Đạo sĩ chỉ kiếm vào cái cây cao mười thước mà quát lớn.
- " yêu nghiệt phương nào? Dám lộng hành giữa ban ngày, không biết sống chết!"
Vừa dứt lời, cái bóng mờ di chuyển dọc thân cây chạy lên ngọn trốn. Mọi người xung quanh nhìn thấy trời không có gió, nhưng tán cây liên tục rung động, cứ như có một con khỉ đang đu trên đó vậy, vô thức càng thêm sợ hãi mà bu lấy nhau, đẩy Trịnh Võ Quyết lên đầu. Trịnh Võ Quyết run rẩy quay sang mắng.
- " a... lũ làm công các ngươi ăn lương của ta, làm việc cho ta, vậy mà đụng chuyện các ngươi lại núp sau lưng ta. Đây là ý gì?"
Bọn thuộc hạ lúc này run lập cập, vẫn ôm sát lấy nhau, run rẩy nói.
- "a... chủ nhân, chúng ta được thuê để bảo vệ chủ nhân khỏi mối nguy từ người sống. Còn thứ kia có phải là người sống đâu? Không thể trách chúng ta được "
Đám người vừa nói vừa núp sau mà đẩy Trịnh Võ Quyết ra trước, trong đám người này có cả vợ hắn. Trịnh Võ Quyết vừa sợ vừa giận, nhưng không thể nói được gì. Cái thứ trước mắt không thể trông cậy vào bọn hộ vệ này được, chỉ có thể nhờ cả vào đạo sĩ kia thôi.
Đạo sĩ lúc này lấy ra một đạo bùa, ánh mắt sắc bén nhìn theo cái bóng di chuyển trên ngọn cây.
" Vút...ĐÙNG..." Đạo sĩ phi lá bùa vút đi thẳng lên ngọn cây, nhắm thẳng chổ oán linh mà bắn tới. Lá bùa vừa chạm vào tàn cây nổ lớn, cả tán cây tan tác rơi rụng xuống đất, trông rất bắt mắt.
"Bốp bốp bốp..." Hàng loạt tiếng vỗ tay từ đám người xung quanh, bọn chúng thấy đạo bùa phát nổ đó thì trầm trồ.
- " thật sự hoa mỹ, rất hoa mỹ,quả là cao nhân "
- " phải đó, đạo bùa vừa rồi đã đánh chết con ma, thần uy của cao nhân khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt "
- " cao nhân, quả thật là cao nhân. Chỉ một con ma nhỏ bé, sao có thể làm khó được ngài?"
Hàng loạt tiếng nịnh hót thay nhau phát ra, có lẽ rằng một lũ người xung quanh Trịnh Võ Quyết là một lũ nịnh hót. Đạo sĩ cảm thấy khó chịu, quay sang trừng mắt mắng.
- " các ngươi nịnh hót cái gì? Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu "
Vừa dứt lời thì tán cây kia lại rung lên, khiến cho bọn nịnh bợ vừa trấn tĩnh một chút thì đã run bắn người ôm lấy nhau.
Đạo sĩ lại lấy một đạo bùa nữa phi lên, lại một tán cây nổ tung, và con ma thêm một lần nữa tránh được. Đạo sĩ hai lần đánh trượt, không những không tức giận mà còn cười nhạt.
- " hừ... vẫn còn ngoan cố, không tự lượng sức"
Lập tức lấy ra bảy đạo bùa chú, trừng mắt nhìn lên cây mà cười lạnh.
- " xem ngươi trốn được đến bao giờ?"
Nói xong liền phi liên tục bảy đạo bùa ấy. Đùng đùng đùng..." Một loạt bảy tiếng nổ lớn vang lên. Cái cây bây giờ bị đánh nát hết cành lá trơ trụi còn mỗi thân. Con ma hết chỗ trốn phải núp trên thân cây, mọi người nhìn vào đều thấy cái bóng điên cuồng di chuyển hổn loạn trên thân cây ấy.
" GÀO..." Một tiếng hét từ thân cây, cái bóng vút đi vòng cung. Con ma bí thế định vòng ra sau ám lấy Trịnh Võ Quyết, nhưng đâu có dễ như vậy. Đạo sĩ lập tức đi chuyển đón đầu, vung kiếm chém một phát. Con ma gào lên đau đớn, bị đánh bật lại vào thân cây trước sự chứng kiến của đông đảo khán giả, mọi người dù sợ hãi vẫn hú hét lên phấn khích.
Trận đánh càng lúc càng dữ dội, có lẽ đã đến lúc cao trào. Đạo sĩ liếc nhìn Trịnh Võ Quyết, thấy vết xước trên trán hắn chảy một vết máu chưa lau, liền lấy ra một tờ giấy màu vàng, loại chuyên dùng làm bùa chú. Ông ta thoăn thoắt đôi tay gấp xé tờ giấy, thoáng chốc đã xé ra một hình nhân. Trong khoảng khắc không ai ngờ tới, ông ta lao tới chỗ Trịnh Võ Quyết, dùng hình nhân giấy quét lấy vết máu đó. Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đạo sĩ đã áp hình nhân dính máu lên mộc kiếm, lao tới đâm mạnh vào thân cây.
" Á.Á..Á..." một tiếng hét đau đớn vang lên. Oán linh kia vùng vẫy trong tuyệt vọng để trốn thoát, thế nhưng không thể cưỡng lại mà từ từ bị hút vào lưỡi kiếm rồi trượt vào trong hình nhân giấy. Con ma bị cưỡng ép nhập vào hình nhân giấy, tuyệt vọng phản kháng khiến cho mộc kiếm cũng rung lên bần bật. Đạo sĩ nhanh chóng lấy ra một miếng vải màu vàng đã ếm bùa, liền trùm lấy cả thân kiếm lẫn hình nhân giấy. Con ma trước sự khống chế đó thì yếu dần rồi yên hẳn. Đạo sĩ giữ chặt miếng vải và từ từ rút thanh kiếm ra, thoáng chốc con ma trong hình nhân đã nằm gọn trong miếng vải vàng đó. Mọi người xung quanh thấy yên tĩnh, lúc này mới có can đảm chạy lại hỏi.
- " cao nhân, thế nào rồi, khống chế được yêu ma chưa"
Đạo sĩ tay vẫn đang từ từ quấn miếng vải lại, khẽ gật đầu.
- " yên tâm, con ma đã bị thu phục. Ngươi bây giờ kiếm ta một cái hũ sành, loại chuyên dùng đựng tro cốt. Ta sẽ làm lễ siêu độ cho nó"
Nói xong thì đưa miếng vải đã quấn xong lên cho mọi người xem. Mọi người nhìn thấy thì hú hét sung sướng, mà sướng nhất là vợ chồng Trịnh Võ Quyết. Bao ngày bị ma ám khiến hắn khổ sở, nay trừ được rồi cũng là thoát một kiếp nạn. Hai vợ chồng nhìn nhau rưng rưng nước mắt...
" ĐOÀNG..." một tiếng nổ lớn vang lên, cuộn vải vàng nổ tung khiến tất cả giật mình hoảng hốt, mà đạo sĩ cũng giật lùi ba bước. Mọi người đang hốt hoảng thì càng hốt hoảng hơn khi thấy cái bóng đó lao vút đi, bay qua tường rào mà bay đi mất. Đạo sĩ thoáng hoảng kinh, chạy theo ba bước nhìn theo. Trịnh Võ Quyết chứng kiến việc đó, run rẩy nói.
- " cao...cao nhân, con ma bay mất rồi..."
Đạo sĩ nhăn nhó nhìn theo hướng bay của con ma, tâm tư khó chịu. Phu phụ Trịnh Võ Quyết không để ý chuyện khác, chỉ biết lo lắng cho mình, liền lại gần đạo sĩ mà ấp úng.
- " cao nhân...ngài để con ma chạy mất rồi, lỡ sau này nó lại ám chúng tôi nữa thì sao? Xin ngài hãy làm gì thì làm cho trọn vẹn, tiêu diệt con ma ấy..."
Đạo sĩ trong lòng không vui, không đáp lời câu nói của phu phụ họ Trịnh, lại quay sang nhếch mép cười đểu.
