Cha con họ Trần gặp nhau trong tình cảnh này quả thật là điều không ngờ tới. Cha con còn chẳng thể ôm nhau, cứ nhìn nhau đau đớn. Tú bà lúc này hừ một tiếng ác lạnh, phẩy tay ra lệnh cho thuộc hạ.

- " các ngươi mau đi báo quan, ta phải đưa tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này lên quan trấn xử tội. Chỉ là một tên nam man cũng giám nhảy lên đầu thái tuế, để xem quan trấn có chặt đầu nó không?"

Lời nói ác lạnh, Trần Đú Cần nghe được thì mặt tái mét không còn giọt máu, mà Trần Viện cũng hoảng sợ không còn đứng vững nữa.Trần Viện không phải là Trần Đú Cần, ông ta đủ lớn để biết về thân phận của một dân tộc bị đô hộ đứng trước kẻ thống trị phải như thế nào. Người Hán mà lôi người Kinh lên quan thì người dân bị bọn Hán gọi với cái tên "nam man" chắc chắn không có con đường sống . Trần Viện lúc này quỳ xuống trước mặt tú bà người Hán, đầm đìa nước mắt mà nói.

- " thưa phu nhân, Trần Viện tôi chỉ là một người thợ may ở một cái làng bé nhỏ hẻo lánh, quanh năm lam lũ không đủ ăn, không có thời gian nuôi dạy con khiến nó phạm tội tày đình. Con làm cha chịu, nay xin phu nhân hãy trách phạt thân già này mà cho con tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nguyện nhớ ơn này mà ghi lòng tạc dạ, đến chết không quên."

Nói xong vái lạy sát đất, xem ra đã sẵn sàng chịu chết thay con mình rồi. Mụ tú bà nhìn người đàn ông gầy gò quỳ trước mặt mình thì khẽ nhếch mép cười khinh bỉ. Mụ ta ra lệnh cho người đi báo quan, nhưng chẳng ai đi cả bởi bọn thuộc hạ biết rằng mụ ta chỉ đang hù dọa mà thôi. Mụ tú bà này rất giỏi chuyện vừa đấm vừa xoa, mụ vừa dọa chặt đầu thằng con thì bây giờ chuyển giọng nhẹ nhàng, ra vẻ từ bi mà nói.

- " thấy ngươi biết điều, thôi thì ta cũng không làm khó ngươi nữa. Phận làm cha làm mẹ khổ trăm bề, điều này ta cũng hiểu. Thôi thì như vậy. Chuyện con ngươi ăn quỵt chơi gái không trả tiền ta tạm thời bỏ qua không tính nữa, nhưng chuyện nó trộm của ta một nén vàng lớn thì phải trả lại cho ta, việc đó tùy ngươi lo liệu"

Trộm một nén vàng lớn ư? Việc này hoàn toàn không có. Trần Đú Cần bị oan nhưng không dám hé răng nửa lời, dẫu biết mình bị gài bẫy nhưng chỉ biết cam chịu. Trần Viện nghe vậy thì mừng rỡ, chỉ cần không báo quan thì con mình giữ được mạng sống, như vậy là mừng lắm rồi. Ông ta nước mắt đầm đìa mà vái lạy cái nữa.

- " tạ ơn phu nhân đã rộng lượng, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn trả tiền cho phu nhân"

Mụ tú bà lại cười nhếch mép, mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng với mụ. Vậy tại sao mụ không đòi nhiều hơn? Đơn giản bởi vì mụ là người có kinh nghiệm trong chuyện này, có vẻ như đã chơi chiêu này nhiều lần lắm rồi. Trước đó mụ đã cho hai người tới nhà Trần Viện dò xét, chính là xem khả năng chi trả của người đàn ông khốn khổ này. Trần Viện trước mặt mụ tú bà giống như một dây khoai lang vậy. Mụ đoán chừng có ba củ khoai ở dưới, vậy chỉ cần đào hết ba củ là được, và có đào thêm cũng chẳng có củ nào. Giờ mụ đòi mười nén vàng nhỏ, chứ mà có đòi thêm thì cũng không thể có được.

Trần Viện lúc này lết đến bên cạnh con trai mình. Hai tên ma cô định ngăn lại, lúc này thấy bà chủ ra hiệu thì lui ra để cha con đến ôm nhau. Trần Viện ôm con trai vào lòng, mà Đú Cần gục vào ngực ông, hai cha con khóc rưng rức. Trần Viện muốn xin mụ tú bà thả con trai mình ra, nhưng chưa kịp mở lời thì mụ tú bà đã nói.



- " con ngươi ta tạm thời giữ ở đây, khi nào ngươi đủ tiền tới trả thì mới được nhận con. Con ngươi được thả sớm hay muộn đều phụ thuộc vào ngươi cả, đừng cầu xin thêm làm gì, vô ích "

Trần Viện khựng người, xem ra không thể cầu xin được rồi. Ông nhìn thấy con trai mình bầm dập, xem chừng bị đánh và bị bỏ đói. Ông ôm sát con vào lòng, vuốt má con mình mà hỏi.

- " con... có đói lắm không?"

Trần Đú Cần nghe vậy thì òa khóc nức nở, nói trong nghẹn ngào.

- " cha, con đói, con thật sự rất đói. Hai ngày nay con chưa được ăn cái gì, đói lắm "

Nghe con nói bị bỏ đói hai ngày khiến Trần Viện xót xa, ông quay sang nhìn tú bà mà hy vọng chút nhân từ của người Hán.

- " phu nhân, xin rũ lòng thương, có thể cho khuyển tử chút gì đó để ăn không?"

Mụ tú bà như đã chuẩn bị sẵn, xem ra thật sự là rất có kinh nghiệm, một cái bánh bao cũ cứng ngắc được một tên thuộc hạ vứt ra rơi lăn lóc trên nền đất. Trần Đú Cần đói quá không còn liêm sỉ (mà nó làm gì biết liêm sỉ là gì) , vội vàng reo lên.

- " phụ thân, bánh bao, con muốn ăn bánh bao"

Trần Viện xót xa càng xót xa hơn, dòng lệ tưởng đã cạn lại chảy ra, ông khẽ gật đầu.



- " được, được, để cha đi lấy"

Vội tiến lại lượm cái bánh bao khô cứng , ông run run phủi từng chút bụi bẩn trên cái bánh, từ từ đi lại chỗ con mình. Trần Đú Cần nhìn thấy bánh thì mắt sáng rỡ lên. Trần Viện nhìn thấy thì cảm giác thân thuộc như lúc hồi nhỏ nó mừng rỡ được quà bánh của mẹ. Khẽ gạt dòng nước mắt, ông lại gần đút cho nó ăn. Trần Đú Cần mở mồm cạp cái bánh cứng ngắc, nhai ngấu nghiến thỏa mãn cơn đói. Trần Viện tay đút bánh, tay ôm đứa con đang bị trói của mình mà dỗ dành trong nước mắt.

- " con đừng lo, cha sẽ về nhà vay mượn tiền chuộc con . Nhà ta không giàu có gì, nhưng nhà cửa bán đi cũng được khoảng bảy, tám nén vàng, lại vay mượn hàng xóm chắc là đủ. Con ráng chịu đựng thêm chút nữa, có tiền rồi cha sẽ đón con về ngay."

Trần Đú Cần nhai ngấu nghiến miếng bánh bao cuối cùng, vừa nhai vừa nói trong hy vọng.

- " cha ơi, người mau kiếm tiền đi, hài nhi không thể chịu đựng được lâu đâu. Người mà đến trễ là hài nhi chết mất, cầu xin người.."

Trần Viện khẽ gật đầu, lại nhìn con trai của mình nhai bánh bao khô cứng, lòng đau xót quay sang tú bà cầu xin.

- " phu nhân, đã thương thì thương cho trót, có thể cho cháu nó một chút nước không?"

Mụ tú bà khẽ gật đầu, và đúng là có kinh nghiệm có khác, một chén nước đã được chuẩn bị sẵn từ lúc nào rồi. Trần Viện đút nước cho con, nhìn con trai mình uống ừng ực từng ngụm nước trong cơn khát mà tim nhói đau, nó uống đến giọt nước cuối cùng. Mụ tú bà lúc này gằn giọng.

- " được rồi, gặp cũng gặp rồi, bây giờ lo về thu xếp tiền bồi thường đi. Con ngươi chịu khổ nhiều hay ít là đều do ngươi cả, thả sớm ngày nào tốt ngày đó, ta cũng chẳng muốn giữ nó ở đây đâu"

Trần Viện nhìn con chịu khổ thì đau đớn xót xa, lúc này vỗ về an ủi con thêm mấy câu rồi đứng dậy cúi đầu chào tú bà. Ông ta chạy đi về nhà để sớm lo liệu. Từ trấn về làng cũng là một đoạn đường xa, ánh chiều tà xem chừng cũng sắp tắt. Trần Viện mong sớm về nhà nên bắt đầu chạy, chạy thật nhanh, mệt rồi đi bộ, đi bộ một lúc thì lại chạy. Nhìn dáng người đàn ông gầy gò nhỏ bé ấy thật sự quá thảm thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện