Những hiểu biết về kinh tế thực sự rất sâu rộng và huyền ảo, khiến cho ba người phụ nữ cảm thấy được mở mang đầu óc, biết thêm được nhiều điều. Bọn họ không ngờ rằng việc đi buôn lại quá nhiều điều kỳ lạ đến như vậy. Có những chuyện nhìn vậy, tưởng vậy, mà lại không phải là như vậy. Thúy Nga sau khi biết thêm được những kiến thức này, trong lòng chợt nhớ đến một điều gì đó tận quá khứ xa xăm, bà thở dài một tiếng.

- " Thì ra là vậy, thì ra mọi chuyện là như thế . Bây giờ ta đã hiểu rồi, hiểu được tại sao ngày ấy phu quân của ta lại nổi nóng với ta như vậy."

Tiếng than thở của Thúy Nga lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Yên Nhiên và Diệp Lan nhìn sang mẹ của mình, đôi mắt thoáng buồn man mác xen lẫn sự tò mò, khi mà lời than thở ấy dường như đang nhắc đến một người quá cố. Hiệp Ninh đương nhiên cũng rất tò mò , bởi người quá cố ấy với ông ta là đôi bạn tri kỷ, ông liền hướng Thúy Nga mà hỏi.

- " Lão phu nhân nói vậy nghĩa là sao ? Đã có chuyện gì trong quá khứ à?"

Thúy Nga nhẹ gật đầu, ánh mắt dường như đang nhìn xa xăm vào một quá khứ đã suýt lãng quên, bà ngập ngừng kể lại.

- " mọi chuyện là như thế này... thế này..."

Ngày đó khi chồng bà vẫn còn sống , có một lần ông đi tham dự buổi triều sớm. Trong buổi triều ấy, có một tên nịnh thần bước ra dâng tấu sớ cho Ngô Hoàng, mồm thao thao bất tuyệt.

- " Bẩm bệ hạ, năm nay mất mùa, sản lượng lúa thóc tôm cá ít hơn trước, đời sống người dân gặp nhiều khó khăn. Còn những tên phú hộ thì càng lúc càng giàu, thu lợi bất chính không ít. Thần đề nghị tăng thuế bọn phú hộ để lấy tiền thuế ấy lo cho muôn dân được ấm no, mong bệ hạ ân chuẩn."

Độc Cô Tổng nghe vậy thì cảm thấy rất không hài lòng. Phú hộ thì cũng phải có phú hộ này phú hộ kia, phải đặt câu hỏi rằng người ta trở thành phú hộ vì lý do gì. Có câu nói "đừng tự hào mình nghèo mà học giỏi , phải tự hỏi tại sao mình giỏi mà vẫn nghèo" . Những người vươn lên trở thành Phú hộ giàu có thì đương nhiên họ phải giỏi, và họ làm ăn đường hoàng chân chính. Lấy ví dụ như Hiệp Ninh là một phú hộ thật sự, và ông ta trở thành phú hộ là vì ông ta liều cái mạng của mình để buôn hàng từ Giao Chỉ đến kinh đô, đây là làm ăn chân chính sinh lợi cho đất nước. Bọn nịnh thần mở miệng ra đã kêu các phú hộ thu lợi bất chính, mà không hề nói ra họ bất chính chỗ nào. Cái gì mà thu lợi bất chính chứ? Người ta làm ăn đường hoàng chân chính, đóng thuế đầy đủ, tạo ra hàng hóa vật chất để cung ứng vào thị trường, thì đấy chính là làm ăn chân chính. Lại có câu "hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nước muốn mạnh thì khí phải hưng". Những người mà có thể làm ăn trở nên giàu có, thì đều là những người tài giỏi, đó đều là những nguyên khí của quốc gia cả . Bây giờ một câu "thu lợi bất chính" của bọn nịnh thần là đẩy nhân tài trở thành kẻ xấu hay sao? Độc Cô Tổng thấy điều này thật vô cùng bậy bạ, liền vội bước ra hướng Ngô Hoàng mà nói.

- " Thưa bệ hạ, điều này thật sự không nên . Hiện giờ mùa màng thất bát, hàng hóa vật chất khan hiếm, thì càng phải giảm thuế để kích thích dân chúng làm ăn sản xuất, và kéo theo giá cả của hàng hóa giảm xuống tạo điều kiện để dân chúng mua được với giá phải chăng, như vậy mới là nên làm. Bây giờ đang nghèo đói mất mùa mà lại tăng thuế , thì cũng đồng nghĩa hàng hóa vật chất trên thị trường sẽ tăng giá theo, như vậy khác nào nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn? Vi thần mong bệ hạ suy nghĩ thấu đáo, đừng nghe lời của những kẻ nịnh thần kia xàm tấu mà hại con dân trong hầm tai họa"

Độc Cô Tổng lấy hết ruột gan của mình ra để can gián hoàng thượng, mong rằng kẻ ngồi trên ngôi cao nhất kia có thể hiểu được lời ông nói. Lời ông ta vừa dứt, tên nịnh thần kia đã lập tức chỉ tay về phía ông mà quát.

- "Độc Cô đại nhân, ông nên giữ lại mồm miệng của mình, ông dám nói bệ hạ nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn sao?"

Độc Cô Tổng khựng người lại, khuôn mặt đỏ bừng tức giận. Ông biết đối với bọn nịnh thần, thứ chúng giỏi nhất chính là mồm mép. Bọn chúng không chỉ giỏi nịnh hót để khiến hoàng đế đắm chìm trong những lời hoa mĩ, mà còn giỏi đánh lận con đen xuyên tạc vấn đề dồn người ta vào thế bí. Độc Cô Tổng đang định thanh minh, nhưng lúc này Ngô Hoàng mở miệng.

- "Được rồi, trẩm chuẩn tấu cho việc tăng thuế, cứ làm như vậy đi."

Độc Cô Tổng giật mình, nhân dân đang mùa đói kém lại tăng thuế vào lúc này thì khác gì bóp cổ người dân? Ông nhìn thấy cảnh tượng dân chúng lầm than đói khổ trước mắt, vội vã cúi đầu can ngăn.

- "Bẩm bệ hạ, trăm ngàn thứ thuế đều đánh lên đầu người tiêu dùng cả, tức là người dân, chứ có thứ thuế nào đánh lên đầu bọn phú hộ đâu? Đang lúc mất mùa đói kém, bệ hạ lại nghe lời gian thần xàm tấu mà tăng thuế thì đã đẩy muôn dân vào cảnh khổ, xin bệ hạ suy nghĩ lại"

Lời của ông vừa dứt đã đụng chạm đến không chỉ tên nịnh thần kia, mà cả hoàng đế cũng cảm thấy tức giận. Đơn giản thôi, sự thật thì mất lòng . Những lời ông ấy nói đều là sự thật, nên đã gây mất lòng hoàng đế, và ngay lập tức tên gian thần bên cạnh đã chỉ tay vào mặt ông mà quát lên.

- " Độc cô đại nhân, ông thật to gan, dám nói bệ hạ đẩy con dân vào cảnh khổ ư? Ông thật là phạm thượng, tội này đáng xử như thế nào?"

Đã làm mất lòng hoàng thượng , lại còn vạch mặt gian thần, điều này đối với Độc Cô Tổng là vô cùng bất lợi. Ngô Hoàng lúc này trong lòng thấy tức giận , đưa tay phẩy một cái ra lệnh.

- " Ý trẩm đã quyết , trẩm chuẩn tấu việc tăng thuế. Không bàn cái gì nữa, bãi triều."

Ngô Hoàng tức giận bật dậy bỏ đi , thái độ đấy cũng hiểu rằng ông ta thật sự không vui vẻ một chút nào, và kẻ làm ông ta tức giận chính là quan tam phẩm Độc Cô Tổng đây. Ngô Hoàng vừa đi khuất, ngay lập tức dòng người quan lại cũng rời đi , để lại vị trung thần đứng một mình ở đó. Không ai đến bên cạnh ông hỏi han, không ai đứng bên cạnh ông để thể hiện rằng mình ủng hộ ông. Ông ta thật sự bất lực trước hoàn cảnh hiện tại, trở thành một người cô đơn không có đồng minh. Thời thế loạn lạc, người ta kết bè kéo cánh để mưu lợi riêng cho mình , chứ không mấy ai dám can ngăn hoàng đế như ông cả. Độc Cô Tổng lững thững đi về, trong lòng tràn đầy muộn phiền. Buổi dự triều sớm hôm nay ông vừa vạch mặt nịnh thần , vừa làm mất lòng hoàng đế, tự mình cũng cảm thấy một điều gì đó u ám đang chờ mình trước mắt.

