Cỗ xe ngựa chở cha con họ Trần đã rời khỏi trấn và đang trên đường trở về làng. Con đường thôn quê lúc này đi giữa hai ruộng lúa, là khung cảnh quen thuộc với những người dân sống trong nền văn minh lúa nước. Trong cỗ xe ngựa, Thu nhi nhìn cha mình có vẻ như đang buồn phiền, liền níu tay hỏi.
- " chuyện của tiểu đệ thế nào rồi, cha có thể kể con nghe được không? Con thấy cha phờ phạc đi nhiều quá"
Trần Viện ánh mắt buồn sâu thẳm ngước lên nhìn con gái, trong khoảng khắc ấy Thu nhi cảm thấy có gì đó bất an. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, ông ta khẽ thở dài.
- " cha nhờ mai mối tìm được một mối rất tốt. Gia đình nhà đó cũng tốt, không hơn cũng chẳng kém nhà ta. Nữ tử nhà đó năm nay 14 tuổi, xinh đẹp nết na, ta thật sự rất ưng ý. Chỉ là nhà đó đòi sính lễ là một kim nguyên bảo (một nén vàng lớn) , lại yêu cầu Cần nhi phải có nghề nghiệp ổn định đàng hoàng, khiến ta chưa thể đáp ứng được "
Nói xong lại thở dài lần nữa. Thu nhi nhìn khuôn mặt sầu não của cha mình mà thương lắm, nàng ngập ngừng hỏi.
- " việc đòi hỏi một kim nguyên bảo cũng không phải là việc gì quá đáng, nhà ta tích cóp từ từ rồi sẽ có. Còn chuyện nghề nghiệp ổn định đàng hoàng, không phải tiểu đệ sẽ nối nghiệp cha tiếp quản tiệm may đó sao? Như vậy không phải là ổn thỏa cả rồi, sao cha lại phiền não đến vậy?"
Trần Viện phiền não càng phiền não hơn, chỉ chốc lát mà đã thở dài lần thứ ba, khẽ lắc đầu.
- " nếu em con chịu ngoan ngoãn học làm thợ may thì tốt rồi, đằng này nó chê nghề thợ may mà đòi mở tiệm rượu, thế mới khổ chúng ta đây "
Thì ra là như vậy, Thu nhi lúc này mới hiểu ra tại sao cha nàng lại buồn phiền đến như vậy. Nghề thợ may là nghề được truyền lại ba đời của Trần gia, đó không đơn giản chỉ là một nghề mà nó còn là di sản từ thời ông cố để lại, nay đến lượt Đú Cần thì nó lại chê nghề di sản cha ông khiến Trần Viện khó ăn nói với tổ tiên. Trần Viện buồn phiền, và có thể không chỉ có từng đó, còn có nhiều nỗi âu lo khác chất chồng lên đôi vai gầy gò nhỏ bé của ông. Cỗ xe ngựa cứ chạy như thế, thoáng chốc đã tới làng. Trần Viện mở rèm cửa thấy đã về tới nhà thì vui mừng, ông hít một hơi thật sâu lấy lại vẻ bình thường mà nói với con gái.
- " thôi thì mọi chuyện cứ từ từ tính, bây giờ vẫn chưa tìm ra cách. Biết đâu thời gian tới Cần nhi sẽ thay đổi ý định thì sao, ai mà biết được?"
Nói đến đây thì cỗ xe ngựa cũng dừng lại cách nhà mười trượng. Hộ vệ Triệu gia theo thói quen liền xuống ngựa và dìu viên ngọc quý xuống xe. Hộ vệ cáo từ hai cha con rồi đánh xe đi thẳng . Thu nhi lúc này dìu cha mình, hai cha con đi về căn nhà mà người ta thường hay gọi là " tổ ấm gia đình" ấy. Trần Viện khẽ vỗ vào tay con gái mà gượng cười.
- " thôi, về nhà rồi. Mọi chuyện không vui tạm thời quên đi hết, bây giờ vào nhà gặp mẹ con thôi"
Thu nhi khẽ dạ một tiếng, cùng cha bước vào nhà. Tất nhiên là một khung cảnh đoàn tụ của hai mẹ con, và tất nhiên là tháng nào Thu nhi cũng về một lần nên việc đoàn tụ này cũng không đến độ rưng rưng nước mắt. Ánh mặt trời lúc này cũng tắt, Trần Đú Cần cũng đi chơi về, mọi người chuẩn bị mâm cơm rồi cùng nhau ăn tối. Trần Đú Cần thấy chị nó về thì mừng lắm, bởi nó biết chị nó mới lãnh lương và sẽ biếu hết cho cha mẹ, nó từ đó có thể xin thêm tiền tiêu vặt. Bữa cơm dọn ra có món thịt gà nó thích, chắc là mừng chị nó về. Nó không nói không rằng đưa đũa gắp lấy hai cái đùi gà như nó vẫn thường thế, chỉ là không ngờ cha nó lấy đũa gõ vào tay nó cái " bốp" trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Trần Viện nhìn thằng con đang ngơ ngác ngạc nhiên của mình mà nói.
- " con đó, bao nhiêu năm qua những gì ngon nhất đều giành cho con, hôm nay con nhường chị mình một lần đi"
Nói xong liền gắp luôn hai cái đùi gà vào bát con gái. Trần Đú Cần từ khuôn mặt ngơ ngác chuyển sang giận dỗi, nó bỏ đũa ra vẻ này nọ. Thu nhi thấy vậy liền gắp hai cái đùi cho em mà dỗ dành.
- " thôi được rồi, đệ ăn đi, tỷ cũng không quen ăn đùi"
Đú Cần có đùi gà rồi mới đưa tay cầm đũa lại, vẻ mặt cũng không được vui vẻ gì. Thu nhi thì rất vui, trước giờ nàng luôn mong ước được cha quan tâm như thế, không phải vì ham muốn ăn đùi gà mà là muốn được tắm mình trong tình yêu của cha mẹ. Hôm nay là lần đầu tiên nàng được cha mẹ dành cho sự quan tâm như vậy, đương nhiên nàng rất vui.
Trần Viện thấy con gái mình nhường nhịn em thì khẽ cười hạnh phúc, ngắm nhìn con gái một chút mà suy nghĩ điều gì đó xa xôi. Thu nhi thấy cha cứ nhìn mình bất động mà ngạc nhiên hỏi.
- " cha, sao người không ăn đi mà cứ ngồi phổng ra như vậy?"
Lời nói của Thu nhi khiến ông giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ, ông cười gượng mà nói.
- " à... chỉ là... Phải rồi con gái, ngày mai cha sẽ đi tảo mộ tổ tiên, con có thể đi cùng cha được không?"
Thu nhi tròn xoe mắt nhìn cha mình mà ngạc nhiên, nàng ngơ ngác hỏi.
- " cha à, hôm nay có chuyện gì mà cha cư xử lạ lắm. Lần nào tảo mộ cũng đều là con đi cùng cha mà, sao hôm nay lại phải mở lời như người xa lạ vậy?"
Trần Viện giật mình, ông cười gượng gạo.
- " à không... chỉ là..."
Đang ấp úng chưa kịp nói thì lúc này bà vợ đã quay sang nhìn Đú Cần mà trách.
- " con đó, là con trai nối dõi tông đường thì việc đi tảo mộ tổ tiên là trách nhiệm của con mới phải. Chị con thời gian tới cũng sẽ phải đi lấy chồng, không thể ở nhà này mãi được, con còn không biết xin cha cho mình đi tảo mộ thay chị của con đi "
Lời nói này đã làm sáng tỏ mọi chuyện, thì ra Trần Viện cố tình khách sáo để xem phản ứng của con trai ư? Thế nhưng Đú Cần có vẻ không quan tâm, nó lập tức lắc đầu.
- " thì khi nào tỷ tỷ đi lấy chồng thì lúc ấy con tự khắc đi thay, bây giờ tỷ còn ở nhà thì cứ để tỷ đi thôi, sau này muốn đi cũng đâu có cơ hội"
Bà mẹ nghe con nói vậy thì khẽ hừ một tiếng không hài lòng, mà Thu nhi thấy vậy cũng rất không vui. Thu nhi định khuyên em một vài điều gì đó, nhưng chưa kịp nói thì Trần Viện lúc này lại gật đầu.
- " Cần nhi, con nói vậy cũng có phần phải. Vậy thì sáng mai để cha với chị con đi, nhưng những lần sau là đến phiên con đấy, biết chưa "
Trần Đú Cần gật đầu cho qua chuyện, loại người này chắc cũng chẳng biết"trách nhiệm " là gì đâu. Trần Viện thở dài một tiếng rồi phẩy tay.
- " được rồi, ăn cơm đi, đừng nói những chuyện này nữa"
Thế rồi bọn họ chuyển sang nói những chuyện vui vẻ, những chuyện mà khi nghe sẽ đem lại tiếng cười và niềm vui cho tất cả. Khi bữa cơm xong, Thu nhi và mẹ lại ngồi hàn huyên với nhau, hai mẹ con kể nhau nghe nhiều điều thú vị. Mẹ và con gái thì đương nhiên rất có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.
Khi đêm khuya thanh vắng, mọi người lên giường ngủ, làng Thạch Thần lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp, mọi âm thanh đồng quê như một bản nhạc du dương. Thu nhi cũng lên giường ngủ, nàng chìm vào giấc ngủ say với một nụ cười trên môi. Hôm nay nàng được cha mẹ quan tâm hơn em trai, dù chỉ là một chút thôi nhưng điều đó đã khiến nàng rất mãn nguyện. Nàng ngủ một giấc ngủ yên bình trong một căn nhà yên bình của một cái làng yên bình, có biết đâu sóng gió sắp ập tới. Lúc nào cũng vậy, trước khi cơn bão ập tới sẽ là một khoảng lặng bình yên đến lạ lùng. Thu nhi có biết đâu những phong ba bão táp chuẩn bị ập xuống tấm thân bé nhỏ mong manh của nàng.
- " chuyện của tiểu đệ thế nào rồi, cha có thể kể con nghe được không? Con thấy cha phờ phạc đi nhiều quá"
Trần Viện ánh mắt buồn sâu thẳm ngước lên nhìn con gái, trong khoảng khắc ấy Thu nhi cảm thấy có gì đó bất an. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, ông ta khẽ thở dài.
- " cha nhờ mai mối tìm được một mối rất tốt. Gia đình nhà đó cũng tốt, không hơn cũng chẳng kém nhà ta. Nữ tử nhà đó năm nay 14 tuổi, xinh đẹp nết na, ta thật sự rất ưng ý. Chỉ là nhà đó đòi sính lễ là một kim nguyên bảo (một nén vàng lớn) , lại yêu cầu Cần nhi phải có nghề nghiệp ổn định đàng hoàng, khiến ta chưa thể đáp ứng được "
Nói xong lại thở dài lần nữa. Thu nhi nhìn khuôn mặt sầu não của cha mình mà thương lắm, nàng ngập ngừng hỏi.
- " việc đòi hỏi một kim nguyên bảo cũng không phải là việc gì quá đáng, nhà ta tích cóp từ từ rồi sẽ có. Còn chuyện nghề nghiệp ổn định đàng hoàng, không phải tiểu đệ sẽ nối nghiệp cha tiếp quản tiệm may đó sao? Như vậy không phải là ổn thỏa cả rồi, sao cha lại phiền não đến vậy?"
Trần Viện phiền não càng phiền não hơn, chỉ chốc lát mà đã thở dài lần thứ ba, khẽ lắc đầu.
- " nếu em con chịu ngoan ngoãn học làm thợ may thì tốt rồi, đằng này nó chê nghề thợ may mà đòi mở tiệm rượu, thế mới khổ chúng ta đây "
Thì ra là như vậy, Thu nhi lúc này mới hiểu ra tại sao cha nàng lại buồn phiền đến như vậy. Nghề thợ may là nghề được truyền lại ba đời của Trần gia, đó không đơn giản chỉ là một nghề mà nó còn là di sản từ thời ông cố để lại, nay đến lượt Đú Cần thì nó lại chê nghề di sản cha ông khiến Trần Viện khó ăn nói với tổ tiên. Trần Viện buồn phiền, và có thể không chỉ có từng đó, còn có nhiều nỗi âu lo khác chất chồng lên đôi vai gầy gò nhỏ bé của ông. Cỗ xe ngựa cứ chạy như thế, thoáng chốc đã tới làng. Trần Viện mở rèm cửa thấy đã về tới nhà thì vui mừng, ông hít một hơi thật sâu lấy lại vẻ bình thường mà nói với con gái.
- " thôi thì mọi chuyện cứ từ từ tính, bây giờ vẫn chưa tìm ra cách. Biết đâu thời gian tới Cần nhi sẽ thay đổi ý định thì sao, ai mà biết được?"
Nói đến đây thì cỗ xe ngựa cũng dừng lại cách nhà mười trượng. Hộ vệ Triệu gia theo thói quen liền xuống ngựa và dìu viên ngọc quý xuống xe. Hộ vệ cáo từ hai cha con rồi đánh xe đi thẳng . Thu nhi lúc này dìu cha mình, hai cha con đi về căn nhà mà người ta thường hay gọi là " tổ ấm gia đình" ấy. Trần Viện khẽ vỗ vào tay con gái mà gượng cười.
- " thôi, về nhà rồi. Mọi chuyện không vui tạm thời quên đi hết, bây giờ vào nhà gặp mẹ con thôi"
Thu nhi khẽ dạ một tiếng, cùng cha bước vào nhà. Tất nhiên là một khung cảnh đoàn tụ của hai mẹ con, và tất nhiên là tháng nào Thu nhi cũng về một lần nên việc đoàn tụ này cũng không đến độ rưng rưng nước mắt. Ánh mặt trời lúc này cũng tắt, Trần Đú Cần cũng đi chơi về, mọi người chuẩn bị mâm cơm rồi cùng nhau ăn tối. Trần Đú Cần thấy chị nó về thì mừng lắm, bởi nó biết chị nó mới lãnh lương và sẽ biếu hết cho cha mẹ, nó từ đó có thể xin thêm tiền tiêu vặt. Bữa cơm dọn ra có món thịt gà nó thích, chắc là mừng chị nó về. Nó không nói không rằng đưa đũa gắp lấy hai cái đùi gà như nó vẫn thường thế, chỉ là không ngờ cha nó lấy đũa gõ vào tay nó cái " bốp" trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Trần Viện nhìn thằng con đang ngơ ngác ngạc nhiên của mình mà nói.
- " con đó, bao nhiêu năm qua những gì ngon nhất đều giành cho con, hôm nay con nhường chị mình một lần đi"
Nói xong liền gắp luôn hai cái đùi gà vào bát con gái. Trần Đú Cần từ khuôn mặt ngơ ngác chuyển sang giận dỗi, nó bỏ đũa ra vẻ này nọ. Thu nhi thấy vậy liền gắp hai cái đùi cho em mà dỗ dành.
- " thôi được rồi, đệ ăn đi, tỷ cũng không quen ăn đùi"
Đú Cần có đùi gà rồi mới đưa tay cầm đũa lại, vẻ mặt cũng không được vui vẻ gì. Thu nhi thì rất vui, trước giờ nàng luôn mong ước được cha quan tâm như thế, không phải vì ham muốn ăn đùi gà mà là muốn được tắm mình trong tình yêu của cha mẹ. Hôm nay là lần đầu tiên nàng được cha mẹ dành cho sự quan tâm như vậy, đương nhiên nàng rất vui.
Trần Viện thấy con gái mình nhường nhịn em thì khẽ cười hạnh phúc, ngắm nhìn con gái một chút mà suy nghĩ điều gì đó xa xôi. Thu nhi thấy cha cứ nhìn mình bất động mà ngạc nhiên hỏi.
- " cha, sao người không ăn đi mà cứ ngồi phổng ra như vậy?"
Lời nói của Thu nhi khiến ông giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ, ông cười gượng mà nói.
- " à... chỉ là... Phải rồi con gái, ngày mai cha sẽ đi tảo mộ tổ tiên, con có thể đi cùng cha được không?"
Thu nhi tròn xoe mắt nhìn cha mình mà ngạc nhiên, nàng ngơ ngác hỏi.
- " cha à, hôm nay có chuyện gì mà cha cư xử lạ lắm. Lần nào tảo mộ cũng đều là con đi cùng cha mà, sao hôm nay lại phải mở lời như người xa lạ vậy?"
Trần Viện giật mình, ông cười gượng gạo.
- " à không... chỉ là..."
Đang ấp úng chưa kịp nói thì lúc này bà vợ đã quay sang nhìn Đú Cần mà trách.
- " con đó, là con trai nối dõi tông đường thì việc đi tảo mộ tổ tiên là trách nhiệm của con mới phải. Chị con thời gian tới cũng sẽ phải đi lấy chồng, không thể ở nhà này mãi được, con còn không biết xin cha cho mình đi tảo mộ thay chị của con đi "
Lời nói này đã làm sáng tỏ mọi chuyện, thì ra Trần Viện cố tình khách sáo để xem phản ứng của con trai ư? Thế nhưng Đú Cần có vẻ không quan tâm, nó lập tức lắc đầu.
- " thì khi nào tỷ tỷ đi lấy chồng thì lúc ấy con tự khắc đi thay, bây giờ tỷ còn ở nhà thì cứ để tỷ đi thôi, sau này muốn đi cũng đâu có cơ hội"
Bà mẹ nghe con nói vậy thì khẽ hừ một tiếng không hài lòng, mà Thu nhi thấy vậy cũng rất không vui. Thu nhi định khuyên em một vài điều gì đó, nhưng chưa kịp nói thì Trần Viện lúc này lại gật đầu.
- " Cần nhi, con nói vậy cũng có phần phải. Vậy thì sáng mai để cha với chị con đi, nhưng những lần sau là đến phiên con đấy, biết chưa "
Trần Đú Cần gật đầu cho qua chuyện, loại người này chắc cũng chẳng biết"trách nhiệm " là gì đâu. Trần Viện thở dài một tiếng rồi phẩy tay.
- " được rồi, ăn cơm đi, đừng nói những chuyện này nữa"
Thế rồi bọn họ chuyển sang nói những chuyện vui vẻ, những chuyện mà khi nghe sẽ đem lại tiếng cười và niềm vui cho tất cả. Khi bữa cơm xong, Thu nhi và mẹ lại ngồi hàn huyên với nhau, hai mẹ con kể nhau nghe nhiều điều thú vị. Mẹ và con gái thì đương nhiên rất có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.
Khi đêm khuya thanh vắng, mọi người lên giường ngủ, làng Thạch Thần lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp, mọi âm thanh đồng quê như một bản nhạc du dương. Thu nhi cũng lên giường ngủ, nàng chìm vào giấc ngủ say với một nụ cười trên môi. Hôm nay nàng được cha mẹ quan tâm hơn em trai, dù chỉ là một chút thôi nhưng điều đó đã khiến nàng rất mãn nguyện. Nàng ngủ một giấc ngủ yên bình trong một căn nhà yên bình của một cái làng yên bình, có biết đâu sóng gió sắp ập tới. Lúc nào cũng vậy, trước khi cơn bão ập tới sẽ là một khoảng lặng bình yên đến lạ lùng. Thu nhi có biết đâu những phong ba bão táp chuẩn bị ập xuống tấm thân bé nhỏ mong manh của nàng.
Danh sách chương