Tối hôm nay, Công ty Nhã Mã sôi sùng sục.
Tiểu Ma Vương đưa Mai Khôi quay về công ty, trên đường về cậu đã thông báo cho bác sĩ của công ty và đại phu của Thần tộc đợi lệnh. Tiểu Tiểu cũng nhận được điện thoại, cô vốn dĩ ở trong công ty giúp đỡ việc phân công công việc cho mọi người, chờ đợi ông xã Nghiêm Lạc chiến đấu xong với Ma tộc quay về, không ngờ rằng con trai mất tung tích đã lâu đột nhiên gọi điện thoại đến nói đưa Mai Khôi quay về, còn có cả một nhóm binh lính thiếu niên, một đám người đang chạy về công ty.
Tiểu Tiểu vui mừng như phát cuồng, nhanh chóng thay cậu liên lạc sắp xếp phòng khám bệnh, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho nhóm binh lính thiếu niên. Lúc này, tất cả mọi người trong công ty đều biết tin tức, những người có thể dừng được công việc trong tay thì toàn bộ đều tụ tập đến cửa thang máy đợi. Dường như rất lâu, lại dường như rất nhanh, đang đợi chờ trong sốt ruột, cuối cùng nghe thấy một tiếng “tinh” của thang máy, cửa mở ra, một nhóm ướt như chuột lột ào ra ngoài. Tuy nhếch nhác, tuy mệt mỏi, nhưng bọn trẻ vẫn vinh dự được người ta chào đón bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Nghiêm Cẩn chẳng kịp chào hỏi mọi người, cứ ôm Mai Khôi hỏa tốc xông vào trong phòng bệnh. Tiểu Tiểu ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ bị giày vò đến xơ xác thảm hại của Mai Khôi, đau lòng đến mức nước mắt tức thì trào ra. Mai Khôi sau khi được cứu ra ngoài tinh thần vừa thoải mái, sự kinh hãi thống khổ mệt mỏi trong nhiều ngày qua bỗng chốc tiêu tan. Cô bé ôm chặt lấy Nghiêm Cẩn không chịu buông tay, cô bé đã hoàn toàn mất đi ý thức khi ở trên xe.
Nghiêm Cẩn đặt cô bé lên giường bệnh, Tiểu Tiểu ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Mai Khôi gọi: “Mai Khôi, mẹ là mẹ Tiểu Tiểu, mẹ là mẹ Tiểu Tiểu đây”. Nghiêm Cẩn bình tĩnh kéo Tiểu Tiểu ra, để bác sĩ kiểm tra cho Mai Khôi. Tiểu Tiểu dựa vào người con trai khóc thất thanh. Mai Khôi đầu trọc lốc, gò má gầy hốc hác, sắc mặt vàng vọt xanh xao, cô bé mới mất tích mười hai ngày, mới mười hai ngày mà đã bị giày vò thành ra như thế này rồi.
Nghiêm Cẩn ôm lấy mẹ, vỗ lên vai mẹ an ủi, sự đau lòng của cậu đương nhiên không hề ít hơn mẹ, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn để Mai Khôi nhanh chóng tốt lên, sự ấm ức cô bé phải chịu, nỗi khổ cô bé phải chịu, cậu nhất định sẽ đòi lại toàn bộ cho cô bé từng phân từng khắc.
Chẳng mấy chốc mấy bác sĩ đã kiểm tra xong cho Mai Khôi, rồi ra ngoài nói cho Nghiêm Cẩn và Tiểu Tiểu, tình hình ngoại thương vẫn ổn, tình dưỡng mấy ngày chắc là không có vấn đề gì, nhưng trên cánh tay Mai Khôi có rất nhiều lỗ kim đâm, trước mắt không thể xác định bọn chúng đã tiêm cho cô bé những loại thuốc gì, phải lấy máu của cô bé để đi làm xét nghiệm, xem kết quả ra sao. Ngoài ra trên vai Mai Khôi có vết cắt, làm dò quét rồi, phát hiện có khả năng bị cấy vào cơ thể thiết bị theo dõi tung tích, điều này cần phải làm kiểm tra lại lần nữa. Sau đó đợi mấy ngày nữa thân thể cô bé khỏe hơn, thì làm tiểu phẫu lấy máy truy tìm tung tích ra.
Nghiêm Cẩn nhắm mắt lại, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, gã bác sĩ X đáng chết nghìn đao này, lại còn làm một việc chuẩn bị trước như thế này, đề phòng Mai Khôi sau khi trốn thoát sẽ không tìm được cô bé. Cậu quay về bên giường của Mai Khôi, nhìn cô bé đang chìm trong cơn mộng mị mà vẫn nhíu chặt mày, không kìm nén được đau lòng bèn dùng ngón tay khẽ vuốt ve vào giữa lông mày cô bé.
Bác sĩ truyền dịch cho Mai Khôi, bảo với Nghiêm Cẩn cô bé trước mắt sẽ không thể tỉnh lại ngay được, phải ngủ một giấc thật tốt. Nghiêm Cẩn khẽ gật đầu, nắm lấy tay Mai Khôi không nỡ buông ra. Bác sĩ Thần tộc đến, cần phải kiểm tra cánh tay bị thương của Nghiêm Cẩn, lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện ra con trai cũng bị thương.
Đợi Nghiêm Cẩn băng bó xong, xác định không làm sao, Tiểu Tiểu lau khô nước mắt, xuống lầu đi một vòng, nhìn nhóm binh lính thiếu niên kia, bọn trẻ đều bình an vô sự, lúc này mọi người đã thay quần áo sạch sẽ rồi, đang quây lai thành một vòng ăn đồ ăn đêm. Bát Bát cũng ôm một miếng bánh gắng sức gặm, nhìn thấy Tiểu Tiểu đến, nhanh chóng nhảy lên trên vai cô làm nũng. Tiểu Tiểu xác định bọn trẻ đều không sao, hỏi rõ tình hình hành động đêm nay, rồi thông báo lại tình hình của Mai Khôi để mọi người yên tâm, sau đó cô quay về tầng lầu của trung tâm nghiên cứu. Trong đêm nay Thần – Ma đại chiến, rất nhiều người đều đã được phái ra ngoài, người ở lại bảo vệ công ty rất ít, nên thi thể của Trần Bình lặng lẽ được đặt vào trong phòng chứa lạnh, còn chưa có người xử lý.
Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Trần Bình, không kìm nén được lại bật khóc. Hai người mẹ một ngồi một nằm, yên tĩnh ở cạnh bên nhau một hồi lâu. Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân mình đã ngồi bao lâu nữa, cô nỗ lực nhớ lại chuyện của Mai Khôi từ nhỏ đến lớn, mỗi một sự việc ở bên cạnh cô, hy vọng những hồi ức đẹp đẽ này có thể đưa tiễn đoạn lộ trình cuối cùng của Trần Bình. Bà ấy là tâm ngữ giả, đáng tiếc bây giờ bà ấy cũng không cách nào cảm ứng được những hình ảnh trong đầu cô nữa.
Trần Bình đã từng nói, bà ấy sợ chết, cho nên bà ấy nguyện có thể trốn chui trốn lủi, nguyện vào trong tù, cũng không có dũng khí để chọn con đường tự vẫn, nhưng không ngờ rằng, một đêm không gặp, hai người đã trở thành thiên thu vĩnh biệt thế này. Vừa rồi đội quân thiếu niên có nói, Trần Bình đột nhiên lao đến trên người Mai Khôi, tốc độ quá nhanh mọi người đều không lường trước được, điều này rõ ràng chứng tỏ bà ấy không hề có chút do dự nào, ý thức của bà đã vượt ra ngoài nỗi băn khoăn về sự sống và cái chết. Đây chính là ngươi mẹ, một người mẹ từ nhỏ đã phải chịu đủ mọi giày vò khó khăn và đau khổ, chẳng dễ dàng gì mới chạy trốn được ra ngoài, cuối cùng lại phải chịu kết cục như thế này. Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn bã, liền nắm lấy bàn tay lạnh băng của Trần Bình: “Cô yên tâm, Mai Khôi cũng là con gái tôi, tại đây tôi xin thề với cô, tôi nhất định sẽ yêu thương con bé thêm cả phần của cô dành cho con bé, chăm sóc thật tốt cho con bé, thương yêu nó, quyết không để con bé phải chịu ấm ức”.
Cửa mở ra, một bóng hình cao lớn anh tuấn đi vào, Tiểu Tiểu đang đau lòng khóc thút thít, quay đầu lại, qua làn nước mắt mông lung, cô nhìn thấy Nghiêm Lạc, anh quay về rồi.
Nghiêm Lạc đem bình thu hồn bày ở trước mặt Tiểu Tiểu, sau đó duỗi tay ra ôm cô vào trong lòng: “Sự việc anh cũng biết rồi, đây là linh hồn của Trần Bình, đừng đau lòng, chúng ta sẽ sắp xếp một gia tình tốt cho cô ấy, kiếp sau cô ấy có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, sẽ có bố mẹ yêu thương cô ấy, ở kiếp này, cô ấy được giải thoát rồi”.
Tiểu Tiểu gắng sức gật đầu, Boss nói đúng, Trần Bình ở kiếp này không được hưởng những ngày tháng vui vẻ và tình yêu của người thân, kiếp sau nhất định phải để cô ấy có được.
An ủi Tiểu Tiểu xong, Nghiêm Lạc đến phòng bệnh. Nghiêm Cẩn hai mắt đăm đăm nhìn Mai Khôi, ngồi trông giữ bên giường cô bé suốt, đầu cũng không quay lại, nhưng cậu biết Nghiêm Lạc đã đến rồi.
“Bác sĩ nói, Con Rùa Nhỏ còn phải ngủ rất lâu.”
“Bố biết.”
“Bố ơi, hôm nay con đã bắt sinh hồn.”
“Bố đã nghe nói rồi.”
“Vậy bố phạt con đến Địa Ngục ở một thời gian nhé.”
“Được.” Ngươi làm cha cũng không từ chối chút nào. Cưỡng bắt sinh hồn, tội nghiệt nặng nề, nếu không để cậu đến Địa Ngục chịu phạt một chút, sợ là sau này cũng sẽ có tai ương.
Nghiêm Cẩn vùi mặt vào mu bàn tay Mai Khôi, sau đó đứng thẳng người dậy, cúi đầu hôn lên giữa lông mày cô bé: “Em ngủ cho tốt, anh đi một chút rồi quay về”.
Cậu quay đầu nói với Tiểu Tiểu: “Mẹ à, mẹ giúp con chăm sóc Con Rùa Nhỏ, em ấy phải chịu kinh hãi, bên cạnh không thể không có người, nếu không em ấy sẽ rất sợ”. Sau khi có được sự bảo đảm của Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn lúc này mới hài lòng rời đi.
Cậu đi đến khu nghỉ ngơi của đội binh lính thiếu niên đang ở, hỏi Mặc Ngôn: “Tên biến thái chết tiệt kia đâu?”. Mặc Ngôn chỉ vào góc tường, thân thể của bác sĩ X bị tùy tiện ném lại đó, căn bản chẳng ai để ý tới. Nghiêm Cẩn đi đến, một tay xách hắn ta lên, khẽ gật đầu với Mặc Ngôn, rồi rời đi.
Nghiêm Cẩn một mình đi đến “Waiting”, đây là tiệm nước Diêm Vương tịnh hồn dưới sự trông giữ của Mạnh Bà, cũng là sản nghiệp của Diêm Vương giống như những chỗ khác, ẩn thân trong thành phố, mở trong khu thành phố náo nhiệt rất khoa trương, giống như một tiệm bán đồ tinh chất bình thường, nhưng lại không có người ra vào. Nghiêm Cẩn biết năm đó ông bố cao ngạo kia của cậu luôn luôn ngồi trong tiệm này, lén lút nhìn mẹ cậu, cuối cùng còn “câu” được bà ấy về tay.
Lúc này trời đã khá sáng, nhưng trên đường vắng tanh không một bóng người, Nghiêm Cẩn đỗ xe, lôi bác sĩ X từ trong thùng sau xe ra ngoài. Mạnh Mạn đã nhận được tin tức, nên đặc biệt mở cửa đợi cậu. Phía sau tiệm Waiting này có cửa vào Địa Phủ, Nghiêm Lạc đã đưa Nghiêm Cẩn đến đây mấy lần rồi, Mạnh Bà xem như là đã nhìn thấy đứa trẻ này bị phạt từ nhỏ đến lớn. Nhưng mà lần này cậu lại bị phạt rất anh dũng.
Tâm trạng Nghiêm Cẩn rất tốt, chào hỏi Mạnh Mạn, rồi xách bác sĩ X trực tiếp chạy vào trong cửa của Địa Phủ. Ở đây có rất nhiều phong ấn, người bình thường đương nhiên không thể vào được, Nghiêm Cẩn đánh bùa chú lên trên thân thể bác sĩ X, lôi hắn ta nhảy vào trong.
Trong Địa Phủ sớm đã không thể so sánh được với trăm nghìn năm trước nữa rồi, sự thay đổi kết cấu năng lượng của thế giới, khiến những cung điện trước kia biến thành nhà tù. Nhưng muốn tìm được ác hồn yêu ma lợi hại thực sự còn phải đi đến Địa Ngục.
Nghiêm Cẩn quen đường thuộc lối, thẳng một mạch lôi bác sĩ X đi vào Địa Ngục, chỗ cửa vào cũng có phong ấ, điều này đối với cậu mà nói cũng không phải là vấn đề. Cuối cùng cậu cũng đi được đến chỗ sâu nhất của Địa Ngục, ác hồn bay lượn ở xung quanh, ma yêu trốn ở bốn bề quan sát Tiểu Ma Vương. Bọn chúng không hề xa lạ với cậu, giao đấu với cậu đã mấy lần, từng chịu không ít đen đủi trong tay cậu, lần này cậu lại kéo theo một người vào, điều này khiến bọn chúng rất kinh ngạc.
Nghiêm Cẩn làm xong thuật hoàn hồn, đem hồn phách của bác sĩ X đưa lại vào trong thân thể của hắn ta, cậu lạnh lùng nhìn bác sĩ X run rẩy dần tỉnh lại: “Hoan nghênh đã đến Địa Ngục”.
Ý thức của bác sĩ X chầm chậm được khôi phục. Hắn ta kinh hãi nhìn xung quanh, cảm thấy trên người vô cùng lạnh lẽo, dưới chân lại là biển lửa thiêu đốt. Nghiêm Cẩn cười nói với hắn ta: “Không cần hoài nghi, chỗ này chính xác là Địa Ngục. Quỷ khí lạnh lẽo u ám, nhưng lửa Địa Ngục lại đang cháy, cho nên bây giờ ông nhất định là vừa lạnh vừa nóng. Tôi phải chúc mừng ông, người có thể thể nghiệm được loại đau đớn này không nhiều, ông chắc là người thứ hai thôi”.
Bác sĩ X biết cậu không hề nói đùa, bởi hắn ta đã cảm thấy được xung quanh những năng lượng tà ác hung dữ kia đang áp sát gần, đó là những năng lượng không có ý thức chỉ có bản năng giết chóc.
Tiếu Ma Vương tỉểp tục nói: “Người đầu tiên đến chỗ là này là mẹ tôi, bà xông vào đây để cứu bố tôi. Nhưng mà ông, ông đến đây là để chịu trừng phạt, vì tất cả những chuyện ông làm, chịu trừng phạt vì hành vi xấu xa mà ông đã gây ra cho người khác. Ông không thể vào trong được nữa rồi, yêu thú ác hồn ở chỗ này sẽ xé tan xác ông khi ông còn đang sống, ông có thể tỉnh táo nhìn thấy bản thân mình bị cắn mất từng miếng từng miếng một. Thấy thế nào? Đãi ngộ như thế này không tệ chứ, ông có tiền cũng không mua được đâu. Tôi tặng miễn phí cho ông, không cần quá cảm tạ tôi. Ông có thể ngưỡng mộ đố kỵ mẹ tôi năm đó đi du lịch trong Địa Phủ một chuyến còn có thể ra ngoài được, bây giờ sống vui vẻ hạnh phúc. Không sai, tôi nói cho ông biết những điều này chính là muốn kích thích ông, ông vẫn còn đang nghe chứ, không cần nhìn bọn chúng, nhìn chăm chú như vậy sẽ chỉ càng thêm sợ hãi, dù gì thời gian ông cũng có rất nhiều, đã mấy trăm năm mấy nghìn năm bọn chúng chưa từng được nếm qua mùi vị của con người rồi, ông ở đây nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Đúng rồi, tôi đã nói với ông chưa nhỉ, bị bọn chúng ăn đến thịt lẫn hồn đều hết sạch, cần thời gian rất dài rất dài, ông hưởng thụ cho tốt đi nhé”.
Nghiêm Cẩn mỉm cười, nhìn thấy bác sĩ X cuối cùng không chịu được nữa rồi, liền cất bước chạy cuồng loạn, cậu vẫn đang nói: “Chạy đi, cố lên, chạy nhanh chút, chỗ này rất nhiều thứ thú vị”. Cứ nói một hồi, cậu nghe thấy tiếng thét thảm thiết đau đớn của bác sĩ X: “Miếng đầu tiên này, cũng không biết là kẻ nào cắn được đây! Ai da, yêu quỷ ăn tên biến thái rồi, liệu có biến thành yêu quỷ biến thái không đây?”.
Cậu quay đầu nhìn ngó xung quanh: “Này, các người không thể chạy cả đi đuổi theo hắn ta, ở lại mấy tên đánh nhau với tao, nếu không tao ra ngoài sẽ khó báo cáo. Không đánh sao? Thật sự không đánh sao? Vậy đừng hối hận đó, lần này sau khi tao ra ngoài sẽ an phận giữ mình không phạm lỗi nữa, yên ổn ở bên cạnh Con Rùa Nhỏ, sẽ rất lâu rất lâu không đến nữa”.
Các ác quỷ yêu ma đều phớt lờ cậu, sớm đã đuổi theo bác sĩ X không còn bóng dáng, Nghiêm Cẩn thở dài, di chuyển một vòng xung quanh, chán nản tiêu diệt mấy con tiểu quái. “Làm xong rồi, về nhà ăn cơm thôi. Con Rùa Nhỏ, anh quay về rồi.”
Tiểu Ma Vương đưa Mai Khôi quay về công ty, trên đường về cậu đã thông báo cho bác sĩ của công ty và đại phu của Thần tộc đợi lệnh. Tiểu Tiểu cũng nhận được điện thoại, cô vốn dĩ ở trong công ty giúp đỡ việc phân công công việc cho mọi người, chờ đợi ông xã Nghiêm Lạc chiến đấu xong với Ma tộc quay về, không ngờ rằng con trai mất tung tích đã lâu đột nhiên gọi điện thoại đến nói đưa Mai Khôi quay về, còn có cả một nhóm binh lính thiếu niên, một đám người đang chạy về công ty.
Tiểu Tiểu vui mừng như phát cuồng, nhanh chóng thay cậu liên lạc sắp xếp phòng khám bệnh, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho nhóm binh lính thiếu niên. Lúc này, tất cả mọi người trong công ty đều biết tin tức, những người có thể dừng được công việc trong tay thì toàn bộ đều tụ tập đến cửa thang máy đợi. Dường như rất lâu, lại dường như rất nhanh, đang đợi chờ trong sốt ruột, cuối cùng nghe thấy một tiếng “tinh” của thang máy, cửa mở ra, một nhóm ướt như chuột lột ào ra ngoài. Tuy nhếch nhác, tuy mệt mỏi, nhưng bọn trẻ vẫn vinh dự được người ta chào đón bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Nghiêm Cẩn chẳng kịp chào hỏi mọi người, cứ ôm Mai Khôi hỏa tốc xông vào trong phòng bệnh. Tiểu Tiểu ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ bị giày vò đến xơ xác thảm hại của Mai Khôi, đau lòng đến mức nước mắt tức thì trào ra. Mai Khôi sau khi được cứu ra ngoài tinh thần vừa thoải mái, sự kinh hãi thống khổ mệt mỏi trong nhiều ngày qua bỗng chốc tiêu tan. Cô bé ôm chặt lấy Nghiêm Cẩn không chịu buông tay, cô bé đã hoàn toàn mất đi ý thức khi ở trên xe.
Nghiêm Cẩn đặt cô bé lên giường bệnh, Tiểu Tiểu ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Mai Khôi gọi: “Mai Khôi, mẹ là mẹ Tiểu Tiểu, mẹ là mẹ Tiểu Tiểu đây”. Nghiêm Cẩn bình tĩnh kéo Tiểu Tiểu ra, để bác sĩ kiểm tra cho Mai Khôi. Tiểu Tiểu dựa vào người con trai khóc thất thanh. Mai Khôi đầu trọc lốc, gò má gầy hốc hác, sắc mặt vàng vọt xanh xao, cô bé mới mất tích mười hai ngày, mới mười hai ngày mà đã bị giày vò thành ra như thế này rồi.
Nghiêm Cẩn ôm lấy mẹ, vỗ lên vai mẹ an ủi, sự đau lòng của cậu đương nhiên không hề ít hơn mẹ, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn để Mai Khôi nhanh chóng tốt lên, sự ấm ức cô bé phải chịu, nỗi khổ cô bé phải chịu, cậu nhất định sẽ đòi lại toàn bộ cho cô bé từng phân từng khắc.
Chẳng mấy chốc mấy bác sĩ đã kiểm tra xong cho Mai Khôi, rồi ra ngoài nói cho Nghiêm Cẩn và Tiểu Tiểu, tình hình ngoại thương vẫn ổn, tình dưỡng mấy ngày chắc là không có vấn đề gì, nhưng trên cánh tay Mai Khôi có rất nhiều lỗ kim đâm, trước mắt không thể xác định bọn chúng đã tiêm cho cô bé những loại thuốc gì, phải lấy máu của cô bé để đi làm xét nghiệm, xem kết quả ra sao. Ngoài ra trên vai Mai Khôi có vết cắt, làm dò quét rồi, phát hiện có khả năng bị cấy vào cơ thể thiết bị theo dõi tung tích, điều này cần phải làm kiểm tra lại lần nữa. Sau đó đợi mấy ngày nữa thân thể cô bé khỏe hơn, thì làm tiểu phẫu lấy máy truy tìm tung tích ra.
Nghiêm Cẩn nhắm mắt lại, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, gã bác sĩ X đáng chết nghìn đao này, lại còn làm một việc chuẩn bị trước như thế này, đề phòng Mai Khôi sau khi trốn thoát sẽ không tìm được cô bé. Cậu quay về bên giường của Mai Khôi, nhìn cô bé đang chìm trong cơn mộng mị mà vẫn nhíu chặt mày, không kìm nén được đau lòng bèn dùng ngón tay khẽ vuốt ve vào giữa lông mày cô bé.
Bác sĩ truyền dịch cho Mai Khôi, bảo với Nghiêm Cẩn cô bé trước mắt sẽ không thể tỉnh lại ngay được, phải ngủ một giấc thật tốt. Nghiêm Cẩn khẽ gật đầu, nắm lấy tay Mai Khôi không nỡ buông ra. Bác sĩ Thần tộc đến, cần phải kiểm tra cánh tay bị thương của Nghiêm Cẩn, lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện ra con trai cũng bị thương.
Đợi Nghiêm Cẩn băng bó xong, xác định không làm sao, Tiểu Tiểu lau khô nước mắt, xuống lầu đi một vòng, nhìn nhóm binh lính thiếu niên kia, bọn trẻ đều bình an vô sự, lúc này mọi người đã thay quần áo sạch sẽ rồi, đang quây lai thành một vòng ăn đồ ăn đêm. Bát Bát cũng ôm một miếng bánh gắng sức gặm, nhìn thấy Tiểu Tiểu đến, nhanh chóng nhảy lên trên vai cô làm nũng. Tiểu Tiểu xác định bọn trẻ đều không sao, hỏi rõ tình hình hành động đêm nay, rồi thông báo lại tình hình của Mai Khôi để mọi người yên tâm, sau đó cô quay về tầng lầu của trung tâm nghiên cứu. Trong đêm nay Thần – Ma đại chiến, rất nhiều người đều đã được phái ra ngoài, người ở lại bảo vệ công ty rất ít, nên thi thể của Trần Bình lặng lẽ được đặt vào trong phòng chứa lạnh, còn chưa có người xử lý.
Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Trần Bình, không kìm nén được lại bật khóc. Hai người mẹ một ngồi một nằm, yên tĩnh ở cạnh bên nhau một hồi lâu. Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân mình đã ngồi bao lâu nữa, cô nỗ lực nhớ lại chuyện của Mai Khôi từ nhỏ đến lớn, mỗi một sự việc ở bên cạnh cô, hy vọng những hồi ức đẹp đẽ này có thể đưa tiễn đoạn lộ trình cuối cùng của Trần Bình. Bà ấy là tâm ngữ giả, đáng tiếc bây giờ bà ấy cũng không cách nào cảm ứng được những hình ảnh trong đầu cô nữa.
Trần Bình đã từng nói, bà ấy sợ chết, cho nên bà ấy nguyện có thể trốn chui trốn lủi, nguyện vào trong tù, cũng không có dũng khí để chọn con đường tự vẫn, nhưng không ngờ rằng, một đêm không gặp, hai người đã trở thành thiên thu vĩnh biệt thế này. Vừa rồi đội quân thiếu niên có nói, Trần Bình đột nhiên lao đến trên người Mai Khôi, tốc độ quá nhanh mọi người đều không lường trước được, điều này rõ ràng chứng tỏ bà ấy không hề có chút do dự nào, ý thức của bà đã vượt ra ngoài nỗi băn khoăn về sự sống và cái chết. Đây chính là ngươi mẹ, một người mẹ từ nhỏ đã phải chịu đủ mọi giày vò khó khăn và đau khổ, chẳng dễ dàng gì mới chạy trốn được ra ngoài, cuối cùng lại phải chịu kết cục như thế này. Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn bã, liền nắm lấy bàn tay lạnh băng của Trần Bình: “Cô yên tâm, Mai Khôi cũng là con gái tôi, tại đây tôi xin thề với cô, tôi nhất định sẽ yêu thương con bé thêm cả phần của cô dành cho con bé, chăm sóc thật tốt cho con bé, thương yêu nó, quyết không để con bé phải chịu ấm ức”.
Cửa mở ra, một bóng hình cao lớn anh tuấn đi vào, Tiểu Tiểu đang đau lòng khóc thút thít, quay đầu lại, qua làn nước mắt mông lung, cô nhìn thấy Nghiêm Lạc, anh quay về rồi.
Nghiêm Lạc đem bình thu hồn bày ở trước mặt Tiểu Tiểu, sau đó duỗi tay ra ôm cô vào trong lòng: “Sự việc anh cũng biết rồi, đây là linh hồn của Trần Bình, đừng đau lòng, chúng ta sẽ sắp xếp một gia tình tốt cho cô ấy, kiếp sau cô ấy có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, sẽ có bố mẹ yêu thương cô ấy, ở kiếp này, cô ấy được giải thoát rồi”.
Tiểu Tiểu gắng sức gật đầu, Boss nói đúng, Trần Bình ở kiếp này không được hưởng những ngày tháng vui vẻ và tình yêu của người thân, kiếp sau nhất định phải để cô ấy có được.
