Mọi người phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi xuống nhìn lại, nhưng chỉ thấy một mảnh mênh mông, nơi nào có bóng dáng con người?
"Tế tửu đại nhân, chuyện này..." Mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Còn thất thần làm gì?" Lý Việt Bạch trách mắng: "Nhanh chóng đi xuống tìm kiếm, tuy nhiên phải tự chú ý bảo hộ mình."
"Vâng!" Mọi người tuân lệnh, liền tách nhau ra bay xuống.
Lý Việt Bạch vẫn đứng im tại chỗ, không tìm kiếm cùng mọi người.
Không lâu sau, Vạn Quảng Lưu đã trở lại, chỉ thấy xung quanh trống rỗng chỉ còn mình tế tửu đại nhân, không khỏi đại kinh thất sắc, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cơ Dao đâu?"
"... Ký chủ, có phải ngài quá xui xẻo không?" Hệ thống bị tình thế chuyển biến bất ngờ này làm cho thật phần hoang mang: "Tốt rồi, nhất định Vạn Quảng Lưu rất muốn xé xác ngài."
Chỉ là rời đi một lát, Cơ Dao liền mất tích một cách ly kỳ, cho dù Vạn Quảng Lưu không nghi ngờ tế tửu đại nhân cố ý thương tổn Cơ Dao, cũng sẽ cho rằng tế tửu đại nhân chăm sóc không chu toàn, không làm hết trách nhiệm của mình.
"Lệnh phu nhân..." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện vừa xảy ra một cách ngắn gọn nhất.
Lúc này Vạn Quảng Lưu cũng không rảnh lo chuyện tìm hắn gây phiền toái, vội vàng bay xuống dưới.
Lý Việt Bạch lẳng lặng theo sát.
Mọi người tìm khắp vùng đất phụ cận, nhưng căn bản không tìm được thân ảnh Cơ Dao.
"Sao lại thế này sao lại thế này sao lại thế này..." Hệ thống bắt đầu đại kinh tiểu quái lảm nhảm.
"Bình tĩnh."
"Cái này cần phải bình tĩnh kiểu gì hả ký chủ?" Hệ thống đau lòng: "Ngài không biết đây là chuyện lớn sao? Khẳng định là Cơ Dao có vấn đề!"
"Mày cảm thấy là nàng cố ý biến mất?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Nhất định là thế." Hệ thống nói: "Đầu tiên nàng cố ý nghĩ cách rời khỏi Vạn phong chủ, sau đó cố ý biến mất, muốn vu oan giá họa cho ngài, khiến Vạn phong chủ sinh ra hoài nghi cùng phẫn nộ với ngài."
"Không cần chắc chắn như thế, nơi đây sương khói dày đặc, ma hồn khắp nơi, có lẽ là nàng bị ma vật đánh lén, cũng chưa biết được." Lý Việt Bạch nói.
"... Lời của ngài cũng có lý." Hệ thống oán giận: "Nhỡ lát nữa Vạn phong chủ tìm ngài gây phiền toái thì làm sao bây giờ?"
Quả nhiên, Vạn Quảng Lưu chạy khắp nơi không tìm thấy Cơ Dao đã bắt đầu lạnh giọng chất vấn các tu sĩ khác, vài vị tu sĩ này đương nhiên là hoàn toàn không biết gì cả, vị trí lúc ấy của Cơ Dao là đứng cuối đội ngũ, không có người thấy rõ nàng biến mất như thế nào.
Vạn Quảng Lưu hỏi không ra nguyên nhân, lửa giận càng tăng, đã bắt đầu hướng ánh mắt về phía Lý Việt Bạch.
"Thôi, tao cũng lười ứng phó với gã." Lý Việt Bạch thở dài: "Hệ thống, tìm giúp tao vị trí của Cơ Dao."
"Ký chủ, ngài cho rằng tìm nàng dễ vậy sao?" Hệ thống oán giận: "Tuy tôi đúng là toàn trí toàn năng..."
"Nhưng cũng cần thời gian tìm kiếm đúng không?" Lý Việt Bạch nói: "Vậy cứ tìm theo suy đoán của mày đi, có thể là nàng cố tình ẩn nấp, cố tình chạy trốn, cho nên chuyên tâm tìm nàng ở hướng dễ đào tẩu nhất..."
"Vâng." Hệ thống lẳng lặng tìm kiếm.
"Tế tửu đại nhân." Vạn Quảng Lưu vẻ mặt âm trầm đi về phía bên này: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"..." Lý Việt Bạch biết lúc này nói cái gì cũng có thể khơi mào lửa giận của đối phương, đơn giản không trả lời.
"Tế tửu đại nhân có ý gì?"
"Vạn phong chủ chớ gấp." Lý Việt Bạch bình tĩnh mở miệng: "Sẽ tìm được."
"Hả?" Hai hàng lông mày Vạn Quảng Lưu nhíu chặt, thập phần hoài nghi phương thức tìm người không hề nhúc nhích này của tế tửu đại nhân.
Hệ thống tăng cường tính toán, rất nhanh tìm được vị trí chính xác.
"Có rồi." Lý Việt Bạch đột nhiên mở mắt: "Hướng đông nam, hơn một dặm, đi!"
Mọi người nghe được mệnh lệnh của hắn, tinh thần đều rung lên, vội vàng rút kiếm đi theo.
Quả nhiên, đuổi theo không lâu liền thấy một bóng dáng vội vàng sâu trong sương mù dày đặc, đúng là Cơ Dao.
Để tiện cho chuyện đào tẩu, nàng phủ lên người một kiện áo choàng màu đen, che đi xiêm y đỏ tươi, trốn trong sương mù cơ hồ không thể nhận ra.
"Phu nhân xin dừng bước!" Một tu sĩ vội vàng hô lên: "Ta tới tìm phu nhân!"
Nghe được tiến kêu, rõ ràng Cơ Dao run rẩy một chút.
Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rất rõ ràng, hiên tại Cơ Dao đang đào tẩu.
"Dao Nhi, làm sao vậy? Mau trở lại!" Vạn Quảng Lưu cũng nhíu mày quát to.
Cơ Dao thấy khó có thể thoát được, đơn giản quay mặt đi tới, ngạo nghễ đối mặt mọi người.
Trong tay nàng cầm một con dao nhỏ sắc bén, lóe lên ngân quang trong màn sương khói hắc ám, giờ phút này, mũi dao đặt lên yết hầu bản thân.
"Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây!" Cơ Dao phẫn nộ quát, thanh âm bén nhọn hơn thường ngày rất nhiều.
"Dao Nhi, đừng nghịch, có chuyện gì hảo hảo nói, rốt cuộc nàng muốn cái gì?" Trong lòng Vạn Quảng Lưu một trận kinh ngạc hỗn loạn cùng lo lắng, vội vàng quát.
"Thiếp thân muốn cái gì?" Cơ Dao cười lạnh: "Thiếp thân chỉ muốn rời xa khỏi nơi dơ bẩn ô uế này, không bao giờ quay lại!"
"Nói như vậy, quả nhiên là nàng có ý định đào tẩu." Vạn Quảng Lưu thở dài.
"Không sai, ta muốn chạy trốn, về việc tại sao ta lại muốn chạy trốn, liền phải hỏi vị tế tửu đại nhân bên người phu quân một chút!" Cơ Dao không bảo trì phong độ quý nữ ngày thường, biểu tình trở nên có chút điên cuồng.
"..."
"Tế tửu đại nhân ủng lập (kiểu giúp đỡ lên ngôi í) Tiên Chủ giả, còn tống người nhà thiếp thân vào lao ngục." Cơ Dao bi thiết nói: "Thiếp thân vì sao không thể hận hắn? Nếu không thể giết hắn, vậy thiếp thân chỉ có thể đào tẩu!"
"Chính là... Hiện tại phu nhân trốn không thoát." Một tu sĩ cả giận.
"Mục Thanh Ninh, ngươi quả nhiên âm hiểm xảo trá, tính được hết mọi chuyện." Cơ Dao cắn chặt răng, đầy mặt cừu hận: "Động tác vừa rồi của thiếp thân rõ ràng là không chê vào đâu được, ngươi căn bản không có khả năng đuổi tới nơi này! Ngươi làm như thế nào... Dùng thuật tà yêu gì mà tìm được thiếp thân?"
Lý Việt Bạch không nói gì, xác thật, ở trong bầu trời đầy sương đen như vậy, muốn tìm một người có ý định đào tẩu so với lên trời còn khó hơn, nếu không phải mình mượn công năng tìm kiếm của hệ thống, vô luận như thế nào mình cũng không thể tìm thấy Cơ Dao.
"Tuy nhiên không sao cả, vạn sự vạn vật trên thế gian này đều như nước chảy về đông (*)." Cơ Dao lộ ra một nụ cười điên cuồng: "Chuyện tới bây giờ, thiếp thân hoặc là chết, hoặc là cùng các ngươi tử chiến một trận!"
Các vị tu sĩ nghe được những lời cuồng ngôn của nàng dần khẩn trương, cầm trường kiếm tùy thân mang theo chắn ở trước người, chuẩn bị chiến đấu.
Vạn Quảng Lưu lại chậm chạp không ra tay, sắc mặt gã âm trầm, vẫn không nhúc nhích.
Cơ Dao một tay cầm dao nhỏ đặt trên yết hầu mình, một tay cầm kiếm chỉ về phía mọi người.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng --- tình nguyện chết ở chỗ này, cũng không muốn quay lại Côn Luân.
"Tuy nói vậy thật vô nhân tính, nhưng tôi vốn dĩ là hệ thống, cũng không phải nhân loại các ngài." Hệ thống nói nhỏ: "Ký chủ, hệ thống kiến nghị thế này—— nếu Cơ Dao chết ở chỗ này như lời nàng, phiền toái về sau sẽ giảm đi, đầu xuôi đuôi lọt."
Lý Việt Bạch cũng hết cách, sương đem âm u ẩm ướt cuốn ống tay áo cùng góc áo của hắn tung bay phất phơ.
"Tế tửu đại nhân." Vạn Quảng Lưu đột nhiên xoay người, đối mặt với Lý Việt Bạch: "Tại hạ bình sinh chưa từng cầu xin ai, nhưng giờ này ngày này, lại có một chuyện không thể không cầu ngài."
"A?" Lý Việt Bạch cười khổ, hắn đã đoán được yêu cầu của Vạn Quảng Lưu là gì.
"Dao Nhi nàng... Tuy không hề có chút quyến luyến với tại hạ, nhưng tại hạ đối với nàng." Vạn Quảng Lưu cắn chặt răng: "Thật sự không dứt được."
Tuy vài vị tu sĩ ở đây tinh thần khẩn trương cực độ, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến, song nghe được những lời này của Vạn Quảng Lưu cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: "Hóa ra Vạn phong chủ cũng có ngày hôm nay, quả nhiên đồn đãi không phải là giả..."
Vạn Quảng Lưu ngày thường ngang ngược ngông cuồng, lần này lại bộc lộ tình cảm của mình khiến cảm xúc mọi người ngổn ngang trăm mối.
"Phụ mẫu Dao Nhi đều đã đền tội, nàng... lẻ loi một mình không người chăm sóc." Vạn Quảng Lưu gằn từng chữ một, nói thập phần gian nan: "Tuy nàng đối với ngài bất kính, nhưng rốt cuộc không làm chuyện gì nguy hại đến Côn Luân, cho nên... Xin tế tửu đại nhân nể mặt mũi tại hạ... thả con nàng một con ngựa (ý là tha cho một con đường sống)."
"Thả nàng đi? Không phải bắt trở về?" Lý Việt Bạch ngạc nhiên: "Nếu bỉ nhân thả nàng đi, vậy Vạn phong chủ cùng nàng không phải sẽ không bao giờ gặp nhau nữa chứ?"
"Nếu nàng không muốn lưu lại Côn Luân, gặp nhau cũng chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi." Vạn Quảng Lưu chậm rãi nói.
Sắc mặt của gã rất kém, lời nói ra lại là một tấm chân tình khiến người động dung.
"Đừng nghe gã." Hệ thống nói: "Chẳng qua chỉ là một người tự mình đa tình yêu đơn phương thôi."
"Hệ thống, mày cũng hiểu tình cảm à?" Lý Việt Bạch cười.
"Không thể cảm nhận được, nhưng có thể sử dụng con số bắt chước được." Hệ thống trả lời: "Tóm lại, tình cảm chính là thứ khiến nhân loại các ngài trở nên yếu ớt và ngu xuẩn, một chút tác dụng cũng không có."
"Đúng vậy, một chút tác dụng cũng không có." Lý Việt Bạch cười khổ lắc đầu.
Vạn Quảng Lưu thấy hắn chậm chạp không trả lời, không ngờ vén vạt áo bào lên, quỳ một gối hành lễ.
Thế giới tu tiên không nhiều lễ nghi phiền phức như cổ đại nhân gian, cho dù thấy Tiên Chủ cũng không yêu cầu hành đại lễ, càng đừng nói đến Vạn Quảng Lưu kiếm thuật cao cường chiến công hiển hách, thường ngày tính cách ngang ngược, mắt cao hơn đầu...
Phân lượng của một cái quỳ này, mọi người đều có thể nhìn ra được.
"Xuất hiện, bắt cóc đạo đức (Bắt cóc đạo đức đề cập đến một hiện tượng trong đó mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí không thực tế để yêu cầu, ép buộc hoặc tấn công người khác và ảnh hưởng đến hành vi của họ)!" Hệ thống phun tào: "Tôi thấy từ này trong cơ sở dữ liệu của nhân loại các ngài, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường..."
"Vạn phong chủ sao lại làm vậy?" Lý Việt Bạch hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ người lên: "Bỉ nhân thật sự không chịu nổi đại lễ này..."
Vạn Quảng Lưu không nói, chỉ bướng bỉnh nhìn Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch tránh ánh mắt của gã, nhìn Cơ Dao ở phía xa.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài: "Trước đây bỉ nhân đã hứa."
"Hứa? Hứa cái gì?" Đương nhiên chư vị tu sĩ rất khó hiểu.
"Bỉ nhân từng đáp ứng một lão giả, đáp ứng ông ấy sẽ bảo vệ Cơ Dao được tự do an khang." Lý Việt Bạch chậm rãi nói: "Hiện giờ, cho dù Cơ Dao hận ta thấu xương, đối với Côn Luân chỉ sợ tránh còn không kịp, hướng kiếm đối đầu với chư vị... Nhưng lời hứa đó trước sau ta vẫn phải tuân thủ."
Thế giới tu tiên tôn sùng khí độ quân tử, đã đáp ứng là phải làm, nếu làm trái sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
"Thả nàng đi." Lý Việt Bạch gật đầu.
"Nhưng mà..."
"Thả nàng đi!" Lý Việt Bạch nói chém đinh chặt sắt.
"..." Thân mình Cơ Dao run lên, mũi dao trong tay sượt qua cổ ứa ra một ít máu tươi, đỏ đến dọa người, nàng cắn chặt môi, mở to mắt, không thể ngờ được tế tửu đại nhân lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy.
Mọi người đều có tâm sự riêng buông trường kiếm trong tay xuống.
Cơ Dao không rảnh mà lo nghĩ nhiều, đột nhiên xoay người, biến mất trong làn sương mù mênh mông.
- -------------
(*) Thế gian vạn vật vạn sự như giang đông lưu khứ
TQ có hai con sông lớn, một là Hoàng Hà, một là Trường Giang. Tất cả con sông đều đổ sang biển từ tây sang đông. Người xưa mượn hình ảnh của sông để ám chỉ cuộc sống. Tức là không thể đảo ngược, giống như dòng sông chảy về đông vậy. Ý CD là đã quyết định bỏ đi rồi. Cảm ơn @an_ha_kieu đã giải thích:3
"Tế tửu đại nhân, chuyện này..." Mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Còn thất thần làm gì?" Lý Việt Bạch trách mắng: "Nhanh chóng đi xuống tìm kiếm, tuy nhiên phải tự chú ý bảo hộ mình."
"Vâng!" Mọi người tuân lệnh, liền tách nhau ra bay xuống.
Lý Việt Bạch vẫn đứng im tại chỗ, không tìm kiếm cùng mọi người.
Không lâu sau, Vạn Quảng Lưu đã trở lại, chỉ thấy xung quanh trống rỗng chỉ còn mình tế tửu đại nhân, không khỏi đại kinh thất sắc, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Cơ Dao đâu?"
"... Ký chủ, có phải ngài quá xui xẻo không?" Hệ thống bị tình thế chuyển biến bất ngờ này làm cho thật phần hoang mang: "Tốt rồi, nhất định Vạn Quảng Lưu rất muốn xé xác ngài."
Chỉ là rời đi một lát, Cơ Dao liền mất tích một cách ly kỳ, cho dù Vạn Quảng Lưu không nghi ngờ tế tửu đại nhân cố ý thương tổn Cơ Dao, cũng sẽ cho rằng tế tửu đại nhân chăm sóc không chu toàn, không làm hết trách nhiệm của mình.
"Lệnh phu nhân..." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện vừa xảy ra một cách ngắn gọn nhất.
Lúc này Vạn Quảng Lưu cũng không rảnh lo chuyện tìm hắn gây phiền toái, vội vàng bay xuống dưới.
Lý Việt Bạch lẳng lặng theo sát.
Mọi người tìm khắp vùng đất phụ cận, nhưng căn bản không tìm được thân ảnh Cơ Dao.
"Sao lại thế này sao lại thế này sao lại thế này..." Hệ thống bắt đầu đại kinh tiểu quái lảm nhảm.
"Bình tĩnh."
"Cái này cần phải bình tĩnh kiểu gì hả ký chủ?" Hệ thống đau lòng: "Ngài không biết đây là chuyện lớn sao? Khẳng định là Cơ Dao có vấn đề!"
"Mày cảm thấy là nàng cố ý biến mất?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Nhất định là thế." Hệ thống nói: "Đầu tiên nàng cố ý nghĩ cách rời khỏi Vạn phong chủ, sau đó cố ý biến mất, muốn vu oan giá họa cho ngài, khiến Vạn phong chủ sinh ra hoài nghi cùng phẫn nộ với ngài."
"Không cần chắc chắn như thế, nơi đây sương khói dày đặc, ma hồn khắp nơi, có lẽ là nàng bị ma vật đánh lén, cũng chưa biết được." Lý Việt Bạch nói.
"... Lời của ngài cũng có lý." Hệ thống oán giận: "Nhỡ lát nữa Vạn phong chủ tìm ngài gây phiền toái thì làm sao bây giờ?"
Quả nhiên, Vạn Quảng Lưu chạy khắp nơi không tìm thấy Cơ Dao đã bắt đầu lạnh giọng chất vấn các tu sĩ khác, vài vị tu sĩ này đương nhiên là hoàn toàn không biết gì cả, vị trí lúc ấy của Cơ Dao là đứng cuối đội ngũ, không có người thấy rõ nàng biến mất như thế nào.
Vạn Quảng Lưu hỏi không ra nguyên nhân, lửa giận càng tăng, đã bắt đầu hướng ánh mắt về phía Lý Việt Bạch.
"Thôi, tao cũng lười ứng phó với gã." Lý Việt Bạch thở dài: "Hệ thống, tìm giúp tao vị trí của Cơ Dao."
"Ký chủ, ngài cho rằng tìm nàng dễ vậy sao?" Hệ thống oán giận: "Tuy tôi đúng là toàn trí toàn năng..."
"Nhưng cũng cần thời gian tìm kiếm đúng không?" Lý Việt Bạch nói: "Vậy cứ tìm theo suy đoán của mày đi, có thể là nàng cố tình ẩn nấp, cố tình chạy trốn, cho nên chuyên tâm tìm nàng ở hướng dễ đào tẩu nhất..."
"Vâng." Hệ thống lẳng lặng tìm kiếm.
"Tế tửu đại nhân." Vạn Quảng Lưu vẻ mặt âm trầm đi về phía bên này: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"..." Lý Việt Bạch biết lúc này nói cái gì cũng có thể khơi mào lửa giận của đối phương, đơn giản không trả lời.
"Tế tửu đại nhân có ý gì?"
"Vạn phong chủ chớ gấp." Lý Việt Bạch bình tĩnh mở miệng: "Sẽ tìm được."
"Hả?" Hai hàng lông mày Vạn Quảng Lưu nhíu chặt, thập phần hoài nghi phương thức tìm người không hề nhúc nhích này của tế tửu đại nhân.
Hệ thống tăng cường tính toán, rất nhanh tìm được vị trí chính xác.
"Có rồi." Lý Việt Bạch đột nhiên mở mắt: "Hướng đông nam, hơn một dặm, đi!"
Mọi người nghe được mệnh lệnh của hắn, tinh thần đều rung lên, vội vàng rút kiếm đi theo.
Quả nhiên, đuổi theo không lâu liền thấy một bóng dáng vội vàng sâu trong sương mù dày đặc, đúng là Cơ Dao.
Để tiện cho chuyện đào tẩu, nàng phủ lên người một kiện áo choàng màu đen, che đi xiêm y đỏ tươi, trốn trong sương mù cơ hồ không thể nhận ra.
"Phu nhân xin dừng bước!" Một tu sĩ vội vàng hô lên: "Ta tới tìm phu nhân!"
Nghe được tiến kêu, rõ ràng Cơ Dao run rẩy một chút.
Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rất rõ ràng, hiên tại Cơ Dao đang đào tẩu.
"Dao Nhi, làm sao vậy? Mau trở lại!" Vạn Quảng Lưu cũng nhíu mày quát to.
Cơ Dao thấy khó có thể thoát được, đơn giản quay mặt đi tới, ngạo nghễ đối mặt mọi người.
Trong tay nàng cầm một con dao nhỏ sắc bén, lóe lên ngân quang trong màn sương khói hắc ám, giờ phút này, mũi dao đặt lên yết hầu bản thân.
"Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây!" Cơ Dao phẫn nộ quát, thanh âm bén nhọn hơn thường ngày rất nhiều.
"Dao Nhi, đừng nghịch, có chuyện gì hảo hảo nói, rốt cuộc nàng muốn cái gì?" Trong lòng Vạn Quảng Lưu một trận kinh ngạc hỗn loạn cùng lo lắng, vội vàng quát.
"Thiếp thân muốn cái gì?" Cơ Dao cười lạnh: "Thiếp thân chỉ muốn rời xa khỏi nơi dơ bẩn ô uế này, không bao giờ quay lại!"
"Nói như vậy, quả nhiên là nàng có ý định đào tẩu." Vạn Quảng Lưu thở dài.
"Không sai, ta muốn chạy trốn, về việc tại sao ta lại muốn chạy trốn, liền phải hỏi vị tế tửu đại nhân bên người phu quân một chút!" Cơ Dao không bảo trì phong độ quý nữ ngày thường, biểu tình trở nên có chút điên cuồng.
"..."
"Tế tửu đại nhân ủng lập (kiểu giúp đỡ lên ngôi í) Tiên Chủ giả, còn tống người nhà thiếp thân vào lao ngục." Cơ Dao bi thiết nói: "Thiếp thân vì sao không thể hận hắn? Nếu không thể giết hắn, vậy thiếp thân chỉ có thể đào tẩu!"
"Chính là... Hiện tại phu nhân trốn không thoát." Một tu sĩ cả giận.
"Mục Thanh Ninh, ngươi quả nhiên âm hiểm xảo trá, tính được hết mọi chuyện." Cơ Dao cắn chặt răng, đầy mặt cừu hận: "Động tác vừa rồi của thiếp thân rõ ràng là không chê vào đâu được, ngươi căn bản không có khả năng đuổi tới nơi này! Ngươi làm như thế nào... Dùng thuật tà yêu gì mà tìm được thiếp thân?"
Lý Việt Bạch không nói gì, xác thật, ở trong bầu trời đầy sương đen như vậy, muốn tìm một người có ý định đào tẩu so với lên trời còn khó hơn, nếu không phải mình mượn công năng tìm kiếm của hệ thống, vô luận như thế nào mình cũng không thể tìm thấy Cơ Dao.
"Tuy nhiên không sao cả, vạn sự vạn vật trên thế gian này đều như nước chảy về đông (*)." Cơ Dao lộ ra một nụ cười điên cuồng: "Chuyện tới bây giờ, thiếp thân hoặc là chết, hoặc là cùng các ngươi tử chiến một trận!"
Các vị tu sĩ nghe được những lời cuồng ngôn của nàng dần khẩn trương, cầm trường kiếm tùy thân mang theo chắn ở trước người, chuẩn bị chiến đấu.
Vạn Quảng Lưu lại chậm chạp không ra tay, sắc mặt gã âm trầm, vẫn không nhúc nhích.
Cơ Dao một tay cầm dao nhỏ đặt trên yết hầu mình, một tay cầm kiếm chỉ về phía mọi người.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng --- tình nguyện chết ở chỗ này, cũng không muốn quay lại Côn Luân.
"Tuy nói vậy thật vô nhân tính, nhưng tôi vốn dĩ là hệ thống, cũng không phải nhân loại các ngài." Hệ thống nói nhỏ: "Ký chủ, hệ thống kiến nghị thế này—— nếu Cơ Dao chết ở chỗ này như lời nàng, phiền toái về sau sẽ giảm đi, đầu xuôi đuôi lọt."
Lý Việt Bạch cũng hết cách, sương đem âm u ẩm ướt cuốn ống tay áo cùng góc áo của hắn tung bay phất phơ.
"Tế tửu đại nhân." Vạn Quảng Lưu đột nhiên xoay người, đối mặt với Lý Việt Bạch: "Tại hạ bình sinh chưa từng cầu xin ai, nhưng giờ này ngày này, lại có một chuyện không thể không cầu ngài."
"A?" Lý Việt Bạch cười khổ, hắn đã đoán được yêu cầu của Vạn Quảng Lưu là gì.
"Dao Nhi nàng... Tuy không hề có chút quyến luyến với tại hạ, nhưng tại hạ đối với nàng." Vạn Quảng Lưu cắn chặt răng: "Thật sự không dứt được."
Tuy vài vị tu sĩ ở đây tinh thần khẩn trương cực độ, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến, song nghe được những lời này của Vạn Quảng Lưu cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: "Hóa ra Vạn phong chủ cũng có ngày hôm nay, quả nhiên đồn đãi không phải là giả..."
Vạn Quảng Lưu ngày thường ngang ngược ngông cuồng, lần này lại bộc lộ tình cảm của mình khiến cảm xúc mọi người ngổn ngang trăm mối.
"Phụ mẫu Dao Nhi đều đã đền tội, nàng... lẻ loi một mình không người chăm sóc." Vạn Quảng Lưu gằn từng chữ một, nói thập phần gian nan: "Tuy nàng đối với ngài bất kính, nhưng rốt cuộc không làm chuyện gì nguy hại đến Côn Luân, cho nên... Xin tế tửu đại nhân nể mặt mũi tại hạ... thả con nàng một con ngựa (ý là tha cho một con đường sống)."
"Thả nàng đi? Không phải bắt trở về?" Lý Việt Bạch ngạc nhiên: "Nếu bỉ nhân thả nàng đi, vậy Vạn phong chủ cùng nàng không phải sẽ không bao giờ gặp nhau nữa chứ?"
"Nếu nàng không muốn lưu lại Côn Luân, gặp nhau cũng chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi." Vạn Quảng Lưu chậm rãi nói.
Sắc mặt của gã rất kém, lời nói ra lại là một tấm chân tình khiến người động dung.
"Đừng nghe gã." Hệ thống nói: "Chẳng qua chỉ là một người tự mình đa tình yêu đơn phương thôi."
"Hệ thống, mày cũng hiểu tình cảm à?" Lý Việt Bạch cười.
"Không thể cảm nhận được, nhưng có thể sử dụng con số bắt chước được." Hệ thống trả lời: "Tóm lại, tình cảm chính là thứ khiến nhân loại các ngài trở nên yếu ớt và ngu xuẩn, một chút tác dụng cũng không có."
"Đúng vậy, một chút tác dụng cũng không có." Lý Việt Bạch cười khổ lắc đầu.
Vạn Quảng Lưu thấy hắn chậm chạp không trả lời, không ngờ vén vạt áo bào lên, quỳ một gối hành lễ.
Thế giới tu tiên không nhiều lễ nghi phiền phức như cổ đại nhân gian, cho dù thấy Tiên Chủ cũng không yêu cầu hành đại lễ, càng đừng nói đến Vạn Quảng Lưu kiếm thuật cao cường chiến công hiển hách, thường ngày tính cách ngang ngược, mắt cao hơn đầu...
Phân lượng của một cái quỳ này, mọi người đều có thể nhìn ra được.
"Xuất hiện, bắt cóc đạo đức (Bắt cóc đạo đức đề cập đến một hiện tượng trong đó mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí không thực tế để yêu cầu, ép buộc hoặc tấn công người khác và ảnh hưởng đến hành vi của họ)!" Hệ thống phun tào: "Tôi thấy từ này trong cơ sở dữ liệu của nhân loại các ngài, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường..."
"Vạn phong chủ sao lại làm vậy?" Lý Việt Bạch hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ người lên: "Bỉ nhân thật sự không chịu nổi đại lễ này..."
Vạn Quảng Lưu không nói, chỉ bướng bỉnh nhìn Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch tránh ánh mắt của gã, nhìn Cơ Dao ở phía xa.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài: "Trước đây bỉ nhân đã hứa."
"Hứa? Hứa cái gì?" Đương nhiên chư vị tu sĩ rất khó hiểu.
"Bỉ nhân từng đáp ứng một lão giả, đáp ứng ông ấy sẽ bảo vệ Cơ Dao được tự do an khang." Lý Việt Bạch chậm rãi nói: "Hiện giờ, cho dù Cơ Dao hận ta thấu xương, đối với Côn Luân chỉ sợ tránh còn không kịp, hướng kiếm đối đầu với chư vị... Nhưng lời hứa đó trước sau ta vẫn phải tuân thủ."
Thế giới tu tiên tôn sùng khí độ quân tử, đã đáp ứng là phải làm, nếu làm trái sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
"Thả nàng đi." Lý Việt Bạch gật đầu.
"Nhưng mà..."
"Thả nàng đi!" Lý Việt Bạch nói chém đinh chặt sắt.
"..." Thân mình Cơ Dao run lên, mũi dao trong tay sượt qua cổ ứa ra một ít máu tươi, đỏ đến dọa người, nàng cắn chặt môi, mở to mắt, không thể ngờ được tế tửu đại nhân lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy.
Mọi người đều có tâm sự riêng buông trường kiếm trong tay xuống.
Cơ Dao không rảnh mà lo nghĩ nhiều, đột nhiên xoay người, biến mất trong làn sương mù mênh mông.
- -------------
(*) Thế gian vạn vật vạn sự như giang đông lưu khứ
TQ có hai con sông lớn, một là Hoàng Hà, một là Trường Giang. Tất cả con sông đều đổ sang biển từ tây sang đông. Người xưa mượn hình ảnh của sông để ám chỉ cuộc sống. Tức là không thể đảo ngược, giống như dòng sông chảy về đông vậy. Ý CD là đã quyết định bỏ đi rồi. Cảm ơn @an_ha_kieu đã giải thích:3
Danh sách chương