Cuộc họp diễn ra được một nửa, Hồ Thần đẩy cửa tiến vào:
- Đội trưởng, những người có liên quan ở trường đại học tôi đều gặp rồi, Lâm Diệu Diệu cũng thừa nhận cô ấy có một người bạn trai thanh mai trúc mã, nhưng bởi vì giữa hai nhà có mâu thuẫn rất sâu đậm cho nên bọn họ giữ quan hệ bí mật, không dám để người nhà biết, bạn trai cô ấy tên Hứa Diệp, người thành phố, năm nay 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học thì vào một trường cao đẳng, bây giờ là một tài xế taxi. Theo như Lâm Diệu Diệu nói thì hắn chỉ gặp qua bạn cùng phòng của cô ấy một lần, hắn không có lý do giết người. Trần Chính Hâm và Ngụy Ly cùng khẳng định mấy ngày qua không nhìn thấy nạn nhân. Cái này bên cạnh thi thể, tôi đã đưa số điện thoại di động và máy vi tính xách tay của người mất tích và nạn nhân giao cho đồng nghiêp bên khoa giám định.
Sau đó Triệu Dật nói:
- Chúng ta đã quan sát hiện trường hai vụ án cũng không có đầu mối giá trị, người dân quanh hiện trường cũng có vẻ không quen biết gì với hai nạn nhân, hai nhân chứng báo án cũng không có gì khả nghi. Giao lộ gần hiện trường vụ án thứ nhất có máy quay giao thông, hung thủ muốn đưa nạn nhân thứ nhất đi đến công viên vắng vẻ thì phải có xe. Chúng ta lấy hai giờ trước thời gian báo án để giới hạn đoạn phim.
- Đối với điều đội trưởng vừa mới nói, quần áo người chết đúng là có vấn đề, khoa giám định của chúng ta đã phát hiện ra manh mối. Quần áo trên người hai nạn nhân là hoàn toàn mới, nhưng kiểu quần áo lại lỗi thời, hẳn là xu thế của 5 năm đầu khi thịnh hành ở thành phố K, nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi, khả năng tự ý mặc quần áo kiểu cũ không lớn, không biết có phải là do hung thủ mặc cho người chết hay không? Tiểu Lưu khoa giám định bổ sung.
Dương Thủ Minh nhìn qua tấm ảnh Hồ Thần cầm về, luôn cảm thấy trong đó có một cô gái nhìn rất quen mặt nhưng lại không dám chắc chắn. Ông ta cầm tấm ảnh hỏi Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh:
- Cô xem người trong hình này có khả năng là nạn nhân thứ hai không?
Lâm Hiểu Hiểu xem kỹ lại tấm ảnh, ở phòng phẫu thuật đã cẩn thận quan sátn ạn nhân thứ hai một chút, sắc mặt ngưng trọng gật đầu một cái:
- Đội trưởng, phán đoán của anh là chính xác, đúng là cùng một người. Có thể là cùng một vụ án.
Lời nói của Lâm Hiểu Hiểu làm phòng họp trầm xuống, một buổi tối, hai cô gái trẻ tuổi mất mạng mỗi một vị cảnh sát đều cảm thấy tức giận và áp lực. Dương Thủ Minh nhíu mày một cái, bố trí nhiệm vụ:
- Nếu cả hai nạn nhân đều là sinh viên trường A, Hồ Thần, cậu mang theo mấy nguời đến đại học A điều tra một lần nữa, trọng điểm là hành tung của hai nạn nhân, chính xác đến từng phân. Triệu Dật, cậu đi điều tra một chút tất cả công xưởng và cửa hàng bán quần áo kiểu cũ ở thành phố K, cách đây khoảng 6 năm. Hiểu Hiểu, tôi cần cô mau chóng báo cáo việc khám nghiệm tử thi của nạn nhân thứ hai. Điều tra phá án vụ này trước, tất cả mọi người hủy bỏ nghỉ phép.
- Dạ, đội trưởng!
Xế chiều hôm đó, Dương Thủ Minh ở khoa giám định xem máy quay giám sát, trải qua lặp đi lặp lại và so sánh cùng xác nhận, cuối cùng phong tỏa được bốn chiếc xe đi qua hiện trường vụ án. Nhưng bởi vì con đường kia đèn đường hai bên lâu năm không sửa, hình ảnh theo dõi mờ tối mơ hồ,không cách nào nhìn rõ biển số xe. Chỉ có thể đại khái nhìn ra có mấy loại xe: Chiếc xe Vans màu trắng, bảng số xe có số 8 đuôi; xe Land Rover màu đen, số xe địa phương;một chiếc xe taxi, thân xe có chữ xe khách; còn có một chiếc xe trở rác.
Vốn dĩ xe Land Rover đen có khoảng ba mươi chiếc, sau khi được tuần tra đi điều tra, tìm được chiếc xe Land Rover lưu thông hôm đó, chủ xe lúc ấy cùng ba người bạn đánh mạt chược đến rạng sáng, sau đó lái xe trở về nhà, có người chứng minh, loại bỏ tình nghi. Thanh niên lái xe rác cố định thời gian lấy rác mỗi ngày, hai nhân viên làm việc không bị tình nghi. Xe Vans màu trắng quá nhiều, tạm thời không có phát hiện, công ty xe taxi cũng không có nhân viên khả nghi. Các đầu mối đều bị đứt.
Nhân viên cảnh sát đến trường đai học A trở lại mang theo một chút manh mối. Trần Chính Hâm người theo đuổi Đàm Nhược hôm vụ án xảy ra hành tung không rõ, qua ghi chép lời khai của hắn, trước khi trời xế chiều lúc 7 giờ hắn từng nhiều lần gọi cho Đàm Nhược, mỗi lần nói chuyện điện thoại thời gian cũng không quá lâu. Hơn nữa có bạn học nghe được lúc không có ai hắn lẩm bẩm nói có người nói xấu Đàm Nhược, phải dạy dỗ cô ta một chút. Chuyên môn của hắn là thái cực đạo, hoàn toàn có khả năng chế ngự đòn đá của Trương Thiệu Linh. Sáng ngày hôm qua lúc 8 giờ hắn trở về trường học,tiết học thứ nhất cũng không học mà trở về phòng ngủ.
Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh Trần Chính Hâm chính là hung thủ, Dương Thủ Minh và Hồ Thần hẹn Trần Chính Hâm ở khán đài thao trường trò chuyện một chút.
- Trần Chính Hâm, lần trước lúc tôi hỏi cậu, cậu nói rằng mấy ngày qua chưa từng nhìn thấy Đàm Nhược, là thật sao?
- Đúng vậy, tôi theo đuổi cô ấy quá cực khổ, nữ sinh đại học A cũng không ít, tôi cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa chứ?
- Buổi tối ngày hôm qua cậu đi đâu?
- Đi nhảy sàn.
- Sàn nhảy ở đâu? Cả buổi tối cậu đều ở đó sao?
- Cửa trường học đóng khi tới giờ giới nghiêm. Đương nhiên là chơi cả đêm, cho nên hôm nay mới trở về ngủ, còn vấn đè gì không?
Hồ Thần cười một tiếng:
- Cho nên tới bây giờ vẫn chưa đi đến sàn nhẩy được chứ gì?
- Ừ,Ừ? Ai...người nào nói? Tôi ngày hôm qua đã đi đến đó. Không tin các người có thể đi hỏi thăm một chút, nhất định có nười nhìn thấy tôi!
- Vậy cậu có biết quán bar sàn nhảy ktv nơi chơi bời đến 2 giờ đều đóng cửa hay không? Cậu làm sao có thể chơi ở đó cả đêm? Rốt cuộc tối ngày hôm qua cậu đã đi đâu? Đàm Nhược có phải do cậu giết không? Nói!
Trần Chính Hâm rốt cuộc luống cuống, nhảy cẫng lên căm tức nhìn Hồ Thần:
- Không phải! Tôi yêu cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt đã yêu, tôi thà người chết là tôi, làm sao có thể tổn thương đến cô ấy!
Nói xong, hai tay hắn chống đầu khóc ống ngồi trên mặt đất:
- Trước khi trời xế chiều Nhược Nhược cùng Trương Thiệu Linh ăn mặc kỳ lạ ra cửa trường, tôi nghĩ bọn họ sẽ đi với bạn trai nên len lén đi theo phía sau họ.Tôi biết, tôi không nên dây dưa mãi được, có thể là do tôi không khống chế được chính mình. Tôi đi theo bọn họ lên xe taxi, đi theo bọn họ vào quán bar... Tôi đời này không muốn nhìn thấy một màn kia: Hai người bọn họ hôn nhau! Tôi vẫn cho là tôi chưa đủ, là tôi không xứng đáng v ới cô ấy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại dưới tay một người phụ nữ! Sau đó tôi đã uống rất nhiều rượu, tìm một quán bar ở đó cả đêm, không tin các ngươi có thể đi thăm dò!
Nạn nhân là đồng tính luyến ái! Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chính hung thủ muốn giết nạn nhân? Đối với tình yêu đồng giới vô cùng chán ghét và căm tức?
- Đồng chí cảnh sát à, nếu như ngày hôm qua tôi tiếp tục đi theo bọn họ, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?
- Nếu như cậu đi theo, nói không chừng ngay cả cậu cũng có thể bị giết, không ai biết chuyện gì xảy ratrong tương lai cậu không nên tự trách.
Trở lại tổ trọng án,Dương Thủ Minh nhanh chóng đem đầu mối mới nắm được thông báo ra ngoài, toàn lực kiểm soát các tập thể công khai phản đối đồng tính luyến ái trên toàn thành phố.
Một ngày thời gian trôi qua rất nhanh, không có nhân vật khả nghi lọt vào mắt cảnh sát trinh thám, vụ án lâm vào bế tắc.
Không ai nghỉ tới, vẻn vẹn chỉ là mới bắt đầu, một tháng kế tiếp, toàn bộ thành phố K bị mây đen bao phủ, đã từng là nơi có ánh sáng mặt trời rực rỡ giờ lại lộ ra khói mù, thành phố K từ người già 80 tuổi trở xuống đến đứa trẻ 7,8 tuổi, trời vừa tối cũng không dám bước chân ra khỏi nhà, bởi vì bọn họ đều biết, ban đêm, có kẻ sát nhân qua lại...
- Đội trưởng, những người có liên quan ở trường đại học tôi đều gặp rồi, Lâm Diệu Diệu cũng thừa nhận cô ấy có một người bạn trai thanh mai trúc mã, nhưng bởi vì giữa hai nhà có mâu thuẫn rất sâu đậm cho nên bọn họ giữ quan hệ bí mật, không dám để người nhà biết, bạn trai cô ấy tên Hứa Diệp, người thành phố, năm nay 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học thì vào một trường cao đẳng, bây giờ là một tài xế taxi. Theo như Lâm Diệu Diệu nói thì hắn chỉ gặp qua bạn cùng phòng của cô ấy một lần, hắn không có lý do giết người. Trần Chính Hâm và Ngụy Ly cùng khẳng định mấy ngày qua không nhìn thấy nạn nhân. Cái này bên cạnh thi thể, tôi đã đưa số điện thoại di động và máy vi tính xách tay của người mất tích và nạn nhân giao cho đồng nghiêp bên khoa giám định.
Sau đó Triệu Dật nói:
- Chúng ta đã quan sát hiện trường hai vụ án cũng không có đầu mối giá trị, người dân quanh hiện trường cũng có vẻ không quen biết gì với hai nạn nhân, hai nhân chứng báo án cũng không có gì khả nghi. Giao lộ gần hiện trường vụ án thứ nhất có máy quay giao thông, hung thủ muốn đưa nạn nhân thứ nhất đi đến công viên vắng vẻ thì phải có xe. Chúng ta lấy hai giờ trước thời gian báo án để giới hạn đoạn phim.
- Đối với điều đội trưởng vừa mới nói, quần áo người chết đúng là có vấn đề, khoa giám định của chúng ta đã phát hiện ra manh mối. Quần áo trên người hai nạn nhân là hoàn toàn mới, nhưng kiểu quần áo lại lỗi thời, hẳn là xu thế của 5 năm đầu khi thịnh hành ở thành phố K, nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi, khả năng tự ý mặc quần áo kiểu cũ không lớn, không biết có phải là do hung thủ mặc cho người chết hay không? Tiểu Lưu khoa giám định bổ sung.
Dương Thủ Minh nhìn qua tấm ảnh Hồ Thần cầm về, luôn cảm thấy trong đó có một cô gái nhìn rất quen mặt nhưng lại không dám chắc chắn. Ông ta cầm tấm ảnh hỏi Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh:
- Cô xem người trong hình này có khả năng là nạn nhân thứ hai không?
Lâm Hiểu Hiểu xem kỹ lại tấm ảnh, ở phòng phẫu thuật đã cẩn thận quan sátn ạn nhân thứ hai một chút, sắc mặt ngưng trọng gật đầu một cái:
- Đội trưởng, phán đoán của anh là chính xác, đúng là cùng một người. Có thể là cùng một vụ án.
Lời nói của Lâm Hiểu Hiểu làm phòng họp trầm xuống, một buổi tối, hai cô gái trẻ tuổi mất mạng mỗi một vị cảnh sát đều cảm thấy tức giận và áp lực. Dương Thủ Minh nhíu mày một cái, bố trí nhiệm vụ:
- Nếu cả hai nạn nhân đều là sinh viên trường A, Hồ Thần, cậu mang theo mấy nguời đến đại học A điều tra một lần nữa, trọng điểm là hành tung của hai nạn nhân, chính xác đến từng phân. Triệu Dật, cậu đi điều tra một chút tất cả công xưởng và cửa hàng bán quần áo kiểu cũ ở thành phố K, cách đây khoảng 6 năm. Hiểu Hiểu, tôi cần cô mau chóng báo cáo việc khám nghiệm tử thi của nạn nhân thứ hai. Điều tra phá án vụ này trước, tất cả mọi người hủy bỏ nghỉ phép.
- Dạ, đội trưởng!
Xế chiều hôm đó, Dương Thủ Minh ở khoa giám định xem máy quay giám sát, trải qua lặp đi lặp lại và so sánh cùng xác nhận, cuối cùng phong tỏa được bốn chiếc xe đi qua hiện trường vụ án. Nhưng bởi vì con đường kia đèn đường hai bên lâu năm không sửa, hình ảnh theo dõi mờ tối mơ hồ,không cách nào nhìn rõ biển số xe. Chỉ có thể đại khái nhìn ra có mấy loại xe: Chiếc xe Vans màu trắng, bảng số xe có số 8 đuôi; xe Land Rover màu đen, số xe địa phương;một chiếc xe taxi, thân xe có chữ xe khách; còn có một chiếc xe trở rác.
Vốn dĩ xe Land Rover đen có khoảng ba mươi chiếc, sau khi được tuần tra đi điều tra, tìm được chiếc xe Land Rover lưu thông hôm đó, chủ xe lúc ấy cùng ba người bạn đánh mạt chược đến rạng sáng, sau đó lái xe trở về nhà, có người chứng minh, loại bỏ tình nghi. Thanh niên lái xe rác cố định thời gian lấy rác mỗi ngày, hai nhân viên làm việc không bị tình nghi. Xe Vans màu trắng quá nhiều, tạm thời không có phát hiện, công ty xe taxi cũng không có nhân viên khả nghi. Các đầu mối đều bị đứt.
Nhân viên cảnh sát đến trường đai học A trở lại mang theo một chút manh mối. Trần Chính Hâm người theo đuổi Đàm Nhược hôm vụ án xảy ra hành tung không rõ, qua ghi chép lời khai của hắn, trước khi trời xế chiều lúc 7 giờ hắn từng nhiều lần gọi cho Đàm Nhược, mỗi lần nói chuyện điện thoại thời gian cũng không quá lâu. Hơn nữa có bạn học nghe được lúc không có ai hắn lẩm bẩm nói có người nói xấu Đàm Nhược, phải dạy dỗ cô ta một chút. Chuyên môn của hắn là thái cực đạo, hoàn toàn có khả năng chế ngự đòn đá của Trương Thiệu Linh. Sáng ngày hôm qua lúc 8 giờ hắn trở về trường học,tiết học thứ nhất cũng không học mà trở về phòng ngủ.
Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh Trần Chính Hâm chính là hung thủ, Dương Thủ Minh và Hồ Thần hẹn Trần Chính Hâm ở khán đài thao trường trò chuyện một chút.
- Trần Chính Hâm, lần trước lúc tôi hỏi cậu, cậu nói rằng mấy ngày qua chưa từng nhìn thấy Đàm Nhược, là thật sao?
- Đúng vậy, tôi theo đuổi cô ấy quá cực khổ, nữ sinh đại học A cũng không ít, tôi cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa chứ?
- Buổi tối ngày hôm qua cậu đi đâu?
- Đi nhảy sàn.
- Sàn nhảy ở đâu? Cả buổi tối cậu đều ở đó sao?
- Cửa trường học đóng khi tới giờ giới nghiêm. Đương nhiên là chơi cả đêm, cho nên hôm nay mới trở về ngủ, còn vấn đè gì không?
Hồ Thần cười một tiếng:
- Cho nên tới bây giờ vẫn chưa đi đến sàn nhẩy được chứ gì?
- Ừ,Ừ? Ai...người nào nói? Tôi ngày hôm qua đã đi đến đó. Không tin các người có thể đi hỏi thăm một chút, nhất định có nười nhìn thấy tôi!
- Vậy cậu có biết quán bar sàn nhảy ktv nơi chơi bời đến 2 giờ đều đóng cửa hay không? Cậu làm sao có thể chơi ở đó cả đêm? Rốt cuộc tối ngày hôm qua cậu đã đi đâu? Đàm Nhược có phải do cậu giết không? Nói!
Trần Chính Hâm rốt cuộc luống cuống, nhảy cẫng lên căm tức nhìn Hồ Thần:
- Không phải! Tôi yêu cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt đã yêu, tôi thà người chết là tôi, làm sao có thể tổn thương đến cô ấy!
Nói xong, hai tay hắn chống đầu khóc ống ngồi trên mặt đất:
- Trước khi trời xế chiều Nhược Nhược cùng Trương Thiệu Linh ăn mặc kỳ lạ ra cửa trường, tôi nghĩ bọn họ sẽ đi với bạn trai nên len lén đi theo phía sau họ.Tôi biết, tôi không nên dây dưa mãi được, có thể là do tôi không khống chế được chính mình. Tôi đi theo bọn họ lên xe taxi, đi theo bọn họ vào quán bar... Tôi đời này không muốn nhìn thấy một màn kia: Hai người bọn họ hôn nhau! Tôi vẫn cho là tôi chưa đủ, là tôi không xứng đáng v ới cô ấy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại dưới tay một người phụ nữ! Sau đó tôi đã uống rất nhiều rượu, tìm một quán bar ở đó cả đêm, không tin các ngươi có thể đi thăm dò!
Nạn nhân là đồng tính luyến ái! Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chính hung thủ muốn giết nạn nhân? Đối với tình yêu đồng giới vô cùng chán ghét và căm tức?
- Đồng chí cảnh sát à, nếu như ngày hôm qua tôi tiếp tục đi theo bọn họ, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?
- Nếu như cậu đi theo, nói không chừng ngay cả cậu cũng có thể bị giết, không ai biết chuyện gì xảy ratrong tương lai cậu không nên tự trách.
Trở lại tổ trọng án,Dương Thủ Minh nhanh chóng đem đầu mối mới nắm được thông báo ra ngoài, toàn lực kiểm soát các tập thể công khai phản đối đồng tính luyến ái trên toàn thành phố.
Một ngày thời gian trôi qua rất nhanh, không có nhân vật khả nghi lọt vào mắt cảnh sát trinh thám, vụ án lâm vào bế tắc.
Không ai nghỉ tới, vẻn vẹn chỉ là mới bắt đầu, một tháng kế tiếp, toàn bộ thành phố K bị mây đen bao phủ, đã từng là nơi có ánh sáng mặt trời rực rỡ giờ lại lộ ra khói mù, thành phố K từ người già 80 tuổi trở xuống đến đứa trẻ 7,8 tuổi, trời vừa tối cũng không dám bước chân ra khỏi nhà, bởi vì bọn họ đều biết, ban đêm, có kẻ sát nhân qua lại...
Danh sách chương