“Không có đâu, em là tâm ngữ giả duy nhất, trong trường học năng lực của mỗi người đều không phải là bí mật, nếu như có tâm ngữ giả, chắc chắn em sẽ biết.”
“Vậy có khả năng là Lỗ An Hoa, vừa rồi thầy đột nhiên cảm thấy có luồng lực tâm ngữ rất mạnh đang lén thăm dò, nhưng trong chốc lát liền qua đi, thầy không nắm bắt được.”
“Cái gì?” Hạ Bồi rất căng thẳng, lẽ nào thật sự là có tâm ngữ giả khác tồn tại? “Thầy, mấy năm trước, trong vụ án trường học Dương Quang bị bắt cóc, em có tham gia, vào lúc đó, em cũng đột nhiên cảm thấy trong trường học có sự tồn tại của tâm ngữ giả. Nhưng sau đó công ty bên kia điều tra, không có kết quả gì, cho nên liền không tìm hiểu chuyện đó nữa.”
Hùng Đông Bình trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Hạ Bồi, thầy phải đi rồi. Thầy sẽ lại liên lạc với em, nhớ rõ lời thầy, việc này trọng đại, không thể nói cho ai, bao gồm cả anh Nghiêm kia, cả hội trưởng nữa. Bản thân em phải cẩn thận hơn”.
Tiếng cuối cùng vừa nói xong, Hạ Bồi liền cảm thấy được luồng năng lượng tiếp xúc với ý thức của cậu ta lui đi. Có chút thất vọng, cậu ta còn rất muốn hỏi một chút xem chuyện của tâm ngữ giả này nên làm thế nào? Nhưng mà trong chớp mắt, cậu ta đã hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của thầy giáo rồi. Hạ Bồi cầm cuốn sách di chuyển một vòng trong nhà sách nhưng không cảm thấy được năng lượng của tâm ngữ giả mà Hùng Đông Bình vừa nói. Tâm trạng có phần hỗn loạn, cậu ta nhìn dòng người đi như mắc cửi bên cạnh, bỗng thấy gánh nặng trên vai nặng trĩu.
Ngoài tiệm kem, Nghiêm Cẩn đang nhận điện thoại: “Được rồi, tôi biết rồi, không tìm thấy anh ta không trách mọi người. Mọi người tiếp tục trông chừng, nhìn xem Hạ Bồi còn có hành động gì tiếp theo”. Cậu dập điện thoại, quay người đi vào trong tiệm, chen đến chiếc bàn có một đám nữ sinh kia.
Lư Chân gọi: “Tiểu Ma Vương, cậu đừng quay lại nữa, cần đi đâu thì đi đi, chúng tôi đều là nữ sinh, cậu ở đây sẽ không tiện lắm đâu”.
Mẫn Lệ bật cười một tiếng: “Lư Chân, cậu quá ngây thơ đó, Tiểu Ma Vương nào có biết ‘không tiện’ là thứ gì chứ?”.
Nghiêm Cẩn làm bộ làm tịch: “Tôi vốn dĩ định nói tôi đi lâu như vậy giờ mới quay lại đây, lần đầu tiên cùng các bạn đi dạo phố, bữa này tôi rất hân hạnh được thanh toán tiền kem của mọi người, kết quả các cậu lại đối xử với tôi như thế này. Vậy tôi chỉ trả phần tiền của Con Rùa Nhỏ thôi”.
“Ồ, Tiểu Ma Vương thật đẹp trai, không ai được phép nói cậu ấy không tốt.” Một nữ sinh bên cạnh nghe nói có người mời, lập tức “hạ giáo mác”.
Mai Khôi cười lớn, trong đầu lại nói với Nghiêm Cẩn: “Thế nào rồi, không tìm được ông ta sao? Ông ta không ở trong con phố này”.
Nghiêm Cẩn xoa xoa đầu cô bé, trong miệng nói: “Ăn ít một chút nhé, quay về nếu như đau bụng mẹ trách em, anh chẳng thể nói giúp đâu”, nhưng trong đầu lại đáp lời cô bé: “Tình hình này không bình thường lắm, chúng ta phải quay về báo cáo với bố một chút”.
Trong phòng làm việc, nghe xong lời của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Lạc liền trầm tư. Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: “Trong ghi chép của Hiệp hội siêu năng lực, Hùng Đông Bình có thể nắm rõ tư duy ý thức của tất cả mọi người trong một tòa nhà, nhưng hôm nay Con Rùa Nhỏ thăm dò được, ông ta chí ít là ở bên ngoài ba con phố, như thế có nghĩa là, mấy năm nay năng lực của ông ta tăng lên không ít, theo cách nói của ông ta với Hạ Bồi, có lẽ là có liên quan tới thực nghiệm đó. Hơn nữa ông ta rất cảnh giác, che chắn ý niệm rất cẩn thận, lúc đầu Con Rùa Nhỏ thăm dò nhưng không vào được ý niệm của ông ta, sau đó vừa mới có tiến triển, ông ta liền phát hiện ra ngay. May mà Con Rùa Nhỏ tránh được nhanh”.
Mai Khôi ở bên cạnh gật đầu đồng ý: “Con chỉ có thể đợi sau khi ông ta đi rồi, mới moi ra được nội dung đối thoại của bọn họ từ chỗ Hạ Bồi. Bọn họ nói chỗ chúng ta có nội gián, hơn nữa chắc là chức vị còn rất cao, còn nói đang tìm con gái của bà lão, con cảm thấy chắc là nói mẹ con, nhưng cái tên mà ông ta nói là Lỗ An Hoa, mẹ con tên là Liêu Tầm Âm”.
“Vậy chắc chắn là mẹ Con Rùa Nhỏ trong mấy năm trốn tránh bác sĩ X, nên phải dùng thân phận giả. Cô ấy cũng dùng thân phận này để kết hôn và sinh con. Cho nên trước đây suy đoán của con có lẽ đúng, có thể cô ấy đã từng làm chỉnh hình, đổi thân phận, nên mới có thể trốn được. Trong mười mấy năm nay, có khả năng cô ấy lại tiếp tục đổi qua diện mạo và thân phận khác không? Cho nên chúng ta vẫn luôn tìm kiếm manh mối của Liêu Tầm Âm, mà chỉ có thể tra ra một sự biến mất khỏi nhân gian.” Nghiêm Cẩn phân tích, nói tiếp: “Ít nhất thì bây giờ chúng ta có thể biết, ở bên phía bác sĩ X kia, mẹ Con Rùa Nhỏ cũng không rõ hành tung”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu: “Coi như là trong tin xấu có tin tốt nhỉ, chúng ta buộc phải nhanh hơn họ một bước mới được. Còn nữa, Hạ Bồi và Hùng Đông Bình đều phát giác ra sự tồn tại của một tâm ngữ giả khác. Tuy lần trước chúng ta lấp liếm cho qua với Hạ Bồi, nhưng lần này sự phát hiện của Hùng Đông Bình nhất định sẽ khiến cậu ta cảnh giác, tuy họ nói là hoài nghi Lỗ An Hoa, nhưng bác sĩ X không muốn bỏ qua Lỗ An Hoa như vậy, chưa chắc đã hạn chế ở mỗi cá nhân cô ấy, cho nên hai con làm việc cần phải cẩn thận”.
Hai đứa trẻ đều nghiêm túc đồng ý, Nghiêm Lạc lại hỏi Nghiêm Cẩn: “Vậy Hùng Đông Bình cũng nói cho Hạ Bồi không ít thứ, con nhận định thế nào?”.
“Điều này lại chẳng thể nói rõ ông ta thật sự đang nằm vùng, tin tức ông ta tiết lộ đều rất chung chung, nhưng ông ta thực ra có thể dùng phương thức khác để lừa được sự giúp đỡ của Hạ Bồi, mà không cần phải dùng cách này tiếp cận chân tướng. Con vẫn không tin tưởng được ông ta, trải qua chục năm rồi, vừa bị nghiên cứu vừa bị thực nghiệm, có thể sống được còn có thể giữ được một trái tim trung thành, con cảm thấy khả năng này rất thấp.”
“Là thực nghiệm như thế nào?”, Mai Khôi lại hỏi, Nghiêm Cẩn vỗ vỗ đầu cô bé, tiếp tục nói: “Bố, những tin tình báo Hùng Đông Bình tiết lộ bên này bố theo dõi nhé, con và Con Rùa Nhỏ phụ trách đầu mối về mẹ của em ấy. Còn về Hạ Sinh, vẫn phải trông chừng chặt anh ta, đừng để gây ra sai sót gì từ chỗ anh ta”.
“Ừ, bây giờ xem ra, vấn đề của Hạ Sinh không lớn, anh ta cũng thích ứng rất nhanh, bố đã dặn dò qua Bát Bát và Thủy Linh rồi. Hai tên đó rất thích trêu chọc anh ta, cả ngày chơi trò yêu quái truy sát gì đó, Hạ Sinh bị chỉnh cho kêu oa oa, bây giờ lại chơi cùng bọn chúng rồi.”
“Anh ta rất yêu bà lão, con nhìn thấy được”, Mai Khôi nói: “Trong lòng anh ta rất muốn có một gia đình, bà lão chính là gia đình của anh ta, nhưng bà lão mất rồi, tuy trên mặt anh ta có vẻ du côn bất cần, song anh ta vô cùng buồn bã. Lần đầu tiên gặp anh ta, con đã nhìn thấy rồi. Cho nên anh ta chắc không phải là người xấu”.
“Chúng ta không đề phòng anh ta, cũng phải đề phòng người muốn tìm anh ta. Hạ Bồi nhất định sẽ có hành động, còn cả kẻ gọi là gián điệp kia, bất luận thật hay giả, chúng ta cũng phải cẩn thận.” Điều Nghiêm Cẩn nói cũng chính là vấn đề Nghiêm Lạc nghĩ, hai bố con nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.
Mai Khôi theo Nghiêm Cẩn ra ngoài, quay về đến phòng làm việc của cậu, lại tiếp tục truy vấn: “Anh trai, mọi người nói qua mấy lần về thực nghiệm với tâm ngữ giả, rốt cuộc là như thế nào? Có phải trước đây đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Không có gì đặc biệt đâu, cũng gần giống với những gì em có thể tưởng tượng ra”, Nghiêm Cẩn thực sự không muốn dọa cô bé.
Mai Khôi nghiêm túc cau mày lại tưởng tượng: “Anh trai, em không tưởng tượng được”. Trong lòng Nghiêm Cẩn muốn bật cười, thầm nói rất tốt. Mai Khôi nhìn biểu cảm của cậu: “Anh trai, anh đang cười trộm em, có đúng không?”.
“Đâu có? Em đã nghe thấy?”, cậu dùng cốc của mình rót nước cho cô bé uống.
“Anh biết em sẽ không nghe lén tâm tư của anh mà.” Mai Khôi vẫn luôn kiên trì giữ nguyên tắc, tuyệt đối không nghe lén bừa bãi. Cô bé uống từng hớp nước, trong lòng có chút buồn bã. Mặc dù rất khát nhưng cô bé chẳng nói gì cả, cậu lại biết mà chủ động rót nước cho cô bé, cậu luôn biết cô bé cần gì, nhưng cô bé lại từng làm tổn thương cậu như vậy. Cô bé cảm thấy đó là một vết sẹo lớn lưu lại trong lòng, cứ coi như giả vờ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cả đời này cô bé đều sẽ đau.
Hơn nữa, Mai Khôi cũng chẳng hiểu rõ được bản thân mình bị làm sao, trước đây cậu có nhiều bạn gái như vậy, còn diễu qua diễu lại trước mặt cô bé, cùng ăn cùng chơi với cô bé, cô bé chẳng hề có cảm giác gì cả, bây giờ, cậu nói cậu có bạn gái rồi, không đưa ảnh cho cô bé xem, không nói cho cô bé biết là ai, cô bé lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Giữa Mai Khôi và anh trai, bề ngoài tình cảm vẫn như lúc đầu, nhưng cô bé cảm thấy rất sợ hãi, có vài cảm giác thật sự đã khác rồi. Anh trai Nghiêm Cẩn dường như ngày càng cách xa cô bé. Mai Khôi lại uống một hớp nước, nén nỗi bất an trong lòng. Vốn là tâm ngữ giả, từ nhỏ cô bé đã biết mình không hợp với đám đông, bây giờ cuộc sống như thế này, đối với cô, đã là hạnh phúc và vượt qua mong ước lắm rồi, cô bé nhất định không thể gây thêm phiền phức cho bố Nghiêm Lạc và mẹ Tiểu Tiểu nữa, nhất định không thể làm vướng chân anh trai nữa.
Anh trai sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ lấy vợ sinh con, Mai Khôi muốn tập cho quen sớm một chút, thích ứng sớm một chút. Cô bé nắm chặt chiếc cốc, suy nghĩ Nghiêm Cẩn sẽ lấy vợ sinh con khiến trái tim cô bé như bị nhấn chìm vào biển sâu, vừa nặng nề vừa lạnh lẽo.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
“Em uống nước cũng có thể đờ đẫn?” Khuôn mặt Nghiêm Cẩn thình lình xuất hiện trước mắt cô bé, Mai Khôi giật mình, chiếc cốc suýt chút nữa rơi xuống đất. Nghiêm Cẩn ngồi xổm trước mặt cô bé, cầm chiếc cốc đi, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”.
“Nhớ anh”, Mai Khôi chẳng kịp suy nghĩ liền thật thà trả lời. Hai tiếng này vừa thốt ra, hai người đều ngấm ngầm đỏ mặt, ánh mắt lặng lẽ tránh đối phương. Nghiêm Cẩn lấy cớ đặt chiếc cốc lên bàn mà quay đầu đi, ra bộ thản nhiên hỏi: “Nhớ anh cái gì?”.
“Ừm...” Lần đầu tiên cô bé lắp bắp trước mặt cậu: “Nhớ, nhớ, nhớ lúc còn nhỏ…”.
“Dừng”, Nghiêm Cẩn vội vàng ngắt lời, lúc còn nhỏ cậu đều chẳng làm được chuyện tốt gì trước mặt cô bé, không phải nói về chú chim nhỏ bảo bối gì đó thì là chuyện rách quần bị hở mông, còn cả mộng tưởng ba nghìn bà vợ đáng chết đó, hình tượng của cậu ơi! Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết bao, cậu nhất định sẽ thu phục Con Rùa Nhỏ ngay từ khi học mẫu giáo, với bộ óc chậm chạp của cô bé, chắc chắn là cả đời này sẽ buộc chặt vào cậu thôi. Nào biết được lúc đầu cậu đã làm anh trai rồi, nhưng bây giờ thấy ánh mắt hờ hững của cô bé nhìn cậu, lại luôn miệng gọi “anh trai, anh trai”, trái tim cậu liền thắt lại.
Mai Khôi bị quát, vô tội nhìn cậu, nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ cậu anh dũng cứu mình từ tay đám bạn bắt nạt người, nghĩ đến chuyện cậu dắt tay mình, đưa mình đi qua trước mặt con chó lớn hung dữ, nhớ đến chuyện mình sợ hãi khóc lóc, đang đêm cậu liền trèo vào phòng qua cửa sổ, ở cạnh trò chuyện với mình... bao nhiêu hồi ức đẹp như vậy, nhưng lại bị cậu quát dừng lại, thật đáng tiếc.
Mai Khôi thật sự không kìm được, hỏi: “Anh trai, bạn gái bây giờ của anh trông như thế nào?”. Đến ảnh chụp cậu cũng không cho cô bé xem, anh trai biến thành nhỏ mọn quá.
Nghiêm Cẩn ngẩn ra, cười cười: “Từ lúc nào lòng hiếu kỳ của em lại mạnh như thế này? Trước đây nói hết cho em, em còn bày ra bộ dạng ‘có gì tài giỏi đâu chứ’”.
“Đúng vậy, trước đây anh sẽ nói hết với em, bây giờ chẳng nói gì nữa.” Lẽ nào, lần này anh trai thật sự rất thích rất thích người đó? Nghiêm Cẩn ngó đầu qua, trán kề trán cô bé, nói: “Được thôi, lần này để em tự nhìn. Bây giờ anh cho phép em thăm dò ý thức trong đầu anh”.
Mai Khôi thích ra mặt, hai người chụm đầu lại với nhau, nhưng sau cả nửa ngày trời, Mai Khôi mới chu miệng: “Anh chơi xấu, anh giấu kỹ như vậy, em chẳng nhìn thấy được gì cả”.
Nghiêm Cẩn vui mừng, véo má cô bé: “Biết sự lợi hại của anh rồi chứ?”. Cậu đã luyện được khả năng cất giấu ý thức, khiến đầu óc trống rỗng, bây giờ có chỗ dùng rồi.
“Vâng, thật sự rất lợi hại, chẳng tìm ra được gì.” Dáng vẻ Mai Khôi vô cùng ngưỡng mộ anh trai. Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ, rồi nói: “Em không được nghĩ lung tung rằng anh luyện cái này là dùng để phòng bị em đó, anh chỉ bị năng lực tâm ngữ thu hút, nên luyện chơi thôi”.
“Ờ.” Mai Khôi khẽ gật đầu: “Vốn dĩ không nghĩ điều này, nhưng anh nói như vậy, hình như là có khả năng này”.
Nghiêm Cẩn giận đùng đùng, không biết là mình ngốc hay cô bé ngốc nữa. Kết quả Mai Khôi căn bản chẳng để ý điều này, hỏi: “Anh trai, vậy anh có thể giống như tâm ngữ giả bọn em, nghĩ đến một thứ giả nào đó, rồi truyền cho người khác không?”.
“Ví dụ?”
“Ví dụ em hỏi bạn gái anh là ai, anh vô thức hiện lên hình dáng của một con sư tử trong đầu, giống như con sư tử đó thật sự là bạn gái của anh vậy. Như thế sẽ lừa được người khác đó.”
“Sư tử?”, Nghiêm Cẩn lườm cô bé: “Đây là cái ví dụ quái quỷ gì vậy? Anh muốn quay về đánh chết Tất Mặc Ngôn”. Cứ coi như là động vật, vậy cũng phải biến ra con rùa nhỏ chứ, làm gì đến lượt sư tử gì đó chứ.
Mai Khôi cười he he: “Mặc Ngôn nói, chỉ cần hễ nhắc đến sư tử với anh, anh sẽ nổi khùng, thật sự vậy”. Thực ra cô bé cũng không hiểu rõ vì sao lại là sư tử.
Nghiêm Cẩn duỗi tay ra, cù cô bé, Mai Khôi cười mãi không ngừng lại được, lúc đang đùa, điện thoại vang lên, hóa ra Tiểu Tiểu đã đến công ty, đang ở trong phòng làm việc của Nghiêm Lạc, lát nữa muốn đưa bọn trẻ đi ăn cơm. Mai Khôi nghe nói mẹ Tiểu Tiểu đến, liền chạy mất nhanh như bay.
Nghiêm Cẩn tiu nghỉu như mất thứ gì, ngẫm nghĩ, rồi mở két bảo hiểm ra, lấy một cuốn sổ làm bằng tay rất lớn, trên bề mặt có dòng chữ đáng yêu: Trời sao của Tiểu Ma Vương. Nghiêm Cẩn lật từng trang, từng trang, vừa xem vừa mỉm cười, xem xong tất cả các bức ảnh, cậu lại cầm điện thoại, kết nối với máy tính, chọn ra bức ảnh trong điện thoại, làm thao tác gì đó một chút. Trong bức ảnh, Mai Khôi ngồi ở tiệm kem, cắn một thìa kem, cười với ống kính.
Cậu in bức ảnh ấy ra, cắt thành kích thước mong muốn, sau đó dán lên cuốn sổ lớn kia. Vị trí của ba nghìn vì sao trên cuốn sổ, một nửa đã được dán đầy ảnh rồi, hơn một nghìn Mai Khôi, nở nụ cười đáng yêu.
Nghiêm Cẩn chạm vào bức ảnh, khẽ giọng nói: “Đừng để ý anh đã từng làm chuyện ngu ngốc nhé, mau quên hết đi, mau quên hết đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh nhất định sẽ không vội vàng nữa, anh đảm bảo”.
Chuông điện thoại vang lên, Nghiêm Cẩn thở dài, đi ăn bữa cơm tụ họp gia đình, không cần phải gấp như vậy chứ? Nhưng nhận cuộc gọi, nghe được hai câu, cậu lập tức trở nên nghiêm túc: “Thi thể phát hiện ở đâu?”.
“Vậy có khả năng là Lỗ An Hoa, vừa rồi thầy đột nhiên cảm thấy có luồng lực tâm ngữ rất mạnh đang lén thăm dò, nhưng trong chốc lát liền qua đi, thầy không nắm bắt được.”
“Cái gì?” Hạ Bồi rất căng thẳng, lẽ nào thật sự là có tâm ngữ giả khác tồn tại? “Thầy, mấy năm trước, trong vụ án trường học Dương Quang bị bắt cóc, em có tham gia, vào lúc đó, em cũng đột nhiên cảm thấy trong trường học có sự tồn tại của tâm ngữ giả. Nhưng sau đó công ty bên kia điều tra, không có kết quả gì, cho nên liền không tìm hiểu chuyện đó nữa.”
Hùng Đông Bình trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Hạ Bồi, thầy phải đi rồi. Thầy sẽ lại liên lạc với em, nhớ rõ lời thầy, việc này trọng đại, không thể nói cho ai, bao gồm cả anh Nghiêm kia, cả hội trưởng nữa. Bản thân em phải cẩn thận hơn”.
Tiếng cuối cùng vừa nói xong, Hạ Bồi liền cảm thấy được luồng năng lượng tiếp xúc với ý thức của cậu ta lui đi. Có chút thất vọng, cậu ta còn rất muốn hỏi một chút xem chuyện của tâm ngữ giả này nên làm thế nào? Nhưng mà trong chớp mắt, cậu ta đã hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của thầy giáo rồi. Hạ Bồi cầm cuốn sách di chuyển một vòng trong nhà sách nhưng không cảm thấy được năng lượng của tâm ngữ giả mà Hùng Đông Bình vừa nói. Tâm trạng có phần hỗn loạn, cậu ta nhìn dòng người đi như mắc cửi bên cạnh, bỗng thấy gánh nặng trên vai nặng trĩu.
Ngoài tiệm kem, Nghiêm Cẩn đang nhận điện thoại: “Được rồi, tôi biết rồi, không tìm thấy anh ta không trách mọi người. Mọi người tiếp tục trông chừng, nhìn xem Hạ Bồi còn có hành động gì tiếp theo”. Cậu dập điện thoại, quay người đi vào trong tiệm, chen đến chiếc bàn có một đám nữ sinh kia.
Lư Chân gọi: “Tiểu Ma Vương, cậu đừng quay lại nữa, cần đi đâu thì đi đi, chúng tôi đều là nữ sinh, cậu ở đây sẽ không tiện lắm đâu”.
Mẫn Lệ bật cười một tiếng: “Lư Chân, cậu quá ngây thơ đó, Tiểu Ma Vương nào có biết ‘không tiện’ là thứ gì chứ?”.
Nghiêm Cẩn làm bộ làm tịch: “Tôi vốn dĩ định nói tôi đi lâu như vậy giờ mới quay lại đây, lần đầu tiên cùng các bạn đi dạo phố, bữa này tôi rất hân hạnh được thanh toán tiền kem của mọi người, kết quả các cậu lại đối xử với tôi như thế này. Vậy tôi chỉ trả phần tiền của Con Rùa Nhỏ thôi”.
“Ồ, Tiểu Ma Vương thật đẹp trai, không ai được phép nói cậu ấy không tốt.” Một nữ sinh bên cạnh nghe nói có người mời, lập tức “hạ giáo mác”.
Mai Khôi cười lớn, trong đầu lại nói với Nghiêm Cẩn: “Thế nào rồi, không tìm được ông ta sao? Ông ta không ở trong con phố này”.
Nghiêm Cẩn xoa xoa đầu cô bé, trong miệng nói: “Ăn ít một chút nhé, quay về nếu như đau bụng mẹ trách em, anh chẳng thể nói giúp đâu”, nhưng trong đầu lại đáp lời cô bé: “Tình hình này không bình thường lắm, chúng ta phải quay về báo cáo với bố một chút”.
Trong phòng làm việc, nghe xong lời của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Lạc liền trầm tư. Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: “Trong ghi chép của Hiệp hội siêu năng lực, Hùng Đông Bình có thể nắm rõ tư duy ý thức của tất cả mọi người trong một tòa nhà, nhưng hôm nay Con Rùa Nhỏ thăm dò được, ông ta chí ít là ở bên ngoài ba con phố, như thế có nghĩa là, mấy năm nay năng lực của ông ta tăng lên không ít, theo cách nói của ông ta với Hạ Bồi, có lẽ là có liên quan tới thực nghiệm đó. Hơn nữa ông ta rất cảnh giác, che chắn ý niệm rất cẩn thận, lúc đầu Con Rùa Nhỏ thăm dò nhưng không vào được ý niệm của ông ta, sau đó vừa mới có tiến triển, ông ta liền phát hiện ra ngay. May mà Con Rùa Nhỏ tránh được nhanh”.
Mai Khôi ở bên cạnh gật đầu đồng ý: “Con chỉ có thể đợi sau khi ông ta đi rồi, mới moi ra được nội dung đối thoại của bọn họ từ chỗ Hạ Bồi. Bọn họ nói chỗ chúng ta có nội gián, hơn nữa chắc là chức vị còn rất cao, còn nói đang tìm con gái của bà lão, con cảm thấy chắc là nói mẹ con, nhưng cái tên mà ông ta nói là Lỗ An Hoa, mẹ con tên là Liêu Tầm Âm”.
“Vậy chắc chắn là mẹ Con Rùa Nhỏ trong mấy năm trốn tránh bác sĩ X, nên phải dùng thân phận giả. Cô ấy cũng dùng thân phận này để kết hôn và sinh con. Cho nên trước đây suy đoán của con có lẽ đúng, có thể cô ấy đã từng làm chỉnh hình, đổi thân phận, nên mới có thể trốn được. Trong mười mấy năm nay, có khả năng cô ấy lại tiếp tục đổi qua diện mạo và thân phận khác không? Cho nên chúng ta vẫn luôn tìm kiếm manh mối của Liêu Tầm Âm, mà chỉ có thể tra ra một sự biến mất khỏi nhân gian.” Nghiêm Cẩn phân tích, nói tiếp: “Ít nhất thì bây giờ chúng ta có thể biết, ở bên phía bác sĩ X kia, mẹ Con Rùa Nhỏ cũng không rõ hành tung”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu: “Coi như là trong tin xấu có tin tốt nhỉ, chúng ta buộc phải nhanh hơn họ một bước mới được. Còn nữa, Hạ Bồi và Hùng Đông Bình đều phát giác ra sự tồn tại của một tâm ngữ giả khác. Tuy lần trước chúng ta lấp liếm cho qua với Hạ Bồi, nhưng lần này sự phát hiện của Hùng Đông Bình nhất định sẽ khiến cậu ta cảnh giác, tuy họ nói là hoài nghi Lỗ An Hoa, nhưng bác sĩ X không muốn bỏ qua Lỗ An Hoa như vậy, chưa chắc đã hạn chế ở mỗi cá nhân cô ấy, cho nên hai con làm việc cần phải cẩn thận”.
Hai đứa trẻ đều nghiêm túc đồng ý, Nghiêm Lạc lại hỏi Nghiêm Cẩn: “Vậy Hùng Đông Bình cũng nói cho Hạ Bồi không ít thứ, con nhận định thế nào?”.
“Điều này lại chẳng thể nói rõ ông ta thật sự đang nằm vùng, tin tức ông ta tiết lộ đều rất chung chung, nhưng ông ta thực ra có thể dùng phương thức khác để lừa được sự giúp đỡ của Hạ Bồi, mà không cần phải dùng cách này tiếp cận chân tướng. Con vẫn không tin tưởng được ông ta, trải qua chục năm rồi, vừa bị nghiên cứu vừa bị thực nghiệm, có thể sống được còn có thể giữ được một trái tim trung thành, con cảm thấy khả năng này rất thấp.”
“Là thực nghiệm như thế nào?”, Mai Khôi lại hỏi, Nghiêm Cẩn vỗ vỗ đầu cô bé, tiếp tục nói: “Bố, những tin tình báo Hùng Đông Bình tiết lộ bên này bố theo dõi nhé, con và Con Rùa Nhỏ phụ trách đầu mối về mẹ của em ấy. Còn về Hạ Sinh, vẫn phải trông chừng chặt anh ta, đừng để gây ra sai sót gì từ chỗ anh ta”.
“Ừ, bây giờ xem ra, vấn đề của Hạ Sinh không lớn, anh ta cũng thích ứng rất nhanh, bố đã dặn dò qua Bát Bát và Thủy Linh rồi. Hai tên đó rất thích trêu chọc anh ta, cả ngày chơi trò yêu quái truy sát gì đó, Hạ Sinh bị chỉnh cho kêu oa oa, bây giờ lại chơi cùng bọn chúng rồi.”
“Anh ta rất yêu bà lão, con nhìn thấy được”, Mai Khôi nói: “Trong lòng anh ta rất muốn có một gia đình, bà lão chính là gia đình của anh ta, nhưng bà lão mất rồi, tuy trên mặt anh ta có vẻ du côn bất cần, song anh ta vô cùng buồn bã. Lần đầu tiên gặp anh ta, con đã nhìn thấy rồi. Cho nên anh ta chắc không phải là người xấu”.
“Chúng ta không đề phòng anh ta, cũng phải đề phòng người muốn tìm anh ta. Hạ Bồi nhất định sẽ có hành động, còn cả kẻ gọi là gián điệp kia, bất luận thật hay giả, chúng ta cũng phải cẩn thận.” Điều Nghiêm Cẩn nói cũng chính là vấn đề Nghiêm Lạc nghĩ, hai bố con nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.
Mai Khôi theo Nghiêm Cẩn ra ngoài, quay về đến phòng làm việc của cậu, lại tiếp tục truy vấn: “Anh trai, mọi người nói qua mấy lần về thực nghiệm với tâm ngữ giả, rốt cuộc là như thế nào? Có phải trước đây đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Không có gì đặc biệt đâu, cũng gần giống với những gì em có thể tưởng tượng ra”, Nghiêm Cẩn thực sự không muốn dọa cô bé.
Mai Khôi nghiêm túc cau mày lại tưởng tượng: “Anh trai, em không tưởng tượng được”. Trong lòng Nghiêm Cẩn muốn bật cười, thầm nói rất tốt. Mai Khôi nhìn biểu cảm của cậu: “Anh trai, anh đang cười trộm em, có đúng không?”.
“Đâu có? Em đã nghe thấy?”, cậu dùng cốc của mình rót nước cho cô bé uống.
“Anh biết em sẽ không nghe lén tâm tư của anh mà.” Mai Khôi vẫn luôn kiên trì giữ nguyên tắc, tuyệt đối không nghe lén bừa bãi. Cô bé uống từng hớp nước, trong lòng có chút buồn bã. Mặc dù rất khát nhưng cô bé chẳng nói gì cả, cậu lại biết mà chủ động rót nước cho cô bé, cậu luôn biết cô bé cần gì, nhưng cô bé lại từng làm tổn thương cậu như vậy. Cô bé cảm thấy đó là một vết sẹo lớn lưu lại trong lòng, cứ coi như giả vờ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cả đời này cô bé đều sẽ đau.
Hơn nữa, Mai Khôi cũng chẳng hiểu rõ được bản thân mình bị làm sao, trước đây cậu có nhiều bạn gái như vậy, còn diễu qua diễu lại trước mặt cô bé, cùng ăn cùng chơi với cô bé, cô bé chẳng hề có cảm giác gì cả, bây giờ, cậu nói cậu có bạn gái rồi, không đưa ảnh cho cô bé xem, không nói cho cô bé biết là ai, cô bé lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Giữa Mai Khôi và anh trai, bề ngoài tình cảm vẫn như lúc đầu, nhưng cô bé cảm thấy rất sợ hãi, có vài cảm giác thật sự đã khác rồi. Anh trai Nghiêm Cẩn dường như ngày càng cách xa cô bé. Mai Khôi lại uống một hớp nước, nén nỗi bất an trong lòng. Vốn là tâm ngữ giả, từ nhỏ cô bé đã biết mình không hợp với đám đông, bây giờ cuộc sống như thế này, đối với cô, đã là hạnh phúc và vượt qua mong ước lắm rồi, cô bé nhất định không thể gây thêm phiền phức cho bố Nghiêm Lạc và mẹ Tiểu Tiểu nữa, nhất định không thể làm vướng chân anh trai nữa.
Anh trai sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ lấy vợ sinh con, Mai Khôi muốn tập cho quen sớm một chút, thích ứng sớm một chút. Cô bé nắm chặt chiếc cốc, suy nghĩ Nghiêm Cẩn sẽ lấy vợ sinh con khiến trái tim cô bé như bị nhấn chìm vào biển sâu, vừa nặng nề vừa lạnh lẽo.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
“Em uống nước cũng có thể đờ đẫn?” Khuôn mặt Nghiêm Cẩn thình lình xuất hiện trước mắt cô bé, Mai Khôi giật mình, chiếc cốc suýt chút nữa rơi xuống đất. Nghiêm Cẩn ngồi xổm trước mặt cô bé, cầm chiếc cốc đi, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”.
“Nhớ anh”, Mai Khôi chẳng kịp suy nghĩ liền thật thà trả lời. Hai tiếng này vừa thốt ra, hai người đều ngấm ngầm đỏ mặt, ánh mắt lặng lẽ tránh đối phương. Nghiêm Cẩn lấy cớ đặt chiếc cốc lên bàn mà quay đầu đi, ra bộ thản nhiên hỏi: “Nhớ anh cái gì?”.
“Ừm...” Lần đầu tiên cô bé lắp bắp trước mặt cậu: “Nhớ, nhớ, nhớ lúc còn nhỏ…”.
“Dừng”, Nghiêm Cẩn vội vàng ngắt lời, lúc còn nhỏ cậu đều chẳng làm được chuyện tốt gì trước mặt cô bé, không phải nói về chú chim nhỏ bảo bối gì đó thì là chuyện rách quần bị hở mông, còn cả mộng tưởng ba nghìn bà vợ đáng chết đó, hình tượng của cậu ơi! Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết bao, cậu nhất định sẽ thu phục Con Rùa Nhỏ ngay từ khi học mẫu giáo, với bộ óc chậm chạp của cô bé, chắc chắn là cả đời này sẽ buộc chặt vào cậu thôi. Nào biết được lúc đầu cậu đã làm anh trai rồi, nhưng bây giờ thấy ánh mắt hờ hững của cô bé nhìn cậu, lại luôn miệng gọi “anh trai, anh trai”, trái tim cậu liền thắt lại.
Mai Khôi bị quát, vô tội nhìn cậu, nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ cậu anh dũng cứu mình từ tay đám bạn bắt nạt người, nghĩ đến chuyện cậu dắt tay mình, đưa mình đi qua trước mặt con chó lớn hung dữ, nhớ đến chuyện mình sợ hãi khóc lóc, đang đêm cậu liền trèo vào phòng qua cửa sổ, ở cạnh trò chuyện với mình... bao nhiêu hồi ức đẹp như vậy, nhưng lại bị cậu quát dừng lại, thật đáng tiếc.
Mai Khôi thật sự không kìm được, hỏi: “Anh trai, bạn gái bây giờ của anh trông như thế nào?”. Đến ảnh chụp cậu cũng không cho cô bé xem, anh trai biến thành nhỏ mọn quá.
Nghiêm Cẩn ngẩn ra, cười cười: “Từ lúc nào lòng hiếu kỳ của em lại mạnh như thế này? Trước đây nói hết cho em, em còn bày ra bộ dạng ‘có gì tài giỏi đâu chứ’”.
“Đúng vậy, trước đây anh sẽ nói hết với em, bây giờ chẳng nói gì nữa.” Lẽ nào, lần này anh trai thật sự rất thích rất thích người đó? Nghiêm Cẩn ngó đầu qua, trán kề trán cô bé, nói: “Được thôi, lần này để em tự nhìn. Bây giờ anh cho phép em thăm dò ý thức trong đầu anh”.
Mai Khôi thích ra mặt, hai người chụm đầu lại với nhau, nhưng sau cả nửa ngày trời, Mai Khôi mới chu miệng: “Anh chơi xấu, anh giấu kỹ như vậy, em chẳng nhìn thấy được gì cả”.
Nghiêm Cẩn vui mừng, véo má cô bé: “Biết sự lợi hại của anh rồi chứ?”. Cậu đã luyện được khả năng cất giấu ý thức, khiến đầu óc trống rỗng, bây giờ có chỗ dùng rồi.
“Vâng, thật sự rất lợi hại, chẳng tìm ra được gì.” Dáng vẻ Mai Khôi vô cùng ngưỡng mộ anh trai. Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ, rồi nói: “Em không được nghĩ lung tung rằng anh luyện cái này là dùng để phòng bị em đó, anh chỉ bị năng lực tâm ngữ thu hút, nên luyện chơi thôi”.
“Ờ.” Mai Khôi khẽ gật đầu: “Vốn dĩ không nghĩ điều này, nhưng anh nói như vậy, hình như là có khả năng này”.
Nghiêm Cẩn giận đùng đùng, không biết là mình ngốc hay cô bé ngốc nữa. Kết quả Mai Khôi căn bản chẳng để ý điều này, hỏi: “Anh trai, vậy anh có thể giống như tâm ngữ giả bọn em, nghĩ đến một thứ giả nào đó, rồi truyền cho người khác không?”.
“Ví dụ?”
“Ví dụ em hỏi bạn gái anh là ai, anh vô thức hiện lên hình dáng của một con sư tử trong đầu, giống như con sư tử đó thật sự là bạn gái của anh vậy. Như thế sẽ lừa được người khác đó.”
“Sư tử?”, Nghiêm Cẩn lườm cô bé: “Đây là cái ví dụ quái quỷ gì vậy? Anh muốn quay về đánh chết Tất Mặc Ngôn”. Cứ coi như là động vật, vậy cũng phải biến ra con rùa nhỏ chứ, làm gì đến lượt sư tử gì đó chứ.
Mai Khôi cười he he: “Mặc Ngôn nói, chỉ cần hễ nhắc đến sư tử với anh, anh sẽ nổi khùng, thật sự vậy”. Thực ra cô bé cũng không hiểu rõ vì sao lại là sư tử.
Nghiêm Cẩn duỗi tay ra, cù cô bé, Mai Khôi cười mãi không ngừng lại được, lúc đang đùa, điện thoại vang lên, hóa ra Tiểu Tiểu đã đến công ty, đang ở trong phòng làm việc của Nghiêm Lạc, lát nữa muốn đưa bọn trẻ đi ăn cơm. Mai Khôi nghe nói mẹ Tiểu Tiểu đến, liền chạy mất nhanh như bay.
Nghiêm Cẩn tiu nghỉu như mất thứ gì, ngẫm nghĩ, rồi mở két bảo hiểm ra, lấy một cuốn sổ làm bằng tay rất lớn, trên bề mặt có dòng chữ đáng yêu: Trời sao của Tiểu Ma Vương. Nghiêm Cẩn lật từng trang, từng trang, vừa xem vừa mỉm cười, xem xong tất cả các bức ảnh, cậu lại cầm điện thoại, kết nối với máy tính, chọn ra bức ảnh trong điện thoại, làm thao tác gì đó một chút. Trong bức ảnh, Mai Khôi ngồi ở tiệm kem, cắn một thìa kem, cười với ống kính.
Cậu in bức ảnh ấy ra, cắt thành kích thước mong muốn, sau đó dán lên cuốn sổ lớn kia. Vị trí của ba nghìn vì sao trên cuốn sổ, một nửa đã được dán đầy ảnh rồi, hơn một nghìn Mai Khôi, nở nụ cười đáng yêu.
Nghiêm Cẩn chạm vào bức ảnh, khẽ giọng nói: “Đừng để ý anh đã từng làm chuyện ngu ngốc nhé, mau quên hết đi, mau quên hết đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh nhất định sẽ không vội vàng nữa, anh đảm bảo”.
Chuông điện thoại vang lên, Nghiêm Cẩn thở dài, đi ăn bữa cơm tụ họp gia đình, không cần phải gấp như vậy chứ? Nhưng nhận cuộc gọi, nghe được hai câu, cậu lập tức trở nên nghiêm túc: “Thi thể phát hiện ở đâu?”.
Danh sách chương