Gương mặt trước mắt cùng với gương mặt ở sân bay trong nháy mắt chồng lên nhau, nhanh như kim giây. Khuôn mặt giống nhau nhưng cảm giác tạo ra lại không giống nhau.
Bất ngờ gặp lại làm cho đầu óc Hoắc Hữu Thanh rối hết cả lên. Y cứ tưởng rằng cả đời này mình sẽ chẳng thể gặp lại đối phương, nhưng bây giờ không chỉ gặp mà đối phương còn xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Cung Lang. Dường như quan hệ của cả hai rất tốt.
Không đợi y rời đi, Cung Lang đã dẫn người tới.
"Nguyên, tôi giới thiệu với cậu một người. Đây là bạn tốt nhất của tôi —— Hoắc Hữu Thanh." Lúc này, ánh mắt đầy tình tứ của Cung Lang mới thôi không nhìn người bên cạnh nữa: "Hữu Hữu, đây là Đới Nguyên."
"Đới Nguyên" hợp tình và có chừng mực vươn tay ra. Đôi mắt màu hổ phách lễ độ và kiếm chế: "Xin chào, tôi là Đới Nguyên."
Giống như đúc màn giới thiệu năm đó của Hoắc Hữu Thanh và Đới Nguyên.
Rõ ràng là ở buổi tiệc sinh nhật đầy khách khứa, rõ ràng chỉ là phép lịch sự lấy lệ bình thường, nhưng từ tận đáy lòng Hoắc Hữu Thanh vẫn cảm thấy rét run, từ ngoài cơ thể xâm nhập vào trong xương tủy.
—— "Hữu Hữu, em có thật sự muốn đi cùng tôi không?"
—— "Ừm."
Hoắc Hữu Thanh cụp mắt, nói một tiếng xin lỗi rồi lập tức rời đi. Y nghe có người gọi mình nhưng y không để ý. Y biết hành động của mình tối nay rất bất lịch sự, nhưng bản năng sinh tồn nói với y——
Trốn!
Trốn mau!
Không nên ở đây!
Đới Diệc Tân xuất hiện rồi!!!
Hoắc Hữu Thanh đi thẳng ra xe của mình, hai tay run rẩy, chính y cũng không biết tại sao bản thân lại sợ đến vậy. Y vùi đầu vào giữa hai cánh tay đang đè lên vô lăng, nỗ lực lấy lại bình tĩnh.
Mất một lúc y mới ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi và lái xe rời khỏi bãi.
Không phải sợ.
Không có gì đáng sợ cả, hai người đều không quen không biết. Lâu như vậy rồi, ai cũng sẽ thay đổi, chắc chắn Đới Diệc Tân cũng như vậy.
Trong lúc Hoắc Hữu Thanh đang trấn an bản thân thì di động bỗng sáng lên, là một dãy số lạ. Y nhìn chằm chằm dãy số kia một hồi, lúc điện thoại sắp tự tắt mới cầm lên.
Y không mở lời trước.
"Sao lại rời đi đột ngột vậy?" Đầu dây bên kia là giọng của Cung Lang.
Biết chủ nhân của dãy số lạ là Cung Lang, Hoắc Hữu Thanh có chút yên lòng. Y sắp xếp lại lời nói: "Xin lỗi, tôi hơi mệt. Sau này có cơ hội tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm để xin lỗi cậu."
"Tôi thì không sao, nhưng cậu làm Nguyên rất lúng túng. Cậu ấy nghĩ cậu không thích cậu ấy, ngay cả chào hỏi cũng không muốn."
"Tôi... xin lỗi." Bây giờ Hoắc Hữu Thanh rất do dự. Y đã từng nếm trải thủ đoạn của nhà họ Đới, theo y thấy, Cung Lang không nên qua lại với nhà họ Đới. Nhưng nếu bây giờ Đới Diệc Tân đã khỏe lại rồi thì sao? Dẫu vậy thì Cung Lang cũng từng là bạn tốt nhất của y.
"Cung Lang, người kia... Đới tiên sinh có ở bên cạnh cậu đó không?" Hoắc Hữu Thanh hơi do dự nhưng vẫn mở miệng.
Bên Cung Lang im lặng một lúc: "Không có. Sao thế?"
Hoắc Hữu Thanh day lông mày. Y không phải là người thích nói xấu người khác, với lại, quan hệ của y với Cung Lang cũng không được tự nhiên nên y chỉ có thể lựa lời mà nói: "Tôi muốn nói với cậu... Nếu cậu muốn làm bạn bè thân thiết với Đới tiên sinh kia thì phải thật cẩn thận, tìm hiểu cậu ta nhiều hơn một chút."
Câu này của y làm đối phương bật cười.
Đầu dây bên Cung Lang phát ra tiếng cười không rõ ràng: "Cậu đang làm gì vậy? Hữu Hữu, không giống cậu tí nào." Dứt lời, giọng điệu của Cung Lang đột nhiên trở nên lạnh lẽo như nhớ tới gì đó: "Tôi quên mất, cậu học nhiều thứ tốt đẹp ở nước ngoài lắm nhỉ."
Ý tứ trong lời nói đủ để người nghe hiểu.
Hoắc Hữu Thanh im lặng một lát: "Tóm lại là cậu nên chú ý. Tôi cúp máy đây."
"Khoan đã." Giọng Cung Lang có hơi gấp gáp, như là sợ y cúp máy: "Cậu chỉ muốn nói với tôi mấy lời này thôi sao? Không còn gì khác nữa?"
Trong lòng Hoắc Hữu Thanh bây giờ rất rối, y không biết đối phương muốn nghe gì. Y đã chúc Cung Lang sinh nhật vui vẻ rồi nên chỉ có thể nói: "Hình như không còn gì nữa."
Cung Lang bật cười thành tiếng, tức sôi máu. Cậu nói: "Được, cậu vẫn cái kiểu này nhỉ. Cậu không còn gì muốn nói, vậy thì tôi nói. Tôi thích Nguyên, đang theo đuổi Nguyên. Sau này cậu đừng nói này nói nọ về Nguyên trước mặt tôi, cậu ấy không giống cậu!"
Vừa dứt lời thì cúp máy luôn.
Rõ ràng người bị châm chọc là Hoắc Hữu Thanh, nhưng Cung Lang lại càng tức hơn.
Hoắc Hữu Thanh nhìn màn hình điện thoại hai giây sau khi kết thúc cuộc gọi rồi mới tiếp tục nhìn con đường phía trước. Lúc y mười tuổi đã từng nghe Cung Lang nói mấy lời khó nghe hơn, bây giờ...
Không là gì cả.
*
Nửa tháng sau, Hoắc Hữu Thanh nhận được một lời mời.
Người mời là trưởng phòng ký túc xá thời đại học. Nói thật thì lúc y còn học ở trường, đối phương cũng có quan tâm đến y, như điểm danh hộ y, giúp y giấu diếm lúc kiểm tra giường ký túc.
Nửa tháng nay, y vẫn nghĩ đến chuyện Đới Diệc Tân sẽ tìm đến cửa nhà mình hay không. Nhưng không có.
Cung Lang cũng không tìm y. Trong lòng y không khỏi cảm thấy may mắn, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp. Chuyện làm ăn của nhà Cung Lang bây giờ lớn như vậy, quen biết với Đới Diệc Tân cũng là chuyện bình thường.
Cái lần y và Đới Diệc Tân ở trong xe mấy năm trước kia, Cung Lang cũng không nhìn thấy mặt Đới Diệc Tân.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng nửa tháng nay Hoắc Hữu Thanh cũng không đi đâu, vẫn luôn nằm ở trong nhà. Trưởng phòng ký túc mời y, y còn cố ý hỏi: "Cung Lang có đi không?"
Trưởng phòng nói: "Cung Lang? À, cậu nói cái người kia của cậu đó hả, cậu muốn đi chung chứ gì? Được chứ."
"Không phải, ý tôi không phải thế. Tôi chỉ muốn hỏi cậu là có mời cậu ấy hay không thôi?"
"Tôi với cậu Cung nào có thân đến thế, trăm năm cũng không liên lạc, làm sao mà mời được cậu ta. Hoắc, sao thế?"
Trưởng phòng ký túc dường như không biết quan hệ của y với Cung Lang đã trở nên xấu đi.
Hoắc Hữu Thanh nói: "Không có gì. Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, hôm đó sẽ đi."
Địa điểm hẹn là một căn biệt thự. Trưởng phòng nói là mình cố ý thuê để mọi người cùng nhau tổ chức tiệc nướng.
Hoắc Hữu Thanh đến cùng lúc với một chiếc xe khác. Y vừa xuống xe liền thấy chiếc xe khác kia. Người tới là Cừu Vấn Phỉ.
- Hết chương 35-
- ---------------------
Bất ngờ gặp lại làm cho đầu óc Hoắc Hữu Thanh rối hết cả lên. Y cứ tưởng rằng cả đời này mình sẽ chẳng thể gặp lại đối phương, nhưng bây giờ không chỉ gặp mà đối phương còn xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Cung Lang. Dường như quan hệ của cả hai rất tốt.
Không đợi y rời đi, Cung Lang đã dẫn người tới.
"Nguyên, tôi giới thiệu với cậu một người. Đây là bạn tốt nhất của tôi —— Hoắc Hữu Thanh." Lúc này, ánh mắt đầy tình tứ của Cung Lang mới thôi không nhìn người bên cạnh nữa: "Hữu Hữu, đây là Đới Nguyên."
"Đới Nguyên" hợp tình và có chừng mực vươn tay ra. Đôi mắt màu hổ phách lễ độ và kiếm chế: "Xin chào, tôi là Đới Nguyên."
Giống như đúc màn giới thiệu năm đó của Hoắc Hữu Thanh và Đới Nguyên.
Rõ ràng là ở buổi tiệc sinh nhật đầy khách khứa, rõ ràng chỉ là phép lịch sự lấy lệ bình thường, nhưng từ tận đáy lòng Hoắc Hữu Thanh vẫn cảm thấy rét run, từ ngoài cơ thể xâm nhập vào trong xương tủy.
—— "Hữu Hữu, em có thật sự muốn đi cùng tôi không?"
—— "Ừm."
Hoắc Hữu Thanh cụp mắt, nói một tiếng xin lỗi rồi lập tức rời đi. Y nghe có người gọi mình nhưng y không để ý. Y biết hành động của mình tối nay rất bất lịch sự, nhưng bản năng sinh tồn nói với y——
Trốn!
Trốn mau!
Không nên ở đây!
Đới Diệc Tân xuất hiện rồi!!!
Hoắc Hữu Thanh đi thẳng ra xe của mình, hai tay run rẩy, chính y cũng không biết tại sao bản thân lại sợ đến vậy. Y vùi đầu vào giữa hai cánh tay đang đè lên vô lăng, nỗ lực lấy lại bình tĩnh.
Mất một lúc y mới ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi và lái xe rời khỏi bãi.
Không phải sợ.
Không có gì đáng sợ cả, hai người đều không quen không biết. Lâu như vậy rồi, ai cũng sẽ thay đổi, chắc chắn Đới Diệc Tân cũng như vậy.
Trong lúc Hoắc Hữu Thanh đang trấn an bản thân thì di động bỗng sáng lên, là một dãy số lạ. Y nhìn chằm chằm dãy số kia một hồi, lúc điện thoại sắp tự tắt mới cầm lên.
Y không mở lời trước.
"Sao lại rời đi đột ngột vậy?" Đầu dây bên kia là giọng của Cung Lang.
Biết chủ nhân của dãy số lạ là Cung Lang, Hoắc Hữu Thanh có chút yên lòng. Y sắp xếp lại lời nói: "Xin lỗi, tôi hơi mệt. Sau này có cơ hội tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm để xin lỗi cậu."
"Tôi thì không sao, nhưng cậu làm Nguyên rất lúng túng. Cậu ấy nghĩ cậu không thích cậu ấy, ngay cả chào hỏi cũng không muốn."
"Tôi... xin lỗi." Bây giờ Hoắc Hữu Thanh rất do dự. Y đã từng nếm trải thủ đoạn của nhà họ Đới, theo y thấy, Cung Lang không nên qua lại với nhà họ Đới. Nhưng nếu bây giờ Đới Diệc Tân đã khỏe lại rồi thì sao? Dẫu vậy thì Cung Lang cũng từng là bạn tốt nhất của y.
"Cung Lang, người kia... Đới tiên sinh có ở bên cạnh cậu đó không?" Hoắc Hữu Thanh hơi do dự nhưng vẫn mở miệng.
Bên Cung Lang im lặng một lúc: "Không có. Sao thế?"
Hoắc Hữu Thanh day lông mày. Y không phải là người thích nói xấu người khác, với lại, quan hệ của y với Cung Lang cũng không được tự nhiên nên y chỉ có thể lựa lời mà nói: "Tôi muốn nói với cậu... Nếu cậu muốn làm bạn bè thân thiết với Đới tiên sinh kia thì phải thật cẩn thận, tìm hiểu cậu ta nhiều hơn một chút."
Câu này của y làm đối phương bật cười.
Đầu dây bên Cung Lang phát ra tiếng cười không rõ ràng: "Cậu đang làm gì vậy? Hữu Hữu, không giống cậu tí nào." Dứt lời, giọng điệu của Cung Lang đột nhiên trở nên lạnh lẽo như nhớ tới gì đó: "Tôi quên mất, cậu học nhiều thứ tốt đẹp ở nước ngoài lắm nhỉ."
Ý tứ trong lời nói đủ để người nghe hiểu.
Hoắc Hữu Thanh im lặng một lát: "Tóm lại là cậu nên chú ý. Tôi cúp máy đây."
"Khoan đã." Giọng Cung Lang có hơi gấp gáp, như là sợ y cúp máy: "Cậu chỉ muốn nói với tôi mấy lời này thôi sao? Không còn gì khác nữa?"
Trong lòng Hoắc Hữu Thanh bây giờ rất rối, y không biết đối phương muốn nghe gì. Y đã chúc Cung Lang sinh nhật vui vẻ rồi nên chỉ có thể nói: "Hình như không còn gì nữa."
Cung Lang bật cười thành tiếng, tức sôi máu. Cậu nói: "Được, cậu vẫn cái kiểu này nhỉ. Cậu không còn gì muốn nói, vậy thì tôi nói. Tôi thích Nguyên, đang theo đuổi Nguyên. Sau này cậu đừng nói này nói nọ về Nguyên trước mặt tôi, cậu ấy không giống cậu!"
Vừa dứt lời thì cúp máy luôn.
Rõ ràng người bị châm chọc là Hoắc Hữu Thanh, nhưng Cung Lang lại càng tức hơn.
Hoắc Hữu Thanh nhìn màn hình điện thoại hai giây sau khi kết thúc cuộc gọi rồi mới tiếp tục nhìn con đường phía trước. Lúc y mười tuổi đã từng nghe Cung Lang nói mấy lời khó nghe hơn, bây giờ...
Không là gì cả.
*
Nửa tháng sau, Hoắc Hữu Thanh nhận được một lời mời.
Người mời là trưởng phòng ký túc xá thời đại học. Nói thật thì lúc y còn học ở trường, đối phương cũng có quan tâm đến y, như điểm danh hộ y, giúp y giấu diếm lúc kiểm tra giường ký túc.
Nửa tháng nay, y vẫn nghĩ đến chuyện Đới Diệc Tân sẽ tìm đến cửa nhà mình hay không. Nhưng không có.
Cung Lang cũng không tìm y. Trong lòng y không khỏi cảm thấy may mắn, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp. Chuyện làm ăn của nhà Cung Lang bây giờ lớn như vậy, quen biết với Đới Diệc Tân cũng là chuyện bình thường.
Cái lần y và Đới Diệc Tân ở trong xe mấy năm trước kia, Cung Lang cũng không nhìn thấy mặt Đới Diệc Tân.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng nửa tháng nay Hoắc Hữu Thanh cũng không đi đâu, vẫn luôn nằm ở trong nhà. Trưởng phòng ký túc mời y, y còn cố ý hỏi: "Cung Lang có đi không?"
Trưởng phòng nói: "Cung Lang? À, cậu nói cái người kia của cậu đó hả, cậu muốn đi chung chứ gì? Được chứ."
"Không phải, ý tôi không phải thế. Tôi chỉ muốn hỏi cậu là có mời cậu ấy hay không thôi?"
"Tôi với cậu Cung nào có thân đến thế, trăm năm cũng không liên lạc, làm sao mà mời được cậu ta. Hoắc, sao thế?"
Trưởng phòng ký túc dường như không biết quan hệ của y với Cung Lang đã trở nên xấu đi.
Hoắc Hữu Thanh nói: "Không có gì. Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, hôm đó sẽ đi."
Địa điểm hẹn là một căn biệt thự. Trưởng phòng nói là mình cố ý thuê để mọi người cùng nhau tổ chức tiệc nướng.
Hoắc Hữu Thanh đến cùng lúc với một chiếc xe khác. Y vừa xuống xe liền thấy chiếc xe khác kia. Người tới là Cừu Vấn Phỉ.
- Hết chương 35-
- ---------------------
Danh sách chương