"Im miệng." Quả Quả quát lớn, khiến cho Hạ Tiêu Tư giật mình im bặt, Vô Tâm bên cạnh có chút kinh sợ.

"Mọi vật tồn tại trên thế gian này đều có giá trị riêng của nó. Ví dụ như lúa, ngô, khoai, sắn dùng để làm lương thực. Cá, heo, gà, vịt dùng để làm thức ăn cho con người. Ngựa dùng để cưỡi hay kéo xe, trâu, bò dùng để cày ruộng. Đàn dùng để gảy, giấy, bút mực dùng để viết,... Đến con người cũng thế, có người khỏe to con, họ sẽ theo gia quân đội, người đa mưu túc trí sẽ làm quân sư,... Còn một thứ đặc biệt quan trọng nữa đó là thảo dược dùng để chữa bệnh, cứu sống con người." Quả Quả nới lỏng tay, chân thành, nhã nhặn nói.

"Lão là một loại thảo dược, đương nhiên ý nghĩa thiên liêng về việc lão tồn tại là vì những người bệnh cần đến lão. Hiện tại đệ đệ của ta đang trúng phải độc của Bách Cửu, ta bất đắc dĩ phải tìm tới lão. Lão giúp đệ ấy một lần có được không?" Quả Quả khi nhắc đến Lôi Vô Kiệt, ánh mắt lại lộ rõ sự lo lắng, buồn bã và áy náy.

"Ta chỉ có một cái mạng, đương nhiên là chỉ có thể giúp hắn một lần. Làm sao giúp đến lần thứ hai được?" Hạ Tiêu Tư cười khổ.

"Nhưng nếu lão đồng ý giúp thì đệ ấy sẽ không chết." Quả Quả thuyết phục.

"Nếu giúp hắn thì ta sẽ chết. Như vậy xem như một mạng đổi một mạng." Lão Sơn Hoa không thể đồng ý.

"Sống ở kiếp này là để hoàn thành sứ mệnh kiếp này. Bây giờ sứ mệnh của lão đang ở trước mắt. Lão lại không dám đối mặt mà muốn bỏ chạy. Lão có biết sứ mệnh ấy cao đẹp đến dường nào không? Đệ ấy chỉ mới 16 tuổi, còn rất trẻ, còn rất nhiều sứ mệnh phía trước còn đang chờ đệ ấy hoàn thành. Nếu lão đồng ý giúp thì sứ mệnh của lão đã hoàn thành rồi. Đệ ấy sẽ là người nối tiếp sinh mạng của lão ở kiếp này. Cũng xem như lão chưa từng biến mất khỏi thế gian này. Chưa hết, sau khi hoàn thành sứ mệnh kiếp này thì lão sẽ được hóa kiếp và có cuộc sống mới ở kiếp sau. Như vậy không tốt sao?" Quả Quả trầm trầm bổng bổng nói.

"Nếu như vì cứu đệ đệ đó mà bắt cô phải hi sinh tính mạng mình, cô có nguyện ý không?" Hạ Tiêu Tư thử hỏi.

"Ta nguyện ý." Quả Quả không cần suy nghĩ, trả lời ngay tức khắc.

"Tại sao?" Sơn Hoa hỏi.

"Ta không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mà không ra tay cứu chữa, dù ta biết hay không biết cách chữa, cũng sẽ cứu. Chỉ cần có một chút hi vọng nhỏ nhoi thì ta cũng không từ bỏ. Huống hồ gì đệ ấy lại vì ta mà thành ra như vậy." Quả Quả ánh mắt sáng rực, hơn cả ánh trăng đêm nay.

"Ta vẫn còn một vài thắc mắc, tại sao lại đi về phía nam?" Hạ Tiêu Tư nghiên nghiên đầu.

"Đó là đặc trưng của loài, trên thế gian có nhiều chuyện thật không thể giải thích cặn kẽ được. Nếu như lão đi về hướng bắc mà không phải hướng nam thì lúc đó lão cũng sẽ hỏi tại sao lại là hướng bắc? Không đúng sao?" Quả Quả giải thích.

"Lão sống lâu như vậy thật ra là để tìm kiếm ý nghĩa của bản thân. Bây giờ điều lão muốn biết, lão cũng đã biết, lão vẫn chưa toại nguyện?" Quả Quả buồn buồn trong giọng.

"Tại sao cô lại nói nhiều thứ với ta như vậy?" Lão Sơn Hoa lại nhìn Quả Quả hỏi.

"Vì ta muốn lão vui vẻ mà ra đi, trong lòng không còn vướng bận, có như vậy ta mới yên lòng." Quả Quả cười nhẹ.

"Đúng là hảo cô nương." Hạ Tiêu Tư cười vui vẻ khen, rồi lại nói tiếp: "Ta theo cô về."

"Ta đã sống lâu như vậy rồi. Cũng đã ngán đến tận cổ rồi. Có lẽ nên đi tìm một cuộc sống mới như cô nói." Lão Sơn Hoa vẻ mặt bất cần.

"Cảm tạ lão. Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư." Quả Quả vui mừng khôn xiết, trong lòng nàng thật sự được nhẹ nhỏm một chút.

"Bạch Quả ta thật sự không biết lấy gì để đền đáp ơn đức của lão. Mong lão hãy nhận của ta một lạy." Quả Quả vội đặt Hạ Tiêu Tư xuống đất, vội hành lễ nhưng đã bị lão nhân sâm ấy ngăn lại:

"Không cần." Dừng một chút lại tiếp. "Nhờ có cô mà ta giác ngộ ra nhiều thứ, đó cũng xem như là một sự đền đáp quý báu nhất rồi."

"Cảm tạ lão." Quả Quả vẫn không giấu được sự mừng rỡ. Hạ Tiêu Tư lại nhảy vào lòng bàn tay cho Quả Quả mang đi.

Vô Tâm hắn nãy giờ ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ nữ tử này, một chi tiết, một biểu cảm hay một câu nói hắn cũng không bỏ sót. Gặp được nàng, quen biết nàng, chính là may mắn nhất cuộc đời này của hắn. Hắn thật sự hi vọng tính cách này, con người này mãi mãi sẽ không vì bất kỳ điều gì mà thay đổi. Nếu ai đó làm cho nàng biến chất, hắn là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.

"Đi thôi. Chúng ta đi đến chỗ Bán Lệ Yên Tử Thanh." Quả Quả vẫn vui vẻ xoay người qua Vô Tâm, nắm lấy vạt tay áo của hắn.

Quả Quả thấy Vô Tâm cứ ngẩn ngơ liền giật giật tay áo hắn, hỏi. "Ngươi sao vậy?"

"Không có gì." Vô Tâm thôi miên man suy nghĩ.

"Cô nói xem Bán Lệ Yên Tử Thanh đó là cái quái gì nữa?" Vô Tâm ôm lấy Quả Quả phi lên không trung, nhìn qua mặt nàng hỏi.

"Lần này phải trông cậy vào ngươi rồi." Quả Quả đáp lại ánh mắt hắn.

"Ta?" Vô Tâm cười khổ.

Tiêu Sắt đứng trước sân, mắt ngước nhìn bầu trời đêm, có rất nhiều vì sao lấp lánh, sao hôm nay cũng giống như sao hôm qua, nhưng mọi chuyện hôm nay lại không giống như hôm qua. Cũng đúng nếu mỗi ngày đều lặp lại các sự việc giống nhau như vậy không phải sẽ chán lắm sao, đau khổ lắm hay sao? Chợt trong màn đêm xuất hiện hai nhân ảnh quen thuộc.

"Về rồi sao?" Tiêu Sắt bước tới chỗ Vô Tâm tiếp đất.

"Ngươi sao lại ra ngoài này, không phải bảo ngươi trông chừng đệ ấy giúp ta sao?" Quả Quả cả giận khi thấy Tiêu Sắt bỏ lại Lôi Vô Kiệt một mình trong trà quán.

"Cứ ngồi nhìn hắn như vậy, làm ta chán chết. Dù sao hắn trúng độc như vậy không thể tự mình đứng dậy bỏ chạy được, cần gì ta phải trông." Tiêu Sắt quay người sang hướng khác, nói ra những lời này, nghe không thật tí nào.

"Khẩu thị tâm phi." Vô Tâm lên tiếng.

"Ta đã kiếm sẵn củi, nhóm sẵn lửa, nấu sẵn nước chờ cô về." Tiêu Sắt nhìn vào trá quán, nhẹ nhàng phát ra.

"Giỏi lắm, Tiêu Sắt. Xem ra ngươi cũng không tệ nha." Quả Quả khi nghe câu trước của hắn đúng là trong lòng có chút giận dỗi, nhưng nghe được câu sau, thì xem ra hắn đúng là "khẩu thị tâm phi" như Vô Tâm đã nói, liền vui vẻ, khen ngợi hắn.

"Ta chỉ có thể giúp được nhiêu đây thôi." Tiêu Sắt điềm đạm nói.

"Hai người thế nào? Có tìm được 3 loại thảo dược đó không?" Tiêu Sắt vào vấn đề chính.

"Đương nhiên là phải được rồi. Nhanh vào sắc thuốc cho Lôi Vô Kiệt." Quả Quả tươi cười, hai tay nắm lấy hai vạt áo của hai tên đứng cạnh lôi vào trong trà quán.

"Thuốc đã sắc xong rồi, có thể cho Lôi Vô Kiệt uống được rồi chứ?" Tiêu Sắt vừa chắc thuốc ra chén vừa nhìn về Quả Quả đang ngồi bên cạnh, hỏi.

"Vẫn còn thiếu một thứ quan trọng." Quả Quả lạnh nhạt vừa nói vừa cầm một chén sứ cũ kỹ, dùng lực ném xuống đất.

"Xoảng."

Chén sứ vỡ ra từng mãnh. Quả Quả ngồi xuống nhặt lên một mãnh sắc nhất.

"Không lẽ cô định..." Vô Tâm và Tiêu Sắt chau mày nhìn mãnh vỡ Quả Quả đang cầm trên tay ngầm hiểu ý định của nàng.

"Đúng vậy. Dùng máu làm thuốc dẫn." Quả Quả bình thản nói ra. Vừa dứt lời nàng không do dự, dùng mãnh vỡ cắt vào lòng bàn tay trái một vết sâu dài, xiết chặt tay cho máu nhỏ xuống chén thuốc bên dưới từng giọt, từng giọt... Nhìn những giọt máu đỏ tươi lặng lẻ rơi xuống, không khỏi khiến người khác đau lòng xót dạ.

"Cô vì cái gì mà liều mạng như vậy?" Tiêu Sắt nắm lấy cánh tay đang chảy máu của Quả Quả, trong mắt có ánh lửa mà gắt. Vô Tâm nhắm mắt quay đi.

"Vì đệ ấy gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Vì đệ ấy bị thương là vì ta. Vì đệ ấy luôn đối tốt với ta. Bao nhiêu đó chưa đủ sao?" Quả Quả sắc mặt cương trực, nói ra một tràng. "Chỉ mất một tí máu này đây, không thể chết được đâu. Càng không thể so với tính mạng quý báu của đệ ấy."

"Cô đó. Thật không biết dùng từ gì để diễn tả con người cô." Tiêu Sắt liền lấy khăn tay mình, nhẹ nhàng băng bó lại vết thương cho Quả Quả. Đến lúc cột khăn lại, Tiêu Sắt siết chặt, Quả Quả liền la lên một tiếng:

"Đau."

"Còn biết đau." Tiêu Sắt băng bó xong, lại hất tay Quả Quả ra, liếc.

Vô Tâm lúc này, đi đến, lấy chén thuốc đã đổi màu trong suốt như nước, đi đến bên giường, đỡ cho Lôi Vô Kiệt uống. Quả Quả và Tiêu Sắt đi đến bên kia giường, lo lắng nhìn Lôi Vô Kiệt xem biểu hiện của hắn thế nào, thuốc có hiệu nghiệm không. Vừa uống được vài ngụm thuốc, sắc mặt Lôi Vô Kiệt đã đỡ hơn trông thấy, vết thương không còn chuyển màu liên tục nữa, mồ hôi cũng vơi đi ít nhiều, thân nhiệt cũng bớt nóng hơn. Thuốc này của Quả Quả, thật là có công hiệu, không uổng công Vô Tâm và Quả Quả chịu không ít cực khổ đi tìm những thảo dược khó chiều này.

"Tốt quá rồi. Độc tính đã giảm rồi." Quả Quả mừng rỡ vỗ vỗ vai Tiêu Sắt. Vô Tâm, Tiêu Sắt cũng vui mừng ra mặt khi thấy Lôi Vô Kiệt đã khá hơn một chút.

"Để đệ ấy nghỉ ngơi một lát có thể sẽ tỉnh lại, khôi phục thần trí bình thường nhưng sức lực thì không thể phục hồi nhiều được, vẫn là cần thuốc giải của Bách Cơ." Quả Quả lại bùi ngùi.

Vô Tâm cho Lôi Vô Kiệt nằm xuống.

"Nữ nhân như cô thật không thể xem nhẹ." Tiêu Sắt liếc nhìn Quả Quả ca ngợi.

"Đây không phải công lao của một mình ta, Vô Tâm cũng chịu nhiều ấm ức, khổ cực." Quả Quả nhìn đến Vô Tâm ánh mắt thương xót hắn.

"Ấm ức?" Tiêu Sắt tò mò.

"Không nói với ngươi nữa." Quả Quả bỏ qua Tiêu Sắt chạy đến chỗ Vô Tâm đang đứng, hỏi: "Vô Tâm ngươi lát nữa định đấu với Bách Cơ thế nào?"

Vô Tâm trầm tư im lặng không trả lời.

"Vẫn chưa có đối sách." Thấy sắc mặt Vô Tâm như vậy, Quả Quả chỉ buộc miệng nói ra.

"Lát nữa một mình ta đi. Đây là nợ ta phải trả cho bà ấy." Vô Tâm chợt lên tiếng, chất giọng nặng trĩu.

"Vô Tâm ngươi đang nói nhảm cái gì đó. Ngươi muốn chết." Quả Quả không thể chấp nhận được suy tính của Vô Tâm.

"Lúc đầu đáng lẽ ta không nên kéo các người vào chuyện này." Vô Tâm thở dài.

"Bây giờ ngươi có nói gì không phải cũng muộn rồi sao. Chúng ta đã đi chung một con thuyền. Phải cùng tiến cùng lùi." Tiêu Sắt tay long trong áo ánh mắt quả quyết nhìn thẳng Vô Tâm.

"Tiêu Sắt nói đúng đó. Phía trước chúng ta đang gặp phải con sóng dữ. Ngươi lại muốn một mình đương đầu, ngươi thật không xem chúng ta là bằng hữu sao?" Quả Quả tiếp lời.

"Bằng hữu?" Vô Tâm chợt sửng người, nhìn bọn họ đăm đăm.

"Đúng vậy. Có chết thì cùng chết. Ta không sợ." Quả Quả nhất mực khảng khái.

"Lát nữa, ta cùng ngươi đi đến gặp Bách Cơ." Quả Quả kiên quyết theo đến cùng.

"Không được, cô không biết võ công, càng không phải là đối thủ của Bách Cơ." Vô Tâm đinh ninh phản đối.

"Nếu ngươi đi một mình sẽ chết chắc đó. Hay là ngươi dạy ta một ít công phu. Ta đi cùng ngươi, tùy cơ ứng biến, có thêm một người giúp cũng tốt hơn một mình đơn độc." Quả Quả khuyên can.

"Ta không thể giúp được gì cho hai người. Mong là thứ này có thể giúp được. Tặng cho cô." Tiêu Sắt cầm trong tay một thanh đoản chùy đen huyền, đưa đến trước mặt Quả Quả.

"Đẹp quá nha." Quả Quả nhận lấy, đưa lên tầm mắt ngắm nghía. Vô Tâm cũng tiện thể nhìn đến đoản chùy đó. Vô Tâm có chút bất ngờ liền cầm lấy nó từ tay Quả Quả quan sát cẩn thận.

"Tiêu Sắt ngươi còn giấu bao nhiêu bảo bối trong người. Mau lấy ra hết đi." Quả Quả chợt có ý trêu ghẹo Tiêu Sắt.

"Không có. Chỉ có duy nhất thứ này để phòng thân thôi." Tiêu Sắt chậm rãi nói.

"Thật không?" Quả Quả nhây hỏi.

"Thật." Tiêu Sắt khẳng định.

"Phải kiểm tra mới biết được." Quả Quả liền chạy về bên cạnh hắn, giơ tay định xét người, nào ngờ bị Tiêu Sắt một bàn tay ôm chặt cả gương mặt nhỏ bé của nàng, không có đẩy nàng ra chỉ là dùng một lực đủ để ngăn nàng đến gần hắn hơn, không cho nàng chạm tới người hắn. Khiến cho nàng hai tay vươn ra, bương quào, cố gắng mấy cũng không thực hiện được ý đồ của mình.

"Định thừa cơ lợi dụng ta?" Tiêu Sắt hoan hỉ nói trúng tim đen của Quả Quả.

"Đoản chùy được làm bằng gỗ cây Hắc Mộc ngàn năm, cứng hơn cả sắt đá, quý hơn cả ngọc ngà châu báu. Có nhiều tiền cũng khó mà mua được. Xem ra thân phận của ngươi cũng không tầm thường đâu nhỉ. Gọi ngươi một tiếng Vương gia cũng không quá ah." Vô Tâm ánh mắt chuyển từ thanh đoản chùy đến Tiêu Sắt với một tia đắc chí như vừa phát hiện ra một chuyện gì đó rất thú vị.

"Là ta may mắn, mua được ở Chợ Đen." Tiêu Sắt nhanh chóng buông tay, bình nhiên phủ nhận.

"Tiêu Sắt mà là vương gia gì đó như ngươi nói. Thì chắc ta cũng là Vĩnh An Vương Phi rồi. Ngươi không thấy có gì đúng sai sai sao?" Quả Quả không giỡn nữa, vội vàng nói đỡ cho Tiêu Sắt.

"Cũng đúng ah..." Vô Tâm giả vờ ngốc nghếch.

"Được rồi, không nhiều lời nữa, ngươi mau dạy ta một ít võ công đi." Quả Quả đánh lạc hướng, kéo Vô Tâm ra cửa. Tiêu Sắt cũng từ tốn bước ra hóng chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện