Hiển nhiên Nguyệt Trì rất không thích ánh mắt nhìn Quý Lạc của những người khác, hắn không hề nhẫn nại, liền trực tiếp cầm lấy tay Quý Lạc, rồi nói: "Thần cáo lui."
Sau đó ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng không có quay đầu lại mà rời đi.
Những người khác nhìn một màn này, liền ở trong lòng thầm cảm thán, Hoàng Thượng quả nhiên là nhìn trúng Nguyệt Trì, liền hắn vô lễ như thế cũng không có trách tội chút nào.
An Trà Nhược nhìn bóng dáng đã biến mất của Nguyệt Trì, lần đầu tiên cảm thấy bản thân rất vô dụng, tuy rằng là công chúa cao quý, nhưng ở trước mặt người mình thích thì cái gì cũng không phải.
Bên này Quý Lạc cùng Nguyệt Trì vừa lúc ra cửa cung, tuy rằng đã là đầu xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, lúc này Quý Lạc lại chỉ mặc một bộ vũ y, da thịt đều lộ ra bên ngoài, một trận gió thổi qua khiến cô không khỏi rùng mình.
"Lạnh?"
Lúc nãy Nguyệt Trì rất giận, thế nên cũng không có chú ý tới cái này, lúc này mới nhớ tới Quý Lạc một thân quần áo đơn bạc, hắn liền cởi áo khoác của mình, rồi khoác lên người Quý Lạc.
Quý Lạc nắm chặt áo khoác của hắn, ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Có áo khoác của huynh, thế nên không lạnh."
Có lẽ là do cô ngoan ngoãn làm Nguyệt Trì không thể nào tức giận được nữa, ánh mắt Nguyệt Trì biến đổi, bên trong là tình cảm bị đè nén, hắn bỗng nhiên xoay người, đè Quý Lạc vào tường, ở thời điểm Quý Lạc còn chưa có phản ứng lại, liền trực tiếp hôn xuống.
Cùng lần hôn lúc trước rất là bất đồng, lần này cô có thể cảm nhận được Nguyệt Trì đang vội vàng, bất an, loại tâm tình này thông qua nụ hôn của hắn truyền tới cho Quý Lạc.
Dần dần, Quý Lạc cũng bắt đầu hôn lại hắn, lấy nụ hôn để trấn an, môi lưỡi hai người đan xen vào nhau, Nguyệt Trì thấy Quý Lạc đáp lại, liền sửng sốt trong chốc lát, tiếp theo hôn càng thêm có lực để đáp lại cô.
Một hồi hôn, Nguyệt Trì cũng không có vội vã rời đi, mà là dựa trán mình vào trán Quý Lạc, ngữ khí bất an nói: "Không muốn cùng nàng tách ra."
Loại ngữ khí trẻ con này, làm Quý Lạc có chút dở khóc dở cười, hắn hiện tại cùng trong nhận thức của cô có chút khác biệt, chẳng lẽ tình yêu có thể làm thay đổi một người? "Ừm, sẽ không bao giờ xa nhau."
Nguyệt Trì nhận được câu trả lời, tâm rốt cuộc cũng buông xuống, cái loại tính tình trẻ con vừa nãy cũng không còn, hắn ngồi xổm xuống, nói với Quý Lạc: "Ta cõng nàng."
Trong lòng Quý Lạc liền ấm áp, theo lời hắn mà leo lên, dưới ánh trăng, hai người có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Trong yến hội, vừa rồi tất cả mọi người còn đang đắm chìm vào màn vũ đạo của Quý Lạc, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có vài người tinh mắt phát hiện ra trên mặt đất có nhiều thêm một quyển sách cùng loại với những quyển sách xung quanh, Hoàng đế cũng phát hiện, liền sai người nhặt lên.
Nô tỳ kia cung cung kính kính mà đem quyển sách đó đưa cho hoàng đế, Hoàng đế vừa thấy, liền nhận ra đó là đồ của Nguyệt Trì, đang chuẩn bị sai người đưa đến y quán của hắn, thì một tờ giấy ở trong bỗng bay ra.
Hoàng đế nhìn đến nội dung trên đó, sắc mặt liền biến đổi.
Đám hạ nhân không biết hoàng đế đã nhìn thấy gì, đều im lặng.
Một lát sau, Hoàng đế mới đặt câu hỏi, nhưng là hỏi Mai Âm Âm.
"Bụng của Mai trắc phi mấy năm nay đều chưa thấy động tĩnh, đã gọi thái y đến xem chưa?"
Vốn dĩ Mai Âm Âm đối với chuyện này vẫn luôn có khúc mắc, hiện tại lại nghe được Hoàng đế nói như vậy, liền sợ Hoàng đế sẽ ban chính phi cho Mộ Lãnh, vội đáp: "Thần thiếp cũng không biết, có điều mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy thân mình không tồi, có lẽ là không lâu sau có thể sinh một tiểu thế tử cho Tam điện hạ."
Nói tới đây, Mai Âm Âm còn thích hợp mà đỏ mặt, mọi người nhìn vào thì chính là đang thẹn thùng, các thần tử đều phối hợp cười theo.
Mộ Lãnh ngồi ở bên cạnh Mai Âm Âm lại sinh ra một loại cảm giác phiền chán, mấy ngày nay, nàng vẫn luôn hỏi hắn là có phải đã lựa chọn được chính phi rồi đúng không, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Quý Lạc, nhưng mà hắn thân là hoàng tử, ghét nhất là có người tả hữu hắn, mà Mai Âm Âm này lại hỏi đi hỏi lại hắn nhiều lần như vậy chính là không đem hắn để vào mắt.
Sau đó ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng không có quay đầu lại mà rời đi.
Những người khác nhìn một màn này, liền ở trong lòng thầm cảm thán, Hoàng Thượng quả nhiên là nhìn trúng Nguyệt Trì, liền hắn vô lễ như thế cũng không có trách tội chút nào.
An Trà Nhược nhìn bóng dáng đã biến mất của Nguyệt Trì, lần đầu tiên cảm thấy bản thân rất vô dụng, tuy rằng là công chúa cao quý, nhưng ở trước mặt người mình thích thì cái gì cũng không phải.
Bên này Quý Lạc cùng Nguyệt Trì vừa lúc ra cửa cung, tuy rằng đã là đầu xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, lúc này Quý Lạc lại chỉ mặc một bộ vũ y, da thịt đều lộ ra bên ngoài, một trận gió thổi qua khiến cô không khỏi rùng mình.
"Lạnh?"
Lúc nãy Nguyệt Trì rất giận, thế nên cũng không có chú ý tới cái này, lúc này mới nhớ tới Quý Lạc một thân quần áo đơn bạc, hắn liền cởi áo khoác của mình, rồi khoác lên người Quý Lạc.
Quý Lạc nắm chặt áo khoác của hắn, ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Có áo khoác của huynh, thế nên không lạnh."
Có lẽ là do cô ngoan ngoãn làm Nguyệt Trì không thể nào tức giận được nữa, ánh mắt Nguyệt Trì biến đổi, bên trong là tình cảm bị đè nén, hắn bỗng nhiên xoay người, đè Quý Lạc vào tường, ở thời điểm Quý Lạc còn chưa có phản ứng lại, liền trực tiếp hôn xuống.
Cùng lần hôn lúc trước rất là bất đồng, lần này cô có thể cảm nhận được Nguyệt Trì đang vội vàng, bất an, loại tâm tình này thông qua nụ hôn của hắn truyền tới cho Quý Lạc.
Dần dần, Quý Lạc cũng bắt đầu hôn lại hắn, lấy nụ hôn để trấn an, môi lưỡi hai người đan xen vào nhau, Nguyệt Trì thấy Quý Lạc đáp lại, liền sửng sốt trong chốc lát, tiếp theo hôn càng thêm có lực để đáp lại cô.
Một hồi hôn, Nguyệt Trì cũng không có vội vã rời đi, mà là dựa trán mình vào trán Quý Lạc, ngữ khí bất an nói: "Không muốn cùng nàng tách ra."
Loại ngữ khí trẻ con này, làm Quý Lạc có chút dở khóc dở cười, hắn hiện tại cùng trong nhận thức của cô có chút khác biệt, chẳng lẽ tình yêu có thể làm thay đổi một người? "Ừm, sẽ không bao giờ xa nhau."
Nguyệt Trì nhận được câu trả lời, tâm rốt cuộc cũng buông xuống, cái loại tính tình trẻ con vừa nãy cũng không còn, hắn ngồi xổm xuống, nói với Quý Lạc: "Ta cõng nàng."
Trong lòng Quý Lạc liền ấm áp, theo lời hắn mà leo lên, dưới ánh trăng, hai người có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Trong yến hội, vừa rồi tất cả mọi người còn đang đắm chìm vào màn vũ đạo của Quý Lạc, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có vài người tinh mắt phát hiện ra trên mặt đất có nhiều thêm một quyển sách cùng loại với những quyển sách xung quanh, Hoàng đế cũng phát hiện, liền sai người nhặt lên.
Nô tỳ kia cung cung kính kính mà đem quyển sách đó đưa cho hoàng đế, Hoàng đế vừa thấy, liền nhận ra đó là đồ của Nguyệt Trì, đang chuẩn bị sai người đưa đến y quán của hắn, thì một tờ giấy ở trong bỗng bay ra.
Hoàng đế nhìn đến nội dung trên đó, sắc mặt liền biến đổi.
Đám hạ nhân không biết hoàng đế đã nhìn thấy gì, đều im lặng.
Một lát sau, Hoàng đế mới đặt câu hỏi, nhưng là hỏi Mai Âm Âm.
"Bụng của Mai trắc phi mấy năm nay đều chưa thấy động tĩnh, đã gọi thái y đến xem chưa?"
Vốn dĩ Mai Âm Âm đối với chuyện này vẫn luôn có khúc mắc, hiện tại lại nghe được Hoàng đế nói như vậy, liền sợ Hoàng đế sẽ ban chính phi cho Mộ Lãnh, vội đáp: "Thần thiếp cũng không biết, có điều mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy thân mình không tồi, có lẽ là không lâu sau có thể sinh một tiểu thế tử cho Tam điện hạ."
Nói tới đây, Mai Âm Âm còn thích hợp mà đỏ mặt, mọi người nhìn vào thì chính là đang thẹn thùng, các thần tử đều phối hợp cười theo.
Mộ Lãnh ngồi ở bên cạnh Mai Âm Âm lại sinh ra một loại cảm giác phiền chán, mấy ngày nay, nàng vẫn luôn hỏi hắn là có phải đã lựa chọn được chính phi rồi đúng không, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Quý Lạc, nhưng mà hắn thân là hoàng tử, ghét nhất là có người tả hữu hắn, mà Mai Âm Âm này lại hỏi đi hỏi lại hắn nhiều lần như vậy chính là không đem hắn để vào mắt.
Danh sách chương