An ủi Tiểu Tiểu xong, Nghiêm Lạc đến phòng bệnh. Nghiêm Cẩn hai mắt đăm đăm nhìn Mai Khôi, ngồi trông giữ bên giường cô bé suốt, đầu cũng không quay lại, nhưng cậu biết Nghiêm Lạc đã đến rồi.
“Bác sĩ nói, Con Rùa Nhỏ còn phải ngủ rất lâu.”
“Bố biết.”
“Bố ơi, hôm nay con đã bắt sinh hồn.”
“Bố đã nghe nói rồi.”
“Vậy bố phạt con đến Địa Ngục ở một thời gian nhé.”
“Được.” Ngươi làm cha cũng không từ chối chút nào. Cưỡng bắt sinh hồn, tội nghiệt nặng nề, nếu không để cậu đến Địa Ngục chịu phạt một chút, sợ là sau này cũng sẽ có tai ương.
Nghiêm Cẩn vùi mặt vào mu bàn tay Mai Khôi, sau đó đứng thẳng người dậy, cúi đầu hôn lên giữa lông mày cô bé: “Em ngủ cho tốt, anh đi một chút rồi quay về”.
Cậu quay đầu nói với Tiểu Tiểu: “Mẹ à, mẹ giúp con chăm sóc Con Rùa Nhỏ, em ấy phải chịu kinh hãi, bên cạnh không thể không có người, nếu không em ấy sẽ rất sợ”. Sau khi có được sự bảo đảm của Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn lúc này mới hài lòng rời đi.
Cậu đi đến khu nghỉ ngơi của đội binh lính thiếu niên đang ở, hỏi Mặc Ngôn: “Tên biến thái chết tiệt kia đâu?”. Mặc Ngôn chỉ vào góc tường, thân thể của bác sĩ X bị tùy tiện ném lại đó, căn bản chẳng ai để ý tới. Nghiêm Cẩn đi đến, một tay xách hắn ta lên, khẽ gật đầu với Mặc Ngôn, rồi rời đi.
Nghiêm Cẩn một mình đi đến “Waiting”, đây là tiệm nước Diêm Vương tịnh hồn dưới sự trông giữ của Mạnh Bà, cũng là sản nghiệp của Diêm Vương giống như những chỗ khác, ẩn thân trong thành phố, mở trong khu thành phố náo nhiệt rất khoa trương, giống như một tiệm bán đồ tinh chất bình thường, nhưng lại không có người ra vào. Nghiêm Cẩn biết năm đó ông bố cao ngạo kia của cậu luôn luôn ngồi trong tiệm này, lén lút nhìn mẹ cậu, cuối cùng còn “câu” được bà ấy về tay.
Lúc này trời đã khá sáng, nhưng trên đường vắng tanh không một bóng người, Nghiêm Cẩn đỗ xe, lôi bác sĩ X từ trong thùng sau xe ra ngoài. Mạnh Mạn đã nhận được tin tức, nên đặc biệt mở cửa đợi cậu. Phía sau tiệm Waiting này có cửa vào Địa Phủ, Nghiêm Lạc đã đưa Nghiêm Cẩn đến đây mấy lần rồi, Mạnh Bà xem như là đã nhìn thấy đứa trẻ này bị phạt từ nhỏ đến lớn. Nhưng mà lần này cậu lại bị phạt rất anh dũng.
Tâm trạng Nghiêm Cẩn rất tốt, chào hỏi Mạnh Mạn, rồi xách bác sĩ X trực tiếp chạy vào trong cửa của Địa Phủ. Ở đây có rất nhiều phong ấn, người bình thường đương nhiên không thể vào được, Nghiêm Cẩn đánh bùa chú lên trên thân thể bác sĩ X, lôi hắn ta nhảy vào trong.
Trong Địa Phủ sớm đã không thể so sánh được với trăm nghìn năm trước nữa rồi, sự thay đổi kết cấu năng lượng của thế giới, khiến những cung điện trước kia biến thành nhà tù. Nhưng muốn tìm được ác hồn yêu ma lợi hại thực sự còn phải đi đến Địa Ngục.
Nghiêm Cẩn quen đường thuộc lối, thẳng một mạch lôi bác sĩ X đi vào Địa Ngục, chỗ cửa vào cũng có phong ấ, điều này đối với cậu mà nói cũng không phải là vấn đề. Cuối cùng cậu cũng đi được đến chỗ sâu nhất của Địa Ngục, ác hồn bay lượn ở xung quanh, ma yêu trốn ở bốn bề quan sát Tiểu Ma Vương. Bọn chúng không hề xa lạ với cậu, giao đấu với cậu đã mấy lần, từng chịu không ít đen đủi trong tay cậu, lần này cậu lại kéo theo một người vào, điều này khiến bọn chúng rất kinh ngạc.
Nghiêm Cẩn làm xong thuật hoàn hồn, đem hồn phách của bác sĩ X đưa lại vào trong thân thể của hắn ta, cậu lạnh lùng nhìn bác sĩ X run rẩy dần tỉnh lại: “Hoan nghênh đã đến Địa Ngục”.
Ý thức của bác sĩ X chầm chậm được khôi phục. Hắn ta kinh hãi nhìn xung quanh, cảm thấy trên người vô cùng lạnh lẽo, dưới chân lại là biển lửa thiêu đốt. Nghiêm Cẩn cười nói với hắn ta: “Không cần hoài nghi, chỗ này chính xác là Địa Ngục. Quỷ khí lạnh lẽo u ám, nhưng lửa Địa Ngục lại đang cháy, cho nên bây giờ ông nhất định là vừa lạnh vừa nóng. Tôi phải chúc mừng ông, người có thể thể nghiệm được loại đau đớn này không nhiều, ông chắc là người thứ hai thôi”.
Bác sĩ X biết cậu không hề nói đùa, bởi hắn ta đã cảm thấy được xung quanh những năng lượng tà ác hung dữ kia đang áp sát gần, đó là những năng lượng không có ý thức chỉ có bản năng giết chóc.
Tiếu Ma Vương tỉểp tục nói: “Người đầu tiên đến chỗ là này là mẹ tôi, bà xông vào đây để cứu bố tôi. Nhưng mà ông, ông đến đây là để chịu trừng phạt, vì tất cả những chuyện ông làm, chịu trừng phạt vì hành vi xấu xa mà ông đã gây ra cho người khác. Ông không thể vào trong được nữa rồi, yêu thú ác hồn ở chỗ này sẽ xé tan xác ông khi ông còn đang sống, ông có thể tỉnh táo nhìn thấy bản thân mình bị cắn mất từng miếng từng miếng một. Thấy thế nào? Đãi ngộ như thế này không tệ chứ, ông có tiền cũng không mua được đâu. Tôi tặng miễn phí cho ông, không cần quá cảm tạ tôi. Ông có thể ngưỡng mộ đố kỵ mẹ tôi năm đó đi du lịch trong Địa Phủ một chuyến còn có thể ra ngoài được, bây giờ sống vui vẻ hạnh phúc. Không sai, tôi nói cho ông biết những điều này chính là muốn kích thích ông, ông vẫn còn đang nghe chứ, không cần nhìn bọn chúng, nhìn chăm chú như vậy sẽ chỉ càng thêm sợ hãi, dù gì thời gian ông cũng có rất nhiều, đã mấy trăm năm mấy nghìn năm bọn chúng chưa từng được nếm qua mùi vị của con người rồi, ông ở đây nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Đúng rồi, tôi đã nói với ông chưa nhỉ, bị bọn chúng ăn đến thịt lẫn hồn đều hết sạch, cần thời gian rất dài rất dài, ông hưởng thụ cho tốt đi nhé”.
Nghiêm Cẩn mỉm cười, nhìn thấy bác sĩ X cuối cùng không chịu được nữa rồi, liền cất bước chạy cuồng loạn, cậu vẫn đang nói: “Chạy đi, cố lên, chạy nhanh chút, chỗ này rất nhiều thứ thú vị”. Cứ nói một hồi, cậu nghe thấy tiếng thét thảm thiết đau đớn của bác sĩ X: “Miếng đầu tiên này, cũng không biết là kẻ nào cắn được đây! Ai da, yêu quỷ ăn tên biến thái rồi, liệu có biến thành yêu quỷ biến thái không đây?”.
Cậu quay đầu nhìn ngó xung quanh: “Này, các người không thể chạy cả đi đuổi theo hắn ta, ở lại mấy tên đánh nhau với tao, nếu không tao ra ngoài sẽ khó báo cáo. Không đánh sao? Thật sự không đánh sao? Vậy đừng hối hận đó, lần này sau khi tao ra ngoài sẽ an phận giữ mình không phạm lỗi nữa, yên ổn ở bên cạnh Con Rùa Nhỏ, sẽ rất lâu rất lâu không đến nữa”.
Các ác quỷ yêu ma đều phớt lờ cậu, sớm đã đuổi theo bác sĩ X không còn bóng dáng, Nghiêm Cẩn thở dài, di chuyển một vòng xung quanh, chán nản tiêu diệt mấy con tiểu quái. “Làm xong rồi, về nhà ăn cơm thôi. Con Rùa Nhỏ, anh quay về rồi.”
Danh sách chương