Một tuần sau.

Những thanh niên tốt nghiệp trung học cơ sở, trung học phổ thông có nguyện vọng xuống nông thôn đều cài một bông hoa đỏ thẫm ở trước ngực, ngồi trên ô tô, khóe mắt rưng rưng vẫy tay tạm biệt quê hương.

Giữa hàng loạt đầu người đông nghịt, Triệu Lan Hương nhanh chóng tìm được chỗ đứng chuẩn xác của Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên, rồi cười ngọt ngào với hai người. Gương mặt Triệu Vĩnh Khánh căng cứng trông rất nghiêm túc, Phùng Liên thì đang ôm Tiểu Hổ, khi xe bắt đầu nổ máy thì Tiểu Hổ đột nhiên lại gào khóc, hai cánh tay nhỏ cố gắng với về phía trước, giống như đang muốn được chị mình ôm vậy.

Vốn Triệu Lan Hương cũng không cảm thấy quá buồn khi phải xa nhà, nhưng nhìn Tiểu Hổ buồn bã như vậy cũng khiến cánh mũi cô đau xót, suýt nữa thì rơi nước mắt. Rất nhanh sau đó thành phố đã dần lùi xa ra khỏi tầm mắt của cô, thay vào đó chính là cảnh tượng non xanh nước biếc.

Sau khi xuống ô tô, đồng chí chỉ đạo viên dẫn đoàn bắt đầu đọc danh sách, có mười mấy người bước ra khỏi hàng, sau đó được phân đến công xã Thanh Miêu của thành phố N. Tưởng Lệ không ngờ cũng xuất hiện ở trong đó, tới khi trông thấy Triệu Lan Hương thì biểu cảm của cô ta cũng rất kinh ngạc, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.

Triệu Lan Hương thấy vậy thì không khỏi cảm thán về duyên phận giữa mình và nhà họ Tưởng.

Người con gái trước mặt này chính là em chồng đời trước của Triệu Lan Hương, xuất thân từ một gia đình cán bộ cao cấp nên từ nhỏ đã mắt cao hơn đầu, từ trước tới nay đều không thích Triệu Lan Hương, vừa kiêu ngạo lại hay xoi mói, thường xuyên cố ý gây chuyện khắp nơi làm cô phải đứng ra thu dọn hậu quả. Trước kia là vì Tưởng Kiến Quân muốn gia đình hòa thuận nên cô mới nhẫn nhịn cô nàng điêu ngoa này, còn hiện giờ thì...

Triệu Lan Hương tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả, coi cô ta giống như không khí vậy, còn mình thì đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi sắp được gặp Hạ Tùng Bách.

Hết ôtô rồi lại sang tàu hỏa, cuối cùng là chuyển đến xe bò, mãi cho đến khi Triệu Lan Hương tới được thôn Hà Tử thì cũng đã là chuyện của sáng hôm sau.

Trước khi xuống tàu hỏa Triệu Lan Hương đã cố ý thay một bộ quần áo khác, nói không chừng thì vừa vào thôn đã có thể nhìn thấy ông chồng già nhà mình.

Lần đầu tiên gặp mặt, làm sao có thể qua loa cho được? Sau khi thay xong bộ quần áo mới thì tinh thần của cô cũng trở nên thoải mái, sắc mặt rực rỡ hẳn lên, không giống như những thanh niên trí thức trên xe quần áo nhăn nhúm mà đặc biệt sạch sẽ, gọn gàng.

Tưởng Lệ bởi vì mệt mỏi do phải đi ô tô đường dài nên sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, tới khi đi vào thôn Hà Tử thì đã biến thành một con tôm chân mềm, ngay cả sức lực để lườm Triệu Lan Hương cũng không còn nữa.

Cuối cùng trong đoàn chỉ có hai người các cô là được phân đến thôn Hà Tử, ngoài ra còn có thêm ba thanh niên trí thức tới từ địa phương khác nữa, gộp lại vừa đủ một nhóm năm người.

Cả đám người cùng ngồi trên xe bò vượt qua đường núi gồ ghề khúc khuỷu, Triệu Lan Hương bỏ kẹo trái cây đã chuẩn bị từ trước vào trong túi quần, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nghiệm túc đi theo chỉ đạo viên vào trong thôn.

Phía ngoài thôn lúc này có mấy đứa trẻ nhỏ tóc đen nhánh đang ngồi xổm, im lặng quan sát đám thanh niên trí thức bọn họ tiến tới.

Triệu Lan Hương tùy ý nhìn lướt qua chỗ đó, ánh mắt bỗng trở nên sáng ngời. Ngay cả Tưởng Lệ đang mệt đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng bởi sự phấn khích phát ra từ trên người cô, không cách nào kiềm chế lại được.

Triệu Lan Hương vừa liếc mắt liền thấy được Hạ Tùng Chi - em gái ruột của Hạ Tùng Bách trong số đám trẻ nhỏ đó. Trước đây đã từng có lần cô nhìn qua ảnh chụp của Hạ Tùng Chi lúc bảy tuổi, thật sự là giống hệt với cô bé trước mặt này.

Cô thò tay vào trong túi quần lấy chỗ kẹo đã chuẩn bị từ lúc trước ra ra rồi lại gần chia cho mỗi đứa trẻ một viên.

Hạ Tùng Chi ngồi xổm trong một góc ở phía xa, biểu cảm nhút nhát sợ sệt không dám tới gần đám trẻ kia, khuôn mặt cô bé tương đối bẩn thỉu, có vẻ là đã vài ngày rồi chưa được tắm rửa, ánh mắt chất chứa sự hâm mộ nhìn về phía những đứa trẻ đang được chia kẹo, đôi mắt trong sáng đầy vẻ háo hức chờ đợi, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn không nhìn vào Triệu Lan Hương, cánh tay gầy như que củi tiếp tục nghịch bùn đất ở dưới chân.

Triệu Lan Hương chia kẹo cho đám trẻ con xong xuôi, liền bước lại gần chỗ của Hạ Tùng Chi rồi đưa cho cô bé một viên kẹo chocolate ngọt có giá đắt nhất.

Cô cười tủm tỉm hỏi: "Cô bé, tên của em là gì?"

Đồng thời bóc vỏ viên kẹo, đút vào trong miệng của cô bé.

Hương vị ngọt ngào đậm đà nhanh chóng lan tràn trong miệng của Hạ Tùng Chi, nước miếng tuôn ra liên tục, bao phủ xung quanh hương vị ngọt ngào ấy, không dám mở miệng trả lời.

Từ bé đến giờ Hạ Tùng Chi chưa lần nào được ăn một chiếc kẹo nào ngon như vậy, thành ra cũng không biết được kẹo có hương vị như thế này.

Hạ Tùng Chi không hé răng nửa lời, Triệu Lan Hương cũng biết ý nên không cố gắng hỏi thêm nữa, cô vụng trộm nhét hết số kẹo trái cây còn lại vào trong yếm của cô bé, cười nói: "Chỗ kẹo này về đến nhà rồi ăn tiếp, đừng để cho người khác biết được em có nhiều kẹo như vậy."



Triệu Lan Hương vừa nói xong thì chỉ đạo viên liền rống lên: "Còn không mau cút về đây!"

Tưởng Lệ hé miệng cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Triệu Lan Hương vội vàng ậm ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng quay về đội ngũ.

Đúng lúc ấy, từ phía xa xuất hiện một bóng dáng vừa cao vừa gầy bước lại gần chỗ này, dang hai tay bế Hạ Tùng Chi lên, cô bé cũng lẩm bẩm kêu lên vài câu.

Triệu Lan Hương xoay người lại, vừa mới nhìn lướt qua thôi là cô đã lập tức cảm thấy sững sờ, kinh ngạc vạn phần.

Đây là... Ông chồng già nhà cô khi còn trẻ sao?

Trái tim cô bắt đầu không tự chủ được mà nhảy lên bình bịch, trong lòng ngập tràn lửa nóng, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.

Người đàn ông kia quay lưng về phía cô, trên tay ôm em gái mình. Chờ đến khi Triệu Lan Hương đã hết sạch sự kiên nhẫn, đang chuẩn bị đi thẳng qua đó nói mấy câu thì anh ta liền quay mặt lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Triệu Lan Hương sững sờ, dáng người quen thuộc này thật sự không nhầm đi đâu được , đây đích xác là Hạ Tùng Bách.

Cô nhanh chóng nhìn qua bên đó, quả nhiên là so với ông chồng già nhà cô thì vẫn có chút chênh lệch.

Anh lúc này mặc dù không có vẻ nho nhã, chững chạc được lắng đọng qua năm tháng như trong trí nhớ của cô nhưng lại có phong thái ngây ngô, hiên ngang của tuổi trẻ. Trên người mặc một quần áo bằng vải thô tự dệt đã cũ kỹ, hơn nữa còn có vô số những dấu vết được vá lại. Chiếc quần rách cộc cỡn đã ngắn đến tận bắp chân, lộ ra một đoạn cơ bắp cứng cáp. Kiểu ăn mặc rách nát như vậy khiến anh bớt đi vài phần đẹp trai vốn có, trông có vẻ vừa nghèo lại vừa hèn, khiến cho người khác khi nhìn vào liền có cảm giác khinh thường.

Nhưng ở trong mắt Triệu Lan Hương thì người đàn ông của cô dù nghèo đến thế nào đi chăng nữa thì cô vẫm thấy thuận mắt.

Lúc trước, khi Triệu Lan Hương lần đầu gặp được Hạ Tùng Bách thì hai người bọn họ đều đã không còn trẻ nữa, anh khi đó có khí chất của một con người từng trải, hành động cư xử cực kỳ chín chắn, không nóng vội mà bình tĩnh ấm áp như gió xuân, đây đều là những tính cách được tôi luyện sau nhiều năm tháng phải làm việc khổ cực, trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời.

Hạ Tùng Bách cũng chỉ nhìn lướt qua cô rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, dùng một tay nhấc em gái mình lên giống như đang xách một chiếc giỏ vậy, một tay còn lại thì ôm trên eo của cô bé.

Nhìn thấy vết kẹo màu đen còn lưu lại miệng em gái, anh bèn gõ một cái lên đầu của cô bé.

"Con bé ngốc này, đói đến mức ăn cả đất luôn rồi à? Đất Quan Âm này ăn vào sẽ không thể tiêu hóa được, rất dễ bị đầy bụng, mau nhổ ra ngoài!"

Cả người anh lúc này toát ra một loại khí chất hoang dã, kiêu ngạo khó thuần phục, trông có vẻ rất hung ác, nhưng ánh mắt khi nhìn vào em gái mình thì lại nhu hòa, tràn đầy yêu thương, giống như một khối băng cứng tan chảy thành hồ nước vậy.

Hạ Tùng Chi nhếch môi cười hì hì, để lộ ra càng nhiều "Đất đen" vẫn đang còn bên trong miệng: "Cái này vị ngọt, ăn rất ngon, là của chị gái kia cho."

Hạ Tùng Bách nhìn đống kẹo trái cây với đủ loại màu sắc nằm trong yếm của em gái mình, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Lan Hương thêm một lần nữa, rồi yên lặng ôm Hạ Tùng Chi đi ra khỏi chỗ đó.

Chỉ đạo viên thì không được tốt tính như vậy, lập tức hung hăng phê bình Triệu Lan Hương một trận.

Triệu Lan Hương sau khi gặp được Hạ Tùng Bách thì trong lòng giống như là có một dòng nước ấm chảy qua, thành ra mặc dù bị chỉ đạo viên phê bình nhưng cô cũng không lấy làm để bụng.

"Vâng! Tôi đã có nhận thức sâu sắc về sai lầm của bản thân, sau này nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ chặt chẽ đối với kỷ luật của tổ chức, thường xuyên tự rèn luyện bản thân để có thể trở thành một thanh niên trí thức ưu tú, góp sức xây dựng đất nước và xã hội văn minh!"

Chỉ đạo viên nghe được những lời nói dõng dạc vang dội của cô gái trẻ, lại nhìn vào gương mặt trắng nõn kia của cô, cuối cùng vẫn phải từ bỏ ý định tiếp tục giáo huấn.

Kiểu học sinh được nuông chiều từ nhỏ trong thành phố như thế này, tốt nhất là cứ để cho đội trưởng đội sản xuất đau đầu thay vậy.

Chỉ đạo viên sau đó đưa đám người bọn họ đến chỗ ở của thanh niên trí thức trong thôn, rồi triệu tập những thanh niên trí thức cũ đến tổ chức một buổi đón tiếp đơn giản dành cho người mới, sau đó thì lên ngay chuyến xe chạy trong đêm trở về thành phố.

* * *



Tối hôm đó.

Trong căn phòng rách nát của nhà họ Hạ, Hạ Tùng Chi lấy hết số kẹo trái cây ở trong yếm ra, xếp chúng thành một hàng ngay ngắn.

Cô bé cười lộ ra mấy chiếc răng giống như hạt ngô: "Bà nội, chỗ này tổng cộng có tám viên kẹo, cháu cho bà hết đấy."

Bà cụ quanh năm suốt tháng nằm liệt trên giường nghe vậy thì chậm rãi ngồi dậy, bà sinh vào năm Quang Tự thứ 24, lúc còn trẻ cũng là một bà địa chủ có tiếng, đeo vàng đeo bạc khắp người nhưng tới khi về già lại phải chịu cảnh mất chồng mất con, chỉ cần làm một chút việc gì đó khác thường thôi là sẽ bị lôi ra phê bình, thật sự là cảnh già thê lương.

Bà cụ sau khi nghe thấy chữ kẹo, thì đôi mắt mờ đục chậm rãi mở ra, mở miệng hướng về phía cháu trai.

Người đàn ông bóc vỏ viên kẹo rồi đút vào trong miệng bà, khi bà cụ nếm được mùi vị ngọt ngào của viên kẹo thì bên trong đôi mắt đục ngầu bỗng lộ ra vẻ xúc động.

"Ngon lắm, Bách Ca cháu cũng ăn một chút đi."

Hạ Tùng Bách cho em gái mình thêm một viên kẹo, còn thừa sáu viên thì tất cả đều bỏ vào trong một cái lọ, đặt lên đầu giường của bà cụ.

"Sau này nhớ không được tùy tiện lấy đồ của người khác, nghe rõ chưa?"

Hạ Tùng Bách nghiêm giọng dạy dỗ em gái mình.

Hạ Tùng Chi ấm ức bĩu môi, nhưng khi thấy khuôn mặt anh mình hiện lên vẻ nghiêm túc hung dữ thì cũng đành phải đồng ý.

* * *

Thời điểm đám người Triệu Lan Hương đến lại đúng vào lúc công việc đồng áng trong thôn đang trong vụ mùa bận rộn, mấy ngày đầu đội trưởng đội sản xuất cũng cố ý dẫn theo nhóm thanh niên trí thức đi làm việc, làm mẫu trước vài lần sau đó đứng bên cạnh giám sát.

Đội trưởng đội một của thôn Hà Tử là một thanh niên tên Lý Đại Lực, tuổi còn trẻ nên rất tích cực làm việc, yêu cầu cũng tương đối nghiêm khắc, kể cả đối với những nữ thanh niên trí thức anh ta cũng không châm chước chút nào, cứ phải làm đạt tiêu chuẩn đề ra thì mới được tính công điểm.

Ngày đầu tiên chính thức xuống nông thôn làm việc, Triệu Lan Hương đã mệt đến mức trở tay không kịp.

Buổi sáng còn chưa tới năm giờ thì cả đám thanh niên trí thức đã bị bắt xuống đồng để làm việc. Lý Đại Lực sau khi tiến hành phân công công việc cho nhóm nam thanh niên trí thức xong xuôi, lại nhìn lướt qua hai nữ thanh niên trí thức mới đến, lông mày liền nhíu chặt lại.

"Việc bón phân các cô nhất định sẽ không làm nổi, mà công việc tưới tiêu thì lại quá nặng nhọc đối với hai người, vậy nhổ cỏ chắc sẽ làm được chứ?

Được rồi, hôm nay các cô làm cỏ ở ruộng ngô này đi, nhớ làm nhanh một chút, tranh thủ lúc trời chưa nắng lắm hoàn thành xong sớm đi."

Tiếp đó, Lý Đại Lực bắt đầu chia dụng cụ lao động cho hai nữ thanh niên trí thức này, tổng cộng chỉ có đúng năm đôi găng tay mà số người làm việc lại lên tới tới mười người. Lý Đại Lực cũng vì muốn chăm sóc cho hai nữ thanh niên trí thức mới tới nên quyết định để cho các cô chọn trước.

Đương nhiên những đôi găng tay này cũng không phải là đẹp đẽ gì, hầu hết đều đã bẩn đến mức không thể nhìn rõ được màu sắc ban đầu nữa, Tưởng Lệ thấy vậy thì tỏ thái độ ghét bỏ sau đó xoay người chạy thẳng tới ruộng ngô. Đến lượt Triệu Lan Hương, cô cười tủm tỉm móc từ trong túi ra một đôi găng tay mới tinh làm bằng bông vải, nhẹ nhàng nói : "Cảm ơn ý tốt đội trưởng Lý, tôi đã có rồi, không cần tạo thêm gánh nặng cho đội nữa."

Lý Đại Lực nhếch miệng cười: "Cô nhìn xem người khác làm thế nào, rồi học theo các cô ấy mà làm như vậy."

Lý Đại Lực tranh thủ trong buổi sáng phân chia hết công việc của cả đội cho từng người, sau đó đưa những người dân trong thôn đi lấy nông cụ.

Triệu Lan Hương cũng không phải là kẻ ngốc, biết trước hôm nay sẽ phải tới ruộng ngô để làm cỏ nên cô đã cố ý mặc một bộ quần áo dài tay, khẩu trang và bao tay cũng đem theo không thiếu thứ nào, ăn mặc kín mít đi vào bên trong ruộng cúi người nhổ cỏ.

Tưởng Lệ so với cô thì càng kém cỏi hơn, bởi vì liên tục dẫm hỏng mất mấy cây ngô non nên đã bị Lý Đại Lực gọi ra dạy dỗ hẳn một giờ đồng hồ, sau đó thì được anh ta tống cổ về viết bản kiểm điểm.

Trước khi quay về ký túc xá, Tưởng Lệ còn nhìn Triệu Lan Hương cười đắc ý.

Triệu Lan Hương cũng không cảm thấy việc này có gì là đáng để kiêu ngạo cả, không thèm hé răng trả lời mà tiếp tục yên lặng học cách nhổ cỏ từ đám thanh niên trí thức cũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện