Vừa lai tỉnh Cơ Thạch vội hỏi :
- Là tiền bối đã cứu mạng tiểu sinh? Trước mặt Cơ Thạch là một văn nhân trung niên có đôi ánh mắt nhìn như nhiếp hồn đoạt phách!
Nhân vật nọ nhếch mép cười nửa miệng :
- Sao ngươi biết ta đã cứu ngươi?
Cơ Thạch không ngờ lại bị hỏi vặn, nó đành đáp :
- Tiểu sinh vốn đang bị trúng Hủ Thi độc của Tam yêu Miêu Cương! Nếu không do tiền bối giải cứu, có lẽ tiểu sinh không thể tỉnh lại như bây giờ!
Nhân vật nọ lắc đầu và giọng nói vẫn vô biểu cảm :
- Nếu vậy, ta không hề cứu ngươi! Là tự ngươi cứu ngươi thì đúng hơn.
Cơ Thạch kinh ngạc :
- Tiểu sinh đã tự cứu?
Đưa ra cho Cơ Thạch xem lọ ngọc màu xanh biếc, nhân vật nọ bảo :
- Trong này chính là giải dược của Hủ Thi độc...
Cơ Thạch quá mau miệng :
- Như vậy thì không phải!
Nhận vật nọ có vẻ hậm hực vì bị Cơ Thạch ngang nhiên ngắt lời :
- Cái gì không phải? Không phải giải dược hay ngươi chưa từng dùng qua vật đựng trong lọ này?
Có hối hận cũng muộn, Cơ Thạch giải thích :
- Tiểu sinh không chỉ trúng độc một mình! Hãy còn ba nhân vật nữa có bản lãnh khá cao minh! Tiểu sinh có thử cho họ đùng giải dược, nhưng...
Nhân vật nọ xạ ánh mắt nhiếp hồn nhìn Cơ Thạch :
- Nghĩa là ngươi chưa dùng?
Cơ Thạch càng lúc càng thấy khiếp sợ ánh mắt kỳ quái của nhân vật này. Nó đành đáp thật nhẹ :
- Tiểu sinh không dùng?
Vụt!
Bằng thủ pháp thật nhanh nhân vật nọ bỗng chộp tay vào uyển mạch của Cơ Thạch.
Cơ Thạch định rụt tay về nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì nghe nhân vật nọ kêu :
- Lạ thật!
Cả kinh Cơ Thạch hỏi :
- Tiền bối vừa bảo gì? Phải chăng...
Với thái độ gần như độc đoán không muốn nghe ai khác nói về bất kỳ điều gì ngoài điều đáng quan tâm, nhân vật nọ xua tay :
- Ngươi thật sự chưa dùng giải dược?
Cơ Thạch không thể nói khác, ngoài lời thú nhận :
- Chưa!
Nhân vật nọ cười lạnh :
- Quả nhiên đó là do số phận của ngươi không được may mắn! Phải chi ngươi cứ dùng, rất có thể đời ngươi sẽ qua bước ngoặt khác, hanh thông hơn!
Cơ Thạch thất kinh :
- Nghĩa là tiểu sinh đã bị trúng độc? Tiền bối mau đưa giải dược cho tiểu sinh!
Nhân vật nọ lắc đầu :
- Ngươi có dùng vào lúc này cũng đã muộn! Thoạt tiên ta cứ ngờ ngợ cho rằng ngươi đã vô tình ăn phải dược vật trân qúy khiến người có thể hóa giải bách độc. Nhưng sau khi xem qua kinh mạch cho ngươi, ta mới biết là nhờ ngươi có luyện qua một loại tâm pháp hộ thể! Tâm pháp này có lẽ ngươi đã luyện từ bé vì thế nó giúp ngươi tạm thời bảo hộ tâm mạch không bị Hủ Thi độc công phạt trong thời gian ngắn. Đến lúc này, độc chất kể như đã xuyên tâm, bản thân ngươi có thể bị độc phát thân vong bất kỳ lúc này!
Cơ Thạch liền có thái độ giận dữ :
- Bất luận như thế nào, tiền bối cứ giao giải dược cho tiểu sinh! Tiểu sinh chưa muốn chết.
Nhân vật nọ ném lọ ngọc cho Cơ Thạch :
- Đây! Ngươi cứ dùng sẽ biết ta nói đúng hay sai! Hừ! Đáng tiếc! Vì ta muốn ngươi làm giúp ta một việc nên mới phải phí phạm hết mấy hoàn Hồi Hoàn đan! Nếu biết trước là thế này, hừ...! Ngươi đi đi!
Sau khi nuốt bừa vài hoàn giải dược, thái độ xua đuổi của nhân vật nọ khiến Cơ Thạch chán ghét! Nó bảo :
- Chỉ là vài hoàn Hồi Hoàn đan, nếu tiểu sinh qua được kiếp nạn này nhất định sẽ tìm cách hoàn lại cho tiền bối.
Nhân vật nọ giận dữ :
- Hồi Hoàn đan tuy không phải là vật chí báu nhưng nhờ có nó ta mới kéo dài sinh mạng đến tận bây giờ! Ngươi có biết với vài hoàn như vậy ta sẽ sống thêm được bao lâu không? Xấp xỉ một trăm ngày đó! Chỉ vì ngươi, ta phải bỏ phí đi những một trăm ngày, ngươi có biết không?
Cơ Thạch thất kinh :
- Hệ trọng đến thế sao?
Nhân vật nọ bĩu môi :
- Ngươi cũng biết là hệ trọng sao? Ngươi đi đi! Ta không muốn nơi này phải nhơ bẩn vì cái chết chưa biết xảy đến lúc nào của ngươi! Đi đi!
Cơ Thạch đến bây giờ mới hiểu tại sao khi tỉnh lại nó đã cảm thấy sảng khoái như chưa từng nhịn đói lâu ngày! Nó đứng dậy :
- Hiện giờ tiểu sinh vẫn chưa chết, đó là sự thật? Vô công bất thụ lộc, hoặc hữu ân tất báo, việc gì tiền bối định nhờ tiểu sinh làm? Chỉ cần tiểu sinh chưa chết nhất định sẽ hoàn thành cho tiền bối, gọi là đền đáp trong muôn một.
Nhân vật nọ nhìn nó :
- Ngươi thật sự muốn đền đáp?
Cơ Thạch chỉ mới gật đầu chưa kịp nói gì thêm, nhân vật nọ bỗng đanh giọng :
- Việc ta định nhờ ngươi cũng có nhiều nguy cơ khiến ngươi phải mất mạng, ngươi nghĩ sao?
Cơ Thạch nhún vai :
- Nếu đã là số chết, có chết cách nào mà chẳng vậy?
- Khá lắm! Ta đã định tâm nếu ngươi giúp ta làm xong chuyện này, ta sẽ thu ngươi làm môn hạ. Nhưng với tình cảnh của ngươi hiện nay, ý định đó kể như bất thành, miễn phải bàn đến. Như thế này vậy, ngươi cứ nói hết tâm nguyện của ngươi! Để sau khi ngươi chết và ta đắc thành sở nguyện, ta sẽ thực thi những tâm nguyện của ngươi!
Cơ Thạch thoáng ngạc nhiên vì sự thay đổi tâm tính của nhân vật này? Và nó chợt hiểu nhân vật này tuy có vẻ ngoài và có lối nói năng cục cằn khó ưa, nhưng bản chất vẫn là người tốt.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Cơ Thạch bỗng nói :
- Có chuyện này hy vọng tiền bối có thể giúp tiểu sinh?
Nhân vật nọ vẫn có lối nói năng độc đoán :
- Ngươi có thù nhân? Là ai?
Cơ Thạch lắc đầu :
- Tiểu sinh còn bé như thế này làm gì có ai đáng gọi là thù nhân?
- Vậy là việc gì?
- Tiền bối hãy nhìn qua vật này!
Đưa mắt nhìn khối ngọc có hình nén bạc đang được Cơ Thạch đưa cho xem, nhân vật nọ lắc đầu :
- Không phải tín vật của các phái. Vật này có ý nghĩa gì? Lai lịch ra sao?
Cơ Thạch đem câu chuyện của Từ Khắc Kim đã kể, nói cho nhân vật nọ nghe và cố tình không nhận nó chính là hậu nhân của Khoái Kiếm Cơ Vĩnh.
Thuật xong, Cơ Thạch bảo :
- Chỉ là tình cờ tiểu sinh được họ Từ giao cho vật này! Tiểu sinh có nghi ngờ Khoái Kiếm Cơ Vinh đã bị người lợi dụng.
Nhân vật nọ gật đầu :
- Ngươi nghĩ đúng! Vì nếu Cơ Vĩnh phải ra tay nhất định không thể tha cho Từ Khắc Kim! Trái lại bọn gia nô của Hào Phú Vương lại vì vật này luôn tìm cách thu hồi và sát hại họ Từ, cho thấy Hào Phú Vương phải có liên quan! Ngươi muốn ta làm gì?
Cơ Thạch đưa hai ngón tay :
- Minh oan cho Cơ Vĩnh, và tìm hiểu hư thực về ánh Tử Quang nọ!
Nhân vật nọ nhăn nhó :
- Hai việc thì quá nhiều trong khi ta chỉ nhờ ngươi có một việc!
Cơ Thạch không ngờ gặp phải người thích so kè bớt một thêm hai! Nó thở hắt ra :
- Thôi được! Tiền bối chỉ cần minh oan cho Cơ Vĩnh là xong.
Nhân vật nọ bỗng hấp háy mắt :
- Ngươi quá quan tâm đến Cơ Vĩnh, tại sao?
Cơ Thạch đã có chủ tâm nên đối đáp trôi chảy :
- Tiểu sinh tuy còn nhỏ nhưng vốn không thích bất kỳ việc gì có vẻ bất minh,! Cơ Vĩnh bị kẻ khác lợi dụng và hãm hại, tiểu sinh cảm thấy bất nhẫn!
- Chỉ có thế thôi sao? Được rồi, bây giờ đến lượt ta nói cho ngươi biết việc ta muốn nhờ ngươi thực hiện!
Tuy bảo là nói nhưng nhân vật nọ lại không chịu nói ngay. Thay vào đó bằng cách di chuyển thật lạ kỳ, Cơ Thạch để ý nhìn và thấy nhân vật nọ cứ mỗi lần đưa Cơ Thạch tiến về phía trước bốn bước lại xoay người đi chệch về bên tả hoặc bên hữu một bước, cứ như thế, nhân vật nọ đưa Cơ Thạch tiến càng lúc càng sâu hơn vào cốc khẩu âm u hoang lạnh!
Nhân vật nọ bỗng dừng lại và đặt Cơ Thạch đứng trước một thạch động kỳ vũ với nhiều khối đá đủ hình đủ dạng nằm lổn nhổn ở bên trong!
Đưa tay chỉ vào thạch động, nhân vật nọ bảo :
- Ngươi đừng thấy hình thù kỳ quái của Lang Nha Động mà hoảng sợ. Sau khi tiến đến cuối động ngươi chắc chắn phải nhìn thấy hai lối rẽ về hai phía. Ngươi rẽ theo lối bên tả và đi độ năm trượng, ở đó ngươi sẽ nhìn thấy một đầm nước! Cạnh đầm nước có một di hài của một nhân vật đã chết! Vì là người đã chết nên ngươi bất tất phải sợ! Ngươi hãy tiến đến cạnh người đó và nếu nhìn thấy một ngọn sáo màu đen, đó là vật ta muốn ngươi lấy về cho ta!
Nhân vật nọ dừng lời và đưa mắt nhìn Cơ Thạch :
- Ngươi ghi nhớ tất cả chứ?
Vừa thấy Cơ Thạch gật đầu nhân vật nọ vẫn quen với lối nói độc đoán liền lên tiếng căn dặn :
- Ngươi phải làm đúng lời ta dặn! Đến lối rẽ ngươi tuyệt đối không được đi theo lối bên hữu, nếu không, giả như ngươi gặp phải hậu quả khó lường lúc đó đừng trách ta không căn dặn trước!
Đầu thì gật nhưng Cơ Thạch không thể không hỏi :
- Muốn thực hiện việc này thật ra quá đơn giản, tại sao tiền bối không tự thân làm lấy?
Nhân vật nọ lại bắn xạ tia nhìn nhiếp hồn đoạt phách khiến Cơ Thạch rùng mình kinh hãi! Tuy nhiên, có lẽ đây là lần đầu tiên Cơ Thạch phát hiện nhân vật nọ có phần nhân nhượng, nhân vật nọ phá lệ giải thích :
- Ta vẫn luôn dùng Hồi Hoàn đan để chi trì mạng sống, điều đó ngươi đã nghe ta nói qua! Do vậy với người đang bị Linh Hàn khí hành hạ như ta càng đến gần đầm nước ta càng dễ mất mạng. Ngươi rõ rồi chứ?
Cơ Thạch hoang mang :
- Như vậy đầm nước chính là Hàn đầm? Liệu tiểu sinh có bị việc gì không nếu cứ miễn cưỡng tiến đến đầm nước?
Cũng là lần đầu Cơ Thạch nhìn thấy nhân vật nọ nhoẻn cười :
- Ngươi đừng quên bản thân ngươi không bị Linh Hàn Khí đe dọa! Duy nhất có điều này khiến ta lo ngại ngươi đang vương phải Hủ Thi độc và không biết sẽ bị độc phát vào lúc nào. Ta lo rằng hoặc ngươi không thể đi đến nơi, hoặc giúp ta thu hồi ngọn sáo nhưng không đủ lực đem về đây cho ta!
Cơ Thạch cả quyết :
- Về việc này tiền bối bất tất phải lo lắng, tiểu sinh nhất định sẽ tận lực! Ngược lại tiểu sinh hy vọng tiền bối đừng bao giờ quên lời đã hứa với tiểu sinh!
Nhân vật nọ khẳng khái gật đầu :
- Ngươi yên tâm! Điều gì ta đã hứa quyết không sai lời. Quân tử đại trượng phu, nhất ngôn như cửu đỉnh!
Quả nhiên Cơ Thạch hoàn toàn yên tâm về những gì nhân vật nọ đã hứa. Riêng về bản thân, Cơ Thạch chỉ có thể yên tâm khi tự nó cố tình nuốt hết hai hoàn giải dược cuối cùng trong lọ ngọc Hóa Tán Hủ Thi!
Ném bỏ lọ ngọc, Cơ Thạch hăm hở tiến vào Lang Nha Động.
Vì không biết bản thân sẽ bị độc phát thân vong vào lúc nào, với tâm nguyện muốn rửa sạch nỗi oan khiến cho phụ thân thảm tử, Cơ Thạch thật tình không dám chậm trễ.
Cơ Thạch rẽ nhanh về phía tả, không một lần thử đưa mắt nhìn về phía hữu, nó tiến luôn đến Hàn đầm!
Hàn khí nơi này quả nhiên lạnh khác thường, nhưng điều đó chỉ làm Cơ Thạch thêm quyết tâm!
Cơ Thạch chạy vội đến chỗ có di hài của một người đang tọa công!
Người này quả nhiên đã hóa vật và do hàn khí luôn toát ra từ Hàn đầm khiến thi thể người này hầu như chưa bị hủy hoại.
Bên cạnh di hài của người này, Cơ Thạch không thể không nhìn thấy một ngọn sáo màu đen nhánh!
Cơ Thạch khom người xuống, đưa tay chộp vào ngọn sáo!
Tay vừa chạm vào, ngọn sáo quá lạnh và cái lạnh lập tức truyền khắp người Cơ Thạch. Cơ Thạch vừa thu tay vừa kêu thành tiếng :
- Ôi chao! Lạnh cứ như bị bỏng vậy!
Do cử chỉ của Cơ Thạch quá vội và có phần lóng ngóng, nó vô tình chạm vào thi thể nọ khiến thi thể đó phải bật ngã qua một bên.
Coong...
Tiếng chạm giữa thi thể nọ và nền đá cứ ngân vang khiến Cơ Thạch phải nghĩ đó là thi thể của một đồng nhân, không phải của người bình thường đã chết cứng!
Sợ mạo phạm đến vong linh người đã chết, Cơ Thạch vội đưa tay đỡ thi thể nọ ngồi lại nguyên vị!
Toàn thân của thi thể nọ cũng giá lạnh, chẳng khác nào cái lạnh của ngọn sáo. Tuy nhiên, Cơ Thạch nghĩ nếu nó một lần nữa rụt tay về ắt sẽ khiến thi thể nọ phải ngã thêm một lần nữa, và đó sẽ là điều mạo phạm khó thể tha thứ! Vì thế nó cố chịu đựng!
Hai tay bị cái lạnh truyền vào cứ như bị bỏng lửa và Cơ Thạch phải kinh hoảng khi nhìn thấy hai lòng bàn tay do tiếp xúc lâu với thi thể giá lạnh đã bắt đầu đỏ ửng.
Cũng với tư thế nhìn xuống như vậy, Cơ Thạch chợt nhìn thấy ngay bên dưới nền đá, cạnh nơi thi thể nó vừa bật ngã có một dòng chữ: “Nghịch đồ đáng chết!”.
Dòng chữ quá ngắn, nội dung quá cô đọng khiến Cơ Thạch cảm thấy khó hiểu.
Định tâm tìm hiểu minh bạch điều này, Cơ Thạch bỗng kêu thất thanh :
- Ôi chao! Nóng! Sao khắp người lại nóng như thế này? Nguy tai! Không lẽ đã đến lúc Hủ Thi độc phát tác?
Cả kinh và nhất là sợ việc rửa oan cho phụ thân sẽ bị hỏng Cơ Thạch chộp nhanh ngọn sáo. Và cũng nhanh như vậy, Cơ Thạch quay đầu chạy trở lại!
Nhưng...
Huỵch!
Sức nóng đang hiện hữu khắp người đã bất ngờ quật Cơ Thạch ngã xuống.
Càng thêm hoảng loạn, biết sinh mạng khó thể chi trì lâu, Cơ Thạch càng cuống cuồng dùng tứ chi bò trở ra!
Đến chỗ có lối rẽ trong lúc hoang mang, Cơ Thạch không biết phải rẽ về phía nào để đi trở ra Lang Nha Động!
Kinh hoảng, nó cố mở miệng gào to :
- Tiền bối! Tiểu sinh đã lấy được ngọn sáo rồi! Tiểu sinh đang bị...
Ở mé hữu của Cơ Thạch bỗng có tiếng gọi giật giọng của nhân vật nọ :
- Nếu lấy được rồi sao ngươi không nhanh chân đem đến đây cho ta?
Biết mé hữu là mé dẫn ra ngoài, Cơ Thạch vội chuyển hướng.
Nhưng sức nóng càng lúc càng bộc phát dữ dột khiến Cơ Thạch có cảm tưởng sắp phải chết đến nơi! Nó hốt hoảng gào to hơn :
- Tiểu sinh đang bị độc phát, không thể đi trở ra!
Lập tức, nhân vật nọ lớn tiếng thúc giục :
- Đi không được thì bò ra! Nhanh lên!
Cơ Thạch càng gào :
- Tiểu sinh đã kiệt sức rồi! Không thể...
- Hãy ném ra! Ngươi hãy ném ra! Nhanh lên...
Vì muốn nỗi oan của phụ thân sớm được phơi bày, hoàn toàn không vì lời thúc giục nôn nóng của nhân vật kia, Cơ Thạch tận lực ném ra:
Coong...
Cạch cạch cạch...
Dù Cơ Thạch ném không xa nhưng như vậy là quá đủ cho nhân vật nọ.
Và Cơ Thạch biết ý nguyện của nhân vật nọ đã đạt qua tràng cười đắc ý vọng vào :
- Ha... Ha... Ha...! Rốt cuộc Tưởng Hồng Nhu ta cũng có được Cửu Âm sáo! Linh Hàn Khí sẽ bị giải trừ! Lão cẩu ơi lão cẩu! Lão dù chết vẫn không thể ngờ Linh Hàn Khí của lão đã vô tình giúp Cửu Âm sáo của ta đạt mức uy lực thượng thừa! Ha... ha...
Tiếng cười của Tưởng Hồng Nhu, là nhân vật nọ vừa tự xưng, là tiếng cười được phổ đầy nội lực, khiến Cơ Thạch dù còn cách xa ngoài mười trượng vẫn bị long đầu và choáng tai! Nội thể của Cơ Thạch càng thêm vật vờ như người chưa quen sóng nước đang bị bão táp vập vùi!
Với thể trạng như thế, Cơ Thạch vì mất phương hướng bỗng bò loạn!
Hoặc nó đã bò sai hướng, hoặc nó bò nhưng ngỡ là không bò, Cơ Thạch có cảm nhận đường bò ra Lang Nha Động sao lại xa tít tắp!
Để tin chắc là nó đang cố dịch chuyển, Cơ Thạch vừa bò vừa thầm đếm :
- “Một... hai... ba...! Được nửa trượng rồi. Chỉ còn hơn chín trượng nữa, cố lên nào! Một... hai... ba... ”.
Không khí quanh nó đang nóng dần và nó vẫn không hề hay biết.
Hoặc có biết đi nữa Cơ Thạch lại nghĩ đó là do sức nóng toát ra từ bên trong cơ thể nó, làm cho có cảm nhận xung quanh nó đang tiết trời hạ.
Nó vẫn bò.
Và khi cái nóng đã tăng đến mức độ không thể chịu nổi, Cơ Thạch buộc phải dừng lại và đưa tay gạt những dòng mồ hôi đang thay nhau chảy xuống làm thị tuyến phải mờ đi, khung cảnh trước mặt bỗng đập vào mắt nó!
Cơ Thạch thất kinh :
- Ô hay! Hình thể của Lang Nha Động sao lại thấy đổi? Chao ôi! Ta đã bò sai hướng rồi? Phải chăng đây là lối rẽ bên hữu, lão kia từng dặn ta đừng bao giờ khinh suất đi vào?
Mười phần đủ mười là như vậy! Vì nếu ở trong cùng Lang Nha Động chỉ có duy nhất hai lối rẽ và một trong hai lối đó, như Cơ Thạch đã đi vào, chính là nơi có khí lạnh toát ra từ Hàn đầm! Và bây giờ thay vì Cơ Thạch nhìn thấy những khối đá thiên hình vạn trạng ngoi là Lang Nha Động, đó là lối nó phải bò trở ra, trước mặt nó là một ao nước đang sôi sùng sục! Điều đó chứng tỏ nó đã bò sai hướng, nó đã vô tình bò nhầm vào lối rẽ bên hữu nơi có khung cảnh mà nó chưa nhìn thấy bao giờ!
Biết là nhầm và biết nó sắp phải đối dầu với những hậu quả khôn lường như Tưởng Hồng Nhu thoạt đầu đã cảnh báo, Cơ Thạch vội vã bò lui!
Tuy nhiên cơ thể của nó hầu như đã bị vắt kiệt mọi sức lực, dưới sức nóng kinh hoàng! Cơ Thạch muốn bò lui nhưng lực bất tòng tâm.
Mục quang cua Cơ Thạch mờ dần, trong khi đó nhiệt khí ở bên ngoài lẫn ở bên trong nội thể càng lúc càng làm cho Cơ Thạch thêm khó chịu. Cơ Thạch cố vận dụng tứ chi.
Cuối cùng Cơ Thạch cũng khiến tứ chi động đậy! Nhưng lúc này hầu như vô thức đã ngự trị khắp tâm trí Cơ Thạch. Nó không biết đang làm những gì và những việc làm đó sẽ đưa đến những hậu quả ra sao. Nó chỉ biết vận dụng tứ chi theo bản năng. Và nó cứ vận dụng như thế cho đến lúc hoàn toàn ngất lịm...
- Là tiền bối đã cứu mạng tiểu sinh? Trước mặt Cơ Thạch là một văn nhân trung niên có đôi ánh mắt nhìn như nhiếp hồn đoạt phách!
Nhân vật nọ nhếch mép cười nửa miệng :
- Sao ngươi biết ta đã cứu ngươi?
Cơ Thạch không ngờ lại bị hỏi vặn, nó đành đáp :
- Tiểu sinh vốn đang bị trúng Hủ Thi độc của Tam yêu Miêu Cương! Nếu không do tiền bối giải cứu, có lẽ tiểu sinh không thể tỉnh lại như bây giờ!
Nhân vật nọ lắc đầu và giọng nói vẫn vô biểu cảm :
- Nếu vậy, ta không hề cứu ngươi! Là tự ngươi cứu ngươi thì đúng hơn.
Cơ Thạch kinh ngạc :
- Tiểu sinh đã tự cứu?
Đưa ra cho Cơ Thạch xem lọ ngọc màu xanh biếc, nhân vật nọ bảo :
- Trong này chính là giải dược của Hủ Thi độc...
Cơ Thạch quá mau miệng :
- Như vậy thì không phải!
Nhận vật nọ có vẻ hậm hực vì bị Cơ Thạch ngang nhiên ngắt lời :
- Cái gì không phải? Không phải giải dược hay ngươi chưa từng dùng qua vật đựng trong lọ này?
Có hối hận cũng muộn, Cơ Thạch giải thích :
- Tiểu sinh không chỉ trúng độc một mình! Hãy còn ba nhân vật nữa có bản lãnh khá cao minh! Tiểu sinh có thử cho họ đùng giải dược, nhưng...
Nhân vật nọ xạ ánh mắt nhiếp hồn nhìn Cơ Thạch :
- Nghĩa là ngươi chưa dùng?
Cơ Thạch càng lúc càng thấy khiếp sợ ánh mắt kỳ quái của nhân vật này. Nó đành đáp thật nhẹ :
- Tiểu sinh không dùng?
Vụt!
Bằng thủ pháp thật nhanh nhân vật nọ bỗng chộp tay vào uyển mạch của Cơ Thạch.
Cơ Thạch định rụt tay về nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì nghe nhân vật nọ kêu :
- Lạ thật!
Cả kinh Cơ Thạch hỏi :
- Tiền bối vừa bảo gì? Phải chăng...
Với thái độ gần như độc đoán không muốn nghe ai khác nói về bất kỳ điều gì ngoài điều đáng quan tâm, nhân vật nọ xua tay :
- Ngươi thật sự chưa dùng giải dược?
Cơ Thạch không thể nói khác, ngoài lời thú nhận :
- Chưa!
Nhân vật nọ cười lạnh :
- Quả nhiên đó là do số phận của ngươi không được may mắn! Phải chi ngươi cứ dùng, rất có thể đời ngươi sẽ qua bước ngoặt khác, hanh thông hơn!
Cơ Thạch thất kinh :
- Nghĩa là tiểu sinh đã bị trúng độc? Tiền bối mau đưa giải dược cho tiểu sinh!
Nhân vật nọ lắc đầu :
- Ngươi có dùng vào lúc này cũng đã muộn! Thoạt tiên ta cứ ngờ ngợ cho rằng ngươi đã vô tình ăn phải dược vật trân qúy khiến người có thể hóa giải bách độc. Nhưng sau khi xem qua kinh mạch cho ngươi, ta mới biết là nhờ ngươi có luyện qua một loại tâm pháp hộ thể! Tâm pháp này có lẽ ngươi đã luyện từ bé vì thế nó giúp ngươi tạm thời bảo hộ tâm mạch không bị Hủ Thi độc công phạt trong thời gian ngắn. Đến lúc này, độc chất kể như đã xuyên tâm, bản thân ngươi có thể bị độc phát thân vong bất kỳ lúc này!
Cơ Thạch liền có thái độ giận dữ :
- Bất luận như thế nào, tiền bối cứ giao giải dược cho tiểu sinh! Tiểu sinh chưa muốn chết.
Nhân vật nọ ném lọ ngọc cho Cơ Thạch :
- Đây! Ngươi cứ dùng sẽ biết ta nói đúng hay sai! Hừ! Đáng tiếc! Vì ta muốn ngươi làm giúp ta một việc nên mới phải phí phạm hết mấy hoàn Hồi Hoàn đan! Nếu biết trước là thế này, hừ...! Ngươi đi đi!
Sau khi nuốt bừa vài hoàn giải dược, thái độ xua đuổi của nhân vật nọ khiến Cơ Thạch chán ghét! Nó bảo :
- Chỉ là vài hoàn Hồi Hoàn đan, nếu tiểu sinh qua được kiếp nạn này nhất định sẽ tìm cách hoàn lại cho tiền bối.
Nhân vật nọ giận dữ :
- Hồi Hoàn đan tuy không phải là vật chí báu nhưng nhờ có nó ta mới kéo dài sinh mạng đến tận bây giờ! Ngươi có biết với vài hoàn như vậy ta sẽ sống thêm được bao lâu không? Xấp xỉ một trăm ngày đó! Chỉ vì ngươi, ta phải bỏ phí đi những một trăm ngày, ngươi có biết không?
Cơ Thạch thất kinh :
- Hệ trọng đến thế sao?
Nhân vật nọ bĩu môi :
- Ngươi cũng biết là hệ trọng sao? Ngươi đi đi! Ta không muốn nơi này phải nhơ bẩn vì cái chết chưa biết xảy đến lúc nào của ngươi! Đi đi!
Cơ Thạch đến bây giờ mới hiểu tại sao khi tỉnh lại nó đã cảm thấy sảng khoái như chưa từng nhịn đói lâu ngày! Nó đứng dậy :
- Hiện giờ tiểu sinh vẫn chưa chết, đó là sự thật? Vô công bất thụ lộc, hoặc hữu ân tất báo, việc gì tiền bối định nhờ tiểu sinh làm? Chỉ cần tiểu sinh chưa chết nhất định sẽ hoàn thành cho tiền bối, gọi là đền đáp trong muôn một.
Nhân vật nọ nhìn nó :
- Ngươi thật sự muốn đền đáp?
Cơ Thạch chỉ mới gật đầu chưa kịp nói gì thêm, nhân vật nọ bỗng đanh giọng :
- Việc ta định nhờ ngươi cũng có nhiều nguy cơ khiến ngươi phải mất mạng, ngươi nghĩ sao?
Cơ Thạch nhún vai :
- Nếu đã là số chết, có chết cách nào mà chẳng vậy?
- Khá lắm! Ta đã định tâm nếu ngươi giúp ta làm xong chuyện này, ta sẽ thu ngươi làm môn hạ. Nhưng với tình cảnh của ngươi hiện nay, ý định đó kể như bất thành, miễn phải bàn đến. Như thế này vậy, ngươi cứ nói hết tâm nguyện của ngươi! Để sau khi ngươi chết và ta đắc thành sở nguyện, ta sẽ thực thi những tâm nguyện của ngươi!
Cơ Thạch thoáng ngạc nhiên vì sự thay đổi tâm tính của nhân vật này? Và nó chợt hiểu nhân vật này tuy có vẻ ngoài và có lối nói năng cục cằn khó ưa, nhưng bản chất vẫn là người tốt.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Cơ Thạch bỗng nói :
- Có chuyện này hy vọng tiền bối có thể giúp tiểu sinh?
Nhân vật nọ vẫn có lối nói năng độc đoán :
- Ngươi có thù nhân? Là ai?
Cơ Thạch lắc đầu :
- Tiểu sinh còn bé như thế này làm gì có ai đáng gọi là thù nhân?
- Vậy là việc gì?
- Tiền bối hãy nhìn qua vật này!
Đưa mắt nhìn khối ngọc có hình nén bạc đang được Cơ Thạch đưa cho xem, nhân vật nọ lắc đầu :
- Không phải tín vật của các phái. Vật này có ý nghĩa gì? Lai lịch ra sao?
Cơ Thạch đem câu chuyện của Từ Khắc Kim đã kể, nói cho nhân vật nọ nghe và cố tình không nhận nó chính là hậu nhân của Khoái Kiếm Cơ Vĩnh.
Thuật xong, Cơ Thạch bảo :
- Chỉ là tình cờ tiểu sinh được họ Từ giao cho vật này! Tiểu sinh có nghi ngờ Khoái Kiếm Cơ Vinh đã bị người lợi dụng.
Nhân vật nọ gật đầu :
- Ngươi nghĩ đúng! Vì nếu Cơ Vĩnh phải ra tay nhất định không thể tha cho Từ Khắc Kim! Trái lại bọn gia nô của Hào Phú Vương lại vì vật này luôn tìm cách thu hồi và sát hại họ Từ, cho thấy Hào Phú Vương phải có liên quan! Ngươi muốn ta làm gì?
Cơ Thạch đưa hai ngón tay :
- Minh oan cho Cơ Vĩnh, và tìm hiểu hư thực về ánh Tử Quang nọ!
Nhân vật nọ nhăn nhó :
- Hai việc thì quá nhiều trong khi ta chỉ nhờ ngươi có một việc!
Cơ Thạch không ngờ gặp phải người thích so kè bớt một thêm hai! Nó thở hắt ra :
- Thôi được! Tiền bối chỉ cần minh oan cho Cơ Vĩnh là xong.
Nhân vật nọ bỗng hấp háy mắt :
- Ngươi quá quan tâm đến Cơ Vĩnh, tại sao?
Cơ Thạch đã có chủ tâm nên đối đáp trôi chảy :
- Tiểu sinh tuy còn nhỏ nhưng vốn không thích bất kỳ việc gì có vẻ bất minh,! Cơ Vĩnh bị kẻ khác lợi dụng và hãm hại, tiểu sinh cảm thấy bất nhẫn!
- Chỉ có thế thôi sao? Được rồi, bây giờ đến lượt ta nói cho ngươi biết việc ta muốn nhờ ngươi thực hiện!
Tuy bảo là nói nhưng nhân vật nọ lại không chịu nói ngay. Thay vào đó bằng cách di chuyển thật lạ kỳ, Cơ Thạch để ý nhìn và thấy nhân vật nọ cứ mỗi lần đưa Cơ Thạch tiến về phía trước bốn bước lại xoay người đi chệch về bên tả hoặc bên hữu một bước, cứ như thế, nhân vật nọ đưa Cơ Thạch tiến càng lúc càng sâu hơn vào cốc khẩu âm u hoang lạnh!
Nhân vật nọ bỗng dừng lại và đặt Cơ Thạch đứng trước một thạch động kỳ vũ với nhiều khối đá đủ hình đủ dạng nằm lổn nhổn ở bên trong!
Đưa tay chỉ vào thạch động, nhân vật nọ bảo :
- Ngươi đừng thấy hình thù kỳ quái của Lang Nha Động mà hoảng sợ. Sau khi tiến đến cuối động ngươi chắc chắn phải nhìn thấy hai lối rẽ về hai phía. Ngươi rẽ theo lối bên tả và đi độ năm trượng, ở đó ngươi sẽ nhìn thấy một đầm nước! Cạnh đầm nước có một di hài của một nhân vật đã chết! Vì là người đã chết nên ngươi bất tất phải sợ! Ngươi hãy tiến đến cạnh người đó và nếu nhìn thấy một ngọn sáo màu đen, đó là vật ta muốn ngươi lấy về cho ta!
Nhân vật nọ dừng lời và đưa mắt nhìn Cơ Thạch :
- Ngươi ghi nhớ tất cả chứ?
Vừa thấy Cơ Thạch gật đầu nhân vật nọ vẫn quen với lối nói độc đoán liền lên tiếng căn dặn :
- Ngươi phải làm đúng lời ta dặn! Đến lối rẽ ngươi tuyệt đối không được đi theo lối bên hữu, nếu không, giả như ngươi gặp phải hậu quả khó lường lúc đó đừng trách ta không căn dặn trước!
Đầu thì gật nhưng Cơ Thạch không thể không hỏi :
- Muốn thực hiện việc này thật ra quá đơn giản, tại sao tiền bối không tự thân làm lấy?
Nhân vật nọ lại bắn xạ tia nhìn nhiếp hồn đoạt phách khiến Cơ Thạch rùng mình kinh hãi! Tuy nhiên, có lẽ đây là lần đầu tiên Cơ Thạch phát hiện nhân vật nọ có phần nhân nhượng, nhân vật nọ phá lệ giải thích :
- Ta vẫn luôn dùng Hồi Hoàn đan để chi trì mạng sống, điều đó ngươi đã nghe ta nói qua! Do vậy với người đang bị Linh Hàn khí hành hạ như ta càng đến gần đầm nước ta càng dễ mất mạng. Ngươi rõ rồi chứ?
Cơ Thạch hoang mang :
- Như vậy đầm nước chính là Hàn đầm? Liệu tiểu sinh có bị việc gì không nếu cứ miễn cưỡng tiến đến đầm nước?
Cũng là lần đầu Cơ Thạch nhìn thấy nhân vật nọ nhoẻn cười :
- Ngươi đừng quên bản thân ngươi không bị Linh Hàn Khí đe dọa! Duy nhất có điều này khiến ta lo ngại ngươi đang vương phải Hủ Thi độc và không biết sẽ bị độc phát vào lúc nào. Ta lo rằng hoặc ngươi không thể đi đến nơi, hoặc giúp ta thu hồi ngọn sáo nhưng không đủ lực đem về đây cho ta!
Cơ Thạch cả quyết :
- Về việc này tiền bối bất tất phải lo lắng, tiểu sinh nhất định sẽ tận lực! Ngược lại tiểu sinh hy vọng tiền bối đừng bao giờ quên lời đã hứa với tiểu sinh!
Nhân vật nọ khẳng khái gật đầu :
- Ngươi yên tâm! Điều gì ta đã hứa quyết không sai lời. Quân tử đại trượng phu, nhất ngôn như cửu đỉnh!
Quả nhiên Cơ Thạch hoàn toàn yên tâm về những gì nhân vật nọ đã hứa. Riêng về bản thân, Cơ Thạch chỉ có thể yên tâm khi tự nó cố tình nuốt hết hai hoàn giải dược cuối cùng trong lọ ngọc Hóa Tán Hủ Thi!
Ném bỏ lọ ngọc, Cơ Thạch hăm hở tiến vào Lang Nha Động.
Vì không biết bản thân sẽ bị độc phát thân vong vào lúc nào, với tâm nguyện muốn rửa sạch nỗi oan khiến cho phụ thân thảm tử, Cơ Thạch thật tình không dám chậm trễ.
Cơ Thạch rẽ nhanh về phía tả, không một lần thử đưa mắt nhìn về phía hữu, nó tiến luôn đến Hàn đầm!
Hàn khí nơi này quả nhiên lạnh khác thường, nhưng điều đó chỉ làm Cơ Thạch thêm quyết tâm!
Cơ Thạch chạy vội đến chỗ có di hài của một người đang tọa công!
Người này quả nhiên đã hóa vật và do hàn khí luôn toát ra từ Hàn đầm khiến thi thể người này hầu như chưa bị hủy hoại.
Bên cạnh di hài của người này, Cơ Thạch không thể không nhìn thấy một ngọn sáo màu đen nhánh!
Cơ Thạch khom người xuống, đưa tay chộp vào ngọn sáo!
Tay vừa chạm vào, ngọn sáo quá lạnh và cái lạnh lập tức truyền khắp người Cơ Thạch. Cơ Thạch vừa thu tay vừa kêu thành tiếng :
- Ôi chao! Lạnh cứ như bị bỏng vậy!
Do cử chỉ của Cơ Thạch quá vội và có phần lóng ngóng, nó vô tình chạm vào thi thể nọ khiến thi thể đó phải bật ngã qua một bên.
Coong...
Tiếng chạm giữa thi thể nọ và nền đá cứ ngân vang khiến Cơ Thạch phải nghĩ đó là thi thể của một đồng nhân, không phải của người bình thường đã chết cứng!
Sợ mạo phạm đến vong linh người đã chết, Cơ Thạch vội đưa tay đỡ thi thể nọ ngồi lại nguyên vị!
Toàn thân của thi thể nọ cũng giá lạnh, chẳng khác nào cái lạnh của ngọn sáo. Tuy nhiên, Cơ Thạch nghĩ nếu nó một lần nữa rụt tay về ắt sẽ khiến thi thể nọ phải ngã thêm một lần nữa, và đó sẽ là điều mạo phạm khó thể tha thứ! Vì thế nó cố chịu đựng!
Hai tay bị cái lạnh truyền vào cứ như bị bỏng lửa và Cơ Thạch phải kinh hoảng khi nhìn thấy hai lòng bàn tay do tiếp xúc lâu với thi thể giá lạnh đã bắt đầu đỏ ửng.
Cũng với tư thế nhìn xuống như vậy, Cơ Thạch chợt nhìn thấy ngay bên dưới nền đá, cạnh nơi thi thể nó vừa bật ngã có một dòng chữ: “Nghịch đồ đáng chết!”.
Dòng chữ quá ngắn, nội dung quá cô đọng khiến Cơ Thạch cảm thấy khó hiểu.
Định tâm tìm hiểu minh bạch điều này, Cơ Thạch bỗng kêu thất thanh :
- Ôi chao! Nóng! Sao khắp người lại nóng như thế này? Nguy tai! Không lẽ đã đến lúc Hủ Thi độc phát tác?
Cả kinh và nhất là sợ việc rửa oan cho phụ thân sẽ bị hỏng Cơ Thạch chộp nhanh ngọn sáo. Và cũng nhanh như vậy, Cơ Thạch quay đầu chạy trở lại!
Nhưng...
Huỵch!
Sức nóng đang hiện hữu khắp người đã bất ngờ quật Cơ Thạch ngã xuống.
Càng thêm hoảng loạn, biết sinh mạng khó thể chi trì lâu, Cơ Thạch càng cuống cuồng dùng tứ chi bò trở ra!
Đến chỗ có lối rẽ trong lúc hoang mang, Cơ Thạch không biết phải rẽ về phía nào để đi trở ra Lang Nha Động!
Kinh hoảng, nó cố mở miệng gào to :
- Tiền bối! Tiểu sinh đã lấy được ngọn sáo rồi! Tiểu sinh đang bị...
Ở mé hữu của Cơ Thạch bỗng có tiếng gọi giật giọng của nhân vật nọ :
- Nếu lấy được rồi sao ngươi không nhanh chân đem đến đây cho ta?
Biết mé hữu là mé dẫn ra ngoài, Cơ Thạch vội chuyển hướng.
Nhưng sức nóng càng lúc càng bộc phát dữ dột khiến Cơ Thạch có cảm tưởng sắp phải chết đến nơi! Nó hốt hoảng gào to hơn :
- Tiểu sinh đang bị độc phát, không thể đi trở ra!
Lập tức, nhân vật nọ lớn tiếng thúc giục :
- Đi không được thì bò ra! Nhanh lên!
Cơ Thạch càng gào :
- Tiểu sinh đã kiệt sức rồi! Không thể...
- Hãy ném ra! Ngươi hãy ném ra! Nhanh lên...
Vì muốn nỗi oan của phụ thân sớm được phơi bày, hoàn toàn không vì lời thúc giục nôn nóng của nhân vật kia, Cơ Thạch tận lực ném ra:
Coong...
Cạch cạch cạch...
Dù Cơ Thạch ném không xa nhưng như vậy là quá đủ cho nhân vật nọ.
Và Cơ Thạch biết ý nguyện của nhân vật nọ đã đạt qua tràng cười đắc ý vọng vào :
- Ha... Ha... Ha...! Rốt cuộc Tưởng Hồng Nhu ta cũng có được Cửu Âm sáo! Linh Hàn Khí sẽ bị giải trừ! Lão cẩu ơi lão cẩu! Lão dù chết vẫn không thể ngờ Linh Hàn Khí của lão đã vô tình giúp Cửu Âm sáo của ta đạt mức uy lực thượng thừa! Ha... ha...
Tiếng cười của Tưởng Hồng Nhu, là nhân vật nọ vừa tự xưng, là tiếng cười được phổ đầy nội lực, khiến Cơ Thạch dù còn cách xa ngoài mười trượng vẫn bị long đầu và choáng tai! Nội thể của Cơ Thạch càng thêm vật vờ như người chưa quen sóng nước đang bị bão táp vập vùi!
Với thể trạng như thế, Cơ Thạch vì mất phương hướng bỗng bò loạn!
Hoặc nó đã bò sai hướng, hoặc nó bò nhưng ngỡ là không bò, Cơ Thạch có cảm nhận đường bò ra Lang Nha Động sao lại xa tít tắp!
Để tin chắc là nó đang cố dịch chuyển, Cơ Thạch vừa bò vừa thầm đếm :
- “Một... hai... ba...! Được nửa trượng rồi. Chỉ còn hơn chín trượng nữa, cố lên nào! Một... hai... ba... ”.
Không khí quanh nó đang nóng dần và nó vẫn không hề hay biết.
Hoặc có biết đi nữa Cơ Thạch lại nghĩ đó là do sức nóng toát ra từ bên trong cơ thể nó, làm cho có cảm nhận xung quanh nó đang tiết trời hạ.
Nó vẫn bò.
Và khi cái nóng đã tăng đến mức độ không thể chịu nổi, Cơ Thạch buộc phải dừng lại và đưa tay gạt những dòng mồ hôi đang thay nhau chảy xuống làm thị tuyến phải mờ đi, khung cảnh trước mặt bỗng đập vào mắt nó!
Cơ Thạch thất kinh :
- Ô hay! Hình thể của Lang Nha Động sao lại thấy đổi? Chao ôi! Ta đã bò sai hướng rồi? Phải chăng đây là lối rẽ bên hữu, lão kia từng dặn ta đừng bao giờ khinh suất đi vào?
Mười phần đủ mười là như vậy! Vì nếu ở trong cùng Lang Nha Động chỉ có duy nhất hai lối rẽ và một trong hai lối đó, như Cơ Thạch đã đi vào, chính là nơi có khí lạnh toát ra từ Hàn đầm! Và bây giờ thay vì Cơ Thạch nhìn thấy những khối đá thiên hình vạn trạng ngoi là Lang Nha Động, đó là lối nó phải bò trở ra, trước mặt nó là một ao nước đang sôi sùng sục! Điều đó chứng tỏ nó đã bò sai hướng, nó đã vô tình bò nhầm vào lối rẽ bên hữu nơi có khung cảnh mà nó chưa nhìn thấy bao giờ!
Biết là nhầm và biết nó sắp phải đối dầu với những hậu quả khôn lường như Tưởng Hồng Nhu thoạt đầu đã cảnh báo, Cơ Thạch vội vã bò lui!
Tuy nhiên cơ thể của nó hầu như đã bị vắt kiệt mọi sức lực, dưới sức nóng kinh hoàng! Cơ Thạch muốn bò lui nhưng lực bất tòng tâm.
Mục quang cua Cơ Thạch mờ dần, trong khi đó nhiệt khí ở bên ngoài lẫn ở bên trong nội thể càng lúc càng làm cho Cơ Thạch thêm khó chịu. Cơ Thạch cố vận dụng tứ chi.
Cuối cùng Cơ Thạch cũng khiến tứ chi động đậy! Nhưng lúc này hầu như vô thức đã ngự trị khắp tâm trí Cơ Thạch. Nó không biết đang làm những gì và những việc làm đó sẽ đưa đến những hậu quả ra sao. Nó chỉ biết vận dụng tứ chi theo bản năng. Và nó cứ vận dụng như thế cho đến lúc hoàn toàn ngất lịm...
Danh sách chương