Edit:LinhLan601
Beta:Tề Tuyết Đồng
Cô vẫn luôn không có phát hiện, thì ra một người như hắn cũng có thời điểm yếu ớt như vậy. Là bởi vì từ trước tới nay hắn che dấu sự yếu đuối của mình quá tốt, cho nên làm cô đã quên, cho tới nay, mọi việc đều do hắn phải trả giá.
Hiện tại, cô mới nhận ra bản thân đã tiến vào một cái vòng luẩn quẩn, một nhiệm vụ cùng tình cảm luẩn quẩn.
Quý Lạc xoay người muốn chạy, lại không cẩn thận va vào chậu hoa dưới chân. Chậu hoa loảng xoảng một tiếng, lập tức vỡ nát. Thanh âm giữa ban đêm yên tĩnh phá lệ chói tai. Chờ Thư Ninh quay đầu lại, liền thấy Quý Lạc không biết làm gì mà đứng ở chỗ đó.
Mà Quý Lạc cũng nhìn thấy rõ đồ vật trên tay hắn, là một thanh kiếm. Thanh kiếm kia cô vô cùng quen thuộc, bởi vì kiếm tuệ* là do chính tay cô chọn lựa. Cô vẫn luôn cho rằng cô đã ném nó đi, lại không ngờ nó lại ở chỗ này của hắn.
*tuệ ( 穗): tua, tua rua, dây được bện lại. "kiếm tuệ": tua kiếm.
Biểu tình của Thư Ninh một chút cũng không có quẫn bách vì làm chuyện xấu, ngược lại, vẻ mặt hắn vô cùng bằng phẳng. Rõ ràng mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, trên mặt lại phủ kín một tầng đau thương.
“Phụ thân đã nói hết cho ngươi?”
Nếu tối nay cô xuất hiện ở chỗ này, đủ để chứng minh cô đã biết tất cả. Tâm của Thư Ninh tựa như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương. Nhưng hắn không thể không duy trì biểu tình trấn định, tận lực khiến chính mình không biểu hiện quá mức để ý đến cô.
“Đúng vậy.”
Thư Ninh thở dài, xoay người lại nói: “Vậy sao ngươi còn không đi?”
Thực xin lỗi, ta không muốn để nàng nhìn thấy bộ dáng chật vật này. So với việc bị nàng cự tuyệt, còn khiến ta khó chịu hơn.
Hắn đợi rất lâu, thẳng đến khi hắn cho rằng cô đã đi rồi, nhưng một thân thể ấm áp đột nhiên ôm chặt lấy hắn, mùi hương hắn quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi. Con ngươi hắn trừng lớn, thân thể cũng không dám động một chút, hắn sợ sẽ đánh vỡ giấc mộng đẹp đẽ này.
“Thực xin lỗi.”
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn nghe được cô nói xin lỗi. Mỗi một lần, đều làm hắn cảm thấy sợ hãi.
“Xin lỗi vì cái gì?”
Quý Lạc hít sâu một hơi, rồi mới nói: “Thực xin lỗi, ta không thể làm như chàng mong muốn, ta không đi.”
Trong nháy mắt ấy, Thư Ninh chỉ cảm thấy trong lòng run lên một chút. Thông minh như hắn, lúc này lại có chút trì độn, không hiểu lời nói của cô có ý tứ gì.
“Lời này của ngươi..... Là có ý gì?”
“Ý của ta chính là, ta thích chàng nên ta sẽ không đi.”
Giờ phút này, Thư Ninh bỗng cảm thấy, hắn sống ngần ấy năm chính là vì chờ một câu nói này. Mà hiện tại, hắn đã chờ được rồi.
Hắn lập tức xoay người, ôm cô thật chặt.
Quý Lạc nhìn hắn một hồi lâu, lại nói thêm: “Thực xin lỗi.”
Trong mắt Thư Ninh như có ánh nước. Hắn mỉm cười, nói: “Không quan hệ, việc đó với nàng không có quan hệ.”
Nháy mắt, từng giọt nước mắt lóng lánh theo gương mặt Quý Lạc rơi xuống, một giọt lại một giọt.
Thư Ninh vội vàng giơ tay lau đi. Thời điểm hắn phát hiện không thể lau hết liền dứt khoát hôn lên đôi mắt cô. Lông mi cô run rẩy, tựa như là dòng điện tê dại khe khẽ tràn vào lòng hắn. Đôi mắt Quý Lạc hồng hồng, ánh nhìn mềm mại, tựa như đóa hoa nhài sau cơn mưa.
“Chàng...có muốn hôn ta...”
Một câu nói, liền đem toàn bộ lí trí cùng tỉnh táo trong đầu Thư Ninh đánh nát. Hắn cúi đầu, hôn xuống môi cô.
“Vậy, thanh kiếm này là do chàng lấy trộm?”
Quý Lạc dựa vào lồng ngực Thư Ninh, hỏi.
Thư Ninh bất đắc dĩ nói: “Không phải là trộm. Lúc trước, nàng chỉ lo cùng Quyết...... Ở bên cạnh hắn, cho nên đã quên đi nó.”
Hắn không muốn nói ra hai chữ Quyết Y, mà thanh kiếm này, lại là ở lúc trước hắn đứng trong góc nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau, chờ đến khi bọn họ đều đã quên nó, hắn mới động tâm tư nhặt nó về, vẫn luôn giữ lại cho tới tận hôm nay.
“Nga, vậy vì sao chàng lại thích ta?”
Vấn đề này, Thư Ninh có chút không muốn trả lời, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hắn lại không muốn cô thất vọng.
Vì thế hắn nói: “Bởi vì nàng có thể bảo vệ ta.”
Gì? Cái này mà cũng tính là thích sao? Thư Ninh cười giảo hoạt như một con hồ ly, trong lòng lại nói, bởi vì là nàng, cho nên mới thích.
Nhưng mà Thư Ninh, người ta phải bảo vệ, không chỉ có một mình chàng.
Beta:Tề Tuyết Đồng
Cô vẫn luôn không có phát hiện, thì ra một người như hắn cũng có thời điểm yếu ớt như vậy. Là bởi vì từ trước tới nay hắn che dấu sự yếu đuối của mình quá tốt, cho nên làm cô đã quên, cho tới nay, mọi việc đều do hắn phải trả giá.
Hiện tại, cô mới nhận ra bản thân đã tiến vào một cái vòng luẩn quẩn, một nhiệm vụ cùng tình cảm luẩn quẩn.
Quý Lạc xoay người muốn chạy, lại không cẩn thận va vào chậu hoa dưới chân. Chậu hoa loảng xoảng một tiếng, lập tức vỡ nát. Thanh âm giữa ban đêm yên tĩnh phá lệ chói tai. Chờ Thư Ninh quay đầu lại, liền thấy Quý Lạc không biết làm gì mà đứng ở chỗ đó.
Mà Quý Lạc cũng nhìn thấy rõ đồ vật trên tay hắn, là một thanh kiếm. Thanh kiếm kia cô vô cùng quen thuộc, bởi vì kiếm tuệ* là do chính tay cô chọn lựa. Cô vẫn luôn cho rằng cô đã ném nó đi, lại không ngờ nó lại ở chỗ này của hắn.
*tuệ ( 穗): tua, tua rua, dây được bện lại. "kiếm tuệ": tua kiếm.
Biểu tình của Thư Ninh một chút cũng không có quẫn bách vì làm chuyện xấu, ngược lại, vẻ mặt hắn vô cùng bằng phẳng. Rõ ràng mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, trên mặt lại phủ kín một tầng đau thương.
“Phụ thân đã nói hết cho ngươi?”
Nếu tối nay cô xuất hiện ở chỗ này, đủ để chứng minh cô đã biết tất cả. Tâm của Thư Ninh tựa như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương. Nhưng hắn không thể không duy trì biểu tình trấn định, tận lực khiến chính mình không biểu hiện quá mức để ý đến cô.
“Đúng vậy.”
Thư Ninh thở dài, xoay người lại nói: “Vậy sao ngươi còn không đi?”
Thực xin lỗi, ta không muốn để nàng nhìn thấy bộ dáng chật vật này. So với việc bị nàng cự tuyệt, còn khiến ta khó chịu hơn.
Hắn đợi rất lâu, thẳng đến khi hắn cho rằng cô đã đi rồi, nhưng một thân thể ấm áp đột nhiên ôm chặt lấy hắn, mùi hương hắn quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi. Con ngươi hắn trừng lớn, thân thể cũng không dám động một chút, hắn sợ sẽ đánh vỡ giấc mộng đẹp đẽ này.
“Thực xin lỗi.”
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn nghe được cô nói xin lỗi. Mỗi một lần, đều làm hắn cảm thấy sợ hãi.
“Xin lỗi vì cái gì?”
Quý Lạc hít sâu một hơi, rồi mới nói: “Thực xin lỗi, ta không thể làm như chàng mong muốn, ta không đi.”
Trong nháy mắt ấy, Thư Ninh chỉ cảm thấy trong lòng run lên một chút. Thông minh như hắn, lúc này lại có chút trì độn, không hiểu lời nói của cô có ý tứ gì.
“Lời này của ngươi..... Là có ý gì?”
“Ý của ta chính là, ta thích chàng nên ta sẽ không đi.”
Giờ phút này, Thư Ninh bỗng cảm thấy, hắn sống ngần ấy năm chính là vì chờ một câu nói này. Mà hiện tại, hắn đã chờ được rồi.
Hắn lập tức xoay người, ôm cô thật chặt.
Quý Lạc nhìn hắn một hồi lâu, lại nói thêm: “Thực xin lỗi.”
Trong mắt Thư Ninh như có ánh nước. Hắn mỉm cười, nói: “Không quan hệ, việc đó với nàng không có quan hệ.”
Nháy mắt, từng giọt nước mắt lóng lánh theo gương mặt Quý Lạc rơi xuống, một giọt lại một giọt.
Thư Ninh vội vàng giơ tay lau đi. Thời điểm hắn phát hiện không thể lau hết liền dứt khoát hôn lên đôi mắt cô. Lông mi cô run rẩy, tựa như là dòng điện tê dại khe khẽ tràn vào lòng hắn. Đôi mắt Quý Lạc hồng hồng, ánh nhìn mềm mại, tựa như đóa hoa nhài sau cơn mưa.
“Chàng...có muốn hôn ta...”
Một câu nói, liền đem toàn bộ lí trí cùng tỉnh táo trong đầu Thư Ninh đánh nát. Hắn cúi đầu, hôn xuống môi cô.
“Vậy, thanh kiếm này là do chàng lấy trộm?”
Quý Lạc dựa vào lồng ngực Thư Ninh, hỏi.
Thư Ninh bất đắc dĩ nói: “Không phải là trộm. Lúc trước, nàng chỉ lo cùng Quyết...... Ở bên cạnh hắn, cho nên đã quên đi nó.”
Hắn không muốn nói ra hai chữ Quyết Y, mà thanh kiếm này, lại là ở lúc trước hắn đứng trong góc nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau, chờ đến khi bọn họ đều đã quên nó, hắn mới động tâm tư nhặt nó về, vẫn luôn giữ lại cho tới tận hôm nay.
“Nga, vậy vì sao chàng lại thích ta?”
Vấn đề này, Thư Ninh có chút không muốn trả lời, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hắn lại không muốn cô thất vọng.
Vì thế hắn nói: “Bởi vì nàng có thể bảo vệ ta.”
Gì? Cái này mà cũng tính là thích sao? Thư Ninh cười giảo hoạt như một con hồ ly, trong lòng lại nói, bởi vì là nàng, cho nên mới thích.
Nhưng mà Thư Ninh, người ta phải bảo vệ, không chỉ có một mình chàng.
Danh sách chương