ một chút, vẫn nên đem đồ ăn còn thừa trong nhà theo luôn, tốt xấu gì cô cũng muốn ngụy trang thành con người, dù sao không có khả năng đồ ăn gì cũng đều không mang theo đi? Sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, Quý Lạc liền bỏ tay lên trên then chốt cửa, vị diện này không giống với các vị diện đơn giản khác, một khi không cẩn thận thì có khả năng cô sẽ chết, cho nên nếu ra khỏi cái cửa này, liền biểu thị cô sẽ bắt đầu sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà cô, không còn đường lui nữa rồi.
Hít sâu một hơi, Quý Lạc liền mở cửa ra.
Chân vừa mới vươn ra liền dẫm phải một thứ mềm như bông, cô cúi đầu nhìn lại, là một khối thi thể bị xé rách đến chỉ còn một chút da thịt, hơn nữa ngẩng đầu nhìn lại thì không phải chỉ có một khối, làm cho cái không gian nhỏ hẹp này tràn đầy mùi hôi thối, tuy rằng khứu giác của cô đã không phải người bình thường, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra loại hương vị này.
Nơi đây không nên ở lại lâu, Quý Lạc khống chế đôi chân đang cứng đờ, chậm rãi đi xuống lầu.
Chờ thời điểm cô nhìn thấy một đám tang thi ở bên ngoài, da đầu liền có chút tê dại. Thậm chí còn có tang thi đem cô trở thành đồng loại, chạy tới bên cô chào hỏi.
“Ngao ô.” Xin chào a.
Quý Lạc trong đầu còn đang suy nghĩ làm thế nào để đáp lại, trong miệng liền phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Ngao ô.” Xin chào.
Tang thi kia hiển nhiên vô cùng cao hứng, thử hai hạ nha, sau đó nhìn thấy cách trang điểm của Quý Lạc thì lại nói: “Ngao ô ngao ô ngao.” Sao người lại ăn mặc giống con người vậy?
Cô còn chưa kịp đáp lại, tang thi trước mặt còn đang có ý tốt nói chuyện với cô đã bị bạo đầu, trong lúc nhất thời óc liền bắn ra, may mắn Quý Lạc trốn đi mau, bằng không liền phải tiếp thu lễ rửa tội óc.
Mà tiểu ca làm cho cương thi có ý tốt kia bạo đầu còn tự cho là bản thân đã làm được một chuyện vĩ đại cỡ nào, một bên đắc ý mà đảo qua bên người vài người một bên lớn tiếng nói với cô: “Còn không đi qua? Tính chờ bị tang thi ăn thịt luôn sao.”
Người này, đúng là bạn trai của nguyên chủ, vai chính của thế giới này, Lâm Hiên.
Xem bộ dạng này của hắn, thì hắn cũng không có nhận ra cô, phỏng chừng là do cô mang mũ cùng khẩu trang đi.
Cô tận lực giảm bớt tốc độ nện bước trên đường, như vậy thoạt nhìn thì không khác người bình thường là mấy, Lâm Hiên thấy cô nghe lời mà đi tới, liền vừa lòng gật đầu, sau đó cắm súng trong tay vào bao súng bên hông, rồi mới nói: “Về sau cô hãy đi theo chúng tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Quý Lạc giả vờ vô cùng cảm kích gật gật đầu, còn chuẩn bị đưa cho hắn một cái ánh mắt cảm kích, nhưng nhớ tới bản thân đã không còn là con người, biểu tình cũng không còn bao nhiêu, vẫn là nên từ bỏ đi.
Danh sách chương