Thế nhưng khi liên quân Quan Đông quay lại Hổ Lao quan, lại phát hiện trước quan ải chỉ có ước chừng mấy ngàn kỵ binh, đầu lĩnh đúng là Hứa

Thành

"Ơ chư vị đã về rồi" Trong giọng nói của Hứa Thành có chút kinh ngạc

"Hứa Thành, hôm nay chúng ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn, người, đồ tiểu nhân" mặc dù Viên Thiệu có chút kỳ quái đối với tình huống trước mặt, nhưng trong lời nói vẫn không chút khoan dung cho người.

"Ai nha Viên tướng quân quá khách khí" Hứa Thành cũng không tức giận, thong dong nói: "Ta vốn muốn thừa dịp loạn đánh lui các ngươi. Các ngươi đã đến, ta cũng cần phải quay trở về. Gặp lại sau" Nói xong Hứa Thành hạ lệnh cho binh lính dưới quyền tiến vào trong quan ải. Nếu không có cung tên ở trên tường thành, Viên Thiệu thật sự muốn đánh tới giết chết Hứa

Thành.

"Thừa dịp loạn?" Bên cạnh Tào Tháo có chút mất tự nhiên.

Lúc này thám báo đi dò xét tin tức quay về bẩm báo: "Đại tướng quân địch Từ Vinh tập kích lương thực của quân ta, lại đang tiến về phía Huỳnh

Dương "

"Đáng giận" Tào Tháo vỗ tay một cái. Chúng chư hầu cũng hiểu rõ, Hứa Thành dùng một lá quyết chiến thư giả dối điều chủ lực liên quân rời đi, lại phái Từ Vinh thừa cơ tập kích Huỳnh Dương. Nếu như nơi đó lại thất thủ, thu thập hết lương thảo của liên quân. Sau này liên quân Quan Đông nghe tin tức này, tất nhiên khẩn trương, chắc chắn chạy về, bởi vì như vậy, Hứa Thành chỉ cần dùng mấy ngàn kỵ binh có thể phát huy lực sát thương lớn nhất, truy kích phía sau hoàn toàn đánh bại liên quân Quan Đông

"Mưu kế xảo trá rất hay" chúng chư hầu cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo vô hình. Lúc này đây nếu như không phải phát hiện ra mưu đồ bí mật của Hứa Thành, thật sự mọi chuyện đã chấm dứt.

"Nhanh, Công Tôn tướng quân, ngươi suất lĩnh quân kỵ binh bản bộ, mời nhanh chóng xuất kích, nói không chừng còn có thể đuổi kịp Từ Vinh. Tôn Kiên tướng quân xin ngươi với Trương đại nhân cản phía sau. Quân ta lập tức chạy về Huỳnh Dương" nghe Phùng Kỷ nói xong, Viên Thiệu lập tức hạ lệnh. Lúc này thời gian chính là sinh mệnh

"Tuân mệnh" Công Tôn Toản với Tôn Kiên đều đáp. Thời điểm này cũng không phải là thời điểm gây rối, chậm sẽ mất mạng

Liên quân Quan Đông nôn nóng chạy về Huỳnh Dương

Thế nhưng khi đại quân quay về tới nơi thì đã chậm, tiểu binh còn sót lại báo tin: Từ Vinh đã vận chuyển toàn bộ lương thực đi mất.

“Truy đuổi” đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu tất cả mọi người. Đuổi không kịp tất cả sẽ chết. Thời điểm này, bọn chúng bộc phát tất cả lực lượng mà có thể đủ để đánh chiếm Hổ Lao quan

Rốt cục cũng nhìn thấy cờ xí của quân Từ Vinh từ phía xa, liên quân Quan Đông, từ minh chủ Viên

Thiệu, cho tới một tiểu binh, đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, nơi này cách ra hai Quan còn xa, không sợ Từ Vinh chạy mất.

Rất hiển nhiên Từ Vinh cũng chú ý tới truy binh đến, mà hình như hắn cũng không có ý tứ chạy trốn

Chờ đến khi liên quân tiến tới gần, tâm trạng tất cả người trong liên quân đều vô cùng giá lạnh. Trên sườn núi đối diện, một cây đại kỳ chữ "Hứa" cao cao tung bay, mấy vạn quân địch đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Mà lúc này, từ trên xuống dưới liên quân đều đã chạy hơn nửa ngày, tất cả cũng không nhớ bản thân mình đã đi bao nhiêu đường đất. Tất cả đều mỏi mệt không chịu nổi

Đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, đây mới là sát chiêu chính thức của Hứa Thành

"Sao. . . Làm sao đây?" Giờ phút này cả người Viên Thiệu run rẩy. Trong lòng gã xuất hiện một cảm giác lạnh giá, có lẽ không gì còn có thể lạnh hơn.

Tào Tháo cũng rung động vì Hứa Thành dùng sát chiêu này, thật lợi hại. Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tào Tháo lúc này, nhưng dù sao hắn khác với người thường. Tào Tháo chế trụ tâm trạng hỗn loạn, nói: "Chúng ta lúc này chỉ có liều mạng. Chỉ cần tướng sĩ phục vụ quên mình, chúng ta vẫn không nhất định thua "

"Chư công, lúc này. . ." Viên Thiệu cũng không biết nên nói như thế nào, gã thật sự sợ hãi.

Tào Tháo còn muốn khuyên can nữa thì từ phía đối diện truyền đến giọng nói

Hứa Thành: "Chư vị, đoạn đường này khổ cực, Hứa mỗ vấn an các người "

Viên Thiệu là thủ lĩnh nên đương nhiên phải lên tiếng nói chuyện, hắn miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, nhưng tất cả phẫn nộ trong lòng của gã đối với Hứa Thành thực sự đồng thời bạo phát: "Hứa Thành, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, chỉ biết dùng quỷ kế, cũng không dám cùng quân ta quang minh chính đại đánh một trận, ngươi là đồ nhu nhược "

"Viên

Thiệu, điều này chỉ có thể trách ngươi quá đần. Ta muốn nói cho ngươi biết, Hứa Thành ta hôm nay chỉ muốn đánh bại các người, cho các ngươi vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên được khi đứng trước mặt người trong thiên hạ, ha ha ha" Hứa Thành kiêu ngạo nở nụ cười nói.

"Hứa

Thành, ngươi có phải là võ tướng không?" Công Tôn Toản nói: "Ngươi còn có vinh quang của một võ tướng không?" Vì bảo vệ tánh mạng, có tác dụng hay không có tác dụng, trước tiên vẫn cứ nói rồi tính sau.

"Hứa tướng quân, ngươi bội ước trước đây, ngược lại không coi đây là hổ thẹn. Chẳng lẽ ngươi lại coi đây là quang vinh hay sao?" Khổng Dung vội vàng tiếp sức. Trước khi đại chiến nổ ra, vẫn cần phải tranh giành chút thời gian.

Trong lúc nhất thời, chúng chư hầu liên tục dùng từ ngữ lộn xộn ở đủ loại phương diện công kích Hứa Thành.

"Đủ rồi" Hứa Thành quát to: "Không phải muốn công bằng đánh một trận sao? Ta sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi một canh giờ. Ta sẽ cho các ngươi biết rõ tướng sĩ thủ hạ của Hứa Thành ta lợi hại "

Sau khi mọi người kinh hãi trong thoáng chốc, liên quân cảm thấy vui mừng, mà bên quân Hứa

Thành, thủ hạ chúng tướng đều vây lại, hiển nhiên là khuyên hắn không nên làm như vậy.

Nhưng mà quân Hứa Thành rất nhanh ngồi xuống ở trên sườn núi, bọn chúng cũng đang nghỉ ngơi

Chúng chư hầu đều thở phào nhẹ nhõm, bất kể là không phải Hứa Thành tiểu tử này không bị kích mà choáng váng đầu hay không nhưng mà ngươi đã ra chiêu ngu ngốc này, chúng ta cũng không cần khách khí, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ

Thế nhưng lời nói của các võ tướng bên Hứa Thành lại hoàn toàn không giống như suy nghĩ của bọn họ. Nếu như bên liên quân nghe được, chỉ sợ sẽ lập tức đấu võ

"Ha ha" Bàng Bái cười gian nói: "Nếu tên kia nghĩ ra, chỉ sợ sẽ lập tức đã chạy tới dốc sức liều mạng cùng chúa công "

"Đúng vậy" gần đây Từ Hoảng trôi qua rất thoải mái, hắn vừa cười vừa nói:

"Ngay từ đầu chúng ta cũng không nghĩ tới người chạy một đoạn đường dài như vậy, thời điểm khó chịu nhất rõ ràng không phải vừa chạy xong, mà là sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, hai chân vô cùng bủn rủn, toàn thân vô lực, kế sách này chúa công quả nhiên rất cay độc. Lần này đám người Viên Thiệu ăn quả đắng lớn"

"Vốn, bọn chúng muốn dốc sức liều mạng, đánh cược một lần, sĩ khí có thể nói là đã đạt đến đỉnh. Hiện tại, sĩ khí hạ xuống, rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa rồi" Dương Nhị ở một bên bổ sung

"Sĩ khí một khi bùng lên thì sẽ từ từ suy yếu" tuy rằng Từ Vinh đã nhận Hứa Thành làm chúa công, nhưng giọng nói vẫn không quá thể hiện sự tôn trọng.

"Cho nên chờ bọn hắn nghỉ ngơi đủ chính là lúc chúng ta thu hoạch "

Thì ra là thế

Vốn những người ngồi trên lưng ngựa chính là những đại nhân có thân phận tôn quý, mệt mỏi thì cùng lắm chỉ là lắc lư mạnh mà thôi, sao có thể thấu hiểu nỗi thống khổ của đám binh lính tiểu tốt? Mà đám binh lính có thể nghỉ ngơi, bọn họ đã cám ơn trời đất rồi, đâu ra mà nghĩ nhiều như vậy.

Tuy rằng quyết chiến còn chưa bắt đầu, kết quả thắng bại đã phân.

Ngày hôm sau, trước Hổ Lao quan, liên quân Quan Đông bày trận từ buổi sáng đến giữa trưa, nhưng bên trong Hổ Lao quan vẫn không có một chút động tĩnh. Lúc này chúng chư hầu đã miệng đắng lưỡi khô, không thể nhẫn nại được nữa.

"Phái người, hỏi Hứa Thành vì sao còn không ứng chiến? Hẳn là hắn muốn bội ước" Rốt cục Viên Thiệu đã không đợi được, nói

Một tên tiểu Hiệu bị phái tới. Rất nhanh chóng từ đầu tường đối diện truyền đến một tràng cười to, "Ha ha ha, Viên Đại tướng quân quá khách khí, biết chúng ta canh giữ quan ải quá buồn tẻ nên cố tình đi theo ta đến chỗ này. Chúng ta rất cảm kích, thế nhưng cũng thật sự băn khoăn"

Viên Thiệu nghe xong, lập tức tức sùi bọt mép. Hắn hiểu rằng bản thân mình lại bị đối phương đùa bỡn. Dưới sự phẫn nộ, Viên Thiệu rút bảo kiếm, muốn hạ lệnh công thành

"Vì sao bọn ngươi bội ước?" Tào Tháo ngăn cản Viên Thiệu, la lớn.

"Chủ công nhà ta chỉ viết trên thư: mười ngày sau, cũng không nói làm gì mà" giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Chư vị đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, đều là anh kiệt đương thời, sao ngay cả điều này cũng muốn hỏi ta?" Trả lời vấn đề rõ ràng, đơn giản, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn gây tổn thương cho chúng chư hầu

Quả nhiên, chúng chư hầu nghe xong đều giận dữ, đều nhìn về phía Viên Thiệu.

Nhưng Viên Thiệu đã không còn sát khí vừa rồi. Gã chậm rãi tra kiếm vào trong vỏ kiếm, hằm hằm nhìn về phía Hổ Lao quan trong chốc lát, nói: "Tên tặc Hứa Thành này là muốn cho chúng ta tự loạn trận cước, không thể trúng kế của hắn" dứt lời, Viên Thiệu giục ngựa quay đầu, đi về phía hậu trận.

Mọi người cũng đành chịu không thể làm gì khác, cũng biết mặc dù lời nói của Viên Thiệu là muốn tránh một trận đánh, nhưng Viên Thiệu nói cũng có chỗ đúng, đành phải đi theo Viên Thiệu quay trở về. Liên quân Quan Đông đổi hậu trận thành tiền quân, chậm rãi quay trở về

Khi quay về đại khái mười dặm đường, Viên Thiệu đang ngồi trên lưng ngựa ngươi một câu, ta một câu với mọi người, chửi rủa Hứa Thành, đột nhiên được tin cấp báo đại quân Hứa Thành đột nhiên bày trận ở trước Hổ Lao quan, giống như muốn tập kích phía phía sau quân ta

Mọi người nghe xong, đều vô cùng giận dữ, Viên Thiệu nói: "Khá lắm, tên gian tặc Hứa Thành này, thì ra đánh một trận chính là như vậy. Chư công hãy cùng ta cùng tiến quân quay trở lại, chúng ta giết hắn một đòn hồi mã thương, lúc này nhất định phải cướp lấy Hổ Lao quan "

"Tuân mệnh" chúng chư hầu ầm ầm đáp

…………………………………………� � �…………..

Trong năm liên quân chư hầu Quan Đông thảo phạt Đổng Trác, phá Hổ Lao quan,

Đổng Trác trốn về phía tây tới Trường An, nhưng không lâu liên quân Quan Đông bị bộ tướng của Đổng Trác là Hứa Thành phá, bại trận chạy ra ngoài Hổ Lao. Sau đó, Hứa Thành đại chiến cùng chư hầu trước Hổ Lao quan, hơn hai mươi vạn đại quân liên quân đại bại trong tay năm vạn binh lính dưới trướng Hứa Thành, tử thương hơn sáu vạn, bị bắt tới mười một vạn.

Minh chủ liên quân, Viên Thiệu, cùng đám người Tào Tháo chạy thục mạng.

Đến tận đây, chư hầu Quan Đông không tiếp tục có gan nhòm ngó về tây, kinh hoàng thất thố, chỉ sợ Hứa Thành đánh tới
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện