Hiệp Ninh rời căn phòng bước ra ngoài, thoát khỏi căn phòng ngột ngạt bên trong. Ông nhìn quanh một lượt, bầu trời thoáng đãng, ánh nắng chiếu rọi xuống, gió biển thổi vào, tất cả những yếu tố đấy tạo cảm giác thư thái. Thúy Nga bên trong cũng dẫn theo Diệp Lan và Yên Nhiên bước ra, bọn họ cũng cảm nhận khung cảnh yên bình, mà hai nha hoàn cũng cùng nhau ra ngoài ngắm cảnh. Mọi thứ lại bình yên như vốn dĩ vẫn thế, cứ như là chưa từng có một cuộc quyết chiến đẫm máu xảy ra vậy. Những người phụ nữ bé nhỏ yếu đuối ấy nhìn về phía sau, nơi mà con thuyền đã đi qua . Bọn họ nhìn về vùng biển sau lưng, thấy có hai chiếc tàu cướp biển đang bốc cháy ngùn ngụt. Thúy Nga nhìn về hướng đó, cảm thấy có chút tò mò.
- " Lão huynh à! Hai chiếc thuyền đang bốc cháy đó có phải là..."
Lời nói ngập ngừng chưa dứt, thì Hiệp Ninh đã gật đầu.
- "Phải rồi , đó chính là thuyền của bọn cướp biển đấy . Chúng ta đã tiêu diệt được bọn chúng, trả lại bình yên cho vùng biển này."
Hình bóng hai chiếc thuyền bốc cháy, cũng đồng nghĩa với việc những sinh mạng cướp bóc kia đã bị tiêu diệt. Thúy Nga tất nhiên cũng không hề tiếc rẻ mạng sống của bọn cướp , nhưng nhìn hai chiếc thuyền đấy thì lại có vẻ tiếc của, bà tặc lưỡi một cái .
- "chà, sao mà đốt bỏ tiếc vậy? Nếu đem hai chiếc thuyền ấy về sử dụng, lần sau đi buôn có phải là được thêm hai chiếc nữa không?"
Việc chiếm đoạt hai chiếc thuyền của bọn cướp để sử dụng đi buôn nghe có vẻ là điều hợp lý với người bình thường, nhưng với những người làm ăn kinh tế thì nó không hợp lý một chút nào. Hiệp Ninh vuốt râu nhìn hai chiếc thuyền đang cháy ấy mà cười nhạt.
- "Đúng là hai chiếc thuyền ấy còn rất tốt, có thể sử dụng để làm nhiều thứ. Nhưng mà có điều này lão phu nhân chắc không biết, rằng những người làm ăn kinh tế rất là mê tín"
" mê tín ư?" Thúy Nga ồ lên nhạc nhiên, hướng đôi mắt về Hiệp Ninh với vẻ tò mò. Mê tín , nhưng mà mê tín như thế nào ? Tại sao dùng chiếc tàu cướp biển lại gọi là mê tín? Điều này thật có gì đó mơ hồ . Hiệp Ninh hiểu rằng câu nói của ông chưa rõ ràng, khiến đối phương không hiểu. Ông tâm trạng đang vui vẻ, thì cũng tiện mà giải thích.
- "Tàu cướp biển là con tàu mà cướp biển dùng để đi chém giết cướp bóc hàng hóa của người khác. Đương nhiên là chúng đã cướp giết rất nhiều người buôn bán rồi , cho nên con tàu ấy đã nhuốm máu không ít oan hồn vô tội . Với một con tàu như vậy, thì sẽ không đem lại may mắn, mà chỉ đem lại xui xẻo cho người làm ăn kinh tế mà thôi . Ta tuyệt đối không muốn đụng chạm một chút gì về con tàu đấy cả, nên đốt bỏ nó đi là một việc làm hữu ích."
Thì ra là như vậy, đây chính là cốt lõi của việc mê tín. Thúy Nga đã hiểu chuyện, được mở mang tầm mắt , trong lòng cảm thấy rất là thú vị .
- " thật không ngờ nha, cứ tưởng lão huynh là người kiên định, ai ngờ lại cũng là người mê tín đến mức độ đấy. Không ngờ một người làm ăn lớn mà cũng kiêng kị những chuyện như thế , khiến ta mở mang hiểu biết của mình, không khỏi không cảm thấy ngạc nhiên"
Hiệp Ninh bật cười vuốt râu, đôi mắt vui vẻ, mà tên hộ vệ bên cạnh lúc này cũng xen vào, hắn bước lên trước cúi đầu một cái.
- "Lão phu nhân có lẽ không biết chuyện rồi . Những người làm ăn kinh tế là những người mê tín nhất trong các nghề. Việc những người làm ăn kinh tế họ kiêng kị những điều xui xẻo là tất nhiên, mà thậm chí những người thân cận bên cạnh họ còn phải là những người lựa chọn hợp tuổi với họ nữa kìa, chứ không phải đơn giản là chỉ có tài năng đâu."
Thúy Nga lại ồ lên một tiếng ngạc nhiên nữa, đôi mắt ánh lên một tia thú vị. " chọn người hợp tuổi ư ? Nghĩa là tài năng thôi là chưa đủ, phải hợp tuổi nữa thì mới nhận , điều này sẽ đem lại may mắn cho người chủ sao ?" Trong đầu Thúy Nga nghĩ ra điều gì đó, bà quay sang nhìn tên hộ vệ mà nói .
- "nếu như tráng sĩ nói vậy, không lẽ tráng sĩ là người hợp tuổi với lão huynh đây?"
Hộ vệ bật cười một tiếng, mà Hiệp Ninh cũng bật cười, xem ra không cần phải trả lời cũng biết được câu trả lời rồi. Mọi người đều vui vẻ, ai nấy tâm thế thoải mái , cảm nhận sự bình yên đến từ không gian xung quanh mình. Diệp Lan đứng bên cạnh, nhìn mặt biển mênh mông vô tận thì cảm thấy bản thân thật nhỏ bé giữa cõi đời này. Nàng biết rằng đoàn thuyền này đang di chuyển về phía Đại La, không biết nẻo đường xa xôi đến dường nào. Diệp Lan lúc này trong lòng có gì đó, ngập ngừng mới hỏi.
- " Thưa tiền bối đoạn đường từ đây tới Đại La Thành còn xa nữa không ? Và liệu chúng ta có gặp đoàn cướp biển nào nữa hay không?"
Diệp Lan đúng là người lo xa, nhưng cái lo xa này hoàn toàn không phải là không có lý . Với một vùng biển rộng lớn như vậy, thì không phải chỉ có mỗi băng cướp này thôi đâu. Hiệp Ninh khuôn mặt vẫn thư thái , không hề có chút gì lo sợ , ông ta mỉm một nụ cười.
- "Có thể là sẽ gặp cướp biển thêm vài lần nữa, hoặc cũng có thể sẽ không gặp, tùy vào mức độ may mắn. Nhưng mà không sao đâu, cướp biển thì cũng chỉ là cướp biển thôi , chứ chưa phải là một đội quân hùng mạnh gì đó. Trên tàu chúng ta bây giờ binh lực mạnh như thế này, thì không có bọn cướp biển nào có thể xâm hại được."
Nói đến đây bất chợt ngừng lại, trong tâm trí của người thương buôn này xuất hiện một suy nghĩ về điều gì đó, khuôn mặt thoáng chút trầm ngâm. Sự thay đổi này đương nhiên lọt vào ánh mắt của những người xung quanh , họ nhìn vào cũng có thể đó biết rằng có điều gì đó không ổn. Thúy Nga đương nhiên là cảm nhận thấy điều đó , vội hướng Hiệp Ninh mà hỏi .
- " lão huynh tại sao khuôn mặt khuôn lại trầm ngâm như vậy ? Có chuyện gì đó không ổn hay sao? "
Hiệp Ninh bất chợt cười nhạt , nhẹ một cái lắc đầu.
- "Không ổn thì không có gì gọi là không ổn cả, nhưng mà vẫn có một ải cuối cùng, là một cái hơi đặc biệt một chút."
Những người phụ nữ nghe vậy thì trong lòng nổi lên sự lo lắng, tâm trạng tự khắc không còn bình yên. Họ muốn hỏi thêm, nhưng lúc này hộ vệ bên cạnh đã bước lên trước, hắn nhìn chủ nhân của hắn mà hỏi.
- " ông chủ à , có phải ông đang nhắc tới trấn Đào Quả phải không?"
Hiệp Ninh gật đầu, dường như đang nghĩ đến một điều gì đó quan trọng. Thúy Nga càng lúc càng lo lắng, vội nói xen vào.
- " trấn Đào Quả là gì vậy ? Có chuyện gì với cái trấn ấy à? Có ảnh hưởng gì tới chúng ta hay không?"
Hiệp Ninh thở dài một tiếng, đứng trước con mắt tò mò của những người xung quanh, ông ta vẫn khuôn mặt trầm ngâm mà nói.
- " Trấn Đào Quả là một trấn nghèo, có thể gọi là nghèo nhất Giao Chỉ. Lúc trước đây trấn không nghèo đến mức độ như vậy , nhưng kể từ khi tên Hán Xâm di cư sang lập nghiệp ở trấn ấy, hắn đã làm cho cả cái trấn ấy xuống cấp."
Làm cả một cái trấn bị xuống cấp ư? Mọi người ngạc nhiên lắm, một cá nhân có thể làm cho cả một trấn nghèo đi, Thúy Nga ngơ ngác nhìn Hiệp Ninh mà hỏi.
- " thế là sao, lão huynh có thể nói rõ hơn không?"
Thúy Nga thực ra không phải là quan tâm đến cái trấn Đào Quả kia, mà thực ra bà chỉ đang quan tâm đến mối nguy hiểm trước mắt mà thôi. Hiệp Ninh thấy sự tò mò của Thúy Nga thì bật cười , cảm thấy có một chút thú vị, liền chỉ sang bên con trai của bà ta mà bảo .
- "lão phu nhân à! Trấn đào quả trực thuộc Giao Chỉ , là địa phận dưới quyền của tiết độ sứ đại nhân . Việc này thì lão phu nhân nên hỏi con trai của người sẽ rõ hơn hết."
Thúy Nga hướng ánh mắt sang đứa con của mình với sự tò mò, mà Độc Cô Tởm không để mẹ kịp hỏi đã mở miệng bắt đầu giải thích.
- " Thưa mẫu thân , mọi chuyện là thế này."
Độc Cô Tởm bắt đầu kể về những chuyện liên quan đến cái trấn kia. Vốn dĩ trấn Đào Quả là một trấn ven biển, nằm ngay cửa sông Bạch Đằng . Trấn này ban đầu là một trấn bình thường, không phải là trấn nghèo nhất như bây giờ. Với đặc điểm nằm ngay cửa biển, đời sống của nhân dân đa phần là dựa vào đánh bắt hải sản. Trấn trồng rất nhiều cây đào ăn quả, cho nên gọi là trấn đào quả, cuộc sống của người dân cũng tương đối bình an. Thế nhưng một ngày cách đây hơn 20 năm về trước , có một gia đình mà đứng đầu là tên họ Hán tên Xâm di cư xuống dưới đó định cư làm ăn. Ban đầu cũng là làm ăn bình thường như bao nhiêu người khác, sau đó giàu có và bắt đầu thành lập thế lực nuôi gia binh trong nhà. Hán Xâm cảm thấy thuyền buồm qua lại bến Bạch đằng rất nhiều, những đoàn thương buôn từ phương Bắc đi qua bến Bạch đằng ngược dòng lên Đại La làm ăn buôn bán. Hắn nghĩ rằng những đoàn thường thương buôn kia thu lợi nhuận không ít, liền tìm cách bòn rút. Ban đầu hắn bí mật thằng lập một đội cướp biển, lén lút ra biển chặn cướp những đoàn thương buôn. Nhưng khác với những đoàn cướp biển khác, hắn cho rằng cướp một lần thì sẽ không còn gì nữa, vậy thì tự diệt đường sống cho mình. Thêm việc nếu lộng hành trắng trợn sẽ đánh động tới triều đình, và việc triều đình đưa hải quân đi truy quét là điều tất nhiên. Suy nghĩ như vậy, hắn cho rằng cứ mỗi lần chặn đường xin ít tiền mãi lộ, thì đoàn thương buôn ấy đi qua nhiều lần, hắn sẽ được nhiều tiền hơn thay vì tận diệt họ. Và cũng vì xin một ít tiền ấy, đoàn thương buôn cũng không đến nỗi tan nát mà viết đơn tố cáo lên triều đình, và như vậy hắn có thể sống khỏe sống mạnh ở cái trấn này.
- " Lão huynh à! Hai chiếc thuyền đang bốc cháy đó có phải là..."
Lời nói ngập ngừng chưa dứt, thì Hiệp Ninh đã gật đầu.
- "Phải rồi , đó chính là thuyền của bọn cướp biển đấy . Chúng ta đã tiêu diệt được bọn chúng, trả lại bình yên cho vùng biển này."
Hình bóng hai chiếc thuyền bốc cháy, cũng đồng nghĩa với việc những sinh mạng cướp bóc kia đã bị tiêu diệt. Thúy Nga tất nhiên cũng không hề tiếc rẻ mạng sống của bọn cướp , nhưng nhìn hai chiếc thuyền đấy thì lại có vẻ tiếc của, bà tặc lưỡi một cái .
- "chà, sao mà đốt bỏ tiếc vậy? Nếu đem hai chiếc thuyền ấy về sử dụng, lần sau đi buôn có phải là được thêm hai chiếc nữa không?"
Việc chiếm đoạt hai chiếc thuyền của bọn cướp để sử dụng đi buôn nghe có vẻ là điều hợp lý với người bình thường, nhưng với những người làm ăn kinh tế thì nó không hợp lý một chút nào. Hiệp Ninh vuốt râu nhìn hai chiếc thuyền đang cháy ấy mà cười nhạt.
- "Đúng là hai chiếc thuyền ấy còn rất tốt, có thể sử dụng để làm nhiều thứ. Nhưng mà có điều này lão phu nhân chắc không biết, rằng những người làm ăn kinh tế rất là mê tín"
" mê tín ư?" Thúy Nga ồ lên nhạc nhiên, hướng đôi mắt về Hiệp Ninh với vẻ tò mò. Mê tín , nhưng mà mê tín như thế nào ? Tại sao dùng chiếc tàu cướp biển lại gọi là mê tín? Điều này thật có gì đó mơ hồ . Hiệp Ninh hiểu rằng câu nói của ông chưa rõ ràng, khiến đối phương không hiểu. Ông tâm trạng đang vui vẻ, thì cũng tiện mà giải thích.
- "Tàu cướp biển là con tàu mà cướp biển dùng để đi chém giết cướp bóc hàng hóa của người khác. Đương nhiên là chúng đã cướp giết rất nhiều người buôn bán rồi , cho nên con tàu ấy đã nhuốm máu không ít oan hồn vô tội . Với một con tàu như vậy, thì sẽ không đem lại may mắn, mà chỉ đem lại xui xẻo cho người làm ăn kinh tế mà thôi . Ta tuyệt đối không muốn đụng chạm một chút gì về con tàu đấy cả, nên đốt bỏ nó đi là một việc làm hữu ích."
Thì ra là như vậy, đây chính là cốt lõi của việc mê tín. Thúy Nga đã hiểu chuyện, được mở mang tầm mắt , trong lòng cảm thấy rất là thú vị .
- " thật không ngờ nha, cứ tưởng lão huynh là người kiên định, ai ngờ lại cũng là người mê tín đến mức độ đấy. Không ngờ một người làm ăn lớn mà cũng kiêng kị những chuyện như thế , khiến ta mở mang hiểu biết của mình, không khỏi không cảm thấy ngạc nhiên"
Hiệp Ninh bật cười vuốt râu, đôi mắt vui vẻ, mà tên hộ vệ bên cạnh lúc này cũng xen vào, hắn bước lên trước cúi đầu một cái.
- "Lão phu nhân có lẽ không biết chuyện rồi . Những người làm ăn kinh tế là những người mê tín nhất trong các nghề. Việc những người làm ăn kinh tế họ kiêng kị những điều xui xẻo là tất nhiên, mà thậm chí những người thân cận bên cạnh họ còn phải là những người lựa chọn hợp tuổi với họ nữa kìa, chứ không phải đơn giản là chỉ có tài năng đâu."
Thúy Nga lại ồ lên một tiếng ngạc nhiên nữa, đôi mắt ánh lên một tia thú vị. " chọn người hợp tuổi ư ? Nghĩa là tài năng thôi là chưa đủ, phải hợp tuổi nữa thì mới nhận , điều này sẽ đem lại may mắn cho người chủ sao ?" Trong đầu Thúy Nga nghĩ ra điều gì đó, bà quay sang nhìn tên hộ vệ mà nói .
- "nếu như tráng sĩ nói vậy, không lẽ tráng sĩ là người hợp tuổi với lão huynh đây?"
Hộ vệ bật cười một tiếng, mà Hiệp Ninh cũng bật cười, xem ra không cần phải trả lời cũng biết được câu trả lời rồi. Mọi người đều vui vẻ, ai nấy tâm thế thoải mái , cảm nhận sự bình yên đến từ không gian xung quanh mình. Diệp Lan đứng bên cạnh, nhìn mặt biển mênh mông vô tận thì cảm thấy bản thân thật nhỏ bé giữa cõi đời này. Nàng biết rằng đoàn thuyền này đang di chuyển về phía Đại La, không biết nẻo đường xa xôi đến dường nào. Diệp Lan lúc này trong lòng có gì đó, ngập ngừng mới hỏi.
- " Thưa tiền bối đoạn đường từ đây tới Đại La Thành còn xa nữa không ? Và liệu chúng ta có gặp đoàn cướp biển nào nữa hay không?"
Diệp Lan đúng là người lo xa, nhưng cái lo xa này hoàn toàn không phải là không có lý . Với một vùng biển rộng lớn như vậy, thì không phải chỉ có mỗi băng cướp này thôi đâu. Hiệp Ninh khuôn mặt vẫn thư thái , không hề có chút gì lo sợ , ông ta mỉm một nụ cười.
- "Có thể là sẽ gặp cướp biển thêm vài lần nữa, hoặc cũng có thể sẽ không gặp, tùy vào mức độ may mắn. Nhưng mà không sao đâu, cướp biển thì cũng chỉ là cướp biển thôi , chứ chưa phải là một đội quân hùng mạnh gì đó. Trên tàu chúng ta bây giờ binh lực mạnh như thế này, thì không có bọn cướp biển nào có thể xâm hại được."
Nói đến đây bất chợt ngừng lại, trong tâm trí của người thương buôn này xuất hiện một suy nghĩ về điều gì đó, khuôn mặt thoáng chút trầm ngâm. Sự thay đổi này đương nhiên lọt vào ánh mắt của những người xung quanh , họ nhìn vào cũng có thể đó biết rằng có điều gì đó không ổn. Thúy Nga đương nhiên là cảm nhận thấy điều đó , vội hướng Hiệp Ninh mà hỏi .
- " lão huynh tại sao khuôn mặt khuôn lại trầm ngâm như vậy ? Có chuyện gì đó không ổn hay sao? "
Hiệp Ninh bất chợt cười nhạt , nhẹ một cái lắc đầu.
- "Không ổn thì không có gì gọi là không ổn cả, nhưng mà vẫn có một ải cuối cùng, là một cái hơi đặc biệt một chút."
Những người phụ nữ nghe vậy thì trong lòng nổi lên sự lo lắng, tâm trạng tự khắc không còn bình yên. Họ muốn hỏi thêm, nhưng lúc này hộ vệ bên cạnh đã bước lên trước, hắn nhìn chủ nhân của hắn mà hỏi.
- " ông chủ à , có phải ông đang nhắc tới trấn Đào Quả phải không?"
Hiệp Ninh gật đầu, dường như đang nghĩ đến một điều gì đó quan trọng. Thúy Nga càng lúc càng lo lắng, vội nói xen vào.
- " trấn Đào Quả là gì vậy ? Có chuyện gì với cái trấn ấy à? Có ảnh hưởng gì tới chúng ta hay không?"
Hiệp Ninh thở dài một tiếng, đứng trước con mắt tò mò của những người xung quanh, ông ta vẫn khuôn mặt trầm ngâm mà nói.
- " Trấn Đào Quả là một trấn nghèo, có thể gọi là nghèo nhất Giao Chỉ. Lúc trước đây trấn không nghèo đến mức độ như vậy , nhưng kể từ khi tên Hán Xâm di cư sang lập nghiệp ở trấn ấy, hắn đã làm cho cả cái trấn ấy xuống cấp."
Làm cả một cái trấn bị xuống cấp ư? Mọi người ngạc nhiên lắm, một cá nhân có thể làm cho cả một trấn nghèo đi, Thúy Nga ngơ ngác nhìn Hiệp Ninh mà hỏi.
- " thế là sao, lão huynh có thể nói rõ hơn không?"
Thúy Nga thực ra không phải là quan tâm đến cái trấn Đào Quả kia, mà thực ra bà chỉ đang quan tâm đến mối nguy hiểm trước mắt mà thôi. Hiệp Ninh thấy sự tò mò của Thúy Nga thì bật cười , cảm thấy có một chút thú vị, liền chỉ sang bên con trai của bà ta mà bảo .
- "lão phu nhân à! Trấn đào quả trực thuộc Giao Chỉ , là địa phận dưới quyền của tiết độ sứ đại nhân . Việc này thì lão phu nhân nên hỏi con trai của người sẽ rõ hơn hết."
Thúy Nga hướng ánh mắt sang đứa con của mình với sự tò mò, mà Độc Cô Tởm không để mẹ kịp hỏi đã mở miệng bắt đầu giải thích.
- " Thưa mẫu thân , mọi chuyện là thế này."
Độc Cô Tởm bắt đầu kể về những chuyện liên quan đến cái trấn kia. Vốn dĩ trấn Đào Quả là một trấn ven biển, nằm ngay cửa sông Bạch Đằng . Trấn này ban đầu là một trấn bình thường, không phải là trấn nghèo nhất như bây giờ. Với đặc điểm nằm ngay cửa biển, đời sống của nhân dân đa phần là dựa vào đánh bắt hải sản. Trấn trồng rất nhiều cây đào ăn quả, cho nên gọi là trấn đào quả, cuộc sống của người dân cũng tương đối bình an. Thế nhưng một ngày cách đây hơn 20 năm về trước , có một gia đình mà đứng đầu là tên họ Hán tên Xâm di cư xuống dưới đó định cư làm ăn. Ban đầu cũng là làm ăn bình thường như bao nhiêu người khác, sau đó giàu có và bắt đầu thành lập thế lực nuôi gia binh trong nhà. Hán Xâm cảm thấy thuyền buồm qua lại bến Bạch đằng rất nhiều, những đoàn thương buôn từ phương Bắc đi qua bến Bạch đằng ngược dòng lên Đại La làm ăn buôn bán. Hắn nghĩ rằng những đoàn thường thương buôn kia thu lợi nhuận không ít, liền tìm cách bòn rút. Ban đầu hắn bí mật thằng lập một đội cướp biển, lén lút ra biển chặn cướp những đoàn thương buôn. Nhưng khác với những đoàn cướp biển khác, hắn cho rằng cướp một lần thì sẽ không còn gì nữa, vậy thì tự diệt đường sống cho mình. Thêm việc nếu lộng hành trắng trợn sẽ đánh động tới triều đình, và việc triều đình đưa hải quân đi truy quét là điều tất nhiên. Suy nghĩ như vậy, hắn cho rằng cứ mỗi lần chặn đường xin ít tiền mãi lộ, thì đoàn thương buôn ấy đi qua nhiều lần, hắn sẽ được nhiều tiền hơn thay vì tận diệt họ. Và cũng vì xin một ít tiền ấy, đoàn thương buôn cũng không đến nỗi tan nát mà viết đơn tố cáo lên triều đình, và như vậy hắn có thể sống khỏe sống mạnh ở cái trấn này.
Danh sách chương