Chương 215: Không chịu nổi một đòn ________________________________________ “Thì ra là vậy!” Nghe xong, Triệu Thăng cảm thấy buồn cười. Đệ tử của Băng Vương ấy à, ai muốn làm thì cứ làm, hắn chẳng thèm màng. Với sự hiểu biết của hắn về Linh tộc trong những ngày qua, đã sớm đoán ra sẽ có kẻ không hài lòng, nhưng không ngờ thật sự có hai tên ngu xuẩn đến tận cửa để uy hiếp. Xem ra Linh tộc nuôi dạy đời sau quá mức bao bọc, khiến chúng như hoa trong nhà kính, ngây thơ, tự cao, tự đại đến đáng thương. Băng Vương là hạng người nào, những quyết định của y sao có thể để cho hai tên tiểu tử này tùy tiện can thiệp? Thật là quá ngây thơ! Nghĩ đến đây, Triệu Thăng nở nụ cười như có như không: “E rằng hai vị đã hiểu nhầm rồi. Tại hạ chưa từng nghĩ sẽ làm đệ tử Băng Vương. Ngược lại... nếu hai vị có thể khiến Băng Vương thu hồi thành ý, tại hạ còn phải cảm tạ đấy. Nếu hai vị công tử không còn chuyện gì khác, vậy xin thứ cho tại hạ không tiếp được nữa.” Nói xong, Triệu Thăng mỉm cười nhẹ, liền muốn bước ngang qua hai người mà đi. ________________________________________ Vương Phật Ngọc và Vương Phật Xung nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm đến cực điểm. “Đứng lại! Chuyện còn chưa nói xong, ngươi muốn đi? Đừng hòng lấy danh nghĩa Băng Vương ra để đè bọn ta! Trong Linh tộc, từ trước đến nay nói chuyện bằng thực lực! Chỉ cần đánh cho ngươi tàn phế, ta không tin Băng Vương còn dám thu ngươi làm đồ đệ!” Vừa dứt lời, Vương Phật Ngọc thân hình chợt lóe lên, lần nữa chắn trước mặt Triệu Thăng. ________________________________________ Triệu Thăng hơi cau mày, đang định mở miệng thì… “Hây! Ngươi dám ám toán!” Một tiếng quát vang trời bỗng vang lên từ miệng Vương Phật Ngọc, ẩn chứa dị thuật âm thanh, sát âm vô hình tràn ngập. Ngay sau đó, chỉ thấy trường bào của hắn phồng lên, người bay vọt lên không, một tay bấm pháp quyết, trán hiện lên ánh sao, nhanh chóng hóa thành một đóa băng hoa sáu cánh. Từng luồng quang mang băng hàn tuôn trào ra ngoài, gió tuyết lạnh thấu xương rít gào giữa hư không. ________________________________________ Ầm! Khí lạnh cực hạn tập hợp lại như vũ bão, trong chớp mắt hình thành một cơn cuồng phong băng tuyết lớn bằng hai người ôm, băng đao gió tuyết xoay cuồng trong không trung, từng phiến sắc bén như dao, bao phủ lấy thân hình Vương Phật Ngọc, đồng thời sát khí khủng khiếp áp xuống Triệu Thăng từ trên cao. Triệu Thăng ngước mắt nhìn, ánh mắt hẹp lại, thầm gật đầu: “Có chút bản lĩnh, trách không được dám huênh hoang như thế.” Nhưng hắn không hề nhúc nhích, mặc cho linh áp từ đối phương đè xuống, vẻ mặt thản nhiên như không. ________________________________________ Trên không trung, Vương Phật Ngọc thấy thế thì giận tím mặt, thét lớn một tiếng, hai tay tung lên. Lập tức, linh khí băng hàn tràn ra từ bốn phía, đổ dồn vào tâm bão. Cuồng phong băng tuyết càng lúc càng mạnh, lan khắp hành lang, thậm chí còn tiếp tục khuếch tán. Trong cơn bão, một con băng giao khổng lồ hiện ra. Vảy rồng kết bằng vạn vạn băng đao, ánh sáng sắc lạnh đâm thấu hư không, mỗi phiến đều mạnh ngang một đạo pháp thuật thượng phẩm cấp một. Ầm! Băng giao xé gió lao ra khỏi tâm bão, rống lên một tiếng vang trời! ________________________________________ Bên cạnh, Vương Phật Xung lập tức lùi xa mười mấy trượng, trong mắt đầy sát ý nhìn Triệu Thăng. Hắn biết rõ, bí pháp này của Vương Phật Ngọc không phải thứ tầm thường mà tu sĩ Trúc Cơ có thể thi triển. Con băng giao kia chính là từ “băng quang tinh hồn” sâu dưới vạn trượng băng sơn biến hóa mà thành, uy lực cực kỳ khủng bố, kẻ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường không chịu nổi dù chỉ một chiêu ________________________________________ Chớp mắt, băng giao há to miệng, phun ra hằng hà sa số băng đao, phủ trời lấp đất, lao về phía Triệu Thăng! Cơn bão băng đao còn chưa tới, khí lạnh chí cực đã xâm nhập vào cơ thể, định đông cứng toàn bộ kinh mạch hắn. ________________________________________ Triệu Thăng sắc mặt không đổi – dù bí thuật này khí thế kinh người, băng đao cực khó đối phó, nhưng hắn đã sớm phát hiện ra một điểm yếu cực lớn. Hắn vung tay, từ ống tay áo bay ra hàng loạt hắc quang, tách ra bốn phía. Mỗi quang mang hóa thành một tấm linh thuẫn nhỏ bằng bàn tay, trong nháy mắt nở lớn thành ba thước vuông, hợp thành một kết giới hình cầu che chắn xung quanh. ________________________________________ Bùm! Bùm! Bùm! Vô số băng đao lao đến va chạm lên hắc thuẫn, đồng loạt nổ tung, hóa thành từng luồng khí lạnh lởn vởn. Chỉ trong tích tắc, tầng băng trắng xóa đã lan nhanh trên mặt thuẫn, thậm chí bằng mắt thường còn thấy độ dày liên tục tăng lên. Hàn khí quá mạnh, chỉ trong hai nhịp thở, Triệu Thăng đã cảm thấy việc điều khiển linh thuẫn càng lúc càng khó khăn, thần thức và linh lực vận chuyển đều trở nên trì trệ. ________________________________________ Thấy thế, Vương Phật Ngọc đắc ý cười lớn, hai tay bấm pháp liên tục, càng rót thêm linh lực băng hàn vào băng giao. Con băng giao rống lên, phun ra từng đợt băng đao, dường như muốn một hơi nuốt chửng Triệu Thăng. ________________________________________ Ngay lúc này… Mắt Triệu Thăng chợt lóe thần quang, trong con ngươi hiện ra một luồng kiếm quang vô hình rực rỡ. Trong cảnh giới tinh thần vô hình, một đạo kiếm ý lạnh lẽo tàn khốc lặng lẽ hình thành. ________________________________________ “Keng!” – Một tiếng kiếm ngân vang vọng trong hư không! Kiếm quang vô hình từ đôi mắt hắn chớp lên thoáng qua, theo liên kết tâm linh kỳ bí, đâm thẳng vào thần hồn của một kẻ đang không chút phòng bị! “Trảm!” ________________________________________ Kèm theo một tiếng quát trầm lạnh, thần hồn Vương Phật Ngọc trúng kiếm, trái tim lạnh ngắt, đầu óc trống rỗng như bị chém đứt, tử phủ đau đớn đến không thể tưởng tượng! “Aaaaaaa!” Vương Phật Ngọc rống lên thảm thiết, rơi thẳng xuống đất như diều đứt dây, ôm đầu lăn lộn, gào khóc điên cuồng, hệt như một con thú hấp hối giãy giụa. ________________________________________ Ầm! Băng giao trên không nứt toác từng khe nhỏ, rồi nổ tung, bắn ra từng luồng khí lạnh, vạn băng đao vỡ vụn, hóa thành linh khí, bị các vách băng xung quanh hút sạch. Từ lúc Vương Phật Ngọc nắm thế áp đảo cho đến lúc băng giao tan vỡ, chỉ vỏn vẹn trong một hơi thở. ________________________________________ Nhìn tộc huynh đang điên cuồng rên rỉ dưới đất, Vương Phật Xung mắt trợn như chuông đồng, cứng đờ người tại chỗ, gần như không dám tin vào mắt mình. “Không thể nào!” Vương Phật Xung gào lên không thể tin nổi, toàn thân cơ bắp phồng to, thân hình tăng gấp đôi, trên da nổi lên một bộ khải giáp vảy nhọn màu huyền hắc, khí tức tỏa ra cuồng bạo đến cực điểm. Lời còn chưa dứt, quanh người hắn chợt lóe hắc khí, phía sau hiện ra ảo ảnh một con hung thú khổng lồ như núi, hình thể giống con nhím khổng lồ đầy gai nhọn. “Cút xuống cho lão tử!” Hai mắt Vương Phật Xung đỏ như máu, khuôn mặt vặn vẹo đầy sát khí tàn bạo, hai chân đạp mạnh xuống đất, cả người như một con trâu điên không gì cản nổi, lao thẳng về phía Triệu Thăng. ________________________________________ “Thể tu?!” Trong mắt Triệu Thăng lóe lên vẻ kinh ngạc, hắn lật tay, một món pháp khí đã lâu chưa dùng – Ngũ Hành Phù Bàn xuất hiện trong tay. Theo ý niệm khẽ động, chín tấm phù lôi cấp hai thuộc tầng đầu tiên của Ngũ Hành Phù Bàn đồng loạt bốc cháy! ________________________________________ Ầm ầm ầm!! Cả hành lang như nổ tung, thiên lôi cuồn cuộn, ánh chớp rực rỡ như biển lôi, hoàn toàn bao phủ không gian trước mắt. ________________________________________ “Hừ!” Một tiếng hừ trầm vang lên, Vương Phật Xung từ trong biển sấm sét thoát ra, toàn thân còn vương tàn điện, bộ khải giáp vảy nhọn trên người không ngừng lóe lên tia điện lách tách. ________________________________________ “Phản ứng cũng nhanh đấy!” Triệu Thăng giơ phù bàn lên, trước ngực sáu chiếc phù du thuẫn nhanh chóng kết hợp lại thành một chiếc thuẫn đen to bằng gang tay, lơ lửng trước ngực, phát ra hắc quang lờ mờ, mặt thuẫn liên tục hiện lên từng đạo phù văn màu vàng kim. ________________________________________ Vương Phật Xung lùi xa một khoảng, vận chuyển linh lực, ép hết số điện còn sót lại trên người. Ánh mắt hắn lạnh như băng, sát khí bốc lên ngút trời, thét lớn một tiếng, thân hình vạm vỡ lại phình to thêm ba bốn vòng, trên khải giáp vảy nhọn mọc thêm hàng loạt gai nhọn đen sì, chi chít dày đặc, ánh lạnh lấp lánh, nhìn từ xa giống như một con nhím thép hình người. ________________________________________ Quả nhiên là một thể tu hiếm thấy. Vương Phật Xung không nhiều lời, giơ một tay đấm ra giữa không trung, lập tức một luồng quyền kình hình gai nhọn dài một thước đánh thẳng tới Triệu Thăng. ________________________________________ Triệu Thăng sắc mặt không đổi, Kim Tinh phi kiếm từ hông lóe lên như chớp, bay vụt ra, xông thẳng vào quyền kình băng nhọn đang lao tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương