Triển Ngọc Mai vội hỏi:
- Việc gì vậy sư gia? Hãy mau bói một quẻ coi.
Ôn Thông Thần vòng tay nói:
- Học sinh tuân mệnh.
Liền tức xếp bằng ngồi xuống đất, từ trong lòng lấy ra một chiếc tíu gấm, mở ra chỉ thấy nào vẩy rùa, vỏ ốc, mảnh ngói … lỉnh kỉnh to nhỏ đủ cỡ, bởi sự ma sát lâu ngày nên thảy đều bóng loáng, trơn tuột.
Vân Dật Long hiếu kỳ chú mắt nhìn, nhưng thấy Ôn Thông Thần vẻ mặt nghiêm nghị lần lượt sắp các món vật ra như bày trò chơi trẻ con.
Triển Ngọc Mai và Quan Sơn Phụng và mọi người cũng nghiêm trang đứng cạnh theo dõi từng động tác của Ôn Thông Thần, như hết sức tin tưởng vào thuật bói toán này, thảy đều ra chiều hồi hộp.
Vân Dật Long tuy không tin lắm, nhưng cũng chẳng tiện nói gì, cũng đành lẳng lặng đứng nhìn.
Ôn Thông Thần sắp xong các vật, lại từ trong tay áo lấy ra hai chiếc hốt ngà, dùng hốt ngà chậm rãi lật từng chiếc vảy rùa lên.
Mọi người nhìn không chớp mắt như hồi hộp đến cực độ, Vân Dật Long không khỏi bị thần sắc của họ ảnh hưởng cũng bất giác đâm ra hồi hộp.
Ôn Thông Thần dừng hốt ngà lại, tay trái năm ngón bấm quyết miệng lầm rầm thần chú, một hồi thật lâu, ngay khi mọi người sốt ruột đến tột độ, Ôn Thông Thần bỗng mở trừng mắt kêu to:
- Quẻ ứng đại hung, binh đao tại hướng Nam, Thanh Dương Lãnh …
Triển Ngọc Mai nghe thế liền hốt hoảng hỏi:
- Thanh Dương Lãnh thế nào? Chả lẽ Quân Trung Thánh lại có thể kéo quân đến đó đột kích hay sao?
Vân Dật Long vốn không tin sự bói toán bèn cười nói:
- Quân Trung Thánh vừa mới gặp thiệt hại nặng nề, đừng nói lão lúc này khó có ý định đột kích Thanh Dương Lãnh, mà dù có đi nữa thì cũng sẽ lọt sau chúng ta, bởi từ đây đến đó xa hơn hai ngàn dặm, bọn họ không có chim bằng, không thể nào đuổi kịp chúng ta được.
Ôn Thông Thần lắc đầu:
- Theo quẻ ứng của học sinh thì hoàn toàn khác với sự nhận định của môn chủ …
Triển Ngọc Mai dịu giọng:
- Sư gia hãy cứ nói ra cho rõ ràng, thật ra quẻ đã ứng như thế nào?
Ôn Thông Thần cau mày, mặt thoáng biến sắc:
- Một tai họa đẫm máu … thây chất như núi, máu chảy thành sông …
Triển Ngọc Mai bang hoàng:
- Có cứu vãn kịp không?
Ôn Thông Thần lại dung hai chiếc hốt ngà khêu động các vảy rùa, mảnh ngói và vỏ ốc, sau đó ném hai chiếc hốt ngà lên, rơi xuống đất kêu lốp cốp.
Lát sau, lão vụt ngẩng lên nói:
- Không kịp nữa rồi, qua quẻ ứng học sinh có thể trông thấy người ngã gục, máu tuôn đổ … thế nhưng … máu vẫn còn tiếp tục chảy, việc tiếp cứu cũng rất cần thiết …
Triển Ngọc Mai bỗng quay sang Vân Dật Long hỏi:
- Long đệ không tin chứ gì?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Thà là có chứ chẳng nên tin là không, đằng nào thì chúng ta cũng phải trở về Thanh Dương Lãnh ngay. Vậy thì hãy cấp tốc lên đường thì hơn.
Triển Ngọc Mai gật đầu:
- Đúng vật, bất luận Thanh Dương Lãnh có gặp tai nạn đẫm máu hay không thì chúng ta cũng phải tức tốc quay về …
Đoạn quay sang phía tả hữu song vệ khoát tay nói:
- Hãy mau gọi chim bằng xuống, tức tốc trở về Thanh Dương Lãnh.
- Tuân lệnh.
Tả hữu song vệ lập tức cùng cất lên một tiếng huýt dài.
Lát sau đã thấy đàn chim bằng đáp xuống, sắp thành một hàng dài ngoài mộ địa.
Triển Ngọc Mai hối hả nói:
- Thời cơ nguy bách, chúng ta đi mau … Long đệ hãy cưỡi chung một con chim bằng với Phụng muội nhé.
Quan Sơn Phụng liền hai má đỏ bừng, Vân Dật Long cũng hết sức ngượng ngùng, nhưng lúc này không thể nào câu nệ những tiểu tiết ấy, bèn cùng Quan Sơn Phụng tung mình lên lưng một con chim bằng to.
Thế là những cánh chim bằng lần lượt bay lên không, chở mọi người thẳng tiến về hướng Thanh Dương Lãnh.
Chim bằng tuy bay rất nhanh, nhưng lộ trình hơn hai ngàn dặm cũng chẳng thể đến một cách nhanh chóng được. Tuy trời cao gió lộng, song Vân Dật Long vẫn nghe lòng nặng trĩu, thân thù sư hận đã quá nặng nề, nay chẳng rõ Thanh Dương Lãnh lại xảy ra tai biến gì, nếu quả đúng như lời Ôn Thông Thần đã nói, thây chết như núi, máu chảy thành sông thì há chăng cũng là tội lỗi của chàng ư?
Nghĩ vậy, Vân Dật Long bất giác nghe lòng nóng như thiêu đốt, đến nỗi không còn chú ý đến cảnh vật trước mắt nữa.
Đột nhiên, Quan Sơn Phụng sửng sốt kêu lên:
- Long ca, hãy nhìn kìa … đó là gì vậy?
Vân Dật Long thoáng giật mình, vội nhìn theo hướng tay chỉ, thấy hai con chim lạ rất to lớn đang bay ngang trước mặt cách chừng năm mươi trượng.
Đôi bên bay ngược chiều nhau, mặc dù thoạt ẩn thoạt hiện trong mây, và thoáng chốc đã bay qua mất dạng, song Vân Dật Long vẫn nhận ra được quyết chẳng phải chim bằng của Đại Mạc Bằng Thành.
Chàng chẳng rõ những người khác có phát hiện hay không, bỗng nghe lòng hết sức lo lắng, chẳng dám suy nghĩ vẩn vơ nữa, ngưng thần chú mắt nhìn quanh không trung.
Bỗng lại một con chim to từ phía trước bay tới, lần này gần hơn khá nhiều và Vân Dật Long đang tập trung sự chú ý nên đã trông thấy hết sức rõ ràng, chàng bất giác giật mình kinh hãi.
Thì ra đó là một con thứu ưng khổng lồ, to lớn hơn gấp bội so với chim bằng chàng đang cưỡi, thừa sức chuyên chở đến những mười người.
Bởi con thứu ưng quá to và gần nên cũng khiến cho con chim bằng kinh hãi, vụt cất lên cao hơn mười mấy trượng.
May là con thứu ưng không hề chú ý đến chim bằng, chỉ lo tự mình bay đi.
Vân Dật Long kề tai Quan Sơn Phụng khẽ nói:
- Phụng muội từng gặp loài thứu ưng này bao giờ chưa?
Quan Sơn Phụng vẻ mặt trầm ngâm:
- Tại nhũng vùng rừng núi nơi Miêu Cương, thứu ưng vốn là loài phi cầm rất thường, nhưng to đến thế thì muội chưa gặp bao giờ.
Vân Dật Long chau mày:
- Tại vùng thứu sơn lẽ ra không thể có loài thứu ưng này.
Ngay khi đó, bỗng nghe một tiếng chim bằng kêu vang ngay trong đám mây trước mặt, liền sau đó là tiếng quát tháo của Hải Ngu thiền sư.
Nhưng tiếng quát tháo ấy đầy khiếp hãi, xa dần và từ cao xuống thấp, hiển nhiên là từ trên không rơi thẳng xuống.
Vân Dật Long kinh hãi, tuy rằng mây trắng bao phủ, không thể trông thấy hải Ngu thiền sư đã gặp phải tai biến gì, nhưng cũng có thể đoán biết được là chim bằng của ông đang cưỡi đã bị thọ thương và rơi xuống đất.
Đang khi Vân Dật Long bàng hoàng bối rối, bỗng lại nghe một tiếng chim bằng kêu vang, và liền thấy một con chim bằng bay ngược trở lại.
Định thần nhìn kỹ thì trên lưng chim bằng ấy chính là Triển Ngọc Mai, và một con nữa theo sát phía sau là tả hữu song vệ của nàng.
Lập tức mười mấy con chim bằng đều bay ngược trở về và lượn vòng mãi, duy nhất con chim bằng của Hải Ngu thiền sư.
Thì ra con chim bằng của Triển Ngọc Mai là đầu đàn, nên khi nó bay ngược về thì những con khác cũng liền bay theo thành một đường tròn lượn lờ trong mây.
Triển Ngọc Mai hơ hải lớn tiếng nói:
-Long đệ biết đã xảy ra việc gì không? Hải Ngu thiền sư đã …
Vân Dật Long vội nói:
- Hải Ngu thiền sư hẳn đã bị thứu ưng tấn công và chim bằng đã thọ thương rơi xuống, chúng ta hãy xuống dưới xem sao …
- Đúng rồi, tỷ tỷ cũng có phát hiện hai con chim ưng to, lẽ ra nơi đây đâu thể có loài ưng đó.
Đoạn vỗ một cái lên lưng chim bằng, lập tức bay sà xuống đất. Mười mấy con khác cũng liền bay theo, thoáng chốc đã hạ xuống hàng trăm trượng.
Qua khỏi tầng mây trắng, cảnh vật lập tức hiện rõ trong tầm mắt, Vân Dật Long trông thấy sáu bảy con thứu ưng đang bay lượn trên không cách mặt đất chừng mấy mươi trượng, luân phiên nhau lao xuống tấn công, mục tiêu là một khu rừng nằm dưới chân núi.
Tuy không trông thấy trong rừng có những gì, song có thể đoán biết nhất định là Hải Ngu thiền sư đã rơi xuống đó.
Triển Ngọc Mai lại vỗ mạnh lên lưng chim bằng, lập tức lại bay trở lên cao, mười mấy con khác cũng liền bay theo, lại lượn vòng trong mây mù.
Vân Dật Long thấy vậy không khỏi chau mày sốt ruột nói:
- Hải Ngu chưởng môn dù không bị ngã chết thì cũng lâm vào vòng nguy cấp, chúng ta … đâu thể bỏ mặc vậy được.
Triển Ngọc Mai cũng chau mày nói:
- Tỷ tỷ cũng biết vậy, nhưng chúng ta không thể nào xuống dưới thế này được.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
- Những con chim bằng này không sợ gì khác ngoài lũ thứu ưng kia, nếu không có mây mù che khuất, e đã xảy ra tai biến rồi.
- Vậy có lẽ Hải Ngu thiền sư định xuất thủ tấn công thứu ưng, nhưng vì chim bằng sợ hãi nên mới rơi xuống …
Triển Ngọc Mai gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta cần phải nhờ vào mây mù che chở, trở về Thanh Dương Lãnh gấp.
Ôn Thần Thông cưỡi chung chim bằng với Huyết Phật, lúc này cũng lớn tiếng nói:
- Quẻ ứng của học sinh có lẽ chính là hung ưng này đây, tốt hơn hết môn chủ hãy mau hạ lệnh bay thẳng về Thanh Dương Lãnh ngay.
Vân Dật Long tuy không tin vào bói toán, song lúc này do bởi sự quấy nhiễu của lũ thứu ưng, chàng bất giác cũng cảm thấy tin phần nào, nhưng vẫn còn phân vân do dự.
Triển Ngọc Mai vội giục:
- Long đệ, đây là việc vạn bất đắc dĩ, chúng ta không thể vì việc nhỏ mà bỏ lỡ việc lớn …
Vân Dật Long đành nghiêm giọng nói:
- Thế này vậy, Mai tỷ hãy cùng mọi người trờ về Thanh Dương Lãnh trước, tiểu đệ phải ở lại đây giải cứu cho Hải Ngu thiền sư, kẻo Chính Nghĩa Môn ta sẽ mang tiếng bất nghĩa …
Đoạn quay sang Quan Sơn Phụng nói:
- Chúng ta hãy cho chim bằng hạ xuống thấp dưới trăm trượng là tiểu huynh có thể phóng xuống đất, Phụng muội hãy cùng Mai tỷ về Thanh Dương Lãnh trước, khi nào cứu được Hải Ngu thiền sư, tiểu huynh sẽ tức khắc vê ngay.
Quan Sơn Phụng buồn bã khẽ nói:
- Hiện chúng ta đã là vợ chồng với nhau rồi, nếu không cùng cam khổ, cùng hoạn nạn thì tiểu muội đâu có xứng đáng là vợ Long ca, chả lẽ Long ca không hiểu rõ lòng tiểu muội hay sao?
Vân Dật Long chau mày:
- Vậy ý của muội là …
Quan Sơn Phụng nghiêm giọng:
- Dĩ nhiên là tiểu muội sẽ đi cùng với Long ca.
Vân Dật Long khó xử:
- Vậy thì càng khiến cho tiểu huynh áy náy hơn …
Quan Sơn Phụng cười:
- Sao không bảo là sợ tiểu muội là vướng bận tay chân … Long ca lẽ ra phải tin ở tiểu muội, hữu sự tuy không giúp gì được gì nhiều cho Long ca, nhưng ít ra cũng có thể tự bảo vệ lấy mình …
Ngay khi ấy bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói:
- Long đệ hãy vì đại cuộc mà trở về Thanh Dương Lãnh thì hơn.
Vân Dật Long bỗng buông tiếng cười dài, đoạn nghiêm giọng nói:
- Tiểu đệ đã nói rồi, chúng ta không thể nào mang tiếng là bất nghĩa, Mai tỷ hãy xùng mọi người mau đi thôi.
Triển Ngọc Mai se lòng, biết không sao khuyên chàng được đành thở dài nói:
- Nơi đây có lẽ còn cách Thanh Dương Lãnh cả ngàn dặm, khi cứu được Hải Ngu thiền sư thì Long đệ sẽ trở về bằng cách nào?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Mai tỷ hãy thu xếp để cho một con chim bằng ở lại trên không chờ tiểu đệ được rồi.
Quan Sơn Phụng bỗng ré lên:
- Cứ để lại con này được rồi, tiểu muội nhất quyết không đi đâu cả.
Vân Dật Long bối rối:
- Phụng muội … không nên bướng bỉnh như vậy, hãy nghe lời tiểu huynh …
Quan Sơn Phụng rắn giọng:
- Long ca sợ mang tiếng bất nghĩa, tiểu muội cũng vậy, có lẽ không cần phải giải thích thêm nữa.
Độc Mãng và Song Hồ cưỡi chung một con chim bằng cũng lớn tiếng nói:
- Có thể cần phải để lại hai con chim bằng, hai lão già này cũng phải ở lại với chủ nhân mới được.
Triển Ngọc Mai thở dài:
- Đã vậy thì Triển Ngọc Mai này cũng chẳng tiện nói gì hơn. Nhưng …
Đoạn trầm giọng nhìn Vân Dật Long nói tiếp:
- Dù thế nào thì Long đệ cũng là môn chủ Chính Nghĩa Môn, nếu quả đúng như lời đoán của Ôn sư gia, Thanh Dương Lãnh thật sự gặp tai họa đẫm máu thì nên giải quyết thế nào?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Nếu như việc đã xảy ra rồi, dĩ nhiên là phải mai táng kẻ chết, cứu chữa và an ủi người bị thương, còn như sự việc đang xảy ra thì phải cố gắng bảo toàn thực lực, giải cứu những người còn sống và chuyển đến nơi an toàn khác, chờ khi tiểu đệ về đến hẵng nghị bàn lương sách!
Triển Ngọc Mai vẻ mặt nặng nề gật đầu:
- Cứ quyết định như vậy … thôi, để tỷ tỷ hướng dẫn xuống dưới …
Đoạn vỗ nhẹ vào cổ chim bằng, dẫn trước lao nhanh xuống, và tất cả những con khác cũng liền nối đuôi nhau theo sau.
Vừa qua khỏi tầng mây trắng, cảnh vật bên dưới lập tức lại hiện rõ ra, những thấy lũ thứu ưng kia vẫn bay lượn trên khu rừng, thi nhau lao xuống tấn công.
Chim bằng lao xuống nhanh như sao sa, thoáng chốc đã xuống đến hàng ngàn trượng, chỉ còn cách mặt đất chừng năm sáu mươi trượng, Vân Dật Long bèn nắm chặt tay Quan Sơn Phụng, quát khẽ một tiếng tung mình khỏi lưng chim bằng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nơi chàng hạ xuống cách lũ thứu ưng không xa lắm, nên lập tức bị chúng phát hiện hai con kêu lên một tiếng inh ỏi, vỗ cánh lao tới ngay.
Vân Dật Long tức giận tay trái vung lên, một mũi ánh huyết tiễn lập tức bay vút ra, Quan Sơn Phụng cũng chẳng chậm trễ, lẹ làng cung tay phóng ra một chỉ …
Lũ thứu ưng tuy to lớn hung hãn, song cũng chẳng thể chịu nổi “ánh huyết tiễn” của Vân Dật Long cùng “Dung Kim Chỉ” của Quan Sơn Phụng.
Chỉ nghe “phập, phập” hai tiếng, hai con thứu lập tức rơi xuống đất chết ngay.
Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng xuống đất sát ưng xảy ra rất nhanh chóng, hai con thứu ưng chết rồi mới thấy Song Hồ và Độc Mãng cùng xuống đến mặt đất.
Ngước lên nhìn đàn chim bằng đã bay trở lên không, Triển Ngọc Mai và mọi người ngồi trên lưng chim vẫy tay từ biệt, thoáng chốc đã khuất vào trong mây mất dạng.
Vân Dật Long chẳng chút chần chừ, nắm tay Quan Sơn Phụng lao về phía đàn thứu ưng đang tấn công, nhưng Quan Sơn Phụng lại không chịu cất bước và nói:
- Hãy khoan đã!
Vân Dật Long chưng hửng:
- Phụng muội do dự gì vậy?
Quan Sơn Phụng trầm ngâm:
- Lũ thứu ưng này lẽ ra không thể có nơi đây, lai lịch của chúng thật đáng ngờ, hơn nữa chúng lại tới tấp tấn công Hải Ngu thiền sư, vấn đề chẳng phải đơn giản …
Vân Dật Long thoáng nhíu mày:
- Ý Phụng muội muốn nói là lũ thứu ưng này nhất định có người điều khiển phải không?
Quan Sơn Phụng gật đầu:
- Điều ấy rất là rõ ràng, nhưng đáng ngờ là tại sao không thấy có người?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Theo ý Phụng muội thì sao?
- Chúng ta hãy tiêu diệt lũ thứu ưng này trước đã!
Vân Dật Long nhẹ gật đầu, bởi đó quả là một biện pháp tối ưu hơn hết, nếu không diệt trừ lũ thứu ưng thì hành tung của họ ắt sẽ dễ dàng bị bại lộ, nếu như có cường địch mai phục gần đây thì hậu quả thật khó lường được.
Thế nhưng, bởi Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng đã hạ sát hai con hung ưng nên khiến cho năm con còn lại chỉ lượn vòng trên cao năm sáu mươi trượng, không dám hạ thấp nữa.
Vân Dật Long chau mày nói:
- Lũ súc sanh này thật quá tinh ranh, vậy ta biết làm sao đây?
Quan Sơn Phụng chau chặt mày liễu, nhất thời cũng vô kế khả thi.
Song Hồ đúng cạnh gãi tai hồi lâu, bỗng có tiếng nói:
- Lão nô có ý kiến này, chẳng hay …
Quan Sơn Phụng hiểu rõ Song Hồ rất tinh khôn nhanh trí, bèn vội giục:
- Vậy hãy nói mau đi!
Song Hồ đưa tay chỉ quanh:
- Nơi đây cỏ cây um tùm, nếu chúng ta phóng hỏa chắc chắn sẽ khói bay rợp trời, chẳng những khiến lũ súc sanh kia sợ hãi bỏ đi, mà dù cho có cường địch mai phục thì cũng khó thể phát hiện được hành tung của chúng ta.
Quan Sơn Phụng đưa mắt nhìn Vân Dật Long nói:
- Cách đấy cũng hay đấy!
Vân Dật Long chau mày:
- Việc phóng hỏa đốt rừng mặc dù chẳng khác nào hành vi của bọn lục lâm cường đạo, nhưng trong lúc này cũng có thể kể được là một ý kiến hay.
Quan Sơn Phụng cười ngọt ngào:
- Vậy thì chúng ta hãy tiến hành ngay …
Đoạn quay sang Độc Mãng và Song Hồ nói tiếp:
- Hai người hay mau phóng hỏa đi rồi trở về đây ngay!
Song Hồ vẻ đắc ý nắm tay Độc Mạng nói:
- Ta đi mau …
Thế rồi hai người liền phóng nhanh đi, chẳng bao lâu đã thấy có ba nơi bốc lửa trên đầu gió, và rồi lập tức rực cháy và lan nhanh ra theo chiều gió.
Độc Mãng và Song Hồ hành động rất nhanh, ngay khi lửa khói chưa lan rộng đã quay trở về, đến trước mặt Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng hối hả nói:
- Chúng ta hãy mau đi cứu Hải Ngu thiền sư mau!
Thế là bốn người liền len lỏi phóng đi trong rừng, nhắm nơi lũ thứu ưng đã tấn công khi nãy tiến tới.
Trong rừng đầy núi đá lởm chởm rất khó đi, qua hơn bốn mươi trượng mà chẳng thấy bóng dáng Hải Ngu thiền sư đâu cả.
Vân Dật Long hết sức nóng ruột, chau mày nói:
- Khi nãy rõ ràng thấy lũ súc sanh kia tấn công về phía này, tại sao tự nãy giờ cũng chưa thấy chút dấu vết nào cả …
Bỗng, Độc Mãng trỏ tay nói:
- Tiểu thư hãy xem kìa …
Mọi người liền theo hướng chỉ của Độc Mãng, thì ra là xác của một con chim bằng, rõ ràng là con mà Hải Ngu thiền sư đã cưỡi.
Vân Dật Long bước vội tới, chỉ thấy xung quanh rơi đầy lông vũ, trên đôi cánh và chân con chim bằng đều có vết thương trí mạng ở nơi cổ, vết máu đầm đìa, cả cổ họng đều bị móng vuốt của thứu ưng cào nát.
Quan Sơn Phụng vội vã nói:
- Đã phát hiện xác chim bằng thì Hải Ngu thiền sư hẳn ở gần đây thôi!
Thế là bốn người liền tức chia nhau lùng sục trong phạm vi mười trượng.
Vân Dật Long nóng lòng như lửa đốt chẳng rõ Thanh Dương Lãnh đã xảy ra tai biến gì, xui khiến giữa đường lại gặp lũ hung ưng này …
Bỗng nghe Độc Mãng kêu to:
- Đây rồi đã tìm được thi thể của lão hòa thượng rồi …
Vân Dật Long giật mình kinh hãi vội lần theo tiếng phóng nhanh tới, quả thấy Hải Ngu thiền sư hai mắt nhắm nghiền nằm sóng soài trong vũng máu, không hề động đậy.
Quan Sơ Phụng và Song Hồ cũng đến nơi, Vân Dật Long vội cúi xuống xem xét thương thế của Hải Ngu thiền sư.
Những thấy khắp người của lão hòa thượng đầy thương tích, chiếc tăng bào rách bươm, thảy đều do móng vuốt của hung ưng gây ra, trước ngực sau lưng, trên mặt và tứ chi đều nhầy nhụa máu tươi.
Quan Sơn Phụng khẽ hỏi:
- Ông ấy … đã chết rồi ư?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Tim chưa ngừng đập, hơi thở hãy còn, có điều là … thương thế quá nặng, e rằng khó chịu đựng được bao lâu nữa!
Thì ra các vết thương nơi trước ngực và sau lưng của Hải Ngu thiền sư đã bị thủng đến nội phủ, thương thế nặng đến vậy không thể nào giúp ông vận công điều tức được nữa.
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Vậy là sao đây? Có thể đưa ông ấy về Thanh Dương Lãnh chăng?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Có lẽ không được, theo như thương thế của ông ấy, có thể sống thêm được một giờ nữa đã là kỳ tích rồi, làm sao có thể chịu đựng được sự dằn xóc khi bay trên không …
Đoạn trầm giọng thở dài, nói tiếp:
- Đồng thời chúng ta đã quên mất một vấn đề, khói lửa mịt mù thế này chẳng những khiến cho lũ hung ưng sợ hãi bỏ đi, mà cả chim bằng cũng không dám bay xuống nữa …
Quan Sơn Phụng dậm chân:
- Đúng rồi, có lẽ chúng ta không nên phóng hỏa …
Song Hồ rụt rè xen lời:
- Không phóng hỏa thì cũng vậy thôi, có một vấn đề cả Cung chủ và tiểu thư đều không nghĩ tới, hai con chim bằng chẳng thể nào chuyên chở được năm người.
Vân Dật Long cũng dậm chân:
- Đúng rồi, dù Hải Ngu thiền sư không thọ thương trầm trọng đến mức độ này thì chúng ta cũng chẳng thể nào cưỡi chim bằng mà đi.
Quan Sơn Phụng thở hắt ra một hơi dài:
- Giờ nên tính sao đây?
Vân Dật Long băn khoăn:
- Có lẽ đành phải giải quyết xong việc của Hải Ngu thiền sư rồi hẵng định liệu thôi!
Sở dĩ chàng nói vậy là vì nghĩ Hải Ngu thiền sư chắc chắn sẽ chết, đành phải chờ cho ông xuôi tay nhắm mắt và lửa khói tiêu tan rồi bốn người hẵng cưỡi chim bằng ra đi.
Tất nhiên Quan Sơn Phụng cũng hiểu ý chàng, nhưng chẳng tiện nói ra, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Hải Ngu thiền sư.
Vân Dật Long lòng se thắt, kề tai Hải Ngu thiền sư khẽ gọi:
- Lão thiền sư … lão thiền sư …
Gọi đến lần thứ ba Hải Ngu thiền sư mới bật lên tiếng rên khẽ, chầm chậm mở mắt, giọng yếu ớt nói:
- A Di Đà Phật! Lão nạp … sao thế này?
Mọi người không khỏi kinh ngạc trước tiềm lực thâm hậu của Hải Ngu thiền sư, thì ra Hải Ngu thiền sư tuy nội lực và ngoại lực đều kém xa Vân Dật Long, nhưng nhờ là thân nguyên dương, cả đời tu luyện trong phật môn, chưa từng phá sắc giới bao giờ, nên thương thế tuy nặng, nhưng không giống như người khác.
Vân Dật Long liền dịu giọng an ủi:
- Lão thiền sư đã bị lũ thứu ưng tấn công …
Hải Ngu thiền sư chợt nhớ ra kêu lên:
- Phải rồi! Thứu ưng.. lũ ác ưng của Mật Tông …
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Lão thiền sư nói gì … chả lẽ lão thiền sư biết lai lịch của lũ thứu ưng này ư?
Hải Ngu thiền sư thở hào hển một hồi mới đáp:
- Hãy giúp lão nạp lấy … Bách Thảo Bảo Mệnh Đơn … ở trong túi áo trước ngực …
Vân Dật Long liền thò tay vào ngực ông, quả thấy có một chiếc lọ ngọc, bên trong chỉ có một hoàn thuốc màu vàng to cỡ trái nhãn lồng.
Chàng đặt lên lòng bàn tay nói:
- Lão thiền sư hoàn thuốc này phải không?
Hải Ngu thiền sư hấp tấp run giọng nói:
-Đúng rồi, đó là thánh dược điều thương của Phật môn, hãy giúp lão nạp uống vào mau!
Vân Dật Long liền cởi túi nước bên hông xuống, bỏ hoàn thuốc vào miệng Hải Ngu thiền sư, rồi để nước cho ông uống vào.
Hoàn thuốc quả là thần diệu, chỉ uống vào trong chốc lát đã thấy tinh thần Hải Ngu thiền sư hồi phục khá nhiều.
Vân Dật Long nhẹ người quan tâm hỏi:
-Lão thiền sư đã khỏe hơn chưa?
Hải Ngu thiền sư cười ảo não:
- Lão nạp tự biết thương thế trầm trọng, Bách Thảo Bảo Mệnh Đơn này không phải thật sự có thể bảo toàn được sinh mạng, mà chỉ có thể kéo dài được hơi thở của lão nạp thêm một thời gian ngắn mà thôi.
Đoạn lại nhắm mắt và chầm chậm vận công cho thuốc lan đều.
Vân Dật Long đứng cạnh nóng lòng chờ đợi:
Chừng nửa tuần trà sau, Hải Ngu thiền sư chầm chậm mở mắt ra nói:
- Cuộc đời lão nạp đã sắp kết thúc, tối đa chỉ sống được một giờ nữa thôi …
Vân Dật Long cười thiểu não:
- Thương thế của lão thiền sư tuy trầm trọng, nhưng đó chỉ là ngoại thương … Lão thiền sư không nên lo ngại gì cả!
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Môn chủ bất tất phải an ủi lão nạp, để lão nạp cho môn chủ biết về lũ ác ưng Mật Tông …
Chưa dứt lời lại thở hảo hển, ra chiều hết sức mệt nhọc.
Vân Dật Long cau mày:
- Lão thiền sư bảo chúng là ác ưng Mật Tông ở Tây Tạng …
- Phải, lúc đầu Mật Tông đã dùng lũ ác ưng đó để truyền tin và canh phòng, về sau trong phái Mật Tông có một ác tăng Ba Đa Hồng đã tập trung những con thứu ưng lại, nuôi dạy chúng trở nên hết sức hung ác, thậm chí dạy chúng tàn sát nhân loại, ăn thịt người sống …
Vân Dật Long tiếp lời:
- Chả lẽ trong phái Mật Tông không có ai can thiệp sao?
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Ba Đa Hồng là một hung tăng vô cùng xảo quyệt, mặc dù trong phái Mật Tông cũng có cao tăng đứng ra can thiệp, nhưng đều bị y lẩn tránh khỏi, và sau đó mang theo rất nhiều ác ứng bỏ trốn đi nơi khác, chẳng rõ tông tích …
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Vậy chính là hung tăng Ba Đa Hồng này đã tác quái rồi.
Hải Ngu thiền sư gật đầu:
- Ba Đa Hồng mang lũ ác ưng ra đi đã năm mươi năm biệt vô âm tín, bây giờ chẳng rõ tại sao bị lão ma Quân Trung Thánh mua chuộc?
- Lão thiền sư có thể khẳng định Ba Đa Hồng đã bị Quân Trung Thánh mua chuộc ư?
- Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bởi Quân Trung Thánh đã từng đến Tây Tạng gặp Ba Đa Hồng!
Vân Dật Long lòng càng thêm trĩu nặng, Âm Dương Song Mị, Ba Đa Hồng … những ma đầu đã ẩn tích lâu năm này lại lần lượt bị Quân Trung Thánh lôi kéo ra.
Hải Ngu thiền sư gắng gượng nói tiếp:
- Đây là … nơi nào vậy?
Vân Dật Long quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy lửa khói mịt mù, chẳng thể nào phân biệt được đang ở nơi đâu.
Song Hồ bỗng cất tiếng:
- Lão nô biết, vì lão nô đã từng đến nơi này rồi …
Vân Dật Long vội nói:
- Vậy xin hãy nói mau đi!
- Đây là Hoài Dương Sơn, cách Hàng Châu không đến ngàn dặm!
Hải Ngu thiền sư giật mình:
- Hoài Dương Sơn! Mạn Nam hay mạn Bắc vậy?
Song Hồ vội đáp:
- Mạn Bắc, cách Phụng Dương không đầy trăm dặm!
- Việc gì vậy sư gia? Hãy mau bói một quẻ coi.
Ôn Thông Thần vòng tay nói:
- Học sinh tuân mệnh.
Liền tức xếp bằng ngồi xuống đất, từ trong lòng lấy ra một chiếc tíu gấm, mở ra chỉ thấy nào vẩy rùa, vỏ ốc, mảnh ngói … lỉnh kỉnh to nhỏ đủ cỡ, bởi sự ma sát lâu ngày nên thảy đều bóng loáng, trơn tuột.
Vân Dật Long hiếu kỳ chú mắt nhìn, nhưng thấy Ôn Thông Thần vẻ mặt nghiêm nghị lần lượt sắp các món vật ra như bày trò chơi trẻ con.
Triển Ngọc Mai và Quan Sơn Phụng và mọi người cũng nghiêm trang đứng cạnh theo dõi từng động tác của Ôn Thông Thần, như hết sức tin tưởng vào thuật bói toán này, thảy đều ra chiều hồi hộp.
Vân Dật Long tuy không tin lắm, nhưng cũng chẳng tiện nói gì, cũng đành lẳng lặng đứng nhìn.
Ôn Thông Thần sắp xong các vật, lại từ trong tay áo lấy ra hai chiếc hốt ngà, dùng hốt ngà chậm rãi lật từng chiếc vảy rùa lên.
Mọi người nhìn không chớp mắt như hồi hộp đến cực độ, Vân Dật Long không khỏi bị thần sắc của họ ảnh hưởng cũng bất giác đâm ra hồi hộp.
Ôn Thông Thần dừng hốt ngà lại, tay trái năm ngón bấm quyết miệng lầm rầm thần chú, một hồi thật lâu, ngay khi mọi người sốt ruột đến tột độ, Ôn Thông Thần bỗng mở trừng mắt kêu to:
- Quẻ ứng đại hung, binh đao tại hướng Nam, Thanh Dương Lãnh …
Triển Ngọc Mai nghe thế liền hốt hoảng hỏi:
- Thanh Dương Lãnh thế nào? Chả lẽ Quân Trung Thánh lại có thể kéo quân đến đó đột kích hay sao?
Vân Dật Long vốn không tin sự bói toán bèn cười nói:
- Quân Trung Thánh vừa mới gặp thiệt hại nặng nề, đừng nói lão lúc này khó có ý định đột kích Thanh Dương Lãnh, mà dù có đi nữa thì cũng sẽ lọt sau chúng ta, bởi từ đây đến đó xa hơn hai ngàn dặm, bọn họ không có chim bằng, không thể nào đuổi kịp chúng ta được.
Ôn Thông Thần lắc đầu:
- Theo quẻ ứng của học sinh thì hoàn toàn khác với sự nhận định của môn chủ …
Triển Ngọc Mai dịu giọng:
- Sư gia hãy cứ nói ra cho rõ ràng, thật ra quẻ đã ứng như thế nào?
Ôn Thông Thần cau mày, mặt thoáng biến sắc:
- Một tai họa đẫm máu … thây chất như núi, máu chảy thành sông …
Triển Ngọc Mai bang hoàng:
- Có cứu vãn kịp không?
Ôn Thông Thần lại dung hai chiếc hốt ngà khêu động các vảy rùa, mảnh ngói và vỏ ốc, sau đó ném hai chiếc hốt ngà lên, rơi xuống đất kêu lốp cốp.
Lát sau, lão vụt ngẩng lên nói:
- Không kịp nữa rồi, qua quẻ ứng học sinh có thể trông thấy người ngã gục, máu tuôn đổ … thế nhưng … máu vẫn còn tiếp tục chảy, việc tiếp cứu cũng rất cần thiết …
Triển Ngọc Mai bỗng quay sang Vân Dật Long hỏi:
- Long đệ không tin chứ gì?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Thà là có chứ chẳng nên tin là không, đằng nào thì chúng ta cũng phải trở về Thanh Dương Lãnh ngay. Vậy thì hãy cấp tốc lên đường thì hơn.
Triển Ngọc Mai gật đầu:
- Đúng vật, bất luận Thanh Dương Lãnh có gặp tai nạn đẫm máu hay không thì chúng ta cũng phải tức tốc quay về …
Đoạn quay sang phía tả hữu song vệ khoát tay nói:
- Hãy mau gọi chim bằng xuống, tức tốc trở về Thanh Dương Lãnh.
- Tuân lệnh.
Tả hữu song vệ lập tức cùng cất lên một tiếng huýt dài.
Lát sau đã thấy đàn chim bằng đáp xuống, sắp thành một hàng dài ngoài mộ địa.
Triển Ngọc Mai hối hả nói:
- Thời cơ nguy bách, chúng ta đi mau … Long đệ hãy cưỡi chung một con chim bằng với Phụng muội nhé.
Quan Sơn Phụng liền hai má đỏ bừng, Vân Dật Long cũng hết sức ngượng ngùng, nhưng lúc này không thể nào câu nệ những tiểu tiết ấy, bèn cùng Quan Sơn Phụng tung mình lên lưng một con chim bằng to.
Thế là những cánh chim bằng lần lượt bay lên không, chở mọi người thẳng tiến về hướng Thanh Dương Lãnh.
Chim bằng tuy bay rất nhanh, nhưng lộ trình hơn hai ngàn dặm cũng chẳng thể đến một cách nhanh chóng được. Tuy trời cao gió lộng, song Vân Dật Long vẫn nghe lòng nặng trĩu, thân thù sư hận đã quá nặng nề, nay chẳng rõ Thanh Dương Lãnh lại xảy ra tai biến gì, nếu quả đúng như lời Ôn Thông Thần đã nói, thây chết như núi, máu chảy thành sông thì há chăng cũng là tội lỗi của chàng ư?
Nghĩ vậy, Vân Dật Long bất giác nghe lòng nóng như thiêu đốt, đến nỗi không còn chú ý đến cảnh vật trước mắt nữa.
Đột nhiên, Quan Sơn Phụng sửng sốt kêu lên:
- Long ca, hãy nhìn kìa … đó là gì vậy?
Vân Dật Long thoáng giật mình, vội nhìn theo hướng tay chỉ, thấy hai con chim lạ rất to lớn đang bay ngang trước mặt cách chừng năm mươi trượng.
Đôi bên bay ngược chiều nhau, mặc dù thoạt ẩn thoạt hiện trong mây, và thoáng chốc đã bay qua mất dạng, song Vân Dật Long vẫn nhận ra được quyết chẳng phải chim bằng của Đại Mạc Bằng Thành.
Chàng chẳng rõ những người khác có phát hiện hay không, bỗng nghe lòng hết sức lo lắng, chẳng dám suy nghĩ vẩn vơ nữa, ngưng thần chú mắt nhìn quanh không trung.
Bỗng lại một con chim to từ phía trước bay tới, lần này gần hơn khá nhiều và Vân Dật Long đang tập trung sự chú ý nên đã trông thấy hết sức rõ ràng, chàng bất giác giật mình kinh hãi.
Thì ra đó là một con thứu ưng khổng lồ, to lớn hơn gấp bội so với chim bằng chàng đang cưỡi, thừa sức chuyên chở đến những mười người.
Bởi con thứu ưng quá to và gần nên cũng khiến cho con chim bằng kinh hãi, vụt cất lên cao hơn mười mấy trượng.
May là con thứu ưng không hề chú ý đến chim bằng, chỉ lo tự mình bay đi.
Vân Dật Long kề tai Quan Sơn Phụng khẽ nói:
- Phụng muội từng gặp loài thứu ưng này bao giờ chưa?
Quan Sơn Phụng vẻ mặt trầm ngâm:
- Tại nhũng vùng rừng núi nơi Miêu Cương, thứu ưng vốn là loài phi cầm rất thường, nhưng to đến thế thì muội chưa gặp bao giờ.
Vân Dật Long chau mày:
- Tại vùng thứu sơn lẽ ra không thể có loài thứu ưng này.
Ngay khi đó, bỗng nghe một tiếng chim bằng kêu vang ngay trong đám mây trước mặt, liền sau đó là tiếng quát tháo của Hải Ngu thiền sư.
Nhưng tiếng quát tháo ấy đầy khiếp hãi, xa dần và từ cao xuống thấp, hiển nhiên là từ trên không rơi thẳng xuống.
Vân Dật Long kinh hãi, tuy rằng mây trắng bao phủ, không thể trông thấy hải Ngu thiền sư đã gặp phải tai biến gì, nhưng cũng có thể đoán biết được là chim bằng của ông đang cưỡi đã bị thọ thương và rơi xuống đất.
Đang khi Vân Dật Long bàng hoàng bối rối, bỗng lại nghe một tiếng chim bằng kêu vang, và liền thấy một con chim bằng bay ngược trở lại.
Định thần nhìn kỹ thì trên lưng chim bằng ấy chính là Triển Ngọc Mai, và một con nữa theo sát phía sau là tả hữu song vệ của nàng.
Lập tức mười mấy con chim bằng đều bay ngược trở về và lượn vòng mãi, duy nhất con chim bằng của Hải Ngu thiền sư.
Thì ra con chim bằng của Triển Ngọc Mai là đầu đàn, nên khi nó bay ngược về thì những con khác cũng liền bay theo thành một đường tròn lượn lờ trong mây.
Triển Ngọc Mai hơ hải lớn tiếng nói:
-Long đệ biết đã xảy ra việc gì không? Hải Ngu thiền sư đã …
Vân Dật Long vội nói:
- Hải Ngu thiền sư hẳn đã bị thứu ưng tấn công và chim bằng đã thọ thương rơi xuống, chúng ta hãy xuống dưới xem sao …
- Đúng rồi, tỷ tỷ cũng có phát hiện hai con chim ưng to, lẽ ra nơi đây đâu thể có loài ưng đó.
Đoạn vỗ một cái lên lưng chim bằng, lập tức bay sà xuống đất. Mười mấy con khác cũng liền bay theo, thoáng chốc đã hạ xuống hàng trăm trượng.
Qua khỏi tầng mây trắng, cảnh vật lập tức hiện rõ trong tầm mắt, Vân Dật Long trông thấy sáu bảy con thứu ưng đang bay lượn trên không cách mặt đất chừng mấy mươi trượng, luân phiên nhau lao xuống tấn công, mục tiêu là một khu rừng nằm dưới chân núi.
Tuy không trông thấy trong rừng có những gì, song có thể đoán biết nhất định là Hải Ngu thiền sư đã rơi xuống đó.
Triển Ngọc Mai lại vỗ mạnh lên lưng chim bằng, lập tức lại bay trở lên cao, mười mấy con khác cũng liền bay theo, lại lượn vòng trong mây mù.
Vân Dật Long thấy vậy không khỏi chau mày sốt ruột nói:
- Hải Ngu chưởng môn dù không bị ngã chết thì cũng lâm vào vòng nguy cấp, chúng ta … đâu thể bỏ mặc vậy được.
Triển Ngọc Mai cũng chau mày nói:
- Tỷ tỷ cũng biết vậy, nhưng chúng ta không thể nào xuống dưới thế này được.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
- Những con chim bằng này không sợ gì khác ngoài lũ thứu ưng kia, nếu không có mây mù che khuất, e đã xảy ra tai biến rồi.
- Vậy có lẽ Hải Ngu thiền sư định xuất thủ tấn công thứu ưng, nhưng vì chim bằng sợ hãi nên mới rơi xuống …
Triển Ngọc Mai gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta cần phải nhờ vào mây mù che chở, trở về Thanh Dương Lãnh gấp.
Ôn Thần Thông cưỡi chung chim bằng với Huyết Phật, lúc này cũng lớn tiếng nói:
- Quẻ ứng của học sinh có lẽ chính là hung ưng này đây, tốt hơn hết môn chủ hãy mau hạ lệnh bay thẳng về Thanh Dương Lãnh ngay.
Vân Dật Long tuy không tin vào bói toán, song lúc này do bởi sự quấy nhiễu của lũ thứu ưng, chàng bất giác cũng cảm thấy tin phần nào, nhưng vẫn còn phân vân do dự.
Triển Ngọc Mai vội giục:
- Long đệ, đây là việc vạn bất đắc dĩ, chúng ta không thể vì việc nhỏ mà bỏ lỡ việc lớn …
Vân Dật Long đành nghiêm giọng nói:
- Thế này vậy, Mai tỷ hãy cùng mọi người trờ về Thanh Dương Lãnh trước, tiểu đệ phải ở lại đây giải cứu cho Hải Ngu thiền sư, kẻo Chính Nghĩa Môn ta sẽ mang tiếng bất nghĩa …
Đoạn quay sang Quan Sơn Phụng nói:
- Chúng ta hãy cho chim bằng hạ xuống thấp dưới trăm trượng là tiểu huynh có thể phóng xuống đất, Phụng muội hãy cùng Mai tỷ về Thanh Dương Lãnh trước, khi nào cứu được Hải Ngu thiền sư, tiểu huynh sẽ tức khắc vê ngay.
Quan Sơn Phụng buồn bã khẽ nói:
- Hiện chúng ta đã là vợ chồng với nhau rồi, nếu không cùng cam khổ, cùng hoạn nạn thì tiểu muội đâu có xứng đáng là vợ Long ca, chả lẽ Long ca không hiểu rõ lòng tiểu muội hay sao?
Vân Dật Long chau mày:
- Vậy ý của muội là …
Quan Sơn Phụng nghiêm giọng:
- Dĩ nhiên là tiểu muội sẽ đi cùng với Long ca.
Vân Dật Long khó xử:
- Vậy thì càng khiến cho tiểu huynh áy náy hơn …
Quan Sơn Phụng cười:
- Sao không bảo là sợ tiểu muội là vướng bận tay chân … Long ca lẽ ra phải tin ở tiểu muội, hữu sự tuy không giúp gì được gì nhiều cho Long ca, nhưng ít ra cũng có thể tự bảo vệ lấy mình …
Ngay khi ấy bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói:
- Long đệ hãy vì đại cuộc mà trở về Thanh Dương Lãnh thì hơn.
Vân Dật Long bỗng buông tiếng cười dài, đoạn nghiêm giọng nói:
- Tiểu đệ đã nói rồi, chúng ta không thể nào mang tiếng là bất nghĩa, Mai tỷ hãy xùng mọi người mau đi thôi.
Triển Ngọc Mai se lòng, biết không sao khuyên chàng được đành thở dài nói:
- Nơi đây có lẽ còn cách Thanh Dương Lãnh cả ngàn dặm, khi cứu được Hải Ngu thiền sư thì Long đệ sẽ trở về bằng cách nào?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Mai tỷ hãy thu xếp để cho một con chim bằng ở lại trên không chờ tiểu đệ được rồi.
Quan Sơn Phụng bỗng ré lên:
- Cứ để lại con này được rồi, tiểu muội nhất quyết không đi đâu cả.
Vân Dật Long bối rối:
- Phụng muội … không nên bướng bỉnh như vậy, hãy nghe lời tiểu huynh …
Quan Sơn Phụng rắn giọng:
- Long ca sợ mang tiếng bất nghĩa, tiểu muội cũng vậy, có lẽ không cần phải giải thích thêm nữa.
Độc Mãng và Song Hồ cưỡi chung một con chim bằng cũng lớn tiếng nói:
- Có thể cần phải để lại hai con chim bằng, hai lão già này cũng phải ở lại với chủ nhân mới được.
Triển Ngọc Mai thở dài:
- Đã vậy thì Triển Ngọc Mai này cũng chẳng tiện nói gì hơn. Nhưng …
Đoạn trầm giọng nhìn Vân Dật Long nói tiếp:
- Dù thế nào thì Long đệ cũng là môn chủ Chính Nghĩa Môn, nếu quả đúng như lời đoán của Ôn sư gia, Thanh Dương Lãnh thật sự gặp tai họa đẫm máu thì nên giải quyết thế nào?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Nếu như việc đã xảy ra rồi, dĩ nhiên là phải mai táng kẻ chết, cứu chữa và an ủi người bị thương, còn như sự việc đang xảy ra thì phải cố gắng bảo toàn thực lực, giải cứu những người còn sống và chuyển đến nơi an toàn khác, chờ khi tiểu đệ về đến hẵng nghị bàn lương sách!
Triển Ngọc Mai vẻ mặt nặng nề gật đầu:
- Cứ quyết định như vậy … thôi, để tỷ tỷ hướng dẫn xuống dưới …
Đoạn vỗ nhẹ vào cổ chim bằng, dẫn trước lao nhanh xuống, và tất cả những con khác cũng liền nối đuôi nhau theo sau.
Vừa qua khỏi tầng mây trắng, cảnh vật bên dưới lập tức lại hiện rõ ra, những thấy lũ thứu ưng kia vẫn bay lượn trên khu rừng, thi nhau lao xuống tấn công.
Chim bằng lao xuống nhanh như sao sa, thoáng chốc đã xuống đến hàng ngàn trượng, chỉ còn cách mặt đất chừng năm sáu mươi trượng, Vân Dật Long bèn nắm chặt tay Quan Sơn Phụng, quát khẽ một tiếng tung mình khỏi lưng chim bằng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nơi chàng hạ xuống cách lũ thứu ưng không xa lắm, nên lập tức bị chúng phát hiện hai con kêu lên một tiếng inh ỏi, vỗ cánh lao tới ngay.
Vân Dật Long tức giận tay trái vung lên, một mũi ánh huyết tiễn lập tức bay vút ra, Quan Sơn Phụng cũng chẳng chậm trễ, lẹ làng cung tay phóng ra một chỉ …
Lũ thứu ưng tuy to lớn hung hãn, song cũng chẳng thể chịu nổi “ánh huyết tiễn” của Vân Dật Long cùng “Dung Kim Chỉ” của Quan Sơn Phụng.
Chỉ nghe “phập, phập” hai tiếng, hai con thứu lập tức rơi xuống đất chết ngay.
Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng xuống đất sát ưng xảy ra rất nhanh chóng, hai con thứu ưng chết rồi mới thấy Song Hồ và Độc Mãng cùng xuống đến mặt đất.
Ngước lên nhìn đàn chim bằng đã bay trở lên không, Triển Ngọc Mai và mọi người ngồi trên lưng chim vẫy tay từ biệt, thoáng chốc đã khuất vào trong mây mất dạng.
Vân Dật Long chẳng chút chần chừ, nắm tay Quan Sơn Phụng lao về phía đàn thứu ưng đang tấn công, nhưng Quan Sơn Phụng lại không chịu cất bước và nói:
- Hãy khoan đã!
Vân Dật Long chưng hửng:
- Phụng muội do dự gì vậy?
Quan Sơn Phụng trầm ngâm:
- Lũ thứu ưng này lẽ ra không thể có nơi đây, lai lịch của chúng thật đáng ngờ, hơn nữa chúng lại tới tấp tấn công Hải Ngu thiền sư, vấn đề chẳng phải đơn giản …
Vân Dật Long thoáng nhíu mày:
- Ý Phụng muội muốn nói là lũ thứu ưng này nhất định có người điều khiển phải không?
Quan Sơn Phụng gật đầu:
- Điều ấy rất là rõ ràng, nhưng đáng ngờ là tại sao không thấy có người?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Theo ý Phụng muội thì sao?
- Chúng ta hãy tiêu diệt lũ thứu ưng này trước đã!
Vân Dật Long nhẹ gật đầu, bởi đó quả là một biện pháp tối ưu hơn hết, nếu không diệt trừ lũ thứu ưng thì hành tung của họ ắt sẽ dễ dàng bị bại lộ, nếu như có cường địch mai phục gần đây thì hậu quả thật khó lường được.
Thế nhưng, bởi Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng đã hạ sát hai con hung ưng nên khiến cho năm con còn lại chỉ lượn vòng trên cao năm sáu mươi trượng, không dám hạ thấp nữa.
Vân Dật Long chau mày nói:
- Lũ súc sanh này thật quá tinh ranh, vậy ta biết làm sao đây?
Quan Sơn Phụng chau chặt mày liễu, nhất thời cũng vô kế khả thi.
Song Hồ đúng cạnh gãi tai hồi lâu, bỗng có tiếng nói:
- Lão nô có ý kiến này, chẳng hay …
Quan Sơn Phụng hiểu rõ Song Hồ rất tinh khôn nhanh trí, bèn vội giục:
- Vậy hãy nói mau đi!
Song Hồ đưa tay chỉ quanh:
- Nơi đây cỏ cây um tùm, nếu chúng ta phóng hỏa chắc chắn sẽ khói bay rợp trời, chẳng những khiến lũ súc sanh kia sợ hãi bỏ đi, mà dù cho có cường địch mai phục thì cũng khó thể phát hiện được hành tung của chúng ta.
Quan Sơn Phụng đưa mắt nhìn Vân Dật Long nói:
- Cách đấy cũng hay đấy!
Vân Dật Long chau mày:
- Việc phóng hỏa đốt rừng mặc dù chẳng khác nào hành vi của bọn lục lâm cường đạo, nhưng trong lúc này cũng có thể kể được là một ý kiến hay.
Quan Sơn Phụng cười ngọt ngào:
- Vậy thì chúng ta hãy tiến hành ngay …
Đoạn quay sang Độc Mãng và Song Hồ nói tiếp:
- Hai người hay mau phóng hỏa đi rồi trở về đây ngay!
Song Hồ vẻ đắc ý nắm tay Độc Mạng nói:
- Ta đi mau …
Thế rồi hai người liền phóng nhanh đi, chẳng bao lâu đã thấy có ba nơi bốc lửa trên đầu gió, và rồi lập tức rực cháy và lan nhanh ra theo chiều gió.
Độc Mãng và Song Hồ hành động rất nhanh, ngay khi lửa khói chưa lan rộng đã quay trở về, đến trước mặt Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng hối hả nói:
- Chúng ta hãy mau đi cứu Hải Ngu thiền sư mau!
Thế là bốn người liền len lỏi phóng đi trong rừng, nhắm nơi lũ thứu ưng đã tấn công khi nãy tiến tới.
Trong rừng đầy núi đá lởm chởm rất khó đi, qua hơn bốn mươi trượng mà chẳng thấy bóng dáng Hải Ngu thiền sư đâu cả.
Vân Dật Long hết sức nóng ruột, chau mày nói:
- Khi nãy rõ ràng thấy lũ súc sanh kia tấn công về phía này, tại sao tự nãy giờ cũng chưa thấy chút dấu vết nào cả …
Bỗng, Độc Mãng trỏ tay nói:
- Tiểu thư hãy xem kìa …
Mọi người liền theo hướng chỉ của Độc Mãng, thì ra là xác của một con chim bằng, rõ ràng là con mà Hải Ngu thiền sư đã cưỡi.
Vân Dật Long bước vội tới, chỉ thấy xung quanh rơi đầy lông vũ, trên đôi cánh và chân con chim bằng đều có vết thương trí mạng ở nơi cổ, vết máu đầm đìa, cả cổ họng đều bị móng vuốt của thứu ưng cào nát.
Quan Sơn Phụng vội vã nói:
- Đã phát hiện xác chim bằng thì Hải Ngu thiền sư hẳn ở gần đây thôi!
Thế là bốn người liền tức chia nhau lùng sục trong phạm vi mười trượng.
Vân Dật Long nóng lòng như lửa đốt chẳng rõ Thanh Dương Lãnh đã xảy ra tai biến gì, xui khiến giữa đường lại gặp lũ hung ưng này …
Bỗng nghe Độc Mãng kêu to:
- Đây rồi đã tìm được thi thể của lão hòa thượng rồi …
Vân Dật Long giật mình kinh hãi vội lần theo tiếng phóng nhanh tới, quả thấy Hải Ngu thiền sư hai mắt nhắm nghiền nằm sóng soài trong vũng máu, không hề động đậy.
Quan Sơ Phụng và Song Hồ cũng đến nơi, Vân Dật Long vội cúi xuống xem xét thương thế của Hải Ngu thiền sư.
Những thấy khắp người của lão hòa thượng đầy thương tích, chiếc tăng bào rách bươm, thảy đều do móng vuốt của hung ưng gây ra, trước ngực sau lưng, trên mặt và tứ chi đều nhầy nhụa máu tươi.
Quan Sơn Phụng khẽ hỏi:
- Ông ấy … đã chết rồi ư?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Tim chưa ngừng đập, hơi thở hãy còn, có điều là … thương thế quá nặng, e rằng khó chịu đựng được bao lâu nữa!
Thì ra các vết thương nơi trước ngực và sau lưng của Hải Ngu thiền sư đã bị thủng đến nội phủ, thương thế nặng đến vậy không thể nào giúp ông vận công điều tức được nữa.
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Vậy là sao đây? Có thể đưa ông ấy về Thanh Dương Lãnh chăng?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Có lẽ không được, theo như thương thế của ông ấy, có thể sống thêm được một giờ nữa đã là kỳ tích rồi, làm sao có thể chịu đựng được sự dằn xóc khi bay trên không …
Đoạn trầm giọng thở dài, nói tiếp:
- Đồng thời chúng ta đã quên mất một vấn đề, khói lửa mịt mù thế này chẳng những khiến cho lũ hung ưng sợ hãi bỏ đi, mà cả chim bằng cũng không dám bay xuống nữa …
Quan Sơn Phụng dậm chân:
- Đúng rồi, có lẽ chúng ta không nên phóng hỏa …
Song Hồ rụt rè xen lời:
- Không phóng hỏa thì cũng vậy thôi, có một vấn đề cả Cung chủ và tiểu thư đều không nghĩ tới, hai con chim bằng chẳng thể nào chuyên chở được năm người.
Vân Dật Long cũng dậm chân:
- Đúng rồi, dù Hải Ngu thiền sư không thọ thương trầm trọng đến mức độ này thì chúng ta cũng chẳng thể nào cưỡi chim bằng mà đi.
Quan Sơn Phụng thở hắt ra một hơi dài:
- Giờ nên tính sao đây?
Vân Dật Long băn khoăn:
- Có lẽ đành phải giải quyết xong việc của Hải Ngu thiền sư rồi hẵng định liệu thôi!
Sở dĩ chàng nói vậy là vì nghĩ Hải Ngu thiền sư chắc chắn sẽ chết, đành phải chờ cho ông xuôi tay nhắm mắt và lửa khói tiêu tan rồi bốn người hẵng cưỡi chim bằng ra đi.
Tất nhiên Quan Sơn Phụng cũng hiểu ý chàng, nhưng chẳng tiện nói ra, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Hải Ngu thiền sư.
Vân Dật Long lòng se thắt, kề tai Hải Ngu thiền sư khẽ gọi:
- Lão thiền sư … lão thiền sư …
Gọi đến lần thứ ba Hải Ngu thiền sư mới bật lên tiếng rên khẽ, chầm chậm mở mắt, giọng yếu ớt nói:
- A Di Đà Phật! Lão nạp … sao thế này?
Mọi người không khỏi kinh ngạc trước tiềm lực thâm hậu của Hải Ngu thiền sư, thì ra Hải Ngu thiền sư tuy nội lực và ngoại lực đều kém xa Vân Dật Long, nhưng nhờ là thân nguyên dương, cả đời tu luyện trong phật môn, chưa từng phá sắc giới bao giờ, nên thương thế tuy nặng, nhưng không giống như người khác.
Vân Dật Long liền dịu giọng an ủi:
- Lão thiền sư đã bị lũ thứu ưng tấn công …
Hải Ngu thiền sư chợt nhớ ra kêu lên:
- Phải rồi! Thứu ưng.. lũ ác ưng của Mật Tông …
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Lão thiền sư nói gì … chả lẽ lão thiền sư biết lai lịch của lũ thứu ưng này ư?
Hải Ngu thiền sư thở hào hển một hồi mới đáp:
- Hãy giúp lão nạp lấy … Bách Thảo Bảo Mệnh Đơn … ở trong túi áo trước ngực …
Vân Dật Long liền thò tay vào ngực ông, quả thấy có một chiếc lọ ngọc, bên trong chỉ có một hoàn thuốc màu vàng to cỡ trái nhãn lồng.
Chàng đặt lên lòng bàn tay nói:
- Lão thiền sư hoàn thuốc này phải không?
Hải Ngu thiền sư hấp tấp run giọng nói:
-Đúng rồi, đó là thánh dược điều thương của Phật môn, hãy giúp lão nạp uống vào mau!
Vân Dật Long liền cởi túi nước bên hông xuống, bỏ hoàn thuốc vào miệng Hải Ngu thiền sư, rồi để nước cho ông uống vào.
Hoàn thuốc quả là thần diệu, chỉ uống vào trong chốc lát đã thấy tinh thần Hải Ngu thiền sư hồi phục khá nhiều.
Vân Dật Long nhẹ người quan tâm hỏi:
-Lão thiền sư đã khỏe hơn chưa?
Hải Ngu thiền sư cười ảo não:
- Lão nạp tự biết thương thế trầm trọng, Bách Thảo Bảo Mệnh Đơn này không phải thật sự có thể bảo toàn được sinh mạng, mà chỉ có thể kéo dài được hơi thở của lão nạp thêm một thời gian ngắn mà thôi.
Đoạn lại nhắm mắt và chầm chậm vận công cho thuốc lan đều.
Vân Dật Long đứng cạnh nóng lòng chờ đợi:
Chừng nửa tuần trà sau, Hải Ngu thiền sư chầm chậm mở mắt ra nói:
- Cuộc đời lão nạp đã sắp kết thúc, tối đa chỉ sống được một giờ nữa thôi …
Vân Dật Long cười thiểu não:
- Thương thế của lão thiền sư tuy trầm trọng, nhưng đó chỉ là ngoại thương … Lão thiền sư không nên lo ngại gì cả!
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Môn chủ bất tất phải an ủi lão nạp, để lão nạp cho môn chủ biết về lũ ác ưng Mật Tông …
Chưa dứt lời lại thở hảo hển, ra chiều hết sức mệt nhọc.
Vân Dật Long cau mày:
- Lão thiền sư bảo chúng là ác ưng Mật Tông ở Tây Tạng …
- Phải, lúc đầu Mật Tông đã dùng lũ ác ưng đó để truyền tin và canh phòng, về sau trong phái Mật Tông có một ác tăng Ba Đa Hồng đã tập trung những con thứu ưng lại, nuôi dạy chúng trở nên hết sức hung ác, thậm chí dạy chúng tàn sát nhân loại, ăn thịt người sống …
Vân Dật Long tiếp lời:
- Chả lẽ trong phái Mật Tông không có ai can thiệp sao?
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Ba Đa Hồng là một hung tăng vô cùng xảo quyệt, mặc dù trong phái Mật Tông cũng có cao tăng đứng ra can thiệp, nhưng đều bị y lẩn tránh khỏi, và sau đó mang theo rất nhiều ác ứng bỏ trốn đi nơi khác, chẳng rõ tông tích …
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Vậy chính là hung tăng Ba Đa Hồng này đã tác quái rồi.
Hải Ngu thiền sư gật đầu:
- Ba Đa Hồng mang lũ ác ưng ra đi đã năm mươi năm biệt vô âm tín, bây giờ chẳng rõ tại sao bị lão ma Quân Trung Thánh mua chuộc?
- Lão thiền sư có thể khẳng định Ba Đa Hồng đã bị Quân Trung Thánh mua chuộc ư?
- Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bởi Quân Trung Thánh đã từng đến Tây Tạng gặp Ba Đa Hồng!
Vân Dật Long lòng càng thêm trĩu nặng, Âm Dương Song Mị, Ba Đa Hồng … những ma đầu đã ẩn tích lâu năm này lại lần lượt bị Quân Trung Thánh lôi kéo ra.
Hải Ngu thiền sư gắng gượng nói tiếp:
- Đây là … nơi nào vậy?
Vân Dật Long quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy lửa khói mịt mù, chẳng thể nào phân biệt được đang ở nơi đâu.
Song Hồ bỗng cất tiếng:
- Lão nô biết, vì lão nô đã từng đến nơi này rồi …
Vân Dật Long vội nói:
- Vậy xin hãy nói mau đi!
- Đây là Hoài Dương Sơn, cách Hàng Châu không đến ngàn dặm!
Hải Ngu thiền sư giật mình:
- Hoài Dương Sơn! Mạn Nam hay mạn Bắc vậy?
Song Hồ vội đáp:
- Mạn Bắc, cách Phụng Dương không đầy trăm dặm!
Danh sách chương