Dưới áp lực của Liên minh, Đế quốc cải biến cách nói.

Bọn họ mỹ hóa hành động xâm lược lần này thành "kiểm tra".

Logic của Đế quốc từ đầu đến đuôi không chê vào đâu được -- Quốc gia giáo hội Tinh Hoàn phát hiện ra quặng Iridi, có khả năng dùng quặng Iridi để chế tác vũ khí có tính sát thương lớn, đe dọa an toàn của Đế quốc thậm chí của toàn vũ trụ, để tránh trường hợp này xảy ra, Đế quốc phải phái đội kiểm tra, tiến hành kiểm tra quốc gia, nếu kết quả kiểm tra thực sự đúng như vậy, Đế quốc có thể danh chính ngôn thuận chiếm lĩnh quốc gia này.

"Ký chủ, tôi không rõ." Hệ thống nói: "Các ngài cũng không khai thác quặng Iridi, ý tôi là, Tướng quân Ares quả thật có ý nghĩ này, nhưng y còn chưa chân chính thực thi.... cho nên, cái gọi là kiểm tra của Đế quốc, chẳng phải chắc chắn sẽ thất bại sao?"

"Mày không thể hiểu nổi con người đâu." Lý Việt Bạch nói: "Kiểm tra không có khả năng thất bại, nhất định sẽ có chứng cứ phạm tội."

"Ký chủ, ý của ngài là, Đế quốc nhất định sẽ làm giả chứng cứ các ngài dùng quặng Iridi chế tạo vũ khí sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy còn Liên minh?" Hệ thống vội vàng nói: "Chỉ cần khiến Liên minh cùng Đế quốc cùng tới, cùng kiểm tra, nhất định sẽ làm khó cho Đế quốc..."

"Liên minh tuyệt đối sẽ không tới cùng Đế quốc." Lý Việt Bạch nói: "Liên minh cũng có nhân vật mình cần trở thành, Liên minh từ đầu tới đuôi đều muốn là chim sẻ bắt bọ ngựa, khiến Đế quốc trở thành kẻ xâm lược đáng giận, sau đó Liên minh xuất hiện sau lưng Đế quốc, chống lại kẻ xâm lược, bảo vệ danh nghĩa hòa bình, quang minh chính đại tác chiến với Đế quốc, như vậy, Liên minh vừa có một nửa phần thắng, lại không bị những người theo chủ nghĩa hòa bình trong nước khiển trách..."

Nước lớn trong lúc đánh cờ, nước nhỏ ngoại trừ im lặng nằm chờ bị ăn, không còn lựa chọn khác.

Rất nhanh, cái Đế quốc gọi là "Hạm đội kiểm tra" đã tập kết.

Cái gọi là hạm đội kiểm tra, trên thực tế vẫn là hạm đội chiến đấu, hạm đội thân kinh bách chiến được trang bị tới từng đường tơ kẽ tóc -- có số lượng quân sĩ lên tới 50 triệu người, kỳ hạm lớn 500 chiếc, các loại hạm thuyền nhỏ cùng phi hành khí càng nhiều không đếm xuể, vũ khí quả nhiên đều được trang bị tới mức cao nhất.

Dùng nhiều tính mạng cùng tiền tài như vậy để đổi lấy một tinh cầu giàu quặng Iridi, Hoàng đế Đế quốc Yumier Burich cho rằng đáng giá.

Huống chi, Hoàng đế Yumier Burich căn bản không tin Đế quốc sẽ có tổn thất gì -- trước mặt là uy hiếp có vũ lực cường đại đến vậy, tiểu quốc nào cũng chỉ có thể không chiến mà hàng, nếu tiểu quốc không chịu đầu hàng, vậy chi phí phải trả không cần nhiều, cũng có thể khiến bọn họ toàn bộ bị tiêu diệt.

Kẻ thù khó giải quyết nhất, ngược lại là Liên minh đứng phía sau như hổ rình mồi, ý đồ muốn chia một bát canh.

Liên minh cũng trù bị một hạm đội giữ gìn hòa bình gồm 39 triệu người, xuất phát sau hạm đội kiểm tra của Đế quốc.

Nhưng là, lo lắng đến vấn đề thể chế chính trị của Liên minh không độc đoán như Đế quốc, đảng đối lập ở Liên minh thủy chung tuyên truyền hòa bình, phản đối chiến tranh, đảng chấp chính chưa hẳn dám dùng đao thật kiếm thật khai chiến với Đế quốc, kết quả cuối cùng, rất có khả năng là uy hiếp lẫn nhau, đàm phán đánh cờ, cuối cùng, ngồi xuống chia bánh ngọt.

Cho dù là bánh ngọt nhất định sẽ bị ăn, trước khi bị ăn cũng sẽ giãy dụa một chút.

Quốc gia giáo hội Tinh Hoàn trên danh nghĩa bắt đầu "Nghênh đón kiểm tra", trên thực tế là tiến hành một loạt các hành động tự vệ.

Giáo hoàng cùng Thủ tướng mỗi ngày đều triệu hồi Lý Việt Bạch tới hội nghị, địa điểm ngay ở phòng tiếp khách của Giáo hoàng, từ lúc hằng tinh bắt đầu ló rạng từ đường chân trời, thẳng đến khi bầu trời màu hồng biến thành màu đen, hội nghị mới kết thúc.

Đến thời khắc này, tinh thần mọi người đều buộc chặt.

Trong lúc khẩn trương chuẩn bị nghênh chiến, vô luận là Thủ tướng hay Giáo hoàng, đều đã làm tốt chuẩn bị trốn thoát.

Từ trên xuống dưới, không ai tin tưởng đất nước này có khả năng giành chiến thắng.

"Ký chủ, ngay cả người lãnh đạo trực tiếp của ngài, Giáo hoàng đức cao vọng trọng cũng đã tìm cách trốn thoát, ngài không cảm thấy kinh ngạc sao?" Hệ thống nói: "Dù sao hành vi như vậy, rất không phù hợp với bề ngoài lấp lánh ánh sáng của ông ta."

"Chuyện đã sớm biết, có gì đáng kinh ngạc?" Lý Việt Bạch cười nói: "Lại nói tao còn phải cảm ơn Giáo hoàng bệ hạ, kế hoạch trốn thoát của ông ta được bố trí rất sớm, hoàn thành cũng rất sớm, đây cũng là lí do tại sao ông ta lại ngầm đồng ý với hành vi ám sát Nguyên soái của Thủ tướng."

Nguyên soái bị ám sát là một kíp nổ, châm ngòi cho thùng thuốc súng sớm muộn gì cũng nổ.

Nếu không phải Giáo hoàng đã chuẩn bị chu toàn tất cả, ông sẽ không cho phép que diêm này bị quẹt cháy.

"Ký chủ, tình huống hiện tại, tôi tương đối đồng tình đối với ngài." Hệ thống bi ai.

"Đồng tình cái gì?"

"Theo tôi được biết, lần xuyên thứ ba của ngài, nhờ phúc của nguyên chủ từng có được năng lực chỉ huy quân sự mạnh mẽ." Hệ thống nói: "Nhưng hiện tại... Năng lực này không còn sót lại chút gì."

"Đó là đương nhiên, năng lực cùng tri thức đều ở trong đầu nguyên chủ." Lý Việt Bạch nói: "Vốn dĩ nó không phải của tao."

"Giống như con chim đã bay được lên bầu trời, bây giờ lại bị bẻ gãy đôi cánh." Hệ thống bi ai: "Điều này sẽ làm tăng cảm giác bất lực của ngài, tôi rất thông cảm."

"Không cần thiết." Lý Việt Bạch cười cười: "Tao cũng không định suất lĩnh hạm đội tác chiến với Cesare, dù sao cũng là..."

"--- không có phần thắng." Hệ thống nói.

Cho dù là Lôi Ares đến chỉ huy chiến đấu, phần thắng vẫn rất nhỏ như cũ.

Hạm thuyền không đủ, vũ khí không đủ, quân sĩ không đủ, phí dụng không đủ... Tất cả đều không đủ.

Cho dù là vậy, Lôi Ares vẫn không có một tí ti ý định đầu hàng nào cả. Y lâm vào trạng thái bi tráng bận rộn, chủ trì quân bộ chuẩn bị hết thảy cho việc nghênh chiến. Những thứ y vội vàng chuẩn bị trước đây, như gia tăng lực độ trưng binh, mở rộng quân phí, hiện tại hết thảy đều đã phát huy tác dụng.

"Đinh!" Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, mặc kệ là lúc nào, xin đừng quên nhiệm vụ của ngài..."

Trước mắt hắn nhảy ra cột nhiệm vụ, viết: Nhiệm vụ cần hoàn thành (1)

Lý Việt Bạch mở ra tình hình cụ thể của nhiệm vụ, lập tức bị một chuỗi miêu tả dài dằng dặc làm hôn mê.

"Sao lại thế này, hệ thống, tại sao miêu tả nhiệm vụ lại phức tạp như vậy." Lý Việt Bạch cau mày: "Nội dung nhiệm vụ không phải là đánh bại Cesare sao?"

"Đúng là như vậy, nhưng tôi cũng đã nhấn mạnh qua, bảo vệ được tinh quặng Iridi cũng rất trọng yếu." Hệ thống nói: "Nói ví dụ như, vạn nhất ngài giết chết Cesare, quốc gia này lại bị Đế quốc chiếm lĩnh, nếu nói nghiêm túc cũng không thể tính là ngài thắng..."

"Tao hiểu rồi." Lý Việt Bạch nói: "Trách không được bọn mày lại dùng câu chữ phức tạp như thế để hoàn thành khái niệm miêu tả nhiệm vụ..."

"Vâng, bởi vì sự tình phức tạp, về việc thế nào mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, phải nói rõ ràng một chút." Hệ thống nói.

"Đừng vòng vo nữa." Lý Việt Bạch giận dữ: "Dựa theo nguyên tắc hà khắc nhất quán của Chủ thần, lần xuyên này, nếu tao muốn thông qua, chỉ sợ phải đồng thời thỏa mãn mấy điều kiện."

"Vâng, quả thật là Chủ thần nghiêm cẩn quá mức rồi."

"Thứ nhất, đánh bại Cesare, hoặc là giết y, hoặc là nhốt y, hoặc là khiến y phục tùng tao." Lý Việt Bạch nói.

"Đúng vậy."

"Thứ hai, không để Đế quốc hoặc Liên minh cướp đi quặng Iridi."

"Đúng vậy."

"Thứ ba, quốc gia giáo hội Tinh Hoàn không thể bị tổn thất sinh mệnh hay tài sản quá lớn, tốt nhất là một người cũng không chết." Lý Việt Bạch nói.

"Đúng vậy..." Hệ thống chột dạ.

"Mày cảm thấy có khả năng sao?" Lý Việt Bạch cười.

"Hình như là rất khó..." Hệ thống càng nói càng chột dạ.

Chủ thần đâu chỉ là hà khắc, quả thực là ý nghĩ hão huyền.

Thực lực hiện tại cách xa tình huống như vậy, muốn khiến ký chủ thắng toàn bộ, quả thực...

"Tốt lắm hệ thống, giúp tao chuyển lời với Chủ thần, bảo hắn không được đổi ý." Lý Việt Bạch cười nói.

"Vâng." Hệ thống hoàn toàn không rõ sự tự tin mù quáng của ký chủ rốt cuộc đến từ nơi nào.

Người hầu rất nhanh vội vã chạy tới, nói: "Đại tế ti tôn kính, đến giờ ngài đọc diễn văn rồi ạ..."

Lý Việt Bạch gật gật đầu, dưới sự bảo vệ của người hầu, đi đến Thần điện.

Giáo hoàng cùng Thủ tướng giao một nhiệm vụ quan trọng cho hắn --- tuyên bố đối ngoại.

Nội dung tuyên bố đã được thương thảo xác định bởi Giáo hoàng và Thủ tướng cùng bộ phận quân bộ, người viết là bí thư, Lý Việt Bạch chỉ cần đọc lên là được.

Trong Thần điện, nhiếp ảnh gia đến từ các nơi đã tụ tập đông đủ, vô số màn ảnh cùng đèn flash đều nhắm mảnh đất trống chỗ trung ương này.

Lý Việt Bạch nắm vạt áo bào trắng xa hoa, từng bước một đi lên trung ương Thần điện, đứng ổn định trước dấu hiệu vĩ đại của Tinh Hoàn (cái vòng sáng í), trên mặt hắn là vẻ ôn hòa, gật đầu với mọi người cùng màn ảnh.

Trong Thần điện lặng ngắt như tờ, camera trung thực ghi chép lại buổi diễn thuyết này, đồng bộ truyền phát với toàn bộ vũ trụ.

"Chư vị, hiện tại là công lịch năm 5236, cũng là năm 9804 theo lịch Tinh Hoàn." Lý Việt Bạch mở miệng: "Tổ tiên chúng ta đã khai sáng ra thời đại tuyệt vời nhất, mà chính chúng ta đang bắt nó biến thành thời đại tệ hại nhất."

"Từ khi con người được sinh ra ở Trái đất, chiến tranh liền như hình với bóng, không một khắc xa cách chúng ta, chúng ta là động vật duy nhất tàn sát đồng loại, hơn nữa, chúng ta lại phủ thêm lớp ác khoác hoa lệ cho loại tàn sát này, chúng ta tán tụng chiến tranh, điểm tô thêm đẹp cho chiến tranh, hiến thân cho chiến tranh."

"Ở thời đại man dại, tất cả đều vì sinh tồn mà làm ra thỏa hiệp bất đắc dĩ. Khi đó, chúng ta có đất đai cực nhỏ cùng nhân khẩu khổng lồ, chiến tranh có thể khiến một bộ phận con người tiếp tục sinh tồn, bởi vậy, chúng ta chọn chiến tranh."

"Nhưng hiện tại thì sao? Chúng ta có được biển sao trời bao la, vấn đề sinh tồn đã từng quấy nhiễu ngàn vạn thế hệ của chúng ta, nhờ ơn của những người tiên phong, đây không phải là vấn đề nữa."

"Nhưng chiến tranh vẫn không dừng lại, DNA hiếu chiến đã khắc thật sâu vào trong mỗi tế bào của chúng ta, bởi vì sợ hãi, bởi vì ngăn cách, bởi vì thói quen, bởi vì chôn giấu nội tâm âm u... Thẳng đến ngày hôm nay, chúng ta vẫn là nô lệ của chiến tranh." Lý Việt Bạch cười cười: "Tôi đối với tương lai tràn ngập hi vọng tốt đẹp, tôi hi vọng có một ngày, con người có thể phá vỡ tầng xiềng xích này, giải cứu bản thân mình khỏi lao ngục chiến tranh vô tận... Nhưng là, không phải hiện tại, hiện tại, tôi không nhìn thấy bất cứ khả năng gì."

"Ký chủ, hình như ngài kéo đề tài quá xa rồi." Hệ thống nhắc nhở: "Nên nói đúng trọng điểm."

"Vậy bây giờ chúng ta trở lại hiện thực, nói chuyện hiện tại đi." Lý Việt Bạch tháo xuống ngữ khí mong đợi lãng mạn mông lung, đổi thành ngôn ngữ ngoại giao nghiêm túc: "Bộ ngoại giao Đế quốc Ngân hà chỉ trích nước ta khai thác tinh quặng Iridi, xây dựng tinh hạm quy mô lớn, toan tính mưu hại toàn bộ nhân loại... Tôi phải nghiêm túc thanh minh, đây không phải là sự thật."

"Chẳng những chúng tôi sẽ không lợi dụng tinh quặng Iridi để chế tạo vũ khí, càng không hi vọng quốc gia khác sẽ cướp lấy quặng Iridi ở LAJ8807, dùng để chế tạo vũ khí." Lý Việt Bạch nói. "Chúng tôi hoan nghênh hạm đội kiểm tra của Đế quốc đến kiểm tra trước, nhưng nếu không phát hiện ra vấn đề, mời các vị rời đi."

Hạm đội của Đế quốc Ngân hà, phòng chỉ huy kỳ hạm.

Thiếu niên tóc vàng mỹ lệ ngồi trên vị trí chuyên thuộc về hạm trưởng, đôi mắt màu vàng nhìn thẳng màn hình lớn, trên màn hình, Đại tế ti của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn đang dùng ngữ khí ôn hòa mà kiên định phát biểu tuyên bố.

Sau lưng y, cửa phòng lái mở ra, sĩ quan phụ tá cẩn thận bước vào, trong tay dè dặt cẩn trọng nâng cái khay, trên khay bày một chồng văn kiện tác chiến thật dày, bên cạnh còn có một bó hoa cùng trái cây mọng nước làm tượng trưng.

"Điện hạ." Sĩ quan phụ tá đứng cạnh thiếu niên, thấp giọng mở miệng: "Về công tác kiểm tra của chúng ta khi đến quốc gia giáo hội Tinh Hoàn..."

"Hửm?" Thiếu niên quay sang, lộ ra nụ cười cực kỳ thân thiết đáng yêu: "Vất vả rồi."

"Điện hạ, những văn kiện này ngài có muốn xem qua hay không?"

"Không cần." Cesare giơ tay lên, lấy trái cây mọng nước óng ánh tươi mới trên khay, cắn một ngụm, dùng tay còn lại xoay vòng bên tại: "Tất cả đã ở chỗ này rồi, tiêu hủy đi."

"Rõ." Sĩ quan phụ tá khó có thể tin nhìn thiếu niên đáng yêu tinh xảo như búp bê trước mắt, khó tin được y cư nhiên sẽ có được ý nghĩ thiên tài đến vậy: "Cánh quân tạo phản thứ tám mấy hôm trước..."

"Xử quyết, toàn bộ." Cesare cười tủm tỉm nhặt một quả nào đó lên.

Sĩ quan phụ tá không dám nói gì nữa, lĩnh mệnh ra ngoài.

Trên màn hình, Đại tế ti đang nói dở: "... Mời các vị rời đi."

"Làm sao có thể rời đi được? Lung Nguyệt của ta." Cesare liếm sạch nước trái cây đỏ tươi trên đầu ngón tay, thanh âm ôn nhu giống như nói với người yêu.

Trước khi hút khô giọt máu cuối cùng của hắn, sẽ không rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện