Ngọn lửa chậm rãi bén vào đày nồi, tinh hoa trong xương cốt dần dần thẩm thấu ra ngoài hòa vào nước súp, theo thời gian trôi qua nước canh trong veo dần dần trở thành màu trắng sữa, nó đang tích tụ từng giọt tinh hoa từ trong xương cốt...
Nồi canh sôi lên ùng ục, mùi hương thơm nồng không ngừng tràn qua nắp nồi bay khắp phòng, mãi cho đến khi nồi nước đầy được ninh cạn còn một nửa, lúc này hương vị mới là ngon nhát.
Lúc này Triệu Lan Hương mới từ từ cns sợi mỳ, cô kéo kéo rồi đập đập, biến đống bột mì trắng nõn trước mặt thành những sợ mỳ dẻo dai.
Cô còn bỏ thêm cả nấm, mọc nhĩ phơi khô vào cùng, đến khi Triệu Lan Hương nấu xong một nồi mý xương ống, cả căn phòng đều mang mùi hương nồng đậm. Cô múc một bát bê đến phòng Hạ Tùng Bách.
Chưa đến mười hai giờ trưa Tưởng Mỹ Lệ đã đến, vừa bước vào cửa, mùi mỳ thơm nồng đã xông vào mũi cô. Mùi thơm này càng khiến cô ta tăng thêm cảm giác mong chờ, Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được khẽ nuốt nuốt nước miếng.
Triệu Lan Hương nói: "Tới đây ăn đi."
Lúc này Triệu Lan Hương mới chú ý tới, phía sau Tưởng Mỹ Lệ còn có một người đàn ông nữa, là Đường Thanh, Đường Thanh đẩy gọng kính mắt lên, ngượng ngùng nói: "Nghe nói chỗ này có đồ ăn ngon, tôi lại tới đây."
Triệu Lan Hương gọi hai người ngồi xuống ăn mì.
Tưởng Mỹ Lệ và Đường Thanh cũng không cần người khác tiếp đãi, bản thân tự càm bát múc mỳ trong nồi, muốn ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu. Lần này Triệu Lan Hương nấu rất nhiều nước dùng, mỳ cũng cán rất nhiều.
Triệu Lan Hương bê bát mỳ, chi vào phòng Hạ Tùng Bách.
...
Để lại Tưởng Mỹ Lệ đang húp mỳ sùm sụp với vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn vì Triệu Lan Hương biết "thức thời" để lại không gian riêng cho hai người.
Cô ta còn đang muốn ở chung với Đường Thanh nhiều hơn đây, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô ta đã ăn một chút để lót bụng tránh đói rồi, cô ta sợ tướng ăn của mình quá mức khoa trương.
Nhưng mà... Sự thật chứng minh đúng là cô ta nghĩ nhiều rồi.
Lúc Tưởng Mỹ Lệ dùng đũa gắp một gắp mỳ đàu tiên, trong đầu cô ta đã không còn nhớ đến Đường Thanh nữa.
Ngon, ngon quá! Thật sự rất ngon!
Cô ta bị bát mỳ này chiếm hết đầu óc, bát mỳ lần này hoàn toàn khác với lần trước, hương vị còn đậm đà, còn ngon hơn gấp nhiều lần. Nấm trên núi ngấm dầu mỡ từ xương ống, khiến hương vị ngọt ngào nguyên chất, cắn một miêng thôi, nước trong cây nấm tràn ra khoang miệng, khiến người ta không nhịn được xuýt xoa. Loại nấm này còn là loại lớn không giống loại nho nhỏ bán trên thị trấn, một cây nấm thôi đủ nhét căng miệng.
Bên trong bát mỳ hương vị giòn giòn của mộc nhĩ và sợ mì dẻo dai trắng tinh cũng không kém chút nào, cắn vào một miếng có thể nghe thấy tiếng mộc nhĩ đứt gãy.
Lúc Đường Thanh ăn mỳ, vẻ mặt cũng rất hưởng thụ.
Triệu Lan Hương đúng là một người có tài.
Mỗi lần cô nấu món gì đều có thể khiến người ta kinh ngạc, vui mừng. Anh ta bất đắc dĩ nghĩ đến, sau bữa mỳ này có lẽ cả tuần tiếp theo anh ta đều ăn uống không vào rôi, cho nên chỉ có thể vui sướng hưởng thụ món mỳ xương ống thơm ngon lần này, nhỡ kỹ từng hương vị, như vậy mới có thể xoa dịu được cái dạ dày sắp bị đả kích.
Còn Tưởng Mỹ Lệ, cô ta ăn xong một bát, lại đi lấy thêm một bát nữa, lần này cuối cùng không ai cấm cô ta ăn nhiều nữa rồi, cô ta có thể thoải mái ăn thịt, thoải mái hút mỳ.
Khi cô ta cố hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới hút được tủy sống béo ngậy từ trong ống xương ra, trong ánh mắt lóe lên sự sung sướng không cách nào che giấu được.
Phù, ăn xong hai bát mỳ, Tưởng Mỹ Lệ buông bát sứ xuống, vừa thỏa mãn lại vừa khó chịu, cố đứng dậy mà không đứng nổi.
Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ đều cố sức nhồi nhét chặt dạ dày, sau khi ăn mì xong, cả hai người mệt mỏi không muốn động tay động chân làm gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng ngồi trong phòng chứa củi chật hẹp này, để nghỉ ngơi, chép miệng, ngẫm nghĩ lại dư vị vô cùng thơm ngon kia.
Dường như vị giác vẫn chưa tỉnh lại từ bát mì thơm ngon ấy.
Đường Thanh chỉ vào sợi mì dính bên khóe miệng Tưởng Mỹ Lệ, người con gái xấu hổ vội vàng lấy khăn lau miệng. Trông thấy ý cười giễu cợt trong mắt anh, cô không phục trừng mắt lại nói: "Chỗ này của anh cũng dính kìa."
Cô chỉ vào vệt mỡ dính trên mặt Đường Thanh, sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên.
...
Phía bên kia, Triệu Lan Hương đã bê bát mì nóng hổi đến phòng Hạ Tùng Bách. Lúc này tay chân anh đều bị cố định bởi miếng ván gỗ, trên đầu cuốn băng gạc trắng xóa, khóe mắt, khóe miệng xanh tím, con ngươi đen nhánh đang buồn bực nhìn về phía trước, nhìn cả người rất thê thảm, chán chường.
Khóe mắt Hạ Tùng Bách sưng vù, khiến mắt hắn híp lại, trong đôi mắt u ám của anh lúc này lại có chút ánh sáng, trong lòng anh cũng đang vô cùng rối loạn.
Hắn không nhịn được, lại nghĩ đến cảnh điên cuồng ở chỗ này ngày hôm qua, càng nghĩ đến tai hắn càng đỏ, vừa xấu hổ lại vừa hối hận. Nhưng anh không hối hận chuyện ngày hôm qua đã hôn Triệu Lan Hương trong lúc mê loạn rối ren, cô quấn lấy anh như vậy, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào, anh lại thờ ơ nữa thì đúng là không phải đàn ông.
Nồi canh sôi lên ùng ục, mùi hương thơm nồng không ngừng tràn qua nắp nồi bay khắp phòng, mãi cho đến khi nồi nước đầy được ninh cạn còn một nửa, lúc này hương vị mới là ngon nhát.
Lúc này Triệu Lan Hương mới từ từ cns sợi mỳ, cô kéo kéo rồi đập đập, biến đống bột mì trắng nõn trước mặt thành những sợ mỳ dẻo dai.
Cô còn bỏ thêm cả nấm, mọc nhĩ phơi khô vào cùng, đến khi Triệu Lan Hương nấu xong một nồi mý xương ống, cả căn phòng đều mang mùi hương nồng đậm. Cô múc một bát bê đến phòng Hạ Tùng Bách.
Chưa đến mười hai giờ trưa Tưởng Mỹ Lệ đã đến, vừa bước vào cửa, mùi mỳ thơm nồng đã xông vào mũi cô. Mùi thơm này càng khiến cô ta tăng thêm cảm giác mong chờ, Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được khẽ nuốt nuốt nước miếng.
Triệu Lan Hương nói: "Tới đây ăn đi."
Lúc này Triệu Lan Hương mới chú ý tới, phía sau Tưởng Mỹ Lệ còn có một người đàn ông nữa, là Đường Thanh, Đường Thanh đẩy gọng kính mắt lên, ngượng ngùng nói: "Nghe nói chỗ này có đồ ăn ngon, tôi lại tới đây."
Triệu Lan Hương gọi hai người ngồi xuống ăn mì.
Tưởng Mỹ Lệ và Đường Thanh cũng không cần người khác tiếp đãi, bản thân tự càm bát múc mỳ trong nồi, muốn ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu. Lần này Triệu Lan Hương nấu rất nhiều nước dùng, mỳ cũng cán rất nhiều.
Triệu Lan Hương bê bát mỳ, chi vào phòng Hạ Tùng Bách.
...
Để lại Tưởng Mỹ Lệ đang húp mỳ sùm sụp với vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn vì Triệu Lan Hương biết "thức thời" để lại không gian riêng cho hai người.
Cô ta còn đang muốn ở chung với Đường Thanh nhiều hơn đây, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô ta đã ăn một chút để lót bụng tránh đói rồi, cô ta sợ tướng ăn của mình quá mức khoa trương.
Nhưng mà... Sự thật chứng minh đúng là cô ta nghĩ nhiều rồi.
Lúc Tưởng Mỹ Lệ dùng đũa gắp một gắp mỳ đàu tiên, trong đầu cô ta đã không còn nhớ đến Đường Thanh nữa.
Ngon, ngon quá! Thật sự rất ngon!
Cô ta bị bát mỳ này chiếm hết đầu óc, bát mỳ lần này hoàn toàn khác với lần trước, hương vị còn đậm đà, còn ngon hơn gấp nhiều lần. Nấm trên núi ngấm dầu mỡ từ xương ống, khiến hương vị ngọt ngào nguyên chất, cắn một miêng thôi, nước trong cây nấm tràn ra khoang miệng, khiến người ta không nhịn được xuýt xoa. Loại nấm này còn là loại lớn không giống loại nho nhỏ bán trên thị trấn, một cây nấm thôi đủ nhét căng miệng.
Bên trong bát mỳ hương vị giòn giòn của mộc nhĩ và sợ mì dẻo dai trắng tinh cũng không kém chút nào, cắn vào một miếng có thể nghe thấy tiếng mộc nhĩ đứt gãy.
Lúc Đường Thanh ăn mỳ, vẻ mặt cũng rất hưởng thụ.
Triệu Lan Hương đúng là một người có tài.
Mỗi lần cô nấu món gì đều có thể khiến người ta kinh ngạc, vui mừng. Anh ta bất đắc dĩ nghĩ đến, sau bữa mỳ này có lẽ cả tuần tiếp theo anh ta đều ăn uống không vào rôi, cho nên chỉ có thể vui sướng hưởng thụ món mỳ xương ống thơm ngon lần này, nhỡ kỹ từng hương vị, như vậy mới có thể xoa dịu được cái dạ dày sắp bị đả kích.
Còn Tưởng Mỹ Lệ, cô ta ăn xong một bát, lại đi lấy thêm một bát nữa, lần này cuối cùng không ai cấm cô ta ăn nhiều nữa rồi, cô ta có thể thoải mái ăn thịt, thoải mái hút mỳ.
Khi cô ta cố hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới hút được tủy sống béo ngậy từ trong ống xương ra, trong ánh mắt lóe lên sự sung sướng không cách nào che giấu được.
Phù, ăn xong hai bát mỳ, Tưởng Mỹ Lệ buông bát sứ xuống, vừa thỏa mãn lại vừa khó chịu, cố đứng dậy mà không đứng nổi.
Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ đều cố sức nhồi nhét chặt dạ dày, sau khi ăn mì xong, cả hai người mệt mỏi không muốn động tay động chân làm gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng ngồi trong phòng chứa củi chật hẹp này, để nghỉ ngơi, chép miệng, ngẫm nghĩ lại dư vị vô cùng thơm ngon kia.
Dường như vị giác vẫn chưa tỉnh lại từ bát mì thơm ngon ấy.
Đường Thanh chỉ vào sợi mì dính bên khóe miệng Tưởng Mỹ Lệ, người con gái xấu hổ vội vàng lấy khăn lau miệng. Trông thấy ý cười giễu cợt trong mắt anh, cô không phục trừng mắt lại nói: "Chỗ này của anh cũng dính kìa."
Cô chỉ vào vệt mỡ dính trên mặt Đường Thanh, sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên.
...
Phía bên kia, Triệu Lan Hương đã bê bát mì nóng hổi đến phòng Hạ Tùng Bách. Lúc này tay chân anh đều bị cố định bởi miếng ván gỗ, trên đầu cuốn băng gạc trắng xóa, khóe mắt, khóe miệng xanh tím, con ngươi đen nhánh đang buồn bực nhìn về phía trước, nhìn cả người rất thê thảm, chán chường.
Khóe mắt Hạ Tùng Bách sưng vù, khiến mắt hắn híp lại, trong đôi mắt u ám của anh lúc này lại có chút ánh sáng, trong lòng anh cũng đang vô cùng rối loạn.
Hắn không nhịn được, lại nghĩ đến cảnh điên cuồng ở chỗ này ngày hôm qua, càng nghĩ đến tai hắn càng đỏ, vừa xấu hổ lại vừa hối hận. Nhưng anh không hối hận chuyện ngày hôm qua đã hôn Triệu Lan Hương trong lúc mê loạn rối ren, cô quấn lấy anh như vậy, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào, anh lại thờ ơ nữa thì đúng là không phải đàn ông.
Danh sách chương