Mã Tất Vũ chệnh choạng theo sau Quân Trung Thánh ra khỏi hoa sảnh, đi vòng về phía hậu viên, lát sau đã vào đến thư phòng.

Bốn bề vô cùng yên vắng, Quân Trung Thánh ngồi xuống ghế, với giọng nhạt nhẽo nói:

- Hãy ngồi xuống đi.

Mã Tất Vũ y lời ngồi xuống đối diện với Quân Trung Thánh.

Quân Trung Thánh chằm chặp nhìn vào mặt Mã Tất Vũ, một hồi thật lâu mới thở dài nói:

- Lão phu tuổi đã ngoài trăm, tự phụ biết rất rõ con người, thật chẳng ngờ lại lầm về ngươi.

Mã Tất Vũ lặng thinh cúi đầu, Quân Trung Thánh buông tiếng hừ lạnh lùng, nói tiếp:

- Mã Tất Vũ, hơn nữa lão ô nghĩ ngươi phải là một bậc hảo hán, chẳng ngờ ngay cả điểm này lão ô cũng sai lầm.

Mã Tất Vũ trố mắt:

- Không phải vậy đâu.

Quân Trung Thánh ngạc nhiên:

- Nếu ngươi không tham sanh úy tử, sao mặt lại lộ vẻ buồn lo?

Mã Tất Vũ nghiến răng:

- Đó là Mã mỗ sợ thủ đoạn của lão, sợ sự xảo trá của lão, sợ lão sát hại Triển Ngọc Mai và Vân Dật Long, không một ai đối kháng với lão nữa.

Quân Trung Thánh cười khẩy:

- Điều ấy lão ô sẽ cho ngươi trông thấy câu trả lời.

Mã Tất Vũ nghiến răng:

- Nếu trời cao không muốn cho lão tận diệt người trong võ lâm, tất nhiên sẽ có sự báo ứng cho lão... Mã mỗ không muốn nhìn thấy lão nữa.

Đoạn hay tay nắm vào nhau đồng thời vỗ vào ngực, toan đoạn kinh mạch tự tận.

Nhưng Quân Trung Thánh đã buông tiếng cười nhạt, vung tay chỉ điểm ra và nói:

- Ngươi đã tính toán sai lầm rồi.

Mã Tất Vũ tuy nhanh, song Quân Trung Thánh lại còn nhanh hơn, đã bị chỉ phong của lão điểm hóa huyệt đạo.

Quân Trung Thánh cười khẩy:

- Mã Tất Vũ, ngươi đã "tôn kính" lão phu thế này, lão phu đâu để cho ngươi một cách dễ dàng như vậy, ít ra cũng phải cho ngươi hưởng thụ một phen.

Nhẹ nhàng bước đi mấy bước, đoạn nói tiếp:

- Nếu bảo đó là do ý trời, ý trời ấy là hướng về lão phu, mặc dù Vân Dật Long đã được ngươi phóng thích, song lại có những người này đến đây nạp mạng.

Mã Tất Vũ nghiến răng làm thinh không muốn đáp lại.

Quân Trung Thánh nhếch môi cười nói tiếp:

- Giờ đây thì ngươi có thể yên tâm mà xem lão ô sẽ làm thế nào diệt trừ những kẻ đã chống lại lão phu.

Đoạn lấy ra một mảnh lụa trắng, đặt lên bàn vội vàng viết mấy chữ, sau đó đưa tay ấn vào vách, lập tức một cánh cửa nhỏ mở ra, trong ấy có một chiếc lồng chim, trong lồng là hai chú hoàng oanh nhỏ xinh.

Mã Tất Vũ hiển nhiên cũng mới trông thấy lần đầu, bất giác ngẩn người ra nhìn.

Quân Trung Thánh buộc mảnh lụa trắng vào chân một chú hoàng oanh, đoạn vung tay, chú hoàng oanh đó lập tức bay vút qua cửa sổ trên không, thì ra là dùng để truyền thư.

Quân Trung Thánh cười ha hả nói:

- Mã Tất Vũ, lão phu phải đến với bọn kia đây.

Những bóng người thấp thoáng, Quân Trung Thánh đã mất dạng.

Mã Tất Vũ huyệt đạo bị phong bế, đành xót xa buông tiếng thở dài, nhắm mắt lặng thinh.

Trong hoa sảnh đã được bày lên một bàn tiệc thịnh soạn, cùng nhóm Triển Ngọc Mai ăn uống cười đùa, chủ khách rất là tương đắc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trời đã vào tối.

Quân Trung Thánh đã ngà say, mặt đỏ bừng đứng lên nói:

- Chư vị cứ tiếp tục uống cho thỏa thích, lão ô phải đi giải quyết một số chuyện trong trang, lát nữa sẽ trở lại hầu tiếp chư vị.

Triển Ngọc Mai vội nói:

- Xin Quân Lão hiệp cứ tự tiện.

Quân Trung Thánh mỉm cười, chậm rãi đi ra khỏi sảnh.

Lão lại quay về thư phòng, Mã Tất Vũ huyệt đạo bị phong bế, ngồi ngiêng trên ghế chưa hề động đậy.

Quân Trung Thánh cười khẩy nói:

- Mã Tất Vũ, có lẽ ngươi đã nếm thử rồi, thuật chân khí phá huyệt chẳng có tác dụng gì, phải biết thủ pháp điểm huyệt của lão phu cũng khác hơn mọi người.

Mã Tất Vũ lặng thinh, ông đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận một số mạng xấu nhất rồi.

Quân Trung Thánh mỉm cười ung dung, từ trong một chiếc rương sắt được khoá kín lấy ra một bộ y phục màu đen. Lát nữa lão đã hoàn toàn biến thành một người khác, toàn thân đều phủ kín trong bộ y phục màu đen và chiếc khăn choàng xanh, đó chính là thân phận chủ nhân Huyết Bi của lão.

Nơi trước ngực lủng lẳng treo một đầu lâu to cỡ trứng bồ câu, trên đỉnh trắng hếu, bên dưới đỏ lòm, đó chính là Huyết Cô Tỷ, lệnh phù của chủ nhân Huyết Bi.

Xong xuôi, Quân Trung Thánh mỉm cười nói

- Mã Tất Vũ, người đã trông thấy chân thân của lão phu rồi chứ?

Mã Tất Vũ nghiến răng:

- Thấy rồi, Mã mỗ chết cũng chẳng có gì hối tiếc nữa.

Quân Trung Thánh cười nhạt, lại vung chỉ điểm vào á huyệt Mã Tất Vũ, đoạn sải bước ra khỏi thư phòng, rồi thì như thể u linh quỷ mỵ biến mất trong đêm tối.

Trong hoa sảnh, bọn tỳ nữ vẫn như thoi đưa tiếp tục thêm rượu và thức ăn, nhóm Triển Ngọc Mai cũng đã ngấm hơi men, không ngớt cười nói huyên thuyên.

Bởi chẳng những đã biết rõ về tung tích vủa Vân Dật Long, không lâu nữa sẽ gặp lại nhau, hơn nữa lại còn được “Tam Hoàn Sáo Nhật” Quân Trung Thánh, “Thần Long Tam Hiệp” Thân Hùng phi và “Khai Bi Chưởng” Hổ Thiên Thành ba vị tiền bối võ lâm xuất sơn tương trợ, đó quả là một điều hết sức đáng mừng đối với Chính Nghĩa Môn.

Thời gian chậm chạp qua đi, đã canh hai mà vẫn chưa thấy Quân Trung Thánh quay trở lại.

Thốt nhiên, một tiếng kêu nhu sói tru quỷ gào vang lên, khiến hết thảy mọi người trong hoa sảnh đều rùng mình sởn gai ốc, bởi tiếng kêu ấy thật quá thê thiết, hệt như tiếng thét gào của kẻ tử tội đang bị tùng xẻo.

Huyết Si lớn tiếng nói:

- Nhất định đã sảy ra chuyện gì rồi, cô nương có cần lão phu đi xem xét không?

Triển Ngọc Mai lắc đầu:

- Quân lão hiệp là bậc tiền bối cao nhân, nếu xảy ra việc gì tất sẽ phái người giải quyết, không cần chúng ta phải ra tay can thiệp đâu.

Huyết Si đành xịu mặt ngồi trở xuống.

Ngay lúc ấy, bông lại vang lên một chuỗi âm thanh quái dị. Song đó không phải là tiếng gào rú, mà là tiếng cười vang dội.

Nhóm Triển Ngọc Mai thảy đều giật mình kinh hãi, bởi tiếng cười đã vang lên ngay xung quanh hoa sảnh.

Mọi ngưòi vội quét mắt nhìn, chỉ thấy bốn bóng người đã chia ra bao vây bốn phía hoa sảnh.

Huyết Si hét to:

- Chính Nghĩa Đoàn …..

Triển Ngọc Mai cười khẩy:

- Chớ nên vọng động ….

Đoạn trầm giọng quát:

- Bốn vị có lẽ đến từ Chính Nghĩa Đoàn phải không?

Một ngưòi trong số buông tiếng cười the thé và đáp:

- Đúng như vây.

Nhóm Triển Ngọc Mai giờ đã trông thấy rõ bốn bóng người kia thảy đều toàn thân y phục màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt sáng ngời.

Triển Ngọc Mai cười khẩy nói:

- Bốn vị giữ chức gì trong Chính Nghĩa Đoàn?

- Tứ đại thị vệ.

Triển Ngọc Mai lặng người, song vẫn cười hăng hắc nói:

- Bốn vị kể được là nhân vật hàng đầu của chủ nhân Huyết Bi, hôm nay bốn vị đến đây thật đúng lúc, chẳng hay bốn vị muốn gì?

Người áo đen lên tiếng đầu tiên cười to:

- Các người đã kết cấu với Quân Trung Thánh toan gieo rắc gió tanh mưa máu trên chốn giang hồ, chủ nhân Huyết Bi đã hạ lệnh trị tội các ngươi để trừ hại cho võ lâm, giữ gìn chính nghĩa.

Triển Ngọc Mai cười khanh khách:

- Viện lý do đường hoàng lắm, nhưng rất tiếc trong giới võ lâm giang hồ hiện đã hiểu ra âm mưu của các người, không còn cảm hứng đối với hai tiếng chính nghĩa của các ngươi nữa.

- Đó chỉ là ý nghĩ của riêng ngươi thôi.

Huyết Si bỗng lớn tiếng nói:

- Triển cô nương, hãy để lão phu dọn dẹp mấy tên ma mị này cho rồi.

Triển Ngọc Mai vội ngăn cản:

- Không được đâu, bốn người này là giá tiền thị vệ của chủ nhân Huyết Bi, không như bọn tay sai tầm thường của Chính Nghĩa Đoàn, chúng ta cần thận trọng.

Mọi người trong sảnh đều ngưng thần chuẩn bị đối phó, song bốn người áo đen tuy giữ chặt bốn phía, nhất thời không có động thủ, chỉ đứng lặng yên tại chỗ.

Triển Ngọc Mai lấy làm lạ, gằn giọng nói:

- Bốn vị vậy là sao? Muốn động thủ sao không nhanh chóng đi?

Người áo đen ấy cười to:

- Các người bất tất nóng vội, hôm nay các người đã đến ngày tận số rồi.

Triển Ngọc Mai cười khẩy:

- Các người tự đánh giá mình cao quá đấy, vậy thì còn chờ gì nữa chứ?

- Chờ tệ thượng đích thân đến đây xử trị.

Triển Ngọc Mai sửng sốt

- Ồ … chủ nhân Huyết Bi cũng sẽ đến đây ư?

Người áo đen ấy cười khằng khặc:

- Nếu không thì bọn ta đâu có chờ lâu đến vậy.

Triển Ngọc Mai lặng người, thầm thở dài nghĩ:

- Đêm này e dữ nhiều lành ít rồi.

Thốt nhiên một tiếng huýt dài từ xa vọng đến.

Tiếng huýt thoạt đầu cách xa hàng mấy dặm, nhưng thoáng chốc đã đến gần chỉ còn chừng vài trượng, rồi thì một bóng đen từ trên cao đáp xuống, vung tay phát ra một chưởng lực màu đỏ về phía cây đào trước hoa sảnh, lập tức bùng lên một tiếng, cây đào liền bùng cháy.

Triển Ngọc Mai khẽ thở dài nói:

- Huyết Điểm chưởng, chủ nhân Huyết Bi quả đã đến rồi.

Những bốn người áo đen cùng cúi đầu đồng thanh nói:

- Tứ đại thị vệ cung nghinh thánh giá tôn chủ Huyết Bi.

Những thấy người vừa xuất hiện như một áng mây đen nhẹ nhàng đáp xuống trước hoa sảnh, phục trang hệt như bốn người áo đen, khác chăng là Huyết cô tỷ treo lủng lẳng trước ngực.

Triển Ngọc Mai cười to nói:

- Chủ nhân Huyết Bi ma giá thân lâm, thật chúng tôi phúc đức khôn cùng.

Chủ nhân Huyết Bi cười thấp trầm:

- Bổn Bi chủ giữ gìn chính nghĩa võ lâm thiên hạ, gặp phường tà ác hung hiểm gây hại võ lâm là phải tiêu diệt hết.

Triên Ngọc Mai cười khẩy lớn tiếng mắng:

- Lão ma chớ có khua môi múa mép, có giỏi thì hãy động thủ đi.

Chủ nhân Huyêt Bi ngửa mặt cười vang, tiếng cười làm rung rinh mái ngói, đinh tai nhức óc.

Triển Ngọc Mai tuy có hơi khiếp sợ, song vẫn cố trấn tĩnh quát:

- Lão ma cười gì thế hả?

Chủ nhân Huyết Bi ngưng cười:

- Bổn Bi chủ cười các ngươi không biết tự lượng sức mình, dám chống lại cùng bổn Bi chủ cùng tứ đại thị vệ, chẳng quá khôi hài ư?

Triển Ngọc Mai cũng cười vang:

- Bổn cô nương cũng muốn xem thử chủ nhân Huyết Bi có bản lĩnh là bao.

Đoạn vận công sẵn sàng, quay sang tả hữu song vệ cùng Huyết Phật, Huyết Si, Hải Trí và Hải An hạ thấp giọng nói:

- Khi nào thấy tôi dùng tay ra hiệu, mọi người hãy lập tức tùng xuất thủ tấn công chủ nhân Huyết Bi, nếu giết được lão thì chúng ta có chết cũng vui lòng nhắm mắt…..

Mọi người đều nhất trí, chỉ chờ có Triển Ngọc Mai tìm cơ hội thuận lợi nhất tề xuất thủ tiêu diệt chủ nhân Huyết Bi.

Chủ nhân Huyết Bi như thể chiêm ngắm đàn chim trong lồng, cười tủm tỉm nói:

- Nếu thức thời vụ, các người nên xuôi tay chịu trói đi thì hơn.

Triển Ngọc Mai bỗng sửng sốt nói:

- ủa lão ma, sao tiếng nói của lão nghe quen tai thế nhỉ?

Kỳ thực đó là Triển Ngọc Mai đã giả vờ nói vậy, bởi giọng nói của Quân Trung Thánh hoàn toàn khác với chủ nhân Huyết Bi trong lúc này.

Triển Ngọc Mai sở dĩ nói vậy chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, đánh lạc hướng sự chú ý của chủ nhân Huyết Bi hầu tìm cơ hội thuận lợi xuất thủ.

Song thủ chủ nhân Huyết Bi có tật giật mình, nghe nói không khỏi sửng sốt hỏi:

- Thật vậy ư?

Triển Ngọc Mai cười khẩy:

- Bổn cô nương không có sở trường nào khác hơn là thính giác linh mẫn dị thường, dù lão sửa đổ tiếng nói đến mức nào thì bổn cô nương cũng vẫn có thể nhận ra được.

Chủ nhân Huyết Bi cười khanh khách:

- Vậy là người cũng đáng kể làm một nhân tài đấy chứ.

Triển Ngọc Mai cười lạnh lùng:

- Quá khen!

Chủ nhân Huyết Bi trầm giọng:

- Nói mau bổn Bi chủ là ai?

Bốn người áo đen giá tiền thị vệ cùng vểnh tai lên lắng nghe, bởi lời nói của Triển Ngọc Mai cũng khiến họ cảm thấy hiếu kỳ, họ chưa từng được nghe nói lại có người thính giác linh mẫn đến vậy.

Đồng thời, họ cũng muốn biết về thân phận chân thật của chủ nhân Huyết Bi, lão là một nhân vật lừng danh nào trong giới võ lâm? mặc dù họ đã bao năm giữ chức giá tiền thị vệ, song không hề biết chủ nhân của họ là ai?

Triển Ngọc Mai đảo mắt nhìn quanh, bỗng cười khúc khích nói:

- Thôi bổn cô nương không nói đâu.

Chủ nhân Huyết Bi ngạc nhiên:

- Tại sao vậy?

Triển Ngọc Mai mỉm cười:

- Nếu bổn cô nương mà nói ra, e sẽ ảnh hưởng trọng đại đến lão đấy.

Chủ nhân Huyết Bi nghẫm nghĩ chốc lát:

- E dó chỉ người hênh hoang khoác lác thôi

Triển Ngọc Mai đảo tròn mắt cười:

- Nếu chỉ mỗi mình lão nghe thì cũng được.

– Hừ, người hãy dùng thuật “nghĩ ngữ truyền âm” mà nói.

Triển Ngọc Mai lắc đầu:

- Rất tiếc là bổn cô nương không biết môn võ công tuỵệt học ấy.

- Hừ vậy thì người nói bằng cách nào?

- Lão hãy đến gần đây, bổn cô nương sẽ kề tai nói nhỏ cho lão nghe.

Chủ nhân Huyết Bi lặng thinh ngẫm nghĩ.

Triển Ngọc Mai cười khẩy nói tiếp:

- Nghe đồn chủ nhân Huyết Bi võ công cái thế, vô địch thiên hạ, chả lẽ chỉ đến gần thêm mấy bước mà cũng sợ bị bổn cô nương ám toán hay sao?

Chủ nhân Huyết Bi cười vang:

- Quỷ nha đầu rõ khéo ăn nói, vậy thì bổn Bi chủ phải xem thử người có bao nhiêu thần thông mới được.

Đoạn liền lướt người đến gần hoa sảnh.

Triển Ngọc Mai sớm đã chẩn bị sẵn sàng, tức khắc song chưởng cùng vung lên, hai chòm sáng bạc như mưa phủ chụp xuống đỉnh đầu chủ nhân Huyết Bi.

Tả hữu song vệ, Huyết Phật, Huyết Si, cùng thiếu lâm nhị tăng đã được Triển Ngọc Mai ám thị từ trước, mỗi người cùng liền nhanh như chớp tung ra một chiêu vô cùng hung hiểm.

Phải biết nhóm Triển Ngọc Mai thảy đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm, bảy người đã nhất tề xuất thủ và lại trong lúc chủ nhân Huyết Bi không hề phòng bị, dù võ công lão cao đến mấy cũng khó có thể chống đỡ được.

Chủ nhân Huyết Bi cấp tốc thoái lui, đồng thời vung tay phóng ra hai chưởng.

Liền thì, tứ đại thị vệ với tốc độ nhanh đến chóng mặt, cùng lao đến sau lưng bảy người, cuộc hỗn chiến lập tức diễn ra. Song chỉ trong chốc lát, tứ đại thị vệ với võ công cao siêu đã nhanh chóng điểm khoá huyệt đạo của tất cả bảy người nhóm Triển Ngọc Mai, thảy đều ngã lăn ra đất.

Sau đó, tứ đại thị vệ cùng đến đứng xếp hàng trước mặt chủ nhân Huyết Bi, cung kính thi lễ nói:

- Thuộc hạ đã hộ giá không tròn trách nhiệm, xin tôn chủ hãy trị tội.

Chủ nhân Huyết Bi cười nhẹ:

- Cũng chẳng trách các ngươi được ….

Người đứng đầu tứ đại thị vệ vội nói:

- Thương thế của tôn chủ…..

Thì ra chủ nhân Huyết Bi hai vai khẽ run rẩy, đã chẩy ra một bãi máu tươi xuống đất trước mặt, hiển nhiên lão đã thọ thương bởi sự đột kích của Triển Ngọc Mai.

Chủ nhân Huyết Bi cười giòn:

- Bổn bi chủ há phải là kẻ tầm thường, chút thương thế này đâu thể nào khiển bổn ni chủ bận tâm.

Tứ đại thị vệ lặng thinh, chủ nhân Huyết Bi lại chậm rãi nói:

- Hãy tức tốc mang bảy tên ác đồ này đưa vào trong bí cung Chính Nghĩa Nhai, giam vào thiết lao, chờ khi nào bổn Bi chủ hồi phục hẵng thẩm vấn định đoạt.

- Tuân mạng

Tứ đại thị vệ liền chia nhau cấp lấy bảy người dưói nách, đoạn cùng khom mình nói:

- Tôn chủ còn điều chi dặn bảo nữa không?

Chủ nhân Huyết Bi khoát tay:

- Hết rồi! Các ngươi đi đi

- Thưa vâng.

Tứ đại thị vệ vừa định tung mình phóng đi, chủ nhân Huyết Bi bỗng trầm giọng quát:

- Khoan đã!

Thủ toạ cận vệ chỉ cắp lấy mỗi một Triển Ngọc Mai liền vội chững bước khom mình nói:

- Thuộc hạ kính chờ lệnh dụ.

Chủ nhân Huyết Bi buông giọng âm trầm:

- Ả nha đầu này là hiểm độc nhất, khi đưa vào thiết lao hãy treo ngược thị lên.

- Thưa vâng.

Tứ đại thị vệ tung mình phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trong màn đêm nhập nhoà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện