Nối tiếp mối tình về nàng “Heo con” và Diêm La Vương, Bài Học Yêu Của Tiểu Ma Vương là câu chuyện về Nghiêm Cẩn, cậu quỷ tử của cặp đôi oan gia này.
Nghiêm Cẩn là tên do ông bố Diêm La Vương của cậu đặt, với mong muốn hy vọng cậu làm việc phải nghiêm khắc cẩn thận, làm người phải nghiêm túc. Nhưng mà nghe nói đến khi cậu lên một, bố cậu đã hoàn toàn không còn trông chờ gì với việc cậu có thể trở thành người như thế này. Mọi người vẫn quen gọi cậu với biệt danh là Tiểu Ma Vương.
Năm bốn tuổi Nghiêm Cẩn bắt đầu quen biết Mai Khôi, cô bé vừa là hàng xóm vừa là bạn học cùng trường của Nghiêm Cẩn, mẹ Tiểu Tiểu của cậu rất yêu thương Mai Khôi vì bà luôn mong ước có một cô con gái ngoan ngoãn giống như cô bé, nhưng ông trời lại ban cho bà một hỗn thế Tiểu Ma Vương. Lúc đầu Nghiêm Cẩn không ưa gì cô bé, hai đứa trẻ có những xích mích nhỏ, nhưng sau thời gian tiếp xúc, cùng nhau chia sẻ những bí mật hai đứa trẻ dần dần trở nên thân thiết với nhau.
Nghiêm Cẩn cho cô bé biết mình không phải là đứa trẻ bình thường, cha mình là Thần tộc, còn Nghiêm Cẩn cũng biết Mai Khôi cũng là đứa trẻ đặc biệt, cô bé là Tâm ngữ giả - người có thể đọc được các suy nghĩ trong đầu người khác. Chính nhờ năng lực đặc biệt này mà hai đứa trẻ có thể gắn kết với nhau trong suốt quá trình trưởng thành dù có ở cách xa nhau đến mấy.
Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn càng trở nên chín chắn trưởng thành hơn. Lúc đầu tình cảm của cậu và Mai Khôi chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, khi còn nhỏ Tiểu Ma Vương vẫn luôn nuôi mộng tưởng sau này sẽ có hậu cung với ba nghìn mỹ nữ như các vua chúa ngày xưa, luôn nuôi mộng tưởng trở thành cao thủ tình trường. Cậu còn tưởng rằng mình là cao thủ tình trường thật sự, nhưng hóa ra không phải vậy. Trong công việc cậu nhạy bén thông minh, nhưng về mặt tình cảm thực ra cậu cũng rất ngốc nghếch ngờ nghệch (điểm này chắc được di truyền từ mẹ cậu).
Sau khi “qua lại” với vô số cô bạn gái tính từ thời mẫu giáo, mãi đến tận sau này cậu mới biết thực sự thích một người là cảm giác thế nào, và tình cảm thực sự của cậu dành cho Mai Khôi không chỉ có tình cảm anh em. Bất chi bất giác cô bé đã trở thành toàn bộ thế giới của cậu. Từ đây cậu bước vào chiến dịch tìm cơ hội để xác định rõ tình cảm của Mai Khôi đối với mình. Tuy nhiên vào lúc này, nguy hiểm đến từ năng lực tâm ngữ giả mới thật sự đe dọa đến cuộc sống của chính Mai Khôi. Mai Khôi bị bắt cóc.
Ai là kẻ đứng sau âm mưu bắt cóc Mai Khôi? Rốt cuộc cô bé có thân thế đặc biệt gì? Và cuộc chiến cam go để giải cứu “nàng dâu nhỏ” sẽ ra sao?....
Nghiêm Cẩn - con trai của Diêm vương Nghiêm Lạc và Chúc Tiểu Tiểu, được thụ thai ở dưới mười tám tầng địa ngục. Cậu vừa sinh ra đã có sức mạnh thần kỳ, một trí thông minh tuyệt đỉnh và những lý lẽ, cách suy nghĩ của người lớn về mọi mặt học được qua truyền hình và mạng Internet.
Từ ngày còn bé, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo ngây thơ đã có một mong ước, sau này phải có một hậu cung với ba nghìn người vợ. Nhưng ước mơ ấy đã biến mất với sự xuất hiện của Mai Khôi, cô nhóc Rùa đáng yêu ngốc nghếch, cũng rất hiền lành ngoan ngoãn. Từ những ngày đầu gặp gỡ, hai đứa trẻ có những xích mích nhỏ (trên thực tế chỉ do Tiểu Ma Vương ngây thơ thích chứng tỏ bản thân). Họ cùng ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những bí mật để rồi cả hai dần dần trở nên thân thiết. Kể cả khi phải học ở hai nơi khác nhau, hai người vẫn luôn yêu thương và trân trọng đối phương. Nghiêm Cẩn cho Mai Khôi biết mình không phải là đứa trẻ bình thường với sức mạnh phi phàm và người cha Thần tộc, còn Nghiêm Cẩn cũng biết Mai Khôi cũng là đứa trẻ đặc biệt, cô bé là Tâm ngữ giả - người có thể đọc được các suy nghĩ trong đầu người khác. Mẹ của Mai Khôi đã phải bỏ đi để bảo vệ cho cô bé khỏi một thế lực xấu xa luôn lùng bắt những người có siêu năng lực. Công ty Nhã Mã của cha Nghiêm Cẩn và hiệp hội siêu năng lực vẫn chưa điều tra ra được manh mối của tổ chức này. Mối đe dọa với những người có siêu năng lực vẫn đang tiềm tàng.
Hai đứa trẻ lớn dần, cùng biết bao câu chuyện vui buồn, những bất ngờ trong cuộc sống. Rồi họ cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương đã không chỉ là tình anh em như ngày nào. Chính lúc đó tổ chức bí ẩn lại trồi lên và bắt cóc Mai Khôi. Nghiêm Cẩn sẽ phải làm gì để cứu cô bé cậu yêu? Liệu tổ chức thần bí kia có bị lôi ra ánh sáng, và những bí ẩn vẫn còn giấu kín có được làm sáng tỏ? Cái tên Nghiêm Cẩn này do ông bố Diêm La Vương của cậu đặt cho, với hy vọng cậu làm việc phải nghiêm khắc cẩn thận, làm người phải nghiêm túc. Nhưng mà nghe nói đến khi cậu lên một, bố cậu đã hoàn toàn không còn trông chờ gì vào việc cậu có thể thành người như thế nữa.
Năm nay Nghiêm Cẩn đã bốn tuổi rồi, đang đi học ở trường mầm non Giai Thú. Cậu sinh ra trong một gia đình đặc biệt, bố cậu là Diêm La Vương, đúng, chính là Diêm La Vương cai quản Địa Phủ, không phải biệt danh, cũng chẳng phải cái tên kiểu xã hội đen, mà là Diêm La Vương thực sự theo đúng ý nghĩa trên mặt chữ. Còn bà mẹ đáng yêu kia của cậu là người phụ nữ có năng lực hàng ma, nghe nói mấy kiếp trước đó từng là một heo con thần dũng của Thần giới.
Câu chuyện của bố mẹ cậu, theo tin đồn, mắt bà mẹ heo ngốc kia của cậu bị dử che mờ nên mới nhìn trúng bố cậu trước, liền lao đến hôn ông, bố cậu không chịu, giam giữ bà. Kết quả là chiến thần của Thần giới – Cửu Thiên Huyền Nữ quan tâm đến năng lực của bà mẹ heo ngốc của cậu, và đưa bà đi huấn luyện. Nhưng hóa ra bố cậu thực sự cũng rất để ý và bận tâm đến mẹ cậu. Lúc Thần – Ma đại chiến, bố cậu không thể cam lòng khi mẹ cậu sắp đi vào chỗ chết, liền đưa bà vào đường luân hồi chuyển sinh, sáu trăm năm sau hai người tái ngộ, và thế là rất không may đã sinh ra cậu.
Nghe có vẻ hơi rối rắm, nhưng mà cá nhân cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn lại cảm thấy trong câu truyện này chỉ có hai trọng điểm. Thứ nhất: Bố cậu nhát gan quá mức, rắc rối quá thể, đưa mẹ cậu vào đường luân hồi làm gì cơ chứ, còn phải đợi nhiều năm như vậy, phiền phức như thế, chẳng có tý hiệu suất nào, ngộ nhỡ tìm không thấy thì khóc cũng chẳng có nước mắt, nếu như đổi lại là cậu thì chắc chắn cậu sẽ cho mỗi người một quyền, ai dám cướp người con gái của cậu, cậu đánh chết kẻ đó. Còn về cụm từ “người con gái của cậu” này có hàm nghĩa sâu xa gì, Nghiêm Cẩn thực sự cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà tivi và mạng thường xuyên xuất hiện cụm từ ấy, cậu cũng liền học được, thỉnh thoảng lấy ra sử dụng một chút.
Đương nhiên trong một hôm nào đó, cậu tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sôi sục nghĩa khí phát biểu cao kiến với bố mình, liền bị quất cho một trận vào mông. Khụ khụ, đây là chuyện ngoài lề.
Quay lại vấn đề chính, trọng điểm thứ hai trong câu chuyện, cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn cho rằng bà mẹ heo của mình quá ngốc, bạn nói xem trên đời, Thần giới, Ma giới, thanh niên tốt chẳng phải đâu đâu cũng có sao? Tiện tay nhặt lấy một người, làm gì có ai không mạnh hơn ông bố hung dữ kia của cậu chứ? Vì sao bà lại không có mắt nhìn trúng ông bố mặt méo xệch này của cậu cơ chứ? Hại cậu bây giờ còn nhỏ như thế này mà đã phải sống trong nước sôi lửa bỏng, không chút tự do nào cả. Dưới cường quyền thống trị của bố, phiền muộn bất đắc dĩ chính là từ miêu tả cuộc sống hiện tại của cậu.
Có điều cũng phải nói, nơi mẹ thụ thai cậu rất “hoành tráng”, là dưới đáy Địa Ngục, chính là bên dưới mười tám tầng địa ngục gì đó. Nếu như nói bố cậu đã làm chuyện gì khiến cậu có chút bội phục, tính cho đến bây giờ e rằng chỉ có mỗi chuyện này. Việc ấy phải có dục vọng mạnh thế nào, có gan lớn ra sao mới có thể chọn chỗ đó để xuống tay nhỉ, quá mạnh mẽ!
http://www.luv-ebook.com
Đáng tiếc điểm cậu thấy vẻ vang nhất trong thân thế này lại không được tiết lộ một tiếng với người ngoài. Trên thực tế, hễ có liên quan đến gia đình, hoàn cảnh sống của cậu, còn cả năng lực siêu phàm thoát tục của bản thân cậu, tóm lại phàm là những điểm không giống mọi người, một tiếng cậu cũng không thể nói ra. Không phải sợ người ngoài cho rằng mình mắc bệnh thần kinh, mà cậu sợ nắm đấm của ông bố Diêm Vương kia, đánh vào người thật sự rất đau.
Từ nhỏ cậu đã bị bố cậu đánh không ít rồi. Đừng xem thường bây giờ cậu mới chỉ bốn tuổi, nhưng cậu hiểu chuyện từ rất sớm đó, những món nợ nhỏ này đều được ghi nhớ rõ từng món, từng món một trong cái đầu thông minh của cậu. Dù gì cậu cũng là em bé thiên tài, mọi người như Vô Thường thúc thúc, Phán Quan bá bá, ca ca tỷ tỷ của Thần giới, còn có các cô dì chú bác hàng ma sư loài người, thậm chí cả Cửa Thiên Huyền Nữ bà bà là chiến thần thiên đình kia, cũng đều thích cậu, bội phục cậu. Bọn họ đều nói, Nghiêm Cẩn cậu vừa mở mắt đã biết nhận người, được hai tháng đã biết nói chuyện, lúc năm tháng đã có thể đi, mười tháng đã bắt đầu biết đọc chữ rồi. Còn chưa kể cậu xem qua là nhớ, và học được không ít kiến thức hữu dụng từ trên mạng hay tivi. Với sự thông minh tài trí của cậu, bố cậu thân làm cha lại không cảm thấy tự hào, còn đối xử với cậu hung dữ như vậy, tệ hại như vậy, nói chưa biết chừng là do đố kỵ với cậu cũng nên, hừ!
Lúc này, Nghiêm Cẩn đang quay mặt vào bức tường phòng ngủ bị phá một hốc lớn, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhíu chặt, bàn chân nhỏ gõ nhịp trên nền đất, khuôn mặt lạnh lùng giống hệt bố cậu, biểu hiện vô cùng phiền não. Bởi vì sau khi quét qua một lượt lý luận chứng tỏ sự đố kỵ của ông bố Diêm Vương trong đầu, cậu vẫn không nghĩ ra được cách nào giải thích với bố mẹ về việc bức tường bị hỏng. Phải biết là, bây giờ cậu đang bị phạt cấm túc, nguyên nhân do cậu đã hôn một lượt toàn bộ các bạn nữ trong trường mầm non. Các bạn nữ đều không tỏ ra bất mãn, nhưng giáo viên lại đi mách lẻo với bố cậu, thế là cậu bị phạt cấm túc suốt dịp cuối tuần.
Ăn xong cơm, ông bố vô lương tâm của cậu liền đưa bà mẹ đáng yêu dịu dàng đi tản bộ dạo phố, còn cậu bị nhốt trong phòng ngủ đã hai ngày rồi, đến cơm cũng là được đưa vào phòng giống như cho tội phạm ăn, cậu đối diện với bức tường đã sắp phát điên rồi. Thế là, trong lúc bố không có ở nhà, cậu không kìm nổi tay đấm chân đá vào bức tường một hồi, sau đó, bức tường không chút khí phách này đã bị hủy. Điều ấy thật sự chẳng thể trách cậu, chỉ có thể trách bức tường xây bằng bã đậu này thôi.
Lúc này cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa. Nghiêm Cẩn cuống quýt co rúm người lại thành một khối trốn vào góc tường.
Nghiêm Lạc vừa bước vào, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, biết ngay con trai chắc chắn lại làm chuyện xấu gì, anh đi thẳng đến phòng ngủ của con trai, đập ngay vào mắt chính là bức tường đáng thương kia.
“Nghiêm Cẩn, ra đây.”
“Không thể ra, con vẫn đang bị cấm túc.” Nghiêm Cẩn tuy chột dạ, nhưng vẫn nhỏ tiếng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đáng tiếc ông bố Diêm La Vương hoàn toàn không tiếp nhận trò giỡn đó của cậu: “Bố đếm đến ba, nếu như không ra, sau này con khỏi cần ra nữa”.
Anh còn chưa bắt đầu đếm “một”, Nghiêm Cẩn đã chui ra từ trong hốc tường bị phá. Cậu cười nịnh bợ với bố: “Bố, bố mẹ đi tản bộ có vui không?”
Nghiêm Lạc nhíu mày: “Nếu như lúc quay về không nhìn thấy trên tường có lỗ, ta sẽ rất vui.”
“Chuyện gì vậy?”, Chúc Tiểu Tiểu đặt những thứ mua ở siêu thị vào tủ lạnh xong, đi đến nhìn thấy tình hình đối đầu của hai bố con, liền cất tiếng hỏi. Ngay sau đó, cô nhìn thấy bức tường kia, không kìm được thở dài: “Nghiêm Cẩn, nhà chúng ta một tháng trước đã phải sửa sang lại vì con”. Ông xã nói con trai nhà anh là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, thật chẳng sai chút nào.
Lần trước cậu nhóc này nhìn thấy một số bức ảnh trang trí nội thất trên mạng, bèn hiếu kỳ không biết bên trong trần nhà nhà mình như thế nào. Thế là một hôm nào đó, Nghiêm Lạc không có nhà, Tiểu Tiểu chỉ đi xuống lầu vứt rác rồi đi dạo một vòng, quay lại đã thấy trong nhà giống như vừa bị một trận bão quét qua, toàn bộ trần nhà lõm vào, đèn thủy tinh cũng rơi vỡ vụn. Còn cậu con trai bảo bối của cô thì cầm Tiểu Phấn Hồng – vũ khí hàng ma của cô, khuôn mặt vô tội nói mình không cố ý.
Không phải cố ý đã thành như vậy, cố ý sẽ thành thế nào đây?
Lần đó, Nghiêm Lạc đã đánh đến mức cậu khóc gào kêu cha gọi mẹ, nhưng sự việc trôi qua chưa được bao lâu, bây giờ cậu lại phá hỏng tường.
“Lần này thì vì sao?”, Nghiêm Lạc giọng điệu lạnh lùng, tuy âm lượng không lớn, nhưng người hiểu rõ anh đều biết cơn tức giận của anh bây giờ rất lớn.
Nghiêm Cẩn trước tiên nhìn mẹ mình một cái giống như cầu cứu, nhưng phát hiện hoàn toàn không có khả năng nhận được hỗ trợ, thế là cậu rất thức thời cúi đầu xuống, dùng ngữ điệu rất ấm ức đáng thương, nói: “Người ta cũng là do bị nhốt hai ngày trời, rất buồn chán và khó chịu, sau đó vừa nghĩ đến chuyện hai người đi tản bộ, người ta chẳng được vận động chút nào, trẻ con rất cần vận động mà, cho nên người ta liền muốn vận động một chút, kết quả không cẩn thận...”. Âm cuối của cậu kéo dài lê thê, giọng trẻ con nhõng nhẽo tạo nên hiệu quả vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
“Cấm túc con, con ấm ức sao?”, giọng nói của người làm bố rất nghiêm khắc và lạnh lùng.
Cậu con trai không nói, chỉ chu miệng lên, chằm chằm nhìn sàn nhà, mũi chân bắt đầu cào đất.
“Ngẩng đầu, nhìn vào bố nói.”
Nghiêm Cẩn không thể không ngẩng đầu nhìn bố, cái miệng nhỏ vẫn chu lên đến mức có thể treo được cả chiếc bình. Nghiêm Lạc không để ý đến vẻ đáng thương của cậu, lại nói: “Vì sao cấm túc con?”
“Bởi vì giáo viên mách lẻo.” Giáo viên đó lần đầu tiên nhìn thấy bố cậu đã đỏ ửng mặt mày, chắc chắn thay đổi cách thức muốn tìm cớ bắt chuyện, cho nên đã lén lút mách lẻo sau lưng. Nghiêm Cẩn bĩu môi, trong lòng rất không phục.
Nghiêm Lạc chỉ nhướng nhướng mày, Nghiêm Cẩn liền bị sự tức giận trong mắt bố trấn áp, đành phải đổi lại cách nói: “Bởi vì con đã hôn toàn bộ các bạn gái trong trường mẫu giáo.” Cậu nhìn mẹ một cái nhanh như bay, nói tiếp: “Nhưng mà bố cũng luôn hôn mẹ mà, trên tivi cũng có cảnh hôn, con làm sao biết được rằng không thể hôn bừa bãi chứ. Con do chịu sự dẫn dắt sai lầm của người lớn mọi người và xã hội nên mới phạm phải sai lầm này.”
Mặt Nghiêm Lạc đã tái xanh, cậu con trai đáng chết này, hại anh rất mất mặt. Cậu nhóc có lòng hiếu kỳ, thích bắt chước, nếu như hôn một bạn nữ kiểu đùa vui, thì vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện lớn. Dù gì cũng là trẻ con mới mấy tuổi đầu, người lớn cũng chỉ cười mà cho qua. Nhưng thằng nhóc đáng chết này lại chạy khắp cả trường hôn một lượt tất cả các bạn nữ, náo động toàn trường, đến hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng bị kinh động.
Tám trăm năm, anh chẳng đi đón con trai lấy một lần, nhưng hôm thứ Sáu đó, Tiểu Tiểu hơi khó chịu trong người, anh không muốn cô ra ngoài, liền đi đón con một chuyến, kết quả vừa vào cổng trường đã nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, vừa cười vừa nói: “Thật sao? Nghiêm Cẩn đó là ai vậy, tôi phải đi nhìn xem cậu bé trông như thế nào mới được”.
Vừa nghe thấy người ta nói như vậy, Nghiêm Lạc biết ngay là có chuyện tồi tệ rồi, không biết cậu con trai anh lại làm chuyện gì nữa. Kết quả, nghe giáo viên kể lại sự việc, anh thật muốn đem thằng nhóc đi cho người khác ngay tức khắc, về nhà anh lại sinh một đứa khác. Anh sống hơn hai nghìn năm rồi, thật sự là chưa từng bị mất mặt như thế này.
Trời ạ, hôn một lượt tất cả các bạn nữ trong trường mẫu giáo, nó thực sự làm ra được chuyện này? Nghiêm Lạc tức đến thất khiếu[1] xì khói, sau khi tóm con trai về nhà liền cấm túc cậu, cả dịp cuối tuần phải ở trong phòng ngủ không được ra khỏi cửa. Kết quả vừa quay người đi, tên nhóc này còn có thể phá hỏng căn phòng.
[1] Thất khiếu: hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
Nghiêm Cẩn nhìn sắc mặt trông thật sự rất tệ của bố, cũng không nói gì nữa. Tiểu Tiểu ở bên cạnh vẫn muốn lên tiếng, nói đỡ con trai: “Nghiêm Cẩn, hôn các bạn nữ bừa bãi là rất xấu, mẹ nói với con rồi, con cũng nói biết sai rồi, có phải không? Còn nữa, đặc thù năng lực của con không giống như những đứa trẻ khác, con cũng đã đồng ý với mẹ không dùng bữa bãi, có còn nhớ không?”.
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, Tiểu Tiểu nói tiếp: “Vậy con làm sai, thì phải chịu phạt. Bắt đầu từ mai con không được lên mạng một tuần, ngoại trừ phim hoạt hình ra, những chương trình tivi khác đều không được xem.” Cậu con trai này tuổi còn nhỏ, IQ là trình độ của người trưởng thành, nhưng EQ vẫn ở giai đoạn của trẻ con, thật sự rất khó dạy dỗ.
Nghiêm Cẩn biết mẹ đang giúp mình, nếu để bố nói ra cách thức xử phạt, có khả năng sẽ không đơn giản như thế này nữa, nhưng đáng ghét ở chỗ chính là cậu không quản được mồm miệng của mình, buột miệng nói ra một câu: “Trong phim hoạt hình cũng có cảnh hôn”. Còn có cảnh đá bay người đi, đập tường nổ nhà cũng không ít, may mà những lời phía sau cậu kịp thời nuốt trở lại được.
Nghiêm Lạc trợn trừng mắt lên, quở trách: “Vậy thì chỉ được xem thời sự”.
Nghiêm Cẩn bĩu môi, cúi thấp đầu, cậu ghét xem thời sự, người trong đó đều không xinh đẹp, sự việc được nói đến cũng chẳng thú vị.
“Được rồi, đi tắm rửa trước đi, hôm nay đã muộn, ngày mai lại tìm người đến sửa tường.” Tiểu Tiểu đẩy cậu con trai vào trong phòng: “Con không được nghịch ngợm nữa, ngày mai đến trường học, phải xin lỗi cô giáo và bạn học, đã biết chưa?”
“Nhưng mà, những bạn nữ đó đều không tức giận, bọn họ còn cười với con nữa, họ rất vui mừng, con đi xin lỗi sẽ rất kỳ quái.”
Tiểu Tiểu thở dài chán nản, chỉ là đứa trẻ mấy tuổi đầu, có thể hiểu gì chứ? Có lẽ còn cho rằng đây là chuyện rất thú vị ấy chứ. Chỉ có điều hôn một lượt khắp các bạn nữ trong trường, cậu con trai của cô thật sự là quá khoa trương. Cô thấy hơi lo lắng, một ngày nào đó cậu sẽ đánh một lượt khắp cả trường thì phải làm thế nào? Cho nên sau sự việc này, cô đã nói chuyện tử tế với cậu một giờ đồng hồ, thật sự hy vọng cậu có thể tiếp thu.
Nghiêm Cẩn ở trong bụng cô đến một năm trời mới chịu chui ra, bắt đầu từ lúc sinh ra đã biểu hiện các năng lực đặc biệt phi thường. Cô là con người, còn Nghiêm Lạc là thần, vậy mà Nghiêm Cẩn này sinh ra hình như lại không thuộc cả hai giới. Nhưng mà khi cậu hai tuổi, bởi vì giận dỗi mà đá bay một chiếc xe máy, sau đó cô còn phát hiện được cậu có thể điều khiển nước sai khiến lửa, di chuyển nhanh như chớp, những điều này, căn bản là việc loài người không thể làm được. Nhưng trên người cậu lại không có thần quang màu trắng bao quanh, nếu như nói cậu là Thần tộc, điều này cũng không bình thường lắm.
Với tình hình này, vốn dĩ Nghiêm Lạc muốn để đứa trẻ bên cạnh đích thân dạy dỗ, đợi lớn một chút nữa thì để cậu bắt đầu luyện công tu hành, nhưng Tiểu Tiểu lại không hy vọng con trai trưởng thành cô đơn tẻ nhạt giống như thần khí, cô muốn để cậu có được sự vui vẻ của trẻ con, được thể nghiệm cuộc sống của người bình thường. Thế là cô nói chuyện nghiêm túc với con trai, cậu phải kiềm chế hành vi của mình, phải học được cách điều khiển mồm miệng, không thể để người khác phát hiện ra điểm khác người của cậu, một khi phát hiện cậu không làm được, vậy thì cứ theo như lời bố cậu nói, không đi học nữa, để cho bố cậu đích thân dạy dỗ cậu.
Đối với Nghiêm Cẩn mà nói, giao cậu cho bố mình, đó thực sự là cực hình tàn nhẫn nhất trên thế gian, cho nên chỉ cần không để cậu phải đối diện với bố, bảo cậu làm gì cậu đều sẽ đồng ý. Thế là bắt đầu từ lúc ba tuổi, cậu được đến trường mẫu giáo như ý nguyện. Ở nơi đó dựa vào khuôn mặt tiểu mỹ nam đáng yêu, cậu đã giành được vô số cảm tình của mọi người. Thêm vào đó, cậu thông minh khéo léo, dám chơi dám làm, đã xưng vương xưng bá với các bạn nam trong toàn trường. Đương nhiên cậu cũng rất biết điều tiết, nên trong mắt người lớn, cậu chỉ là một đứa bé ngoan có chút bướng bỉnh nghịch ngợm mà thôi.
Nhưng cậu không ngờ rằng, khuôn mặt lão mỹ nam của bố cậu cũng rất hữu dụng. Bố cậu chỉ đi đón cậu một lần, giáo viên đã hạ giáo mác ngay rồi, phàm là chuyện của cậu bất luận lớn nhỏ, cô ấy đều nghĩ trăm phương ngàn kế để báo hết với bố cậu. Thậm chí cậu còn nghe thấy khi mấy giáo viên cùng nói chuyện đã nhắc đến: “Nghiêm Cẩn à, có biết, chính là cậu bé có ông bố rất đẹp trai đó.”
Hóa ra mỹ nam kế này nam giới tuổi tác khác nhau đều có thể dùng. Nghiêm Cẩn cảm thấy đây là một đạo lý quan trọng cậu lĩnh ngộ được trong hai năm là học sinh mẫu giáo của mình.
Lúc này lão mỹ nam đang nhìn bức tường bị phá ra thành một hốc lớn, tiểu mỹ nam lại thấy ngứa ngáy rồi: “Bố, bố lợi hại như vậy, có thể nào khua tay một cái, biến hốc tường bị phá hủy này về nguyên vẹn như cũ không, như vậy bớt phiền phức biết bao”.
Ông Nghiêm nhìn con trai một cái, nói: “Ta khua tay một cái, đem con biến thành ‘không thấy nữa’, như vậy càng bớt phiền hơn”.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy liền rụt cổ lại, ôm lấy quần áo chạy biến vào trong phòng tắm.
Nghiêm Cẩn là tên do ông bố Diêm La Vương của cậu đặt, với mong muốn hy vọng cậu làm việc phải nghiêm khắc cẩn thận, làm người phải nghiêm túc. Nhưng mà nghe nói đến khi cậu lên một, bố cậu đã hoàn toàn không còn trông chờ gì với việc cậu có thể trở thành người như thế này. Mọi người vẫn quen gọi cậu với biệt danh là Tiểu Ma Vương.
Năm bốn tuổi Nghiêm Cẩn bắt đầu quen biết Mai Khôi, cô bé vừa là hàng xóm vừa là bạn học cùng trường của Nghiêm Cẩn, mẹ Tiểu Tiểu của cậu rất yêu thương Mai Khôi vì bà luôn mong ước có một cô con gái ngoan ngoãn giống như cô bé, nhưng ông trời lại ban cho bà một hỗn thế Tiểu Ma Vương. Lúc đầu Nghiêm Cẩn không ưa gì cô bé, hai đứa trẻ có những xích mích nhỏ, nhưng sau thời gian tiếp xúc, cùng nhau chia sẻ những bí mật hai đứa trẻ dần dần trở nên thân thiết với nhau.
Nghiêm Cẩn cho cô bé biết mình không phải là đứa trẻ bình thường, cha mình là Thần tộc, còn Nghiêm Cẩn cũng biết Mai Khôi cũng là đứa trẻ đặc biệt, cô bé là Tâm ngữ giả - người có thể đọc được các suy nghĩ trong đầu người khác. Chính nhờ năng lực đặc biệt này mà hai đứa trẻ có thể gắn kết với nhau trong suốt quá trình trưởng thành dù có ở cách xa nhau đến mấy.
Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn càng trở nên chín chắn trưởng thành hơn. Lúc đầu tình cảm của cậu và Mai Khôi chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, khi còn nhỏ Tiểu Ma Vương vẫn luôn nuôi mộng tưởng sau này sẽ có hậu cung với ba nghìn mỹ nữ như các vua chúa ngày xưa, luôn nuôi mộng tưởng trở thành cao thủ tình trường. Cậu còn tưởng rằng mình là cao thủ tình trường thật sự, nhưng hóa ra không phải vậy. Trong công việc cậu nhạy bén thông minh, nhưng về mặt tình cảm thực ra cậu cũng rất ngốc nghếch ngờ nghệch (điểm này chắc được di truyền từ mẹ cậu).
Sau khi “qua lại” với vô số cô bạn gái tính từ thời mẫu giáo, mãi đến tận sau này cậu mới biết thực sự thích một người là cảm giác thế nào, và tình cảm thực sự của cậu dành cho Mai Khôi không chỉ có tình cảm anh em. Bất chi bất giác cô bé đã trở thành toàn bộ thế giới của cậu. Từ đây cậu bước vào chiến dịch tìm cơ hội để xác định rõ tình cảm của Mai Khôi đối với mình. Tuy nhiên vào lúc này, nguy hiểm đến từ năng lực tâm ngữ giả mới thật sự đe dọa đến cuộc sống của chính Mai Khôi. Mai Khôi bị bắt cóc.
Ai là kẻ đứng sau âm mưu bắt cóc Mai Khôi? Rốt cuộc cô bé có thân thế đặc biệt gì? Và cuộc chiến cam go để giải cứu “nàng dâu nhỏ” sẽ ra sao?....
Nghiêm Cẩn - con trai của Diêm vương Nghiêm Lạc và Chúc Tiểu Tiểu, được thụ thai ở dưới mười tám tầng địa ngục. Cậu vừa sinh ra đã có sức mạnh thần kỳ, một trí thông minh tuyệt đỉnh và những lý lẽ, cách suy nghĩ của người lớn về mọi mặt học được qua truyền hình và mạng Internet.
Từ ngày còn bé, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo ngây thơ đã có một mong ước, sau này phải có một hậu cung với ba nghìn người vợ. Nhưng ước mơ ấy đã biến mất với sự xuất hiện của Mai Khôi, cô nhóc Rùa đáng yêu ngốc nghếch, cũng rất hiền lành ngoan ngoãn. Từ những ngày đầu gặp gỡ, hai đứa trẻ có những xích mích nhỏ (trên thực tế chỉ do Tiểu Ma Vương ngây thơ thích chứng tỏ bản thân). Họ cùng ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những bí mật để rồi cả hai dần dần trở nên thân thiết. Kể cả khi phải học ở hai nơi khác nhau, hai người vẫn luôn yêu thương và trân trọng đối phương. Nghiêm Cẩn cho Mai Khôi biết mình không phải là đứa trẻ bình thường với sức mạnh phi phàm và người cha Thần tộc, còn Nghiêm Cẩn cũng biết Mai Khôi cũng là đứa trẻ đặc biệt, cô bé là Tâm ngữ giả - người có thể đọc được các suy nghĩ trong đầu người khác. Mẹ của Mai Khôi đã phải bỏ đi để bảo vệ cho cô bé khỏi một thế lực xấu xa luôn lùng bắt những người có siêu năng lực. Công ty Nhã Mã của cha Nghiêm Cẩn và hiệp hội siêu năng lực vẫn chưa điều tra ra được manh mối của tổ chức này. Mối đe dọa với những người có siêu năng lực vẫn đang tiềm tàng.
Hai đứa trẻ lớn dần, cùng biết bao câu chuyện vui buồn, những bất ngờ trong cuộc sống. Rồi họ cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương đã không chỉ là tình anh em như ngày nào. Chính lúc đó tổ chức bí ẩn lại trồi lên và bắt cóc Mai Khôi. Nghiêm Cẩn sẽ phải làm gì để cứu cô bé cậu yêu? Liệu tổ chức thần bí kia có bị lôi ra ánh sáng, và những bí ẩn vẫn còn giấu kín có được làm sáng tỏ? Cái tên Nghiêm Cẩn này do ông bố Diêm La Vương của cậu đặt cho, với hy vọng cậu làm việc phải nghiêm khắc cẩn thận, làm người phải nghiêm túc. Nhưng mà nghe nói đến khi cậu lên một, bố cậu đã hoàn toàn không còn trông chờ gì vào việc cậu có thể thành người như thế nữa.
Năm nay Nghiêm Cẩn đã bốn tuổi rồi, đang đi học ở trường mầm non Giai Thú. Cậu sinh ra trong một gia đình đặc biệt, bố cậu là Diêm La Vương, đúng, chính là Diêm La Vương cai quản Địa Phủ, không phải biệt danh, cũng chẳng phải cái tên kiểu xã hội đen, mà là Diêm La Vương thực sự theo đúng ý nghĩa trên mặt chữ. Còn bà mẹ đáng yêu kia của cậu là người phụ nữ có năng lực hàng ma, nghe nói mấy kiếp trước đó từng là một heo con thần dũng của Thần giới.
Câu chuyện của bố mẹ cậu, theo tin đồn, mắt bà mẹ heo ngốc kia của cậu bị dử che mờ nên mới nhìn trúng bố cậu trước, liền lao đến hôn ông, bố cậu không chịu, giam giữ bà. Kết quả là chiến thần của Thần giới – Cửu Thiên Huyền Nữ quan tâm đến năng lực của bà mẹ heo ngốc của cậu, và đưa bà đi huấn luyện. Nhưng hóa ra bố cậu thực sự cũng rất để ý và bận tâm đến mẹ cậu. Lúc Thần – Ma đại chiến, bố cậu không thể cam lòng khi mẹ cậu sắp đi vào chỗ chết, liền đưa bà vào đường luân hồi chuyển sinh, sáu trăm năm sau hai người tái ngộ, và thế là rất không may đã sinh ra cậu.
Nghe có vẻ hơi rối rắm, nhưng mà cá nhân cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn lại cảm thấy trong câu truyện này chỉ có hai trọng điểm. Thứ nhất: Bố cậu nhát gan quá mức, rắc rối quá thể, đưa mẹ cậu vào đường luân hồi làm gì cơ chứ, còn phải đợi nhiều năm như vậy, phiền phức như thế, chẳng có tý hiệu suất nào, ngộ nhỡ tìm không thấy thì khóc cũng chẳng có nước mắt, nếu như đổi lại là cậu thì chắc chắn cậu sẽ cho mỗi người một quyền, ai dám cướp người con gái của cậu, cậu đánh chết kẻ đó. Còn về cụm từ “người con gái của cậu” này có hàm nghĩa sâu xa gì, Nghiêm Cẩn thực sự cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà tivi và mạng thường xuyên xuất hiện cụm từ ấy, cậu cũng liền học được, thỉnh thoảng lấy ra sử dụng một chút.
Đương nhiên trong một hôm nào đó, cậu tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sôi sục nghĩa khí phát biểu cao kiến với bố mình, liền bị quất cho một trận vào mông. Khụ khụ, đây là chuyện ngoài lề.
Quay lại vấn đề chính, trọng điểm thứ hai trong câu chuyện, cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn cho rằng bà mẹ heo của mình quá ngốc, bạn nói xem trên đời, Thần giới, Ma giới, thanh niên tốt chẳng phải đâu đâu cũng có sao? Tiện tay nhặt lấy một người, làm gì có ai không mạnh hơn ông bố hung dữ kia của cậu chứ? Vì sao bà lại không có mắt nhìn trúng ông bố mặt méo xệch này của cậu cơ chứ? Hại cậu bây giờ còn nhỏ như thế này mà đã phải sống trong nước sôi lửa bỏng, không chút tự do nào cả. Dưới cường quyền thống trị của bố, phiền muộn bất đắc dĩ chính là từ miêu tả cuộc sống hiện tại của cậu.
Có điều cũng phải nói, nơi mẹ thụ thai cậu rất “hoành tráng”, là dưới đáy Địa Ngục, chính là bên dưới mười tám tầng địa ngục gì đó. Nếu như nói bố cậu đã làm chuyện gì khiến cậu có chút bội phục, tính cho đến bây giờ e rằng chỉ có mỗi chuyện này. Việc ấy phải có dục vọng mạnh thế nào, có gan lớn ra sao mới có thể chọn chỗ đó để xuống tay nhỉ, quá mạnh mẽ!
http://www.luv-ebook.com
Đáng tiếc điểm cậu thấy vẻ vang nhất trong thân thế này lại không được tiết lộ một tiếng với người ngoài. Trên thực tế, hễ có liên quan đến gia đình, hoàn cảnh sống của cậu, còn cả năng lực siêu phàm thoát tục của bản thân cậu, tóm lại phàm là những điểm không giống mọi người, một tiếng cậu cũng không thể nói ra. Không phải sợ người ngoài cho rằng mình mắc bệnh thần kinh, mà cậu sợ nắm đấm của ông bố Diêm Vương kia, đánh vào người thật sự rất đau.
Từ nhỏ cậu đã bị bố cậu đánh không ít rồi. Đừng xem thường bây giờ cậu mới chỉ bốn tuổi, nhưng cậu hiểu chuyện từ rất sớm đó, những món nợ nhỏ này đều được ghi nhớ rõ từng món, từng món một trong cái đầu thông minh của cậu. Dù gì cậu cũng là em bé thiên tài, mọi người như Vô Thường thúc thúc, Phán Quan bá bá, ca ca tỷ tỷ của Thần giới, còn có các cô dì chú bác hàng ma sư loài người, thậm chí cả Cửa Thiên Huyền Nữ bà bà là chiến thần thiên đình kia, cũng đều thích cậu, bội phục cậu. Bọn họ đều nói, Nghiêm Cẩn cậu vừa mở mắt đã biết nhận người, được hai tháng đã biết nói chuyện, lúc năm tháng đã có thể đi, mười tháng đã bắt đầu biết đọc chữ rồi. Còn chưa kể cậu xem qua là nhớ, và học được không ít kiến thức hữu dụng từ trên mạng hay tivi. Với sự thông minh tài trí của cậu, bố cậu thân làm cha lại không cảm thấy tự hào, còn đối xử với cậu hung dữ như vậy, tệ hại như vậy, nói chưa biết chừng là do đố kỵ với cậu cũng nên, hừ!
Lúc này, Nghiêm Cẩn đang quay mặt vào bức tường phòng ngủ bị phá một hốc lớn, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhíu chặt, bàn chân nhỏ gõ nhịp trên nền đất, khuôn mặt lạnh lùng giống hệt bố cậu, biểu hiện vô cùng phiền não. Bởi vì sau khi quét qua một lượt lý luận chứng tỏ sự đố kỵ của ông bố Diêm Vương trong đầu, cậu vẫn không nghĩ ra được cách nào giải thích với bố mẹ về việc bức tường bị hỏng. Phải biết là, bây giờ cậu đang bị phạt cấm túc, nguyên nhân do cậu đã hôn một lượt toàn bộ các bạn nữ trong trường mầm non. Các bạn nữ đều không tỏ ra bất mãn, nhưng giáo viên lại đi mách lẻo với bố cậu, thế là cậu bị phạt cấm túc suốt dịp cuối tuần.
Ăn xong cơm, ông bố vô lương tâm của cậu liền đưa bà mẹ đáng yêu dịu dàng đi tản bộ dạo phố, còn cậu bị nhốt trong phòng ngủ đã hai ngày rồi, đến cơm cũng là được đưa vào phòng giống như cho tội phạm ăn, cậu đối diện với bức tường đã sắp phát điên rồi. Thế là, trong lúc bố không có ở nhà, cậu không kìm nổi tay đấm chân đá vào bức tường một hồi, sau đó, bức tường không chút khí phách này đã bị hủy. Điều ấy thật sự chẳng thể trách cậu, chỉ có thể trách bức tường xây bằng bã đậu này thôi.
Lúc này cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa. Nghiêm Cẩn cuống quýt co rúm người lại thành một khối trốn vào góc tường.
Nghiêm Lạc vừa bước vào, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, biết ngay con trai chắc chắn lại làm chuyện xấu gì, anh đi thẳng đến phòng ngủ của con trai, đập ngay vào mắt chính là bức tường đáng thương kia.
“Nghiêm Cẩn, ra đây.”
“Không thể ra, con vẫn đang bị cấm túc.” Nghiêm Cẩn tuy chột dạ, nhưng vẫn nhỏ tiếng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đáng tiếc ông bố Diêm La Vương hoàn toàn không tiếp nhận trò giỡn đó của cậu: “Bố đếm đến ba, nếu như không ra, sau này con khỏi cần ra nữa”.
Anh còn chưa bắt đầu đếm “một”, Nghiêm Cẩn đã chui ra từ trong hốc tường bị phá. Cậu cười nịnh bợ với bố: “Bố, bố mẹ đi tản bộ có vui không?”
Nghiêm Lạc nhíu mày: “Nếu như lúc quay về không nhìn thấy trên tường có lỗ, ta sẽ rất vui.”
“Chuyện gì vậy?”, Chúc Tiểu Tiểu đặt những thứ mua ở siêu thị vào tủ lạnh xong, đi đến nhìn thấy tình hình đối đầu của hai bố con, liền cất tiếng hỏi. Ngay sau đó, cô nhìn thấy bức tường kia, không kìm được thở dài: “Nghiêm Cẩn, nhà chúng ta một tháng trước đã phải sửa sang lại vì con”. Ông xã nói con trai nhà anh là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, thật chẳng sai chút nào.
Lần trước cậu nhóc này nhìn thấy một số bức ảnh trang trí nội thất trên mạng, bèn hiếu kỳ không biết bên trong trần nhà nhà mình như thế nào. Thế là một hôm nào đó, Nghiêm Lạc không có nhà, Tiểu Tiểu chỉ đi xuống lầu vứt rác rồi đi dạo một vòng, quay lại đã thấy trong nhà giống như vừa bị một trận bão quét qua, toàn bộ trần nhà lõm vào, đèn thủy tinh cũng rơi vỡ vụn. Còn cậu con trai bảo bối của cô thì cầm Tiểu Phấn Hồng – vũ khí hàng ma của cô, khuôn mặt vô tội nói mình không cố ý.
Không phải cố ý đã thành như vậy, cố ý sẽ thành thế nào đây?
Lần đó, Nghiêm Lạc đã đánh đến mức cậu khóc gào kêu cha gọi mẹ, nhưng sự việc trôi qua chưa được bao lâu, bây giờ cậu lại phá hỏng tường.
“Lần này thì vì sao?”, Nghiêm Lạc giọng điệu lạnh lùng, tuy âm lượng không lớn, nhưng người hiểu rõ anh đều biết cơn tức giận của anh bây giờ rất lớn.
Nghiêm Cẩn trước tiên nhìn mẹ mình một cái giống như cầu cứu, nhưng phát hiện hoàn toàn không có khả năng nhận được hỗ trợ, thế là cậu rất thức thời cúi đầu xuống, dùng ngữ điệu rất ấm ức đáng thương, nói: “Người ta cũng là do bị nhốt hai ngày trời, rất buồn chán và khó chịu, sau đó vừa nghĩ đến chuyện hai người đi tản bộ, người ta chẳng được vận động chút nào, trẻ con rất cần vận động mà, cho nên người ta liền muốn vận động một chút, kết quả không cẩn thận...”. Âm cuối của cậu kéo dài lê thê, giọng trẻ con nhõng nhẽo tạo nên hiệu quả vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
“Cấm túc con, con ấm ức sao?”, giọng nói của người làm bố rất nghiêm khắc và lạnh lùng.
Cậu con trai không nói, chỉ chu miệng lên, chằm chằm nhìn sàn nhà, mũi chân bắt đầu cào đất.
“Ngẩng đầu, nhìn vào bố nói.”
Nghiêm Cẩn không thể không ngẩng đầu nhìn bố, cái miệng nhỏ vẫn chu lên đến mức có thể treo được cả chiếc bình. Nghiêm Lạc không để ý đến vẻ đáng thương của cậu, lại nói: “Vì sao cấm túc con?”
“Bởi vì giáo viên mách lẻo.” Giáo viên đó lần đầu tiên nhìn thấy bố cậu đã đỏ ửng mặt mày, chắc chắn thay đổi cách thức muốn tìm cớ bắt chuyện, cho nên đã lén lút mách lẻo sau lưng. Nghiêm Cẩn bĩu môi, trong lòng rất không phục.
Nghiêm Lạc chỉ nhướng nhướng mày, Nghiêm Cẩn liền bị sự tức giận trong mắt bố trấn áp, đành phải đổi lại cách nói: “Bởi vì con đã hôn toàn bộ các bạn gái trong trường mẫu giáo.” Cậu nhìn mẹ một cái nhanh như bay, nói tiếp: “Nhưng mà bố cũng luôn hôn mẹ mà, trên tivi cũng có cảnh hôn, con làm sao biết được rằng không thể hôn bừa bãi chứ. Con do chịu sự dẫn dắt sai lầm của người lớn mọi người và xã hội nên mới phạm phải sai lầm này.”
Mặt Nghiêm Lạc đã tái xanh, cậu con trai đáng chết này, hại anh rất mất mặt. Cậu nhóc có lòng hiếu kỳ, thích bắt chước, nếu như hôn một bạn nữ kiểu đùa vui, thì vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện lớn. Dù gì cũng là trẻ con mới mấy tuổi đầu, người lớn cũng chỉ cười mà cho qua. Nhưng thằng nhóc đáng chết này lại chạy khắp cả trường hôn một lượt tất cả các bạn nữ, náo động toàn trường, đến hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng bị kinh động.
Tám trăm năm, anh chẳng đi đón con trai lấy một lần, nhưng hôm thứ Sáu đó, Tiểu Tiểu hơi khó chịu trong người, anh không muốn cô ra ngoài, liền đi đón con một chuyến, kết quả vừa vào cổng trường đã nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, vừa cười vừa nói: “Thật sao? Nghiêm Cẩn đó là ai vậy, tôi phải đi nhìn xem cậu bé trông như thế nào mới được”.
Vừa nghe thấy người ta nói như vậy, Nghiêm Lạc biết ngay là có chuyện tồi tệ rồi, không biết cậu con trai anh lại làm chuyện gì nữa. Kết quả, nghe giáo viên kể lại sự việc, anh thật muốn đem thằng nhóc đi cho người khác ngay tức khắc, về nhà anh lại sinh một đứa khác. Anh sống hơn hai nghìn năm rồi, thật sự là chưa từng bị mất mặt như thế này.
Trời ạ, hôn một lượt tất cả các bạn nữ trong trường mẫu giáo, nó thực sự làm ra được chuyện này? Nghiêm Lạc tức đến thất khiếu[1] xì khói, sau khi tóm con trai về nhà liền cấm túc cậu, cả dịp cuối tuần phải ở trong phòng ngủ không được ra khỏi cửa. Kết quả vừa quay người đi, tên nhóc này còn có thể phá hỏng căn phòng.
[1] Thất khiếu: hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
Nghiêm Cẩn nhìn sắc mặt trông thật sự rất tệ của bố, cũng không nói gì nữa. Tiểu Tiểu ở bên cạnh vẫn muốn lên tiếng, nói đỡ con trai: “Nghiêm Cẩn, hôn các bạn nữ bừa bãi là rất xấu, mẹ nói với con rồi, con cũng nói biết sai rồi, có phải không? Còn nữa, đặc thù năng lực của con không giống như những đứa trẻ khác, con cũng đã đồng ý với mẹ không dùng bữa bãi, có còn nhớ không?”.
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, Tiểu Tiểu nói tiếp: “Vậy con làm sai, thì phải chịu phạt. Bắt đầu từ mai con không được lên mạng một tuần, ngoại trừ phim hoạt hình ra, những chương trình tivi khác đều không được xem.” Cậu con trai này tuổi còn nhỏ, IQ là trình độ của người trưởng thành, nhưng EQ vẫn ở giai đoạn của trẻ con, thật sự rất khó dạy dỗ.
Nghiêm Cẩn biết mẹ đang giúp mình, nếu để bố nói ra cách thức xử phạt, có khả năng sẽ không đơn giản như thế này nữa, nhưng đáng ghét ở chỗ chính là cậu không quản được mồm miệng của mình, buột miệng nói ra một câu: “Trong phim hoạt hình cũng có cảnh hôn”. Còn có cảnh đá bay người đi, đập tường nổ nhà cũng không ít, may mà những lời phía sau cậu kịp thời nuốt trở lại được.
Nghiêm Lạc trợn trừng mắt lên, quở trách: “Vậy thì chỉ được xem thời sự”.
Nghiêm Cẩn bĩu môi, cúi thấp đầu, cậu ghét xem thời sự, người trong đó đều không xinh đẹp, sự việc được nói đến cũng chẳng thú vị.
“Được rồi, đi tắm rửa trước đi, hôm nay đã muộn, ngày mai lại tìm người đến sửa tường.” Tiểu Tiểu đẩy cậu con trai vào trong phòng: “Con không được nghịch ngợm nữa, ngày mai đến trường học, phải xin lỗi cô giáo và bạn học, đã biết chưa?”
“Nhưng mà, những bạn nữ đó đều không tức giận, bọn họ còn cười với con nữa, họ rất vui mừng, con đi xin lỗi sẽ rất kỳ quái.”
Tiểu Tiểu thở dài chán nản, chỉ là đứa trẻ mấy tuổi đầu, có thể hiểu gì chứ? Có lẽ còn cho rằng đây là chuyện rất thú vị ấy chứ. Chỉ có điều hôn một lượt khắp các bạn nữ trong trường, cậu con trai của cô thật sự là quá khoa trương. Cô thấy hơi lo lắng, một ngày nào đó cậu sẽ đánh một lượt khắp cả trường thì phải làm thế nào? Cho nên sau sự việc này, cô đã nói chuyện tử tế với cậu một giờ đồng hồ, thật sự hy vọng cậu có thể tiếp thu.
Nghiêm Cẩn ở trong bụng cô đến một năm trời mới chịu chui ra, bắt đầu từ lúc sinh ra đã biểu hiện các năng lực đặc biệt phi thường. Cô là con người, còn Nghiêm Lạc là thần, vậy mà Nghiêm Cẩn này sinh ra hình như lại không thuộc cả hai giới. Nhưng mà khi cậu hai tuổi, bởi vì giận dỗi mà đá bay một chiếc xe máy, sau đó cô còn phát hiện được cậu có thể điều khiển nước sai khiến lửa, di chuyển nhanh như chớp, những điều này, căn bản là việc loài người không thể làm được. Nhưng trên người cậu lại không có thần quang màu trắng bao quanh, nếu như nói cậu là Thần tộc, điều này cũng không bình thường lắm.
Với tình hình này, vốn dĩ Nghiêm Lạc muốn để đứa trẻ bên cạnh đích thân dạy dỗ, đợi lớn một chút nữa thì để cậu bắt đầu luyện công tu hành, nhưng Tiểu Tiểu lại không hy vọng con trai trưởng thành cô đơn tẻ nhạt giống như thần khí, cô muốn để cậu có được sự vui vẻ của trẻ con, được thể nghiệm cuộc sống của người bình thường. Thế là cô nói chuyện nghiêm túc với con trai, cậu phải kiềm chế hành vi của mình, phải học được cách điều khiển mồm miệng, không thể để người khác phát hiện ra điểm khác người của cậu, một khi phát hiện cậu không làm được, vậy thì cứ theo như lời bố cậu nói, không đi học nữa, để cho bố cậu đích thân dạy dỗ cậu.
Đối với Nghiêm Cẩn mà nói, giao cậu cho bố mình, đó thực sự là cực hình tàn nhẫn nhất trên thế gian, cho nên chỉ cần không để cậu phải đối diện với bố, bảo cậu làm gì cậu đều sẽ đồng ý. Thế là bắt đầu từ lúc ba tuổi, cậu được đến trường mẫu giáo như ý nguyện. Ở nơi đó dựa vào khuôn mặt tiểu mỹ nam đáng yêu, cậu đã giành được vô số cảm tình của mọi người. Thêm vào đó, cậu thông minh khéo léo, dám chơi dám làm, đã xưng vương xưng bá với các bạn nam trong toàn trường. Đương nhiên cậu cũng rất biết điều tiết, nên trong mắt người lớn, cậu chỉ là một đứa bé ngoan có chút bướng bỉnh nghịch ngợm mà thôi.
Nhưng cậu không ngờ rằng, khuôn mặt lão mỹ nam của bố cậu cũng rất hữu dụng. Bố cậu chỉ đi đón cậu một lần, giáo viên đã hạ giáo mác ngay rồi, phàm là chuyện của cậu bất luận lớn nhỏ, cô ấy đều nghĩ trăm phương ngàn kế để báo hết với bố cậu. Thậm chí cậu còn nghe thấy khi mấy giáo viên cùng nói chuyện đã nhắc đến: “Nghiêm Cẩn à, có biết, chính là cậu bé có ông bố rất đẹp trai đó.”
Hóa ra mỹ nam kế này nam giới tuổi tác khác nhau đều có thể dùng. Nghiêm Cẩn cảm thấy đây là một đạo lý quan trọng cậu lĩnh ngộ được trong hai năm là học sinh mẫu giáo của mình.
Lúc này lão mỹ nam đang nhìn bức tường bị phá ra thành một hốc lớn, tiểu mỹ nam lại thấy ngứa ngáy rồi: “Bố, bố lợi hại như vậy, có thể nào khua tay một cái, biến hốc tường bị phá hủy này về nguyên vẹn như cũ không, như vậy bớt phiền phức biết bao”.
Ông Nghiêm nhìn con trai một cái, nói: “Ta khua tay một cái, đem con biến thành ‘không thấy nữa’, như vậy càng bớt phiền hơn”.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy liền rụt cổ lại, ôm lấy quần áo chạy biến vào trong phòng tắm.
Danh sách chương