Yên Nhiên trốn sau lưng mẹ, đối với nàng thì những tên côn đồ kia có điều gì đó khiến nàng rất sợ, nàng vẫn cố gắng tránh né ánh nhìn của bọn chúng. Cận vệ đi bên cạnh , nhìn thấy Yên Nhiên lo lắng như vậy thì tự biết mình phải làm gì. Hắn bước vài bước về phía những tên côn đồ kia, liền lập tức chỉ kiếm hướng về mấy tên côn đồ quát lên một tiếng.

- "Lũ người kia, các ngươi nhìn cái gì mà nhìn hả? Các ngươi mau quay về làm việc của mình đi, đừng có đưa cái đôi mắt của các ngươi về hướng này nữa"

Thanh kiếm của tên cận vệ chỉ tới, cả đám giật mình lùi lại. Bọn chúng biết rằng bọn chúng không phải là những kẻ có thể đắc tội với những người quyền quý kia, lủi thủi đi vô trong quán , mà hai tên chủ quán hai bên cũng trở về quán của mình, tạm thời án binh bất động. Bốn tên Hoàng Chí Bảo Nổ về ngồi lại vào bàn, bắt đầu mường tượng ra những cảnh vừa xảy ra. Mỗi tên đều có một suy nghĩ gì đó, và đặc biệt là tên Hoàng với những suy nghĩ mà mang theo trí tưởng tượng bay cao. Ánh mắt sợ hãi của Yên nhiên trốn sau lưng mẹ mình khi lọt vào đôi mắt của tên Hoàng, thì lại là hình ảnh một thiếu nữ e thẹn cười khúc khích, ánh mắt như gieo duyên với hắn khiến hắn đẫn đờ mơ mộng. Ba tên Hoàng, Chí, Bảo thẫn thờ ngồi đó, khuôn mặt bọn chúng đần thối đi làm cho tên Nổ cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, Không biết tại sao huynh đệ của hắn lại có thái độ kỳ lạ như vậy, hắn ngập ngừng hỏi .

- "này các huynh đệ, có chuyện gì mà sao mặt mũi ai nấy cũng đều ngẩn ngơ cả vậy? Thứ cho ta hỏi thẳng một câu, không phải là bị vị cô nương xinh đẹp kia hớp hồn rồi chứ?"

Tên Nổ chỉ là đang muốn đùa giỡn một chút cho vui , không ngờ lại nói trúng sự tình hiện tại. Câu hỏi ấy đã hỏi trúng vào nội tâm của những kẻ này, làm cho ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo quay sang trợn mắt nhìn hắn, khiến hắn giật mình. Trước cái trừng mắt ấy, tên Nổ tạm thời im lặng, không khí lại rơi vào tĩnh lặng một lần nữa. Ba tên bặm trợn lại thẩn thờ ngồi lặng yên, trong lòng mơ mộng những điều viển vông không có thật. Nhưng mà tại sao lại không có thật nhỉ? Tên Hoàng trong một thoáng suy nghĩ nào đó, buột miệng tự hỏi mình.

- "Không thể ư ? Chẳng lẽ không thể nào ư ? Liệu có cách nào đó để giải quyết vấn đề này không?"

Một câu hỏi ra không rõ ràng, cũng không hỏi những người bên cạnh mà chỉ hỏi chính mình, nhưng hai tên Chí và Bảo đều hiểu câu hỏi đang ám chỉ đến điều gì. Bọn chúng là người trong cuộc nên hiểu rõ câu chuyện, chỉ có tên Nổ là không biết hắn đang hỏi cái gì mà thôi. Tên Nổ ngạc nhiên , chả biết chuyện gì cả . Cơ mà trước câu hỏi ấy hắn cũng muốn trả lời một cách hay ho gì đó, hắn nhìn tên Hoàng mà ngập ngừng nói.

- "Nếu như đại ca đang có một vấn đề gì đó khó giải quyết, thì tại sao không tìm một người nào đó bày mưu tính kế cho? Hãy tìm một người nào đó có thể giúp đại ca giải quyết vấn đề , là một người mà bụng chứa đầy binh thư chẳng hạn?"

Tên nổ cũng chỉ nói cho vui vậy thôi, thế nhưng câu nói của hắn lại giải quyết được vấn đề nhất thời của ba tên kia. Cả ba tên lại quay phắt sang nhìn tên Nổ với ánh mắt tròn xoe, không ngờ tên Nổ cũng có lúc đưa ra được ý kiến hay đấy nhỉ? Và thế là cả ba tên lại nhìn nhau một lượt, bất chợt tên Chí buộc miệng hỏi.

- " Tìm người hiến kế à ? Người hiến kế đó là một người bụng đầy kinh thư à? Như vậy không phải là có một người hay sao? Không biết bây giờ Nga Tổng tiên sinh đang ở đâu nhỉ?"

Người hiến kế mà bọn chúng đang rất khâm phục, người một bụng đầy kinh thư mà bọn chúng rất là nể trọng , đó chính là tên Nga Tổng áo đen kia. Cơ mà bây giờ biết tìm người đó ở đâu? Tên Nổ cũng là người rất muốn tìm tên nho sĩ bày mưu tính kế đây, bởi nhờ mưu kế đó mà hắn đã thu được nhiều khách hơn, lúc này lại nói.

- "Nga Tổng tiên sinh à? Từ sau cái đợt hiến kế đến giờ cũng mấy ngày rồi , chúng ta chưa một lần gặp lại người ấy. Ta tự hỏi liệu người ấy có còn ở Đại La hay không ? Hay là đã đi nơi khác rồi?"

Cũng chính tên Nổ đặt vấn đề tìm người hiến kế, bây giờ chính hắn lại nói ra những câu như tước đoạt đi hi vọng của bọn này , như vậy không phải là ngớ ngẩn hay sao. Điều này khiến cho tên Hoàng và tên Chí nhăn nhó , bọn chúng thật sự là muốn đi kiếm người này để xin một vài lời khuyên. Tên Bảo thì đầu óc đơn giản, thấy khuôn mặt ai đó cũng nhăn nhó cả thì bật cười nói.

- " Muốn biết người ta có còn ở Đại La hay không , chúng ta đi tìm một vòng là biết chứ gì?"

Việc đi tìm người ở một cái kinh thành cũng không phải là chuyện dễ, nói đi tìm là có thể đi tìm được hay sao? Cả đám ba tên quay sang nhìn chằm chằm vào tên Bảo , cảm thấy cái lời nói hắn mới nói ra thật vô nghĩa . Cơ mà ngẫm lại thì ngoài việc đi tìm kiếm ra , bọn chúng còn biết làm gì khác bây giờ? Tên Hoàng lúc này lại thở dài một tiếng, gật đầu tán thành.

- " Dẫu biết là Đại La rộng lớn, tìm một người thật không dễ, nhưng mà cứ ngồi đây thì cũng không có cách nào cả. Thôi chi bằng cứ thử đi tìm một lần, biết đâu vận may tới sẽ gặp được, mà nếu không gặp được thì cũng đành chịu mà thôi. Hai tên Chí và Bảo nghe vậy cũng cảm thấy có lý , gật gù đồng ý .

- "phải rồi, có ngồi đây cũng có làm được gì đâu ? Thôi chi bằng cứ đi kiếm một lượt cho phải vậy . Chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Thế là cả ba tên đứng dậy, lủi thủi rời khỏi quán nhậu mà đi mất , để lại tên Nổ đứng đó.

Tên Nổ không hiểu được ẩn tình trong câu chuyện này, cho nên hắn cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy ba người đó rời đi nhanh đến như vậy, hắn vội đứng dậy gọi theo.

- " các huynh đệ, đi kiếm người thật đấy à? Tại sao lại quá gấp gáp như thế? Hay là ở lại ăn nhậu xong rồi hãy đi."

Tên Nổ gọi vọng theo mời mọc rất chân tình, thế nhưng ba tên Hoàng Chí Bảo lúc này không còn tâm trí ăn nhậu, chẳng thèm trả lời mà cứ thế bước đi. Ba tên Hoàng Chí Bảo vẫn lầm lũi đi mất , mặc kệ anh em huynh đệ của chúng vẫn đang gọi về nhậu , nhưng bữa nhậu của chúng không quan trọng bằng việc tìm kiếm bây giờ. Bọn chúng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm được hình bóng quen thuộc, hi vọng là sẽ có cơ may gặp lại. Bọn chúng đi khắp các ngõ ngách, tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa thấy được bóng dáng của người cần tìm. Trong giây phút có vẻ tưởng chừng như tuyệt vọng, lúc này bỗng có hai người đi câu cá ngang qua , bọn họ nói chuyện với nhau.

- " Thật quái dị , ta chưa thấy cái tên nào quái dị như cái tên đó . Hắn ngồi câu cá cả một buổi mà chẳng được con nào, vậy mà vẫn cứ ngồi."

- " Đúng vậy, mà hắn đi câu cá không mang theo mồi , thì câu được cái gì chứ? Mặc dù chúng ta cho mồi, hắn cũng không lấy, vậy là hắn câu cá hay ra đấy ngồi phá làng phá xóm vậy?"

Những người câu cá đang kể về một người nào đó kỳ lạ ở ngoài sông, mà nghe tới chữ kỳ lạ thì khiến ba tên Hoàng Chí Bảo rất tò mò. Kẻ kỳ lạ ư? Đó có phải là người ấy hay không ? Trong đầu ba tên côn đồ ấy đã nảy ra ngay câu hỏi, tên Hoàng vội chặn hai tên câu cá lại mà bắt chuyện.

- "này hai huynh đệ , có thể cho ta hỏi một chút không."

Hai người câu cá ngạc nhiên, Tuy không biết có chuyện gì , nhưng thấy người hỏi thăm thì cũng không phải là không thể, họ gật đầu nói.

- " vị đại ca này muốn hỏi gì , xin cứ nói."

Tên Hoàng hướng hai tên ấy mà có chút ngập ngừng.

- " Cái người kỳ lạ mà hai vị đang nói tới là ai vậy? Người đó ăn mặc như thế nào? Tên gì, và đang câu cá ở đâu?"

Hai người câu cá thoáng ngạc nhiên, không ngờ cuộc nói chuyện của họ lại khiến người khác quan tâm đến vậy, họ thật lòng trả lời.

- "chúng ta không biết tên của cái gã kỳ lạ đó ở đâu . Chỉ thấy hắn câu cá không cần mồi, và chúng ta cho hắn mồi để câu hắn lại không thèm lấy. Hắn trông rất lạ mặt, có lẽ là người từ phương xa tới. Hắn mặc một bộ đồ nho sĩ màu đen, đầu đội mũ nho cũng màu đen, tay cầm quạt lông cũng đen nốt. Hắn ngồi câu cá cả một buổi mà không hề động đậy , khiến người khác nhìn vào cứ tưởng là một bức tượng."

Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn nhau mừng rỡ, ánh mắt ánh lên tia hi vọng, có lẽ đã nhìn nhận ra được vấn đề gì đó. Người mặc bộ đồ nho sĩ màu đen, cầm quạt lông màu đen, đầu đội mũ nho màu đen luôn ư ? Vậy chính là người đó rồi . Cả ba tên Hoàng Chí Bảo mừng rỡ , vội bước lên nói .

- " cảm ơn các huynh đệ đã cho chúng ta biết thông tin, đó chính là người chúng ta đang cần tìm. Vậy thì người ấy đang ở đâu, đang câu cá chỗ nào? Xin hãy chỉ cho chúng ta biết với."

Có lẽ , chỉ là có lẽ thôi, bọn chúng dường như đã tìm được manh mối của người mà chúng muốn tìm. Ba tên ấy khỏi phải nói cũng biết rằng rất là mừng rỡ , hi vọng về một cuộc tái ngộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện