- " NGỪNG LẠI, NGỪNG LẠI ĐI...". Khúc Thừa Dỗ òa khóc la lên, hắn không thể nghe thêm được nữa. Những nỗi đau đớn, sự vùi dập kinh khủng mà Xuân nhi đã phải chịu đựng khiến hắn đau khổ vô cùng. Hắn khụy xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, nước mắt như mưa mà nức nở.
- " chỉ vì nàng là người ta yêu thương nên mới bị tên Độc Cô Tởm bắt đi. Chỉ vì nàng trao thân trinh trắng cho ta mà bị tên cầm thú ấy vùi dập bán vào kỷ viện. Ta...ta... chỉ là một thằng khốn nạn "
Nức nở nghẹn ngào, hắn đau đớn tuột cùng. Xuân nhi lúc này bước tới một bước, nâng nhẹ đầu hắn, rồi ôm lấy hắn vào lòng mà nói.
- " Dỗ ca, huynh không phải là một thằng khốn nạn. Huynh chỉ là một chàng trai khốn khổ, vì muội mà huynh phải khổ "
Khúc Thừa Dỗ vẫn đang quỳ gối gục đầu vào bụng Xuân nhi, vẫn gào khóc như một đứa trẻ. Xuân nhi ôm hắn, tay vuốt nhẹ mái tóc của hắn, trong khoảng khắc hoài niệm mà thủ thỉ.
- " huynh biết không , muội yêu huynh lắm đấy. Muội chỉ là một đứa trẻ mồ côi mẹ, sống thiếu thốn tình yêu thương. Cuộc sống của muội chỉ là những chuỗi ngày cơ cực và lạnh lẽo, cho đến khi huynh xuất hiện. Huynh biết không, huynh đã cho muội được cảm giác mình được yêu thương . Rồi muội nhớ nhung, mơ mộng, điều mà muội từ lâu đã không dám nghĩ đến. Nếu không có huynh, muội có lẽ đã chết từ trận đòn của dì ghẻ từ mười năm trước rồi "
Khúc Thừa Dỗ vẫn gục đầu vào bụng Xuân nhi mà khóc, nghe đến đây thì càng nức nở nghẹn ngào.
- " nếu... nếu lần ấy ta không gặp muội, nếu lần ấy muội không nhường cơm cho ta... thì muội đã không bị đánh suýt chết. Cái lần ấy muội bị nạn cũng là do ta, lần này cũng là do ta, tất cả là tại ta, hu hu hu..."
Xuân nhi khẽ vuốt tóc người thương, mỉm cười nhẹ nhàng không một chút oán trách, dịu dàng nói với hắn.
- " đó là số mệnh của muội, là kiếp nạn của muội. Dỗ ca, huynh không có lổi gì, đừng tự trách mình nữa, mau đứng lên đi"
Nói xong thì cúi người đở người thương, mà Khúc Thừa Dỗ cũng nương theo mà đứng lên. Khúc Thừa Dỗ lúc này thút thít, nhìn Xuân nhi mà nói.
- " Xuân nhi, hãy bỏ trốn cùng huynh. Hai chúng ta cùng nhau chạy tới chân trời góc biển, đến nơi nào đó mà tên khốn kiếp Độc Cô Tởm không tìm được. Ở nơi đó, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long "
Xuân nhi mỉm cười, một nụ cười của thiên thần. Nhưng khác với những nụ cười buồn thăm thẳm trước đó, nụ cười này của Xuân nhi ngập tràn hạnh phúc trong ánh mắt của nàng. Xuân nhi hạnh phúc vì tình yêu của người thương, hạnh phúc vì Khúc Thừa Dỗ vẫn muốn cùng nàng bỏ trốn mà không chê nàng dơ bẩn sau những gì nàng đã trải qua. Tuy hạnh phúc là thế, nàng lại khẽ lắc đầu.
- " Dỗ ca, muội cũng muốn bỏ trốn cùng huynh lắm, nhưng muội không thể. Dỗ ca, có một sự thật rằng muội là người đã chết thì sao có thể tiếp tục mối lương duyên cùng huynh "
Khúc Thừa Dỗ tròn mắt ngơ ngác ngạc nhiên, mà trưởng binh bên cạnh cũng giật mình không hiểu. Khúc Thừa Dỗ run rẩy nắm lấy bàn tay Xuân nhi, giọng run run.
- " Xuân nhi của ta, muội mới nói gì vậy? Người... đã chết là sao? Không phải muội đang đứng trước mặt huynh đó sao? Huynh không hiểu "
Xuân nhi đôi mắt lại trở nên buồn man mác, tay vuốt nhẹ má của Thừa Dỗ, dịu dàng nói.
- " Dỗ ca, xin huynh hãy bình tĩnh để nghe những lời muội sắp nói tới đây. Dù rất đau lòng, nhưng xin huynh phải chấp nhận "
Một lần nữa Khúc Thừa Dỗ lại run rẩy, và một lần nữa hắn vẫn phải gật đầu. Còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện hắn vừa nghe nữa đây? Xuân nhi lúc này mới bắt đầu kể tiếp.
Bọn thuộc hạ hơn chục người của Độc Cô Tởm lao vào vùi dập nàng . Thằng này lui ra thằng kia trườn tới, cùng nhau vùi hoa dập liễu. Sau một hồi đau đớn tận cùng, bọn chúng thỏa mãn thú tính liền bỏ nàng nằm đó nhơ nhớp trong một đống bầy nhầy. Bọn cầm thú vừa mặc đồ vừa cười nói khoái chí.
- " bẩm đại nhân, lâu lâu mới có một bữa chơi sướng như thế này, thật sự như một bữa tiệc thỏa mãn. Chi bằng xin đại nhân khoan bán vội, để chúng ta mở tiệc thêm nhiều lần nữa "
- " phải đó, ta bây giờ đã thỏa mãn nhưng vẫn chưa chán, còn thèm muốn lắm. Khi nào chơi thật sự chán rồi hãy bán, mỹ nữ đẹp như thế này thì đâu phải lúc nào cũng có chứ ?"
Bọn chúng bệnh hoạn như chính chủ của chúng vậy. Xuân nhi lúc này tàn tạ và phẫn uất vô cùng, nàng chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình tại đây. Trong ánh trăng mờ ảo, nàng nhận ra gần nàng vài thước là một bờ vực. Xuân nhi lẳng lặng lết tấm thân tàn tạ đến đó, chỉ muốn lao mình xuống để chấm dứt ô nhục khổ đau. Lúc nàng đã đến bên bờ vực, một tiếng nói lạnh lùng phát ra.
- " nếu ngươi dám nhảy xuống, cha ngươi và cả cái làng đó đều bị đồ sát "
Giọng nói đó không ai khác là của Độc Cô Tởm, một lần nữa hắn lại mang sinh mệnh của cha nàng và dân làng ra đe doạ. Xuân nhi uất ức, nhưng tấm lòng nhân ái yêu thương của nàng không nỡ để dân làng chịu vạ, nàng đành nằm im. Độc Cô Tởm lúc này cười nhạt, hắn bước tới ra lệnh.
- " đứng dậy ngay cho ta, con đĩ kia "
Tên khốn nạn súc vật ấy còn định hành hạ Xuân nhi đến bao giờ nữa? Xuân nhi đau đớn khắp người, nhưng vì sợ Độc Cô Tởm lại lấy tính mạng dân làng ra đe doạ nên nàng phải cắn răng đứng lên. Vươn mình trong cơn đau thấu xương thịt, Xuân nhi không một mảnh vải che thân đã gượng đứng lên, cơ thể tàn tạ dưới ánh trăng lại khiến bọn kia thêm hứng thú. Nhìn thấy mỹ nữ khỏa thân dưới trăng khiến bọn chúng lại nắng cực, chúng liếc nhìn nhau như ra hiệu là hãy làm thêm tăng hai. Bọn chúng nhìn nhau hiểu ý gật đầu lia lịa. Liền bước tới quỳ trước mặt Độc Cô Tởm mà cầu xin.
- " Đại nhân, xin hãy ban thưởng ả tiện nhân này cho bọn thuộc hạ, chúng thuộc hạ nguyện trung thành với đại nhân, đến chết không thôi"
Độc Cô Tởm lúc nãy chỉ mới nhấp vài cái đã tức giận mà ném Xuân nhi ra ngoài, nên bây giờ nhu cầu vẫn cao lắm. Hắn lại cảm thấy hứng thú, liền vào xe ngựa lấy ra một bình thuốc rồi phát cho bọn thuộc hạ mỗi đứa một viên rồi nói.
- " đây là cường dương đan, ta vốn định sử dụng một mình, nhưng bây giờ đổi ý. Chúng ta đêm nay có phúc cùng hưởng, hãy cùng mở tiệc tới sáng, các ngươi thấy sao"
Bọn kia nghe vậy sung sướng lắm, đồng thanh nói.
- " đại nhân anh minh, chúng thuộc hạ nguyện tuân theo lời đại nhân"
Độc Cô Tởm khoái chí đưa nắm đấm ra trước mà hét lên.
- " ĐƯỢC RỒI, NHẬP TIỆC THÂU ĐÊM"
Bọn chúng tất cả lập tức lột sạch đồ trên người, bỏ cường dương đan vào mồm uống vội, đồng loạt lao về phía Xuân nhi.
Xuân nhi đau đớn nhìn bọn cầm thú khoả thân lao vào mình như hổ đói, nàng không thể kháng cự và cũng không còn sức kháng cự, khẽ nhắm mắt cam chịu số phận. Bọn chúng lại đè nàng ra cấu xé nàng như bầy sư tử cấu xé con mồi. Xuân nhi nhắm nghiền đôi mắt, nàng mặc kệ tất cả.
Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi vào xác chết của một cô gái bị vứt trong rừng. Cái xác không một mảnh vải che thân nhìn vào thấy đầy những vết bầm tím, khuôn mặt đau khổ tuột cùng. Không ai phát hiện ra bởi con đường này rất ít khi có người. Cái xác bị vứt bên bụi rậm, không được chôn cất mà làm mồi cho muôn thú, vô cùng thê thảm.
- " chỉ vì nàng là người ta yêu thương nên mới bị tên Độc Cô Tởm bắt đi. Chỉ vì nàng trao thân trinh trắng cho ta mà bị tên cầm thú ấy vùi dập bán vào kỷ viện. Ta...ta... chỉ là một thằng khốn nạn "
Nức nở nghẹn ngào, hắn đau đớn tuột cùng. Xuân nhi lúc này bước tới một bước, nâng nhẹ đầu hắn, rồi ôm lấy hắn vào lòng mà nói.
- " Dỗ ca, huynh không phải là một thằng khốn nạn. Huynh chỉ là một chàng trai khốn khổ, vì muội mà huynh phải khổ "
Khúc Thừa Dỗ vẫn đang quỳ gối gục đầu vào bụng Xuân nhi, vẫn gào khóc như một đứa trẻ. Xuân nhi ôm hắn, tay vuốt nhẹ mái tóc của hắn, trong khoảng khắc hoài niệm mà thủ thỉ.
- " huynh biết không , muội yêu huynh lắm đấy. Muội chỉ là một đứa trẻ mồ côi mẹ, sống thiếu thốn tình yêu thương. Cuộc sống của muội chỉ là những chuỗi ngày cơ cực và lạnh lẽo, cho đến khi huynh xuất hiện. Huynh biết không, huynh đã cho muội được cảm giác mình được yêu thương . Rồi muội nhớ nhung, mơ mộng, điều mà muội từ lâu đã không dám nghĩ đến. Nếu không có huynh, muội có lẽ đã chết từ trận đòn của dì ghẻ từ mười năm trước rồi "
Khúc Thừa Dỗ vẫn gục đầu vào bụng Xuân nhi mà khóc, nghe đến đây thì càng nức nở nghẹn ngào.
- " nếu... nếu lần ấy ta không gặp muội, nếu lần ấy muội không nhường cơm cho ta... thì muội đã không bị đánh suýt chết. Cái lần ấy muội bị nạn cũng là do ta, lần này cũng là do ta, tất cả là tại ta, hu hu hu..."
Xuân nhi khẽ vuốt tóc người thương, mỉm cười nhẹ nhàng không một chút oán trách, dịu dàng nói với hắn.
- " đó là số mệnh của muội, là kiếp nạn của muội. Dỗ ca, huynh không có lổi gì, đừng tự trách mình nữa, mau đứng lên đi"
Nói xong thì cúi người đở người thương, mà Khúc Thừa Dỗ cũng nương theo mà đứng lên. Khúc Thừa Dỗ lúc này thút thít, nhìn Xuân nhi mà nói.
- " Xuân nhi, hãy bỏ trốn cùng huynh. Hai chúng ta cùng nhau chạy tới chân trời góc biển, đến nơi nào đó mà tên khốn kiếp Độc Cô Tởm không tìm được. Ở nơi đó, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long "
Xuân nhi mỉm cười, một nụ cười của thiên thần. Nhưng khác với những nụ cười buồn thăm thẳm trước đó, nụ cười này của Xuân nhi ngập tràn hạnh phúc trong ánh mắt của nàng. Xuân nhi hạnh phúc vì tình yêu của người thương, hạnh phúc vì Khúc Thừa Dỗ vẫn muốn cùng nàng bỏ trốn mà không chê nàng dơ bẩn sau những gì nàng đã trải qua. Tuy hạnh phúc là thế, nàng lại khẽ lắc đầu.
- " Dỗ ca, muội cũng muốn bỏ trốn cùng huynh lắm, nhưng muội không thể. Dỗ ca, có một sự thật rằng muội là người đã chết thì sao có thể tiếp tục mối lương duyên cùng huynh "
Khúc Thừa Dỗ tròn mắt ngơ ngác ngạc nhiên, mà trưởng binh bên cạnh cũng giật mình không hiểu. Khúc Thừa Dỗ run rẩy nắm lấy bàn tay Xuân nhi, giọng run run.
- " Xuân nhi của ta, muội mới nói gì vậy? Người... đã chết là sao? Không phải muội đang đứng trước mặt huynh đó sao? Huynh không hiểu "
Xuân nhi đôi mắt lại trở nên buồn man mác, tay vuốt nhẹ má của Thừa Dỗ, dịu dàng nói.
- " Dỗ ca, xin huynh hãy bình tĩnh để nghe những lời muội sắp nói tới đây. Dù rất đau lòng, nhưng xin huynh phải chấp nhận "
Một lần nữa Khúc Thừa Dỗ lại run rẩy, và một lần nữa hắn vẫn phải gật đầu. Còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện hắn vừa nghe nữa đây? Xuân nhi lúc này mới bắt đầu kể tiếp.
Bọn thuộc hạ hơn chục người của Độc Cô Tởm lao vào vùi dập nàng . Thằng này lui ra thằng kia trườn tới, cùng nhau vùi hoa dập liễu. Sau một hồi đau đớn tận cùng, bọn chúng thỏa mãn thú tính liền bỏ nàng nằm đó nhơ nhớp trong một đống bầy nhầy. Bọn cầm thú vừa mặc đồ vừa cười nói khoái chí.
- " bẩm đại nhân, lâu lâu mới có một bữa chơi sướng như thế này, thật sự như một bữa tiệc thỏa mãn. Chi bằng xin đại nhân khoan bán vội, để chúng ta mở tiệc thêm nhiều lần nữa "
- " phải đó, ta bây giờ đã thỏa mãn nhưng vẫn chưa chán, còn thèm muốn lắm. Khi nào chơi thật sự chán rồi hãy bán, mỹ nữ đẹp như thế này thì đâu phải lúc nào cũng có chứ ?"
Bọn chúng bệnh hoạn như chính chủ của chúng vậy. Xuân nhi lúc này tàn tạ và phẫn uất vô cùng, nàng chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình tại đây. Trong ánh trăng mờ ảo, nàng nhận ra gần nàng vài thước là một bờ vực. Xuân nhi lẳng lặng lết tấm thân tàn tạ đến đó, chỉ muốn lao mình xuống để chấm dứt ô nhục khổ đau. Lúc nàng đã đến bên bờ vực, một tiếng nói lạnh lùng phát ra.
- " nếu ngươi dám nhảy xuống, cha ngươi và cả cái làng đó đều bị đồ sát "
Giọng nói đó không ai khác là của Độc Cô Tởm, một lần nữa hắn lại mang sinh mệnh của cha nàng và dân làng ra đe doạ. Xuân nhi uất ức, nhưng tấm lòng nhân ái yêu thương của nàng không nỡ để dân làng chịu vạ, nàng đành nằm im. Độc Cô Tởm lúc này cười nhạt, hắn bước tới ra lệnh.
- " đứng dậy ngay cho ta, con đĩ kia "
Tên khốn nạn súc vật ấy còn định hành hạ Xuân nhi đến bao giờ nữa? Xuân nhi đau đớn khắp người, nhưng vì sợ Độc Cô Tởm lại lấy tính mạng dân làng ra đe doạ nên nàng phải cắn răng đứng lên. Vươn mình trong cơn đau thấu xương thịt, Xuân nhi không một mảnh vải che thân đã gượng đứng lên, cơ thể tàn tạ dưới ánh trăng lại khiến bọn kia thêm hứng thú. Nhìn thấy mỹ nữ khỏa thân dưới trăng khiến bọn chúng lại nắng cực, chúng liếc nhìn nhau như ra hiệu là hãy làm thêm tăng hai. Bọn chúng nhìn nhau hiểu ý gật đầu lia lịa. Liền bước tới quỳ trước mặt Độc Cô Tởm mà cầu xin.
- " Đại nhân, xin hãy ban thưởng ả tiện nhân này cho bọn thuộc hạ, chúng thuộc hạ nguyện trung thành với đại nhân, đến chết không thôi"
Độc Cô Tởm lúc nãy chỉ mới nhấp vài cái đã tức giận mà ném Xuân nhi ra ngoài, nên bây giờ nhu cầu vẫn cao lắm. Hắn lại cảm thấy hứng thú, liền vào xe ngựa lấy ra một bình thuốc rồi phát cho bọn thuộc hạ mỗi đứa một viên rồi nói.
- " đây là cường dương đan, ta vốn định sử dụng một mình, nhưng bây giờ đổi ý. Chúng ta đêm nay có phúc cùng hưởng, hãy cùng mở tiệc tới sáng, các ngươi thấy sao"
Bọn kia nghe vậy sung sướng lắm, đồng thanh nói.
- " đại nhân anh minh, chúng thuộc hạ nguyện tuân theo lời đại nhân"
Độc Cô Tởm khoái chí đưa nắm đấm ra trước mà hét lên.
- " ĐƯỢC RỒI, NHẬP TIỆC THÂU ĐÊM"
Bọn chúng tất cả lập tức lột sạch đồ trên người, bỏ cường dương đan vào mồm uống vội, đồng loạt lao về phía Xuân nhi.
Xuân nhi đau đớn nhìn bọn cầm thú khoả thân lao vào mình như hổ đói, nàng không thể kháng cự và cũng không còn sức kháng cự, khẽ nhắm mắt cam chịu số phận. Bọn chúng lại đè nàng ra cấu xé nàng như bầy sư tử cấu xé con mồi. Xuân nhi nhắm nghiền đôi mắt, nàng mặc kệ tất cả.
Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi vào xác chết của một cô gái bị vứt trong rừng. Cái xác không một mảnh vải che thân nhìn vào thấy đầy những vết bầm tím, khuôn mặt đau khổ tuột cùng. Không ai phát hiện ra bởi con đường này rất ít khi có người. Cái xác bị vứt bên bụi rậm, không được chôn cất mà làm mồi cho muôn thú, vô cùng thê thảm.
Danh sách chương