Mấy ngày kế tiếp, Quyết Y còn xem như là tự giác, mỗi ngày đều kiên trì tới đây huấn luyện, mà Quý Lạc cũng rất vui vẻ dạy hắn.

Làm Quý Lạc thấy kỳ quái chính là, Thư Ninh cơ hồ mỗi ngày đều chạy tới đây, mỗi lần sẽ luôn mang theo rất nhiều đồ ăn tới, nhưng Quyết Y chính là nhìn hắn không thuận mắt, mỗi lần ăn đồ của hắn còn muốn cùng hắn cãi nhau, hai người một động một tĩnh, thời gian cãi nhau luôn duy trì không đến mười lăm phút.

Hàm dưỡng* của Thư Ninh quả thật là rất tốt, đãi nhân có lễ không phù không táo**, giống như là hoa sen trong ao, mắt của những người xung quanh đều nhìn về phía hắn, như vậy Thư Ninh không thể nghi ngờ là người được chú ý nhất, hắn với Quyết Y, một người như là thái dương một người lại như là ánh trăng.

*Hàm dưỡng (bao gồm tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân) là những điều phát ra từ trong nội tâm và thể hiện ra ở hành vi, lời nói của người ấy.

**không than phiền, không ồn ào

Cứ cãi nhau như vậy, hai người thế nhưng cũng cãi ra cách mạng hữu nghị, giống như là lần này.

Quý Lạc đang đọc sách, Quyết Y đột nhiên chậm rì rì đến trước mặt cô, ở trong ánh mắt không kiên nhẫn của Quý Lạc chậm rãi nói ra ý đồ hắn đến đây.

"Ngày mai chúng ta có thể cùng đi du hồ không?"

"A, là đang muốn lười biếng?"

Quyết Y tức đến đỏ mặt, tuy rằng hắn thật sự muốn lười biếng, nhưng hắn cũng thiệt tình muốn mời cô cùng đi du hồ mà.

"Được rồi, nhìn vào phần ngươi gần đây cần mẫn như vậy, ta sẽ đáp ứng ngươi."

"Thật tốt quá." Quyết Y cao hứng mà nhảy lên, Quý Lạc nhìn thấy mà chỉ biết lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng chỉ là hài tử mười lăm tuổi.

Quyết Y thấy Thư Ninh bên cạnh như đang suy nghĩ gì đó, bèn chạy tới đụng cánh tay hắn một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo mà hỏi hắn: "Uy, thố ti hoa. Ngươi có đi hay không?"

Trên mặt Thư Ninh mang chút do dự, Quý Lạc nhớ tới thân mình hắn không được tốt lắm, nếu đi du hồ thì chỉ sợ sẽ bị nhiễm phong hàn, nên cô liền trực tiếp giúp hắn cự tuyệt. Mà Thư Ninh nhấp nhấp môi, thế nhưng lại gật đầu.

"Ta đi!"

Ngữ khí của hắn vô cùng kiên định, như là không đi là không được, Quý Lạc không nghĩ tới người luôn luôn ôn hòa như hắn cũng có thời điểm kiên quyết như vậy, nhưng lại nhớ tới hắn cũng không lớn hơn Quyết Y bao nhiêu, lại có rất nhiều chuyện chưa thể làm, trong lòng liền dao động.

"Được. Vậy cùng đi đi."

Cùng lắm thì đến lúc đó cô chú ý hắn nhiều thêm một chút là được rồi.

Chờ đến ngày hôm sau, Quý Lạc mang nhiều thêm một kiện quần áo, thời điểm nhìn thấy Thư Ninh, cô liền cảm thấy những gì bản thân mang theo chính là dư thừa, Thư Ninh đem bản thân bọc lại giống y hệt một cái bánh chưng, lúc đi lại luôn có chút chậm rì rì.

Quý Lạc thấy vậy có chút buồn cười.

Quyết Y càng khoa trương hơn, trực tiếp tiến lên nghĩ muốn kéo quần áo của hắn, trong miệng còn nói mãi: "Đây là mùa xuân a, chứ không phải mùa đông, ngươi mặc nhiều quần áo như vậy là để làm gì?"

Quý Lạc sợ hắn lại nói gì đó không tốt, liền trực tiếp giữ chặt cổ áo ở phía sau của hắn, uy hiếp nói: "Nếu nháo nữa liền không đi."

Những lời này thành công làm Quyết Y an phận lại.

Còn Thư Ninh thì một mình đi ở phía sau, biểu tình cô đơn nhìn Quyết Y nhảy nhót ở bên cạnh Quý Lạc, hắn nắm chặt quần áo của bản thân, đầu ngón tay hơi có chút trắng bệch.

Phong cảnh mặt hồ rất đẹp, Quyết Y cầm bạc đi thuê một con thuyền, vốn dĩ hắn muốn thuê một cái thật lớn, nhưng lại bị Quý Lạc lấy lý do lãng phí cự tuyệt, thế là hắn chỉ đành phải đi thuê một cái nhỏ hơn, hơn nữa còn là loại nửa lộ thiên.

Quyết Y tức khắc cảm thấy rất mất mặt, một người rầu rĩ không vui mà đứng ở một bên. Quý Lạc bỗng làm ảo thuật lấy ra hai cái cần câu, sau đó nói với hắn: "Quyết Y, mau lại đây."

Một tiếng kêu này, làm hai người Thư Ninh cùng Quyết Y đều quay đầu lại. Trên mặt Thư Ninh còn mang theo chút nghi hoặc, nhưng thời điểm hắn nhìn thấy Quý Lạc nhìn Quyết Y thì mới biết được người cô gọi không phải là hắn.

Hắn gục đầu xuống, cảm giác ngực có chút đau, sau đó bỗng đứng lên.

Lúc này thuyền vừa lúc lắc lư hai cái, Quý Lạc vội vàng giữ chặt tay Quyết Y, sợ hắn sẽ rơi xuống nước.

Chờ sau khi thân thuyền ổn định lại, Quý Lạc mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng còn chưa có thở xong, cô liền phát hiện không thấy Thư Ninh đâu cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện