Trần Viện cùng vợ con trở về nhà nghỉ ngơi, lúc này trời tối khuya họ mới bắt đầu ăn bữa cơm đã dọn từ lâu. Trần Viện là người tận mắt nhìn thấy con bầm dập nên tâm trí bị tổn thương nhiều nhất, ông ta không thiết ăn uống gì nữa, chỉ lùa đại vài đũa cơm rồi lên giường nằm ngủ. Thế nhưng nào có ngủ được đâu, cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh đứa con trai duy nhất của mình bị đánh khiến ông không tài nào ngủ được, trằn trọc suốt đêm mong ngóng trời sáng. Khi tiếng gà gáy vang lên, ánh bình minh bắt đầu xuất hiện phía đông thì Trần Viện cũng thức dậy ra trước cửa ngồi mong ngóng bóng ân nhân.

Khi ánh mặt trời lên, người nông dân bắt đầu vào một ngày mới thì lúc đó Lê Thị Đông cùng người hộ vệ cũng bước đến nhà của Trần gia. Trần Viện vừa thấy người đến thì mừng rỡ chạy ra đón.

- "Triệu phu nhân đã đến, tôi mừng quá. Xin mời phu nhân vào nhà uống nước đã"

Người phụ nữ gật đầu bước vào, theo đó vào trong nhà ngồi. Lê Thị Đông được gả cho một người Hán họ Triệu, nên theo tục lệ người Hán mà gọi là Triệu phu nhân. Trần Viện mặc dù rất gấp gáp nhưng vẫn phải mời người vào uống nước, đó là lịch sự. Triệu phu nhân ngồi vào ghế, hộ vệ đứng ngoài chờ. Thu nhi lúc này rót một chén trà cho phu nhân, hương trà thơm ngát. Trần Viện lúc này sốt ruột lắm, liền mở lời.

- " phu nhân... có mang theo tiền đó không? Chúng ta đi bây giờ được chứ?"

Triệu phu nhân lườm Trần Viện một cái với vẻ không hài lòng, sau đó nhìn chén trà còn chưa kịp uống mà thở dài.

- " thôi thì tấm lòng cha mẹ, ta cũng hiểu sự nôn nóng của ông. Thôi được rồi, trà này đợi lúc về uống cũng được, bây giờ chúng ta đi chuộc người "

Lời nói vừa dứt, Trần Viện mắt sáng rực lên mà gật đầu lia lịa.

- " được được, chúng ta đi ngay thôi "

Vẻ mặt ông ta mừng rỡ lắm. Triệu phu nhân nhìn đôi mắt thâm quầng của Trần Viện mà nhíu mày, nhìn vào đôi mắt ấy thì bất cứ ai cũng đều hiểu là người đàn ông này cả đêm không ngủ, mỏi mòn chờ đợi. Triệu phu nhân cũng không muốn rườm rà, bà gật đầu một cái rồi đứng dậy bước ra cửa. Trần Viện vội vàng bước theo, chỉ là bất ngờ "uỵch" một cái, ông ta té ngã nhào xuống đất.

- " cha ơi..."

- " ông ơi..."



Thu nhi và mẹ la lên, hoảng hốt chạy lại dìu người đàn ông tội nghiệp đang nằm dài trên đất đứng dậy. Thu nhi vẻ mặt hoảng hốt, nhìn cha mình mà xót xa.

- " cha ơi, cha có sao không? Có đau ở đâu không?"

Trần Viện lụi cụi đứng dậy, khẽ lắc đầu trấn an vợ con, ra hiệu là mình vẫn ổn, nhưng Triệu phu nhân không nghĩ như vậy. Nhìn người đàn ông gầy gò kiệt sức, bà nhíu mày hỏi.

- " ngươi yếu như vậy, liệu có đi lên trấn nổi không?"

Câu hỏi ấy khiến Trần Viện hoảng hốt, ông không lên trấn thì con ông sẽ ra sao? Trần Viện lập tức cố gắng đứng thẳng, ra vẻ như mình còn khỏe mà nói.

- " tôi không sao, tôi hoàn toàn khỏe mạnh, phu nhân nhìn xem...KHỤ .KHỤ..."

Trần Viện đang cố thể hiện mình khỏe mạnh thì lại ho khan hai tiếng mệt mỏi, cơ thể như muốn đổ xuống. Thu nhi nhìn cha mình như vậy thì đau lòng lắm, trong một thoáng suy nghĩ, nàng bước lên hướng Triệu phu nhân mà thi lễ.

- " phu nhân, cha cháu người đang yếu không thể đi xa, xin người để cháu thay cha đi chuộc em "

Nói xong cúi đầu thật thấp. Trần Viện và vợ thoáng nhìn nhau, mà Triệu phu nhân lúc này nhíu mày.

- " cháu là tiểu cô nương đang lớn, vào những nơi như kỹ viện thì thật sự rất không thích hợp "

Trần Thị Thu đẹp như một đóa hoa đồng nội, chính là hoa khôi của làng Thạch Thần này. Triệu phu nhân e ngại cũng là vì lo lắng cho nàng mà thôi, thế nhưng Thu nhi vừa không hiểu biết chuyện đời, lại vừa lo lắng cho cha mình mà cúi đầu nói.

- " thưa phu nhân. Gia phụ hôm qua chạy bộ từ trấn về làng đã rất mệt mỏi, lại ăn chưa được nửa chén cơm, cả đêm lại trằn trọc không ngủ được nên đã kiệt quệ lắm rồi. Lại nói mẫu thân bị bệnh cột sống đi đứng khó khăn, đi xa lại rất bất tiện. Gia đình chỉ còn cháu khỏe mạnh, xin phu nhân cho cháu được đi chuộc em thay cha "

Lời nói đầy cương quyết, nhìn vào ánh mắt nàng cũng thấy rõ sự quyết tâm. Triệu phu nhân lo lắng cho Thu nhi, nhưng lại thấy lòng hiếu thảo của nàng mà yêu mến càng yêu mến hơn. Bà hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài.



- " thật tiếc là ta không có con trai, nếu không..."

Sau một thoáng cảm thấy tiếc nuối, bà nhìn vào đôi mắt của Thu nhi mà mỉm cười dịu dàng.

- " Thôi được rồi, ta đồng ý cho cháu đi thay. Nhưng phải nhớ lời ta dặn, tuyệt đối phải nghe lời ta và đứng sát bên ta, không được rời xa nửa bước, rõ chưa?"

Thu nhi mừng rỡ vô cùng, vội cúi đầu thi lễ.

- " vâng, thưa phu nhân, cháu tuyệt đối nghe theo lời phu nhân dặn, không dám trái lời"

Trong trăm đức tính, chữ hiếu đứng đầu. Triệu phu nhân yêu mến lắm, khẽ gật đầu thêm cái nữa rồi bước ra cổng. Thu nhi lúc này bước đến bên cha mẹ, gia đình ba người nắm chặt tay nhau nghẹn ngào. Trần Viện và vợ khẽ run run bàn tay mà nói.

- " con đi sớm về sớm, nhớ đưa được em trở về nhé. Cha mẹ ở nhà mong tin con"

Thu nhi siết chặt bàn tay của cha mẹ mà vỗ về.

- " cha mẹ yên tâm, có Triệu phu nhân đi cùng, con nhất định sẽ đưa em trở về bình yên "

Nói xong thì vội theo Triệu phu nhân bước ra ngoài. Vợ chồng Trần Viện đi theo ra tận cổng, nhìn bóng con dần khuất xa mà hy vọng lắm. Bọn họ khẩn cầu cho tai họa này chóng qua đi, gia đình lại bình yên xum vầy đông đủ.

Triệu phu nhân dẫn theo Thu nhi và một người hộ vệ rảo bước đi, bọn họ ra đến đầu làng thì dừng lại. Ở đầu làng có một người kinh doanh xe ngựa, họ thuê cỗ xe ngựa đó mà đi lên trấn. Cỗ xe ngựa lăn bánh rời làng, Thu nhi ngoái đầu nhìn lại. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi ngôi làng này, nơi nàng đã sinh ra và lớn lên. Cảm giác như mở ra một chân trời mới, cũng có cảm giác xao xuyến đến lạ lùng.

" Kỹ viện Thiên Thai ư, đó là cái gì vậy nhỉ" , Thu nhi ngây thơ thoáng suy nghĩ trong lòng, nàng còn chưa biết kỹ viện là gì. Rất nhanh thôi, nàng sẽ được trải nghiệm rất nhiều điều mới mẻ, cũng là những điều đầy khủng khiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện