Thời điểm buổi tối, Quý Bắc phát hiện Quý Lạc ăn cơm có chút thất thần, trước khi ngủ cũng không có như trước kia dính lấy hắn, mà là ôm lấy notebook, sớm chạy về phòng, rồi đóng cửa.

Thời điểm Quý Bắc đưa sữa bò đến cho cô, gõ cửa nửa ngày đều không có người ra mở cửa, chờ lúc cửa mở, liền nhìn thấy gương mặt của Quý Lạc đỏ bừng, hắn vừa định nói chuyện, cửa liền bang một tiếng rồi đóng lại, rất rõ ràng, cô cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Trước sau tương phản quá lớn, trong lòng Quý Bắc bỗng có chút mất mát, hắn về lại phòng, đem chăn che mặt lại, tự mình sinh hờn dỗi rồi ngủ.

Liên tiếp mấy ngày, Quý Lạc vẫn là như vậy, liền có vẻ có chút không bình thường.

Lần này Quý Bắc đưa sữa bò tới, chờ Quý Lạc vừa mở cửa ra, ngay lập tức hắn liền lách vào trong cửa, bởi vì máy tính của Quý Lạc đối diện với cửa, hắn liền nhìn thấy cảnh tình cảm trên màn hình, nam trên nữ dưới.

Thiếu chút nữa Quý Bắc liền tức đến ngất đi, em gái của hắn, thế nhưng lại xem cái này? Quý Lạc nhìn thấy sắc mặt của Quý Bắc trầm xuống, lập tức trong mắt liền hiện lên nước mắt, muốn dùng chiêu này để trốn tránh, ai ngờ lần này Quý Bắc căn bản không để mình bị xoay vòng nữa, hắn tiến lên đem máy tính khép lại, sau đó quay đầu hỏi cô: "Ai cho em xem cái này?"

"Em tự mình tìm được."

Quý Bắc đương nhiên sẽ không tin, trong đầu hắn bắt đầu tìm tòi người khả nghi, cuối cùng đem mục tiêu tỏa định ở trên người Giang Anh Anh, xem ra, chỉ có cô gái kia là có khả năng nhất.

"Là Giang Anh Anh?"

Hiển nhiên Quý Bắc đã đoán đúng, trên mặt Quý Lạc liền có chút bàng hoàng, sau đó cô liền muốn che lấp, một đôi mắt né tránh, chính là không dám nhìn thẳng vào Quý Bắc: "Không...... Không phải."

"Anh đã biết."

Phản ứng của cô như thế, sao có thể không phải? Xem ra hắn cần phải nhờ người dạy dỗ lại Giang Anh Anh cho tốt một chút, nhưng mà trước mắt vấn đề hắn cần giải quyết chính là cô.

"Lạc Lạc, em nghe anh hai nói, tất cả cái này đều là giả, con trai đều không phải là thứ tốt, em hãy tin tưởng anh hai."

Quý Bắc quyết định dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh* để làm Quý Lạc quên đi chuyện này, Quý Lạc khó hiểu mà trả lời: "Vì sao, em cảm thấy anh hai rất tốt a, vô cùng tốt."

*Tương đương vs câu thành ngữ "Mưa dầm thấm lâu"~

Được em gái khen, mặt Quý Bắc bỗng có chút hồng, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Đương nhiên, đó là ngoại trừ anh hai."

Lúc này Quý Lạc mới gật đầu, tiến lên ôm lấy eo hắn, mặt đỏ hồng, thanh âm tựa như muỗi kêu nói: "Đó không phải là giả, lúc em xem cái này thì luôn nghĩ tới mặt của anh hai, hơn nữa thân thể cũng thấy nóng, rất không thoải mái."

Lúc em xem cái này thì luôn nghĩ tới mặt của anh hai!

Suy nghĩ của Quý Bắc bỗng loạn thành một đoàn, vừa rồi cô mới nói cái gì? Lúc này Quý Bắc mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ánh mắt hắn sắc bén, hỏi cô: "Em biết em đang nói cái gì không?"

"Em biết." Quý Lạc trả lời, "Em yêu anh hai."

"Bang."

Một dấu tay liền hiện lên trên khuôn mặt nhỏ của Quý Lạc, Quý Bắc có chút hối hận vì bản thân đã quá xúc động, lại hỏi thêm một lần: "Em lặp lại lần nữa?"

"Em yêu anh hai, em yêu anh hai, có nói mấy lần thì cũng sẽ là như vậy."

Quý Bắc cảm thấy có chút khó thở, một cái tát lại lần nữa giáng xuống, Quý Lạc che mặt lại, đôi mắt hồng giống như một con thỏ, la lớn: "Chẳng lẽ như vậy thì có gì sai sao? Vì cái gì mà em không thể  thích anh hai?"

"Bởi vì anh là anh của em!"

Quý Lạc dần dần lui về phía sau, cho đến khi đã rời khỏi phòng, cô đứng ở cửa, ngữ khí lạnh lùng nói: "Nhưng anh không phải anh trai ruột của em, em ghét anh, em không muốn thích anh nữa."

Nói xong, liền giận dỗi mà chạy xuống lầu, rồi ngủ ở thư phòng nhỏ.

Cô biết, phản ứng đầu tiên của Quý Bắc chính là cái này, trong tiềm thức hắn cho rằng, Quý Lạc đã bắt đầu ghét bỏ hắn, hắn nhìn tay của mình, rồi bỗng trở tay tự tát mình một cái, đây là xảy ra chuyện gì a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện