Đới Nguyên cúp máy quá nhanh, như thể muốn bù lại sự mất mặt khi bị cúp máy lần trước. Hoắc Hữu Thanh đặt điện thoại xuống, mắt nhìn vào màn hình, một lúc sau, anh gọi lại cho bạn học kia nhưng không ai bắt máy.

Y quay sang gọi cho Đới Diệc Tân. Hắn luôn trả lời trong vài giây.

"Hữu Hữu." Giọng nói có cường điệu của Đới Diệc Tân vang lên.

Hoắc Hữu Thanh hỏi luôn: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

Địa chỉ mà Đới Diệc Tân báo khiến y kinh ngạc, không ngờ hắn lại ở khách sạn: "Vậy anh ở khách sạn đợi tôi, tôi qua ngay."

Vài ngày sau khi Đới Diệc Tân trở về Trung Quốc, Hoắc Hữu Thanh yêu cầu hắn chuyển đến một khách sạn cách trường học một khoảng nhất định. Những lời của Cừu Vấn Phỉ có tác động đến y ở một mức độ nào đó, mặc dù y cảm thấy rằng không cần quan tâm đến sự bàn tán ​​​​của người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là y thích bị người ta thảo luận.

Khi y đến khách sạn nơi Đới Diệc Tân đang ở, y thấy Đới Diệc Tân đang đứng bên ngoài khách sạn đợi mình. Đới Diệc Tân dường như luôn như vậy, bất cứ khi nào họ gặp nhau, hắn sẽ luôn là người đến sớm và đứng ở bên ngoài đợi y.

Ngoại lệ duy nhất có lẽ là lần đầu tiên y đưa Đới Diệc Tân đi khám bệnh. Khi đó y không có ký ức về chín năm đó, cũng hoàn toàn xa lạ với Đới Diệc Tân. Y đứng ở cổng bệnh viện đợi Đới Diệc Tân rất lâu mới thấy hắn đội mưa đi tới.

Hoắc Hữu Thanh xuống xe. Y không vội nói với Đới Diệc Tân là Đới Nguyên gọi điện thoại, mà vừa đi vừa hỏi đối phương đang làm gì trong phòng: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, sao không đi dạo một chút?"

Đới Diệc Tân thấp giọng nói: "Em có?"

Thang máy đóng lại, thấp thoáng bóng dáng của hai người họ. Hoắc Hữu Thanh nhìn Đới Diệc Tân trong thang máy: "Tôi có. Anh cũng có thể đi dạo một mình."

Hắn cúi đầu không đáp lại. Y nghiêng đầu, trông thấy đôi mắt của Đới Diệc Tân đang nhìn mình.

"Ting"——

Thang máy mở ra.

Căn phòng Đới Diệc Tân ở rất sạch sẽ, nếu trên bàn không để đồ cá nhân, thì cứ như không có người ở. Hoắc Hữu Thanh đi tới trước bàn, phát hiện Đới Diệc Tân đang đọc một quyển sách nước ngoài, bên dưới đè một tờ giấy.

Y nhìn thoáng qua Đới Diệc Tân đang đi theo sau mình, phát hiện trong mắt đối phương có chút hoảng sợ. Y không do dự mà rút tờ giấy ấy ra.

Sau khi nhìn rõ nó, ngón tay Hoắc Hữu Thanh siết chặt, vết đỏ nhạt nhanh chóng lan đầy má y. Y đang định xé tờ giấy, nhưng thấy Đới Diệc Tân ở bên cạnh không ngăn cản mình. Y do dự rồi quay đầu lại nhìn.

Đới Diệc Tân đang nhìn y, nhưng hắn không có ý định ngăn cản y. Hắn cũng không đỏ mặt ngay cả khi bị chính chủ bắt gặp hắn lén lút vẽ tranh khỏa thân.

Bức tranh này không quá giống thật, ít nhất là về đôi cánh. Hoắc Hữu Thanh trong tranh có một đôi cánh thiên thần tỏa ra thánh quang vô cùng xinh đẹp, đôi mắt phượng vừa lạnh lùng vừa đáng thương. Từ góc độ nghệ thuật, bức tranh này không phải kiểu khiêu dâm.

Hoắc Hữu Thanh lại liếc nhìn bức tranh, cũng không vội xé nó. Y hỏi Đới Diệc Tân: "Tại sao anh lại vẽ cái này?"

"Tôi muốn vẽ."

Lại là kiểu trả lời này.

Hoắc Hữu Thanh cau mày: "Tại sao anh lại muốn vẽ? Tôi đã đồng ý chưa? Đới Diệc Tân, anh có biết rằng không có sự cho phép của người khác, anh tuỳ tiện vẽ thứ tr.ần trụi này rất phản cảm không."

Y dạy dỗ người đàn ông cao to trước mặt phải cúi đầu, nhưng y biết hắn sẽ không biết lỗi của mình. Làm sao người nhà họ Đới có thể bỏ tật xấu của mình trong một sớm một chiều, ba Đới cũng vậy, Đới Diệc Tân cũng vậy, bao gồm cả Đới Nguyên. Họ đều thích kiểm soát người khác, giống như cuộc gọi mà y nhận được hôm nay.

Đới Nguyên cũng đang theo dõi y, mặc dù Đới Nguyên ở nước M bên kia đại dương xa xôi. Y không tin rằng Đới Diệc Tân có thể dẹp tai mắt của người kia lại được.

Hoắc Hữu Thanh dừng một chút, sau đó ra hiệu cho Đới Diệc Tân đi tới: "Anh tự xé đi."

Những lời này khiến Đới Diệc Tân ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua sự miễn cưỡng. Hoắc Hữu Thanh không phải người trong nghề, nhưng y cũng biết bức tranh của Đới Diệc Tân nhất định phải bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng y không thể mềm lòng: "Xé đi."

Đới Diệc Tân cau chặt mày, rõ ràng là hắn không muốn tự phá hủy tác phẩm của mình, trong mắt hắn hiện rõ sự bất đắc dĩ. Ấy thế mà khi Hoắc Hữu Thanh lặp lại lần thứ ba, hắn đưa tay cầm lấy bức tranh và xé toạc nó.

Lúc bức tranh bị xé làm đôi, hắn dừng lại một chút và giương ánh mắt cầu xin nhìn vào Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh không nói cũng không động đậy.

Đới Diệc Tân hiểu ý, đôi mắt cụp xuống, bức tranh bị xé thành từng mảnh. Vụn giấy rơi trên bàn và trên mặt đất, từng mảnh phác thảo đôi cánh thiên thần cắt vào tim hắn. Lúc hắn thẫn thờ nhìn vào những vụn giấy, chợt, hắn bị ôm lấy. Người duy nhất ôm hắn chỉ có Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh không cao bằng Đới Diệc Tân, cũng may đối phương chịu hợp tác với y, kiểu quá mức phối hợp luôn ấy chứ. Y sờ lên tóc Đới Diệc Tân: "Tôi không thích bức tranh này, nên xé nó đi. Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi mà, nếu anh muốn làm chuyện gì liên quan đến tôi thì phải nói cho tôi biết, đúng không? Cho nên là, anh có muốn thẳng thắn với tôi không?"

Y hơi buông Đới Diệc Tân ra: "Nếu bây giờ anh thẳng thắn, tôi vẫn còn có thể tha thứ cho anh."

Dưới ánh mắt quan sát của y, Đới Diệc Tân từ từ giải thích tất cả những gì mình đã làm với Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ. Thực tế thì Đới Diệc Tân không làm gì cả, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền để Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ phát hiện hai người thành người tình.

Hoắc Hữu Thanh cũng hiểu tại sao ông cụ nhà họ Cung lại tức giận như vậy. Một ông cụ phát hiện trong máy tính của cháu trai mình có rất nhiều GV, cháu trai bị kí.ch thích, thú nhận mình thích đàn ông, ông cụ tức đến nhập viện ngay trong đêm, hôm sau tỉnh lại thì đưa ngay cháu trai đi chữa bệnh.

Dù rằng ông cụ nhà họ Cung không còn nắm quyền, nhưng trong gia tộc vẫn có địa vị cao nhất, người khác không dám làm trái lời. Dù cha mẹ của Cung Lang đau lòng nhưng vẫn phải đưa con vứt vào bệnh viện.

Hoắc Hữu Thanh chưa từng tiếp xúc về mặt này, nên khi Đới Nguyên gọi điện cho y, y rất tò mò không biết điều trị bằng cách nào.

Đới Diệc Tân nghe y hỏi câu này thì dừng lại, sau đó thấp giọng nói: "Chắc là giống như bệnh tâm thần."

Hoắc Hữu Thanh nghe vậy thì nheo mắt lại, dứt khoát đẩy người kia ra xa hơn: "Anh muốn giấu tôi nữa?"

"Không, tôi không muốn giấu giếm." Đới Diệc Tân hiếm thấy lắp bắp nói: "Chỉ... chỉ..."

"Chỉ cái gì?" Hoắc Hữu Thanh hỏi.

Đôi mắt màu hổ phách của Đới Diệc Tân hiện lên những cảm xúc phức tạp: "Tôi không biết các giai đoạn điều trị của mỗi bệnh viện, nhưng có thể khác về quy mô. Chẳng hạn như sử dụng kíc.h thích bằng hình ảnh, sau đó gây đau đớn. Một thời gian dài, bệnh nhân sẽ nhìn thấy bản chất của tì.nh dục, não sẽ tự động bắt đầu sản sinh ra những cảm xúc đau khổ, từ đó chán ghét tìn.h dục."

Dù không hiểu rõ lắm, nhưng thông tin bên trong lại khiến Hoắc Hữu Thanh giật mình, sau đó chợt hiểu ra một vấn đề: "Tại sao anh lại hiểu rõ vậy?"

Đới Diệc Tân thẳng thắn hơn rất nhiều: "Tôi tìm hiểu."

"Anh muốn điều trị?"

"Không, tôi chỉ..." Đới Diệc Tân lại dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn biết mình sẽ không vượt qua được."

Hắn nói câu tiếp theo rất nhẹ nhàng.

Hoắc Hữu Thanh chưa kịp hỏi ý của hắn là gì thì điện thoại của y vang lên. Thấy có cuộc gọi đến, y lập tức ra hiệu cho Đới Diệc Tân đi chỗ khác, y đi ra ban công nghe điện thoại.

Cậu mợ y tạo bất ngờ cho mình, về nước mà không báo trước cho y biết. Bây giờ họ mới vừa xuống máy bay, vì hôm nay là cuối tuần, nên bảo y về nhà ăn cơm.

Vì cuộc điện thoại này, Hoắc Hữu Thanh không tiếp tục truy hỏi Đới Diệc Tân nữa. Y vội vàng rời đi.

Đêm đó y ngủ ở nhà, ngày hôm sau khi tỉnh lại, thời không lại biến thành thời không hai mươi bảy năm trước, nhưng y vẫn còn nghĩ đến câu nói kia của Đới Diệc Tân ở thời không mười tám tuổi.

Sao hắn lại nói hắn biết mình sẽ không vượt qua được.

Tần suất thay đổi thời không lại chậm lại, y ở thời không hai mươi bảy tuổi hơn một tháng vẫn không đổi lại.

Trong hơn một tháng này, Đới Diệc Tân gửi rất nhiều lời mời nhưng y đều từ chối tất cả. Tạm thời y không quá muốn gặp Đới Diệc Tân ở thời không hai mươi bảy tuổi, có nguyên nhân vì nhạc kịch, cũng vì kế hoạch của mình, y muốn tỏ ra lạnh lùng với Đới Diệc Tân.

Cả ngày y ở quán cà phê gõ bản thảo, sở dĩ y đến quán cà phê là gì tuy rằng quán cà phê này không gần nhà nhưng yên tĩnh hơn và cũng không nhiều khách. Gõ bản thảo ở đây hơn một tuần không có chuyện gì, thế mà đột nhiên lại gặp được Cung Lang.

Gần như vừa chạm mắt nhau, y đã cảm thấy Cung Lang có gì đó không ổn. Cung Lang nhìn thẳng vào y, dường như cậu đã biết y ở đây từ lâu.

"Cậu..." Cung Lang chỉ nói được một chữ, đột nhiên ngậm miệng lại. Giọng cậu rất khàn, không phải hút thuốc nên khàn, giống như khóc khàn hơn. Cậu rất nhếch nhác, như thể đang rất vội, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm không nói, ngay cả chiếc cúc áo đầu tiên cũng rơi ra.

Chuyện này chưa từng xảy ra với Cung Lang. Họ quen biết nhau nhiều năm, coi như là khá hiểu nhau. Y biết người bạn thân lúc nhỏ này rất chú ý hình tượng, đó là lý do tại sao cậu giận khi lần trước bị hắt cà phê. Nhưng hôm nay, Cung Lang quá khác thường.

Y cảm thấy Cung Lang như sắp khóc trước mặt y, trong một quán cà phê công cộng.

- Hết chương 50-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện