Ngọn lửa hừng hực đốt cháy căn nhà chính xa hoa, cảnh tượng thật sự tráng lệ. Ba con người nhìn vào thưởng thức vẻ đẹp của ngọn lửa, Hải phu xe lúc này có chút tiếc nuối mà hỏi.
- " tiên sinh, ngôi nhà to đẹp lộng lẫy như vậy mà đốt bỏ đi không cảm thấy phung phí sao?"
Vạn Vân Phong nhìn ngôi nhà bị đốt cháy gần hết ấy, cũng có chút không nỡ.
° " ngôi nhà rất đẹp và có khiếu thẩm mỹ riêng, đốt bỏ thì cũng tiếc thật. Nhưng mà ta dự định mở một lớp học ngay tại chỗ này. Lớp học mà nhìn xa hoa quá thì ai dám đến học chứ? Vả lại có đến học thì ngôi nhà này cũng từng chứa rất nhiều xác chết giống như một nấm mồ tập thể vậy. Cho dù được thanh tẩy thì cái cảm giác ở trong nấm mồ vẫn tồn tại, vậy chi bằng đốt bỏ hết đi để xây mới hoàn toàn."
Nói đến đây thì quay sang Hải phu xe mà rằng.
° " khi ngươi về thì nhắn lại với chủ ngươi tới đây thi công nhà cho ta, tiền bạc không thành vấn đề. Hạng mục này ta để cho hắn thầu "
Hải phu xe cúi đầu thi lễ, xem ra mọi hành động của người này đều đã có tính toán trước, sự kính nể tăng lên chóng mặt.
Lại nói Lâm Chấn Anh, sau khi cảm nhận được linh lực cường đại trong lá bùa thì hưng phấn, lúc này mới quay sang cúi đầu thi lễ.
- " thưa tiên sinh. Thứ linh lực thần thánh vừa rồi là của tiên sinh sao? Tại hạ cảm thấy nó cường đại thâm sâu, không ngờ tiên sinh lại đạt được cảnh giới chí cao như vậy, thật bái phục "
Thứ sức mạnh tạo nên ngọn lửa sáng như mặt trời ấy thật sự khiến người ta chỉ muốn được quỳ gối. Vạn Vân Phong mỉm cười lắc đầu.
° " không, không phải. Linh lực đó không phải của ta. Lá bùa ấy là của một vị nữ đế vẽ và ban cho ta, ta chỉ là một người may mắn mà thôi "
" NỮ ĐẾ...?" cả Hải phu xe và Lâm Chấn Anh thốt lên ngạc nhiên. Bọn họ chưa từng nghe đến danh hiệu này ở võ giới bao giờ, khiến cho bản thân vô cùng thắc mắc định hỏi thêm cho rõ. Vạn Vân Phong biết mình lỡ lời, không muốn chịu thêm phiền phức liền lập tức xua tay chặn miệng trước.
° " các ngươi đừng có hỏi về những chuyện của ta . Ta đến võ giới này là muốn sống cuộc sống của một đạo sư bình thường, vì vậy đừng có tò mò về quá khứ của ta, ta không nói đâu"
Hải phu xe và Lâm Chấn Anh thoáng nhìn nhau. Phàm những gì càng bí mật càng khiến người ta tò mò, nhưng sự tồn tại trước mặt là không thể đắc tội, vì thế bọn họ dành lặng im. Vạn Vân Phong lúc này lại quay sang thi lễ.
° " vì ta muốn sống cuộc sống bình thường nên những sự việc hôm nay vẫn mong hai người giữ kín giúp ta, ta sẽ rất biết ơn"
Một cái thi lễ của tiên nhân khiến cho hai người họ giật mình, bọn họ cảm thấy không nhận nỗi vội cúi đầu thật thấp mà nói.
- " xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi tuyệt không tiết lộ thân phận của tiên sinh"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, cảm thấy hài lòng. Hắn bước đến bộ bàn ghế đá mà ngồi xuống, đưa tay mời mọc. Hai người kia theo đó bước tới mà ngồi xuống theo. Lâm Chấn Anh sực nhớ đến linh hồn đeo bám lúc sáng, cảm thấy thắc mắc trong lòng, liền cúi đầu thi lễ.
- " tiên sinh thứ lỗi, tại hạ có điều muốn hỏi. Lúc tiên sinh diệt trừ ma đạo Kiên Bào, tại hạ nhìn thấy một linh hồn theo sau lưng ngài. Không biết linh hồn đó là...?"
Vân Phong khẽ ồ lên. Linh hồn mà đạo sĩ nói đến chính là Thu nhi, nàng ta lúc này đang nghỉ ngơi trong đá dưỡng hồn. Nghĩ đến Thu nhi khiến trong lòng Vân Phong cảm thấy vui vẻ, hắn khẽ mỉm cười.
° " vị cô nương ấy là một linh hồn thánh thiện, lúc chết đi vẫn còn vướng mắc gì đó với nhân gian mà chưa siêu thoát được. Ta rất yêu quý linh hồn ấy nên sẽ đưa nàng ta đi hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng, giúp nàng ta siêu thoát "
Lâm Chấn Anh nghe xong thì có chút không hiểu. Vậy ra là đưa linh hồn đó đi siêu thoát ư? Nhưng mà... Lâm Chấn Anh nhìn vào ngọn lửa đang cháy sắp tàn kia, sức mạnh cường đại vẫn còn vương lại đôi chút, bên trong đó là hơn hai chục linh hồn hóa quỷ bị đánh thẳng xuống địa ngục . Ông ta quay sang nhìn Vân Phong mà hỏi.
- " tại hạ thật không hiểu. Tiên sinh cường đại như vậy thì việc cưỡng ép siêu thoát một linh hồn chắc cũng dễ như trở bàn tay thôi, vậy hà cớ gì phải phiền phức đưa linh hồn ấy đi hoàn thành tâm nguyện cho tốn thời gian vậy?"
Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười. Với đạo sĩ thì ông ta có thể nói rằng cái thời gian để đi siêu thoát cho một linh hồn theo cách cổ điển thì hoàn toàn có thể cưỡng chế siêu thoát nhiều linh hồn hơn, làm nhiều chuyện có ích hơn , như vậy không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Vân Phong nhìn đạo sĩ mà nói.
° " ờ thì... ông là chính nhân quân tử, luôn muốn thế thiên hành đạo nên suy nghĩ đến sự hiệu quả cũng là điều dễ hiểu. Còn ta chỉ là một lữ khách lang thang. Ta đến võ giới không phải thế thiên hành đạo như ông mà chỉ đơn giản là rong chơi. Việc ta siêu độ linh hồn cũng chỉ là dạo chơi trong võ giới mà thôi, nên không xem trọng hiệu quả"
Lâm Chấn Anh cảm thấy ngượng ngùng. Được một tiên nhân khen ngợi là chính nhân quân tử khiến ông hơi xao động, không biết là khen thật hay đang trách móc. Vân Phong thấy khuôn mặt khó xử ấy thì hiểu chuyện mà bật cười.
° " a ha ha... ông không cần phải suy nghĩ, những lời ta nói là thật lòng. Trong mắt ta ông là chính nhân quân tử, và ta không cảm thấy mình cao quý hơn ông gì cả. Ta chỉ là một nam nhân dại gái, mê mẩn trước sắc đẹp của linh hồn ấy mà cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng ta siêu thoát một cách nhẹ nhàng nhất "
Lâm Chấn Anh đã ngại còn ngại hơn. " Lời nói thật lòng " và " ta không cảm thấy mình cao quý hơn ông " ? Một tiên nhân, một sự tồn tại cao quý hơn hoàng đế mà lại nói với một đạo sĩ như vậy sao? Liệu có gánh nổi lời khen này? Vạn Vân Phong đang cười, bất chợt chuyển sang trạng thái nghiêm túc, ậm ờ.
° " nếu mà nói cho đúng thì...ta muốn du ngoạn và cảm thụ võ giới này. Nếu cứ thế mà đi thì trông giống một kẻ lang thang. Ta gặp linh hồn xinh đẹp này và muốn siêu thoát cho nàng ta có thể chỉ là một cái cớ, là để con đường du ngoạn của ta có đích đến mà thôi."
Đạo sĩ lại ồ lên ngạc nhiên, thì ra là tiên nhân muốn đi du ngoạn. Ông ta cúi đầu thi lễ một cái, nhớ ra điều gì đó liền mở lời.
- " nếu tiên sinh thật sự muốn du ngoạn, vậy thì... có muốn đi sang Tây Bắp quốc một chuyến chăng?"
Vạn Vân Phong nhìn đạo sĩ với ánh mắt thích thú, một ánh mắt như muốn hỏi " tại sao?" . Đạo sĩ lúc này khuôn mặt thoáng buồn mà kể lại.
- " không giấu gì tiên sinh, tại hạ từng được mời đi bắt ma ở ngoại trấn hắc xà, thuộc hắc quy thành của Tây Bắp quốc, và... thất bại"
Hai chữ thất bại nói ra trong sự buồn bã. Hải phu xe nãy giờ im lặng, bây giờ nhìn thấy biểu cảm của đạo sĩ như vậy mà ngạc nhiên.
- " Lâm tiên sinh, ngài thực sự thất bại ư? Không lẽ con ma ở đó lợi hại lắm sao?"
Trước câu hỏi ấy, Lâm Chấn Anh khẽ thở dài lắc đầu.
- " không phải, hai con ma ấy chỉ là hai oán linh bình thường, thậm chí chưa hóa quỷ và chưa từng làm hại bất cứ người nào. Tuy là vậy nhưng không hiểu tại sao bọn chúng sở hữu chấp niệm quá lớn, lớn đến nỗi bùa chú của ta cũng vô dụng với chúng. Có lẽ chúng mang trong lòng một điều gì đó vô cùng nuối tiếc"
Nói đến đây thì quay sang Vân Phong mà thi lễ thỉnh cầu.
- " không hiểu sao nhưng tại hạ thật sự rất muốn siêu thoát cho hai oán linh ở đó, nhưng lực bất tòng tâm. May sao hôm nay gặp được tiên sinh, vẫn mong tiên sinh trên đường du ngoạn hãy ghé qua đó một lần, tại hạ vô cùng biết ơn "
Biết ơn ư? Theo như cách nói của đạo sĩ thì ông ta và hai oán linh kia chẳng có quan hệ gì, vậy ông ta biết ơn vì chuyện gì. Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười, trước thỉnh cầu ấy liền đồng ý.
° " ông đúng là người tốt, có trách nhiệm với cuộc đời. Ông có thể thế thiên hành đạo thì ta cũng làm được. Công việc này ta nhận, ông không cần phải bận tâm "
Đạo sĩ mừng rỡ cảm ơn, xem ra cũng nặng lòng với nghề lắm. Vân Phong khẽ mỉm cười nói.
° " Hắc xà trấn thuộc hắc quy thành của Tây Bắp quốc phải không? Được rồi, sau khi siêu thoát cho linh hồn mỹ nữ xinh đẹp này ta sẽ lập tức đến đó. Bây giờ ta cần nghỉ ngơi, hai ngươi trở về đi "
Nói đến đây thì ngáp một cái. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe cũng không còn chuyện gì để làm nữa, liền đứng dậy thi lễ cáo từ.
- " vậy xin tiên sinh nghỉ ngơi sớm, chúng tiểu nhân cáo từ"
Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, sau đó ngồi vào ghế dựa mà thoải mái nhắm mắt . Hai người kia thấy vậy thì lặng lẽ đi ra ngoài Hoa Quả trang, leo lên cỗ xe ngựa mà trở về trấn, kết thúc một ngày đầy biến động.
- " tiên sinh, ngôi nhà to đẹp lộng lẫy như vậy mà đốt bỏ đi không cảm thấy phung phí sao?"
Vạn Vân Phong nhìn ngôi nhà bị đốt cháy gần hết ấy, cũng có chút không nỡ.
° " ngôi nhà rất đẹp và có khiếu thẩm mỹ riêng, đốt bỏ thì cũng tiếc thật. Nhưng mà ta dự định mở một lớp học ngay tại chỗ này. Lớp học mà nhìn xa hoa quá thì ai dám đến học chứ? Vả lại có đến học thì ngôi nhà này cũng từng chứa rất nhiều xác chết giống như một nấm mồ tập thể vậy. Cho dù được thanh tẩy thì cái cảm giác ở trong nấm mồ vẫn tồn tại, vậy chi bằng đốt bỏ hết đi để xây mới hoàn toàn."
Nói đến đây thì quay sang Hải phu xe mà rằng.
° " khi ngươi về thì nhắn lại với chủ ngươi tới đây thi công nhà cho ta, tiền bạc không thành vấn đề. Hạng mục này ta để cho hắn thầu "
Hải phu xe cúi đầu thi lễ, xem ra mọi hành động của người này đều đã có tính toán trước, sự kính nể tăng lên chóng mặt.
Lại nói Lâm Chấn Anh, sau khi cảm nhận được linh lực cường đại trong lá bùa thì hưng phấn, lúc này mới quay sang cúi đầu thi lễ.
- " thưa tiên sinh. Thứ linh lực thần thánh vừa rồi là của tiên sinh sao? Tại hạ cảm thấy nó cường đại thâm sâu, không ngờ tiên sinh lại đạt được cảnh giới chí cao như vậy, thật bái phục "
Thứ sức mạnh tạo nên ngọn lửa sáng như mặt trời ấy thật sự khiến người ta chỉ muốn được quỳ gối. Vạn Vân Phong mỉm cười lắc đầu.
° " không, không phải. Linh lực đó không phải của ta. Lá bùa ấy là của một vị nữ đế vẽ và ban cho ta, ta chỉ là một người may mắn mà thôi "
" NỮ ĐẾ...?" cả Hải phu xe và Lâm Chấn Anh thốt lên ngạc nhiên. Bọn họ chưa từng nghe đến danh hiệu này ở võ giới bao giờ, khiến cho bản thân vô cùng thắc mắc định hỏi thêm cho rõ. Vạn Vân Phong biết mình lỡ lời, không muốn chịu thêm phiền phức liền lập tức xua tay chặn miệng trước.
° " các ngươi đừng có hỏi về những chuyện của ta . Ta đến võ giới này là muốn sống cuộc sống của một đạo sư bình thường, vì vậy đừng có tò mò về quá khứ của ta, ta không nói đâu"
Hải phu xe và Lâm Chấn Anh thoáng nhìn nhau. Phàm những gì càng bí mật càng khiến người ta tò mò, nhưng sự tồn tại trước mặt là không thể đắc tội, vì thế bọn họ dành lặng im. Vạn Vân Phong lúc này lại quay sang thi lễ.
° " vì ta muốn sống cuộc sống bình thường nên những sự việc hôm nay vẫn mong hai người giữ kín giúp ta, ta sẽ rất biết ơn"
Một cái thi lễ của tiên nhân khiến cho hai người họ giật mình, bọn họ cảm thấy không nhận nỗi vội cúi đầu thật thấp mà nói.
- " xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi tuyệt không tiết lộ thân phận của tiên sinh"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu, cảm thấy hài lòng. Hắn bước đến bộ bàn ghế đá mà ngồi xuống, đưa tay mời mọc. Hai người kia theo đó bước tới mà ngồi xuống theo. Lâm Chấn Anh sực nhớ đến linh hồn đeo bám lúc sáng, cảm thấy thắc mắc trong lòng, liền cúi đầu thi lễ.
- " tiên sinh thứ lỗi, tại hạ có điều muốn hỏi. Lúc tiên sinh diệt trừ ma đạo Kiên Bào, tại hạ nhìn thấy một linh hồn theo sau lưng ngài. Không biết linh hồn đó là...?"
Vân Phong khẽ ồ lên. Linh hồn mà đạo sĩ nói đến chính là Thu nhi, nàng ta lúc này đang nghỉ ngơi trong đá dưỡng hồn. Nghĩ đến Thu nhi khiến trong lòng Vân Phong cảm thấy vui vẻ, hắn khẽ mỉm cười.
° " vị cô nương ấy là một linh hồn thánh thiện, lúc chết đi vẫn còn vướng mắc gì đó với nhân gian mà chưa siêu thoát được. Ta rất yêu quý linh hồn ấy nên sẽ đưa nàng ta đi hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng, giúp nàng ta siêu thoát "
Lâm Chấn Anh nghe xong thì có chút không hiểu. Vậy ra là đưa linh hồn đó đi siêu thoát ư? Nhưng mà... Lâm Chấn Anh nhìn vào ngọn lửa đang cháy sắp tàn kia, sức mạnh cường đại vẫn còn vương lại đôi chút, bên trong đó là hơn hai chục linh hồn hóa quỷ bị đánh thẳng xuống địa ngục . Ông ta quay sang nhìn Vân Phong mà hỏi.
- " tại hạ thật không hiểu. Tiên sinh cường đại như vậy thì việc cưỡng ép siêu thoát một linh hồn chắc cũng dễ như trở bàn tay thôi, vậy hà cớ gì phải phiền phức đưa linh hồn ấy đi hoàn thành tâm nguyện cho tốn thời gian vậy?"
Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười. Với đạo sĩ thì ông ta có thể nói rằng cái thời gian để đi siêu thoát cho một linh hồn theo cách cổ điển thì hoàn toàn có thể cưỡng chế siêu thoát nhiều linh hồn hơn, làm nhiều chuyện có ích hơn , như vậy không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Vân Phong nhìn đạo sĩ mà nói.
° " ờ thì... ông là chính nhân quân tử, luôn muốn thế thiên hành đạo nên suy nghĩ đến sự hiệu quả cũng là điều dễ hiểu. Còn ta chỉ là một lữ khách lang thang. Ta đến võ giới không phải thế thiên hành đạo như ông mà chỉ đơn giản là rong chơi. Việc ta siêu độ linh hồn cũng chỉ là dạo chơi trong võ giới mà thôi, nên không xem trọng hiệu quả"
Lâm Chấn Anh cảm thấy ngượng ngùng. Được một tiên nhân khen ngợi là chính nhân quân tử khiến ông hơi xao động, không biết là khen thật hay đang trách móc. Vân Phong thấy khuôn mặt khó xử ấy thì hiểu chuyện mà bật cười.
° " a ha ha... ông không cần phải suy nghĩ, những lời ta nói là thật lòng. Trong mắt ta ông là chính nhân quân tử, và ta không cảm thấy mình cao quý hơn ông gì cả. Ta chỉ là một nam nhân dại gái, mê mẩn trước sắc đẹp của linh hồn ấy mà cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng ta siêu thoát một cách nhẹ nhàng nhất "
Lâm Chấn Anh đã ngại còn ngại hơn. " Lời nói thật lòng " và " ta không cảm thấy mình cao quý hơn ông " ? Một tiên nhân, một sự tồn tại cao quý hơn hoàng đế mà lại nói với một đạo sĩ như vậy sao? Liệu có gánh nổi lời khen này? Vạn Vân Phong đang cười, bất chợt chuyển sang trạng thái nghiêm túc, ậm ờ.
° " nếu mà nói cho đúng thì...ta muốn du ngoạn và cảm thụ võ giới này. Nếu cứ thế mà đi thì trông giống một kẻ lang thang. Ta gặp linh hồn xinh đẹp này và muốn siêu thoát cho nàng ta có thể chỉ là một cái cớ, là để con đường du ngoạn của ta có đích đến mà thôi."
Đạo sĩ lại ồ lên ngạc nhiên, thì ra là tiên nhân muốn đi du ngoạn. Ông ta cúi đầu thi lễ một cái, nhớ ra điều gì đó liền mở lời.
- " nếu tiên sinh thật sự muốn du ngoạn, vậy thì... có muốn đi sang Tây Bắp quốc một chuyến chăng?"
Vạn Vân Phong nhìn đạo sĩ với ánh mắt thích thú, một ánh mắt như muốn hỏi " tại sao?" . Đạo sĩ lúc này khuôn mặt thoáng buồn mà kể lại.
- " không giấu gì tiên sinh, tại hạ từng được mời đi bắt ma ở ngoại trấn hắc xà, thuộc hắc quy thành của Tây Bắp quốc, và... thất bại"
Hai chữ thất bại nói ra trong sự buồn bã. Hải phu xe nãy giờ im lặng, bây giờ nhìn thấy biểu cảm của đạo sĩ như vậy mà ngạc nhiên.
- " Lâm tiên sinh, ngài thực sự thất bại ư? Không lẽ con ma ở đó lợi hại lắm sao?"
Trước câu hỏi ấy, Lâm Chấn Anh khẽ thở dài lắc đầu.
- " không phải, hai con ma ấy chỉ là hai oán linh bình thường, thậm chí chưa hóa quỷ và chưa từng làm hại bất cứ người nào. Tuy là vậy nhưng không hiểu tại sao bọn chúng sở hữu chấp niệm quá lớn, lớn đến nỗi bùa chú của ta cũng vô dụng với chúng. Có lẽ chúng mang trong lòng một điều gì đó vô cùng nuối tiếc"
Nói đến đây thì quay sang Vân Phong mà thi lễ thỉnh cầu.
- " không hiểu sao nhưng tại hạ thật sự rất muốn siêu thoát cho hai oán linh ở đó, nhưng lực bất tòng tâm. May sao hôm nay gặp được tiên sinh, vẫn mong tiên sinh trên đường du ngoạn hãy ghé qua đó một lần, tại hạ vô cùng biết ơn "
Biết ơn ư? Theo như cách nói của đạo sĩ thì ông ta và hai oán linh kia chẳng có quan hệ gì, vậy ông ta biết ơn vì chuyện gì. Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười, trước thỉnh cầu ấy liền đồng ý.
° " ông đúng là người tốt, có trách nhiệm với cuộc đời. Ông có thể thế thiên hành đạo thì ta cũng làm được. Công việc này ta nhận, ông không cần phải bận tâm "
Đạo sĩ mừng rỡ cảm ơn, xem ra cũng nặng lòng với nghề lắm. Vân Phong khẽ mỉm cười nói.
° " Hắc xà trấn thuộc hắc quy thành của Tây Bắp quốc phải không? Được rồi, sau khi siêu thoát cho linh hồn mỹ nữ xinh đẹp này ta sẽ lập tức đến đó. Bây giờ ta cần nghỉ ngơi, hai ngươi trở về đi "
Nói đến đây thì ngáp một cái. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe cũng không còn chuyện gì để làm nữa, liền đứng dậy thi lễ cáo từ.
- " vậy xin tiên sinh nghỉ ngơi sớm, chúng tiểu nhân cáo từ"
Vạn Vân Phong khẽ gật đầu, sau đó ngồi vào ghế dựa mà thoải mái nhắm mắt . Hai người kia thấy vậy thì lặng lẽ đi ra ngoài Hoa Quả trang, leo lên cỗ xe ngựa mà trở về trấn, kết thúc một ngày đầy biến động.
Danh sách chương