Màn đêm buông xuống, đạo sĩ Lâm Chấn Anh sửa soạn quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi dự tiệc. Lúc sáng Trịnh Võ Quyết suýt chết ở bìa rừng, thế nên khi con người ta thoát chết trong gang tấc thì đó là lý do tuyệt vời để mở tiệc ăn mừng. Đêm nay là đêm trăng rằm, trăng sáng tròn vằng vặc , Trịnh Võ Quyết muốn vừa lãm nguyệt vừa thưởng rượu ngon nên mở tiệc tối. Lâm Chấn Anh bước vào sân vườn họ Trịnh, thấy bàn tiệc đã dọn sẵn ra hết rồi. Trịnh Võ Quyết vui vẻ đứng lên thi lễ.
- " tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi"
Lâm Chấn Anh nhìn một lượt, thấy có vợ chồng Trịnh Võ Quyết, quan trấn Nguyễn Văn An, và cả Hải phu xe nữa. Xem ra đã đông đủ, chỉ thiếu mình hắn. Lâm Chấn Anh thi lễ.
- " ta đã đến trễ, các vị thứ lỗi "
Mọi người nghe vậy đều xua tay cười nói.
- " không trễ, vừa kịp lúc, mời tiên sinh vào bàn "
Lời nói vui vẻ, đạo sĩ cũng theo đó mà nhập tiệc lúc này mới hỏi.
- " tên bạch y kia đâu rồi, ta đến trễ nhưng có vẻ hắn còn trễ hơn. Có nên đợi hắn một chút?"
Trịnh Võ Quyết nghe vậy có chút ngập ngừng, khẽ lắc đầu.
- " ừm... không cần đâu. Bạch tiên sinh không uống rượu, lại không quá hứng thú với tiệc tùng. Ta cũng đã nài nỉ nhưng ngài ấy từ chối, vậy nên bây giờ đã đông đủ rồi, chúng ta ăn thôi"
Lâm Chấn Anh khẽ ồ lên ngạc nhiên. " Cái tên ấy không phải tu đạo cũng chẳng phải tu phật, tại sao lại kiêng uống rượu nhỉ?" Trong lòng thoáng chút suy nghĩ tò mò, nhưng thôi không quan trọng. Bây giờ sơn hào hải vị, rượu ngon hiếm có, tất cả vào tiệc ăn uống no say. Hôm nay quả là một ngày vất vả, chịu thiệt hại không ít. Bây giờ được thảnh thơi tịnh dưỡng thế này nhưng vẫn không quên công việc. Lâm Chấn Anh quay sang Trịnh Võ Quyết mà nói.
- " ta bị thương không quá nặng, chỉ là lúc sáng có hơi tốn sức vẫn cần phải có thời gian phục hồi. Ngươi cho ta nghỉ ngơi ba bốn bữa gì đó, khỏe rồi ta sẽ vào cái trang viên đó bắt ma cho ngươi, đừng quá nôn nóng "
Lời nói hứa hẹn trước để Trịnh Võ Quyết yên tâm, thế nhưng Lâm Chấn Anh đã lầm. Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì xua tay cười nhạt.
- " tiên sinh không cần lo lắng chuyện này nữa. Cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng, khi nào khỏe rồi cứ trở về nhà. Chuyện trang viên ma ám đó đã có người khác lo rồi, xin tiên sinh đừng bận tâm "
Lâm Chấn Anh khẽ ồ lên ngạc nhiên, Trịnh Võ Quyết tốn rất nhiều công sức mời hắn đến là để dọn dẹp tà ma trong cái trang ấy , bây giờ tự nhiên có người khác làm rồi là sao? Lâm Chấn Anh cũng không sân si gì, chỉ là tính tò mò nên hỏi thêm.
- " vậy à. Người đó là ai, có thể nói cho ta biết được không?"
Trịnh Võ Quyết thoáng ngập ngừng. Cũng không phải là không nói được, liền thi lễ.
- " không giấu gì tiên sinh. Căn nhà đó ta đã tặng cho bạch tiên sinh rồi. Bạch tiên sinh giờ là chủ căn nhà đó, cho nên cũng chịu trách nhiệm trừ tà trong đó. Bây giờ chắc là cũng đã dọn vào trong Hoa Quả trang ở rồi "
Lâm Chấn Anh nheo mắt, vô thức đứng dậy cúi đầu nhìn thẳng vào mặt Trịnh Võ Quyết với vẻ mặt nghiêm túc mà chậm rãi hỏi.
- " ngươi mới nói là cái tên bạch y đó đã dọn vào trong trang viên ma ám phải không?"
Trịnh Võ Quyết không hiểu lắm, nghe hỏi vậy thì cười nói.
- " không sai, chính là như vậy. Thế nên tiên sinh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi "
" NGHỈ NGƠI CÁI ĐẦU NHÀ NGƯƠI. ĐỒ NGU, ĐỒ ĂN HẠI " đạo sĩ bất ngờ quát lên khiến tất cả tròn mắt ngơ ngác ngạc nhiên. Quan trấn thấy căng thẳng thì nói vào.
- " tiên sinh, tại sao tiên sinh lại tức giận như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Chấn Anh mặt đỏ bừng bừng, tức giận chỉ tay về phía Trịnh Võ Quyết mà nói.
- " ngươi không phải người tu đạo, hiểu biết nông cạn. Cái tên bạch y ấy cơ thể kỳ lạ, không có đấu khí, là cơ thể lý tưởng để ma quỷ đoạt xác. Ngươi đã không biết thì thôi, lại để cho hắn vào trong trang viên có ma ấy chính là để hắn vào chỗ chết, là hại chết hắn "
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An thoáng nhìn nhau ngạc nhiên, thì ra đạo sĩ đang lo cho tính mạng của Vạn Vân Phong ư? Cả hai bật cười , quan trấn nói đỡ.
- " tiên sinh, cái này xin người cứ yên tâm. Chúng ta biết bạch tiên sinh là một sự tồn tại to lớn, không dễ gì bị ma quỷ đoạt xác đâu "
Quan trấn vừa dứt lời, Trịnh Võ Quyết cảm thấy thú vị mà nâng một ly rượu uống cạn xem ra chẳng chút lo lắng mà nói.
- " tiên sinh, không phải lúc sáng ngài đã thấy Bạch tiên sinh hiển lộng thần uy đó sao? Một võ thượng và một võ sư bị tiêu diệt trong chớp mắt, sức mạnh đó lại có thể khiến tiên sinh lo lắng ?"
Lời nói đó của Trịnh Võ Quyết không những không khiến Lâm Chấn Anh yên tâm, mà còn làm ông ta tức giận hơn, tiếp tục chỉ tay vào mặt Quyết mà mắng tiếp.
- " ngu dốt, ta nói ngươi ngu dốt quả không sai. Ngươi thì hiểu cái gì?"
Cả đám người lại tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lâm Chấn Anh lúc này giải thích.
- " ngươi người trần mắt thịt không thấy huyền cơ. Sáng nay tên bạch y đó giải quyết được hai tên ma đạo kia là nhờ món ám khí kỳ lạ đó. Ta hoàn toàn đồng ý là hắn giỏi, nhưng món ám khí đó chỉ có mùi thuốc pháo hoa chứ không hề có chút linh lực nào tỏa ra. Có nghĩa rằng món ám khí đó chỉ có sát thương vật lý thuần, mà ma quỷ thì không bị ảnh hưởng của sát thương vật lý. Món vũ khí đó của hắn vô dụng trong việc trừ tà, các ngươi hiểu không?"
Trịnh Võ Quyết lông mày khẽ giật giật, có lẽ trong tâm cũng dậy sóng. Lâm Chấn Anh lúc này khẽ ngồi xuống, trấn tĩnh lại mà nói tiếp.
- " ta khẳng định tên ấy không biết trừ tà, bởi vì sao các ngươi biết không? Bởi bản thân hắn cũng đang bị ám?"
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nghe vậy thì giật mình đồng thời hỏi.
- " tiên sinh có nhầm lẫn ở đâu không? Làm sao có chuyện như thế chứ?"
Lâm Chấn Anh hừ một tiếng tức giận, mặt nhăn nhó nói.
- " lúc sáng ta thấy có một linh hồn đi theo hắn mà hắn không biết. Chỉ là lúc ấy ta đã quá mỏi mệt, lại thêm việc linh hồn ấy chưa trở thành oán linh nên chưa gây hại cho ai. Ta định rằng nghỉ ngơi đến sáng mai sẽ siêu thoát linh hồn ấy cho hắn, ai ngờ các ngươi..."
Nói đến đây lại hừ một tiếng tức giận.
- " CÁC NGƯƠI LẠI ĐỂ HẮN ĐI VÀO CHỖ CHẾT..."
Lời nói của đạo sĩ khiến tất cả im lặng. Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nhìn nhau như muốn nói " không lẽ vương tử thật sự có chuyện rồi sao? . Đang lưỡng lự, Lâm Chấn Anh bất ngờ nói.
- " không được, ta phải lập tức đi cứu người, biết đâu còn kịp. Các ngươi mau đưa ta đến đó "
Trịnh phu nhân nãy giờ vẫn im lặng, lúc này lên tiếng can ngăn.
- " chúng ta biết tiên sinh có lòng, nhưng mà thương tích của tiên sinh chưa lành, sức mạnh chưa hồi phục, liệu có đủ sức để cứu người không?"
Lời nói vừa dứt, đạo sĩ nhăn mặt xua tay.
- " mạng người quan trọng, không thể thấy chết không cứu. bây giờ không suy nghĩ nhiều nữa, mau đưa ta đến đó "
Trịnh Võ Quyết trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy nếu vương tử thật sự trừ tà được thì hắn đến chơi cũng không sao, mà không trừ tà được thì đương nhiên phải cứu người. Nghĩ như vậy, hắn liền gật đầu.
- " được rồi, chúng ta sẽ đưa tiên sinh đi "
Lâm Chấn anh lập tức xua tay, liền chỉ về phía Hải phu xe mà nói.
- "các ngươi đi theo chỉ khiến ta bị vướng chân vướng tay mà thôi, ở nhà hết đi. Ta chỉ cần tên này đánh xe đưa ta đến đó là được "
Trịnh Võ Quyết khẽ bậm môi, lời nói này không sai, hắn đi chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi. Quyết quay sang nhìn Hải mà gật đầu, Hải lập tức bật dậy đi lấy xe ngựa. Cỗ xe ngựa chay đi trong đêm đến thẳng Hoa Quả trang, không biết có còn kịp để cứu người?
- " tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi"
Lâm Chấn Anh nhìn một lượt, thấy có vợ chồng Trịnh Võ Quyết, quan trấn Nguyễn Văn An, và cả Hải phu xe nữa. Xem ra đã đông đủ, chỉ thiếu mình hắn. Lâm Chấn Anh thi lễ.
- " ta đã đến trễ, các vị thứ lỗi "
Mọi người nghe vậy đều xua tay cười nói.
- " không trễ, vừa kịp lúc, mời tiên sinh vào bàn "
Lời nói vui vẻ, đạo sĩ cũng theo đó mà nhập tiệc lúc này mới hỏi.
- " tên bạch y kia đâu rồi, ta đến trễ nhưng có vẻ hắn còn trễ hơn. Có nên đợi hắn một chút?"
Trịnh Võ Quyết nghe vậy có chút ngập ngừng, khẽ lắc đầu.
- " ừm... không cần đâu. Bạch tiên sinh không uống rượu, lại không quá hứng thú với tiệc tùng. Ta cũng đã nài nỉ nhưng ngài ấy từ chối, vậy nên bây giờ đã đông đủ rồi, chúng ta ăn thôi"
Lâm Chấn Anh khẽ ồ lên ngạc nhiên. " Cái tên ấy không phải tu đạo cũng chẳng phải tu phật, tại sao lại kiêng uống rượu nhỉ?" Trong lòng thoáng chút suy nghĩ tò mò, nhưng thôi không quan trọng. Bây giờ sơn hào hải vị, rượu ngon hiếm có, tất cả vào tiệc ăn uống no say. Hôm nay quả là một ngày vất vả, chịu thiệt hại không ít. Bây giờ được thảnh thơi tịnh dưỡng thế này nhưng vẫn không quên công việc. Lâm Chấn Anh quay sang Trịnh Võ Quyết mà nói.
- " ta bị thương không quá nặng, chỉ là lúc sáng có hơi tốn sức vẫn cần phải có thời gian phục hồi. Ngươi cho ta nghỉ ngơi ba bốn bữa gì đó, khỏe rồi ta sẽ vào cái trang viên đó bắt ma cho ngươi, đừng quá nôn nóng "
Lời nói hứa hẹn trước để Trịnh Võ Quyết yên tâm, thế nhưng Lâm Chấn Anh đã lầm. Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì xua tay cười nhạt.
- " tiên sinh không cần lo lắng chuyện này nữa. Cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng, khi nào khỏe rồi cứ trở về nhà. Chuyện trang viên ma ám đó đã có người khác lo rồi, xin tiên sinh đừng bận tâm "
Lâm Chấn Anh khẽ ồ lên ngạc nhiên, Trịnh Võ Quyết tốn rất nhiều công sức mời hắn đến là để dọn dẹp tà ma trong cái trang ấy , bây giờ tự nhiên có người khác làm rồi là sao? Lâm Chấn Anh cũng không sân si gì, chỉ là tính tò mò nên hỏi thêm.
- " vậy à. Người đó là ai, có thể nói cho ta biết được không?"
Trịnh Võ Quyết thoáng ngập ngừng. Cũng không phải là không nói được, liền thi lễ.
- " không giấu gì tiên sinh. Căn nhà đó ta đã tặng cho bạch tiên sinh rồi. Bạch tiên sinh giờ là chủ căn nhà đó, cho nên cũng chịu trách nhiệm trừ tà trong đó. Bây giờ chắc là cũng đã dọn vào trong Hoa Quả trang ở rồi "
Lâm Chấn Anh nheo mắt, vô thức đứng dậy cúi đầu nhìn thẳng vào mặt Trịnh Võ Quyết với vẻ mặt nghiêm túc mà chậm rãi hỏi.
- " ngươi mới nói là cái tên bạch y đó đã dọn vào trong trang viên ma ám phải không?"
Trịnh Võ Quyết không hiểu lắm, nghe hỏi vậy thì cười nói.
- " không sai, chính là như vậy. Thế nên tiên sinh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi "
" NGHỈ NGƠI CÁI ĐẦU NHÀ NGƯƠI. ĐỒ NGU, ĐỒ ĂN HẠI " đạo sĩ bất ngờ quát lên khiến tất cả tròn mắt ngơ ngác ngạc nhiên. Quan trấn thấy căng thẳng thì nói vào.
- " tiên sinh, tại sao tiên sinh lại tức giận như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Chấn Anh mặt đỏ bừng bừng, tức giận chỉ tay về phía Trịnh Võ Quyết mà nói.
- " ngươi không phải người tu đạo, hiểu biết nông cạn. Cái tên bạch y ấy cơ thể kỳ lạ, không có đấu khí, là cơ thể lý tưởng để ma quỷ đoạt xác. Ngươi đã không biết thì thôi, lại để cho hắn vào trong trang viên có ma ấy chính là để hắn vào chỗ chết, là hại chết hắn "
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An thoáng nhìn nhau ngạc nhiên, thì ra đạo sĩ đang lo cho tính mạng của Vạn Vân Phong ư? Cả hai bật cười , quan trấn nói đỡ.
- " tiên sinh, cái này xin người cứ yên tâm. Chúng ta biết bạch tiên sinh là một sự tồn tại to lớn, không dễ gì bị ma quỷ đoạt xác đâu "
Quan trấn vừa dứt lời, Trịnh Võ Quyết cảm thấy thú vị mà nâng một ly rượu uống cạn xem ra chẳng chút lo lắng mà nói.
- " tiên sinh, không phải lúc sáng ngài đã thấy Bạch tiên sinh hiển lộng thần uy đó sao? Một võ thượng và một võ sư bị tiêu diệt trong chớp mắt, sức mạnh đó lại có thể khiến tiên sinh lo lắng ?"
Lời nói đó của Trịnh Võ Quyết không những không khiến Lâm Chấn Anh yên tâm, mà còn làm ông ta tức giận hơn, tiếp tục chỉ tay vào mặt Quyết mà mắng tiếp.
- " ngu dốt, ta nói ngươi ngu dốt quả không sai. Ngươi thì hiểu cái gì?"
Cả đám người lại tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lâm Chấn Anh lúc này giải thích.
- " ngươi người trần mắt thịt không thấy huyền cơ. Sáng nay tên bạch y đó giải quyết được hai tên ma đạo kia là nhờ món ám khí kỳ lạ đó. Ta hoàn toàn đồng ý là hắn giỏi, nhưng món ám khí đó chỉ có mùi thuốc pháo hoa chứ không hề có chút linh lực nào tỏa ra. Có nghĩa rằng món ám khí đó chỉ có sát thương vật lý thuần, mà ma quỷ thì không bị ảnh hưởng của sát thương vật lý. Món vũ khí đó của hắn vô dụng trong việc trừ tà, các ngươi hiểu không?"
Trịnh Võ Quyết lông mày khẽ giật giật, có lẽ trong tâm cũng dậy sóng. Lâm Chấn Anh lúc này khẽ ngồi xuống, trấn tĩnh lại mà nói tiếp.
- " ta khẳng định tên ấy không biết trừ tà, bởi vì sao các ngươi biết không? Bởi bản thân hắn cũng đang bị ám?"
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nghe vậy thì giật mình đồng thời hỏi.
- " tiên sinh có nhầm lẫn ở đâu không? Làm sao có chuyện như thế chứ?"
Lâm Chấn Anh hừ một tiếng tức giận, mặt nhăn nhó nói.
- " lúc sáng ta thấy có một linh hồn đi theo hắn mà hắn không biết. Chỉ là lúc ấy ta đã quá mỏi mệt, lại thêm việc linh hồn ấy chưa trở thành oán linh nên chưa gây hại cho ai. Ta định rằng nghỉ ngơi đến sáng mai sẽ siêu thoát linh hồn ấy cho hắn, ai ngờ các ngươi..."
Nói đến đây lại hừ một tiếng tức giận.
- " CÁC NGƯƠI LẠI ĐỂ HẮN ĐI VÀO CHỖ CHẾT..."
Lời nói của đạo sĩ khiến tất cả im lặng. Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nhìn nhau như muốn nói " không lẽ vương tử thật sự có chuyện rồi sao? . Đang lưỡng lự, Lâm Chấn Anh bất ngờ nói.
- " không được, ta phải lập tức đi cứu người, biết đâu còn kịp. Các ngươi mau đưa ta đến đó "
Trịnh phu nhân nãy giờ vẫn im lặng, lúc này lên tiếng can ngăn.
- " chúng ta biết tiên sinh có lòng, nhưng mà thương tích của tiên sinh chưa lành, sức mạnh chưa hồi phục, liệu có đủ sức để cứu người không?"
Lời nói vừa dứt, đạo sĩ nhăn mặt xua tay.
- " mạng người quan trọng, không thể thấy chết không cứu. bây giờ không suy nghĩ nhiều nữa, mau đưa ta đến đó "
Trịnh Võ Quyết trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy nếu vương tử thật sự trừ tà được thì hắn đến chơi cũng không sao, mà không trừ tà được thì đương nhiên phải cứu người. Nghĩ như vậy, hắn liền gật đầu.
- " được rồi, chúng ta sẽ đưa tiên sinh đi "
Lâm Chấn anh lập tức xua tay, liền chỉ về phía Hải phu xe mà nói.
- "các ngươi đi theo chỉ khiến ta bị vướng chân vướng tay mà thôi, ở nhà hết đi. Ta chỉ cần tên này đánh xe đưa ta đến đó là được "
Trịnh Võ Quyết khẽ bậm môi, lời nói này không sai, hắn đi chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi. Quyết quay sang nhìn Hải mà gật đầu, Hải lập tức bật dậy đi lấy xe ngựa. Cỗ xe ngựa chay đi trong đêm đến thẳng Hoa Quả trang, không biết có còn kịp để cứu người?
Danh sách chương