Cỗ xe ngựa rời khỏi địa phận làng Thạch Thần mà hướng thẳng đến trấn, vó ngựa đi vội vàng trên con đường mòn bé nhỏ thôn quê, nơi mà hai cỗ xe ngựa đi qua nhau chỉ vừa khít. Người dân vẫn làm việc dưới đồng, người ta thấy cỗ xe ngựa chạy đi qua như bình thường vẫn thế, nào ai biết trong xe có một người đang bị bắt cóc. Thu nhi dù bị trói cũng hiểu rằng cỗ xe ngựa đã rời làng, căn cứ vào thời gian thì có lẽ đã đi được một đoạn xa, phép màu nào có thể giúp nàng thoát khỏi kiếp nạn này? Thu nhắm chặt đôi mắt, trong lòng chỉ biết thầm cầu nguyện cho điều kỳ diệu sẽ đến với nàng mà thôi. Cỗ xe cứ chạy như thế cho đến khi bắt gặp một cỗ xe ngựa khác dừng bên đường. Tại chỗ này vẫn là đồng ruộng nhưng lại vắng người, xem ra đã rời xa làng Thạch Thần lâu rồi. Hai tên đánh xe hí ngựa một tiếng dừng lại, tên đại ca bên trong thấy vậy thì hỏi gằn giọng.
- " có chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?"
Hai tên đánh xe nói vào trong.
- " không có gì đâu, chỉ là phía trước có một cỗ xe ngựa của một lão già nào đó đang chắn đường, đuổi chúng đi là xong thôi"
Tên đại ca nghe vậy thì không nói gì nữa, mà tên đàn em đánh ngựa lúc này nhìn về phía trước mà đánh giá tình hình. Cỗ xe đậu phía trước là của hai người đàn ông. Một người tóc đã bạc muối tiêu khoảng chừng 60 tuổi, người còn lại nước da hơi đen, vừa lùn vừa mập khoảng chừng 30 tuổi. Hai người này đậu xe dừng bên đường ngắm nhìn đồng ruộng mênh mông. Bọn chúng nhìn hai người này thì khinh thường, không cho vào mắt mà quát lên.
- " HAI THẰNG NGU KIA, TRÁNH ĐƯỜNG CHO LÃO TỬ"
Quát lên một tiếng, liền tiện tay nhảy xuống xe lượm một cục đá chọi về phía hai người kia. Tên nài ngựa xem ra sở hữu kỹ năng chọi đá gọi là "bách phát bách hụt" , khoảng cách gần như vậy mà lại chọi sượt qua người trúng vào cỗ xe ngựa phía sau một tiếng "CÔP..." , Rõ ràng không phải cố ý chọi hụt. Hai người kia đang ngắm cảnh vui thì bị quát mắng như vậy làm tụt hết cảm xúc. Lại nói từ "lão tử" tiếng hoa, dịch sang văn phong người Việt là " bố mày" , một cách nói chuyện mất dạy khiến hai người kia tức giận. Người đàn ông 60 tuổi nhưng trông vẫn còn rất khỏe mạnh, ông ta cảm thấy bực bội mà bước lên chỉ mặt tên nài ngựa mắng.
- " dựa vào tuổi tác, sợ rằng bố mẹ ngươi chưa chắc đã hơn tuổi ta. Vậy mà mất dạy dám xưng lão tử với ta, phụ mẫu ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình à? Hay là có dạy nhưng mất dạy rồi?"
Tiếng mắng chửi sang sảng khí thế, xem ra sinh lực ông ta còn dồi dào lắm. Hai tên đánh xe nghe chửi thẳng mặt như vậy thì trợn mắt tức giận, răng nghiến ken két như muốn nhảy xuống đánh hội đồng lão già kia lắm rồi. Thế nhưng chưa kịp làm gì thì phía trong xe có động tĩnh, tên mặt sẹo lục cục bước ra. Ở đây thì hắn vẫn là chủ, vậy nên hai tên đàn em phải im lặng chờ lệnh. Tên mặt sẹo nhìn thấy người đàn ông trước mặt có vẻ cao tuổi, hắn không phải là kẻ bồng bột nông cạn như bọn đàn em, liền hướng người đàn ông kia thi lễ.
- " xin tiền bối thứ lỗi, tại hạ đang có chuyện gấp nên xin tiền bối đánh xe nhường đường cho, tại hạ rất cảm kích "
Là một người trưởng thành tự khắc sẽ biết lúc nào cần nhún nhường, lúc nào cần xung đột. Với tên mặt sẹo thì việc hoàn thành nhiệm vụ là ưu tiên nhất, nên hắn nhượng bộ mà cúi đầu thi lễ, nhẹ lời cầu xin lịch sự. Hai tên đàn em thoáng ngạc nhiên, không nghĩ rằng tên mặt sẹo lại nhún nhường như vậy, mà người đàn ông kia khẽ vuốt râu mà gật đầu cười nhạt.
- " ừm, quả nhiên là biết lễ phép hơn hai thằng mất dạy kia. Thôi được rồi, bố mày cũng không thèm chấp ba thằng con nít ranh tụi mày. Nhưng mà trong xe bọn mày đang chở cái gì, mau trình báo rồi bố mày cho tụi mày đi"
Lời nói vừa dứt, lần này thì cả tên đại ca cũng trợn trừng mắt tức giận. Từ "bố mày" ở đây tức là ông ta nói ông là bố của ba thằng kia, và tất nhiên ông phải làm gì mẹ tụi nó thì mới được làm bố tụi nó chứ? Từ "bố mày" ở đây cũng tức là nói "tao ịt mẹ mày" vậy. Cả ba trên đỏ mặt tía tai nghiến răng ken két, thiếu điều chưa lao xuống đánh người mà thôi. Ông già kia dường như không chút sợ hãi , lại có vẻ hứng thú mà cười nhạo chúng, châm chọc.
- " ba tên các ngươi bị thiểu năng trí tuệ hay sao mà không nghe lời ta nói, cứ đứng đó nghiến răng như ba con heo vậy? Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, bố mày giết hết vứt xác xuống ruộng làm phân bón lúa bây giờ. Ha ha ha..."
Tiếng cười nhạo thẳng vào mặt ba tên bắt cóc. Hai tên đàn em tức giận không nói nên lời, mà tên mặt sẹo tức lộn ruột. Hắn đường đường là một võ trung, há có thể dễ dàng bị một thằng già sỉ nhục như vậy. Trong khoảng khắc phẫn nộ, hắn từ từ đưa tay đặt lên chuôi đao mà gầm gừ.
- " trước khi nói thì nên uốn lưỡi ba lần. Ngươi chỉ là một thằng già sắp xuống lổ, cũng nên trân quý mang sống ngắn ngủi còn lại của mình đi. Ngươi là loại người gì mà đòi kiểm tra xe của ta, khẩu xuất cuồng ngôn"
Vừa nói xong thì tay cũng cầm chắc chuôi đao, chỉ chực chờ tuốt ra chém người. Ngay khoảng khắc hắn chạm tay vào chuôi đao thì một tiếng quát lớn vang lên.
- " CON CHÓ NGU DỐT, KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT"
Tên mặt sẹo trợn mắt nhìn về phía người mới quát, vừa nhìn thấy hắn lập tức giật mình. Người mới quát là người đàn ông mập lùn đứng bên cạnh, nãy giờ đều im lặng, bây giờ đến cao trào mới quát lên. Tiếng quát vang rền như sấm, bước chân vững chắc tựa gấu, lại nhẹ nhàng như hổ, xem ra là cao thủ hộ vệ cho lão già kia. Người hộ vệ bước lên trừng mắt, ánh mắt như áp đảo tất cả. Tên mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt như hổ rình mồi ấy thì giật mình, tay vô thức buông chuôi kiếm ra lúc nào không biết. Người hộ vệ không nói không rằng vận chân khí xuống chân, cuồn cuộn chân khí dùng khinh công nhảy lên đạp vào đầu ngựa mà lao đến. Khinh công tuyệt đỉnh đến nỗi con ngựa còn chẳng biết mình mới bị đạp đầu, mà tên mặt sẹo nhìn thấy run rẩy rên lên.
- " a... là...võ sư..."
Biết thì đã quá trễ, võ sư kia tung chân phải đá tạt vào. Tên mặt sẹo run rẩy không kịp phản ứng, trong vô thức mà đưa hai tay vận hết sức đỡ lấy cú đá ấy. " Huỵch một cái, cả thân hình to cao của tên mặt sẹo bị đá bay xuống ruộng nằm một đống như đống...c . Hắn rơi tùm xuống ruộng nằm bất động. Hộ vệ kia tung đòn không có ý hạ sát mà chỉ muốn thị uy, nhưng một võ trung đối diện với võ sư thì chẳng khác mèo với hổ, tên mặt sẹo liền nằm yên giả chết, không dám động đậy. Hai tên đàn em nhìn thấy thì kinh hãi, nhìn người hộ vệ kia mà run rẩy van xin.
- " a... Trần võ sư...tha mạng cho bọn tiểu nhân..."
" BỐP... BỐP..." Hộ vệ trừng mắt vung tay tát vào mặt hai tên này. Cú tát đó chỉ là cú tát bình thường không vận chân khí. Hai tên này lại mượn đà, thuận theo lực cái tát mà bay người xuống đất nằm giả chết, không dám nhúc nhích.
Xem ra hai tên bắt cóc này đã nhận ra thân phận của người hộ vệ. Ở cái trấn này... à không, phải nói là cả cái đất Giao Chỉ này chỉ có một người duy nhất dẫn theo hộ vệ là một võ sư thôi, đó chính là đại gia Đường Lược. Để hiểu được cái độ vip này thì lấy tiết độ sứ Độc Cô Tởm ra so sánh. Độc Cô Tởm tuy là võ sư nhưng cũng không có hộ vệ cùng cấp độ, lần nào ra ngoài cũng dẫn theo bốn võ thượng và tám võ trung kéo đi rầm rộ. Độc Cô Tởm không phải là muốn thị uy rầm rộ, mà đơn giản là ông ta không thể tuyển được hộ vệ cấp độ võ sư cho mình. So sánh sang đất Cổ Loa này, Đường Lược đi đâu cũng chỉ dẫn theo một người chính là hộ vệ họ Trần . Vị võ sư họ Trần nhìn thì vừa lùn vừa mập, nhưng bộ pháp nhẹ nhàng ảo diệu, chân khí cuồn cuộn lưu thông đạt đến mức độ thâm tàng bất lộ, là bậc kỳ tài hiếm có. Chính vì tài năng như vậy nên Đường Lược rất yên tâm khi ra ngoài, chỉ dẫn theo hộ vệ này mà không cần dẫn thêm bất cứ người nào khác. Việc đại nhân vật như vậy xuất hiện, bọn bắt cóc tự hiểu thân phận chúng nhỏ nhoi đến mức nào.
- " có chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?"
Hai tên đánh xe nói vào trong.
- " không có gì đâu, chỉ là phía trước có một cỗ xe ngựa của một lão già nào đó đang chắn đường, đuổi chúng đi là xong thôi"
Tên đại ca nghe vậy thì không nói gì nữa, mà tên đàn em đánh ngựa lúc này nhìn về phía trước mà đánh giá tình hình. Cỗ xe đậu phía trước là của hai người đàn ông. Một người tóc đã bạc muối tiêu khoảng chừng 60 tuổi, người còn lại nước da hơi đen, vừa lùn vừa mập khoảng chừng 30 tuổi. Hai người này đậu xe dừng bên đường ngắm nhìn đồng ruộng mênh mông. Bọn chúng nhìn hai người này thì khinh thường, không cho vào mắt mà quát lên.
- " HAI THẰNG NGU KIA, TRÁNH ĐƯỜNG CHO LÃO TỬ"
Quát lên một tiếng, liền tiện tay nhảy xuống xe lượm một cục đá chọi về phía hai người kia. Tên nài ngựa xem ra sở hữu kỹ năng chọi đá gọi là "bách phát bách hụt" , khoảng cách gần như vậy mà lại chọi sượt qua người trúng vào cỗ xe ngựa phía sau một tiếng "CÔP..." , Rõ ràng không phải cố ý chọi hụt. Hai người kia đang ngắm cảnh vui thì bị quát mắng như vậy làm tụt hết cảm xúc. Lại nói từ "lão tử" tiếng hoa, dịch sang văn phong người Việt là " bố mày" , một cách nói chuyện mất dạy khiến hai người kia tức giận. Người đàn ông 60 tuổi nhưng trông vẫn còn rất khỏe mạnh, ông ta cảm thấy bực bội mà bước lên chỉ mặt tên nài ngựa mắng.
- " dựa vào tuổi tác, sợ rằng bố mẹ ngươi chưa chắc đã hơn tuổi ta. Vậy mà mất dạy dám xưng lão tử với ta, phụ mẫu ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình à? Hay là có dạy nhưng mất dạy rồi?"
Tiếng mắng chửi sang sảng khí thế, xem ra sinh lực ông ta còn dồi dào lắm. Hai tên đánh xe nghe chửi thẳng mặt như vậy thì trợn mắt tức giận, răng nghiến ken két như muốn nhảy xuống đánh hội đồng lão già kia lắm rồi. Thế nhưng chưa kịp làm gì thì phía trong xe có động tĩnh, tên mặt sẹo lục cục bước ra. Ở đây thì hắn vẫn là chủ, vậy nên hai tên đàn em phải im lặng chờ lệnh. Tên mặt sẹo nhìn thấy người đàn ông trước mặt có vẻ cao tuổi, hắn không phải là kẻ bồng bột nông cạn như bọn đàn em, liền hướng người đàn ông kia thi lễ.
- " xin tiền bối thứ lỗi, tại hạ đang có chuyện gấp nên xin tiền bối đánh xe nhường đường cho, tại hạ rất cảm kích "
Là một người trưởng thành tự khắc sẽ biết lúc nào cần nhún nhường, lúc nào cần xung đột. Với tên mặt sẹo thì việc hoàn thành nhiệm vụ là ưu tiên nhất, nên hắn nhượng bộ mà cúi đầu thi lễ, nhẹ lời cầu xin lịch sự. Hai tên đàn em thoáng ngạc nhiên, không nghĩ rằng tên mặt sẹo lại nhún nhường như vậy, mà người đàn ông kia khẽ vuốt râu mà gật đầu cười nhạt.
- " ừm, quả nhiên là biết lễ phép hơn hai thằng mất dạy kia. Thôi được rồi, bố mày cũng không thèm chấp ba thằng con nít ranh tụi mày. Nhưng mà trong xe bọn mày đang chở cái gì, mau trình báo rồi bố mày cho tụi mày đi"
Lời nói vừa dứt, lần này thì cả tên đại ca cũng trợn trừng mắt tức giận. Từ "bố mày" ở đây tức là ông ta nói ông là bố của ba thằng kia, và tất nhiên ông phải làm gì mẹ tụi nó thì mới được làm bố tụi nó chứ? Từ "bố mày" ở đây cũng tức là nói "tao ịt mẹ mày" vậy. Cả ba trên đỏ mặt tía tai nghiến răng ken két, thiếu điều chưa lao xuống đánh người mà thôi. Ông già kia dường như không chút sợ hãi , lại có vẻ hứng thú mà cười nhạo chúng, châm chọc.
- " ba tên các ngươi bị thiểu năng trí tuệ hay sao mà không nghe lời ta nói, cứ đứng đó nghiến răng như ba con heo vậy? Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, bố mày giết hết vứt xác xuống ruộng làm phân bón lúa bây giờ. Ha ha ha..."
Tiếng cười nhạo thẳng vào mặt ba tên bắt cóc. Hai tên đàn em tức giận không nói nên lời, mà tên mặt sẹo tức lộn ruột. Hắn đường đường là một võ trung, há có thể dễ dàng bị một thằng già sỉ nhục như vậy. Trong khoảng khắc phẫn nộ, hắn từ từ đưa tay đặt lên chuôi đao mà gầm gừ.
- " trước khi nói thì nên uốn lưỡi ba lần. Ngươi chỉ là một thằng già sắp xuống lổ, cũng nên trân quý mang sống ngắn ngủi còn lại của mình đi. Ngươi là loại người gì mà đòi kiểm tra xe của ta, khẩu xuất cuồng ngôn"
Vừa nói xong thì tay cũng cầm chắc chuôi đao, chỉ chực chờ tuốt ra chém người. Ngay khoảng khắc hắn chạm tay vào chuôi đao thì một tiếng quát lớn vang lên.
- " CON CHÓ NGU DỐT, KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT"
Tên mặt sẹo trợn mắt nhìn về phía người mới quát, vừa nhìn thấy hắn lập tức giật mình. Người mới quát là người đàn ông mập lùn đứng bên cạnh, nãy giờ đều im lặng, bây giờ đến cao trào mới quát lên. Tiếng quát vang rền như sấm, bước chân vững chắc tựa gấu, lại nhẹ nhàng như hổ, xem ra là cao thủ hộ vệ cho lão già kia. Người hộ vệ bước lên trừng mắt, ánh mắt như áp đảo tất cả. Tên mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt như hổ rình mồi ấy thì giật mình, tay vô thức buông chuôi kiếm ra lúc nào không biết. Người hộ vệ không nói không rằng vận chân khí xuống chân, cuồn cuộn chân khí dùng khinh công nhảy lên đạp vào đầu ngựa mà lao đến. Khinh công tuyệt đỉnh đến nỗi con ngựa còn chẳng biết mình mới bị đạp đầu, mà tên mặt sẹo nhìn thấy run rẩy rên lên.
- " a... là...võ sư..."
Biết thì đã quá trễ, võ sư kia tung chân phải đá tạt vào. Tên mặt sẹo run rẩy không kịp phản ứng, trong vô thức mà đưa hai tay vận hết sức đỡ lấy cú đá ấy. " Huỵch một cái, cả thân hình to cao của tên mặt sẹo bị đá bay xuống ruộng nằm một đống như đống...c . Hắn rơi tùm xuống ruộng nằm bất động. Hộ vệ kia tung đòn không có ý hạ sát mà chỉ muốn thị uy, nhưng một võ trung đối diện với võ sư thì chẳng khác mèo với hổ, tên mặt sẹo liền nằm yên giả chết, không dám động đậy. Hai tên đàn em nhìn thấy thì kinh hãi, nhìn người hộ vệ kia mà run rẩy van xin.
- " a... Trần võ sư...tha mạng cho bọn tiểu nhân..."
" BỐP... BỐP..." Hộ vệ trừng mắt vung tay tát vào mặt hai tên này. Cú tát đó chỉ là cú tát bình thường không vận chân khí. Hai tên này lại mượn đà, thuận theo lực cái tát mà bay người xuống đất nằm giả chết, không dám nhúc nhích.
Xem ra hai tên bắt cóc này đã nhận ra thân phận của người hộ vệ. Ở cái trấn này... à không, phải nói là cả cái đất Giao Chỉ này chỉ có một người duy nhất dẫn theo hộ vệ là một võ sư thôi, đó chính là đại gia Đường Lược. Để hiểu được cái độ vip này thì lấy tiết độ sứ Độc Cô Tởm ra so sánh. Độc Cô Tởm tuy là võ sư nhưng cũng không có hộ vệ cùng cấp độ, lần nào ra ngoài cũng dẫn theo bốn võ thượng và tám võ trung kéo đi rầm rộ. Độc Cô Tởm không phải là muốn thị uy rầm rộ, mà đơn giản là ông ta không thể tuyển được hộ vệ cấp độ võ sư cho mình. So sánh sang đất Cổ Loa này, Đường Lược đi đâu cũng chỉ dẫn theo một người chính là hộ vệ họ Trần . Vị võ sư họ Trần nhìn thì vừa lùn vừa mập, nhưng bộ pháp nhẹ nhàng ảo diệu, chân khí cuồn cuộn lưu thông đạt đến mức độ thâm tàng bất lộ, là bậc kỳ tài hiếm có. Chính vì tài năng như vậy nên Đường Lược rất yên tâm khi ra ngoài, chỉ dẫn theo hộ vệ này mà không cần dẫn thêm bất cứ người nào khác. Việc đại nhân vật như vậy xuất hiện, bọn bắt cóc tự hiểu thân phận chúng nhỏ nhoi đến mức nào.
Danh sách chương