Độc Cô Tổng chán nản trở về nhà, trong lòng lo lắng cho tương lai không chỉ của mình, mà là của cả đất nước này. Ông trở về phòng của mình, ngồi phệt vào ghế, tay đặt lên bàn, khuôn mặt ủ rủ. Vợ ông thấy ông buồn phiền như vậy thì tự tay rót một ấm trà tới để bên bàn, ân cần hỏi han.

- " Phu Quân, sáng nay dự triều sớm có chuyện gì đã xảy ra, mà sao mặt chàng ủ rũ buồn phiền đến như vậy?"

Độc Cô Tổng thực sự cô đơn, bây giờ có người vợ tới hỏi han thì khiến cho tâm trạng cũng vơi một phần nào buồn tủi. Ông ta hướng ánh mắt nhìn vợ mình, thở dài kể lại.

- "Hôm nay thiết triều sớm, có một tên nịnh thần đã tâu lên bệ hạ rằng đánh thuế những phú hộ để lấy thêm tiền vào ngân khố, điều này khiến ta thật sự rất đau lòng. Ta đã khuyên ngăn bệ hạ, nhưng bệ hạ không nghe còn phớt lờ ta, làm cho lòng ta đau nhói."

Thúy Nga nghe vậy thì rất ngạc nhiên, bàn tay nhẹ nhàng rót chén trà cho phu quân mà dịu dàng nói.

- " Những Phú hộ kia rất là giàu có, bệ hạ có đánh thuế cao một chút những người đấy thì cũng chẳng sao . Số tiền thu thuế ấy lại có thể dùng để giúp cho những người dân nghèo, như vậy không tốt hay sao?"

Độc Cô Tổng đang tưởng như có người tâm sự vơi bớt nỗi buồn phiền, nghe vợ mình nói vậy thì trợn trừng mắt , không kiềm chế được mà quay sang quát.

- "Cái gì mà đánh thuế người giàu chia cho người nghèo chứ ? Làm gì có cái loại thuế đấy? Trăm ngàn thứ thuế đều đổ lên đầu người tiêu dùng, tức là đổ lên đầu dân đen cả. Đang lúc mất mùa đói kém, thiên tai mất mát, thì lẽ ra phải giảm thuế má , mở kho thóc phát cho dân, thế mới đúng đạo Trời. Ấy vậy mà bệ hạ lại đi ngược với thiên ý, không những không giảm thuế phát trẩn lương thực cứu đói, mà còn tăng thuế khiến nhân dân lầm than. Làm như vậy không phải là quá vô đạo rồi hay sao? Bà chỉ là người không có hiểu biết , không hiểu gì về thuế mà cũng có thể nói bậy bạ, có hiểu rằng muôn dân đang phải gánh biết bao nhiêu thứ thuế trên vai không hả?"

Độc Cô Tổng phừng phừng tức giận, quát mắng vợ một tăng. Thúy Nga không hiểu ông ấy đang nói gì, nhưng thấy chồng mình đang phùng mang trợn mắt tức giận như vậy , bà cũng không muốn làm to chuyện nên lẳng lặng nhẫn nhịn. Vợ chồng với nhau , một điều nhịn là chín điều lành, vậy nên bà không tranh cãi với ông về vấn đề này. Tuy rằng vấn đề đã trôi qua, nhưng suốt bao nhiêu năm qua bà vẫn chưa hiểu những lời ông nói là có ý gì. Đến hôm nay được nghe Hiệp Ninh giải thích về các yếu tố kinh tế , bà mới hiểu ra lời của chồng bà nói năm xưa là hoàn toàn đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện