Cô cười bỡn cợt làm Thư Ninh có chút quẫn bách, hắn vội đánh trống lảng, nói: "Có đồ ăn không? Ta đói bụng quá."
Quý Lạc giơ gà nướng trong tay lên, đã được xử lý tốt, đây là lúc trước cô học được từ Nguyệt Trì, tuy rằng lãng phí rất nhiều thời gian của cô.
Cô nhớ lại bộ đáng nướng cá của Nguyệt Trì, cũng bắt chước làm theo, nhưng càng ngày càng không giống, một con gà đang tốt lành liền bị cô chà đạp không còn hình dáng.
Thư Ninh quả thực nhìn không nổi nữa, hắn đi tới bên cạnh cô, vươn tay về phía cô, nói: "Đưa cho ta."
Xương tay hắn rõ ràng, lại thập phần tinh tế, ở trước ánh lửa còn phiếm một loại ánh sáng không khỏe mạnh, Quý Lạc đối điện với ánh mắt nghiêm túc của hắn, ngơ ngác mà đem đồ vật trên tay giao cho hắn, sau đó cô mới nhớ tới hỏi: "Ngươi biết làm không?"
Chờ đến lúc Thư Ninh thuần thục mà lật cá nướng, cô rốt cuộc cũng tin.
Một lát sau cô mới hỏi: "Sao ngươi lại biết làm vậy?"
Thư Ninh ở trong lòng thầm tự giễu, lúc trước vì muốn làm cho cô ăn, nên hắn đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cô vẫn không biết, phải nói là hắn không muốn để cho cô biết.
Hắn quá nhát gan, nhát gan và tự ti, hơn nữa hắn càng không muốn trở thành gánh nặng của cô, không muốn cô về sau nhớ tới hắn lại không muốn nghĩ nhiều thêm.
"Thời điểm nhàm chán thì đã học."
"A."
Quý Lạc cũng không có nghĩ nhiều, dù sao trong lòng cô Thư Ninh so với tiểu tử thúi Quyết Y kia cũng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Lúc này quần áo đều đã được phơi khô đến không sai biệt lắm, Quý Lạc đem quần áo phủ thêm lên người Thư Ninh, tầm mắt vô tình thấy được một vết máu ở cổ áo của hắn.
Vết máu này từ đâu mà có vậy? Chẳng lẽ là Thư Ninh bị thương? "Thư Ninh......"
Thư Ninh ngẩng đầu nhợt nhạt mà ừ một tiếng, Quý Lạc hồ nghi nhìn hắn vài lần, phát hiện tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt nhưng bộ dáng lại không có gì khó chịu, có lẽ là do bản thân đã nghĩ nhiều, Quý Lạc lắc đầu nói: "Không có gì."
Không thể không nói, tay nghề của Thư Ninh thật sự rất tốt, Quý Lạc đã ăn xong nửa con gà mà vẫn còn có chút chưa đã thèm, Thư Ninh nhìn cô khó có được tính tình trẻ con như vậy, liền đưa gà trong tay cho cô.
"?"
Quý Lạc nghi hoặc mà nhìn hắn, Thư Ninh nói: "Ngươi ăn đi, ta no rồi."
"Ngươi mới ăn ít như vậy mà đã no rồi? Hiện tại chính là thời điểm thân thể ngươi cần được bồi bổ, không thể để đói được."
Thư Ninh giống như không nghe thấy lời nói của cô, thu hồi tay lại rồi nói: "Nếu ngươi không cần thì ta liền ném."
Bộ dáng của hắn không giống như là đang nói giỡn, Quý Lạc vội vàng duỗi tay ra đoạt lại, sau đó ở trên miếng gà cắn một cái, cô nói: "Ai nói ta không cần?"
Kế tiếp, cô liền nhìn thấy Thư Ninh mang vẻ mặt sủng nịch mà nhìn cô, cô một bên ăn một bên tự hỏi, cho nên hai người họ rốt cuộc là ai lớn ai nhỏ đây?
Nghĩ như vậy, Thư Ninh thế nhưng còn vươn tay ra muốn giúp cô lau đi dầu mỡ bên miệng, Quý Lạc giống như gặp quỷ mà né tránh bàn tay của hắn, tay Thư Ninh cứ như thế mà dừng giữa không trung, duỗi tiếp cũng không được mà thu lại cũng không xong, không khí vô cùng xấu hổ, cuối cùng vẫn là Thư Ninh đánh vỡ sự xấu hổ này bằng cách thu hồi tay lại.
"Nhìn một hồi thấy có người ăn so với ta còn khó coi hơn."
Ý tứ của hắn chính là thấy không quen tướng ăn của Quý Lạc nên mới vươn tay ra, Quý Lạc nghe vậy liền yên lòng nói: "Tướng ăn của ngươi không có khó coi a, rất ưu nhã."
Thư Ninh: "......"
Hắn thật là bại bởi cô, thôi, phần tâm tư này chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi.
Chờ Quý Lạc ăn xong, cô mới nhớ tới trong tay áo còn một cái đồ vật, cô ném vào trong lòng ngực Thư Ninh, nói: "Nè, cho ngươi."
Đây là một khối hổ phách, thời điểm Quý Lạc đi tìm thức ăn thì vô tình phát hiện, lúc nhìn thấy nó thì người cô nhớ tới đầu tiên chính là Thư Ninh.
Thư Ninh nhìn chằm chằm khối hổ phách kia một hồi lâu, rồi mới lộ ra một mạt ý cười, lông mi thật dài của hắn đánh vào trên mặt hắn, môi đỏ khẽ nhếch, làm cho nữ hài tử như Quý Lạc nhìn thấy đều nhịn không được mà có chút tim đập gia tốc, chờ thời điểm nhìn thấy hắn đem hổ phách bỏ vào trong quần áo, Quý Lạc chỉ cảm thấy máu mũi sắp chảy ra rồi.
"Thư Ninh."
"Ân?"
"Ngươi nhìn thật là đẹp mắt."
"......"
Xem ra hắn sẽ bị cô làm cho tức chết trước.
Quý Lạc giơ gà nướng trong tay lên, đã được xử lý tốt, đây là lúc trước cô học được từ Nguyệt Trì, tuy rằng lãng phí rất nhiều thời gian của cô.
Cô nhớ lại bộ đáng nướng cá của Nguyệt Trì, cũng bắt chước làm theo, nhưng càng ngày càng không giống, một con gà đang tốt lành liền bị cô chà đạp không còn hình dáng.
Thư Ninh quả thực nhìn không nổi nữa, hắn đi tới bên cạnh cô, vươn tay về phía cô, nói: "Đưa cho ta."
Xương tay hắn rõ ràng, lại thập phần tinh tế, ở trước ánh lửa còn phiếm một loại ánh sáng không khỏe mạnh, Quý Lạc đối điện với ánh mắt nghiêm túc của hắn, ngơ ngác mà đem đồ vật trên tay giao cho hắn, sau đó cô mới nhớ tới hỏi: "Ngươi biết làm không?"
Chờ đến lúc Thư Ninh thuần thục mà lật cá nướng, cô rốt cuộc cũng tin.
Một lát sau cô mới hỏi: "Sao ngươi lại biết làm vậy?"
Thư Ninh ở trong lòng thầm tự giễu, lúc trước vì muốn làm cho cô ăn, nên hắn đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cô vẫn không biết, phải nói là hắn không muốn để cho cô biết.
Hắn quá nhát gan, nhát gan và tự ti, hơn nữa hắn càng không muốn trở thành gánh nặng của cô, không muốn cô về sau nhớ tới hắn lại không muốn nghĩ nhiều thêm.
"Thời điểm nhàm chán thì đã học."
"A."
Quý Lạc cũng không có nghĩ nhiều, dù sao trong lòng cô Thư Ninh so với tiểu tử thúi Quyết Y kia cũng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Lúc này quần áo đều đã được phơi khô đến không sai biệt lắm, Quý Lạc đem quần áo phủ thêm lên người Thư Ninh, tầm mắt vô tình thấy được một vết máu ở cổ áo của hắn.
Vết máu này từ đâu mà có vậy? Chẳng lẽ là Thư Ninh bị thương? "Thư Ninh......"
Thư Ninh ngẩng đầu nhợt nhạt mà ừ một tiếng, Quý Lạc hồ nghi nhìn hắn vài lần, phát hiện tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt nhưng bộ dáng lại không có gì khó chịu, có lẽ là do bản thân đã nghĩ nhiều, Quý Lạc lắc đầu nói: "Không có gì."
Không thể không nói, tay nghề của Thư Ninh thật sự rất tốt, Quý Lạc đã ăn xong nửa con gà mà vẫn còn có chút chưa đã thèm, Thư Ninh nhìn cô khó có được tính tình trẻ con như vậy, liền đưa gà trong tay cho cô.
"?"
Quý Lạc nghi hoặc mà nhìn hắn, Thư Ninh nói: "Ngươi ăn đi, ta no rồi."
"Ngươi mới ăn ít như vậy mà đã no rồi? Hiện tại chính là thời điểm thân thể ngươi cần được bồi bổ, không thể để đói được."
Thư Ninh giống như không nghe thấy lời nói của cô, thu hồi tay lại rồi nói: "Nếu ngươi không cần thì ta liền ném."
Bộ dáng của hắn không giống như là đang nói giỡn, Quý Lạc vội vàng duỗi tay ra đoạt lại, sau đó ở trên miếng gà cắn một cái, cô nói: "Ai nói ta không cần?"
Kế tiếp, cô liền nhìn thấy Thư Ninh mang vẻ mặt sủng nịch mà nhìn cô, cô một bên ăn một bên tự hỏi, cho nên hai người họ rốt cuộc là ai lớn ai nhỏ đây?
Nghĩ như vậy, Thư Ninh thế nhưng còn vươn tay ra muốn giúp cô lau đi dầu mỡ bên miệng, Quý Lạc giống như gặp quỷ mà né tránh bàn tay của hắn, tay Thư Ninh cứ như thế mà dừng giữa không trung, duỗi tiếp cũng không được mà thu lại cũng không xong, không khí vô cùng xấu hổ, cuối cùng vẫn là Thư Ninh đánh vỡ sự xấu hổ này bằng cách thu hồi tay lại.
"Nhìn một hồi thấy có người ăn so với ta còn khó coi hơn."
Ý tứ của hắn chính là thấy không quen tướng ăn của Quý Lạc nên mới vươn tay ra, Quý Lạc nghe vậy liền yên lòng nói: "Tướng ăn của ngươi không có khó coi a, rất ưu nhã."
Thư Ninh: "......"
Hắn thật là bại bởi cô, thôi, phần tâm tư này chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi.
Chờ Quý Lạc ăn xong, cô mới nhớ tới trong tay áo còn một cái đồ vật, cô ném vào trong lòng ngực Thư Ninh, nói: "Nè, cho ngươi."
Đây là một khối hổ phách, thời điểm Quý Lạc đi tìm thức ăn thì vô tình phát hiện, lúc nhìn thấy nó thì người cô nhớ tới đầu tiên chính là Thư Ninh.
Thư Ninh nhìn chằm chằm khối hổ phách kia một hồi lâu, rồi mới lộ ra một mạt ý cười, lông mi thật dài của hắn đánh vào trên mặt hắn, môi đỏ khẽ nhếch, làm cho nữ hài tử như Quý Lạc nhìn thấy đều nhịn không được mà có chút tim đập gia tốc, chờ thời điểm nhìn thấy hắn đem hổ phách bỏ vào trong quần áo, Quý Lạc chỉ cảm thấy máu mũi sắp chảy ra rồi.
"Thư Ninh."
"Ân?"
"Ngươi nhìn thật là đẹp mắt."
"......"
Xem ra hắn sẽ bị cô làm cho tức chết trước.
Danh sách chương