Hai cha con nhà họ Tân đang chờ đợi cá dính lưới, đợi bóng dáng mỹ nhân tới nhà, trong lòng đều háo hức . Thế nhưng chờ hoài vẫn chưa thấy đâu, có cảm giác như là đã có vấn đề gì xảy ra rồi vậy, làm cho sự háo hức của cha con chúng giảm dần. Ánh chiều buông xuống, thời gian đã trôi qua rất lâu mà người đẹp vẫn chưa xuất hiện khiến cho cha con nhà họ Tân nóng ruột. Tân Biên nhăn nhó, trong phút không kiềm chế đã vung tay chụp lấy cổ áo tên tổng quản, trợn trừng con mắt nhìn thẳng vào mặt tên quản gia gầm gừ mà hỏi.

- "Tại sao đến giờ phút này vẫn chưa thấy Thúy Nga sang đây ? Không phải là ngươi sang đó câu dẫn người thất bại, sợ tội nên quay về đây bốc phét với ta đấy chứ? "

Tên đầy tớ hoảng sợ, vội vàng xua tay lia lịa.

- " không có, tuyệt đối không có, nô tài có ăn gan hùm mật gấu cũng làm sao dám bỡn cợt đại nhân chứ. Những gì nô tài nói hoàn toàn là sự thật, còn việc tại sao bà ta bây giờ vẫn chưa tới thì có lẽ là ý muốn của bà ấy, nô tài đâu có biết được."

Tổng bình sứ nghe vậy thì cảm thấy có lý, hắn buông tay ra, khuôn mặt trầm ngâm.

- "Vậy không lẽ cô ta tính giở trò gì với ta sao ? Hay là cô ta đã suy nghĩ lại mà không dám tới đây nữa, bỏ mặc nha hoàn của mình?"

Hắn đang cau có, khuôn mặt suy tư, ánh mắt nhìn ra ngoài phía cổng, thì bất chợt lúc này có cái gì đó kỳ lạ đập vào mắt hắn. Ở bên ngoài cổng , có một kẻ nào đó nhìn không phải là người trong phủ, ăn mặc giống như một quan phủ đang ngồi công đường xử án vậy. Thực ra không phải là giống, mà đó chính là tên quan tri phủ đang chạy tới. Tên quan phủ mặc y áo chỉnh tề, hốt hoảng đang chạy thẳng vô phủ mà không cần thông báo gì cả. Theo lẽ thường hắn nên báo lại cho người hầu, rồi người hầu báo lại cho chủ nhà, sau đó chủ nhà mời vào thì mới đi vào . Ánh mắt của tên tổng binh sứ vẫn dí vào phía tên quan phủ kia, nhíu mày tự hỏi tại sao cái tên này lại tới đây lúc này? Tên quan tri phủ chạy vào một mạch , tới đứng bên cạnh tổng binh sứ, khuôn mặt hốt hoảng mà la lớn .

- " tổng binh sứ đại nhân, có chuyện lớn rồi."

Tân Biên nheo mắt nhìn tên quan phủ, trong lòng rất không vui mà hỏi .

- " này cái tên kia, có chuyện gì từ từ nói ta nghe xem nào. Nhà ngươi chạy sộc một mạch vô trong phủ của ta như vậy, không chào hỏi một tiếng đã la làng, e là không được lịch sự."

Tên quan phủ khuôn mặt đau khổ, nhìn tổng binh sứ mà trách.

- " Trời ơi , cái gì mà không được lịch sự ở đây nữa? Bây giờ lớn chuyện rồi , đại nhân cho hạ quan hỏi có phải đại nhân vừa mới bắt cóc nha hoàn của phủ Độc Cô đúng không?"

Tân Biên khựng người, mà tên hầu cận bên cạnh cũng ngơ ngác, bọn chúng nhìn vào tên quan phủ mà hỏi? - "Người nói cái gì vậy? Là ai đã nói chuyện này cho ngươi ? Kẻ nào lắm mồm dám chọc đến bổn quan sao?"

Tổng binh sứ không phải là một chức quan nhỏ, những kẻ dám đụng chạm đến tổng binh sứ thật sự không nhiều, vậy thì kẻ nào dám chọc vào tổ kiến nữa chứ? Tên quan phủ khuôn mặt nhăn nhó, nãy giờ vẫn chưa giãn ra được chút nào, mặt mếu máo như muốn khóc.

- " Đại Nhân ơi hỡi đại nhân, là độc cô lão phu nhân đến quan phủ viết đơn khởi kiện ngài tội bắt cóc nha hoàn của họ. Bây giờ bà ta đang làm náo loạn công đường kia kìa , ngài bảo hạ quan phải làm sao bây giờ?"

Tên Tân Biên, Tân Lập, và cả tên quản gia quay phắt lại nhìn , soi ánh mắt thẳng vào khuôn mặt tên quan phủ .

- "nhà ngươi nói cái gì? Là bà ta đi kiện chúng ta bắt cóc người của bà ấy ư ? Sao lại có thể như vậy chứ?"

Khuôn mặt tên nào tên đấy ngơ ngác, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra không giống như dự tính của mình . Thì ra người phụ nữ kia không phải là đến trễ , mà là đi thẳng lên công đường để khởi kiện bọn chúng tội bắt cóc, như vậy thì thật sự khó khăn rồi. Cứ tưởng là sắp bắt được một con mồi , ai ngờ bị con mồi đánh ngược lại, quả là một chuyện không mấy ai ngờ tới. Quan tri phủ này là một chức quan tứ phẩm , so với tổng binh sứ tam phẩm thì rõ ràng là dưới một bậc, cho nên hắn vô cùng cung kính. Đón nhận đơn kiện của nhà Độc Cô, hắn không khỏi hoảng sợ trong lòng, lúc này lại vái lạy tổng binh sứ mà cầu xin.

- "Tổng binh sứ đại nhân à , tội bắt cóc thiếu nữ nhà lành không phải là tội nhỏ đâu. Người đường đường là quan tam phẩm cao quý, không nên làm những chuyện hạ thấp danh dự và uy tín của mình như vậy. Hạ quan cầu xin đại nhân suy nghĩ lại, hãy làm sao đó để cho êm thắm chuyện này , chứ để to chuyện ra thì rất không nên."

Tân Biên nhíu mày , tâm trạng thật sự rất không vui. Hắn quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt trầm ngâm suy tính gì đó. Tên quan dường như vẫn còn rất lo lắng, vội bước lại gần tiếp tục thuyết phục.

- " Đại nhân à, đây là Kiến Nghiệp, là dưới chân thiên tử đấy. Đây không phải là ở một chỗ xa xôi nào đó mà có thể dùng tay che trời đâu. Xin đại nhân làm việc hãy cẩn thận một chút , đừng để lại tiếng xấu cho mình mà gây khó xử cho hạ quan."

Đúng là khó xử cho ông ta thật. Làm quan tri phủ phải biết ngó trên nhìn dưới, nhất là một chỗ như kinh thành thì đụng chạm rất nhiều các quan lớn khác. Bây giờ có một người viết đơn kiện một viên quan chức cao hơn mình, thì thế này rất khó để làm việc, nói thẳng ra là không dám xử. Tân Lập nãy giờ im lặng , thấy tên quan ấy mếu máo ăn vạ thì cảm thấy không vui , hắn hừ một tiếng.

- "Ông là quan tri phủ , bà ta tới viết đơn kiện thì ông cứ không nhận là được rồi, làm gì phải to chuyện như thế chứ ? Ông là quan tri phủ, ông không tự giải quyết được mọi chuyện à? Vậy cái chức quan của ông là chỉ để trưng bày cho có, chứ không thể tự giải quyết được những vấn đề khó khăn hay sao?"

Viên quan này nghe vậy lại càng mếu máo, hướng sang phía Tân Lập mà phân bua.

- "Công tử à, công tử không nói như vậy được đâu. Bà ta tuy là goá phụ, nhưng vẫn là vợ của quan tam phẩm, và đang là mẹ của tiết độ sứ. Đây không phải là người tầm thường để có thể muốn đuổi là đuổi. Hạ quan chỉ là một viên quan tứ phẩm nhỏ nhoi, làm sao dám đắc tội với những người cao quý chứ. Công tử nói như vậy thì làm khó hạ quan quá"

Tân Lập liếc nhìn viên quan kia một cái, nghe giải thích như vậy thì cũng xuôi tai. Hắn không nói gì nữa, lẳng lặng đi ra ngồi vào bàn, tự rót cho mình một chén trà và uống cạn. Viên quan thấy mình đã thuyết phục được tên Tân Lập kia, lúc này lại hướng về phía tổng binh sứ xem phản ứng, trong lòng thật sự rất là sốt ruột. Tên quản gia nãy giờ vẫn im lặng, lúc này lại nghĩ ra kế gì đó, nhẹ nhàng bước lại gần chủ nhân mà hiến kế.

- " Thưa chủ nhân, thuộc hạ có kế này, không biết đại nhân có muốn nghe hay không?"

Vừa nghe tới hiến kế, tên quan tri phủ và cả Tân Lập đều quay phắt lại nhìn, mà tên tổng binh sứ cũng quay lại gật đầu nói.

- " ngươi là một kẻ lắm mưu nhiều kế , vậy thì hãy nói ra ta nghe thử xem"

Tên quản gia được cho phép, lập tức lấy hơi bắt đầu nói.

- " Thưa chủ nhân, chuyện chúng ta bắt được nha hoàn đó là việc làm trong kín đáo không ai biết. Nếu bà ta muốn làm to chuyện, chúng ta chỉ cần lén lút giết đi nha hoàn đó , rồi phi tang êm thắm không để lại một dấu vết. Khi mọi chuyện làm xong xuôi rồi, chúng ta vu cáo ngược lại bà ta tội vu khống , thì không phải ép được bà ta vào thế khó hay sao? Khi đã dồn ép bà ta vào đường cùng, Đại Nhân đưa ra yêu sách gì mà không được chứ? Đại nhân nghĩ có phải không?"

Mưu kế này thật sự rất hiểm độc , và có vẻ rất là hiệu quả. Tên quan tri phủ nghe vậy thì giật mình lùi lại , khuôn mặt tái đi. Mưu kế này cũng có nghĩa là vi phạm pháp luật, làm chuyện tày trời. Ông ta nghe được điều này đồng nghĩa là ông ta phải làm đồng phạm trong kế hoạch này, điều này thật sự đáng sợ. Ông ta lo lắng nhìn về hướng tổng binh sứ , trong lòng chỉ cầu mong người đấy đừng chấp thuận kế sách này. Thật may mắn cho ông ta, tên Tân Biên vừa nghe xong kế sách đã quay phắt lại nhìn tên tổng quản trừng mắt mà đe dọa. Tên quản gia nhìn ánh mắt đó cũng hiểu là hắn đã nói gì sai rồi , vội vã lùi lại cúi đầu đưa tay tự tát vào mặt mình mà nói.

- " thuộc hạ nói sai rồi, thuộc hạ đã sai rồi, xin chủ nhân tha tội."

Quả nhiên làm quản gia bao nhiêu năm, hắn ta thật sự rất hiểu những cử chỉ của chủ nhân mình, đã biết ngay chủ nhân đang tức giận. Tân Biên trừng mắt nhìn tên quản gia, hắn hừ lên một tiếng mà mắng.

- " Kế sách của người rất hay , nhưng là thứ kế sách chỉ để đối phó với kẻ thù của mình. Còn ta đây đường đường là "dân chơi sành điệu" , làm sao có thể áp dụng kế sách đó cho người đàn bà mục tiêu của ta chứ ? Ngươi thật là ngu dốt , không phân biệt được kẻ thù và mục tiêu tán tỉnh à?"

Rạch ròi rõ ràng, phân định hẳn hoi. Tên quản gia nhanh chóng hiểu ra mình sai chỗ nào, cúi đầu im lặng không nói, mà tên quan phủ cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như tổng binh sứ mà thuận theo kế hoạch giết người diệt khẩu, thì nếu như chuyện này vỡ lở đến tai hoàng đế, cái mạng của ông ta cũng sẽ đi kèm. Còn nếu như phản đối kế hoạch , rất có thể ông ta sẽ làm mất lòng của Tổng binh sứ, và trở thành kẻ thù của vị quan nắm giữ quân đội bảo vệ hoàng cung này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện