Beta:Minh Nguyệt
Quý Lạc chỉ cảm thấy tiểu tính tình của Quyết Y lại tái phát, cô quay đầu lại chuẩn bị cùng đi với Thư Ninh, mới vừa vươn tay, thì Thư Ninh lại tránh khỏi, một mình một người đi ra ngoài.
Chẳng lẽ hai người này cùng lúc tái phát tiểu tính tình? Quý Lạc thu hồi tay lại, cũng đi ra ngoài.
Quyết Y quả thật rất để ý đến Quý Lạc, ngoài động có rất nhiều người quen thuộc đang đứng, xem ra hắn đã gọi cả binh lính tới.
Quý Lạc mới đi ra ngoài, những người đó liền nhìn thấy cô, lập tức cung kính mà gọi: "Quý tướng quân."
Thanh âm chỉnh tề to lớn vang dội, nhưng thật ra làm cô lắp bắp kinh hãi.
Làm Quý Lạc không nghĩ tới chính là, cô ở cái vị diện này thế nhưng đã được hai năm, trong lúc này cô có cùng Nhị Linh liên hệ quá, nhưng mà tới cả Nhị Linh cũng không biết đây là có chuyện gì, mà Quý Lạc lúc này mới tỉnh ngộ lại, nhận nhiệm vụ là phải bảo vệ Quyết Y, vậy chẳng phải là cô phải bảo vệ hắn cả đời? Không sai, lý giải như vậy nói là có thể nghĩ thông suốt, Quý Lạc quả thực là khóc không ra nước mắt, đây rốt cuộc là cái nhiệm vụ gì vậy a.
Điều duy nhất làm cô vui mừng chính là, trong mấy năm nay Quyết Y luyện võ công nhưng thật ra rất không tồi, bởi vì như vậy, cô còn được hoàng đế ban thưởng cho rất nhiều bảo bối, nghĩ như vậy thì cũng không phải không có an ủi.
"A Lạc."
Quý Lạc còn đang thầm cảm thán, thì từ phía sau liền truyền đến thanh âm của Quyết Y, mấy năm nay Quyết Y đã cao hơn rất nhiều, đứng ở trước mặt Quý Lạc thì đã cao hơn cô tới nửa cái đầu, hơn nữa vẻ ngây ngô trẻ con trên mặt đã bớt đi ít nhiều, hiện tại hắn là đối tượng được rất nhiều tiểu thư khuê các ái mộ.
Trên tay hắn cầm hai thanh kiếm, hắn bỗng đưa một thanh trong đó cho cô, Quý Lạc nghi hoặc nhìn hắn, hắn liền giải thích: "Hai năm trước ta bại bởi ngươi, hiện tại ta muốn cùng ngươi so lại một lần nữa."
Quý Lạc dương môi, tiếp nhận thanh kiếm kia, nói: "Được, hãy cho ta nhìn xem ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu."
Hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không chiếm được tiện nghi của đối phương, so sánh với hai năm trước, thì kiếm pháp của Quyết Y đã luyện được vô cùng thuần thục, nhất chiêu nhất động đều làm người khác tán thưởng không thôi.
Cuối cùng, kiếm của Quyết Y lại giống như hai năm trước, bị Quý Lạc đánh bay.
Vẻ mặt Quyết Y ưu thương mà nhìn trời: "Vẫn không được, xem ra ngươi còn phải tiếp tục dạy ta."
Tâm tư nhỏ này của hắn sao Quý Lạc có thể không nhận ra, Quý Lạc liền từ chối: "Không cần, ngươi quá ngốc, ta muốn từ bỏ ngươi."
"Ngươi có phải muốn đi dạy cho Thư Ninh đúng không?"
Quyết Y tức giận hỏi, tươi cười trên mặt Quý Lạc lập tức biến mất, mấy năm nay Quyết Y vẫn luôn không có cho Thư Ninh sắc mặt tốt, cho dù là phát cáu thì cũng nên đủ rồi.
"Tự ngươi chơi đi, ta đi đây."
Nói xong, cũng mặc kệ Quyết Y đang gọi to ở phía sau, cô liền trực tiếp rời đi.
Mới cửa cung ra, cô liền nhìn thấy thân ảnh của Thư Ninh, hắn vẫn thích đem bản thân bọc đến kín mít, nhưng lại che lấp không được dung mạo của hắn, chỉ cần nhìn bóng dáng thôi là có thể nháy mắt hạ gục được vô số thiếu nữ.
Quý Lạc vừa đi phía sau hắn vừa cảm thán, Quyết Y cao hơn cô còn chưa tính, vì sao Thư Ninh thoạt nhìn gầy yếu như vậy mà cũng cao hơn so với cô?
Cô đang muốn dọa hắn một cái, ai ngờ hắn hình như phát hiện mà bỗng quay đầu lại, nhưng thật ra suýt nữa đã dọa sợ Quý Lạc.
"Thư Ninh, vì sao mỗi lần ngươi đều có thể phát hiện ra ta?"
Giọng nói của cô rất có ý tứ oán trách, Thư Ninh chỉ cười nhạt không nói.
Bởi vì mùi hương trên người cô sớm đã khắc vào trong tận tâm khảm của hắn.
"Hôm nay phụ thân ngươi lại mời ta đến nhà ngươi ăn cơm?"
Thư Ninh mỉm cười gật đầu, sau đó liền lên xe ngựa, tiếp theo duỗi tay muốn kéo Quý Lạc lên, tay Quý Lạc vừa mới đặt vào tay hắn, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong ngây người cô đã bị Thư Ninh kéo lên xe, có chút không đứng vững, liền cùng Thư Ninh ngã ở bên trong xe ngựa lót thảm mềm mại.
Nếu bị ngã chính là Quyết Y, khẳng định hắn sẽ đẩy cô ra rồi lùi sang một bên, nhưng người trước mặt lại là Thư Ninh, là người nhỏ tuổi hơn cô nhưng từ trước tới nay lại luôn bao dung cô, Thư Ninh.
"Ngươi......"
Quý Lạc chỉ cảm thấy tiểu tính tình của Quyết Y lại tái phát, cô quay đầu lại chuẩn bị cùng đi với Thư Ninh, mới vừa vươn tay, thì Thư Ninh lại tránh khỏi, một mình một người đi ra ngoài.
Chẳng lẽ hai người này cùng lúc tái phát tiểu tính tình? Quý Lạc thu hồi tay lại, cũng đi ra ngoài.
Quyết Y quả thật rất để ý đến Quý Lạc, ngoài động có rất nhiều người quen thuộc đang đứng, xem ra hắn đã gọi cả binh lính tới.
Quý Lạc mới đi ra ngoài, những người đó liền nhìn thấy cô, lập tức cung kính mà gọi: "Quý tướng quân."
Thanh âm chỉnh tề to lớn vang dội, nhưng thật ra làm cô lắp bắp kinh hãi.
Làm Quý Lạc không nghĩ tới chính là, cô ở cái vị diện này thế nhưng đã được hai năm, trong lúc này cô có cùng Nhị Linh liên hệ quá, nhưng mà tới cả Nhị Linh cũng không biết đây là có chuyện gì, mà Quý Lạc lúc này mới tỉnh ngộ lại, nhận nhiệm vụ là phải bảo vệ Quyết Y, vậy chẳng phải là cô phải bảo vệ hắn cả đời? Không sai, lý giải như vậy nói là có thể nghĩ thông suốt, Quý Lạc quả thực là khóc không ra nước mắt, đây rốt cuộc là cái nhiệm vụ gì vậy a.
Điều duy nhất làm cô vui mừng chính là, trong mấy năm nay Quyết Y luyện võ công nhưng thật ra rất không tồi, bởi vì như vậy, cô còn được hoàng đế ban thưởng cho rất nhiều bảo bối, nghĩ như vậy thì cũng không phải không có an ủi.
"A Lạc."
Quý Lạc còn đang thầm cảm thán, thì từ phía sau liền truyền đến thanh âm của Quyết Y, mấy năm nay Quyết Y đã cao hơn rất nhiều, đứng ở trước mặt Quý Lạc thì đã cao hơn cô tới nửa cái đầu, hơn nữa vẻ ngây ngô trẻ con trên mặt đã bớt đi ít nhiều, hiện tại hắn là đối tượng được rất nhiều tiểu thư khuê các ái mộ.
Trên tay hắn cầm hai thanh kiếm, hắn bỗng đưa một thanh trong đó cho cô, Quý Lạc nghi hoặc nhìn hắn, hắn liền giải thích: "Hai năm trước ta bại bởi ngươi, hiện tại ta muốn cùng ngươi so lại một lần nữa."
Quý Lạc dương môi, tiếp nhận thanh kiếm kia, nói: "Được, hãy cho ta nhìn xem ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu."
Hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không chiếm được tiện nghi của đối phương, so sánh với hai năm trước, thì kiếm pháp của Quyết Y đã luyện được vô cùng thuần thục, nhất chiêu nhất động đều làm người khác tán thưởng không thôi.
Cuối cùng, kiếm của Quyết Y lại giống như hai năm trước, bị Quý Lạc đánh bay.
Vẻ mặt Quyết Y ưu thương mà nhìn trời: "Vẫn không được, xem ra ngươi còn phải tiếp tục dạy ta."
Tâm tư nhỏ này của hắn sao Quý Lạc có thể không nhận ra, Quý Lạc liền từ chối: "Không cần, ngươi quá ngốc, ta muốn từ bỏ ngươi."
"Ngươi có phải muốn đi dạy cho Thư Ninh đúng không?"
Quyết Y tức giận hỏi, tươi cười trên mặt Quý Lạc lập tức biến mất, mấy năm nay Quyết Y vẫn luôn không có cho Thư Ninh sắc mặt tốt, cho dù là phát cáu thì cũng nên đủ rồi.
"Tự ngươi chơi đi, ta đi đây."
Nói xong, cũng mặc kệ Quyết Y đang gọi to ở phía sau, cô liền trực tiếp rời đi.
Mới cửa cung ra, cô liền nhìn thấy thân ảnh của Thư Ninh, hắn vẫn thích đem bản thân bọc đến kín mít, nhưng lại che lấp không được dung mạo của hắn, chỉ cần nhìn bóng dáng thôi là có thể nháy mắt hạ gục được vô số thiếu nữ.
Quý Lạc vừa đi phía sau hắn vừa cảm thán, Quyết Y cao hơn cô còn chưa tính, vì sao Thư Ninh thoạt nhìn gầy yếu như vậy mà cũng cao hơn so với cô?
Cô đang muốn dọa hắn một cái, ai ngờ hắn hình như phát hiện mà bỗng quay đầu lại, nhưng thật ra suýt nữa đã dọa sợ Quý Lạc.
"Thư Ninh, vì sao mỗi lần ngươi đều có thể phát hiện ra ta?"
Giọng nói của cô rất có ý tứ oán trách, Thư Ninh chỉ cười nhạt không nói.
Bởi vì mùi hương trên người cô sớm đã khắc vào trong tận tâm khảm của hắn.
"Hôm nay phụ thân ngươi lại mời ta đến nhà ngươi ăn cơm?"
Thư Ninh mỉm cười gật đầu, sau đó liền lên xe ngựa, tiếp theo duỗi tay muốn kéo Quý Lạc lên, tay Quý Lạc vừa mới đặt vào tay hắn, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong ngây người cô đã bị Thư Ninh kéo lên xe, có chút không đứng vững, liền cùng Thư Ninh ngã ở bên trong xe ngựa lót thảm mềm mại.
Nếu bị ngã chính là Quyết Y, khẳng định hắn sẽ đẩy cô ra rồi lùi sang một bên, nhưng người trước mặt lại là Thư Ninh, là người nhỏ tuổi hơn cô nhưng từ trước tới nay lại luôn bao dung cô, Thư Ninh.
"Ngươi......"
Danh sách chương