Thuyền lớn xuôi dòng trên sông cái dưới buổi chiều êm dịu, mặt sông lúc chiều tà phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực tựa như cả dòng sông đang phát sáng rực rỡ. Chiếc thuyền xuôi dòng một thời gian thì xa xa đã thấy một bến thuyền khác, chính là bến thuyền Đại La. Cuối cùng tới được vùng đất cổ kính linh thiêng ấy, là vùng đất mà người nước nam vô cùng trân quý.
Thuở khai hoang mở cõi, vua Hùng theo mẹ Âu Cơ lên non lập quốc tại vùng đất Phong Châu, và đó chính là vùng đất tổ linh thiêng của người Việt. Thế nhưng vẫn có một vùng đất khác không kém phần linh thiêng với đất tổ, là vùng đất mà cha Lạc Long Quân khai hoang mở cõi, lập làng xây ấp, chính là vùng đất Đại La này. Khi vua Hùng thứ nhất lập quốc, cha ngài là Lạc Long Quân vẫn còn sống, vì thế con cháu đời sau đã tôn Lạc Long Quân là quốc tổ. Cũng vì thế mà vùng đất Đại La do quốc tổ khai phá, trong tâm khảm của người Việt nó không khác gì đất tổ Phong Châu. Nếu so sánh về sự hình thành phát triển suốt bao nhiêu năm thì Đại La còn mang theo nhiều ký ức lịch sử hơn bất cứ vùng đất nào thuộc Giao Chỉ, chính là vùng đất trọng điểm của lịch sử nước phương nam.
Thuyền cập bến Đại La, Thu nhi nhìn vào vùng đất linh thiêng của dân tộc mà cảm thấy xúc động lắm, đây là lần đầu tiên nàng đặt chân lên vùng đất linh thiêng này. Đường Lược vẫn như bình thường hắn vẫn thế, lịch lãm nắm tay vợ mà dìu xuống thuyền. Khách xuống bến, trên bờ đã thấy một đoàn hộ tống mặc quân phục binh lính chính quy của Giao Chỉ mà chờ sẵn, trông có vẻ rất thiện chiến. một người nhìn có vẻ như là chỉ huy, hắn mặc trên người một bộ giáp sáng và thắt lưng có một cây kiếm nhìn sang trọng, dường như là kiếm lệnh. Người chỉ huy cưỡi một con tuấn mã, vừa nhìn thấy Đường Lược thì vội vàng xuống ngựa chạy lại cung kính thi lễ.
- " tham kiến Đường đại nhân. Tại hạ là phó tướng canh giữ phía đông Đại La thành, được lệnh của tiết độ sứ đại nhân đến đây để đón tiếp Đường đại nhân"
Thu nhi khẽ ồ lên, cảm thấy kinh ngạc. Phó tướng đều là người cấp độ võ thượng, nắm giữ dưới trướng 1000 binh. Tiết độ sứ Độc Cô Tởm có dưới trướng 3000 quân và tương ứng có 3 phó tướng, lại cử hẳn một viên phó tướng ra ngoài nghênh tiếp, chứng tỏ rất coi trọng vị khách này. Đáp lại sự niềm nở ấy của tên phó tướng, Đường Lược ưỡn ngực khẽ gật đầu "ừ" một tiếng rồi nói.
- " ta biết rồi, làm phiền tướng quân dẫn đường"
Một câu nói với thái độ trịnh thượng nhưng lại dùng hai chữ "tướng quân " để nói . Người bình thường nghe thì không thấy gì nhưng tên phó tướng kia nghe vậy thì sướng lắm. Phó tướng thì chỉ là phó tướng thôi, còn tướng quân là người phải đạt đến cấp độ võ sư, và nắm trong tay từ 3000 đến 1 vạn quân. Ở Giao Chỉ này chỉ có mỗi Độc Cô Tởm là tướng chính quy. Đường Lược gọi tên phó tướng là tướng quân chính là có ý khen ngợi tên này có tiền đồ rộng mở, khiến tên đó không khỏi sung sướng. Tên phó tướng tủm tỉm cười liền cúi đầu thi lễ.
- " vâng, xin mời đại nhân cùng phu nhân. Tiết độ sứ đại nhân đang đợi, chúng ta khởi hành luôn cho sớm"
Nói xong liền lên ngựa chỉnh đốn đội hình. Đường Lược lúc này lại lịch lãm dìu vợ lên cỗ xe ngựa chuẩn bị sẵn, cả đội hình hộ vệ của hắn theo quân của tiết độ sứ mà hướng về phía Đại La thành, vào trong phủ tiết độ sứ. Mọi chuyện xảy ra trong thoáng chốc nhưng để lại nhiều ấn tượng trong lòng Thu nhi, nàng thấy chồng mình thật ngầu và thật cao quý, cả một phó tướng cũng phải cúi đầu cung kính. Thu nhi khẽ tựa vào vai chồng mình, nàng không để ý thấy ông ta nhìn ra ngoài và khẽ nhếch mép cười rất kín, một cái cười khinh bỉ. Đường Lược và Độc Cô Tởm vốn không ưa gì nhau, nhìn vào bản đồ địa lý thì cũng biết được lý do. Đại La và Cổ Loa rất gần nhau, thêm việc hai tên này đều có một lượng binh lực ngang nhau thì chúng giống như đối thủ. Gà ghét nhau tiếng gáy, hai tên này vốn rất không ưa nhau. Nhưng có câu "bán bà con xa để lấy láng giềng gần" , dù trong lòng ghét nhau lắm nhưng ngoài mặt thì lại luôn tỏ ra thân thiết. Cái mối quan hệ giữa phú thương với quan lại là mối quan hệ bọc đường bên ngoài nhưng thuốc độc bên trong, chính là người làm ăn phải lấy lòng quan chức để xin được chữ ký trong công việc làm ăn. Lần này không đơn giản Độc Cô Tởm mở tiệc để mời Đường Lược đến ăn chơi, mà ẩn trong đó có thể là xin tiền tài trợ vấn đề gì đó. Đường Lược khẽ nhếch mép mỉm cười, muốn xin được tiền của hắn thì cũng phải trả lại hắn một thứ gì đó, một đặc quyền dành cho một mình hắn chẳng hạn. Cũng vì thế mà lần tới Đại La này Đường Lược mang theo nhiều vàng bạc và cả những hợp đồng hắn bí mật soạn sẵn nữa, yến tiệc sắp tới chính là cuộc kỳ kèo ngã giá giữa đôi bên. Thu nhi nào đâu hiểu những chuyện này, đơn giản là nàng nghĩ tới dự tiệc rồi về mà thôi.
Đoàn người vào trong thành Đại La, cảnh vật đường xá đều lớn hơn Cổ Loa, quả không hổ danh là trung tâm kinh tế của cả Giao Chỉ. Đoàn người đến một nơi sang trọng nhất, lúc này trời cũng đã tối và ánh đèn lồng đỏ được thắp lên rực rỡ vô cùng, đây chính là phủ tiết độ sứ. Đoàn người dừng lại trước cổng phủ, tất cả xuống ngựa, lúc này trong phủ bước ra một đoàn người. Dẫn đầu đoàn là một người ăn mặc sang trọng với khuôn mặt vừa dâm vừa ác, hắn bước ra dang rộng hai tay nói lớn.
- " lão huynh, thật vui khi lão huynh nhận lời mời đến dự yến. Sự hiện diện của lão huynh chính là niềm vinh dự cho Độc Cô Tởm ta"
Vừa nói vừa cười toe toét bước đến. Độc Cô Tởm đương nhiên là rất vui, bởi trước mặt hắn chính là cái mỏ vàng để hắn đào qua nhiều năm tháng. Một lần đến là một lần hắn có tiền, vậy nên niềm nở cũng là điều tất nhiên. Đường Lược đáp lại sự niềm nở ấy, cũng dang rộng hai tay bước đến cười nói.
- " lão đệ, chúng ta tình như thủ túc. Đệ đã mời thì ta dù tuổi cao sức yếu cũng phải đến, sao có thể để đệ thất vọng được?"
Ngọt ngào tình cảm, hai tên đàn ông ôm chầm lấy nhau thân thiết. Người ngoài nhìn vào tưởng là yêu thương gì lắm, nhưng thực ra mỗi tên đều có toan tính riêng. Trong khoảnh khắc ôm lấy nhau, bọn chúng đều nở một nụ cười rất kín đầy bí hiểm. Độc Cô Tởm ôm "lão huynh" của mình vào lòng, trong đầu nghĩ " lão già keo kiệt này, hôm nay liệu có thể moi được của lão bao nhiêu tiền đây?" . Đường Lược có vẻ như đi guốc trong bụng của tên tiết độ sứ tham lam này rồi, lão ta cũng nhếch mép cười kín. "Muốn ăn tiền của ta cũng được thôi, nhưng ăn được một đồng thì cũng phải để ta kiếm được hai đồng trước đã, làm gì có chuyện để ngươi ăn không?" .
Đấy là trong ruột, còn bên ngoài người ta chỉ thấy hai tên này tình thân mến thân ôm nhau thắm thiết. Đường Lược lúc này buông Độc Cô Tởm ra, quay sang đưa tay về phía Thu nhi mà giới thiệu.
- " lão đệ, giới thiệu với đệ đây là vợ mới cưới của ta, họ Trần tên Thu"
Lời nói vừa xong, Độc Cô Tởm nhìn Thu nhi mà khẽ cúi đầu.
- " thì ra là tẩu tẩu, hân hạnh được gặp..."
Thu nhi giật mình lùi lại một bước, cảm giác khó xử. Tẩu tẩu gì chứ? Hai tên này rõ ràng không có quan hệ huyết thống gì với nhau, lại thêm chuyện Độc Cô Tởm năm nay đã 30 tuổi, là hơn Thu nhi cả một giáp. Giờ hắn gọi nàng là tẩu tẩu thì nàng xưng hô thế nào? Chẳng lẽ gọi đệ. Mà có một vấn đề, trong khoảng khắc ngắn ngủi nàng cảm thấy ánh mắt của tên tiết độ sứ này nhìn nàng cảm giác vô cùng dâm đãng, như muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống nàng vậy, khiến nàng sợ hãi lắm. Trong một thoáng bất động, Đường Lược khẽ nhìn nàng mà nói.
- " hiền thê, xin giới thiệu với nàng đây là người mà ta xem như huynh đệ ruột thịt, tiết độ sứ Độc Cô Tởm"
Nói xong thì kín đáo và nhẹ nhàng khều nàng một cái, đây là nhắc nhở khéo cho nàng. Thu nhi giật mình, vốn tính thông minh nên nàng hiểu rằng nàng địa vị bây giờ cao quý, đứng trước mặt bao nhiêu người ở đây thì phải giữ lễ nghi. Nàng vội vàng lấy lại vẻ bình thường, bước tới khẽ cúi người thi lễ.
- " xin chào tiết độ sứ đại nhân, hân hạnh gặp gỡ"
Lời chào thi lễ xóa hết những ngượng ngùng, tiết độ sứ và cả Đường Lược đều bật cười, sau đó kéo nhau vào dự yến.
Thuở khai hoang mở cõi, vua Hùng theo mẹ Âu Cơ lên non lập quốc tại vùng đất Phong Châu, và đó chính là vùng đất tổ linh thiêng của người Việt. Thế nhưng vẫn có một vùng đất khác không kém phần linh thiêng với đất tổ, là vùng đất mà cha Lạc Long Quân khai hoang mở cõi, lập làng xây ấp, chính là vùng đất Đại La này. Khi vua Hùng thứ nhất lập quốc, cha ngài là Lạc Long Quân vẫn còn sống, vì thế con cháu đời sau đã tôn Lạc Long Quân là quốc tổ. Cũng vì thế mà vùng đất Đại La do quốc tổ khai phá, trong tâm khảm của người Việt nó không khác gì đất tổ Phong Châu. Nếu so sánh về sự hình thành phát triển suốt bao nhiêu năm thì Đại La còn mang theo nhiều ký ức lịch sử hơn bất cứ vùng đất nào thuộc Giao Chỉ, chính là vùng đất trọng điểm của lịch sử nước phương nam.
Thuyền cập bến Đại La, Thu nhi nhìn vào vùng đất linh thiêng của dân tộc mà cảm thấy xúc động lắm, đây là lần đầu tiên nàng đặt chân lên vùng đất linh thiêng này. Đường Lược vẫn như bình thường hắn vẫn thế, lịch lãm nắm tay vợ mà dìu xuống thuyền. Khách xuống bến, trên bờ đã thấy một đoàn hộ tống mặc quân phục binh lính chính quy của Giao Chỉ mà chờ sẵn, trông có vẻ rất thiện chiến. một người nhìn có vẻ như là chỉ huy, hắn mặc trên người một bộ giáp sáng và thắt lưng có một cây kiếm nhìn sang trọng, dường như là kiếm lệnh. Người chỉ huy cưỡi một con tuấn mã, vừa nhìn thấy Đường Lược thì vội vàng xuống ngựa chạy lại cung kính thi lễ.
- " tham kiến Đường đại nhân. Tại hạ là phó tướng canh giữ phía đông Đại La thành, được lệnh của tiết độ sứ đại nhân đến đây để đón tiếp Đường đại nhân"
Thu nhi khẽ ồ lên, cảm thấy kinh ngạc. Phó tướng đều là người cấp độ võ thượng, nắm giữ dưới trướng 1000 binh. Tiết độ sứ Độc Cô Tởm có dưới trướng 3000 quân và tương ứng có 3 phó tướng, lại cử hẳn một viên phó tướng ra ngoài nghênh tiếp, chứng tỏ rất coi trọng vị khách này. Đáp lại sự niềm nở ấy của tên phó tướng, Đường Lược ưỡn ngực khẽ gật đầu "ừ" một tiếng rồi nói.
- " ta biết rồi, làm phiền tướng quân dẫn đường"
Một câu nói với thái độ trịnh thượng nhưng lại dùng hai chữ "tướng quân " để nói . Người bình thường nghe thì không thấy gì nhưng tên phó tướng kia nghe vậy thì sướng lắm. Phó tướng thì chỉ là phó tướng thôi, còn tướng quân là người phải đạt đến cấp độ võ sư, và nắm trong tay từ 3000 đến 1 vạn quân. Ở Giao Chỉ này chỉ có mỗi Độc Cô Tởm là tướng chính quy. Đường Lược gọi tên phó tướng là tướng quân chính là có ý khen ngợi tên này có tiền đồ rộng mở, khiến tên đó không khỏi sung sướng. Tên phó tướng tủm tỉm cười liền cúi đầu thi lễ.
- " vâng, xin mời đại nhân cùng phu nhân. Tiết độ sứ đại nhân đang đợi, chúng ta khởi hành luôn cho sớm"
Nói xong liền lên ngựa chỉnh đốn đội hình. Đường Lược lúc này lại lịch lãm dìu vợ lên cỗ xe ngựa chuẩn bị sẵn, cả đội hình hộ vệ của hắn theo quân của tiết độ sứ mà hướng về phía Đại La thành, vào trong phủ tiết độ sứ. Mọi chuyện xảy ra trong thoáng chốc nhưng để lại nhiều ấn tượng trong lòng Thu nhi, nàng thấy chồng mình thật ngầu và thật cao quý, cả một phó tướng cũng phải cúi đầu cung kính. Thu nhi khẽ tựa vào vai chồng mình, nàng không để ý thấy ông ta nhìn ra ngoài và khẽ nhếch mép cười rất kín, một cái cười khinh bỉ. Đường Lược và Độc Cô Tởm vốn không ưa gì nhau, nhìn vào bản đồ địa lý thì cũng biết được lý do. Đại La và Cổ Loa rất gần nhau, thêm việc hai tên này đều có một lượng binh lực ngang nhau thì chúng giống như đối thủ. Gà ghét nhau tiếng gáy, hai tên này vốn rất không ưa nhau. Nhưng có câu "bán bà con xa để lấy láng giềng gần" , dù trong lòng ghét nhau lắm nhưng ngoài mặt thì lại luôn tỏ ra thân thiết. Cái mối quan hệ giữa phú thương với quan lại là mối quan hệ bọc đường bên ngoài nhưng thuốc độc bên trong, chính là người làm ăn phải lấy lòng quan chức để xin được chữ ký trong công việc làm ăn. Lần này không đơn giản Độc Cô Tởm mở tiệc để mời Đường Lược đến ăn chơi, mà ẩn trong đó có thể là xin tiền tài trợ vấn đề gì đó. Đường Lược khẽ nhếch mép mỉm cười, muốn xin được tiền của hắn thì cũng phải trả lại hắn một thứ gì đó, một đặc quyền dành cho một mình hắn chẳng hạn. Cũng vì thế mà lần tới Đại La này Đường Lược mang theo nhiều vàng bạc và cả những hợp đồng hắn bí mật soạn sẵn nữa, yến tiệc sắp tới chính là cuộc kỳ kèo ngã giá giữa đôi bên. Thu nhi nào đâu hiểu những chuyện này, đơn giản là nàng nghĩ tới dự tiệc rồi về mà thôi.
Đoàn người vào trong thành Đại La, cảnh vật đường xá đều lớn hơn Cổ Loa, quả không hổ danh là trung tâm kinh tế của cả Giao Chỉ. Đoàn người đến một nơi sang trọng nhất, lúc này trời cũng đã tối và ánh đèn lồng đỏ được thắp lên rực rỡ vô cùng, đây chính là phủ tiết độ sứ. Đoàn người dừng lại trước cổng phủ, tất cả xuống ngựa, lúc này trong phủ bước ra một đoàn người. Dẫn đầu đoàn là một người ăn mặc sang trọng với khuôn mặt vừa dâm vừa ác, hắn bước ra dang rộng hai tay nói lớn.
- " lão huynh, thật vui khi lão huynh nhận lời mời đến dự yến. Sự hiện diện của lão huynh chính là niềm vinh dự cho Độc Cô Tởm ta"
Vừa nói vừa cười toe toét bước đến. Độc Cô Tởm đương nhiên là rất vui, bởi trước mặt hắn chính là cái mỏ vàng để hắn đào qua nhiều năm tháng. Một lần đến là một lần hắn có tiền, vậy nên niềm nở cũng là điều tất nhiên. Đường Lược đáp lại sự niềm nở ấy, cũng dang rộng hai tay bước đến cười nói.
- " lão đệ, chúng ta tình như thủ túc. Đệ đã mời thì ta dù tuổi cao sức yếu cũng phải đến, sao có thể để đệ thất vọng được?"
Ngọt ngào tình cảm, hai tên đàn ông ôm chầm lấy nhau thân thiết. Người ngoài nhìn vào tưởng là yêu thương gì lắm, nhưng thực ra mỗi tên đều có toan tính riêng. Trong khoảnh khắc ôm lấy nhau, bọn chúng đều nở một nụ cười rất kín đầy bí hiểm. Độc Cô Tởm ôm "lão huynh" của mình vào lòng, trong đầu nghĩ " lão già keo kiệt này, hôm nay liệu có thể moi được của lão bao nhiêu tiền đây?" . Đường Lược có vẻ như đi guốc trong bụng của tên tiết độ sứ tham lam này rồi, lão ta cũng nhếch mép cười kín. "Muốn ăn tiền của ta cũng được thôi, nhưng ăn được một đồng thì cũng phải để ta kiếm được hai đồng trước đã, làm gì có chuyện để ngươi ăn không?" .
Đấy là trong ruột, còn bên ngoài người ta chỉ thấy hai tên này tình thân mến thân ôm nhau thắm thiết. Đường Lược lúc này buông Độc Cô Tởm ra, quay sang đưa tay về phía Thu nhi mà giới thiệu.
- " lão đệ, giới thiệu với đệ đây là vợ mới cưới của ta, họ Trần tên Thu"
Lời nói vừa xong, Độc Cô Tởm nhìn Thu nhi mà khẽ cúi đầu.
- " thì ra là tẩu tẩu, hân hạnh được gặp..."
Thu nhi giật mình lùi lại một bước, cảm giác khó xử. Tẩu tẩu gì chứ? Hai tên này rõ ràng không có quan hệ huyết thống gì với nhau, lại thêm chuyện Độc Cô Tởm năm nay đã 30 tuổi, là hơn Thu nhi cả một giáp. Giờ hắn gọi nàng là tẩu tẩu thì nàng xưng hô thế nào? Chẳng lẽ gọi đệ. Mà có một vấn đề, trong khoảng khắc ngắn ngủi nàng cảm thấy ánh mắt của tên tiết độ sứ này nhìn nàng cảm giác vô cùng dâm đãng, như muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống nàng vậy, khiến nàng sợ hãi lắm. Trong một thoáng bất động, Đường Lược khẽ nhìn nàng mà nói.
- " hiền thê, xin giới thiệu với nàng đây là người mà ta xem như huynh đệ ruột thịt, tiết độ sứ Độc Cô Tởm"
Nói xong thì kín đáo và nhẹ nhàng khều nàng một cái, đây là nhắc nhở khéo cho nàng. Thu nhi giật mình, vốn tính thông minh nên nàng hiểu rằng nàng địa vị bây giờ cao quý, đứng trước mặt bao nhiêu người ở đây thì phải giữ lễ nghi. Nàng vội vàng lấy lại vẻ bình thường, bước tới khẽ cúi người thi lễ.
- " xin chào tiết độ sứ đại nhân, hân hạnh gặp gỡ"
Lời chào thi lễ xóa hết những ngượng ngùng, tiết độ sứ và cả Đường Lược đều bật cười, sau đó kéo nhau vào dự yến.
Danh sách chương