"Quạc.. Quạc... Quạc...!!!"

Tiếng quạ kêu vang vọng trong đêm.

Bốn nhân ảnh thấp thoáng, ẩn hiện trong đêm tối. Lần lượt là bạch y, hồng y, lam y và lục y.

Lôi Vô Kiệt đi bên cạnh Quả Quả. Từ lúc thấy Diêu Cổ Tịch Triều nằm lăn lốc trên đất, trong lòng vẫn luôn khó hiểu, hắn nhất định phải hỏi cho rõ. "Quả Quả tỷ, tại sao Diêu Cổ Tịch Triều lại phải nghe theo lời tỷ vậy?"

"Thật ra ấn ký Thần Chủ này đối với Vu tộc giống như một loại khế ước chết. Hôm đó Lam mỹ nam có nói, từ đời Cổ chủ thứ ba ấn ký này đã được tạo thành. Họ dùng chính máu của cả Vu tộc hòa với máu của một loài chim cổ A Nhai Sĩ Tước là thần hộ mệnh của Vu tộc để tạo ra một loại mực đỏ chu sa. Dùng mực này vẽ thành ấn ký ký kết khế ước. Có thể nói người được vẽ ấn ký này sẽ trở thành chủ nhân của cả Vu tộc. Chỉ cần người chảy dòng máu của Vu tộc trong huyết quản thì họ sẽ trở thành nô lệ của người đó."

Quả Quả vừa tung tăng bước đi vừa ôn tồn giải thích.

"Kể từ lúc ta được vẽ ấn ký vào lòng bàn tay, thì tất cả mọi người trong Vu tộc cũng đã tự động xuất hiện một ấn ký khác trên ngực trái. Khế ước lúc này chính thức được xác lập. Ấn ký trên ngực trái của họ tượng trưng cho sự trung thành tuyệt đối. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, dù là chết cũng không được phép từ nan. Nếu dám kháng nghị sẽ bị ấn ký đó cưỡng chế làm theo. Nếu vẫn quyết chí chống trả thì sẽ bị chính ấn ký trên ngực trái đó thiêu cháy, tan thành tro bụi. Thế nên Diêu Cổ Tịch Triều không thể không làm theo lời ta."

"Làm sao cô biết ấn ký trên ngực trái? Có phải là cô đã từng nhìn qua rồi đúng không?" Tiêu Sắt nhạy cảm bỗng dừng lại, cánh môi cáu gắt rung lên.

"Đúng là từng thấy qua một chút!" Quả Quả đắc chí, hí hửng cười tà mị.

Vô Tâm, Tiêu Sắt, chân mày chợt nhíu lại. Tiêu Sắt không nhẫn được, liền oán giận hỏi tiếp, "Nói! Có phải là Sùng Lam không? Ngoài thấy ra cô còn làm gì khác nữa không?"

"Ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngoài thấy ra ta thậm chí còn sờ qua rồi! Đúng là rất săn chắc, rất thích ah!" Quả Quả vụt bỏ chạy rồi hoan hỉ mấp máy cánh môi, quay lại trêu ghẹo Tiêu Sắt. Nàng thật muốn chọc điên Tiêu Sắt mà!

"Cô??? Đúng là tự tìm chết!" Tiêu Sắt nộ khí cuộn trào, hắn liền nhanh chân chạy đuổi theo phía sau Quả Quả, toang bắt nàng lại rồi dạy dỗ cho nữ tử to gan, háo sắc này một trận! Quả là không thể rời xa nàng một bước nào, nếu không nàng sẽ mặc sức mà nổi loạn.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng không thể để hai người bọn họ bỏ lại quá xa, nên cũng co chân chạy theo. Từng bước chân in trên đất hình như cũng còn vương lại một chút khí tức.

Một lát sau, cả bốn người đuổi đến một khách trạm.

"Có ai không?" Lôi Vô Kiệt trước khi mở cửa đi vào, đã lịch sự mở lời, chào hỏi một tiếng.

Không có ai đáp lại, hắn đành mở cửa cổng đi vào, rồi nhảy nhanh qua khỏi sân, chạy thẳng đến cửa nhà. Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt cũng lần lượt đi vào trong sân.

"Ngươi còn nói không lạc đường?" Tiêu Sắt hai tay ôm trước ngực, hắn nhìn lên biển hiệu bằng vải, được treo trên cây, gió thổi khẽ bay bay. Hắn không hề nổi cáu mà chỉ quay sang chất vấn Vô Tâm. "Đây rõ ràng là khách sạn của Bắc Ly. Chúng ta lại vòng về đầu đường rồi hả?"

"Đường có thể đi sai. Nhưng phương hướng chắn chắc không sai. Chúng ta vẫn luôn đi về hướng Tây. Sao có thể quay về Bắc Ly được?" Vô Tâm nhìn lên bầu trời đã sập tối, hắn vẫn cố cãi bướng.

"Yên tâm ah! Đường nào cũng về La Mã hết cả thôi." Quả Quả kéo Tiêu Sắt đi đến một bộ bàn ghế được đặt sẵn trong sân, ấn vai hắn ngồi xuống ghế, vô tư nói.

"Lại nói điên cái gì?" Tiêu Sắt hai tay vẫn ôm trước ngực, ngước nhìn Quả Quả, chau mày mắng nhẹ một tiếng.

"Ý ta là đi đường nào rồi cũng sẽ đến nơi cần đến thôi." Quả Quả ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt, vui vẻ giải đáp.

"Trong này hình như không có ai." Lôi Vô Kiệt nheo một mắt nhìn vào khe cửa, rồi đẩy cửa. Bụi từ trên cửa rơi trúng đầu hắn. Hắn liền phủi phủi chúng đi mà chưa bước vào nhà.

Vô Tâm bước lên mấy bậc thang, đẩy một bên cánh cửa mở rộng ra, nhìn chung quanh ngôi nhà, một mớ đồ đạc ngỗn ngang, phũ đầy bụi cát.

"Nơi này quá vắng người. Sao lại có một khách sạn?" Vô Tâm đi sâu vào nhà, mắt vẫn đảo quanh, trong lòng nghi hoặc, nhẹ cất lời.

"Bởi vậy mới hoang phế đó." Lôi Vô Kiệt ở phía sau, nói chen vào. Đột nhiên có một con chuột thì một chiếc bình chạy ra, làm hắn giật mình co người hoảng sợ.

Ở bên ngoài, Tiêu Sắt nhìn lên những đám mây xám xịt, thỉnh thoảng có những đường sét lóe sáng, miệng không tự chủ cảm thán, "Sắp mưa rồi sao?"

"Ngươi không thấy hay sao, còn hỏi cơ?" Quả Quả ngồi nghiêng người, một tay đặt trên bàn, chống đỡ thái dương, nhìn Tiêu Sắt, vẻ mặt có chút bất lực, phán.

Tiêu Sắt vốn định quay lại cãi với Quả Quả vài câu. Nhưng hắn chợt cảm nhận được một chút khác thường ở chỗ mà tay hắn vừa đặt xuống bàn, hắn liền giở tay lên xem thử, sửng sờ một chút. "Đây là..."

"Ký hiệu của sư phụ ngươi. Bách Hiểu Sinh!" Quả Quả thở dài, lười biếng đáp.

"Cô???" Tiêu Sắt nhịn không được, quay quắt sang. Ký hiệu của sư phụ hắn không lẽ hắn không biết? Mà nàng lại ngồi đó nhắc tuồng như thể hắn quên rồi nên cần phải nhờ đến sự trợ giúp của nàng? Đã vậy còn chưng ra bộ mặt đáng ghét hết sức. Không chọc người ta bực nhưng nhìn thấy cái bản mặt này cũng phải tức điên lên.

"Ta kín miệng lắm sẽ không nói ra đâu." Quả Quả tay vẫn đỡ thái dương, nhìn Tiêu Sắt cười một cái, rồi đặt ngón cái và ngón trỏ tay kia chụm lại ngang miệng, kéo khóa lại.

"Rầm!"

Tiếng sấm rền vang.

Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn lên. Bàn tay bất giác siết chặt lại. Quả Quả ở bên cạnh nghe rõ tiếng các khớp tay khít lại với nhau. Tiêu Sắt cúi đầu suy tư.

"Nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó sao?" Quả Quả tiến sát đến gần Tiêu Sắt, đoán mò.

Tiêu Sắt không thèm đoái hoài gì đến Quả Quả, hắn vẫn trầm mặc, ảm đạm suy tư như vậy.

"Ta thấy có gì đó không ổn." Vô Tâm ở trong nhà, cứ đi tới đi lui dò xét. Hắn gặp bao nhiêu chuyện nên bây giờ tâm lý có chút nhạy cảm rồi. "Chúng ta nhanh chóng lên đường thì hơn."

Vô Tâm bàn tay đặt trên một vách gỗ, vừa đi vừa sờ dài theo nó. Đột nhiên hắn dừng lại, khi phát hiện một ký hiệu giống hệt với cái ở bên ngoài mà Tiêu Sắt và Quả Quả đã thấy. Vô Tâm liếc mắt về phía Tiêu Sắt, khóe môi nhẹ cong một chút. "Bách Hiểu Sinh?"

Trùng hợp thay, cảnh tượng đêm nay chẳng khác gì đêm hôm đó.

Sấm chớp vang dội, trời mưa như trút nước. Một chiếc xe ngựa đơn độc lao nhanh giữa đêm giông bão, nước văng tung tóe. Một thân người cao lớn bí ẩn đang chậm rãi bước về phía xe ngựa đang chạy đến, chắn ở trước đó một khoảng.

Phu xe đội nón là rộng vành nhưng mưa to vẫn không thể nào chắn được những hạt mưa như trút nước. Một tay vội lau đi nước mưa đẫm trên trán, tay còn lại vung roi thúc vào mông ngựa, khiến nó chạy điên cuồng hơn. Hắn mắng một tiếng: "Trời tối, mưa lớn như vậy, chắc là gặp quỷ rồi!"

Sau đó hắn bỗng nhiên siết dây cương lại, bởi vì hắn chợt thấy loáng thoáng nhân ảnh ẩn hiển trong ánh sét, mưa bão. Tựa như thật là gặp phải quỷ.

Cả người áo khoác đen thật dài, đội trên đầu một cái nón lá to lớn, thân hình to lớn dị thường, hắn cầm trong tay một chuôi kiếm thật lớn, nước mưa gõ vào thân kiếm, lóng lánh một đạo quang nguy hiểm.

"Ai?" Phu xe nổi giận gầm lên một tiếng.

Một vị thiếu niên ngồi trong xe, vì bị dừng đột ngột nên mở lên đôi mắt nâu xinh đẹp.

Hắc y cầm kiếm cũng không nói lời nào, cứ từng bước từng bước đi về phía trước.

Phu xe trong lòng hoảng hốt, bên ngoài chợt chắn trước cửa xe, tư thế phòng thủ sẵn sàng rút kiếm đánh trả. Nhưng kiếm chưa kịp rút, một kiếm khí từ xa kích tới, xông thẳng vào bên trong xe. Thiếu niên tử y liền trong nháy mắt cầm côn cản lại kiếm khí trước mặt.

Nước mưa từ thân kiếm tuột xuống, xen lẫn một màu đỏ máu. Chỉ thấy phía trước xe ngựa, hai con ngựa đã ngã lăn ra đất, máu đổ như thác, màng xe cũng bị cắt đứt một phần. Đầu phu xe cũng nằm lăn lốc trong mặt đất đẫm nước mưa.

"Ngươi là ai?" Người trong xe ngựa rốt cuộc cũng lên tiếng. Là thanh âm của một thiếu niên vô cùng trẻ tuổi.

"Là người đến giết ngươi." Tiếng người cầm kiếm âm trầm, nguy hiểm cất lên.

Người trong xe ngựa trầm mặc, bỗng nhiên, một cây côn xuyên thấu mạc liêm, hướng về phía cầm kiếm người đánh tới, côn thượng phong thanh gào thét, mang vô thượng uy thế. Người cầm kiếm nhấc cự kiếm lên, chợt hướng côn thượng huy đi, một kiếm thế, lại đem cả cái mui xe đánh nát bấy.

Người trong xe ngựa chợt lui về phía sau, rơi vào trong mưa, nước mưa rất nhanh thấm ướt cả vạt áo hắn, hắn cầm côn ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi, trắng nõn tuấn tú, thiên nhân chi tư. Hắn không phải ai khác mà chính là Tiêu Sắt năm mười bảy tuổi.

"Nghe nói ngươi tuổi còn trẻ đã bước vào Tiêu Diêu Thiên Cảnh, xem ra là thật. Liền chết như vậy, thật là đáng tiếc." Hắc y cầm kiếm trầm thấp ngạo mạn.

Tiêu Sắt không lên tiếng đáp, hắn chỉ nhắm hai mắt lại, trong tay nắm chặt trường côn. Tiêu Sắt chợt mở mắt nhảy lên, một côn đánh ra như uy thế như mãnh hổ vồ tới.

Hắc y cầm kiếm cũng không có tiến lùi, chỉ là đứng yên tại chỗ, tay phải dương thẳng mũi kiếm chặn lại trường côn như mãnh thú cũng không thể tiến lên. Hắn nhẹ kích mũi kiếm tới, uy thế mãnh hổ trong giây lát liền tan biến đi. Một cổ chân khí trong nháy mắt kích vào bên trong cơ thể Tiêu Sắt làm cho kinh mạch của hắn như đứt đoạn.

Tiêu Sắt trên mặt trải qua một đạo tử khí, cả trán nổi đầy gân xanh, thần sắc thống khổ, trong tay nắm trường côn rốt cuộc rũ xuống, không thể gượng dậy được.

Nhưng vào lúc này, một người mang mặt nạ dị hợm cưỡi ngựa lao phăng phăng tới. Trong tay cầm một cây trường côn phóng tới. Xuyên thấu tầng tầng nước mưa hướng về phía người cầm kiếm tấn công đến. Là một côn lại lộ ra khí tức hết sức nguy hiểm.

"Dừng tay!"

Người cầm kiếm chỉ đành vung lên cự kiếm tiến lên đón trường côn kia. Một côn, một kiếm, trong đêm mưa bão liền mở ra một trận tư đấu uy mãnh.

Mà Tiêu Sắt nằm trên mặt đất, nước mưa lạnh như băng rơi vào người hắn, hắn không ngừng co quắp, thần sắc càng lúc càng thống khổ, tựa như lập tức muốn chết.

"Lại ngẩn người rồi." Lôi Vô Kiệt nhìn ra, ngó nghiêng ngó dọc chỉ thấy Tiêu Sắt ngồi thừ người một chỗ. Hắn liền cười gian muốn trêu chọc y một vố ra hồn.

Quả Quả hai tay chống cằm, đầu lắc lư mãi mê ngắm nhìn Tiêu Sắt đang ngẩn người ra vì nhớ về ký ức mà hắn thật không muốn nhớ đến nhất. Nên không để ý đến Lôi Vô Kiệt đang định làm trò hù dọa Tiêu Sắt.

Lôi Vô Kiệt nhảy qua khỏi lan can gỗ, đáp nhẹ lên một đầu ghế trống mà Quả Quả đang ngồi, rồi một chân bước sang đầu ghế của Tiêu Sắt. Lôi Vô Kiệt khom người, đưa mặt xuống hí hửng hù một tiếng.

"Tiêu Sắt!"

Nhưng Tiêu Sắt không có tâm trạng để đáp lại trò nghịch của Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt khi thấy Tiêu Sắt mặt không biến sắc liền mất hứng thắc mắc, "Ngươi sao không có chút phản ứng nào vậy? Ngươi đang làm gì vậy?"

"Không có gì." Tiêu Sắt quay mặt đi, trả lời cho qua chuyện.

Lôi Vô Kiệt chợt nhìn thấy một ký hiệu gần bên cạnh tay Tiêu Sắt liền hỏi: "Đây là gì vậy???"

"Tiểu Kiệt nhìn kìa, có con nhện trên vai đệ kìa." Quả Quả gương mặt trở nên nghiêm trọng, vội chỉ vào vai trái của Lôi Vô Kiệt hét toáng lên.

"Nhện!!! Nhện!!!... Ở đâu??? Ở đâu???" Lôi Vô Kiệt hoảng sợ hai tay vội xua lên hai vai túi bụi, nhảy ngay xuống đất thản thốt. Cuối cùng lại không thấy gì, "Không có ah."

"Không có sao? Ban nãy ta thấy một con nhện to lớn đang bò trên vai đệ." Quả Quả vừa nói hai tay vừa minh họa con nhện to lớn đến cỡ nào. Rồi giả vờ gãi đầu khó hiểu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Vậy chắc ta nhìn lầm rồi."

"Quán này đúng là lười biếng, bàn cũng không lau sạch." Vô Tâm từ lúc nào đã đặt tay lên ký hiệu kia, nhẹ lau đi, ký hiệu cũng theo tay hắn liền bị hắn xóa sạch.

Lôi Vô Kiệt bị Quả Quả dọa cho một phen, khiến hắn cũng không nhớ rõ ban nãy đã nhìn thấy cái gì trên bàn.

Vô Tâm ngẩng đầu lên nhìn rồi nói, "Thấy trời cũng sắp tối rồi. Tối nay chúng ta cứ nghỉ lại ở đây đi."

"Hể??? Hòa thượng, vừa rồi không phải ngươi nói quán này xuất hiện đột ngột. Chuyện bất thường tất có quỷ quái, tốt nhất nhanh chóng lên đường sao?" Lôi Vô Kiệt bước nhanh đến đứng giữa Vô Tâm và Tiêu Sắt, biểu lộ một mặt không hiểu, đành phải lên tiếng hỏi rõ.

"Ta đổi ý rồi." Vô Tâm liếc sang Tiêu Sắt, khóe môi cong cong tựa như hơi mỉm cười.

"Quả Quả tỷ, tỷ nói xem?" Lôi Vô Kiệt quay sang nhìn Quả Quả, hỏi ý.

"Ta mệt rồi không muốn đi nữa. Vô Tâm hắn nói sao thì cứ làm vậy đi." Quả Quả nằm dài trên bàn, lười biếng đáp.

"Tiêu Sắt, ngươi thì sao?" Lôi Vô Kiệt ngoảnh về Tiêu Sắt, hỏi hắn.

"Cô ta không đi nổi, hay là cứ nghỉ lại đây một đêm đi. Ta không có ý kiến." Tiêu Sắt mắt nhìn đi sâu vào màn đêm, thanh âm nghe như rất miễn cưỡng.

Vô Tâm cánh môi tà mị khẽ nhếch dường như ngầm đoán được chuyện gì.

Lôi Vô Kiệt đành phải ngoan ngoãn nghe theo ý kiến ba người, không còn nói tới nói lui nữa.

Quả Quả ngáp dài rồi uể oải vươn vai một cái, đi vào trong khách sạn tìm một chỗ êm ái ngả lưng xuống, khép hàng mi lại, nằm ngủ. Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng theo sau vào. Họ cũng như nàng, tìm một chỗ thuận tiện để nghỉ ngơi.

Vô Tâm ngồi tựa lưng vào cột nhà, hai tay chắp trước bụng. Lôi Vô Kiệt nằm trên ghế gỗ, ngủ say sưa. Tiêu Sắt ngồi trên ghế một tay đặt trên bàn, chống đỡ thái dương.

Đã quá nửa đêm, Tiêu Sắt chợt mở mắt, hắn dường như không ngủ, mà chỉ đóng lại hàng mi nghỉ ngơi thư giãn. Hắn đứng lại, nhẹ chân bước lại sạp gỗ nơi Quả Quả đang nằm co người vì lạnh. Tiêu Sắt liền cởi chiếc áo lông ra, ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng đắp lên che phủ cả thân người nhỏ bé của nàng đang nằm nghiêng sang một bên.

Quả Quả an tĩnh nhất có lẽ là lúc ngủ rồi! Lúc này nàng không còn nhí nha nhí nhố, nói nhăng nói cuội suốt cả ngày nữa. Cũng không còn hoạt bát, hiếu động chạy nhảy khắp nơi, giở nhiều trò quỷ để trêu ghẹo mỹ nam. Lúc này nàng chỉ như một con mèo nhỏ lười biếng, nằm ngủ ngon lành không màng thiên nguyệt vân thủy.

Tiêu Sắt liền bị mị lực tiềm ẩn của Quả Quả cuốn hút. Khóe môi hắn bất giác cong nhẹ lên một chút khi nhìn đắm đuối vào gương mặt nhỏ nhỏ trắng trắng kia một lúc liền quên hết thế sự. Thời khắc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, "Không biết gò má nhỏ nhỏ trắng trắng này mềm mềm đến mức nào?"

Tiêu Sắt không tự chủ, ngón trỏ liền đưa đến gần má của Quả Quả, hắn thật muốn chạm vào gò má phúng phính như trẻ nhỏ kia. Nhưng khi tay Tiêu Sắt sắp chạm vào má Quả Quả, nàng lại đột ngột hai tay kéo cổ áo mà Tiêu Sắt đã đắp cho nàng lên cao thêm một chút. Làm cho Tiêu Sắt giật mình, ngại ngùng lúng túng, vội rút tay về ngay.

Những tưởng sẽ bị Quả Quả phát hiện hành động lén lút đó, song Quả Quả lại không mở mắt, cánh môi vui vẻ thì thầm khen ngợi. "Áo lông cáo đúng là có khác. Rất ấm áp!"

Tiêu Sắt một phen khiếp vía. Thì ra Quả Quả vẫn chưa ngủ? Hay là vì hắn đã đánh thức nàng? Dù là thế nào vẫn khiến Tiêu Sắt thẹn thùng, xấu hổ, gương mặt thoáng đỏ lên một chút. Hắn liền đè nén xuống, giả vờ tỏ ra lãnh đạm như mọi khi, nhưng trong lòng không khỏi hoảng hốt. Cũng may không bị Quả Quả phát giác. Nếu như để nàng phát hiện được thì hắn phải giải thích thế nào về hành động đường đột này đây? "Đi gặp sư phụ ngươi đi. Sư phụ ngươi đang đợi ngươi đó!" Quả Quả xua xua tay đuổi. Vẻ mặt như vừa nhớ ra chuyện quan trọng liền dặn dò ngay, nhưng mắt vẫn nhắm chặt không mở. "Àh... nhớ hỏi đường đến Đại Phạn Âm Tự luôn nga!"

"Chuyện gì cũng không giấu nổi cô thì phải?"

Tiêu Sắt ánh mắt có chút kinh ngạc, nhìn Quả Quả vẫn nhắm mắt mà thở dài. Rồi nhẹ nhàng đứng lên, nhẹ nhàng đi ra từ cửa sau.

Quả Quả ở lại, tủm tỉm cười, nàng kéo áo Tiêu Sắt lên, ngửi một chút. Liền vui sướng tột độ nằm lăn lóc, cười như điên, miệng ríu rít không ngừng, nhưng nàng buộc phải nhỏ tiếng để không đánh thức Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt. Giống như là âm thầm vui sướng một mình một góc.

"Mùi của Tiêu Sắt ah! Thơm quá đi! Thơm quá đi!!!"

Tiêu Sắt chưa ra đến cổng, bỗng dừng chân đứng lại, thở dài, nói. "Biết ngay ngươi chưa ngủ mà."

Chỉ thấy bạch y bị gió cuốn lả lướt, Vô Tâm đã ngồi trên mái nhà từ lúc nào, hai chân buông xuống, hỏi tới. "Cái lúc sáng là ký hiệu của Bách Hiểu Sinh trên giang hồ à? Ngươi là đệ tử của ông ta?"

"Xem là vậy đi." Tiêu Sắt trả lời cho qua chuyện.

"Chả trách ngươi biết nhiều chuyện giang hồ như vậy." Vô Tâm hai chân gõ nhẹ vào vách nhà gỗ, cao hứng nói tiếp. "Lão hòa thượng nhà ta cũng từng nhắc với ta, Bách Hiểu Sinh quả thật có một đệ tử họ Tiêu."

"Lo chuyện của ngươi đi." Tiêu Sắt hơi nghiêng đầu về phía sau, bất mãn lên tiếng. "Hòa thượng!"

"Trả lại nguyên văn câu này cho ngươi. Tiêu lão bản!" Vô Tâm chân gác lên mái nhà, vui vẻ bảo. Sau đó, Vô Tâm đứng lên xoay người đi vào bên trong, khe khẽ nhắc nhở, "Nhớ quay lại trước trời sáng đấy nhé!"

"Yên tâm, ta sẽ không để lại thiên hồ cho ngươi đâu!" Tiêu Sắt không có quay đầu nhìn lại nhưng cũng không quên đáp trả.

"Vậy thì tốt!" Vô Tâm tung người nhảy xuống, thanh âm còn đọng lại trong sương đêm.

"Đúng là tên hòa thượng thù dai!" Tiêu Sắt bước đi về phía trước, trong lòng không nhịn được liền mắng một tiếng. "Tà môn ngoại đạo như nhau!"

Vô Tâm sau khi quay lại bên trong khách trạm, liền ngồi xuống, hai tay chắp trước bụng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhưng trong đầu Vô Tâm vẫn còn vướng bận vì câu nói kia của Tiêu Sắt. "Yên tâm, ta sẽ không để lại thiên hồ cho ngươi đâu!"

"Hắn nói, không để lại thiên hồ, đơn giản là muốn nói đến chiếc áo lông đắc giá đó, hay là... còn dụng ý gì khác???"

Nhưng Vô Tâm đột nhiên cảm thấy có chút nằng nặng ở phía bên dưới liền mở mắt nhìn sang. Hắn bất lực thở dài.

"Quả Quả, không được nằm trên đùi ta!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện