Trần Viện, vợ ông ta, và cả đứa con gái nữa, tất cả tròn mắt nhìn người hàng xóm như không tin những gì vừa nghe. Bọn họ đứng phỗng ra đó một lúc đờ đẫn, sau đó mới lấy lại ý thức. Trần Viện lắp bắp hỏi.

- " này, ông đang đùa phải không? Nếu ông đùa giỡn như vậy thì hãy ngừng lại đi, không vui một chút nào đâu"

Trần Viện xem ra không muốn tin vào những lời nói này một chút nào. Người hàng xóm hiểu chuyện, chỉ khẽ thở dài nói.

- " thật hay không thật thì ông cứ về nhà xem lại rồi khắc biết, vặn hỏi tôi phỏng có ích gì?"

Lời nói tựa tiếng sét ngang tai, bởi câu nói này hàm ý nghiêm túc không hề đùa giỡn. Trần Viện ôm con gà chết lặng, mà mẹ con Thu nhi người ôm giỏ người đội mẹt cũng đứng chôn chân không nhúc nhích. Không phải chỉ cần bước về nhà kiểm chứng là xong rồi đó sao, tại sao cứ phải đứng đó tròn xoe mắt nhìn người khác làm gì? Thật ra trong thâm tâm họ sợ, họ thật sự sợ rằng điều người hàng xóm nói là thật, nỗi sợ khiến họ chết lặng. Phải một lúc sau Trần Viện mới bắt đầu nhúc nhích, ông từ từ bước đi, bước chân nhanh dần rồi chạy vội về nhà, và vợ con ông cũng lẽo đẽo theo sau. Phía sau còn tiếng người hàng xóm gọi vọng theo.

- " nè.... Không lấy lá chanh nữa à...? "

Giờ này mà còn lá chanh gì nữa chứ? Trần Viện tâm trí rối bời không còn nghe tiếng gọi ấy nữa. Ông ta ôm con gà chạy một mạch vào nhà mở cửa phòng may, dường như cũng không còn biết mình đang ôm con gà nữa rồi. Cánh cửa phòng may vừa mở, Trần Viện thẩn thờ nhìn căn phòng trống không có ai, trên bàn còn kim chỉ và miếng vải đang may dở. Trần Viện nhìn vào miếng vải ấy, vốn là thợ may cho nên vừa nhìn đã biết miếng vải này chỉ vừa được may vài đường là vứt đó, chứng tỏ ông vừa đi khỏi thì nghịch tử cũng lập tức dừng may, rõ ràng ông đã trúng kế của nó. Trần Viện thẩn thờ ra, vợ con ông ta lúc này cũng chạy vào đứng sau lưng ông nhìn vào, và cũng thẩn thờ như ông vậy. Trần Viện không muốn tin vào sự thật này, có thể nó chỉ đi chơi đâu đó. Phải, điều này sẽ hợp lý hơn, và ông muốn kiểm chứng. Trần Viện vội chạy tới tủ đồ kiểm tra. Nếu con ông thực sự bỏ nhà đi thì nó sẽ mang theo y phục. Khi tủ đồ mở ra, người thợ may khốn khổ thẩn thờ ngồi phệt xuống đất, hai tay vẫn ôm con gà mà không biết, đôi mắt buồn sâu thẳm mà rên rỉ.

- " nó đi rồi, thằng nghịch tử ấy bỏ nhà đi rồi, tôi biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông Trần gia đây?"

Trong tủ đồ không còn gì, quần áo y phục của Đú Cần đã bị gom đi hết, chứng tỏ nó thật sự đã bỏ nhà đi. Người mẹ nhìn vào tủ đồ trống rỗng ấy mà sững sờ, bà cũng ngồi phệt xuống đất đau khổ không kém người thợ may kia. Trần Viện khuôn mặt đau khổ và lo lắng, thằng con cưng của ông từ nhỏ đã được cưng chiều chưa từng chịu khổ, bây giờ ra đường thì sẽ trải bao phong sương vất vả, nó sẽ sống ra sao khi không có tiền trong tay. Nghĩ đến đây, bất giác ông giật mình. Đưa bàn tay về phía vợ mà run run.

- " bà nó, kiểm tra tiền. Đi xem tiền mà tôi với bà dành dụm cưới vợ cho nó, xem số tiền ấy còn không?"

Người mẹ lúc này cũng sực tỉnh ra , vội chạy đến nơi mà bà vẫn hay giấu tiền, lòng tự hỏi số tiền ấy có còn ở đó hay không nữa? Khi mở chỗ cất giữ tiền ra, cả hai vợ chồng thẩn thờ thêm một lần nữa khi thấy số tiền họ dành dụm đã không cánh mà bay, rõ ràng là bị nghịch tử lấy mất.

Trần Viện nhớ lại mới lúc sáng nó còn biểu hiện tốt biết bao nhiêu, khiến ông vui mừng biết bao nhiêu? Vậy mà bây giờ nó khiến ông thất vọng đến tận cùng thế này, thì ra biểu hiện trưởng thành của nó không phải là trưởng thành thật sự mà là giả vờ trưởng thành để lừa ông mà thôi, chính là nhắm đến số tiền này. Trần Viện cười nhạt, cười trong sự đau khổ. Ông cười mà hai dòng nước mắt chảy ra, ngước lên mà cảm thán.

- " ông trời ơi, con đã làm gì sai mà độc nhất hài tử của con lại đối xử với con như thế này? Rốt cuộc con đã làm gì sai?"



Câu hỏi tu từ chẳng có lời đáp, người vợ cũng bật khóc theo chồng mình. Tiếng rên rỉ theo dòng nước mắt.

- " trời ơi, con ơi sao con dại dột thế này? Con đi rồi cha mẹ phải sống làm sao...con ơi là con..."

Nhìn cha mẹ đau khổ với tiếng than khóc nghẹn lòng, trái tim Thu nhi đau nhói. Nàng muốn làm gì đó, nhưng có thể làm được gì đây? Nàng đi tìm em mình ư? Không thể, bởi biết nó đi đâu mà tìm. Tấm lòng hiếu thảo của nàng thôi thúc nàng làm điều gì đó, mà càng thôi thúc thì càng đem đến một cảm giác bất lực tận cùng. Thu nhi buồn lắm, nhưng nàng không thể bật khóc luôn được. Nàng ráng nhịn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh dỗ dành cha mẹ mình.

- " phụ mẫu xin hãy bớt đau thương. Tiểu đệ cũng đã lớn, nó đã quyết chí ra ngoài lập nghiệp thì thôi cứ để nó đi một lần. Nếu thành công thì tốt, mà thất bại thì sẽ quay về với cha mẹ thôi. Xin cha mẹ đừng quá lo lắng mà tổn hại sức khỏe "

Lời nói dịu dàng của nàng đã xoa dịu đi nỗi đau được một chút, nhưng chỉ là một chút thôi. Trần Viện lúc này sùi sụt hỏi.

- " con thật sự nghĩ như vậy sao? Con nghĩ nó sẽ trở về sao?"

Thu nhi không nghĩ gì nhiều, nàng chỉ muốn xoa dịu nỗi đau của cha mẹ, thế nên liền gật đầu lập tức.

- " phải đó phụ thân. Nếu đệ ấy thành công thì sẽ vinh quy bái tổ, mà thất bại thì cũng sẽ trở về chứ còn có thể đi đâu. Chung quy lại thì dù thế nào đệ ấy cũng sẽ trở về bên cạnh chúng ta, chỉ là sớm hay muộn mà thôi "

Nói xong thì ôm ấp bàn tay cha mình mà khẽ gật đầu, một cái gật đầu an ủi. Phụ mẫu nàng lúc này nhìn nhau, cũng bớt đi vài phần nước mắt. Người mẹ khẽ gạt dòng lệ mà nói.

- " phải rồi, nó sẽ trở về. Nếu không trở về thì nó còn đi đâu được nữa chứ?"

Nói xong bất giác bật cười, mà Trần Viện thấy vậy cũng bật cười theo. Bọn họ đã tự an ủi mình thành công.

Trần Đú Cần trộm tiền nói là đi lập nghiệp, nhưng chẳng có ai tin vào chuyện lập nghiệp của nó cả. Ai cũng hiểu là nó sẽ ăn chơi hết số tiền ấy mà thôi, và trong lòng họ hy vọng hết tiền rồi nó sẽ trở về.

Ngoài kia bao nhiêu sóng gió, người làm cha làm mẹ lúc này chỉ mong con mình trở về bình yên mà thôi, còn chuyện tiền bạc không còn quan trọng nữa. Mất tiền thì thôi, chỉ mong con được bình yên mà trở về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện