Về vấn đề sắp xếp chuyến du lịch, Tiểu Tiểu đưa hai đứa trẻ ngồi tàu hỏa đi trước, hai ngày sau Nghiêm Lạc tự lái xe đuổi theo, mọi người gặp nhau ở trấn S, cuối cùng của lộ trình là cả nhà cùng nhau lái xe quay về.
Trấn S không đến nỗi xa lắm, đi tàu hỏa khoảng gần sáu tiếng là đến nơi. Mai Khôi và Nghiêm Cẩn đều chưa từng ngồi tàu hỏa, cả đoạn đường hưng phấn bò lên bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy phong cảnh đẹp, hai đứa trẻ còn chỉ chỉ trỏ trỏ rì rầm một lát. Tiểu Tiểu mỉm cười ngồi bên cạnh, bọn họ đi khoang giường mềm, chỉ có ba mẹ con, cho nên cô cũng rất yên tâm. Sau khi dặn dò bọn trẻ không được chạy ra khỏi khoang, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ được một giấc tỉnh dậy, cô phát hiện chẳng mấy chốc là đến ga, lại nhìn Mai Khôi cuối cùng cũng đã mệt, gối lên chân Nghiêm Cẩn ngủ rất say. Nghiêm Cẩn làm thế tay ra hiệu cho Tiểu Tiểu im lặng, giọng khe khẽ nói: “Mẹ, Con Rùa Nhỏ vừa mới ngủ, mẹ đừng làm ồn để em ấy ngủ thêm”.
Tiểu Tiểu tắt nụ cười, nuôi con trai thật là phí công. Trước đó ông Nghiêm nhà cô còn nói, tiểu quỷ hư đốn này chưa hiểu rõ đã học người ta giả bộ làm cao thủ tình trường yêu đương lăng nhăng, đợi sau này Mai Khôi ghét bỏ nó, nó mới biết thế nào là lợi hại. Tiểu Tiểu thấy không tán đồng lắm, cảm thấy Tiểu Ma Vương nhà mình với Mai Khôi hình như không cân xứng, còn sợ sau này Nghiêm Cẩn tìm một cô con dâu ghê gớm, ức hiếp Mai Khôi thì phải làm sao.
Lúc đó cô còn nghĩ, sau này cô phải giúp Mai Khôi tìm một người chồng tốt, không thể để cô bé chịu thiệt thòi, nhưng Boss nói như thế này, Tiểu Tiểu đã chịu ảnh hưởng, nhìn kiểu gì cũng thấy đứa con trai hồ đồ của cô có lẽ thực sự có xu thế tình cảm như vậy, cho nên cô phải vội vàng tiêm một mũi dự phòng cho Mai Khôi, yêu sớm là không được, chuyện yêu đương đều phải báo cáo với người lớn.
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, với loại cá tính thối hư đốn chẳng nể nang gì của Tiểu Ma Vương nhà cô đây, nổi điên lên rồi thì Mai Khôi chắc chắn không phải là đối thủ, cho nên cô phải làm tốt công tác giáo dục tư tưởng trước cho Mai Khôi, đừng để đến lúc đó lại bị cậu làm tổn thương. Còn về cậu con trai ngốc này nhà cô, nhất định phải giáo dục trọng điểm, dần dần cảm hóa, phải quản lý nghiêm khắc lời nói và hành động của cậu, không thể để cậu thực sự vượt quá quy định. Nếu như đến khi đó cậu vẫn muốn thực hiện giấc mộng cao thủ tình trường của mình, vậy cô nhất định sẽ sắp xếp Mai Khôi ở chỗ khác.
Tiểu Ma Vương đương nhiên không biết bản thân mình bị mẹ tính toán, nghe thấy loa phát thanh của tàu thông báo đến trấn S rồi, cậu lay tỉnh và đỡ Mai Khôi dậy, nhìn dáng vẻ dụi mắt mơ mơ màng màng của cô bé thật là đáng yêu, không kìm được hôn lên gò má ngủ đến mức hồng hào của cô bé. Tiểu Tiểu nhìn thấy, mặt sầm xuống: “Nghiêm Cẩn, các con lớn rồi, con không thể lúc nào cũng chơi trò hôn hít với các bạn gái giống như lúc còn nhỏ, biết chưa?”. Nhìn con trai bĩu môi khuôn mặt không vui, cô càng nói rõ ràng hơn: “Không được hôn Mai Khôi, biết chưa?”.
Nghiêm Cẩn lại không hài lòng, dưới cái lườm của mẹ cũng chỉ đành đáp một tiếng “vâng”, biểu thị mình nghe thấy rồi. Tiểu Tiểu cầm va ly hành lý, dắt tay Mai Khôi xuống xe trước, đi thẳng ra khỏi ga. Nghiêm Cẩn mặt lạnh lùng đi phía sau, nghe thấy mẹ lại nói với Con Rùa Nhỏ: “Sau này không được cho anh hôn con nữa, các con đều lớn rồi…”.
Nghiêm Cẩn tức giận, mẹ quá xấu, cậu với Con Rùa Nhỏ như thế này gọi là tương thân tương ái tình cảm tốt đẹp, hai đứa là tổ hợp đệ nhất thiên hạ, bà lại muốn chia rẽ bọn chúng, còn dạy Con Rùa Nhỏ không để ý đến cậu. Tâm lý phản nghịch của Tiểu Ma Vương phát tác, cậu xông lên, một tay ôm lấy Mai Khôi, hôn chụt một cái rất kêu lên mặt cô bé, gây án xong lập tức chuồn đi.
Tiểu Tiểu tức giận quát: “Nghiêm Cẩn!”.
Mai Khôi thấy Tiểu Tiểu không vui, trách cứ nhìn Nghiêm Cẩn một cái, lại quay sang Tiểu Tiểu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mẹ Tiểu Tiểu, con có cần phải tức giận cùng không?”.
“Em dám tức giận!” Tiểu Ma Vương vừa nghe thấy cũng sốt ruột, Con Rùa Nhỏ quả nhiên nhát gan như thỏ đế, mới bị khiêu khích mấy câu liền hạ giáo với kẻ địch, lẽ nào sau này thật sự không cho hôn? Còn muốn tức giận với cậu, vậy sao mà được? Cậu lớn tiếng gọi: “Con Rùa Nhỏ, em dám giận anh thử xem!”. Tiểu Ma Vương lúc này tức giận, hung hăng lao đến, dùng lực ôm lấy Mai Khôi rồi hôn mạnh lên gò má cô bé một cái nữa, còn huênh hoang nói: “Anh cứ hôn, cứ hôn, em tức giận thử xem”.
“Nghiêm Cẩn!” Tiểu Tiểu thật sự tức giận, tiểu tử thối này, chẳng ra làm sao cả. Cô thả va ly hành lý xuống, ôm lấy Mai Khôi đang bị Tiểu Ma Vương dọa cho ngẩn người ra vào lòng, mắng Nghiêm Cẩn: “Con còn làm bừa tiếp thì quay về nhà đi, mẹ không quản nổi con nữa rồi”. Cô cúi đầu nhìn Mai Khôi, xoa đầu cô bé: “Mai Khôi đừng sợ”. Cậu con trai này từ trước đến nay chưa từng giận dữ mạnh như thế trước mặt cô, hung dữ giống như một tiểu quái thú, chẳng trách khiến Mai Khôi sợ.
Nghiêm Cẩn nhìn Mai Khôi rúc vào lòng Tiểu Tiểu, lại không nói giúp cậu, dáng vẻ còn chịu nỗi kinh sợ, lửa giận đùng đùng bốc lên trong người cậu, cậu với cô bé mới là một nhóm, bây giờ cô bé lại đầu hàng chạy vào doanh trại địch quy thuận mẹ rồi, cậu tức giận, vô cùng tức giận. Tiểu Ma Vương quay đầu đi rất có khí thế: “Mọi người đều ức hiếp con, con muốn bỏ nhà đi”.
Động tác của cậu rất nhanh, thoắt cái chen vào đám người, trong tai nghe thấy Mai Khôi lo lắng gọi đằng sau: “Anh…”. Cậu cũng không buồn để ý, rất nhanh chóng mất dạng trong đám người chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nghiêm Cẩn trốn phía sau cột trụ lớn lén lút nhìn, thấy Mai Khôi ở phía sau muốn đuổi theo cậu, nhưng không tìm thấy bóng dáng của cậu, cô bé lo lắng quay đầu nhìn xung quanh, còn bị người ta đụng phải, ngã ngồi trên mặt đất.
Mai Khôi lớn tiếng gọi “Anh trai…”, cuối cùng lo đến mức bật khóc. Trong lòng Nghiêm Cẩn dương dương tự đắc, ai bảo em nghe lời mẹ không cho anh hôn, ai bảo em dám tức giận với anh, hừ, anh Nghiêm Cẩn của em đây cũng giận dỗi rồi đó.
Tiểu Tiểu vội vàng đi đến ôm Mai Khôi lên, lau nước mắt cho cô bé, cũng nhìn xung quanh, cô biết bản lĩnh của con trai nhà mình, chẳng phải là sợ đứa trẻ này bị lừa hay bị thương, mà chỉ sợ tính cách hung dữ đó của cậu lại gây ra họa gì.
Suy nghĩ của Mai Khôi thì không giống vậy, cô bé hoảng đến mức nước mắt không kìm được nữa, chỉ một lát đã đỏ như mắt thỏ. Cuối cùng không có cách nào, gắng sức gọi Tiểu Ma Vương ở trong đầu, cô bé nỗ lực tập trung tinh thần, tìm kiếm tin tức ý niệm của Nghiêm Cẩn trong hoàn cảnh ga tàu nhiều tạp âm này. Nghiêm Cẩn trốn, nghe thấy cô bé hô gọi cũng không để ý, nhưng chẳng mấy chốc suy nghĩ của cậu bị tìm thấy.
“Anh trai, anh đừng tức giận, không phải em cùng một nhóm với mẹ Tiểu Tiểu, anh đừng trốn đi làm em sợ.” Mai Khôi vừa nói trong đầu, vừa nhìn về hướng Nghiêm Cẩn, cô bé có thể tìm ra những thứ cậu nhìn thấy từ trong đầu cậu, từ đó rất dễ dàng để tìm thấy vị trí chỗ đó.
Nghiêm Cẩn rụt lại phía sau chiếc cột: “Con Rùa Nhỏ, em đã đồng ý với anh cái gì? Đã nói rồi, nếu như anh không đồng ý, em sẽ không lén nghe suy nghĩ trong đầu anh, em nói không giữ lời”.
Đã xác định được phương hướng, Mai Khôi muốn đến đó tìm Nghiêm Cẩn, vừa mới bước thì bị Tiểu Ma Vương quát: “Không được đến đây, không được nghe lén, quá nham hiểm, không công bằng. Thật là đáng ghét”.
Hai từ “nham hiểm” và “đáng ghét” vừa nói ra, Mai Khôi dừng lại, đứng cứng đơ tại đó, lời của mẹ lại vang lên trong đầu: “Mai Khôi, con phải nghe lời, bất luận như thế nào, chuyện con có thể biết mọi người nghĩ gì, nhất định không thể bảo cho người khác. Nếu không, sẽ chẳng ai thích con, con sẽ không có bạn, sẽ bị người ta ghét. Bí mật này, con nhất định phải cất kỹ”.
Nghiêm Cẩn đợi một lát, không nghe thấy Mai Khôi nói gì nữa, vì sao em ấy không sốt ruột chứ? Cậu thò đầu ra nhìn, lại thấy Mai Khôi ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc, Tiểu Tiểu ở bên cạnh không biết nói gì nữa. Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Mai Khôi cũng được kéo lên, cô bé lại không nhìn về hướng Nghiêm Cẩn trốn nữa, chỉ cúi đầu đờ đẫn mất hồn. Tiểu Tiểu dắt tay cô bé, kéo va ly hành lý, dáng vẻ dự định rời khỏi đó. Tiểu Ma Vương vừa nhìn thấy liền sốt ruột, ý, lẽ nào thật sự không dự định tìm cậu nữa? Mắt nhìn thấy Tiểu Tiểu và Mai Khôi càng đi càng xa, Nghiêm Cẩn chạy ra ngoài nhanh như một làn khói, bám theo sau bọn họ. Tiểu Tiểu nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy cậu rồi, nhưng không gọi, chỉ mím chặt môi, cũng không dừng bước chân lại đợi cậu, Mai Khôi vẫn cứ cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến chuyện xung quanh. Tiểu Tiểu đi đến bên đường, vẫy tay gọi taxi, cửa mở ra, Mai Khôi lên xe, Nghiêm Cẩn lao đến như mũi tên, cùng cô bé chen vào ghế sau, Tiểu Tiểu đặt xong hành lý, ngồi lên ghế trước, coi con trai nhà mình giống như người vô hình vậy, giả vờ không nhìn thấy.
Mai Khôi vẫn cứ cúi đầu, không nhìn Nghiêm Cẩn, Tiểu Ma Vương cũng ngang ngạnh, khoanh tay trước ngực ngẩng đầu không nói chuyện. Cả đoạn đường ngoại trừ Tiểu Tiểu nói địa chỉ và tên khách sạn với tài xế ra, thì không ai nói gì nữa.
Đến khách sạn, sắp xếp xong chỗ ở, Tiểu Tiểu đưa bọn trẻ đến nhà hàng ăn cơm. Nghiêm Cẩn tuy không lên tiếng, nhưng cả đoạn đường giống như con sâu sau mông bám theo rất sát. Lúc Tiểu Tiểu gọi đồ ăn, Nghiêm Cẩn cuối cùng không nhịn được phát biểu ý kiến: “Mẹ, con muốn ăn gà luộc chặt miếng”. Đáng tiếc không ai để ý đến cậu, Tiểu Tiểu hỏi Mai Khôi xem vịt hoa quế có được không, Mai Khôi gật đầu, Tiểu Tiểu lại gọi mấy món rau, xong bắt đầu giúp Mai Khôi bày dụng cụ ăn, Nghiêm Cẩn trơ ra đợi, nhưng cuối cùng vẫn phải tự động tay làm.
Tiểu Ma Vương luôn nhiều lời, mấy phút không nói chuyện đã thấy khó chịu, bây giờ qua lâu như vậy rồi, nhưng không ai nói chuyện với cậu, cậu làm sao kìm nén được, bắt đầu cố tìm chuyện để nói: “Mẹ, lát nữa buổi tối đi dạo phố không?”.
“Không đi, có người bỏ nhà ra đi, mẹ vẫn đang tức giận.” Tiểu Tiểu không mềm không cứng đáp trả cậu, Nghiêm Cẩn thấy buồn chán, bắt đầu nghịch đôi đũa.
Qua một lát cậu lại nói: “Con Rùa Nhỏ, chiếc kẹp tóc hoa này không đẹp bằng hình thỏ, lần sau em dùng hình thỏ con đó nhé”.
Lần này trực tiếp lạnh lẽo, không ai trả lời cậu, Tiểu Ma Vương buồn bã, làm sao vậy, cậu bỏ nhà ra đi mới không đầy hai mươi mét, Con Rùa Nhỏ năm đó dù gì cũng đi qua hai mươi kilomet, nhưng cô bé bỏ nhà ra đi thì khiến người ta đau lòng, đến lượt cậu tại sao chỉ khiến người ta tức giận như thế này?
Nghiêm Cẩn buồn bã ăn xong cơm, quay về phòng xem tivi một lúc lâu, mới nghe thấy phòng bên Tiểu Tiểu đưa Mai Khôi đi dạo phố, quả nhiên không đưa cậu theo, cậu càng buồn rầu, tắm rửa rồi đi ngủ. Ngủ được một giấc dậy, xem đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, cậu cảm thấy bụng lại đói, liền thay quần áo, muốn đi tìm đồ ăn, vừa mở cửa ra lại thấy Mai Khôi lén lén lút lút xuống lầu.
Các tế bào trong toàn thân Nghiêm Cẩn trở nên hưng phấn, Con Rùa Nhỏ em được lắm, nhân lúc mẹ ngủ muốn làm chuyện xấu gì, cậu bèn im lặng bám theo. Cậu nhìn Mai Khôi đi một mạch ra khỏi khách sạn, đến con đường lớn tối om om, đứng lại một lát, hình như có vẻ hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn cất bước rời đi, vào trong bóng tối.
Nghiêm Cẩn cau mày, lo lắng, bám theo nhanh như bay, đang muốn cất tiếng gọi cô bé lại, thì thấy cô bé đột nhiên quay người trốn vào trong một con ngõ nhỏ, Nghiêm Cẩn cũng lướt vào trong, dựa vào bên tường theo cô bé. Mai Khôi nhìn thấy cậu mặt lộ vẻ kinh ngạc, Tiểu Ma Vương không biết xấu hổ cười cười với cô bé, vừa muốn nói chuyện, lại bị cô bé kéo tay “suỵt” một tiếng.
Lúc này từ đầu đường có mấy người đàn ông uống say đi vào, vừa đi vừa mắng mắng chửi chửi nói những lời hạ lưu, rất nhanh chóng đi qua. Nghiêm Cẩn lúc này mới hiểu rõ, hóa ra Con Rùa Nhỏ dò tìm được mấy người này sẽ đi qua, nên mới trốn đi. Cậu cười xoa đầu Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, em thật lợi hại”.
Mai Khôi hơi rụt lại, cắn môi không nói. Nghiêm Cẩn lại không vui: “Em làm sao vậy, đã qua lâu như thế rồi, vẫn không để ý đến anh à? Không để ý đến anh nữa, anh thật sự tức giận đó”.
Mai Khôi cúi đầu, vẫn không nói gì, thoắt cái Nghiêm Cẩn cù vào nách cô bé: “Dám không để ý đến anh, anh cù chết em”.
Mai Khôi không nhịn được cười ha ha, rụt người trường xuống dưới, Nghiêm Cẩn cũng ngồi xổm xuống theo, cộc đầu vào cô bé một cái: “Có để ý đến anh không?”.
Mai Khôi nhỏ tiếng ấm ức: “Là anh nói ghét em, em không dám để ý đến anh”.
“Đáng ghét, khi nào anh…”, Nghiêm Cẩn đang định lớn tiếng kháng nghị, đột nhiên nhớ ra, “Ý, anh không phải nghĩ như vậy đâu, anh sốt ruột quá liền nói bừa, thật đó, anh không có nghĩ như vậy”. Cậu dùng trán chạm vào trán của Mai Khôi: “Em nghe xem, em cứ nghe là sẽ biết, lời nói thật lòng của anh là gì, mau nghe”.
Trán chạm vào nhau là phương thức tiếp nhận tâm ngữ tốt nhất của Mai Khôi. Khi còn nhỏ năng lực không mạnh, cô bé sẽ dùng phương thức này để xác định suy nghĩ của đối phương. Biết được điều này, bây giờ vì thể hiện sự trong sạch của mình, Nghiêm Cẩn vội vàng dùng chiêu ấy.
Hai đứa trẻ ngồi xổm trong con ngõ nhỏ tối om om, trán chạm vào nhau, Mai Khôi đột nhiên cười, Nghiêm Cẩn thở phào một cái, biết được cô bé hiểu rồi, nhưng Mai Khôi vừa cất lời lại nói: “Anh mắng em nhỏ mọn, anh mới là đồ nhỏ mọn đó”.
“Vậy chúng ta đều là đồ nhỏ mọn được chưa, như thế này mới có thể là tổ hợp đệ nhất thiên hạ.” Nghiêm Cẩn kéo cô bé lên, vuốt lại tóc cho cô bé: “Vậy chúng ta coi như làm hòa rồi, em không thể lại quy thuận quân địch, anh cũng không nói bừa tức giận với em nữa”.
Mai Khôi mất đi rồi lại tìm về được một người anh trai có thể chia sẻ bí mật, cười rất rạng rỡ, gật đầu thật mạnh. Nghiêm Cẩn lại hỏi: “Muộn thế này rồi, em muốn đi đâu?”.
“Hôm nay em tìm kiến được một chút suy nghĩ của mọi người ở trên đường, tìm thấy một chỗ là nơi mẹ em từng ở, ở đó có một bà lão trong đầu có hình dáng của mẹ. Nhưng xe thoắt cái đã đi qua, em muốn quay lại đó xem xem, bây giờ mọi người đều ngủ rồi, những ý thức em có thể nhìn thấy sẽ rất rõ ràng.”
“Xe lái qua? Chiếc xe taxi hôm nay phải không? Xa như vậy, em đi thế nào?”
“Thì cứ đi bộ thôi, em muốn tìm thấy mẹ, em không sợ xa.”
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Vậy được thôi, để Thiên Lý Thần Câu[1] anh đây đưa em đi một chuyến”. Cậu cố ý học theo ngữ khí phối âm trong phim hoạt hình, đùa cho Mai Khôi cười. Cô bé không do dự, nhào lên lưng Nghiêm Cẩn, ôm lấy cổ cậu.
[1] Thiên lý: Nghìn dặm; Thần câu: Ngựa khỏe, ngựa tốt.
Nghiêm Cẩn ôm hai chân cô bé, đứng lên: “Xuất phát thôi”.
Mai Khôi vui vẻ cười híp mắt, khẽ hô một tiếng: “Đi!”.
Trấn S không đến nỗi xa lắm, đi tàu hỏa khoảng gần sáu tiếng là đến nơi. Mai Khôi và Nghiêm Cẩn đều chưa từng ngồi tàu hỏa, cả đoạn đường hưng phấn bò lên bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy phong cảnh đẹp, hai đứa trẻ còn chỉ chỉ trỏ trỏ rì rầm một lát. Tiểu Tiểu mỉm cười ngồi bên cạnh, bọn họ đi khoang giường mềm, chỉ có ba mẹ con, cho nên cô cũng rất yên tâm. Sau khi dặn dò bọn trẻ không được chạy ra khỏi khoang, cô bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ được một giấc tỉnh dậy, cô phát hiện chẳng mấy chốc là đến ga, lại nhìn Mai Khôi cuối cùng cũng đã mệt, gối lên chân Nghiêm Cẩn ngủ rất say. Nghiêm Cẩn làm thế tay ra hiệu cho Tiểu Tiểu im lặng, giọng khe khẽ nói: “Mẹ, Con Rùa Nhỏ vừa mới ngủ, mẹ đừng làm ồn để em ấy ngủ thêm”.
Tiểu Tiểu tắt nụ cười, nuôi con trai thật là phí công. Trước đó ông Nghiêm nhà cô còn nói, tiểu quỷ hư đốn này chưa hiểu rõ đã học người ta giả bộ làm cao thủ tình trường yêu đương lăng nhăng, đợi sau này Mai Khôi ghét bỏ nó, nó mới biết thế nào là lợi hại. Tiểu Tiểu thấy không tán đồng lắm, cảm thấy Tiểu Ma Vương nhà mình với Mai Khôi hình như không cân xứng, còn sợ sau này Nghiêm Cẩn tìm một cô con dâu ghê gớm, ức hiếp Mai Khôi thì phải làm sao.
Lúc đó cô còn nghĩ, sau này cô phải giúp Mai Khôi tìm một người chồng tốt, không thể để cô bé chịu thiệt thòi, nhưng Boss nói như thế này, Tiểu Tiểu đã chịu ảnh hưởng, nhìn kiểu gì cũng thấy đứa con trai hồ đồ của cô có lẽ thực sự có xu thế tình cảm như vậy, cho nên cô phải vội vàng tiêm một mũi dự phòng cho Mai Khôi, yêu sớm là không được, chuyện yêu đương đều phải báo cáo với người lớn.
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, với loại cá tính thối hư đốn chẳng nể nang gì của Tiểu Ma Vương nhà cô đây, nổi điên lên rồi thì Mai Khôi chắc chắn không phải là đối thủ, cho nên cô phải làm tốt công tác giáo dục tư tưởng trước cho Mai Khôi, đừng để đến lúc đó lại bị cậu làm tổn thương. Còn về cậu con trai ngốc này nhà cô, nhất định phải giáo dục trọng điểm, dần dần cảm hóa, phải quản lý nghiêm khắc lời nói và hành động của cậu, không thể để cậu thực sự vượt quá quy định. Nếu như đến khi đó cậu vẫn muốn thực hiện giấc mộng cao thủ tình trường của mình, vậy cô nhất định sẽ sắp xếp Mai Khôi ở chỗ khác.
Tiểu Ma Vương đương nhiên không biết bản thân mình bị mẹ tính toán, nghe thấy loa phát thanh của tàu thông báo đến trấn S rồi, cậu lay tỉnh và đỡ Mai Khôi dậy, nhìn dáng vẻ dụi mắt mơ mơ màng màng của cô bé thật là đáng yêu, không kìm được hôn lên gò má ngủ đến mức hồng hào của cô bé. Tiểu Tiểu nhìn thấy, mặt sầm xuống: “Nghiêm Cẩn, các con lớn rồi, con không thể lúc nào cũng chơi trò hôn hít với các bạn gái giống như lúc còn nhỏ, biết chưa?”. Nhìn con trai bĩu môi khuôn mặt không vui, cô càng nói rõ ràng hơn: “Không được hôn Mai Khôi, biết chưa?”.
Nghiêm Cẩn lại không hài lòng, dưới cái lườm của mẹ cũng chỉ đành đáp một tiếng “vâng”, biểu thị mình nghe thấy rồi. Tiểu Tiểu cầm va ly hành lý, dắt tay Mai Khôi xuống xe trước, đi thẳng ra khỏi ga. Nghiêm Cẩn mặt lạnh lùng đi phía sau, nghe thấy mẹ lại nói với Con Rùa Nhỏ: “Sau này không được cho anh hôn con nữa, các con đều lớn rồi…”.
Nghiêm Cẩn tức giận, mẹ quá xấu, cậu với Con Rùa Nhỏ như thế này gọi là tương thân tương ái tình cảm tốt đẹp, hai đứa là tổ hợp đệ nhất thiên hạ, bà lại muốn chia rẽ bọn chúng, còn dạy Con Rùa Nhỏ không để ý đến cậu. Tâm lý phản nghịch của Tiểu Ma Vương phát tác, cậu xông lên, một tay ôm lấy Mai Khôi, hôn chụt một cái rất kêu lên mặt cô bé, gây án xong lập tức chuồn đi.
Tiểu Tiểu tức giận quát: “Nghiêm Cẩn!”.
Mai Khôi thấy Tiểu Tiểu không vui, trách cứ nhìn Nghiêm Cẩn một cái, lại quay sang Tiểu Tiểu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mẹ Tiểu Tiểu, con có cần phải tức giận cùng không?”.
“Em dám tức giận!” Tiểu Ma Vương vừa nghe thấy cũng sốt ruột, Con Rùa Nhỏ quả nhiên nhát gan như thỏ đế, mới bị khiêu khích mấy câu liền hạ giáo với kẻ địch, lẽ nào sau này thật sự không cho hôn? Còn muốn tức giận với cậu, vậy sao mà được? Cậu lớn tiếng gọi: “Con Rùa Nhỏ, em dám giận anh thử xem!”. Tiểu Ma Vương lúc này tức giận, hung hăng lao đến, dùng lực ôm lấy Mai Khôi rồi hôn mạnh lên gò má cô bé một cái nữa, còn huênh hoang nói: “Anh cứ hôn, cứ hôn, em tức giận thử xem”.
“Nghiêm Cẩn!” Tiểu Tiểu thật sự tức giận, tiểu tử thối này, chẳng ra làm sao cả. Cô thả va ly hành lý xuống, ôm lấy Mai Khôi đang bị Tiểu Ma Vương dọa cho ngẩn người ra vào lòng, mắng Nghiêm Cẩn: “Con còn làm bừa tiếp thì quay về nhà đi, mẹ không quản nổi con nữa rồi”. Cô cúi đầu nhìn Mai Khôi, xoa đầu cô bé: “Mai Khôi đừng sợ”. Cậu con trai này từ trước đến nay chưa từng giận dữ mạnh như thế trước mặt cô, hung dữ giống như một tiểu quái thú, chẳng trách khiến Mai Khôi sợ.
Nghiêm Cẩn nhìn Mai Khôi rúc vào lòng Tiểu Tiểu, lại không nói giúp cậu, dáng vẻ còn chịu nỗi kinh sợ, lửa giận đùng đùng bốc lên trong người cậu, cậu với cô bé mới là một nhóm, bây giờ cô bé lại đầu hàng chạy vào doanh trại địch quy thuận mẹ rồi, cậu tức giận, vô cùng tức giận. Tiểu Ma Vương quay đầu đi rất có khí thế: “Mọi người đều ức hiếp con, con muốn bỏ nhà đi”.
Động tác của cậu rất nhanh, thoắt cái chen vào đám người, trong tai nghe thấy Mai Khôi lo lắng gọi đằng sau: “Anh…”. Cậu cũng không buồn để ý, rất nhanh chóng mất dạng trong đám người chẳng thấy bóng dáng đâu.
Nghiêm Cẩn trốn phía sau cột trụ lớn lén lút nhìn, thấy Mai Khôi ở phía sau muốn đuổi theo cậu, nhưng không tìm thấy bóng dáng của cậu, cô bé lo lắng quay đầu nhìn xung quanh, còn bị người ta đụng phải, ngã ngồi trên mặt đất.
Mai Khôi lớn tiếng gọi “Anh trai…”, cuối cùng lo đến mức bật khóc. Trong lòng Nghiêm Cẩn dương dương tự đắc, ai bảo em nghe lời mẹ không cho anh hôn, ai bảo em dám tức giận với anh, hừ, anh Nghiêm Cẩn của em đây cũng giận dỗi rồi đó.
Tiểu Tiểu vội vàng đi đến ôm Mai Khôi lên, lau nước mắt cho cô bé, cũng nhìn xung quanh, cô biết bản lĩnh của con trai nhà mình, chẳng phải là sợ đứa trẻ này bị lừa hay bị thương, mà chỉ sợ tính cách hung dữ đó của cậu lại gây ra họa gì.
Suy nghĩ của Mai Khôi thì không giống vậy, cô bé hoảng đến mức nước mắt không kìm được nữa, chỉ một lát đã đỏ như mắt thỏ. Cuối cùng không có cách nào, gắng sức gọi Tiểu Ma Vương ở trong đầu, cô bé nỗ lực tập trung tinh thần, tìm kiếm tin tức ý niệm của Nghiêm Cẩn trong hoàn cảnh ga tàu nhiều tạp âm này. Nghiêm Cẩn trốn, nghe thấy cô bé hô gọi cũng không để ý, nhưng chẳng mấy chốc suy nghĩ của cậu bị tìm thấy.
“Anh trai, anh đừng tức giận, không phải em cùng một nhóm với mẹ Tiểu Tiểu, anh đừng trốn đi làm em sợ.” Mai Khôi vừa nói trong đầu, vừa nhìn về hướng Nghiêm Cẩn, cô bé có thể tìm ra những thứ cậu nhìn thấy từ trong đầu cậu, từ đó rất dễ dàng để tìm thấy vị trí chỗ đó.
Nghiêm Cẩn rụt lại phía sau chiếc cột: “Con Rùa Nhỏ, em đã đồng ý với anh cái gì? Đã nói rồi, nếu như anh không đồng ý, em sẽ không lén nghe suy nghĩ trong đầu anh, em nói không giữ lời”.
Đã xác định được phương hướng, Mai Khôi muốn đến đó tìm Nghiêm Cẩn, vừa mới bước thì bị Tiểu Ma Vương quát: “Không được đến đây, không được nghe lén, quá nham hiểm, không công bằng. Thật là đáng ghét”.
Hai từ “nham hiểm” và “đáng ghét” vừa nói ra, Mai Khôi dừng lại, đứng cứng đơ tại đó, lời của mẹ lại vang lên trong đầu: “Mai Khôi, con phải nghe lời, bất luận như thế nào, chuyện con có thể biết mọi người nghĩ gì, nhất định không thể bảo cho người khác. Nếu không, sẽ chẳng ai thích con, con sẽ không có bạn, sẽ bị người ta ghét. Bí mật này, con nhất định phải cất kỹ”.
Nghiêm Cẩn đợi một lát, không nghe thấy Mai Khôi nói gì nữa, vì sao em ấy không sốt ruột chứ? Cậu thò đầu ra nhìn, lại thấy Mai Khôi ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối khóc, Tiểu Tiểu ở bên cạnh không biết nói gì nữa. Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Mai Khôi cũng được kéo lên, cô bé lại không nhìn về hướng Nghiêm Cẩn trốn nữa, chỉ cúi đầu đờ đẫn mất hồn. Tiểu Tiểu dắt tay cô bé, kéo va ly hành lý, dáng vẻ dự định rời khỏi đó. Tiểu Ma Vương vừa nhìn thấy liền sốt ruột, ý, lẽ nào thật sự không dự định tìm cậu nữa? Mắt nhìn thấy Tiểu Tiểu và Mai Khôi càng đi càng xa, Nghiêm Cẩn chạy ra ngoài nhanh như một làn khói, bám theo sau bọn họ. Tiểu Tiểu nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy cậu rồi, nhưng không gọi, chỉ mím chặt môi, cũng không dừng bước chân lại đợi cậu, Mai Khôi vẫn cứ cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến chuyện xung quanh. Tiểu Tiểu đi đến bên đường, vẫy tay gọi taxi, cửa mở ra, Mai Khôi lên xe, Nghiêm Cẩn lao đến như mũi tên, cùng cô bé chen vào ghế sau, Tiểu Tiểu đặt xong hành lý, ngồi lên ghế trước, coi con trai nhà mình giống như người vô hình vậy, giả vờ không nhìn thấy.
Mai Khôi vẫn cứ cúi đầu, không nhìn Nghiêm Cẩn, Tiểu Ma Vương cũng ngang ngạnh, khoanh tay trước ngực ngẩng đầu không nói chuyện. Cả đoạn đường ngoại trừ Tiểu Tiểu nói địa chỉ và tên khách sạn với tài xế ra, thì không ai nói gì nữa.
Đến khách sạn, sắp xếp xong chỗ ở, Tiểu Tiểu đưa bọn trẻ đến nhà hàng ăn cơm. Nghiêm Cẩn tuy không lên tiếng, nhưng cả đoạn đường giống như con sâu sau mông bám theo rất sát. Lúc Tiểu Tiểu gọi đồ ăn, Nghiêm Cẩn cuối cùng không nhịn được phát biểu ý kiến: “Mẹ, con muốn ăn gà luộc chặt miếng”. Đáng tiếc không ai để ý đến cậu, Tiểu Tiểu hỏi Mai Khôi xem vịt hoa quế có được không, Mai Khôi gật đầu, Tiểu Tiểu lại gọi mấy món rau, xong bắt đầu giúp Mai Khôi bày dụng cụ ăn, Nghiêm Cẩn trơ ra đợi, nhưng cuối cùng vẫn phải tự động tay làm.
Tiểu Ma Vương luôn nhiều lời, mấy phút không nói chuyện đã thấy khó chịu, bây giờ qua lâu như vậy rồi, nhưng không ai nói chuyện với cậu, cậu làm sao kìm nén được, bắt đầu cố tìm chuyện để nói: “Mẹ, lát nữa buổi tối đi dạo phố không?”.
“Không đi, có người bỏ nhà ra đi, mẹ vẫn đang tức giận.” Tiểu Tiểu không mềm không cứng đáp trả cậu, Nghiêm Cẩn thấy buồn chán, bắt đầu nghịch đôi đũa.
Qua một lát cậu lại nói: “Con Rùa Nhỏ, chiếc kẹp tóc hoa này không đẹp bằng hình thỏ, lần sau em dùng hình thỏ con đó nhé”.
Lần này trực tiếp lạnh lẽo, không ai trả lời cậu, Tiểu Ma Vương buồn bã, làm sao vậy, cậu bỏ nhà ra đi mới không đầy hai mươi mét, Con Rùa Nhỏ năm đó dù gì cũng đi qua hai mươi kilomet, nhưng cô bé bỏ nhà ra đi thì khiến người ta đau lòng, đến lượt cậu tại sao chỉ khiến người ta tức giận như thế này?
Nghiêm Cẩn buồn bã ăn xong cơm, quay về phòng xem tivi một lúc lâu, mới nghe thấy phòng bên Tiểu Tiểu đưa Mai Khôi đi dạo phố, quả nhiên không đưa cậu theo, cậu càng buồn rầu, tắm rửa rồi đi ngủ. Ngủ được một giấc dậy, xem đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, cậu cảm thấy bụng lại đói, liền thay quần áo, muốn đi tìm đồ ăn, vừa mở cửa ra lại thấy Mai Khôi lén lén lút lút xuống lầu.
Các tế bào trong toàn thân Nghiêm Cẩn trở nên hưng phấn, Con Rùa Nhỏ em được lắm, nhân lúc mẹ ngủ muốn làm chuyện xấu gì, cậu bèn im lặng bám theo. Cậu nhìn Mai Khôi đi một mạch ra khỏi khách sạn, đến con đường lớn tối om om, đứng lại một lát, hình như có vẻ hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn cất bước rời đi, vào trong bóng tối.
Nghiêm Cẩn cau mày, lo lắng, bám theo nhanh như bay, đang muốn cất tiếng gọi cô bé lại, thì thấy cô bé đột nhiên quay người trốn vào trong một con ngõ nhỏ, Nghiêm Cẩn cũng lướt vào trong, dựa vào bên tường theo cô bé. Mai Khôi nhìn thấy cậu mặt lộ vẻ kinh ngạc, Tiểu Ma Vương không biết xấu hổ cười cười với cô bé, vừa muốn nói chuyện, lại bị cô bé kéo tay “suỵt” một tiếng.
Lúc này từ đầu đường có mấy người đàn ông uống say đi vào, vừa đi vừa mắng mắng chửi chửi nói những lời hạ lưu, rất nhanh chóng đi qua. Nghiêm Cẩn lúc này mới hiểu rõ, hóa ra Con Rùa Nhỏ dò tìm được mấy người này sẽ đi qua, nên mới trốn đi. Cậu cười xoa đầu Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, em thật lợi hại”.
Mai Khôi hơi rụt lại, cắn môi không nói. Nghiêm Cẩn lại không vui: “Em làm sao vậy, đã qua lâu như thế rồi, vẫn không để ý đến anh à? Không để ý đến anh nữa, anh thật sự tức giận đó”.
Mai Khôi cúi đầu, vẫn không nói gì, thoắt cái Nghiêm Cẩn cù vào nách cô bé: “Dám không để ý đến anh, anh cù chết em”.
Mai Khôi không nhịn được cười ha ha, rụt người trường xuống dưới, Nghiêm Cẩn cũng ngồi xổm xuống theo, cộc đầu vào cô bé một cái: “Có để ý đến anh không?”.
Mai Khôi nhỏ tiếng ấm ức: “Là anh nói ghét em, em không dám để ý đến anh”.
“Đáng ghét, khi nào anh…”, Nghiêm Cẩn đang định lớn tiếng kháng nghị, đột nhiên nhớ ra, “Ý, anh không phải nghĩ như vậy đâu, anh sốt ruột quá liền nói bừa, thật đó, anh không có nghĩ như vậy”. Cậu dùng trán chạm vào trán của Mai Khôi: “Em nghe xem, em cứ nghe là sẽ biết, lời nói thật lòng của anh là gì, mau nghe”.
Trán chạm vào nhau là phương thức tiếp nhận tâm ngữ tốt nhất của Mai Khôi. Khi còn nhỏ năng lực không mạnh, cô bé sẽ dùng phương thức này để xác định suy nghĩ của đối phương. Biết được điều này, bây giờ vì thể hiện sự trong sạch của mình, Nghiêm Cẩn vội vàng dùng chiêu ấy.
Hai đứa trẻ ngồi xổm trong con ngõ nhỏ tối om om, trán chạm vào nhau, Mai Khôi đột nhiên cười, Nghiêm Cẩn thở phào một cái, biết được cô bé hiểu rồi, nhưng Mai Khôi vừa cất lời lại nói: “Anh mắng em nhỏ mọn, anh mới là đồ nhỏ mọn đó”.
“Vậy chúng ta đều là đồ nhỏ mọn được chưa, như thế này mới có thể là tổ hợp đệ nhất thiên hạ.” Nghiêm Cẩn kéo cô bé lên, vuốt lại tóc cho cô bé: “Vậy chúng ta coi như làm hòa rồi, em không thể lại quy thuận quân địch, anh cũng không nói bừa tức giận với em nữa”.
Mai Khôi mất đi rồi lại tìm về được một người anh trai có thể chia sẻ bí mật, cười rất rạng rỡ, gật đầu thật mạnh. Nghiêm Cẩn lại hỏi: “Muộn thế này rồi, em muốn đi đâu?”.
“Hôm nay em tìm kiến được một chút suy nghĩ của mọi người ở trên đường, tìm thấy một chỗ là nơi mẹ em từng ở, ở đó có một bà lão trong đầu có hình dáng của mẹ. Nhưng xe thoắt cái đã đi qua, em muốn quay lại đó xem xem, bây giờ mọi người đều ngủ rồi, những ý thức em có thể nhìn thấy sẽ rất rõ ràng.”
“Xe lái qua? Chiếc xe taxi hôm nay phải không? Xa như vậy, em đi thế nào?”
“Thì cứ đi bộ thôi, em muốn tìm thấy mẹ, em không sợ xa.”
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Vậy được thôi, để Thiên Lý Thần Câu[1] anh đây đưa em đi một chuyến”. Cậu cố ý học theo ngữ khí phối âm trong phim hoạt hình, đùa cho Mai Khôi cười. Cô bé không do dự, nhào lên lưng Nghiêm Cẩn, ôm lấy cổ cậu.
[1] Thiên lý: Nghìn dặm; Thần câu: Ngựa khỏe, ngựa tốt.
Nghiêm Cẩn ôm hai chân cô bé, đứng lên: “Xuất phát thôi”.
Mai Khôi vui vẻ cười híp mắt, khẽ hô một tiếng: “Đi!”.
Danh sách chương