"Vậy anh hai đã thích em rồi sao?"

Quý Lạc thử hỏi, ngữ khí tràn ngập chờ đợi.

Cô càng như vậy, Quý Bắc lại càng cảm thấy vô lực, hắn không thể đáp lại cô, càng không thể cho cô hy vọng. Hắn cưỡng chế dời tay đang đặt trên lưng cô đi, sau đó đẩy cô ra, nói: "Giang Anh Anh đã là bạn gái của anh."

Quý Lạc nghe vậy, nháy mắt sắc mặt liền trở nên trắng bệch, thân mình cũng bắt đầu run rẩy, cô cố nén nước mắt, mang theo tia nức nở nói: "Vậy chúc mừng anh hai nhé, em quên mất, em cũng đã có bạn trai rồi, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ dây dưa anh nữa."

"Lạc Lạc...... Anh......"Giây phút đó, hắn rất muốn nói, chúng ta hãy xuất ngoại đi, ở nơi đó, anh sẽ không làm anh trai của em nữa, mà sẽ làm bạn trai của em, nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống, chỉ nói một câu: "Chúng ta đi thôi."

Quý Lạc nghe vậy liền thấy thất vọng, cô thu hồi lại cảm xúc, gật gật đầu, Quý Bắc vươn tay chuẩn bị dắt cô, nhưng lại bị cô tránh khỏi.

"Anh hai, hiện tại em cũng không phải là đứa bé, anh làm vậy, thì sẽ khiến em hiểu lầm đấy."

Quý Bắc bỏ tay xuống, ánh mắt ảm đạm mà đi theo sau Quý Lạc.

Thư Thịnh thấy Quý Lạc đã bình an trở về, rốt cuộc liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, vốn dĩ muốn đi tới cầm lấy tay cô, thì lại thấy Quý Bắc ở phía sau cô, thế là hắn liền không một tiếng động thu tay lại, miệng vết thương vừa mới được xử lý lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Quý Bắc hừ lạnh một tiếng, may mắn là hắn tìm được Quý Lạc, bằng không hắn sẽ không để yên cho Thư Thịnh, bên này hắn một bụng lửa giận, bên kia Quý Lạc đã chậm rãi đi tới bên cạnh Thư Thịnh, Quý Bắc lập tức ngăn cô lại.

"Cậu ta không thích hợp với em."

Quý Lạc nghi hoặc mà nhìn hắn, sau đó hỏi: "Anh ấy có điểm nào không thích hợp?"

Điểm nào cũng đều không thích hợp, Quý Bắc thần nghĩ trong lòng.

"Cậu ta không có chiếu cố em tốt."

"Đó là vấn đề của em, anh ấy là bạn trai của em."

Quý Lạc đẩy tay hắn ra, vẫn một mực khăng khăng đi đến chỗ Thư Thịnh đang đứng.

Đầu Quý Bắc bắt đầu phát đau, hắn cảm giác có một âm thanh trong thân thể đang nói cho hắn, muốn, thì phải không từ thủ đoạn để đạt được.

Trong lòng hắn có chút dao động, hắn bắt đầu nghĩ vì sao chính mình lại không thể ở bên cô, rõ ràng nhiều năm như vậy vẫn luôn là hắn chiếu cố cô, so với bất luận kẻ nào, thì hắn càng có tư cách có được cô.

Nghĩ như vậy, Quý Bắc liền muốn kéo cô lại, hắn muốn hung hăng hôn cô, muốn cho mọi người biết cô là của hắn, của một mình hắn.

Còn chưa đi được hai bước, Giang Anh Anh ở phía sau đã nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Quý Bắc."

Thanh âm truyền vào lỗ tai hắn, liền làm hắn tỉnh táo lại, hắn vừa mới làm sao vậy? Vừa rồi cái người có tư tưởng hắc ám kia chính là hắn sao? Nghe được tiếng cười ở phía trước của Quý Lạc, Quý Bắc mới phát hiện ra lúc cô ở bên Thư Thịnh thì luôn luôn vui vẻ, mà bản thân, lại là người mang đến cho cô những cảm xúc khổ sở, hoặc là hắn cứ như vậy nhìn cô kết hôn, cũng rất tốt.

Quý Bắc đem cảm xúc đang quay cuồng trong lòng áp xuống, không hề nhìn hai người nữa.

Thời điểm trở về, Quý Lạc cùng Thư Thịnh ngồi xe ban nhất, cho nên Quý Bắc liền về đến nhà trước Quý Lạc một bước, hắn lên lầu, kéo bức màn đối diện với đường cái ra, cứ như vậy mà chờ Quý Lạc trở về.

Chờ đến khi màn đêm buông xuống, thời điểm dạ dày của Quý Bắc có chút phát đau, hắn mới phát hiện thế nhưng bản thân đã ở chỗ này nhìn lâu như vậy, lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, thì rốt cuộc cũng thấy được hai bóng người đang đứng ở cửa.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy đầu Thư Thịnh bỗng chậm rãi để sát vào, hai người như là đang hôn môi, con ngươi hắn híp lại, cảm xúc bất an liền chậm rãi lên men.

Quý Lạc cũng không nghĩ tới thế nhưng Thư Thịnh lại muốn hôn cô, thời điểm cuối cùng, cô bỗng ngăn lại động tác của Thư Thịnh, mặc kệ chuyện khoảng cách giữa hai người chỉ còn có mấy centimet.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thư Thịnh bỗng sinh ra cảm giác thất bại, không biết vì sao, hắn vẫn luôn cảm thấy Quý Lạc cũng không có thích hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ ra được vì sao mà cô lại muốn để hắn làm bạn trai cô.

Lúc này thử, hắn liền nhận thấy rõ ràng, Quý Lạc đối với hắn, thật sự là không có cảm giác.

Hắn đem khoảng cách của hai người kéo ra, người luôn luôn đùa giỡn tình cảm như hắn lần đầu tiên bỗng vô cùng nghiêm túc nói: "Mặc kệ em có thật sự thích tôi hay không, tôi cũng sẽ làm cho em thích tôi."

Loại tình huống này, tự nhiên là loại mà Quý Lạc thích nghe nhất, chỉ có động tâm, mới có thể ngược tâm, không phải sao?

"Được, anh hãy cố gắng lên."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện