Chủ tiệm bên trong làm món chưa kịp xong , thấy khách tới đã vội đôn đã chạy ra tiếp đón. Làm ăn buôn bán khó khăn, có khách hàng thì phải phục vụ cho chu đáo để biến khách lạ thành khách quen, đấy là phương châm sống của người làm ăn buôn bán rồi. Chủ tiệm dùng khăn lau bàn cho khách, miệng cười toe toét.
- "Các vị khách quý , các vị muốn dùng gì? Bổn tiệm sẽ nhanh chóng mang ra phục vụ các vị."
Ba người khách kia ngồi vào bàn, sau khi yên vị thì hướng tiểu nhị mà nói.
- " này, cho ta món này, món này, món kia, món nọ..."
Bọn họ chọn các món ăn mà mình muốn xong, rồi bắt đầu ngồi thư giãn. Chủ tiệm rất vui sướng, vội vã chạy vô đi làm. Hắn không nghĩ rằng đây là hiệu quả của việc thay biển hiệu, chỉ nghĩ là khách tới mà thôi. Ba tên Hoàng Chí Bảo kia cũng không nghĩ rằng đây là kết quả của biển hiệu , chỉ cho rằng đơn giản là những người khách ấy vô tình đến cùng lúc. Bọn chúng thấy chén rượu trên tay người áo đen này vẫn còn nguyên, lại quay sang hướng Nga Tổng mà mời mọc.
- " kìa tiên sinh , rượu còn chưa uống chút nào, mau uống đi để chúng ta rót chén khác."
Nga Tổng nhìn ba tên Hoàng Chí Bảo một lượt. Vẫn nụ cười nửa miệng ấy, hắn nhếch mép đặt chén rượu xuống dưới bàn, ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài xa kia. Ba tên Hoàng Chí Bảo thấy vậy cũng tò mò nhìn ra, thì phát hiện ở ngoài có một nhóm năm người đang đứng nhìn lên biển hiệu . Ba tên ấy thoáng một chốc ngạc nhiên, tâm trạng ngỡ ngàng mà đồng loạt thốt lên.
- " không phải đấy chứ? Đó không lẽ lại là..."
Bọn chúng ngập ngừng không nói tiếp. Và trong những dòng suy nghĩ , chúng đều đang nghĩ tới hiệu quả của việc thay biển hiệu. Bọn chúng vẫn đang còn đang nhìn ra, thì nhóm năm người kia đi thẳng một mạch vào trong quán của bọn chúng, ngồi vào một bàn trống mà nói lớn .
- "tiểu nhị, mau ra đây tiếp khách."
Ba tên Hoàng Chí Bảo tròn xoe mắt ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà tự nhiên khách tới nhiều như vậy ? Không lẽ thực sự là do cái biển hiệu mới ấy ư? Ở bên trong bếp, chủ tiệm cũng cảm thấy được sự thay đổi trong ngắn hạn này. Hắn vội vã chạy ra tiếp đón, cười toe toét cúi đầu hỏi.
- " các vị khách quan, các vị muốn dùng gì?"
Nhóm năm người ấy liền hướng chủ tiệm nói.
- " mau mang cho ta một bình trà và mang vài món nhắm ra đây, nhớ lấy bình rượu ngon nhất..."
Bọn họ gọi món rất là thoải mái , khiến cho tiểu nhị vô cùng sung sướng. Tên chủ tiệm quay lưng đi vô bếp để làm món, trong thoáng chốc hắn hướng đôi mắt nhìn về phía Nga Tổng, tự hỏi cái này có phải là do Nga Tổng bày kế hay không? Trong một thoáng nhìn ra ấy, hắn thấy Nga Tổng cũng đang nhìn về phía hắn với một nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ. Nhìn vẻ mặt tự tin ấy thì có lẽ đây chính là do mưu kế của hắn rồi. Chủ tiệm rất muốn đến để cảm ơn , nhưng bây giờ phải lo phục vụ cho các vị khách đã , nên lập tức chạy vô bếp để làm những món ăn được đặt. Ba tên Hoàng Chí Bảo lúc này cũng chỉ ngồi uống rượu và nhắm đậu phộng rang mà chưa được ăn món chính, chúng nhìn vào cũng biết là do tên đầu bếp đang quá bận rộn làm việc. Bọn chúng thấy khách đến như vậy thì đã lờ mờ nhận ra, trong lòng thán phục, tên Hoàng hướng nga tổng mà hỏi.
- "Tiên Sinh à, xem ra mưu kế của tiên sinh đã có hiệu quả rồi. Ta thấy khách tự nhiên kéo vào liên tục thế này, có lẽ không phải là ngẫu nhiên, mà là do biển hiệu mới phải không?"
Bọn chúng đã bắt đầu nhìn nhận sự vật hiện tượng theo một cách khách quan hơn. Tên Chí nghe vậy cũng đồng ý, gật đầu lia lịa, tay rót rượu mà cười toe toét.
- " Thật không ngờ tiên sinh chỉ ra vài đường bút mà lại có thể xoay chuyển cục diện, thật sự đáng là nể phục."
Tên Bảo gật gù, cũng nói xen vào.
- " Quả thật như vậy , chỉ một vài đường bút mà đã khiến cho mọi thứ thay đổi nhanh chóng đến vậy , quả nhiên tiên sinh là một người bụng đầy binh thư."
Bọn chúng thay nhau nịnh bợ, chủ yếu là muốn moi tiền của người trước mặt mà thôi , chứ cũng chưa hẳn đã tin hoàn toàn vào việc này. Trạng thái của bọn chúng bây giờ là bán tín bán nghi, biết đâu khách vào đông lúc này chỉ là trùng hợp. Nga Tổng vẫn cầm chén rượu trên tay , chưa hề uống một ngụm nào . Hắn lại để chén rượu xuống bàn, ưỡn ngực thẳng lưng , phe phẩy quạt lông nhìn ra ngoài kia một lần nữa. Sau hai lần bắt gặp ánh mắt đấy, thì lần thứ ba bọn này dường như đã biết được chuyện gì, liền quay phắt ra nhìn ngoài đường. Ngay lúc này , ở bên ngoài đường lại xuất hiện một nhóm người nữa đang ngước mắt lên nhìn bảng hiệu. Nhóm người ấy nhìn xong liền đi thẳng một mặt vô trong quán của bọn chúng , khiến ba tên Hoàng Chí Bảo tròn xoe mắt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm .
- "Không lẽ... thật sự là thật hay sao? Không lẽ chỉ hai chữ "kính mời" đã có thể hút được nhiều khách như vậy ư?"
Bọn chúng không dám tin là thật, nhưng sự thật đang hiển hiện trước mắt như vậy, thì liệu có thể không tin được hay không? Sự thật trước mắt thì rõ ràng rồi, nhưng tại sao chỉ hai chữ đơn giản mà lại đem lại hiệu quả lớn đến như vậy, không lẽ bên trong này có ẩn tình gì? Trước thắc mắc không lời giải đáp, chúng đương nhiên sẽ quay sang tìm người có thể trả lời câu hỏi cho chúng. Chúng hướng ánh mắt về phía người đã bày kế, chính là cái tên mặc đồ nho sĩ màu đen kia. Nga Tổng thấy bọn chúng đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu ngạo nghễ, nhìn vào cũng biết rằng hắn đang vô cùng đắc ý. Vẫn nở nụ cười nửa miệng đầy cá tính, hắn ta đứng dậy phe phẩy cây quạt lông , nhìn vào đám Hoàng Chí Bảo mà cười nhạt.
- " Ta mà đã bày mưu tính kế, thì làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Các ngươi còn nghi ngờ ta nữa không?"
Nói xong ung dung vừa đi vừa vẫy quạt, bước ra ngoài đường một cách vô cùng thư thái. Hắn không đi luôn, mà dừng lại một chút quay mặt ngước lên nhìn tấm bảng hiệu một lần nữa, rồi mới quay lưng đi mất trong sự ngỡ ngàng của bọn Hoàng Chí Bảo.
Bọn chúng ngơ ngác nhìn người nho sĩ kia bước đi , bàn tay mà với theo ú ớ.
- "Khoan đã Tiên Sinh ơi , rượu còn chưa uống một chén nào mà đã đi rồi?"
Thật sự kỳ lạ, kẻ đấy đi vô tung tiền ra như rác, nhưng lại không hề uống một miếng rượu nào mà bỏ đi như vậy, không lẽ thực sự chỉ đam mê bày mưu tính kế thôi hay sao? Ba tên lại nhìn vô bên trong quán , thấy khách đông bất thường, mà tên chủ tiệm vội vàng chạy bàn không kịp thở, thật sự là lần đầu tiên hắn thấy tên chủ tiệm này phải vất vả đến như vậy. Ba tên ấy rất là tò mò, chúng ngạc nhiên không hiểu huyền cơ trong chuyện này là thế nào. Bọn chúng biết rằng mọi thứ đều tập trung ở cái bảng hiệu kia , nhưng mà bảng hiệu ấy có gì kỳ lạ đến như thế chứ? Tò mò lắm, chúng vô thức đứng dậy đi ra. Bọn chúng không phải là bỏ nhậu đi mất, mà là muốn ra xem chuyện gì đã xảy ra ở cái biển hiệu này. Ba tên đứng từ xa ngước lên nhìn biển hiệu của quán nhậu quen thuộc, bất chợt phát hiện ra điều gì đó, tên Hoàng bật cười nói lớn.
- " Ha ha ha, thì ra là vậy, thì ra là như vậy, bây giờ thì ta đã hiểu. Này, các ngươi có nhìn ra cái mà ta đang nhìn thấy không?"
Tên Chí cũng nhận ra điều gì đó, bật cười nói theo.
- " vậy là đại ca nhìn thấy cái mà em đã nhìn thấy , và cái mà em nhìn thấy chính là cái mà đại ca đang nhìn thấy, có đúng không?"
Tên Bảo mặt ngu ngu dường như vẫn chưa hiểu ra chuyện gì , nhưng cũng giả vờ hiểu mà nói xem theo.
- " Ha ha ha... cái mà chúng ta nhìn thấy chính là cái mà chúng ta nhìn thấy , đúng là nó rồi."
Tên Bảo có biết gì đâu , nhưng cũng nói vô cứ như là mình biết. Cả ba tên hướng ánh mắt nhìn vô cái cửa hiệu "nhậu đệ nhất" kia, còn nhìn sang cả hai cửa tiệm bên cạnh, khi tầm nhìn mở rộng như vậy mới có thể nhìn ra được huyền cơ của sự tình. Tên đồng bọn của bọn chúng tới đây mở quán nhậu, đặt biển hiệu là "nhậu đệ nhất" , làm ăn buôn bán cũng tạm ổn. Thế mà không biết cái tên bên cạnh cũng mở một quán nhậu, lại để bảng hiệu là "đệ nhất Đại La" tự nhiên nhậu đệ nhất trở nên bé nhỏ trước đệ nhất Đại La. Rồi cái tên bên kia cũng mở quán nhậu, để để một cái bảng hiệu là "đệ nhất Giao Chỉ" nghe còn oai oách hơn là đệ nhất Đại La nữa. Biển hiệu lấn áp biển hiệu, cái tên lấn áp cái tên, thì quán "nhậu đệ nhất" của cái tên đồng bọn lại trở nên lọt thỏm giữa hai quán nhậu hai bên, trông thật thảm thương. Địa thế vừa bất lợi , bản hiệu lại bị lép vế , đâm ra khách vào quán của hắn không nhiều. Ấy vậy mà cái tên Nga Tổng kia tới đây đã nhìn thấy ra được vấn đề, và lập tức nhìn ra cách giải quyết. Hắn chỉ thay đổi một chút ở cái biển hiệu, lại đem đến hiệu quả không ngờ. Bên trái thì là quán nhậu đệ nhất Đại La , bên phải là quán nhậu đệ nhất Giao Chỉ, thì ở chính giữa chỉ cần để hai chữ "kính mời" , đồng thời vẽ hai mũi tên từ hai bên chỉ vô chính giữa, như vậy không phải là đã hút hết khách của hai bên vào trong quán của mình rồi đó sao? Mưu kế này thực sự thâm sâu, thực sự khiến bọn Hoàng Chí Bảo vô cùng thán phục.
- "Các vị khách quý , các vị muốn dùng gì? Bổn tiệm sẽ nhanh chóng mang ra phục vụ các vị."
Ba người khách kia ngồi vào bàn, sau khi yên vị thì hướng tiểu nhị mà nói.
- " này, cho ta món này, món này, món kia, món nọ..."
Bọn họ chọn các món ăn mà mình muốn xong, rồi bắt đầu ngồi thư giãn. Chủ tiệm rất vui sướng, vội vã chạy vô đi làm. Hắn không nghĩ rằng đây là hiệu quả của việc thay biển hiệu, chỉ nghĩ là khách tới mà thôi. Ba tên Hoàng Chí Bảo kia cũng không nghĩ rằng đây là kết quả của biển hiệu , chỉ cho rằng đơn giản là những người khách ấy vô tình đến cùng lúc. Bọn chúng thấy chén rượu trên tay người áo đen này vẫn còn nguyên, lại quay sang hướng Nga Tổng mà mời mọc.
- " kìa tiên sinh , rượu còn chưa uống chút nào, mau uống đi để chúng ta rót chén khác."
Nga Tổng nhìn ba tên Hoàng Chí Bảo một lượt. Vẫn nụ cười nửa miệng ấy, hắn nhếch mép đặt chén rượu xuống dưới bàn, ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài xa kia. Ba tên Hoàng Chí Bảo thấy vậy cũng tò mò nhìn ra, thì phát hiện ở ngoài có một nhóm năm người đang đứng nhìn lên biển hiệu . Ba tên ấy thoáng một chốc ngạc nhiên, tâm trạng ngỡ ngàng mà đồng loạt thốt lên.
- " không phải đấy chứ? Đó không lẽ lại là..."
Bọn chúng ngập ngừng không nói tiếp. Và trong những dòng suy nghĩ , chúng đều đang nghĩ tới hiệu quả của việc thay biển hiệu. Bọn chúng vẫn đang còn đang nhìn ra, thì nhóm năm người kia đi thẳng một mạch vào trong quán của bọn chúng, ngồi vào một bàn trống mà nói lớn .
- "tiểu nhị, mau ra đây tiếp khách."
Ba tên Hoàng Chí Bảo tròn xoe mắt ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà tự nhiên khách tới nhiều như vậy ? Không lẽ thực sự là do cái biển hiệu mới ấy ư? Ở bên trong bếp, chủ tiệm cũng cảm thấy được sự thay đổi trong ngắn hạn này. Hắn vội vã chạy ra tiếp đón, cười toe toét cúi đầu hỏi.
- " các vị khách quan, các vị muốn dùng gì?"
Nhóm năm người ấy liền hướng chủ tiệm nói.
- " mau mang cho ta một bình trà và mang vài món nhắm ra đây, nhớ lấy bình rượu ngon nhất..."
Bọn họ gọi món rất là thoải mái , khiến cho tiểu nhị vô cùng sung sướng. Tên chủ tiệm quay lưng đi vô bếp để làm món, trong thoáng chốc hắn hướng đôi mắt nhìn về phía Nga Tổng, tự hỏi cái này có phải là do Nga Tổng bày kế hay không? Trong một thoáng nhìn ra ấy, hắn thấy Nga Tổng cũng đang nhìn về phía hắn với một nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ. Nhìn vẻ mặt tự tin ấy thì có lẽ đây chính là do mưu kế của hắn rồi. Chủ tiệm rất muốn đến để cảm ơn , nhưng bây giờ phải lo phục vụ cho các vị khách đã , nên lập tức chạy vô bếp để làm những món ăn được đặt. Ba tên Hoàng Chí Bảo lúc này cũng chỉ ngồi uống rượu và nhắm đậu phộng rang mà chưa được ăn món chính, chúng nhìn vào cũng biết là do tên đầu bếp đang quá bận rộn làm việc. Bọn chúng thấy khách đến như vậy thì đã lờ mờ nhận ra, trong lòng thán phục, tên Hoàng hướng nga tổng mà hỏi.
- "Tiên Sinh à, xem ra mưu kế của tiên sinh đã có hiệu quả rồi. Ta thấy khách tự nhiên kéo vào liên tục thế này, có lẽ không phải là ngẫu nhiên, mà là do biển hiệu mới phải không?"
Bọn chúng đã bắt đầu nhìn nhận sự vật hiện tượng theo một cách khách quan hơn. Tên Chí nghe vậy cũng đồng ý, gật đầu lia lịa, tay rót rượu mà cười toe toét.
- " Thật không ngờ tiên sinh chỉ ra vài đường bút mà lại có thể xoay chuyển cục diện, thật sự đáng là nể phục."
Tên Bảo gật gù, cũng nói xen vào.
- " Quả thật như vậy , chỉ một vài đường bút mà đã khiến cho mọi thứ thay đổi nhanh chóng đến vậy , quả nhiên tiên sinh là một người bụng đầy binh thư."
Bọn chúng thay nhau nịnh bợ, chủ yếu là muốn moi tiền của người trước mặt mà thôi , chứ cũng chưa hẳn đã tin hoàn toàn vào việc này. Trạng thái của bọn chúng bây giờ là bán tín bán nghi, biết đâu khách vào đông lúc này chỉ là trùng hợp. Nga Tổng vẫn cầm chén rượu trên tay , chưa hề uống một ngụm nào . Hắn lại để chén rượu xuống bàn, ưỡn ngực thẳng lưng , phe phẩy quạt lông nhìn ra ngoài kia một lần nữa. Sau hai lần bắt gặp ánh mắt đấy, thì lần thứ ba bọn này dường như đã biết được chuyện gì, liền quay phắt ra nhìn ngoài đường. Ngay lúc này , ở bên ngoài đường lại xuất hiện một nhóm người nữa đang ngước mắt lên nhìn bảng hiệu. Nhóm người ấy nhìn xong liền đi thẳng một mặt vô trong quán của bọn chúng , khiến ba tên Hoàng Chí Bảo tròn xoe mắt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm .
- "Không lẽ... thật sự là thật hay sao? Không lẽ chỉ hai chữ "kính mời" đã có thể hút được nhiều khách như vậy ư?"
Bọn chúng không dám tin là thật, nhưng sự thật đang hiển hiện trước mắt như vậy, thì liệu có thể không tin được hay không? Sự thật trước mắt thì rõ ràng rồi, nhưng tại sao chỉ hai chữ đơn giản mà lại đem lại hiệu quả lớn đến như vậy, không lẽ bên trong này có ẩn tình gì? Trước thắc mắc không lời giải đáp, chúng đương nhiên sẽ quay sang tìm người có thể trả lời câu hỏi cho chúng. Chúng hướng ánh mắt về phía người đã bày kế, chính là cái tên mặc đồ nho sĩ màu đen kia. Nga Tổng thấy bọn chúng đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu ngạo nghễ, nhìn vào cũng biết rằng hắn đang vô cùng đắc ý. Vẫn nở nụ cười nửa miệng đầy cá tính, hắn ta đứng dậy phe phẩy cây quạt lông , nhìn vào đám Hoàng Chí Bảo mà cười nhạt.
- " Ta mà đã bày mưu tính kế, thì làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Các ngươi còn nghi ngờ ta nữa không?"
Nói xong ung dung vừa đi vừa vẫy quạt, bước ra ngoài đường một cách vô cùng thư thái. Hắn không đi luôn, mà dừng lại một chút quay mặt ngước lên nhìn tấm bảng hiệu một lần nữa, rồi mới quay lưng đi mất trong sự ngỡ ngàng của bọn Hoàng Chí Bảo.
Bọn chúng ngơ ngác nhìn người nho sĩ kia bước đi , bàn tay mà với theo ú ớ.
- "Khoan đã Tiên Sinh ơi , rượu còn chưa uống một chén nào mà đã đi rồi?"
Thật sự kỳ lạ, kẻ đấy đi vô tung tiền ra như rác, nhưng lại không hề uống một miếng rượu nào mà bỏ đi như vậy, không lẽ thực sự chỉ đam mê bày mưu tính kế thôi hay sao? Ba tên lại nhìn vô bên trong quán , thấy khách đông bất thường, mà tên chủ tiệm vội vàng chạy bàn không kịp thở, thật sự là lần đầu tiên hắn thấy tên chủ tiệm này phải vất vả đến như vậy. Ba tên ấy rất là tò mò, chúng ngạc nhiên không hiểu huyền cơ trong chuyện này là thế nào. Bọn chúng biết rằng mọi thứ đều tập trung ở cái bảng hiệu kia , nhưng mà bảng hiệu ấy có gì kỳ lạ đến như thế chứ? Tò mò lắm, chúng vô thức đứng dậy đi ra. Bọn chúng không phải là bỏ nhậu đi mất, mà là muốn ra xem chuyện gì đã xảy ra ở cái biển hiệu này. Ba tên đứng từ xa ngước lên nhìn biển hiệu của quán nhậu quen thuộc, bất chợt phát hiện ra điều gì đó, tên Hoàng bật cười nói lớn.
- " Ha ha ha, thì ra là vậy, thì ra là như vậy, bây giờ thì ta đã hiểu. Này, các ngươi có nhìn ra cái mà ta đang nhìn thấy không?"
Tên Chí cũng nhận ra điều gì đó, bật cười nói theo.
- " vậy là đại ca nhìn thấy cái mà em đã nhìn thấy , và cái mà em nhìn thấy chính là cái mà đại ca đang nhìn thấy, có đúng không?"
Tên Bảo mặt ngu ngu dường như vẫn chưa hiểu ra chuyện gì , nhưng cũng giả vờ hiểu mà nói xem theo.
- " Ha ha ha... cái mà chúng ta nhìn thấy chính là cái mà chúng ta nhìn thấy , đúng là nó rồi."
Tên Bảo có biết gì đâu , nhưng cũng nói vô cứ như là mình biết. Cả ba tên hướng ánh mắt nhìn vô cái cửa hiệu "nhậu đệ nhất" kia, còn nhìn sang cả hai cửa tiệm bên cạnh, khi tầm nhìn mở rộng như vậy mới có thể nhìn ra được huyền cơ của sự tình. Tên đồng bọn của bọn chúng tới đây mở quán nhậu, đặt biển hiệu là "nhậu đệ nhất" , làm ăn buôn bán cũng tạm ổn. Thế mà không biết cái tên bên cạnh cũng mở một quán nhậu, lại để bảng hiệu là "đệ nhất Đại La" tự nhiên nhậu đệ nhất trở nên bé nhỏ trước đệ nhất Đại La. Rồi cái tên bên kia cũng mở quán nhậu, để để một cái bảng hiệu là "đệ nhất Giao Chỉ" nghe còn oai oách hơn là đệ nhất Đại La nữa. Biển hiệu lấn áp biển hiệu, cái tên lấn áp cái tên, thì quán "nhậu đệ nhất" của cái tên đồng bọn lại trở nên lọt thỏm giữa hai quán nhậu hai bên, trông thật thảm thương. Địa thế vừa bất lợi , bản hiệu lại bị lép vế , đâm ra khách vào quán của hắn không nhiều. Ấy vậy mà cái tên Nga Tổng kia tới đây đã nhìn thấy ra được vấn đề, và lập tức nhìn ra cách giải quyết. Hắn chỉ thay đổi một chút ở cái biển hiệu, lại đem đến hiệu quả không ngờ. Bên trái thì là quán nhậu đệ nhất Đại La , bên phải là quán nhậu đệ nhất Giao Chỉ, thì ở chính giữa chỉ cần để hai chữ "kính mời" , đồng thời vẽ hai mũi tên từ hai bên chỉ vô chính giữa, như vậy không phải là đã hút hết khách của hai bên vào trong quán của mình rồi đó sao? Mưu kế này thực sự thâm sâu, thực sự khiến bọn Hoàng Chí Bảo vô cùng thán phục.
Danh sách chương