- " giỏi cho hai ngươi. Phu phụ của các ngươi xem ra làm không ít chuyện xấu, kẻ muốn hai ngươi chết cũng không phải là ít...ha."
Phu phụ họ Trịnh ngơ ngác nhìn nhau không hiểu, mà những người khác cũng ngơ ngơ như bò đội nón. Đạo sĩ lúc này thấy được điều đó, liền từ từ đi một lượt trước mặt mọi người mà giải thích.
- " oán linh nó biết bay, nhưng nó chỉ có thể bay là là một thước trên mặt đất mà thôi. Đề phòng nó chạy thoát nên ta đã đóng cổng, đồng thời dán đạo bùa phong ấn lên đó, nhưng ta thật không ngờ là nó bay qua tường mà đi "
Nói đến đây thì cũng đi xong một lượt tới trước mặt Trịnh Võ Quyết, ánh mắt sắc bén nhìn vào.
- " con ma này rõ ràng là bị ai đó khống chế, vừa rồi là nó bị thuật triệu hồi của kẻ đó kéo bay về. Ngươi chính là bị chơi ngải rồi. Khai thật đi, ngươi đã làm chuyện xấu xa gì mà để người ta thuê thầy pháp bỏ bùa ám ngươi ?"
" HẢ..." tất cả thốt lên kinh hãi, vậy ra là bị chơi ngải. Trịnh Võ Quyết và vợ nhìn nhau run rẩy. Hắn là chủ trung tâm FLC, đã "ép lấy cả" biết bao nhiêu người rồi cũng không nhớ rõ. Người bị hắn ép mà ôm hận cũng không biết bao nhiêu người, quả thật trong nhất thời không thể biết là ai.
Bên ngoài trời, hồn ma ấy lao vút đi với tốc độ mà con người khó theo kịp, thoáng chốc đã đến bìa rừng. Ở bìa rừng tồn tại một căn nhà u ám, oán linh đó bay thẳng vào nhà và nhập vào một bài vị trên bàn. Một bàn tay chạm vào bài vị, một điệu cười ác lạnh phát ra khiến chim muông quanh đó kinh hãi mà bay tán loạn. Thật u ám.
- " yêu nghiệt phương nào? Dám lộng hành giữa ban ngày, không biết sống chết!"
Vừa dứt lời, cái bóng mờ di chuyển dọc thân cây chạy lên ngọn trốn. Mọi người xung quanh nhìn thấy trời không có gió, nhưng tán cây liên tục rung động, cứ như có một con khỉ đang đu trên đó vậy, vô thức càng thêm sợ hãi mà bu lấy nhau, đẩy Trịnh Võ Quyết lên đầu. Trịnh Võ Quyết run rẩy quay sang mắng.
- " a... lũ làm công các ngươi ăn lương của ta, làm việc cho ta, vậy mà đụng chuyện các ngươi lại núp sau lưng ta. Đây là ý gì?"
Bọn thuộc hạ lúc này run lập cập, vẫn ôm sát lấy nhau, run rẩy nói.
- "a... chủ nhân, chúng ta được thuê để bảo vệ chủ nhân khỏi mối nguy từ người sống. Còn thứ kia có phải là người sống đâu? Không thể trách chúng ta được "
Đám người vừa nói vừa núp sau mà đẩy Trịnh Võ Quyết ra trước, trong đám người này có cả vợ hắn. Trịnh Võ Quyết vừa sợ vừa giận, nhưng không thể nói được gì. Cái thứ trước mắt không thể trông cậy vào bọn hộ vệ này được, chỉ có thể nhờ cả vào đạo sĩ kia thôi.
Đạo sĩ lúc này lấy ra một đạo bùa, ánh mắt sắc bén nhìn theo cái bóng di chuyển trên ngọn cây.
" Vút...ĐÙNG..." Đạo sĩ phi lá bùa vút đi thẳng lên ngọn cây, nhắm thẳng chổ oán linh mà bắn tới. Lá bùa vừa chạm vào tàn cây nổ lớn, cả tán cây tan tác rơi rụng xuống đất, trông rất bắt mắt.
"Bốp bốp bốp..." Hàng loạt tiếng vỗ tay từ đám người xung quanh, bọn chúng thấy đạo bùa phát nổ đó thì trầm trồ.
- " thật sự hoa mỹ, rất hoa mỹ,quả là cao nhân "
- " phải đó, đạo bùa vừa rồi đã đánh chết con ma, thần uy của cao nhân khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt "
- " cao nhân, quả thật là cao nhân. Chỉ một con ma nhỏ bé, sao có thể làm khó được ngài?"
Hàng loạt tiếng nịnh hót thay nhau phát ra, có lẽ rằng một lũ người xung quanh Trịnh Võ Quyết là một lũ nịnh hót. Đạo sĩ cảm thấy khó chịu, quay sang trừng mắt mắng.
- " các ngươi nịnh hót cái gì? Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu "
Vừa dứt lời thì tán cây kia lại rung lên, khiến cho bọn nịnh bợ vừa trấn tĩnh một chút thì đã run bắn người ôm lấy nhau.
Đạo sĩ lại lấy một đạo bùa nữa phi lên, lại một tán cây nổ tung, và con ma thêm một lần nữa tránh được. Đạo sĩ hai lần đánh trượt, không những không tức giận mà còn cười nhạt.
- " hừ... vẫn còn ngoan cố, không tự lượng sức"
Lập tức lấy ra bảy đạo bùa chú, trừng mắt nhìn lên cây mà cười lạnh.
- " xem ngươi trốn được đến bao giờ?"
Nói xong liền phi liên tục bảy đạo bùa ấy. Đùng đùng đùng..." Một loạt bảy tiếng nổ lớn vang lên. Cái cây bây giờ bị đánh nát hết cành lá trơ trụi còn mỗi thân. Con ma hết chỗ trốn phải núp trên thân cây, mọi người nhìn vào đều thấy cái bóng điên cuồng di chuyển hổn loạn trên thân cây ấy.
" GÀO..." Một tiếng hét từ thân cây, cái bóng vút đi vòng cung. Con ma bí thế định vòng ra sau ám lấy Trịnh Võ Quyết, nhưng đâu có dễ như vậy. Đạo sĩ lập tức đi chuyển đón đầu, vung kiếm chém một phát. Con ma gào lên đau đớn, bị đánh bật lại vào thân cây trước sự chứng kiến của đông đảo khán giả, mọi người dù sợ hãi vẫn hú hét lên phấn khích.
Trận đánh càng lúc càng dữ dội, có lẽ đã đến lúc cao trào. Đạo sĩ liếc nhìn Trịnh Võ Quyết, thấy vết xước trên trán hắn chảy một vết máu chưa lau, liền lấy ra một tờ giấy màu vàng, loại chuyên dùng làm bùa chú. Ông ta thoăn thoắt đôi tay gấp xé tờ giấy, thoáng chốc đã xé ra một hình nhân. Trong khoảng khắc không ai ngờ tới, ông ta lao tới chỗ Trịnh Võ Quyết, dùng hình nhân giấy quét lấy vết máu đó. Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đạo sĩ đã áp hình nhân dính máu lên mộc kiếm, lao tới đâm mạnh vào thân cây.
" Á.Á..Á..." một tiếng hét đau đớn vang lên. Oán linh kia vùng vẫy trong tuyệt vọng để trốn thoát, thế nhưng không thể cưỡng lại mà từ từ bị hút vào lưỡi kiếm rồi trượt vào trong hình nhân giấy. Con ma bị cưỡng ép nhập vào hình nhân giấy, tuyệt vọng phản kháng khiến cho mộc kiếm cũng rung lên bần bật. Đạo sĩ nhanh chóng lấy ra một miếng vải màu vàng đã ếm bùa, liền trùm lấy cả thân kiếm lẫn hình nhân giấy. Con ma trước sự khống chế đó thì yếu dần rồi yên hẳn. Đạo sĩ giữ chặt miếng vải và từ từ rút thanh kiếm ra, thoáng chốc con ma trong hình nhân đã nằm gọn trong miếng vải vàng đó. Mọi người xung quanh thấy yên tĩnh, lúc này mới có can đảm chạy lại hỏi.
- " cao nhân, thế nào rồi, khống chế được yêu ma chưa"
Đạo sĩ tay vẫn đang từ từ quấn miếng vải lại, khẽ gật đầu.
- " yên tâm, con ma đã bị thu phục. Ngươi bây giờ kiếm ta một cái hũ sành, loại chuyên dùng đựng tro cốt. Ta sẽ làm lễ siêu độ cho nó"
Nói xong thì đưa miếng vải đã quấn xong lên cho mọi người xem. Mọi người nhìn thấy thì hú hét sung sướng, mà sướng nhất là vợ chồng Trịnh Võ Quyết. Bao ngày bị ma ám khiến hắn khổ sở, nay trừ được rồi cũng là thoát một kiếp nạn. Hai vợ chồng nhìn nhau rưng rưng nước mắt...
" ĐOÀNG..." một tiếng nổ lớn vang lên, cuộn vải vàng nổ tung khiến tất cả giật mình hoảng hốt, mà đạo sĩ cũng giật lùi ba bước. Mọi người đang hốt hoảng thì càng hốt hoảng hơn khi thấy cái bóng đó lao vút đi, bay qua tường rào mà bay đi mất. Đạo sĩ thoáng hoảng kinh, chạy theo ba bước nhìn theo. Trịnh Võ Quyết chứng kiến việc đó, run rẩy nói.
- " cao...cao nhân, con ma bay mất rồi..."
Đạo sĩ nhăn nhó nhìn theo hướng bay của con ma, tâm tư khó chịu. Phu phụ Trịnh Võ Quyết không để ý chuyện khác, chỉ biết lo lắng cho mình, liền lại gần đạo sĩ mà ấp úng.
- " cao nhân...ngài để con ma chạy mất rồi, lỡ sau này nó lại ám chúng tôi nữa thì sao? Xin ngài hãy làm gì thì làm cho trọn vẹn, tiêu diệt con ma ấy..."
Đạo sĩ trong lòng không vui, không đáp lời câu nói của phu phụ họ Trịnh, lại quay sang nhếch mép cười đểu.
- " giỏi cho hai ngươi. Phu phụ của các ngươi xem ra làm không ít chuyện xấu, kẻ muốn hai ngươi chết cũng không phải là ít...ha."
Phu phụ họ Trịnh ngơ ngác nhìn nhau không hiểu, mà những người khác cũng ngơ ngơ như bò đội nón. Đạo sĩ lúc này thấy được điều đó, liền từ từ đi một lượt trước mặt mọi người mà giải thích.
- " oán linh nó biết bay, nhưng nó chỉ có thể bay là là một thước trên mặt đất mà thôi. Đề phòng nó chạy thoát nên ta đã đóng cổng, đồng thời dán đạo bùa phong ấn lên đó, nhưng ta thật không ngờ là nó bay qua tường mà đi "
Nói đến đây thì cũng đi xong một lượt tới trước mặt Trịnh Võ Quyết, ánh mắt sắc bén nhìn vào.
- " con ma này rõ ràng là bị ai đó khống chế, vừa rồi là nó bị thuật triệu hồi của kẻ đó kéo bay về. Ngươi chính là bị chơi ngải rồi. Khai thật đi, ngươi đã làm chuyện xấu xa gì mà để người ta thuê thầy pháp bỏ bùa ám ngươi ?"
" HẢ..." tất cả thốt lên kinh hãi, vậy ra là bị chơi ngải. Trịnh Võ Quyết và vợ nhìn nhau run rẩy. Hắn là chủ trung tâm FLC, đã "ép lấy cả" biết bao nhiêu người rồi cũng không nhớ rõ. Người bị hắn ép mà ôm hận cũng không biết bao nhiêu người, quả thật trong nhất thời không thể biết là ai.
Bên ngoài trời, hồn ma ấy lao vút đi với tốc độ mà con người khó theo kịp, thoáng chốc đã đến bìa rừng. Ở bìa rừng tồn tại một căn nhà u ám, oán linh đó bay thẳng vào nhà và nhập vào một bài vị trên bàn. Một bàn tay chạm vào bài vị, một điệu cười ác lạnh phát ra khiến chim muông quanh đó kinh hãi mà bay tán loạn. Thật u ám.
Danh sách chương