Người xuyên qua chỉ làm được đến chừng này, có thể nói là tương đối thất bại.
Lý Việt Bạch quả thực hận sắt không thành thép, chọc ót Ngọc Thiên Cơ: "Một đời này ngươi lớnm lên như thế nào vậy hả?"
"..." Ngọc Thiên Cơ vô tội giơ tay: "... Bổn Tiên Chủ làm sao mà biết? Bổn Tiên Chủ chính là dựa vào nhân duyên thuận lợi mà sống sót..."
"Không tồn tại khả năng này." Hệ thống trả lời khô khốc.
"Đổi cách khác thuyết phục hơn được không." Lý Việt Bạch thở dài: "Quả thật không có người muốn ám sát ngươi, bởi..."
Một đời này Ngọc Thiên Cơ chính là kẻ phong lưu ăn chơi trác táng, đương nhiên không ai ám sát, mọi người đều chờ y ngã từ trên trời xuống mà chết.
Kết quả không những không ngã, mà còn gặp được Lý Việt Bạch.
Sau khi Lý Việt Bạch hiểu rõ liền bố trí thủ vệ Côn Luân tương đối cẩn thận, không cho những kẻ ám sát một cơ hội.
Bàn tay vàng gì đó, đối với Ngọc Thiên Cơ mà nói có lẽ cũng không quan trọng như vậy, thiếu cũng có thể đảm bảo an toàn.
Nhưng không thể giết chết Ngọc Thiên Lưu liền rất khó khăn.
"Vấn đề kế tiếp là bàn tay vàng đó gọi là gì, nên phá giải thế nào." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương: "Hệ thống, vấn đề này mày trả lời được không?"
"Ký chủ, vấn đề này liên quan đến cơ mật của Côn Luân, hệ thống không thể tìm ra đáp án chính xác trong thời gian ngắn, cần kiểm tra tổng thể." Hệ thống trả lời.
"Chờ mày trả lời quá chậm, không bằng chúng ta tự tìm, bổn Tiên Chủ không ngại xem thêm cốt truyện nguyên bản." Ngọc Thiên Cơ tìm một tư thế thoải mái, nằm trên đùi Lý Việt Bạch, ngoắc tay với không khí: "Hệ thống, tới tới tới, phát thêm tin đi."
Xem bộ dáng này của y rất giống đang coi nơi này là rạp chiếu phim.
Lý Việt Bạch đang định cúi đầu răn dạy, liếc mắt liền thấy cổ áo được Ngọc Thiên Cơ mở ra.
Trên cổ treo một sợi dây, trên sợi dây là một khối ngọc bội huyền sắc.
Món đồ này ngược lại rất quen thuộc, chính là ngọc bội có thể triệu hồi phượng hoàng.
Nói đến phượng hoàng...
Phượng hoàng là thần điểu của Côn Luân, là biểu tượng của Côn Luân, tại sao lại rơi vào tay kẻ hoàn khố như Ngọc Thiên Cơ?
Trong đầu Lý Việt Bạch một trận điện quang thạch hỏa, theo bản năng duỗi tay ra, với vào trong cổ áo Ngọc Thiên Cơ, lấy cái ngọc bội kia ra.
"A? A??" Hiếm khi thấy hắn chủ động như vậy, Ngọc Thiên Cơ chấn kinh rồi, trừng lớn hai mắt, mất nửa ngày mới phản ứng lại được, khoa trương ngượng ngùng xoắn xít làm nũng: "Mỹ nhân nhi ngươi đột nhiên chủ động như vậy, bổn Tiên Chủ quả thực như đắm chìm trong mộng..."
"Đừng nghịch, nói chính sự." Lý Việt Bạch một tát chụp lên ót y: "Ngọc bội này có phải chỉ có duy nhất một cái?"
"Đó là đương nhiên." Ngọc Thiên Cơ đắc ý: "Ngọc bội là phụ thân tự tay tặng cho ta, Côn Luân đời đời kiếp kiếp chỉ có duy nhất một cái."
"Ngươi ham ăn biếng làm, chơi bời lêu lổng, cà lơ phất phơ, phong lưu phóng đãng..." Lý Việt Bạch thực nghiêm túc tổng kết: "Tại sao lão Tiên Chủ lại trao ngọc bội phượng hoàng biểu tượng của Côn Luân cho ngươi?"
"Không cho bổn Tiên Chủ, chẳng lẽ cho huynh trưởng?" Ngọc Thiên Cơ mỉm cười: "Đừng nói giỡn."
"..." Hệ thống cũng cạn lời.
"Đương nhiên hẳn nên cho huynh trưởng ngươi! Nếu ta là lão Tiên Chủ, ta đương nhiên sẽ đưa ngọc bội phượng hoàng cho Thiên Lưu quân!" Lý Việt Bạch giận dữ hét: "Thiên Lưu quân trước khi bị bỉ nhân vạch trần, vẫn luôn là người thừa kế đường đường chính chính của Côn Luân tiên sơn, thân phận tôn quý, cử chỉ lễ độ, kiếm thuật thành thạo, pháp lực thành công, thiếu niên anh kiệt..."
"Ô..." Ngọc Thiên Cơ bụm mặt giả bộ khóc trên giường.
"Nhất định là có cái gì đó sai." Lý Việt Bạch rũ mắt, lần nữa suy tư: "Hệ thống, tao muốn hỏi mày một vấn đề."
"Ký chủ xin cứ hỏi."
"Trong trận chiến mở màn ở sơn môn, thời điểm đánh lui Ma giáo, tao đã từng hỏi mày, nguyên chủ Mục Thanh Ninh trong cốt truyện nguyên bản có phải cũng dùng cách chỉ huy giống ta hay không."
Không lâu trước đây, Lý Việt Bạch làm nên tên tuổi Mục Thanh Ninh, hai lần lợi dụng phượng hoàng coi như vật tiêu chí, tới chỉ huy chiến trận.
Đồng thời thao túng bốn con phượng hoàng là chuyện phi thường mệt phi thường tổn thương nguyên khí, bởi vậy lúc ấy nguyên khí đại thương nên hôn mê bất tỉnh.
"Đúng vậy." Hệ thống đáp.
"Lúc ấy mày trả lời: Phương pháp Mục Thanh Ninh dùng cũng không khác lắm." Lý Việt Bạch nhớ lại.
"Phải."
"Vì thế, tao liền trực tiếp lý giải là —— Mục Thanh Ninh cũng dùng phượng hoàng tới chỉ huy chiến trận." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại tao cần minh xác lại vấn đề đấy, Mục Thanh Ninh trong cốt truyện nguyên bản dùng phượng hoàng không?"
"Không có! Ký chủ ngài lý giải sai rồi." Hệ thống vội vàng đáp: "Ý tôi khi nói không sai biệt lắm là nguyên chủ Mục Thanh Ninh cũng dùng phương pháp chỉ huy tự tổn thương nguyên khí, cũng lâm vào hôn mê sau khi chiến thắng."
"..."
"Khác nhau là hắn không sử dụng phượng hoàng."
"Mọi chuyện liền sáng tỏ." Lý Việt Bạch thở dài.
Hắn biết chính mình không có năng lực chỉ huy, không thể so với nguyên chủ Mục Thanh Ninh, mới chỉ có thể mượn dùng phượng hoàng.
Trong cốt truyện nguyên bản, Mục Thanh Ninh có thể không cần dùng phượng hoàng.
Thậm chí phượng hoàng còn chưa từng xuất hiện khi Ngọc Thiên Cơ đảm nhận vị trí Tiên Chủ.
Có thể bởi Ngọc Thiên Cơ trong cốt truyện nguyên bản căn bản không có được ngọc bội phượng hoàng kia, căn bản chưa từng triệu hồi phượng hoàng.
"Hệ thống, xem lại cốt truyện xem ngọc bội phượng hoàng ở trong tay ai." Lý Việt Bạch nói.
Hệ thống ngoan ngoãn phát lại cốt truyện gốc.
Lúc này, tin hệ thống phát ra là cảnh tượng Ngọc Thiên Lưu bước lên vị trí Tiên Chủ.
Mục Thanh Ninh đã sớm bị giết, Ngọc Thiên Cơ cũng đột ngột chết bất đắc kỳ tử, tu sĩ từng nguyện trung thành với Ngọc Thiên Cơ, hoặc bị diệt trừ hầu như không còn, hoặc phản bội đến nhờ cậy bên Ngọc Thiên Lưu, Ngọc Thiên Lưu khống chế toàn bộ đại cục Côn Luân, được vạn người ủng hộ, vinh quang vô hạn.
Trên điển lễ, gương mặt quen thuộc lại xuất hiện, là Tô Hủ.
Tô Hủ bước ra từ đám người, trường hành thi lễ nịnh nọt Ngọc Thiên Lưu, nói: "Tại hạ nghe nói phượng hoàng là thần điểu của Côn Luân tiên sơn ta, hôm nay Tiên Chủ có thể kế thừa tổ nghiệp Côn Luân, chỉ sợ phượng hoàng cũng phải bay tới chúc mừng Tiên Chủ."
"Phượng hoàng?" Mọi người dưới đài ồn ào bàn tán: "Tuy trong sách có ghi lại rất nhiều, nhưng chúng ta nhiều năm qua quả thật chưa từng nhìn qua..."
Ngọc Thiên Lưu biểu tình trầm ổn, ánh mắt trầm tĩnh, vẫn chưa đắc ý vênh váo, chỉ hơi vuốt ve vật gì đó trên cổ tay.
"Chú ý động tác của hắn." Lý Việt Bạc vội vàng kêu dừng: "Chính là nơi này!"
Quả nhiên, có thể thấy rõ ràng --- vật trên cổ tay Ngọc Thiên Lưu, đúng là ngọc bội phượng hoàng.
Hình ảnh tiếp theo, đương nhiên không dừng lại.
Vài con phượng hoàng xuất hiện từ hư không, quang hoa sáng lạn, phát ra tiếng kêu thanh thúy, bay lượn từng vòng quanh bảo tọa Ngọc Thiên Lưu, mỹ diệu khiến người không nói nên lời.
"Phượng hoàng, là phượng hoàng!" Các tu sĩ dưới đài kích động vạn phần, nhất trí hô to: "Chúc mừng Tiên Chủ! Chúc mừng Tiên Chủ!"
...
"Hiện tại bỉ nhân tổng kết một chút." Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình ra lệnh cho hệ thống tắt hình ảnh, nói: "Trong cốt truyện nguyên bản, Thiên Lưu quân có phượng hoàng, ngươi có bàn tay vàng."
"Hình như đúng là như vậy." Ngọc Thiên Lưu buông tay.
"Đời này, ngươi có phượng hoàng, Ngọc Thiên Lưu có bàn tay vàng." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một: "Đảo ngược."
"..."
"Ký chủ nói không sai, quả thực là đảo ngược..." Hệ thống nhất thời bị hiện trạng thần kỳ này làm hồ đồ.
"A? Thật là kỳ quái..." Ngọc Thiên Cơ cũng không hiểu ra sao.
"Tiên Chủ ngài đừng vờ ngớ ngẩn." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ: "Tại sao lại xảy ra chuyện trao đổi như vậy, không phải ngài rõ nhất sao?"
"Vấn đề này hẳn nên hỏi nguyên chủ đi?" Vẻ mặt Ngọc Thiên Cơ đau khổ: "Lúc ta xuyên qua đây, ngọc bội phượng hoàng đã cầm trong tay, cho nên..."
"Là thời điểm ngươi vừa xuyên qua đây, lão Tiên Chủ ban ngọc bội phượng hoàng cho ngươi sao?" Mí mắt Lý Việt Bạch giật giật.
"Đúng vậy."
"Thật thú vị." Lý Việt Bạch vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cũng ấn Ngọc Thiên Cơ ngồi lại chỗ cũ, nói: "Nhìn ta, kể lại cảnh lúc ngươi xuyên qua đây."
"Lúc bổn Tiên Chủ xuyên qua đây, chỉ mới hơn mười tuổi." Ngọc Thiên Cơ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại: "Cha lúc ấy trầm mê đan dược, ngươi cũng biết đi."
"Đúng." Lý Việt Bạch đương nhiên biết rõ, lúc già lão Tiên Chủ ngu ngốc vô đạo, không xử lý sự vụ trong núi, mỗi ngày chỉ biết sủng tín (sủng ái + tín nhiệm) luyện đan sư, sống mơ mơ màng màng trước lò luyện đan, mọi chuyện đều không biết.
"Ta vừa mở mắt liền phát hiện lúc ấy mình đang đứng trong một cái hang động, trên người mặc... Ừa, phục sức Côn Luân, cực kỳ mới mẻ, cảnh tượng bốn phía chưa từng nhìn thấy." Ngọc Thiên Cơ nhớ lại: "Sau mới biết được, cái sơn động kia tên là Noãn Tuyết động."
Noãn Tuyết động này đương nhiên Lý Việt Bạch rất quen thuộc, đó là nơi tĩnh dưỡng lúc hắn giả bệnh.
"Lúc ấy ta nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một người trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý phái ngồi xếp bằng đả tọa trước mặt ta, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên dong dài gì đó." Ngọc Thiên Cơ nói: "Tin tức trong đầu nhảy ra, ta mới biết người này là Tiên Chủ Côn Luân, cũng là thân sinh phụ thân của ta."
"Ông ấy đưa ngọc bội phượng hoàng cho ngươi?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Đúng vậy, ta cúi đầu liền phát hiện phụ thân giao cho ta một cái hộp ngọc, bên trong có cái gì đó khá nặng." Ngọc Thiên Cơ nói: "Đương nhiên, không chỉ ta, huynh trưởng cũng ở đó, cũng được một cái hộp ngọc giống như thế."
"Lão Tiên Chủ nói gì?"
"Đương nhiên là lảm nhảm một đống gì đấy." Ngọc Thiên Cơ nhún nhún vai: "Nhưng mà, hình như lúc ta xuyên qua ông ấy nói xong rồi thì phải."
... Ngươi có thể làm bộ tôn kính lão Tiên Chủ một chút được hay không.
"Ý tứ đại khái là, ông ấy muốn bế quan tu luyện, lại không yên tâm hai huynh đệ chúng ta, bởi vậy đem vật gia truyền truyền cho chúng ta." Ngọc Thiên Cơ mơ mơ màng màng nhớ lại: "Ta vừa xuyên qua, làm sao hiểu được những lời đó? Nghe giống như lọt vào sương mù, liền cùng huynh trưởng nhận lấy hộp ngọc của mình, đi về, lúc về mở ra liền thấy bên trong là ngọc bội phượng hoàng, thế là luôn mang theo trong người."
Lý Việt Bạch theo bản năng cắn cắn ngón tay.
"Ngươi không tò mò trong hộp ngọc của Thiên Lưu quân là gì sao?"
"Lúc ấy ta làm sao lại quan tâm cái này?" Ngọc Thiên Cơ cười cười: "Bộ dáng ta lúc ấy, lão nhân gia ngài không phải không biết, mỗi ngày đều uống rượu lưu luyến bụi hoa thôi, ngay cả ngọc bội phượng hoàng kia cũng chưa từng để trong lòng..."
"Được rồi, ta hiểu đại khái rồi." Lý Việt Bạch gật gật đầu, tiếp tục gọi hệ thống: "Hệ thống, một đoạn Tiên Chủ vừa nói kia, trong cốt truyện nguyên bản là cái dạng gì?"
Hệ thống tận chức tận trách đem đoạn "Noãn Tuyết động truyền bảo" phát ra.
Lão Tiên Chủ Ngọc Bồng Trách ngồi xếp bằng đả tọa trong Noãn Tuyết động, thoạt nhìn là biết vừa dùng đan dược nào đó đi đường ngang ngõ tắt, tinh thần uể oải, cả người lâm vào trạng thái giống con nghiện, ông bình lui hộ vệ tả hữu, truyền lại mấy vật di truyền này.
Bên cạnh hình ảnh là lời bộc bạch dạng chữ, giải thích hoạt động tâm lý của Ngọc Bồng Trách.
Đại tiên môn như Côn Luân tiên sơn đương nhiên sẽ có một ít đồ gia truyền hiếm lạ cổ quái, lão Tiên Chủ tự biết thân thể đang dần suy nhược, không yên lòng với hai nhi tử, tính toán sớm truyền bảo vật cho bọn họ.
Giống nhau là phượng hoàng ngọc bội, tượng trưng cho Côn Luân, đương nhiên muốn truyền cho đứa con thích hợp kế thừa vị trí Tiên Chủ nhất, lão Tiên Chủ vuốt ve ngọc bội, trong lòng đã sớm có chú ý --- ngọc bội này, đương nhiên sẽ đưa cho Ngọc Thiên Lưu.
Mà ấu tử Ngọc Thiên Cơ, trời sinh tàn tật, lại yếu đuối vô năng, nhát gan sợ phiền phức, mỗi ngày chỉ lo sợ bất an. Không thể trông cậy vào y kiến công lập nghiệp, chỉ hy vọng tương lai có thể bảo trụ tính mạng bình an một đời, bởi vậy, Ngọc Bồng Trách suy nghĩ mãi, tính toán truyền kính linh phù cho ấu tử.
"Kính linh phù!" Trong lòng Lý Việt Bạch hưng phấn một trận, sinh ra một cỗ xúc động muốn gõ bảng đen, nhưng nơi này không có bảng đen, bởi vậy Lý Việt Bạch đành vỗ một cái lên tay Ngọc Thiên Cơ: "Trọng điểm cần chú ý ở đây, kính linh phù!"
"Kính linh phù này chính là cái bàn tay vàng kia?" Ngọc Thiên Cơ hỏi.
"Hệ thống đang xác nhận giúp ngài." Hệ thống nói: "Đúng vậy, kính linh phù là vật gia truyền của Côn Luân tiên sơn, có thể phản ngược lại thương tổn từ bên ngoài, bảo hộ chủ nhân bình an."
Kính linh phù trong tay Ngọc Bồng Trách nhìn qua cũng chỉ giống một lá phù bình thường mà thôi, Ngọc Bồng Trách bỏ nó vào một cái hộp ngọc. Lại lấy ngọc bội phượng hoàng ra, bỏ vào một cái hộp ngọc khác.
Sau chốc lát, Ngọc Thiên Lưu cùng Ngọc Thiên Cơ đi đến.
Có thể nhìn ra, đôi huynh đệ này trong cốt truyện nguyên bản chẳng có chút tình huynh đệ nào, không thèm nhìn nhau, lại đứng rất xa, tách biệt hành lễ vấn an phụ thân.
Ngọc Thiên Lưu thoạt nhìn không khác đời này là mấy, anh tuấn tiêu sái khí vũ hiên ngang, vẻ mặt bình lặng. Mà Ngọc Thiên Cơ, Lý Việt Bạch nhìn, cảm giác thập phần xa lạ.
Nguyên chủ Ngọc Thiên Cơ này không đường hoàng phóng đãng giống người đang ở bên cạnh mình, mà có chút nhút nhát nhu nhược, ánh mắt mơ hồ không rõ, không hề tự tin.
Ngọc Bồng Trách nói một ít lời phụ thân dạy dỗ con cái, liền đem hai cái hộp ngọc giao cho hai nhi tử, xua xua tay cho bọn họ đi ngoài.
Lý Việt Bạch có thể nhìn rõ ràng, ngọc bội phượng hoàng cho Ngọc Thiên Lưu, kính linh phù cho Ngọc Thiên Cơ, hết thảy đều bình thường.
"Hệ thống, lại xem một đời này." Lý Việt Bạch nói.
"Vâng, ký chủ."
Hình ảnh không sai biệt lắm lại lần nữa xuất hiện, bắt đầu từ lúc lão Tiên Chủ một mình lấy ra bảo vật, hết thảy cốt truyện tiến triển tâm lý hoạt động đều giống nhau như đúc.
Ngọc Thiên Lưu cùng Ngọc Thiên Cơ vẫn đi vào trong động, hành lễ, nghe theo phụ thân dạy dỗ như đời trước.
Nhưng mà, ngay lúc Ngọc Bồng Trách định đem hai cái hộp ngọc giao cho bọn họ, dị biến xảy ra.
Ngọc Thiên Cơ hơi nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
Toàn bộ ánh mắt liền thay đổi.
Nguyên bản ánh mắt nhút nhát biến thành một loại... Thực phức tạp, phảng phất giống như đối với hết thảy không sao cả, ánh mắt coi rẻ hết thảy.
"Đây là ngươi." Lý Việt Bạch cẩn thận nhìn chằm chằm vào hình ảnh, đồng thời nói: "Quá rõ ràng."
"A." Ngọc Thiên Cơ híp híp mắt: "Nhìn từ góc độ này ta thật đáng yêu mà."
"..."
"Đúng vậy, ngay lúc này ngài xuyên qua đây." Hệ thống xác nhận: "Lúc ấy hệ thống phụ trách việc này cũng không phải tôi."
Ngọc Thiên Cơ trong hình, vì che dấu nội tâm hoảng loạn nên nhắm mắt lại, hơn nữa có chút kinh hoàng vào không biết phải làm gì.
Nhưng mà, bởi tính cách nguyên chủ Ngọc Thiên Cơ chính là nhát gan sợ phiền phức, thường bày ra tư thái không biết làm gì, bởi vậy, cái dạng này của y cũng không bị phụ thân đắm chìm trong đan dược phát hiện.
Ngọc Thiên Lưu vẫn luôn dùng ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm hộp ngọc kia càng không chú ý.
Huynh đệ hai người cứ như vậy trầm mặc tiếp nhận hộp ngọc.
"Ở đây." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Hệ thống, xác nhận đồ vật trong hộp ngọc một chút."
"Vì sao?" Hệ thống nói: "Lão Tiên Chủ đã cho đồ vào trong hộp, còn cần xác nhận lại sao?"
"Vô tình mạo phạm." Lý Việt Bạch nói: "Đời này mày đúng là một hệ thống tốt, là bạn bè quan trọng thường xuyên giúp đỡ tao, nhưng lúc ấy hệ thống phụ trách việc này cũng không phải mày, tao đối với nhóm đồng nghiệp của mày... Không hề tin tưởng."
Tuy bây giờ mới xuyên qua ba thế giới, nhưng sự xấu bụng của các hệ thống Lý Việt Bạch đã hiểu rõ, ở lần xuyên trước, hệ thống còn cường nghạnh phi logic giết Diệp Thanh một lần.
Nếu nói Chủ Thần là kẻ độc tài, vậy hệ thống dưới quyền Chủ Thần hoàn toàn có khả năng bỏ rơi nhiệm vụ, lạm dụng chức quyền.
"Đã hiểu." Hệ thống nói: "Lập tức xác nhận cho ngài."
Trong nháy mắt, hộp ngọc trở nên trong suốt.
Đây là quyền hạn cao hơn của hệ thống, thị giác thượng đế.
Lý Việt Bạch nhanh chóng nhìn vào hộp ngọc, vừa nhìn liền hiểu rõ.
Đồ trong hộp ngọc đã bị đổi.
Có lẽ là lúc Ngọc Thiên Cơ xuyên qua khiến không gian hỗn loạn, cũng có thể là trò đùa dai của hệ thống, tóm lại, dưới tình huống phụ tử ba người không hề phát hiện ra trong Noãn Tuyết động, bảo vật bị đổi.
Ngọc Thiên Lưu nhận được kính linh phù, còn Ngọc Thiên Cơ nhận được ngọc bội phượng hoàng.
Huynh đệ hai người mang tâm sự mang theo hộp ngọc của mình rời khỏi Noãn Tuyết động.
Hình ảnh dần dần biến mất.
"Thật muốn giết huynh trưởng mà..." Ngọc Thiên Cơ ai oán: "Kính linh phù của ta..."
"Hiện tại không giết được." Lý Việt Bạch nói.
"Đáng giận mà..." Ngọc Thiên Cơ hô to gọi nhỏ tiếp tục vô lại: "Cái hệ thống kia vì cái gì muốn bắt nạt bổn Tiên Chủ vậy, bổn Tiên Chủ cũng muốn thể nghiệm cảm giác đao thương bất nhập mà, hu hu hu..."
"Tuy nhiên." Lý Việt Bạch đã sớm quen tác phong phô trương của đứa nhỏ này, theo bản năng đưa tay qua vuốt lông: "Nếu lúc ấy không đổi, ngươi không có ngọc bội phượng hoàng kia, vậy lúc chiến đấu với Ma giáo, lấy năng lực của ta chưa chắc có thể thắng, cho nên coi như là trong họa có phúc đi? Ít nhất là không lời không lỗ?"
"Cảm tạ ký chủ ngài đã lý giải." Hệ thống cảm khái tự đáy lòng: "Nhưng là, điều kiện của lần xuyên này vẫn là giết chết Ngọc Thiên Lưu."
"Hắn có kính linh phù, giết như thế nào?" Lý Việt Bạch thở dài.
"Cái này..." Hệ thống nói: "Chung quy vẫn phải có biện pháp."
Lý Việt Bạch quả thực hận sắt không thành thép, chọc ót Ngọc Thiên Cơ: "Một đời này ngươi lớnm lên như thế nào vậy hả?"
"..." Ngọc Thiên Cơ vô tội giơ tay: "... Bổn Tiên Chủ làm sao mà biết? Bổn Tiên Chủ chính là dựa vào nhân duyên thuận lợi mà sống sót..."
"Không tồn tại khả năng này." Hệ thống trả lời khô khốc.
"Đổi cách khác thuyết phục hơn được không." Lý Việt Bạch thở dài: "Quả thật không có người muốn ám sát ngươi, bởi..."
Một đời này Ngọc Thiên Cơ chính là kẻ phong lưu ăn chơi trác táng, đương nhiên không ai ám sát, mọi người đều chờ y ngã từ trên trời xuống mà chết.
Kết quả không những không ngã, mà còn gặp được Lý Việt Bạch.
Sau khi Lý Việt Bạch hiểu rõ liền bố trí thủ vệ Côn Luân tương đối cẩn thận, không cho những kẻ ám sát một cơ hội.
Bàn tay vàng gì đó, đối với Ngọc Thiên Cơ mà nói có lẽ cũng không quan trọng như vậy, thiếu cũng có thể đảm bảo an toàn.
Nhưng không thể giết chết Ngọc Thiên Lưu liền rất khó khăn.
"Vấn đề kế tiếp là bàn tay vàng đó gọi là gì, nên phá giải thế nào." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương: "Hệ thống, vấn đề này mày trả lời được không?"
"Ký chủ, vấn đề này liên quan đến cơ mật của Côn Luân, hệ thống không thể tìm ra đáp án chính xác trong thời gian ngắn, cần kiểm tra tổng thể." Hệ thống trả lời.
"Chờ mày trả lời quá chậm, không bằng chúng ta tự tìm, bổn Tiên Chủ không ngại xem thêm cốt truyện nguyên bản." Ngọc Thiên Cơ tìm một tư thế thoải mái, nằm trên đùi Lý Việt Bạch, ngoắc tay với không khí: "Hệ thống, tới tới tới, phát thêm tin đi."
Xem bộ dáng này của y rất giống đang coi nơi này là rạp chiếu phim.
Lý Việt Bạch đang định cúi đầu răn dạy, liếc mắt liền thấy cổ áo được Ngọc Thiên Cơ mở ra.
Trên cổ treo một sợi dây, trên sợi dây là một khối ngọc bội huyền sắc.
Món đồ này ngược lại rất quen thuộc, chính là ngọc bội có thể triệu hồi phượng hoàng.
Nói đến phượng hoàng...
Phượng hoàng là thần điểu của Côn Luân, là biểu tượng của Côn Luân, tại sao lại rơi vào tay kẻ hoàn khố như Ngọc Thiên Cơ?
Trong đầu Lý Việt Bạch một trận điện quang thạch hỏa, theo bản năng duỗi tay ra, với vào trong cổ áo Ngọc Thiên Cơ, lấy cái ngọc bội kia ra.
"A? A??" Hiếm khi thấy hắn chủ động như vậy, Ngọc Thiên Cơ chấn kinh rồi, trừng lớn hai mắt, mất nửa ngày mới phản ứng lại được, khoa trương ngượng ngùng xoắn xít làm nũng: "Mỹ nhân nhi ngươi đột nhiên chủ động như vậy, bổn Tiên Chủ quả thực như đắm chìm trong mộng..."
"Đừng nghịch, nói chính sự." Lý Việt Bạch một tát chụp lên ót y: "Ngọc bội này có phải chỉ có duy nhất một cái?"
"Đó là đương nhiên." Ngọc Thiên Cơ đắc ý: "Ngọc bội là phụ thân tự tay tặng cho ta, Côn Luân đời đời kiếp kiếp chỉ có duy nhất một cái."
"Ngươi ham ăn biếng làm, chơi bời lêu lổng, cà lơ phất phơ, phong lưu phóng đãng..." Lý Việt Bạch thực nghiêm túc tổng kết: "Tại sao lão Tiên Chủ lại trao ngọc bội phượng hoàng biểu tượng của Côn Luân cho ngươi?"
"Không cho bổn Tiên Chủ, chẳng lẽ cho huynh trưởng?" Ngọc Thiên Cơ mỉm cười: "Đừng nói giỡn."
"..." Hệ thống cũng cạn lời.
"Đương nhiên hẳn nên cho huynh trưởng ngươi! Nếu ta là lão Tiên Chủ, ta đương nhiên sẽ đưa ngọc bội phượng hoàng cho Thiên Lưu quân!" Lý Việt Bạch giận dữ hét: "Thiên Lưu quân trước khi bị bỉ nhân vạch trần, vẫn luôn là người thừa kế đường đường chính chính của Côn Luân tiên sơn, thân phận tôn quý, cử chỉ lễ độ, kiếm thuật thành thạo, pháp lực thành công, thiếu niên anh kiệt..."
"Ô..." Ngọc Thiên Cơ bụm mặt giả bộ khóc trên giường.
"Nhất định là có cái gì đó sai." Lý Việt Bạch rũ mắt, lần nữa suy tư: "Hệ thống, tao muốn hỏi mày một vấn đề."
"Ký chủ xin cứ hỏi."
"Trong trận chiến mở màn ở sơn môn, thời điểm đánh lui Ma giáo, tao đã từng hỏi mày, nguyên chủ Mục Thanh Ninh trong cốt truyện nguyên bản có phải cũng dùng cách chỉ huy giống ta hay không."
Không lâu trước đây, Lý Việt Bạch làm nên tên tuổi Mục Thanh Ninh, hai lần lợi dụng phượng hoàng coi như vật tiêu chí, tới chỉ huy chiến trận.
Đồng thời thao túng bốn con phượng hoàng là chuyện phi thường mệt phi thường tổn thương nguyên khí, bởi vậy lúc ấy nguyên khí đại thương nên hôn mê bất tỉnh.
"Đúng vậy." Hệ thống đáp.
"Lúc ấy mày trả lời: Phương pháp Mục Thanh Ninh dùng cũng không khác lắm." Lý Việt Bạch nhớ lại.
"Phải."
"Vì thế, tao liền trực tiếp lý giải là —— Mục Thanh Ninh cũng dùng phượng hoàng tới chỉ huy chiến trận." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại tao cần minh xác lại vấn đề đấy, Mục Thanh Ninh trong cốt truyện nguyên bản dùng phượng hoàng không?"
"Không có! Ký chủ ngài lý giải sai rồi." Hệ thống vội vàng đáp: "Ý tôi khi nói không sai biệt lắm là nguyên chủ Mục Thanh Ninh cũng dùng phương pháp chỉ huy tự tổn thương nguyên khí, cũng lâm vào hôn mê sau khi chiến thắng."
"..."
"Khác nhau là hắn không sử dụng phượng hoàng."
"Mọi chuyện liền sáng tỏ." Lý Việt Bạch thở dài.
Hắn biết chính mình không có năng lực chỉ huy, không thể so với nguyên chủ Mục Thanh Ninh, mới chỉ có thể mượn dùng phượng hoàng.
Trong cốt truyện nguyên bản, Mục Thanh Ninh có thể không cần dùng phượng hoàng.
Thậm chí phượng hoàng còn chưa từng xuất hiện khi Ngọc Thiên Cơ đảm nhận vị trí Tiên Chủ.
Có thể bởi Ngọc Thiên Cơ trong cốt truyện nguyên bản căn bản không có được ngọc bội phượng hoàng kia, căn bản chưa từng triệu hồi phượng hoàng.
"Hệ thống, xem lại cốt truyện xem ngọc bội phượng hoàng ở trong tay ai." Lý Việt Bạch nói.
Hệ thống ngoan ngoãn phát lại cốt truyện gốc.
Lúc này, tin hệ thống phát ra là cảnh tượng Ngọc Thiên Lưu bước lên vị trí Tiên Chủ.
Mục Thanh Ninh đã sớm bị giết, Ngọc Thiên Cơ cũng đột ngột chết bất đắc kỳ tử, tu sĩ từng nguyện trung thành với Ngọc Thiên Cơ, hoặc bị diệt trừ hầu như không còn, hoặc phản bội đến nhờ cậy bên Ngọc Thiên Lưu, Ngọc Thiên Lưu khống chế toàn bộ đại cục Côn Luân, được vạn người ủng hộ, vinh quang vô hạn.
Trên điển lễ, gương mặt quen thuộc lại xuất hiện, là Tô Hủ.
Tô Hủ bước ra từ đám người, trường hành thi lễ nịnh nọt Ngọc Thiên Lưu, nói: "Tại hạ nghe nói phượng hoàng là thần điểu của Côn Luân tiên sơn ta, hôm nay Tiên Chủ có thể kế thừa tổ nghiệp Côn Luân, chỉ sợ phượng hoàng cũng phải bay tới chúc mừng Tiên Chủ."
"Phượng hoàng?" Mọi người dưới đài ồn ào bàn tán: "Tuy trong sách có ghi lại rất nhiều, nhưng chúng ta nhiều năm qua quả thật chưa từng nhìn qua..."
Ngọc Thiên Lưu biểu tình trầm ổn, ánh mắt trầm tĩnh, vẫn chưa đắc ý vênh váo, chỉ hơi vuốt ve vật gì đó trên cổ tay.
"Chú ý động tác của hắn." Lý Việt Bạc vội vàng kêu dừng: "Chính là nơi này!"
Quả nhiên, có thể thấy rõ ràng --- vật trên cổ tay Ngọc Thiên Lưu, đúng là ngọc bội phượng hoàng.
Hình ảnh tiếp theo, đương nhiên không dừng lại.
Vài con phượng hoàng xuất hiện từ hư không, quang hoa sáng lạn, phát ra tiếng kêu thanh thúy, bay lượn từng vòng quanh bảo tọa Ngọc Thiên Lưu, mỹ diệu khiến người không nói nên lời.
"Phượng hoàng, là phượng hoàng!" Các tu sĩ dưới đài kích động vạn phần, nhất trí hô to: "Chúc mừng Tiên Chủ! Chúc mừng Tiên Chủ!"
...
"Hiện tại bỉ nhân tổng kết một chút." Lý Việt Bạch mặt vô biểu tình ra lệnh cho hệ thống tắt hình ảnh, nói: "Trong cốt truyện nguyên bản, Thiên Lưu quân có phượng hoàng, ngươi có bàn tay vàng."
"Hình như đúng là như vậy." Ngọc Thiên Lưu buông tay.
"Đời này, ngươi có phượng hoàng, Ngọc Thiên Lưu có bàn tay vàng." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một: "Đảo ngược."
"..."
"Ký chủ nói không sai, quả thực là đảo ngược..." Hệ thống nhất thời bị hiện trạng thần kỳ này làm hồ đồ.
"A? Thật là kỳ quái..." Ngọc Thiên Cơ cũng không hiểu ra sao.
"Tiên Chủ ngài đừng vờ ngớ ngẩn." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ: "Tại sao lại xảy ra chuyện trao đổi như vậy, không phải ngài rõ nhất sao?"
"Vấn đề này hẳn nên hỏi nguyên chủ đi?" Vẻ mặt Ngọc Thiên Cơ đau khổ: "Lúc ta xuyên qua đây, ngọc bội phượng hoàng đã cầm trong tay, cho nên..."
"Là thời điểm ngươi vừa xuyên qua đây, lão Tiên Chủ ban ngọc bội phượng hoàng cho ngươi sao?" Mí mắt Lý Việt Bạch giật giật.
"Đúng vậy."
"Thật thú vị." Lý Việt Bạch vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cũng ấn Ngọc Thiên Cơ ngồi lại chỗ cũ, nói: "Nhìn ta, kể lại cảnh lúc ngươi xuyên qua đây."
"Lúc bổn Tiên Chủ xuyên qua đây, chỉ mới hơn mười tuổi." Ngọc Thiên Cơ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại: "Cha lúc ấy trầm mê đan dược, ngươi cũng biết đi."
"Đúng." Lý Việt Bạch đương nhiên biết rõ, lúc già lão Tiên Chủ ngu ngốc vô đạo, không xử lý sự vụ trong núi, mỗi ngày chỉ biết sủng tín (sủng ái + tín nhiệm) luyện đan sư, sống mơ mơ màng màng trước lò luyện đan, mọi chuyện đều không biết.
"Ta vừa mở mắt liền phát hiện lúc ấy mình đang đứng trong một cái hang động, trên người mặc... Ừa, phục sức Côn Luân, cực kỳ mới mẻ, cảnh tượng bốn phía chưa từng nhìn thấy." Ngọc Thiên Cơ nhớ lại: "Sau mới biết được, cái sơn động kia tên là Noãn Tuyết động."
Noãn Tuyết động này đương nhiên Lý Việt Bạch rất quen thuộc, đó là nơi tĩnh dưỡng lúc hắn giả bệnh.
"Lúc ấy ta nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một người trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý phái ngồi xếp bằng đả tọa trước mặt ta, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên dong dài gì đó." Ngọc Thiên Cơ nói: "Tin tức trong đầu nhảy ra, ta mới biết người này là Tiên Chủ Côn Luân, cũng là thân sinh phụ thân của ta."
"Ông ấy đưa ngọc bội phượng hoàng cho ngươi?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Đúng vậy, ta cúi đầu liền phát hiện phụ thân giao cho ta một cái hộp ngọc, bên trong có cái gì đó khá nặng." Ngọc Thiên Cơ nói: "Đương nhiên, không chỉ ta, huynh trưởng cũng ở đó, cũng được một cái hộp ngọc giống như thế."
"Lão Tiên Chủ nói gì?"
"Đương nhiên là lảm nhảm một đống gì đấy." Ngọc Thiên Cơ nhún nhún vai: "Nhưng mà, hình như lúc ta xuyên qua ông ấy nói xong rồi thì phải."
... Ngươi có thể làm bộ tôn kính lão Tiên Chủ một chút được hay không.
"Ý tứ đại khái là, ông ấy muốn bế quan tu luyện, lại không yên tâm hai huynh đệ chúng ta, bởi vậy đem vật gia truyền truyền cho chúng ta." Ngọc Thiên Cơ mơ mơ màng màng nhớ lại: "Ta vừa xuyên qua, làm sao hiểu được những lời đó? Nghe giống như lọt vào sương mù, liền cùng huynh trưởng nhận lấy hộp ngọc của mình, đi về, lúc về mở ra liền thấy bên trong là ngọc bội phượng hoàng, thế là luôn mang theo trong người."
Lý Việt Bạch theo bản năng cắn cắn ngón tay.
"Ngươi không tò mò trong hộp ngọc của Thiên Lưu quân là gì sao?"
"Lúc ấy ta làm sao lại quan tâm cái này?" Ngọc Thiên Cơ cười cười: "Bộ dáng ta lúc ấy, lão nhân gia ngài không phải không biết, mỗi ngày đều uống rượu lưu luyến bụi hoa thôi, ngay cả ngọc bội phượng hoàng kia cũng chưa từng để trong lòng..."
"Được rồi, ta hiểu đại khái rồi." Lý Việt Bạch gật gật đầu, tiếp tục gọi hệ thống: "Hệ thống, một đoạn Tiên Chủ vừa nói kia, trong cốt truyện nguyên bản là cái dạng gì?"
Hệ thống tận chức tận trách đem đoạn "Noãn Tuyết động truyền bảo" phát ra.
Lão Tiên Chủ Ngọc Bồng Trách ngồi xếp bằng đả tọa trong Noãn Tuyết động, thoạt nhìn là biết vừa dùng đan dược nào đó đi đường ngang ngõ tắt, tinh thần uể oải, cả người lâm vào trạng thái giống con nghiện, ông bình lui hộ vệ tả hữu, truyền lại mấy vật di truyền này.
Bên cạnh hình ảnh là lời bộc bạch dạng chữ, giải thích hoạt động tâm lý của Ngọc Bồng Trách.
Đại tiên môn như Côn Luân tiên sơn đương nhiên sẽ có một ít đồ gia truyền hiếm lạ cổ quái, lão Tiên Chủ tự biết thân thể đang dần suy nhược, không yên lòng với hai nhi tử, tính toán sớm truyền bảo vật cho bọn họ.
Giống nhau là phượng hoàng ngọc bội, tượng trưng cho Côn Luân, đương nhiên muốn truyền cho đứa con thích hợp kế thừa vị trí Tiên Chủ nhất, lão Tiên Chủ vuốt ve ngọc bội, trong lòng đã sớm có chú ý --- ngọc bội này, đương nhiên sẽ đưa cho Ngọc Thiên Lưu.
Mà ấu tử Ngọc Thiên Cơ, trời sinh tàn tật, lại yếu đuối vô năng, nhát gan sợ phiền phức, mỗi ngày chỉ lo sợ bất an. Không thể trông cậy vào y kiến công lập nghiệp, chỉ hy vọng tương lai có thể bảo trụ tính mạng bình an một đời, bởi vậy, Ngọc Bồng Trách suy nghĩ mãi, tính toán truyền kính linh phù cho ấu tử.
"Kính linh phù!" Trong lòng Lý Việt Bạch hưng phấn một trận, sinh ra một cỗ xúc động muốn gõ bảng đen, nhưng nơi này không có bảng đen, bởi vậy Lý Việt Bạch đành vỗ một cái lên tay Ngọc Thiên Cơ: "Trọng điểm cần chú ý ở đây, kính linh phù!"
"Kính linh phù này chính là cái bàn tay vàng kia?" Ngọc Thiên Cơ hỏi.
"Hệ thống đang xác nhận giúp ngài." Hệ thống nói: "Đúng vậy, kính linh phù là vật gia truyền của Côn Luân tiên sơn, có thể phản ngược lại thương tổn từ bên ngoài, bảo hộ chủ nhân bình an."
Kính linh phù trong tay Ngọc Bồng Trách nhìn qua cũng chỉ giống một lá phù bình thường mà thôi, Ngọc Bồng Trách bỏ nó vào một cái hộp ngọc. Lại lấy ngọc bội phượng hoàng ra, bỏ vào một cái hộp ngọc khác.
Sau chốc lát, Ngọc Thiên Lưu cùng Ngọc Thiên Cơ đi đến.
Có thể nhìn ra, đôi huynh đệ này trong cốt truyện nguyên bản chẳng có chút tình huynh đệ nào, không thèm nhìn nhau, lại đứng rất xa, tách biệt hành lễ vấn an phụ thân.
Ngọc Thiên Lưu thoạt nhìn không khác đời này là mấy, anh tuấn tiêu sái khí vũ hiên ngang, vẻ mặt bình lặng. Mà Ngọc Thiên Cơ, Lý Việt Bạch nhìn, cảm giác thập phần xa lạ.
Nguyên chủ Ngọc Thiên Cơ này không đường hoàng phóng đãng giống người đang ở bên cạnh mình, mà có chút nhút nhát nhu nhược, ánh mắt mơ hồ không rõ, không hề tự tin.
Ngọc Bồng Trách nói một ít lời phụ thân dạy dỗ con cái, liền đem hai cái hộp ngọc giao cho hai nhi tử, xua xua tay cho bọn họ đi ngoài.
Lý Việt Bạch có thể nhìn rõ ràng, ngọc bội phượng hoàng cho Ngọc Thiên Lưu, kính linh phù cho Ngọc Thiên Cơ, hết thảy đều bình thường.
"Hệ thống, lại xem một đời này." Lý Việt Bạch nói.
"Vâng, ký chủ."
Hình ảnh không sai biệt lắm lại lần nữa xuất hiện, bắt đầu từ lúc lão Tiên Chủ một mình lấy ra bảo vật, hết thảy cốt truyện tiến triển tâm lý hoạt động đều giống nhau như đúc.
Ngọc Thiên Lưu cùng Ngọc Thiên Cơ vẫn đi vào trong động, hành lễ, nghe theo phụ thân dạy dỗ như đời trước.
Nhưng mà, ngay lúc Ngọc Bồng Trách định đem hai cái hộp ngọc giao cho bọn họ, dị biến xảy ra.
Ngọc Thiên Cơ hơi nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
Toàn bộ ánh mắt liền thay đổi.
Nguyên bản ánh mắt nhút nhát biến thành một loại... Thực phức tạp, phảng phất giống như đối với hết thảy không sao cả, ánh mắt coi rẻ hết thảy.
"Đây là ngươi." Lý Việt Bạch cẩn thận nhìn chằm chằm vào hình ảnh, đồng thời nói: "Quá rõ ràng."
"A." Ngọc Thiên Cơ híp híp mắt: "Nhìn từ góc độ này ta thật đáng yêu mà."
"..."
"Đúng vậy, ngay lúc này ngài xuyên qua đây." Hệ thống xác nhận: "Lúc ấy hệ thống phụ trách việc này cũng không phải tôi."
Ngọc Thiên Cơ trong hình, vì che dấu nội tâm hoảng loạn nên nhắm mắt lại, hơn nữa có chút kinh hoàng vào không biết phải làm gì.
Nhưng mà, bởi tính cách nguyên chủ Ngọc Thiên Cơ chính là nhát gan sợ phiền phức, thường bày ra tư thái không biết làm gì, bởi vậy, cái dạng này của y cũng không bị phụ thân đắm chìm trong đan dược phát hiện.
Ngọc Thiên Lưu vẫn luôn dùng ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm hộp ngọc kia càng không chú ý.
Huynh đệ hai người cứ như vậy trầm mặc tiếp nhận hộp ngọc.
"Ở đây." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Hệ thống, xác nhận đồ vật trong hộp ngọc một chút."
"Vì sao?" Hệ thống nói: "Lão Tiên Chủ đã cho đồ vào trong hộp, còn cần xác nhận lại sao?"
"Vô tình mạo phạm." Lý Việt Bạch nói: "Đời này mày đúng là một hệ thống tốt, là bạn bè quan trọng thường xuyên giúp đỡ tao, nhưng lúc ấy hệ thống phụ trách việc này cũng không phải mày, tao đối với nhóm đồng nghiệp của mày... Không hề tin tưởng."
Tuy bây giờ mới xuyên qua ba thế giới, nhưng sự xấu bụng của các hệ thống Lý Việt Bạch đã hiểu rõ, ở lần xuyên trước, hệ thống còn cường nghạnh phi logic giết Diệp Thanh một lần.
Nếu nói Chủ Thần là kẻ độc tài, vậy hệ thống dưới quyền Chủ Thần hoàn toàn có khả năng bỏ rơi nhiệm vụ, lạm dụng chức quyền.
"Đã hiểu." Hệ thống nói: "Lập tức xác nhận cho ngài."
Trong nháy mắt, hộp ngọc trở nên trong suốt.
Đây là quyền hạn cao hơn của hệ thống, thị giác thượng đế.
Lý Việt Bạch nhanh chóng nhìn vào hộp ngọc, vừa nhìn liền hiểu rõ.
Đồ trong hộp ngọc đã bị đổi.
Có lẽ là lúc Ngọc Thiên Cơ xuyên qua khiến không gian hỗn loạn, cũng có thể là trò đùa dai của hệ thống, tóm lại, dưới tình huống phụ tử ba người không hề phát hiện ra trong Noãn Tuyết động, bảo vật bị đổi.
Ngọc Thiên Lưu nhận được kính linh phù, còn Ngọc Thiên Cơ nhận được ngọc bội phượng hoàng.
Huynh đệ hai người mang tâm sự mang theo hộp ngọc của mình rời khỏi Noãn Tuyết động.
Hình ảnh dần dần biến mất.
"Thật muốn giết huynh trưởng mà..." Ngọc Thiên Cơ ai oán: "Kính linh phù của ta..."
"Hiện tại không giết được." Lý Việt Bạch nói.
"Đáng giận mà..." Ngọc Thiên Cơ hô to gọi nhỏ tiếp tục vô lại: "Cái hệ thống kia vì cái gì muốn bắt nạt bổn Tiên Chủ vậy, bổn Tiên Chủ cũng muốn thể nghiệm cảm giác đao thương bất nhập mà, hu hu hu..."
"Tuy nhiên." Lý Việt Bạch đã sớm quen tác phong phô trương của đứa nhỏ này, theo bản năng đưa tay qua vuốt lông: "Nếu lúc ấy không đổi, ngươi không có ngọc bội phượng hoàng kia, vậy lúc chiến đấu với Ma giáo, lấy năng lực của ta chưa chắc có thể thắng, cho nên coi như là trong họa có phúc đi? Ít nhất là không lời không lỗ?"
"Cảm tạ ký chủ ngài đã lý giải." Hệ thống cảm khái tự đáy lòng: "Nhưng là, điều kiện của lần xuyên này vẫn là giết chết Ngọc Thiên Lưu."
"Hắn có kính linh phù, giết như thế nào?" Lý Việt Bạch thở dài.
"Cái này..." Hệ thống nói: "Chung quy vẫn phải có biện pháp."
Danh sách chương