Mà tình huống bây giờ chính là. . . Phong ấn xuất hiện lỗ hổng rất lớn,
kết giới phép thuật dần dần biến mất. Lại nói mãi cho đến bây giờ , ta
mới phát hiện thì ra bản thân cũng coi như là cũng có chút hữu ích. — —
Buổi tối Vũ Dương trở về, kêu ta hỗ trợ Thần giới Phong Phi Phi, chính là người đã từng có chung Chân Thân với ta cùng kéo cung Chúc Long , một lần nữa phong ấn cánh cửa truyền tống trên ngọn núi Không Tịch. Ta đương nhiên là gật đầu đáp ứng rồi. Thế nhưng hắn rất không yên lòng, cứ mãi căn dặn ta chỉ kéo cung Chúc Long thôi, không được phép tham gia phong ấn, không được đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào khác.
Mãi đến tận khi ta luôn mồm bảo đảm , hắn mới bắt đầu phân tích tình hình hiện tại. Phong ấn ở trên ngọn núi Không Tịch, phân ra ở bốn góc, và ở giữa cung điện của Chúc Long đài.
Vũ Dương, Nguyên Quân, cùng với Nhị Lang Thần, Lưu Hương dẫn người chia nhau ra phong ấn ở các góc, Kim Long, Ngân Mị, Dương Phong, Liễu Diệp dẫn người phong ấn góc cuối cùng , mà cung Chúc Long ở giữa đại điện sẽ do ta và Phong Phi Phi đồng thời kéo, Chúc Long tiễn một lần nữa đặt trên tế đàn giữa cung điện. Mỗi một góc đều sẽ có phong ấn linh thạch, pháp sư thi triển phép thuật trên linh thạch , duy trì sức mạnh cho kết giới.
Vũ Dương giảng tới đây dừng một chút, ta chép miệng một cái, nghe có vẻ. . . Rất trọng đại a. Hắn vỗ vỗ đầu của ta: “Chúc Long chi cung chỉ có các ngươi hợp lực mới có thể kéo động, Nguyên Quân ở bên kia cách đại điện gần nhất, cũng đơn giản nhất, hắn sẽ mau chóng chạy tới giúp các ngươi.”
Nghe tới đúng là một cái kế hoạch không có sơ hở. Ta dựa vào ngực hắn, nói với hắn biết rồi biết rồi. Hắn liền mỉm cười nhìn ta: “Thần quan đã chọn ngày tốt , chờ sau khi phong ấn xong , chúng ta liền kết hôn.”
Ta ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn hắn: “Như vậy lần này có thể mời người của hiệp hội Săn Ma tới hay không? Ta rất nhớ Việt Ngân Châu, Nam Cung Phỉ các nàng nha.” Hắn hiếm khi không nổi nóng: “Các nàng là bạn tốt?”
“Không phải a. . .” Ta hai tay đặt trên vai hắn: “nhưng mà mấy cái bà lão ấy đã từng cho ta mượn tiền.” Vũ Dương đang chỉnh lại tóc cho ta ngừng tay một chút, sau đó tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng đình chiến , mời thì mời đi.”
Ta cao hứng bò lên trên đùi hắn, ở bên môi hắn hôn một cái. Hắn lập tức đè lại hai vai của ta, ôm ta vào trong lồng ngực, sau đó nhanh nhẹn vươn mình mà ấn ta trên giường nhỏ. Sợi tóc của hắn lướt xuống mặt ta, hương thơm nhàn nhạt trơn bóng vòng ở bên người ta, hôn càng ngày càng sâu, triền miên tận xương. Hô hấp chậm rãi nặng nề, hắn kéo đai lưng, lộ ra một đám da thịt như ngọc mê người ở trước ngực.
Hắn cầm tay của ta chậm rãi chạm vào, đầu ngón tay truyền đến một loại xúc cảm bí ẩn lưu luyến. Lần trước Phong Phi Phi để lại vết thương, đã mờ đến mức không nhìn thấy chút dấu vết. Ta gần như thành kính hôn lên xương quai xanh hoàn mỹ của hắn, mắt phượng hẹp dài của hắn khép hờ, trong đôi mắt phảng phất như ánh sáng thủy tinh, đoạt đi linh hồn của người khác khiến ta hoảng sợ. Ta run rẩy đẩy hắn ra, hắn liền thả ta ra lại một lần nữa nằm ở trên giường nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Như vậy trầm thấp than nhẹ, từng chút từng chút lộ ra khiến người đau lòng , ta hỗn độn vươn mình ôm lấy hông của hắn. Hắn cười vỗ vỗ đầu của ta, hắn nói “ Phi Phi đừng sợ, mắt của ta khi tâm tình rung động lớn sẽ biến thành màu tím, Vũ Dương sẽ không thương tổn nàng, sẽ không“.
Ta có chút áy náy, quyết tâm dấy lên dũng khí Kinh Kha đâm Tần Thủy Hoàng, hôn lên môi của hắn, hắn liền trầm thấp nở nụ cười, vừa cười vừa chỉnh lại y phục của bản thân, sau đó một lần nữa ôm ta vào trong ngực. “Đừng miễn cưỡng, Phi Phi. Ta sẽ chờ nàng thích ứng.”
Buổi tối Vũ Dương trở về, kêu ta hỗ trợ Thần giới Phong Phi Phi, chính là người đã từng có chung Chân Thân với ta cùng kéo cung Chúc Long , một lần nữa phong ấn cánh cửa truyền tống trên ngọn núi Không Tịch. Ta đương nhiên là gật đầu đáp ứng rồi. Thế nhưng hắn rất không yên lòng, cứ mãi căn dặn ta chỉ kéo cung Chúc Long thôi, không được phép tham gia phong ấn, không được đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào khác.
Mãi đến tận khi ta luôn mồm bảo đảm , hắn mới bắt đầu phân tích tình hình hiện tại. Phong ấn ở trên ngọn núi Không Tịch, phân ra ở bốn góc, và ở giữa cung điện của Chúc Long đài.
Vũ Dương, Nguyên Quân, cùng với Nhị Lang Thần, Lưu Hương dẫn người chia nhau ra phong ấn ở các góc, Kim Long, Ngân Mị, Dương Phong, Liễu Diệp dẫn người phong ấn góc cuối cùng , mà cung Chúc Long ở giữa đại điện sẽ do ta và Phong Phi Phi đồng thời kéo, Chúc Long tiễn một lần nữa đặt trên tế đàn giữa cung điện. Mỗi một góc đều sẽ có phong ấn linh thạch, pháp sư thi triển phép thuật trên linh thạch , duy trì sức mạnh cho kết giới.
Vũ Dương giảng tới đây dừng một chút, ta chép miệng một cái, nghe có vẻ. . . Rất trọng đại a. Hắn vỗ vỗ đầu của ta: “Chúc Long chi cung chỉ có các ngươi hợp lực mới có thể kéo động, Nguyên Quân ở bên kia cách đại điện gần nhất, cũng đơn giản nhất, hắn sẽ mau chóng chạy tới giúp các ngươi.”
Nghe tới đúng là một cái kế hoạch không có sơ hở. Ta dựa vào ngực hắn, nói với hắn biết rồi biết rồi. Hắn liền mỉm cười nhìn ta: “Thần quan đã chọn ngày tốt , chờ sau khi phong ấn xong , chúng ta liền kết hôn.”
Ta ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn hắn: “Như vậy lần này có thể mời người của hiệp hội Săn Ma tới hay không? Ta rất nhớ Việt Ngân Châu, Nam Cung Phỉ các nàng nha.” Hắn hiếm khi không nổi nóng: “Các nàng là bạn tốt?”
“Không phải a. . .” Ta hai tay đặt trên vai hắn: “nhưng mà mấy cái bà lão ấy đã từng cho ta mượn tiền.” Vũ Dương đang chỉnh lại tóc cho ta ngừng tay một chút, sau đó tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng đình chiến , mời thì mời đi.”
Ta cao hứng bò lên trên đùi hắn, ở bên môi hắn hôn một cái. Hắn lập tức đè lại hai vai của ta, ôm ta vào trong lồng ngực, sau đó nhanh nhẹn vươn mình mà ấn ta trên giường nhỏ. Sợi tóc của hắn lướt xuống mặt ta, hương thơm nhàn nhạt trơn bóng vòng ở bên người ta, hôn càng ngày càng sâu, triền miên tận xương. Hô hấp chậm rãi nặng nề, hắn kéo đai lưng, lộ ra một đám da thịt như ngọc mê người ở trước ngực.
Hắn cầm tay của ta chậm rãi chạm vào, đầu ngón tay truyền đến một loại xúc cảm bí ẩn lưu luyến. Lần trước Phong Phi Phi để lại vết thương, đã mờ đến mức không nhìn thấy chút dấu vết. Ta gần như thành kính hôn lên xương quai xanh hoàn mỹ của hắn, mắt phượng hẹp dài của hắn khép hờ, trong đôi mắt phảng phất như ánh sáng thủy tinh, đoạt đi linh hồn của người khác khiến ta hoảng sợ. Ta run rẩy đẩy hắn ra, hắn liền thả ta ra lại một lần nữa nằm ở trên giường nhỏ, nhẹ nhàng thở dài. Như vậy trầm thấp than nhẹ, từng chút từng chút lộ ra khiến người đau lòng , ta hỗn độn vươn mình ôm lấy hông của hắn. Hắn cười vỗ vỗ đầu của ta, hắn nói “ Phi Phi đừng sợ, mắt của ta khi tâm tình rung động lớn sẽ biến thành màu tím, Vũ Dương sẽ không thương tổn nàng, sẽ không“.
Ta có chút áy náy, quyết tâm dấy lên dũng khí Kinh Kha đâm Tần Thủy Hoàng, hôn lên môi của hắn, hắn liền trầm thấp nở nụ cười, vừa cười vừa chỉnh lại y phục của bản thân, sau đó một lần nữa ôm ta vào trong ngực. “Đừng miễn cưỡng, Phi Phi. Ta sẽ chờ nàng thích ứng.”
Danh sách chương