“Thứ bịa đặt lung tung, dù có sức tưởng tượng hơn nữa cũng chỉ là lời thừa thôi. Chú không có hứng nghe cháu lảm nhảm. Hạ Bồi là người của hiệp hội bọn chú, nếu như chỗ cháu không thể xử lý vụ án này cho tốt, chú sẽ phải đưa cậu ấy quay về hiệp hội, trực tiếp hợp tác với phía cảnh sát.”
“Chú Phùng làm bộ làm tịch như thế chẳng có ý nghĩa gì cả. Phía cảnh sát và chúng cháu có quan hệ như thế nào, chú hợp tác cùng bố cháu lâu như vậy rồi, nếu như không biết thì có thể cố đoán thử xem. Nếu như đây vốn chỉ là vụ án của hiệp hội gì đó bọn chú thôi, cháu cũng sẽ không làm khó chú như thế này, nhưng đã liên quan đến bác sĩ X, thì sự việc quá lớn rồi.”
“Bác sĩ X?”, Phùng Quang Hoa cao giọng, ngữ khí hiện rõ nỗi kinh ngạc.
Nghiêm Cẩn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: “Chú Phùng, hiệp hội bọn chú cứ cách một thời gian lại có người mất tích, nhiều năm như vậy rồi, toàn những vụ mất tích ly kỳ, tự để lại thư rồi đi, tử vong, di dân... tính ra cũng có đến mấy chục người rồi nhỉ? Năm đó chú đưa ra một ý kiến rất đúng, phải xây dựng trường học Nhã Mã, thu nạp những đứa trẻ siêu năng lực kia lại, trong những năm ấy, chú cũng thực sự rất tích cực đi tìm kiếm người có siêu năng lực ở khắp mọi nơi, đưa về trường, chú sáng lập ra hiệp hội, mang đến bến đậu cho những người không giống mọi người, để bọn họ có thể sống thật tốt, trong lòng bọn họ, chú là một vĩ nhân, là một người lương thiện, cho nên trước nay chưa từng có ai mảy may hoài nghi chú”.
Phùng Quang Hoa “hừ” một tiếng: “Vậy bây giờ cháu định chụp cho chú cái mũ như thế nào chứ?”.
“Chú biết đó, có một tập đoàn phạm tội phản xã hội thần bí, bọn họ lợi dụng năng lực của người có siêu năng lực để làm chuyện xấu, tư liệu chúng cháu lấy được từ phía cảnh sát nhiều đến mức chất đầy cả một chiếc tủ, điều này chú biết rõ. Thủ lĩnh của tập đoàn đó, chúng cháu đặt cho hắn một biệt danh là bác sĩ X. Căn cứ vào đầu mối tìm ra được cho thấy, hắn là một người đàn ông, IQ cao, học vấn giỏi, tinh thông y học, di truyền học, nhân loại học, điều này đương nhiên chú cũng biết rất rõ.”
Sắc mặt Phùng Quang Hoa không đổi, chỉ chằm chằm nhìn Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn lại phớt lờ ông ta, chầm chậm cất bước, tiếp tục nói: “Bác sĩ X cần dùng năng lực của người siêu năng lực để làm việc trái pháp luật, thì phải hiểu rõ năng lực của bọn họ, học được cách không chế bọn họ, thậm chí, phải nghiên cứu ra cách cải tạo bọn họ như thế nào. Cho nên bác sĩ X cần làm thực nghiệm với số lượng lớn, những thực nghiệm này, đương nhiên phải dùng đến người có siêu năng lực. Làm gì có ai có thể cung cấp hàng tốt hơn hội trưởng Hiệp hội siêu năng lực chứ?”.
“Một loạt lời nói bừa, chú căn bản không quen biết bác sĩ X gì đó.”
“Tần Nam thì sao, nếu như ông ta không phải là đồng bọn của chú, vậy thì chính là ông ta đã phát hiện ra việc nhân viên trong hiệp hội mất tích có điều lạ lùng, tóm lại, trong tay ông ta có chứng cứ bất lợi đối với chú, nhưng cũng giống như bọn cháu, lúc đầu, ông ta hoàn toàn không hề nghĩ đến người đó lại là chú, ông ta nói với chú toàn bộ sự việc, chú liền tính toán lên kế hoạch trừ khử ông ta. Đúng lúc ông ta đưa Tiểu Phương đến, chú tìm lý do dẫn ông ta tới khu đất nhà xưởng bỏ hoang đó, bọn chú động thủ, Tần Nam đã chết, Tiểu Phương trọng thương, ông bảo vệ nghe thấy động tĩnh lén báo cảnh sát, chú nghe thấy tiếng của xe cảnh sát liền giấu Tiểu Phương vào đường ống, muốn sau quay lại sẽ bức vấn thêm một số tư liệu chứng cứ còn sót kia, sau đó chú lợi dụng năng lực di chuyển vật trong không gian của mình, phủ lấp đi dấu vết của hiện trường. Sau đó chú lại giả như vừa nhận được thông báo, liền tức tốc chạy đến hiện trường.”
Nghiêm Cẩn ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Chỉ là chú hoàn toàn không ngờ được rằng, chúng cháu lại tìm ra được Tiểu Phương, còn đưa cô ta đến bệnh viện. Thấy cô ta đang ở trong tay chúng cháu, chú sợ cô ta tỉnh lại sẽ nói ra chân tướng chú là kẻ giết người, thế nên trong bệnh viện, chú cũng dùng di chuyển vật trong không gian, tắt máy hô hấp của cô ta, sau khi cô ta chết, chú lại mở ra. Đây chính là lý do vì sao trên camera giám sát của bệnh viện không nhìn thấy có người khả nghi nào xuất hiện, cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Bởi vì căn bản chính là người của mình làm”.
Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Bồi một cái, lại nói: “Bắt đầu từ khi đó, chú có ý đổ mọi tội sang cho Hạ Bồi, bởi vì chú biết Hạ Bồi thích nghe lén những thứ trong đầu người khác, chắc chắn chú cũng phát hiện ra Hạ Bồi có chú ý đến Tần Nam, cho nên chú không thể không hoài nghi, Hạ Bồi cũng biết được một số việc. Cho nên chú cố ý muốn đưa Hạ Bồi đến bệnh viện, bề ngoài là nói muốn để Hạ Bồi nhìn xem tin tức trong đầu Tiểu Phương, nhưng trên thực tế vào lúc đó Tiểu Phương đã chết, chú biết Hạ Bồi sẽ chẳng thể nhìn thấy gì cả, chú chỉ muốn để cậu ta xuất hiện tại hiện trường của án mạng, để chuẩn bị cho sự giá họa sau này.”
“Nhưng mà một mình Hạ Bồi thì chẳng thể làm được chuyện gì, chú phải tìm một cơ hội thích hợp để mọi người tin rằng cậu ta có cấu kết với bên ngoài. Trong quá trình này, chú xử lý hết những chứng cứ Tần Nam nắm trong tay, chú cần phải cân nhắc, tìm ra một lý do hợp lý cho cái chết của Tần Nam, khiến người ta tin phục, đương nhiên là không có quan hệ gì với chú. Lúc này chú vừa khéo điều tra ra Tiểu Phương và người cùng nhà giam Trần Bình có chuyện không hay, Tiểu Phương từng bị người đàn bà kia uy hiếp. Thế là chú tương kế tựu kế, chuyển mọi sự chú ý sang cho Trần Bình, muốn đưa chúng cháu đến thành phố Z điều tra, nhưng lại đồng thời nói Hạ Bồi không bình thường lắm, để cháu phái người đi giám sát anh ta. Khi chúng ta ở thành phố Z, chú từng muốn phái người đi giết Hạ Bồi rồi, như vậy chú vừa có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, vừa có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Hạ Bồi, vu cho anh ta là nội gián cấu kết với bác sĩ X, đến hôm nay bị người ta giết người diệt khẩu. Nếu Hạ Bồi chết rồi, người chết không thể đối chứng, sự việc này cuối cùng sẽ chẳng đi đến đâu, chúng cháu cũng chẳng thể làm được gì, đúng chứ?”.
Hạ Bồi nghe thấy điều này sắc mặt trắng bệch, còn Phùng Quang Hoa mím chặt môi không nói gì. Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: “Nhưng chú lại không ngờ được rằng, người chú phái đi giết Hạ Bồi đã thất thủ, bị người của cháu bắt được. Đúng rồi, chú có biết vì sao chú sắp xếp cho người của cháu đi khỏi rồi, người của chú vẫn thất thủ không? Bởi vì vốn dĩ còn có người khác nữa bám theo Hạ Bồi. Cháu sắp xếp người đó trước mặt chú là cố ý muốn cho chú xem. Đương nhiên điều khiến chú yên tâm là sát thủ đó của chú rất nghe lời, sau khi bị bắt lập tức tự sát, chúng cháu không có chứng cứ. Hơn nữa, cháu lại nhận được điện thoại báo người giám sát Hạ Bồi bị tấn công, cho nên chú liền thở phào nhẹ nhõm, như thế chú có thể tương kế tựu kế, để chúng cháu càng thêm tin chắc Hạ Bồi có vấn đề. Nhưng cháu nói tủ bảo hiểm có thể có tầng kép, lại mời Hạ Bồi về công ty, chú liền bắt đầu căng thẳng. Cho nên mới có màn kịch tối hôm nay. Buổi chiều lúc trước khi hành động, chú cùng Tiểu Mễ về công ty trước, biết được tủ bảo hiểm đặt ở đâu, xác định rõ vị trí rồi, chú lại có thể sử dụng năng lực di chuyển vật trong không gian của mình. Chú vốn dĩ dự định giải quyết tủ bảo hiểm trước, sau đó sẽ đi tìm Hạ Bồi, có lẽ có thể tạo ra nhầm tưởng anh ta áy náy trong lòng mà tự sát, dù gì không để ngày mai chúng cháu nhìn thấy người sống là được rồi. Chỉ là chú không ngờ được rằng, trong quá trình chú mở tủ bảo hiểm, lại gặp Trình Giảo Kim. Hai kẻ ngốc cộng thêm con chuột béo, cuối cùng đã phá hoại kế hoạch của chú”.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Nói xong câu chuyện, trong phòng rất yên tĩnh, Phùng Quang Hoa cuối cùng cũng mở miệng: “Cháu quả nhiên rất có trí tưởng tượng, đáng tiếc những điều cháu nói đều không phải là sự thực. Tần Nam bán một số người trong hiệp hội cho tổ chức đen mới là sự thực. Ông ta sơ suất do chuyện Tiểu Phương bị Trần Bình giết mới là sự thật, Hạ Bồi cấu kết cùng Tần Nam hợp tác với tổ chức đen, bây giờ đến trộm tư liệu mới là sự thật. Giống như cháu nói, cháu đưa tủ bảo hiểm này về công ty, khiến Hạ Bồi rất căng thẳng, cậu ta lo lắng trong tủ bảo hiểm có chứng cứ gì đó bất lợi cho mình, thế là cậu ta đến ăn trộm. Còn chú vì nể tình cũ, đêm nay cố ý đến thăm cậu ta, nhưng lại thấy chuyện đau lòng như thế này”, Phùng Quang Hoa buông tay ra: “Nhìn xem, chú nói hợp tình hợp lý, so với những suy đoán bừa bãi của cháu thì chú đáng tin hơn nhiều, hơn nữa những điều này chú có chứng cứ, mà cháu lại toàn là đoán. Hơn thế, những lời lẽ nhẫn tâm vừa rồi chú nói với bọn họ chỉ là muốn dọa dẫm để họ nói ra sự thật, dùng năng lực để động thủ với họ chỉ để giáo huấn họ thôi”.
Hạ Sinh há miệng tròn mắt nhìn sang Phùng Quang Hoa: “Mẹ kiếp. Tôi đã gặp qua rất nhiều kẻ nói dối không chớp mắt, nhưng không ai có tài như ông đây. Mẹ kiếp, thật quá không biết xấu hổ”.
Phùng Quang Hoa phớt lờ anh ta: “Tóm lại, chú vẫn chỉ có câu nói đó, cháu không có chứng cứ chứng thực cho suy diễn bừa bãi của mình, căn bản chẳng thể định tội được chú”.
Nghiêm Cẩn lạnh lùng cười: “Có chỗ dựa nên không sợ phải không? Chú Phùng, chú biết chú đã lòi đuôi ra ở đâu không? Là khi chú nói với cháu, chú biết che giấu ý thức”.
Mặt Phùng Quang Hoa lộ vẻ kinh ngạc, nhưng mau chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Nghiêm Cẩn nói tiếp: “Thực ra lúc đầu sự thực đã bày ngay trước mắt, hiện trường không lưu lại một chút xíu dấu vết đó, tất cả khôi phục nguyên vẹn đến mức hoàn mỹ như vậy, chúng cháu nghĩ về hướng Thần tộc mà không hề suy nghĩ đến bản lĩnh di chuyển vật trong không gian chút nào. Ở hiện trường cháu nhìn thấy trong đống bọc giày cởi bỏ lại, có một đôi trong đó dính rất nhiều bụi đất, chú biết giày giẫm lên mặt đất, chắc chỉ có bên ngoài bụi đất nhiều, nhưng mà bên trong đôi giày đó bụi cũng có không ít, lúc đó cháu cũng không hề nghĩ đến là người của mình chút nào. Hai tháng qua đi, không hề có chút tiến triển, cho đến khi chú nói với cháu, chú biết che giấu ý thức”.
Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Bồi, lại nhìn Phùng Quang Hoa: “Lúc đó chú vì để cháu tin tưởng Hạ Bồi có vấn đề, nói lỡ miệng, nhưng chú có từng nghĩ rằng, bản lĩnh che giấu ý thức này luyện được khó biết bao không? Đây không phải là Toán học hay Vật lý, cũng không phải là giao đấu tấn công, mà là khống chế phản ứng ý thức của mình. Chú nói Hùng Đông Bình từng dạy cho chú, nhưng Hùng Đông Bình đã mất tích nhiều năm như vậy, Hạ Bồi lại là trẻ con, bên cạnh chú không còn có tâm ngữ giả nào khác nữa, vì sao chú phải luyện che giấu ý thức? Một người không thể nào tiêu tốn thời gian và sức lực lớn như vậy để luyện một thứ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với mình. Cho nên cháu chỉ có thể nghi ngờ, chú làm trò đen tối gì đó, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn đề phòng bị người khác phát hiện”.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa vô cùng khó coi, Nghiêm Cẩn khẽ mỉm cười: “Khi cháu xác định mục tiêu chắc chắn là chú, cháu phát hiện hóa ra tất cả sự việc đã xảy ra đều có thể giải thích rõ ràng. Sau đó cháu liền sắp đặt ra một cái bẫy, một cái bẫy rất đơn giản, nhưng bởi vì chú chột dạ, cho nên chú đã cắn câu”.
Phùng Quang Hoa nỗ lực trưng ra nụ cười lạnh: “Bởi vì vẫn mãi không phá nổi vụ án, phát hiện nếu như mục tiêu là chú, tất cả đều có thể giải thích được, thế là cháu liền bỏ qua sự thực, đổ tất cả mọi chuyện lên người chú. Cháu nói chuyện che giấu ý thức vô tích sự gì đó là làm chuyện đen tối, chú cũng có một giải thích hợp lý, đó là do hứng thú. Chỉ cần có hứng thú, làm gì cũng hợp lý cả”.
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, nhưng mà cháu lại cứ muốn nhốt chú lại, nhốt đến lúc cháu tìm ra được cái gọi là chứng cứ mới thôi. Bởi vì bao ngày chú không chọn, lại cứ chọn đúng vào ngày ngọt ngào của cháu để hành động, cháu vứt lại Con Rùa Nhỏ nhà cháu để đi xử lý chuyện của chú, khiến lòng cháu rất không thoải mái”.
Phùng Quang Hoa suy nghĩ rối loạn, nếu như động thủ, ông ta sẽ không có cơ hội giành thắng lợi, nếu như ông ta bó tay chịu trói, bọn họ không thể nào tìm được chứng cứ gì, cuối cùng cũng buộc phải thả ông ta ra. Lúc này Nghiêm Cẩn lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi khi chú căng thẳng nghe cháu vạch trần chú, nhất định chú không để ý đến việc che giấu ý thức gì đó”. Cậu chỉ vào Hạ Bồi: “Nếu như anh chàng này đủ thông minh, anh ta chắc có thể thăm dò được một số tin tức hay manh mối rồi”.
Hạ Sinh há miệng, khuôn mặt chờ mong, nhìn sang Hạ Bồi, vừa rồi anh ta nghe đến nhập hồn, không biết Hạ Bồi có nhanh nhẹn một chút không. May mà Hạ Bồi không phụ sự trông mong của mọi người, gật mạnh đầu: “Tôi có nghe, thực sự có chút manh mối rồi, quay về tôi sẽ sắp xếp lại”. Phùng Quang Hoa nghe thấy sắc mặt tái mét, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Các cháu cứ điều tra đi, chuyện ta không hề làm, ta không tin các cháu còn có thể tạo ra được chứng cứ gì”.
Nghiêm Cẩn búng tay một cái, đột nhiên Tiểu Mễ dẫn theo hai người không biết từ đâu tới, áp giải Phùng Quang Hoa ra ngoài.
“Chú Phùng làm bộ làm tịch như thế chẳng có ý nghĩa gì cả. Phía cảnh sát và chúng cháu có quan hệ như thế nào, chú hợp tác cùng bố cháu lâu như vậy rồi, nếu như không biết thì có thể cố đoán thử xem. Nếu như đây vốn chỉ là vụ án của hiệp hội gì đó bọn chú thôi, cháu cũng sẽ không làm khó chú như thế này, nhưng đã liên quan đến bác sĩ X, thì sự việc quá lớn rồi.”
“Bác sĩ X?”, Phùng Quang Hoa cao giọng, ngữ khí hiện rõ nỗi kinh ngạc.
Nghiêm Cẩn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: “Chú Phùng, hiệp hội bọn chú cứ cách một thời gian lại có người mất tích, nhiều năm như vậy rồi, toàn những vụ mất tích ly kỳ, tự để lại thư rồi đi, tử vong, di dân... tính ra cũng có đến mấy chục người rồi nhỉ? Năm đó chú đưa ra một ý kiến rất đúng, phải xây dựng trường học Nhã Mã, thu nạp những đứa trẻ siêu năng lực kia lại, trong những năm ấy, chú cũng thực sự rất tích cực đi tìm kiếm người có siêu năng lực ở khắp mọi nơi, đưa về trường, chú sáng lập ra hiệp hội, mang đến bến đậu cho những người không giống mọi người, để bọn họ có thể sống thật tốt, trong lòng bọn họ, chú là một vĩ nhân, là một người lương thiện, cho nên trước nay chưa từng có ai mảy may hoài nghi chú”.
Phùng Quang Hoa “hừ” một tiếng: “Vậy bây giờ cháu định chụp cho chú cái mũ như thế nào chứ?”.
“Chú biết đó, có một tập đoàn phạm tội phản xã hội thần bí, bọn họ lợi dụng năng lực của người có siêu năng lực để làm chuyện xấu, tư liệu chúng cháu lấy được từ phía cảnh sát nhiều đến mức chất đầy cả một chiếc tủ, điều này chú biết rõ. Thủ lĩnh của tập đoàn đó, chúng cháu đặt cho hắn một biệt danh là bác sĩ X. Căn cứ vào đầu mối tìm ra được cho thấy, hắn là một người đàn ông, IQ cao, học vấn giỏi, tinh thông y học, di truyền học, nhân loại học, điều này đương nhiên chú cũng biết rất rõ.”
Sắc mặt Phùng Quang Hoa không đổi, chỉ chằm chằm nhìn Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn lại phớt lờ ông ta, chầm chậm cất bước, tiếp tục nói: “Bác sĩ X cần dùng năng lực của người siêu năng lực để làm việc trái pháp luật, thì phải hiểu rõ năng lực của bọn họ, học được cách không chế bọn họ, thậm chí, phải nghiên cứu ra cách cải tạo bọn họ như thế nào. Cho nên bác sĩ X cần làm thực nghiệm với số lượng lớn, những thực nghiệm này, đương nhiên phải dùng đến người có siêu năng lực. Làm gì có ai có thể cung cấp hàng tốt hơn hội trưởng Hiệp hội siêu năng lực chứ?”.
“Một loạt lời nói bừa, chú căn bản không quen biết bác sĩ X gì đó.”
“Tần Nam thì sao, nếu như ông ta không phải là đồng bọn của chú, vậy thì chính là ông ta đã phát hiện ra việc nhân viên trong hiệp hội mất tích có điều lạ lùng, tóm lại, trong tay ông ta có chứng cứ bất lợi đối với chú, nhưng cũng giống như bọn cháu, lúc đầu, ông ta hoàn toàn không hề nghĩ đến người đó lại là chú, ông ta nói với chú toàn bộ sự việc, chú liền tính toán lên kế hoạch trừ khử ông ta. Đúng lúc ông ta đưa Tiểu Phương đến, chú tìm lý do dẫn ông ta tới khu đất nhà xưởng bỏ hoang đó, bọn chú động thủ, Tần Nam đã chết, Tiểu Phương trọng thương, ông bảo vệ nghe thấy động tĩnh lén báo cảnh sát, chú nghe thấy tiếng của xe cảnh sát liền giấu Tiểu Phương vào đường ống, muốn sau quay lại sẽ bức vấn thêm một số tư liệu chứng cứ còn sót kia, sau đó chú lợi dụng năng lực di chuyển vật trong không gian của mình, phủ lấp đi dấu vết của hiện trường. Sau đó chú lại giả như vừa nhận được thông báo, liền tức tốc chạy đến hiện trường.”
Nghiêm Cẩn ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Chỉ là chú hoàn toàn không ngờ được rằng, chúng cháu lại tìm ra được Tiểu Phương, còn đưa cô ta đến bệnh viện. Thấy cô ta đang ở trong tay chúng cháu, chú sợ cô ta tỉnh lại sẽ nói ra chân tướng chú là kẻ giết người, thế nên trong bệnh viện, chú cũng dùng di chuyển vật trong không gian, tắt máy hô hấp của cô ta, sau khi cô ta chết, chú lại mở ra. Đây chính là lý do vì sao trên camera giám sát của bệnh viện không nhìn thấy có người khả nghi nào xuất hiện, cũng không có bất cứ điều gì khác thường. Bởi vì căn bản chính là người của mình làm”.
Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Bồi một cái, lại nói: “Bắt đầu từ khi đó, chú có ý đổ mọi tội sang cho Hạ Bồi, bởi vì chú biết Hạ Bồi thích nghe lén những thứ trong đầu người khác, chắc chắn chú cũng phát hiện ra Hạ Bồi có chú ý đến Tần Nam, cho nên chú không thể không hoài nghi, Hạ Bồi cũng biết được một số việc. Cho nên chú cố ý muốn đưa Hạ Bồi đến bệnh viện, bề ngoài là nói muốn để Hạ Bồi nhìn xem tin tức trong đầu Tiểu Phương, nhưng trên thực tế vào lúc đó Tiểu Phương đã chết, chú biết Hạ Bồi sẽ chẳng thể nhìn thấy gì cả, chú chỉ muốn để cậu ta xuất hiện tại hiện trường của án mạng, để chuẩn bị cho sự giá họa sau này.”
“Nhưng mà một mình Hạ Bồi thì chẳng thể làm được chuyện gì, chú phải tìm một cơ hội thích hợp để mọi người tin rằng cậu ta có cấu kết với bên ngoài. Trong quá trình này, chú xử lý hết những chứng cứ Tần Nam nắm trong tay, chú cần phải cân nhắc, tìm ra một lý do hợp lý cho cái chết của Tần Nam, khiến người ta tin phục, đương nhiên là không có quan hệ gì với chú. Lúc này chú vừa khéo điều tra ra Tiểu Phương và người cùng nhà giam Trần Bình có chuyện không hay, Tiểu Phương từng bị người đàn bà kia uy hiếp. Thế là chú tương kế tựu kế, chuyển mọi sự chú ý sang cho Trần Bình, muốn đưa chúng cháu đến thành phố Z điều tra, nhưng lại đồng thời nói Hạ Bồi không bình thường lắm, để cháu phái người đi giám sát anh ta. Khi chúng ta ở thành phố Z, chú từng muốn phái người đi giết Hạ Bồi rồi, như vậy chú vừa có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, vừa có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Hạ Bồi, vu cho anh ta là nội gián cấu kết với bác sĩ X, đến hôm nay bị người ta giết người diệt khẩu. Nếu Hạ Bồi chết rồi, người chết không thể đối chứng, sự việc này cuối cùng sẽ chẳng đi đến đâu, chúng cháu cũng chẳng thể làm được gì, đúng chứ?”.
Hạ Bồi nghe thấy điều này sắc mặt trắng bệch, còn Phùng Quang Hoa mím chặt môi không nói gì. Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: “Nhưng chú lại không ngờ được rằng, người chú phái đi giết Hạ Bồi đã thất thủ, bị người của cháu bắt được. Đúng rồi, chú có biết vì sao chú sắp xếp cho người của cháu đi khỏi rồi, người của chú vẫn thất thủ không? Bởi vì vốn dĩ còn có người khác nữa bám theo Hạ Bồi. Cháu sắp xếp người đó trước mặt chú là cố ý muốn cho chú xem. Đương nhiên điều khiến chú yên tâm là sát thủ đó của chú rất nghe lời, sau khi bị bắt lập tức tự sát, chúng cháu không có chứng cứ. Hơn nữa, cháu lại nhận được điện thoại báo người giám sát Hạ Bồi bị tấn công, cho nên chú liền thở phào nhẹ nhõm, như thế chú có thể tương kế tựu kế, để chúng cháu càng thêm tin chắc Hạ Bồi có vấn đề. Nhưng cháu nói tủ bảo hiểm có thể có tầng kép, lại mời Hạ Bồi về công ty, chú liền bắt đầu căng thẳng. Cho nên mới có màn kịch tối hôm nay. Buổi chiều lúc trước khi hành động, chú cùng Tiểu Mễ về công ty trước, biết được tủ bảo hiểm đặt ở đâu, xác định rõ vị trí rồi, chú lại có thể sử dụng năng lực di chuyển vật trong không gian của mình. Chú vốn dĩ dự định giải quyết tủ bảo hiểm trước, sau đó sẽ đi tìm Hạ Bồi, có lẽ có thể tạo ra nhầm tưởng anh ta áy náy trong lòng mà tự sát, dù gì không để ngày mai chúng cháu nhìn thấy người sống là được rồi. Chỉ là chú không ngờ được rằng, trong quá trình chú mở tủ bảo hiểm, lại gặp Trình Giảo Kim. Hai kẻ ngốc cộng thêm con chuột béo, cuối cùng đã phá hoại kế hoạch của chú”.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Nói xong câu chuyện, trong phòng rất yên tĩnh, Phùng Quang Hoa cuối cùng cũng mở miệng: “Cháu quả nhiên rất có trí tưởng tượng, đáng tiếc những điều cháu nói đều không phải là sự thực. Tần Nam bán một số người trong hiệp hội cho tổ chức đen mới là sự thực. Ông ta sơ suất do chuyện Tiểu Phương bị Trần Bình giết mới là sự thật, Hạ Bồi cấu kết cùng Tần Nam hợp tác với tổ chức đen, bây giờ đến trộm tư liệu mới là sự thật. Giống như cháu nói, cháu đưa tủ bảo hiểm này về công ty, khiến Hạ Bồi rất căng thẳng, cậu ta lo lắng trong tủ bảo hiểm có chứng cứ gì đó bất lợi cho mình, thế là cậu ta đến ăn trộm. Còn chú vì nể tình cũ, đêm nay cố ý đến thăm cậu ta, nhưng lại thấy chuyện đau lòng như thế này”, Phùng Quang Hoa buông tay ra: “Nhìn xem, chú nói hợp tình hợp lý, so với những suy đoán bừa bãi của cháu thì chú đáng tin hơn nhiều, hơn nữa những điều này chú có chứng cứ, mà cháu lại toàn là đoán. Hơn thế, những lời lẽ nhẫn tâm vừa rồi chú nói với bọn họ chỉ là muốn dọa dẫm để họ nói ra sự thật, dùng năng lực để động thủ với họ chỉ để giáo huấn họ thôi”.
Hạ Sinh há miệng tròn mắt nhìn sang Phùng Quang Hoa: “Mẹ kiếp. Tôi đã gặp qua rất nhiều kẻ nói dối không chớp mắt, nhưng không ai có tài như ông đây. Mẹ kiếp, thật quá không biết xấu hổ”.
Phùng Quang Hoa phớt lờ anh ta: “Tóm lại, chú vẫn chỉ có câu nói đó, cháu không có chứng cứ chứng thực cho suy diễn bừa bãi của mình, căn bản chẳng thể định tội được chú”.
Nghiêm Cẩn lạnh lùng cười: “Có chỗ dựa nên không sợ phải không? Chú Phùng, chú biết chú đã lòi đuôi ra ở đâu không? Là khi chú nói với cháu, chú biết che giấu ý thức”.
Mặt Phùng Quang Hoa lộ vẻ kinh ngạc, nhưng mau chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Nghiêm Cẩn nói tiếp: “Thực ra lúc đầu sự thực đã bày ngay trước mắt, hiện trường không lưu lại một chút xíu dấu vết đó, tất cả khôi phục nguyên vẹn đến mức hoàn mỹ như vậy, chúng cháu nghĩ về hướng Thần tộc mà không hề suy nghĩ đến bản lĩnh di chuyển vật trong không gian chút nào. Ở hiện trường cháu nhìn thấy trong đống bọc giày cởi bỏ lại, có một đôi trong đó dính rất nhiều bụi đất, chú biết giày giẫm lên mặt đất, chắc chỉ có bên ngoài bụi đất nhiều, nhưng mà bên trong đôi giày đó bụi cũng có không ít, lúc đó cháu cũng không hề nghĩ đến là người của mình chút nào. Hai tháng qua đi, không hề có chút tiến triển, cho đến khi chú nói với cháu, chú biết che giấu ý thức”.
Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Bồi, lại nhìn Phùng Quang Hoa: “Lúc đó chú vì để cháu tin tưởng Hạ Bồi có vấn đề, nói lỡ miệng, nhưng chú có từng nghĩ rằng, bản lĩnh che giấu ý thức này luyện được khó biết bao không? Đây không phải là Toán học hay Vật lý, cũng không phải là giao đấu tấn công, mà là khống chế phản ứng ý thức của mình. Chú nói Hùng Đông Bình từng dạy cho chú, nhưng Hùng Đông Bình đã mất tích nhiều năm như vậy, Hạ Bồi lại là trẻ con, bên cạnh chú không còn có tâm ngữ giả nào khác nữa, vì sao chú phải luyện che giấu ý thức? Một người không thể nào tiêu tốn thời gian và sức lực lớn như vậy để luyện một thứ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với mình. Cho nên cháu chỉ có thể nghi ngờ, chú làm trò đen tối gì đó, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn đề phòng bị người khác phát hiện”.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa vô cùng khó coi, Nghiêm Cẩn khẽ mỉm cười: “Khi cháu xác định mục tiêu chắc chắn là chú, cháu phát hiện hóa ra tất cả sự việc đã xảy ra đều có thể giải thích rõ ràng. Sau đó cháu liền sắp đặt ra một cái bẫy, một cái bẫy rất đơn giản, nhưng bởi vì chú chột dạ, cho nên chú đã cắn câu”.
Phùng Quang Hoa nỗ lực trưng ra nụ cười lạnh: “Bởi vì vẫn mãi không phá nổi vụ án, phát hiện nếu như mục tiêu là chú, tất cả đều có thể giải thích được, thế là cháu liền bỏ qua sự thực, đổ tất cả mọi chuyện lên người chú. Cháu nói chuyện che giấu ý thức vô tích sự gì đó là làm chuyện đen tối, chú cũng có một giải thích hợp lý, đó là do hứng thú. Chỉ cần có hứng thú, làm gì cũng hợp lý cả”.
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ: “Cũng đúng, nhưng mà cháu lại cứ muốn nhốt chú lại, nhốt đến lúc cháu tìm ra được cái gọi là chứng cứ mới thôi. Bởi vì bao ngày chú không chọn, lại cứ chọn đúng vào ngày ngọt ngào của cháu để hành động, cháu vứt lại Con Rùa Nhỏ nhà cháu để đi xử lý chuyện của chú, khiến lòng cháu rất không thoải mái”.
Phùng Quang Hoa suy nghĩ rối loạn, nếu như động thủ, ông ta sẽ không có cơ hội giành thắng lợi, nếu như ông ta bó tay chịu trói, bọn họ không thể nào tìm được chứng cứ gì, cuối cùng cũng buộc phải thả ông ta ra. Lúc này Nghiêm Cẩn lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi khi chú căng thẳng nghe cháu vạch trần chú, nhất định chú không để ý đến việc che giấu ý thức gì đó”. Cậu chỉ vào Hạ Bồi: “Nếu như anh chàng này đủ thông minh, anh ta chắc có thể thăm dò được một số tin tức hay manh mối rồi”.
Hạ Sinh há miệng, khuôn mặt chờ mong, nhìn sang Hạ Bồi, vừa rồi anh ta nghe đến nhập hồn, không biết Hạ Bồi có nhanh nhẹn một chút không. May mà Hạ Bồi không phụ sự trông mong của mọi người, gật mạnh đầu: “Tôi có nghe, thực sự có chút manh mối rồi, quay về tôi sẽ sắp xếp lại”. Phùng Quang Hoa nghe thấy sắc mặt tái mét, nhưng vẫn rất cứng miệng: “Các cháu cứ điều tra đi, chuyện ta không hề làm, ta không tin các cháu còn có thể tạo ra được chứng cứ gì”.
Nghiêm Cẩn búng tay một cái, đột nhiên Tiểu Mễ dẫn theo hai người không biết từ đâu tới, áp giải Phùng Quang Hoa ra ngoài.
Danh sách chương