Edit:Tuyết Như

Beta:Tề Tuyết Đồng

"Tiểu thư, người cùng Nguyệt Trì công tử là biết nhau từ khi nào vậy?"

Ngày hôm sau, Bích Tuyết rốt cuộc nhịn không được mà hỏi cô.

"Không nên hỏi thì đừng hỏi."

Quý Lạc không nghĩ sẽ đem Bích Tuyết liên lụy vào, mặt lạnh quát lớn nàng.

Bích Tuyết hơi có chút ủy khuất, nhưng vẫn là ngậm miệng lại, tiếp tục vì Quý Lạc trang điểm chải chuốt.

Bởi vì rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên Quý Lạc liền nghĩ đến phía trước nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử mặc váy vàng nhạt đang đi ra ngoài, bởi vì nàng ta mang mũ sa, ánh mắt Quý Lạc liền dừng lại ở trên người nàng ta nhiều hơn trong chốc lát, thời điểm cô chuẩn bị thu hồi lại ánh mắt, lại thấy được cái bớt mặt trăng ở trên tay nàng ta.

Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới một người, Mai Âm Âm.

Không sai, chính là nàng, thời điểm lúc trước nàng hại chết nguyên chủ, chỗ cổ tay đích xác có một cái bớt như vậy.

Quý Lạc hỏi tiểu nhị bốc thuốc: "Cô nương vừa mới đi kia là tới làm gì?"

Nếu là người bình thường hỏi như vậy, tiểu nhị bốc thuốc khẳng định sẽ không trả lời, nhưng mấu chốt là hắn biết vị cô nương này là do công tử nhà mình tự mang về, hơn nữa vị cô nương này lại đẹp như thiên tiên, không chừng chính là người trong lòng của công tử.

Tiểu nhị ở trong lòng cân nhắc qua một phen, cô nương này khẳng định là không thể đắc tội, cho nên hắn vẫn nói đúng sự thật: "Cơ thể của vị cô nương kia hình như là thuộc tính hàn, cho nên mới tìm đến công tử của chúng ta để khai phương thuốc, nói tới nói lui chính là không dễ mang thai."

Một câu này, liền dậy lên gợn sóng lớn trong lòng Quý Lạc, khó trách trong nguyên tác Mai Âm Âm chán ghét nguyên chủ như vậy. Thì ra là bởi vì chính mình không thể sinh con, lại sợ nguyên chủ sinh hạ hài tử.

"Vậy nàng ấy có còn cơ hội mang thai không?"

Tiểu nhị lắc đầu, trên mặt là một bộ dáng đồng tình:"Nào có dễ như vậy, tuy nói y thuật của công tử tinh vi, nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi điều trị, nhưng lấy điều kiện thân thể của cô nương này sợ là cả đời đều không thể."

"Tên của cô nương đó là gì?"

"Không biết, nhưng mà công tử của chúng ta đều sẽ ghi lại, tên cùng với bệnh tình, cô có thể đi hỏi người."

Quý Lạc gật gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn."

Thời điểm ăn cơm buổi tối, Quý Lạc đột nhiên nhắc tới cái đề tài này với Nguyệt Trì: "A Trì, mỗi lần huynh tiếp đãi người bệnh đều sẽ ghi lại tên và bệnh của họ sao?"

"Đúng vậy, làm sao thế?"

Nguyệt Trì khó hiểu, hỏi lại cô.

"Ta chính là tò mò, vậy huynh đều nhớ bọn họ trông như thế nào sao?"

"Đương nhiên, ở nơi này ta xem bệnh, cần phải nhớ kĩ gương mặt của người bệnh."

Quý Lạc cổ quái mà nhìn Nguyệt Trì, Mai Âm Âm tốt xấu gì thì cũng là hoàng tử trắc phi, Nguyệt Trì khẳng định là đã gặp qua nàng ta, cho nên nói, kỳ thật Nguyệt Trì biết chuyện Mai Âm Âm không thể mang thai, nhưng không có nói ra.

"Ta muốn xem quyển sổ mà huynh dùng để ghi lại." 

Nguyệt Trì cau mày, hắn buông chiếc đũa, hỏi: "Cô xem cái này làm gì? Thứ này rất quan trọng, không thể cho cô xem." 

Ánh mắt Quý Lạc liền ảm đạm, nhìn qua vô cùng ủy khuất.  

Nguyệt Trì thở dài, nói: "Được rồi, cơm nước xong thì sẽ cho cô xem." 

Quý Lạc lập tức liền phi thường cao hứng, trực tiếp buông đũa ra, rồi nhào lên người Nguyệt Trì, bẹp một chút liền ở trên mặt hắn hôn một cái. 

Hôn xong cô liền về lại chỗ ngồi rồi tiếp tục ăn cơm, mà Nguyệt Trì thì vỗ mặt, vẻ mặt ngốc lăng, trong lòng nghĩ, cô quả thực rất đặc biệt. 

Cơm nước xong, Quý Lạc liền đi theo Nguyệt Trì, có lẽ là bởi vì tín nhiệm Quý Lạc, hắn một chút cũng đều không có kiêng dè, trực tiếp từ trong tráp lấy ra cuốn sổ ghi chép kia, sau đó đưa cho Quý Lạc.

Quý Lạc làm bộ vô tình mà ngạc nhiên, trong lòng nghĩ quá mấy ngày lại đem thứ này lặng lẽ trộm ra.

Chính như vậy nghĩ, Nguyệt Trì đột nhiên ngừng lại động tác tiếp theo của cô.

"Hôm nay trễ rồi, về sau lại xem tiếp."

Quý Lạc biết Nguyệt Trì là không muốn để cô nhìn thấy phần về Mai Âm Âm, cô cũng không có rối rắm, mà trực tiếp trở về phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện