Hoàng Sơn nguyên có tên là Bắc Y Sơn lại còn gọi là Hoàng Nhạc, dãy Hoàng Sơn có nhiều ngọn núi cao ngất trời nhưng trong đó cao nhất có Thiên ĐÔ Phong, Liên Hoa tiền hậu phong. Giữa các đinh phong, mây trắng bao phủ lớp lớp liên miên, dân gian gọi là Hoàng Sơn Vân Hải (Biên mây Hoàng Sơn), xưa rày vẫn nỗi tiếng là nhất thế gian của tinh An Huy.

Lúc Mặc Thanh với Mật Bình Nhi đến địa giới của Hoàng Sơn thì đã cách Hưu Ninh huyện mấy ngày đường.

Bởi võ công của hai người dù sao cũng có hạn, nên không dám vọng động làm càn, nên vừa bước chân vào địa giới Hoàng Sơn bất giác thận trọng hơn, lúc nào cũng căng tai nghe ngóng động tĩnh, nghiêm thần giới bị.

Lúc hoàng hôn ngày hôm ấy, hai người hái một ít trái hoang trong rừng ăn đỡ dạ. đang lúc ngồi nghi ngơi trong một hang động ở lưng chừng núi, bỗng nghe một tiếng tù và vang lên chấn động núi rừng.

Hai người nghe theo tiếng tù và nhìn qua thấy ở khoảng giữa hai ngọn núi cách đó vài dặm, từ trong cánh rừng rậm rì, một cây pháo hiệu màu xanh bắn vọt lên trời !

Mặc Thanh và Mật Bình Nhi trước nay chưa từng đến Hoàng Sơn. Thấy cánh rừng rậm đã không gần Thiên ĐÔ Phong, lại cách Liên Hoa Phong không biết bao xa mà kề, vậy tiếng tù và với cây pháo hiệu kia do ai phát ra~ Lại nữa phát ra đề làm gì? Bỗng nghe Mật Bình Nhi nói :

- Mặc tỉ tỉ, hai ta có cần đến đó xem thử không?

Mặc Thanh trầm ngâm nói :

- Mấy ngày lại đây không thấy bóng dáng lệnh sư với lệnh sư thúc, càng không thấy bóng dáng Bình ca. trong Hoàng Sơn lại không thấy có những gì khả nghi, tựa như không có việc gì xảy ra vậy, nhưng sao tỉ tỉ có cảm giác nguy hiểm đang ân nấp đâu đây, trong dạ cứ bồi hồi không yên. Hay là chúng ta nên lấy cẩn thận làm đầu!

Mật Bình Nhi tiếp lời:

- Chính vì vậy mà hai ta càng nên tiến lên phía trước dò xét tình hình ra sao, nếu không lỡ có công việc liên quan đến đại cuộc mà bỏ qua há không đáng tiếc lắm sao? Tất nhiên cả hai ta thân quả thế cô hành động cũng khá nên cẩn thận, có điều cẩn thận thái quá lại biến thành nhát gan, không biết ý tỉ tỉ thế nào?

Mật Bình Nhi nói không phải là không có lý, Mặc Thanh đành miễn cưỡng gật đầu, thế là hai người hướng về cánh rừng rậm, cẩn thận tiến Công phu ước chừng nửa thời thần, hai người đã đến trước cánh rừng rậm giữa hai ngọn núi, nhưng đi một khoảng xa như vậy mà hai người vẫn không phát hiện ra động tĩnh gì.

Thế nên khi hai người nhìn thấy cánh rừng rậm hiện ra trước mắt, hai người không khỏi do dự.

Bởi vì hai ngọn núi hai bên cao chót vót, khỉ vượn Sợ Cũng khó trèo còn cành rừng rậm rì tựa như chưa từng có dấu chân người, dưới đất cỏ mọc quá ngực, cành cây gai nhọn giăng ngang dọc chằng chịt, nhìn vào không thấy xa quá ba trượng, chỉ thấy trong rừng không khí âm hàn, cảnh vật âm u, khiến người không khỏi ớn lạnh xương sống!

Đang lúc hai người còn đang dụ dự chưa dám mạo hiểm xông vào bỗng nghe tiếng quần áo động gió phần phật từ xa truyền lại, hai người vội vàng tìm chỗ ẩn thân ghé mắt nhìn ra. nháy mắt đã thấy một bóng xám lướt qua trước mắt !

Thân pháp hảo tuyệt nhanh như lưu tinh xẹt giữa từng không, bóng người không chút do dự, nhanh như chớp biến mất trong cánh rừng.

Mật Bình Nhi thấy thân thủ đối phương chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng Mặc Thanh không khỏi chấn động, bởi nàng đã nhận ra bóng xám không phải ai khác chính là Thanh Long giáo chủ Thần Long Chư Thiên.

Nhưng nàng ngạc nhiên còn chưa dứt lại thấy một bóng đen lướt qua trước mặt, bóng đen này thân pháp tuy cũng nhanh nhẹn vô cùng nhưng so với Thần Long Chư Thiên còn kém nửa bậc !

Cả Mặc Thanh với Mật Bình Nhi đều nhận ra đó là Bách Hoa giáo chủ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu Bởi trên mình bóng đen còn có một đạo hồng quang chói mắt, rõ ràng là món binh khí đặc dị của mụ, đóa hoa hồng đẫm máu !

Đến đây hai người bất giác nhìn nhau một cái, càng không dám khinh xuất tiến vào trong rừng, chỉ với một đóa hoa hồng quỷ khốc thần sầu trong tay Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, hai nàng chưa chắc đã có thể ứng phó nỗi đừng nói chỉ còn thêm Thần Long Chư Thiên!

Một hồi lâu không thấy có thêm người nào xông vào rừng, Mật Bình Nhi ngưng thần nghe ngóng một lúc, biết chắc xung quanh không có ai khác mới dám ghé tai Mặc Thanh hạ giọng nói:

- Mặc tỉ tỉ, bây giờ phải làm sao? Có tiến vào hay không?

Mặc Thanh đảo mắt một vòng, quả quyết nói:

- Có gì phải sợ, cứ tiến vào !

Mật Bình Nhi bất giác kinh ngạc, lúc nãy Mặc Thanh e dè không dám đến, giờ lại quyết đòi xông vào rừng, không phải là có sự bất thường sao? Bất giác Mật Bình Nhi lên tiếng hỏi:

- Tỉ tỉthật không sợ sao? Đối phương là Bách Hoa bà bà Đồng Sầu chứ không phải là người thường đâu.

Mật Bình Nhi cứ tưởng Mặc Thanh chưa nhận ra Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, nào ngờ Mặc Thanh gật đầu, tiếp lời:

- Kẻ xông vào rừng trước chính là Chư lão tặc!

Mật Bình Nhi nghe nói kinh hãi, kêu lên:

- Nói như vậy, hai ta vào rừng không phải là đi chịu chết sao?

Mặc Thanh nhìn Mật Bình Nhi, đôi mắt nàng như có lửa. nói:

- Chưa chắc! Nếu muội sợ thì cứ ở ngoài này đợi ta. ta không thể đề mất thời gian hơn nữa!

Dứt lời tung người lên xông vào rừng!

Mật Bình Nhi nào phải là kẻ nhát gan tham sinh húy tử, chẳng qua thấy tình thế có điều khác lạ nên không dám khinh xuất mà thôi, không ngờ Mặc Thanh bình thường trầm tĩnh như vậy, giờ đột nhiên thay đỗi, nói là lập tức bỏ đi!

Mật Bình Nhi kinh ngạc nhưng cũng đành phải tung người chạy theo. Nháy mắt sau, hai người đã một trước một sau tiến vào trong rừng.

Đi được mới hai, ba chục trượng, bỗng từ trong rừng âm u có tiếng người quát hỏi :

- Vị bằng hữu nào?

Mặc Thanh đi trước vội vàng dừng bước, nhẹ nhàng ẩn thân đằng sau một cây đại thụ, đồng thời hồi thủ chộp lấy Mật Bình Nhi, song song ngồi thụp xuống, cả hai ứng biến nhanh nhẹn vô cùng, không phát ra một tiếng động nhỏ !

Bên trong lập tức vang lên một tiếng "ủa nho nhỏ, rồi đột ngột cất cao giọng nói:

- vị bằng hữu nào, nếu không hiện thân chớ trách bồn toạ đắc tội !

"Lẹt x ẹt ! Lẹt x ẹt ! " Phía sau cây đại thụ chỗ Mặc Thanh và Mật Bình Nhi ẩn thân bỗng vang lên tiếng giày cỏ kéo lê dưới đất, hai người đều thất kinh lạnh người, không ngờ phía sau lưng lại có người ẩn thân!

Nhưng hai người ngạc nhiên chưa dứt bỗng phía sau lưng đã nghe tiếng mắng lớn :

- ĐỒ thỏ đế ngươi làm gì mà đứng một chỗ hò hét như vậy, La Hán lão gia đang đứng trước mặt người còn không thấy hay sao?

Vừa nói tiếng giày cỏ "lẹt xẹt, lẹt xẹt" lại vang lên, tiếng giày không nhanh không chậm cứ đều đều như tấu nhạc băng ngang rừng đi về phía tả.

Mặc Thanh với Mật Bình Nhi vội theo tiếng giày nhìn qua. quả nhiên thấy một lão hòa thượng rách rưới, tăng bào của lão thiếu cỗ, tay áo rách mướp, toàn thân lấm lem bụi đất, trên đầu chụp một chiếc mũ cũng rách bươm, che không hết mớ tóc bạc lún phún dài chừng hai tấc Trông dáng mạo lão, nào giống La Hán phật gia. chỉ thấy lão giống một lão khất cái đệ tử của Cái Bang hơn, hai người thấy vậy bất giác bụm miệng nén cười!

Nhưng hai người chưa kịp cười đã nghe thấy một tiếng quát vang như sấm:

- Lão trọc! Hôm nay đại gia quyết lấy mạng ngươi!

Véo ! Véo ! Véo !

Một loạt tiếng ám khí xé gió vang lên lập tức mấy chục điếm ngân quang nhắm ngay lão hòa thượng bắn tới như bay !

Lão hòa thượng tựa như không hay không biết vẫn đều đều lê giày cỏ như cũ, mắt thấy mấy chục mũi ám khí, ít ra cũng có quá nửa sắp trúng hết vào người lão !

Mặc Thanh với Mật Bình Nhi thấy vậy còn lòng dạ nào cười lão nữa. ngược lại khẩn trương như thấy mình sắp bị ám khí bắn trúng không bằng, nào ngờ hai người bỗng thấy hoa mắt một cái, mấy chục mũi ám khí đều tự dưng bay tán loạn rơi vào bụi gai rừng mất tung.

Lão hòa thượng vẫn cũng cứ bước đều, không thấy lão vung tay hay lạng người gì hết, cũng chăng biết lão làm cách gì mà tránh được đám ám khí của đối phương!

Mặc Thanh với Mật Bình Nhi kinh ngạc ngân người, bên kia kẻ bắn ám khí vừa sợ vừa tức, gã gầm lên một tiếng như hỗ đói, bỗng thấy một đạo ngân quang hình cầu vồng nhanh như ánh chớp quét tới sau lưng lão hòa thượng.

Lúc này hai người mới nhìn rõ kẻ tấn công lão hòa thượng là một lão nhân trạc ngũ tuần, râu xám dài ngang ngực, thân hình như tháp sắt, thanh bảo kiếm trong tay lão dài gần bốn thước, vừa xuất thủ đã thấy võ công phi phàm, quyết không thể kém hơn bọn Huyết Sát Lý Động!

Lúc này lão hòa thượng như đã phát hiện có kẻ địch công kích sau lưng, kêu lên một tiếng "ái dà rồi ôm đầu chạy, có điều chưa chạy được mấy bước, tựa như gấp gáp không cẩn thận, vấp phải rề cây té lăn quay.

Lão nhân râu dài cười lên ha hả nói:

- Thử coi phen này ngươi chạy đi đâu cho biết!

Thốt xong, từ trên cao đâm bổ xuống như chim ưng vồ mồi, huơ kiếm chém mạnh xuống bỗng nghe lão "ủa lên một tiếng kinh ngạc đề khí từ từ hạ xuống, hai mắt như đứng tròng, ngân người ra!

Bởi lão hòa thượng ở phía bên kia cây cổ thụ, nên Mặc Thanh với Mật Bình Nhi vô phương nhìn thấy, nhưng hai nàng thấy dáng lão nhân râu dài ngân người như hóa đá cũng có thể đoán được lão hòa thượng cố ý té đề mượn thế đào tẩu Đến đây Mặc Thanh với Mật Bình Nhi hai người chợt tinh ngộ thì ra lão hòa thượng nguyên là Phật môn cao tăng võ lâm kỳ nhân, lão cố ý dẫn dụ đối phương sang bên nhường đường cho hai người tiến vào rừng.

Thế là hai người không dám chậm trễ, vội vàng tung người nhắm vào rừng chạy như bay.

Mỗi người đi được ba. bốn chục trượng bên tai hai người bỗng vang lên tiếng nhỏ như muỗi - Trước mắt có mãng xà!

Với võ công của hai nàng nào lại đi sợ loài xà trùng rắn rết, rõ ràng là có người ngầm nhắc nhở phía trước có địch, thế nên hai người bất giác không hẹn mà nên cùng dừng bước.

Nhưng trong rừng không biết phương hướng đông tây nam bắc, lại vừa không có mục tiêu nhất định thì hai người biết đi đâu bây giờ?

Dừng lại trầm tư một lúc hai người dùng mắt thay lời trao đỗi một hồi, liền đỗi phương hướng đi về phía hữu.

- Phía này có chó !

Hai nàng vừa mới nhích động thân hình bên tai lại vang lên giọng nói nhỏ như muỗi kêu, bất giác giật mình quay người lại, không chút do dự hướng về phía tả bước đi. Bởi vì phía bên hữu không an toàn thì chỉ còn hướng đi bên tả.

không lẽ bảo hai nàng phải đi trở lui hay sao?

Nào ngờ mới đi được mấy bước vòng qua cây đại thụ, bên tai hai người lại vang lên tiếng kêu, vẫn giọng nói cũ:

- Hai con bé này quả không biết sống chết, ai đời lại đi ngay vào miệng cọp !

- Mặc Thanh với Mật Bình Nhi lại thất kinh dừng bước, đứng ngẩn ra giữa đường trường, ba phía không có lối đi, hay là quả thật bảo hai người phải quay ra sao? Nhưng hai người đã vào đến đây có lý nào lại quay ra giữa chừng như vậy! Không biết người này có hảo ý hay cố ý hí quỷ lộng thần !

Mặc Thanh vừa mới nghi ngờ chưa dứt, bỗng thấy Mật Bình Nhi ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, mặt mày rạng rỡ chỉ chỉ lên đồng thời hạ giọng ghé sát tai Mặc Thanh nói:

- Có lẽ người ấy bảo hai ta lên ngọn cây mà đi cũng chưa biết chừng, cớ gì hai ta không lên ngọn cây xem thử, biết đâu đó là con đường an toàn duy nhất!

Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn lên, cây đại thụ cao mười mấy trượng, tán lá rậm rạp vô cùng, dù không thể chuyền cành thâm nhập vào rừng ít ra cũng có chỗ ẩn thân tốt, thế là vội gật đầu tỏ ý tán đồng.

- Cẩn thận!

Lại một tiếng kêu cực nhỏ, nhưng không hề có ý ngăn cản, hai người bất giác cả mừng lập tức cẩn thân mượn thế leo lên.

Mặc Thanh vừa mới leo lên lưng chừng thân cây bỗng thấy cách đó mấy trượng, xuất hiện một đạo huyết quang từ dưới đất mọc lên, bất giác kinh ngạc ngưng mục nhìn kỹ lại.

Thì ra là một cây huyết trụ bằng cườm tay màu đỏ như máu, trên đinh có một viên huyết châu bằng nắm tay đang đảo lộn trên đầu cột.

Hạt châu màu đỏ tươi chói mắt nhìn vừa đẹp vừa ân chứa nét thần bí hãi nhân.

Mặc Thanh ngân người dừng lại, hai mắt như đứng tròng, nhìn kỳ quan trước mắt như hóa đá!

Bỗng Mật Bình Nhi kéo nàng một cái, Mặc Thanh giật mình như tinh cơn mê, vội đưa mắt ra hiệu hỏi có việc gì, bỗng thấy Mật Bình Nhi mặt mày thất sắc, đưa tay chỉ lên ngọn cây.

Mặc Thanh không biết đã xảy ra việc gì thấy thần sắc Mật Bình Nhi bất giác cũng thất kinh nhìn lên ngọn cây, nhưng chỉ thấy cành lá sum xuê nào có điều chỉ khác lạ~ Đang ngân ra không biết Mật Bình Nhi đã phát hiện ra điều gì, bỗng Mật Bình Nhi dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay Mặc Thanh có hai chữ:

- Có người!

Mặc Thanh trong lòng hơi hoảng, nhưng dường như nàng còn đang bán tín bán nghi, nhau mày nhìn Mật Bình Nhi ý ngầm hỏi:

"Làm sao biết được bên trên có người?" Mật Bình Nhi lại lấy ngón tay viết lên lòng bàn tay Mặc Thanh:

- Có tiếng động!

Quả nhiên Mật Bình Nhi vừa viết xong, bên tai đã vang lên tiếng thở dài, âm thanh cực kỳ nhỏ tựa như gió thoảng từ trên ngọn cây vọng xuống, nàng lạnh toát toàn thân !

Nhưng nàng lập tức nhận ra võ công của đối phương rất tầm thường theo tiếng thở dài mà suy đoán, võ công của đối phương còn kém hai nàng xa.

Hơn nữa hai nàng trèo lên cây, tay đã hết sức cẩn thận, nhưng dù sao cũng phát ra tiếng động, vậy mà đối phương không phát hiện ra. rõ ràng chỉ là một tên tiêu tốt tầm thường, có điều không biết đối phương ẩn thân trên ngọn cây là có ý đồ gì?

Thế là Mặc Thanh cũng bắt chước Mật Bình Nhi viết vào tay những suy nghĩ của mình. Mật Bình Nhi suy nghĩ một lát rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của Mặc Thanh, đồng thời hỏi lại phải tính làm sao.

Mặc Thanh lập tức trả lời, muốn len lén bất thần tập kích đối phương và dặn dò Mật Bình Nhi ở bên dưới thủ thế, nếu lỡ có xảy ra bất trắc thì kịp thời cứu viện!

Mật Bình Nhi tuy cũng muốn giành đi nhưng Mặc Thanh ở bên trên nên đành gật đầu ưng thuận Lần này đã biết bên trên có người nên Mặc Thanh càng cẩn thận hơn, tay chân nàng xuất động từ từ leo lên, hai mắt cứ chăm chăm không nháy, nhìn lên ngọn cây, hầu phát hiện chỗ ẩn thân của đối phương.

Quả nhiên trèo lên được hai trượng nàng đã nhìn thấy một góc áo của đối phương lộ ra bên dưới một chàng ba của thân cây.

Tiếp theo đó Mặc Thanh bỗng phát hiện ra trên chàng ba cây có cột ngang một tấm ván, bốn bên cũng có một số cành cây chắn lại, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ.

Người này nếu không biết võ công thì làm sao vào được tới đây, càng không thể leo lên được đến ngọn cây này.

Còn nếu biết võ công hà cớ gì lại phải cột một tấm ván lên ngọn cây như vậy?

Nếu cần một chỗ ngủ thì thiên hạ bao la không có một chỗ đề ngủ hay sao mà phải chạy đến chỗ này đề nằm ngủ? Đây há phải là một quái sự hãn hữu trên thế gian?

Mặc Thanh càng nghĩ càng thấy vô lý, nghĩ thầm: "Mặc kệ ngươi là ai, giết ngươi trước rồi hãy tính sau, trên thế gian vạn vật tranh nhau sinh tồn, vì an toàn của hai ta mà đành phải khai sát giới, hơn nữa còn phải làm sao cho ngươi không kịp kêu la. . . " Đang lúc suy nghĩ, nàng đã đến cách đối phương chưa đầy một trượng, vừa định rút kiếm kết liễu tính mạng đối phương, bất thời bất cân tay đụng phải cành cây nhỏ phát ra một tiếng "rắc", âm thanh đủ đề một người đang ngủ say giật mình thức dậy!

Mặc Thanh bất giác thất kinh vội nép người sang một bên ngưng thần giới bị, nhưng đối phương vẫn không động đậy chút nào, đến góc áo của hắn cũng không thấy động nhẹ một chút !

Mặc Thanh kinh ngạc, quay đầu nhìn kỹ lại thấy cành cây nàng vừa chạm vào, thì ra đó là cành cây được người ta vít cong gài sang một cành cây khác, nên vừa đụng nhẹ một cái đã bung ra huơ trong không khí phát ra tiếng động.

Xem cách sắp xếp thì thấy rõ người này vô cùng cân trọng, nhưng tại sao hắn vẫn bất động vô tri vô giác vậy? Không lẽ bên trong còn có ám tàng ngụy trá gì?

Cuối cùng một tiếng rên cực kỳ yếu ớt phát ra. Mặc Thanh thở dài một tiếng như vất được tảng đá ngàn cân treo trong lòng, thì ra người này bị thương trầm trọng, không thể cử động được, thảo nào người ta lại an bài cho gã kỹ càng như vậy. May thay nàng chưa lỗ mãng ra tay nếu không người này bị chết oan uổng rồi !

Một khi biết được đối phương bị trọng thương, Mặc Thanh không còn e dè nữa mà cứ nhanh nhẹn leo lên, tuy nhiên nàng vẫn vận chân khí lên toàn thân hộ thề, đề phòng bất trắc.

Khi nàng leo lên đến chạc cây, nhẹ nhàng vạch lá ghé mắt nhìn vào.

Bỗng!

Hoa dung biến sắc, hồn phách đều bay mất hết, tay chân bủn rủn, hai mắt chợt tối sầm lại, cả thân hình rơi thăng xuống đất!

Việc gì đã xảy ra Mặc Thanh nhìn thấy gì?

Thì ra nàng nhìn thấy một người mặt đã chuyên thành sắc đen toàn thân phủ lên như cái bị, nằm yên bất động như một xác chết !

Lại nữa người ấy không phải ai khác mà chính là người ngày thương đêm nhớ, tình lang Long Bình của nàng! Thảo nào vừa nhìn thấy nàng không ngất xỉu cho được !

Nàng cứ chắc mâm Long Bình sau khi được Thao Thiết đại bang chủ cứu đi, giải trừ hết chất độc, đang cùng với các lão anh hùng Cái Bang lên Hoàng Sơn, đang chờ cơ hội gặp mặt đề thỏa lòng mong nhớ. Nào ngờ không biết thần sai quỷ khiến thế nào lại gặp chàng ngay trên ngọn cây đại thụ này.

Hơn nữa thấy mặt Long Bình đã chuyên sang sắc đen, toàn thân sưng phù trông thật kinh khiếp, rõ ràng chất độc chưa được giải, tính mạng nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc, thử hỏi nàng sao chịu đựng nỗi cảnh tượng ấy?

Cũng may, thấy nàng có những động tác khác thường khiến Mật Bình Nhi biết có sự bất thường nên cũng vội vàng leo lên, chính là lúc Mặc Thanh hôn mê rơi xuống, Mật Bình Nhi thất kinh vội đưa tay đỡ lấy nàng ôm vào lòng.

Mật Bình Nhi thật thất kinh thật không bút nào tả xiết.

Vì cẩn thận đề phòng ám toán Mật Bình Nhi không dám leo lên tiếp, vội vàng lui người xuống đồng thời nhìn Mặc Thanh đang nằm trong lòng, thấy Mặc Thanh hai mắt khép hờ, thì ra đã hôn mê bất tinh rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây vẫn thấy không có động tĩnh gì, vội tìm một nhánh cây ngồi xuống vận công vào song chưởng xoa bóp cho Mặc Thanh.

Mặc Thanh từ trong cõi u linh trở về từ từ mở mắt ra. Khi nàng nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, bỗng nhớ lại tất cả sự việc trước lúc hôn mê, vội vàng vùng thoát khỏi tay Mật Bình Nhi rồi hướng ngọn cây leo lên!

Mật Bình Nhi không biết đã xảy ra việc gì, vội vàng ôm cứng Mặc Thanh.

- Buông tay!

Mật Bình Nhi chưa kịp hỏi đã nghe Mặc Thanh quát lớn một tiếng khiến nàng giật mình, rõ ràng Mặc Thanh đã bị kích động đến cùng cực bất kể hai người đang ở nơi long đàm hỗ huyệt.

Mật Bình Nhi sợ Mặc Thanh lại lên tiếng nữa. làm kinh động đến Thần Long Chư Thiên với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu hoặc giả lão nhân râu dài lúc nãy, bất kể là ai, một khi hai người bị phát hiện, hậu quả thật khó lường, thế nên vội vàng buông tay.

Lần này Mặc Thanh leo nhanh như gió, nháy mắt đã lên đến ngọn nơi chạc ba cây, bỗng nghe Mặc Thanh kêu lên một tiếng bi thiết:

- Bình ca!

Mặc Thanh chưa lên tiếng còn khá. Mặc Thanh vừa kêu lên khiến Mật Bình Nhi cũng thất kinh hồn phi vạn trượng!

Đến khi Mật Bình Nhi từ phía sau người Mặc Thanh nhìn thấy sắc khí chuyên sang màu đen trên gương mặt với toàn thân phát phù của Long Bình, suýt chút nữa nàng cũng rơi luôn xuống đất!

- Hức ! Bình ca. . . Bình ca. . . Bình ca. . .

Mặc Thanh bất chấp tất cả. bố nhào úp mặt lên người Long Bình ai oán khóc, Mật Bình Nhi tuy kinh hãi sợ đối phương phát hiện nhưng không dám can ngăn, thậm chí đến nàng cũng muốn khóc theo.

Mặc Thanh cô thân một mình trên cõi đời không còn ai thân thích, chỗ dựa duy nhất của nàng là Long Bình, nếu chàng có mệnh hệ nào thì nàng sống trên cõi đời này cũng không còn ý vị gì nữa!

Bỗng, mí mắt sưng phù tứn bầm của Long Bình khẽ động, đôi môi cũng mấp máy run run, nhưng mắt chưa mở ra được, miệng cũng chưa nói được tiếng nào.

Mật Bình Nhi thấy vậy cả mừng, nàng cũng bất chấp hiếm nguy vội lay Mặc Thanh kêu lớn:

- Mặc tỉ tỉ! Mặc tỉ tỉ! đừng khóc, Bình ca có lời muốn nói !

Câu nói của Mật Bình Nhi còn công hiệu hơn tiên đan thần dược, Mặc Thanh chợt nén đau nín bật, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đôi môi của Long Bình lại động đậy nhưng vẫn chưa phát ra được chút âm thanh nào.

Mặc Thanh vội lay Long Bình kêu:

- Bình ca! Bình ca! Bình ca muốn nói gì? Nói đi! Nói đi!

- Kẻ nào?

Bỗng từ đàng xa vang lại tiếng quát lớn, tiếp theo là tiếng gió động cấp tốc từ xa tiến lại gần.

Mật Bình Nhi thất kinh, nhưng Mặc Thanh tựa như không nghe thấy, vẫn lay Long Bình nói:

- Bình ca! Bình ca nói đi!

âm thanh nàng chăng những không nhỏ đi lại còn cao giọng hơn nữa.

Mật Bình Nhi quả thật vừa sợ vừa khẩn trương, nhưng vẫn không đành lòng lên tiếng can ngăn, mắt thấy kẻ địch đã đến gần, nàng sợ ba người khó lòng toàn mạng.

Cuối cùng Mật Bình Nhi nghiến chặt răng rút thanh Kinh Điện Kiếm trên lưng Mặc Thanh chuẩn bị toàn lực hộ vệ cho hai người, dù biết cô thân bất địch, nhưng xả thân vì bằng hữu cũng là việc đáng làm lắm vậy.

Mật Bình Nhi tay cầm kiếm từ ngọn cây tung người phi thân xuống đất, thấy một bóng người như tên rời nỏ nhanh như chớp phóng tới, Mật Bình Nhi không khỏi rùng mình thì ra không ai khác chính là Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, trên lưng mụ đóa hoa hồng đỏ bầm ngất ngưởng trông thấy khiến người không rét mà run !

Mật Bình Nhi vận công đề khí sẵn sàng nghênh địch. Ngay lúc ấy bỗng nghe hai tiếng hú như long ngâm xé không gian tiếp theo là tiếng chưởng chạm nhau.

ầm! ầm! tiếng kêu, tiếng quát tháo hỗn tạp loạn cả lên. Thì ra một trường ác đấu khốc liệt đã diễn ra phía trong rừng !

Trong thoáng chốc cảnh rừng yên tĩnh như cảnh chết đã bị chấn động ầm ầm như trời long đất lở Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nghe tiếng chưởng phong chạm nhau lập tức bỏ Mật Bình Nhi quay đầu chạy ngược đi, nháy mắt đã mất dạng trong rừng rậm.

Mật Bình Nhi thở ra như vừa cất được gánh nặng, thầm tạ ơn trời phật, nếu không mạng của ba người khó lòng bảo toàn, dù Long Bình không chết vì độc cũng táng mạng dưới tay Bách Hoa bà bà Đồng Sầu.

Mật Bình Nhi định thần lại bất giác cũng đưa mắt nhìn về phía trường ác đấu đang khai diễn đàng xa. bỗng phát hiện ra cột huyết trụ màu đỏ tươi mọc lên giữa rừng, đặc biệt viên huyết châu đỏ rực đang chuyên động nhanh như bông vụ trên đinh huyết trụ trông vừa hấp dẫn vừa thần bí khôn lường.

Tiếng quyết đấu kịch liệt chính là từ dưới huyết trụ truyền lại !

Nguyên Mật Bình Nhi định chạy đến xem cho rõ thực hư, nhưng lại lo lắng cho an nguy của Long Bình và Mặc Thanh.

Mật Bình Nhi quay đầu nhìn lên bỗng thấy cành lá che kín mít lúc này giờ bỗng tản ra. vừa nhìn đã thấy rõ Long Bình với Mặc Thanh hai người.

Lúc này Mặc Thanh đã ngưng khóc, lại còn dựa người Long Bình ngồi thăng dậy, chỉ trong nháy mắt đã biến thành người khác, đến cả dấu lệ trên mặt cũng đã lau khô !

Mật Bình Nhi còn đang ngạc nhiên chưa hết, bỗng phát hiện thấy Long Bình tuy vẫn còn nằm nhưng đã mở mắt ra. hai người bốn mắt nhìn chăm chăm không nháy.

Mật Bình Nhi cũng theo ánh mắt hai người nhìn qua. thì ra hai người đang chú mục nhìn viên Huyết Châu ở đàng kia!

Mật Bình Nhi bất giác lấy làm kỳ, hai người nhìn viên huyết châu không nháy mắt là ý gì?

Lẽ nào nơi viên Huyết Châu đó có có quan hệ gì đặc biệt lắm sao?

Càng kỳ lạ hơn là song mục Long Bình tinh quang long lánh, không thấy giống với người trúng kịch độc nằm liệt lúc nãy chút nào.

Bỗng viên huyết châu tăng tốc quay nhanh khôn tả. huyết trụ cũng đột nhiên thấp xuống gần thước, nhưng nháy mắt sau đã phục hồi nguyên trạng.

Biến cố xảy ra khiến Mật Bình Nhi cũng bị hấp dẫn nhìn dán chặt vào viên huyết châu, nhưng tiếng quyết đấu bên tai nàng càng lúc càng hung mãnh quyết liệt.

Bình! Bình!

Hai tiếng nỗ như thiên lăng địa liệt chấn động màng nhĩ Bỗng viên huyết châu như bị kích trúng một chưởng, từ trên đinh huyết trụ rơi xuống, còn huyết trụ cũng thấp xuống, thoáng chốc đã bị rừng cây che khuất không còn thấy gì nữa. !

Bên trên đã nghe tiếng suýt xoa của Mặc Thanh.

Mật Bình Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì vội vàng quay đầu nhìn lên thấy sắc mặt của Long Bình với Mặc Thanh khẩn trương dị thường dường như đại họa sắp giáng xuống đầu không bằng.

Mật Bình Nhi không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, đang định cất tiếng hỏi thử, bỗng thấy Mặc Thanh thở ra một hơi dài đôi mày liễu cũng giãn ra. thần sắc khẩn trương tạm thời biến mất, phục hồi thần thái nghiêm trọng lúc đầu.

Nhưng song mục Mặc Thanh vẫn cứ nhìn thăng nơi cũ, không thèm liếc nàng một cái.

Mật Bình Nhi bất giác cũng quay đầu lại nhìn, quả nhiên cột huyết trụ lại từ bên dưới nhô lên khỏi rừng cây, trên đầu trụ, huyết châu vẫn quay cuồng như cũ, nhưng màu sắc lại càng tươi thắm chói mắt hơn lúc trước.

Đến đây Mật Bình Nhi cũng nhận ra viên huyết châu này ân tàng một bí mật, lại có quan hệ cực kỳ trọng đại với mọi người, chỉ có điều nàng không biết chút gì về bí mật ấy mà thôi !

Ngay lúc ấy bỗng nghe một tiếng quát giọng như chuông ngân:

- ác tặc! Ngươi dám!

Tiếp theo tiếng quát một bóng người xám lướt qua. nhanh như điện xẹt, nhảy bổ tới ngang viên huyết châu trên đầu huyết trụ!

Bóng xám ấy giơ tay chụp vào khoảng không, viên huyết châu lập tức rời khỏi huyết trụ bay ngay vào lòng bàn tay hắn !

Mật Bình Nhi nhìn thoáng qua cũng biết bóng xám ấy không ai khác hơn là Thanh Long giáo chủ Thần Long Chư Thiên!

Mật Bình Nhi đã lờ mờ hiệu được viên huyết châu đối với mọi người có quan hệ cực kỳ trọng đại, giờ bỗng bị Thần Long Chư Thiên cướp đi, nàng càng kinh ngạc hơn là giọng quát kia chính là của sư phụ nàng, Cái Bang Thao Thiết đại bang chủ!

Đang lúc nàng còn đang kinh hãi chưa dứt, bỗng thấy viên huyết châu trong một sát na sắp lọt vào tay Thần Long Chư Thiên bỗng như bị một luồng kình lực đạo cực kỳ mãnh liệt đụng một cái, đột ngột lại từ bên tay lão bay vọt lên, thế vừa nhanh vừa mạnh, bay cũng vừa cao vừa xa khiến Thần Long Chư Thiên chộp vào khoảng không.

Nhưng không biết vô tình hay hữu ý, viên huyết châu rơi vào chỗ nào không rơi, lại bay ngay đến chỗ cây đại thụ ba người đang ẩn thân rơi xuống!

Mật Bình Nhi nhìn thấy bất giác cả mừng, tung người phóng lên giơ tay tiếp lấy, nhưng nàng cảm thấy viên huyết châu nóng như than hồng, nhất thời không kịp phòng bị, viên huyết châu luồn qua tay vuột đi .

Mật Bình Nhi cả kinh thất sắc, lạng người đứng xuống đất, nhưng đã thấy Mặc Thanh tay cầm chiếc ngọc bình bát đưa ra hứng lấy viên huyết châu sắc hồng choa mắt, nóng tựa than hồng, quay cuồng như vụ.

viên huyết châu tựa như vật sống khi rơi vào trong bình bát rồi vẫn còn xoay tròn không ngừng.

Mật Bình Nhi lấy làm lạ cất tiếng hỏi:

- Mặc tỉ tỉ! Tỉ tỉlàm sao biết được vật này nóng mà lấy bình bát hứng như vậy? Tỉ tỉcần nó đề làm gì?

Mặc Thanh vì gấp gáp không kịp trả lời Mật Bình Nhi chỉ nói:

- Bình muội, hãy khoan hỏi, một lát nữa muội muội khắc biết!

Vừa nói Mặc Thanh vừa tung người lên, hai tay bưng ngọc bình bát kê lại gần miệng Long Bình.

Long Bình lúc này đã khép hai mắt lại, nhưng khi Mặc Thanh đến gần chàng như đã biết được ngọc bình bát đã kề đến bên miệng, đột ngột mở lớn miệng, viên huyết châu lập tức như tự động nhảy lên lọt ngay vào miệng Long Bình !

Mật Bình Nhi cả kinh hai tay bưng mặt kêu - Nóng a! Nóng a!

Tiếng kêu chưa dứt, vội hé mắt nhìn lên thấy Long Bình đã khép miệng lại, ngậm viên huyết châu trong miệng, thu thần tịnh khí, toàn thân bất động.

Đến đây Mật Bình Nhi mới chợt hiệu ra.

Thì ra. viên huyết châu này nguyên có công hiệu trừ độc, trị thương đây quả thật là vật chí bảo trong thiên hạ. thảo nào mọi người tranh nhau cướp đoạt, thì ra chính là vì công dụng thần kỳ của nó.

Trong nháy mắt, bỗng nghe tiếng quát tháo chợt tản ra rồi hướng về cây đại thụ chỗ ba người ẩn thân chạy tới !

Mật Bình Nhi nghĩ đến Thần Long Chư Thiên với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không khỏi rung động toàn thân, đối phương thấy bảo vật đã thấy bảo vật đã bị tước đoạt nào chịu bỏ qua. nhất định sẽ đuổi tới tranh đoạt cho kỳ được Nhưng lại nghĩ đến có Thao Thiết đại bang chủ sư phụ nàng ở bên cạnh, nên cũng tạm yên lòng, với bản lĩnh thông thiên lệch địa của người thì chắc chắn có thể ngăn chặn được kẻ địch chứ chăng không.

Nhưng nháy mắt sau, Mật Bình Nhi lập tức cảm thấy sự thề có điều khác lạ.

Bởi tiếng quyết đấu trong rừng vẫn chưa dừng lại. Còn Thần Long Chư Thiên và Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đã nhanh như gió cuốn nhằm hướng này chạy tới, vậy ra quyết đấu với Thao Thiết đại bang chủ còn có kẻ khác nữa.

Mật Bình Nhi bất giác kinh hồn!

Bỗng tay nghe nhẹ hẫng, thanh kiếm trong tay đã bị người cướp mất, kinh hãi quay đầu nhìn lại thì ra kẻ tước kiếm chính là Mặc Thanh.

Chỉ thấy Mặc Thanh nhìn sâu vào mắt Mật Bình Nhi nói:

- Bình muội, Bình ca còn cần một khắc nữa mới bức hết chất độc trong nội tạng ra ngoài, hai ta phải bảo hộ cho chàng an toàn trong vòng một khắc, xuất hết toàn lực vì chàng chống địch một phen, chỉ trong một khắc thôi, bất cần công địch chỉ mong bảo toàn, chờ khi Bình ca tinh lại Chưa kịp dứt lời thì Thần Long Chư Thiên với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đã vượt trên ngọn cây phi thân tới nơi. Từ xa nhìn thấy hai người, Thần Long Chư Thiên bất giác kinh ngạc ủa lên một tiếng.

Mặc Thanh huơ kiếm bước lên mấy bước, chỉ mặt Thần Long Chư Thiên mắng:

- Chư lão tặc kia! Lẽ ra bản cô nương hôm nay vì oan hồn mười mấy mạng của Mặc gia.

lấy đầu ngươi rửa hận, nhưng nghĩ công dưỡng dục mười mấy năm trời nên tạm thời tha ngươi toàn mạng, còn chưa mau mau xéo đi cho khuất mắt ta!

Trên gương mặt Thần Long Chư Thiên thoáng hiện sát khí, nhưng lão không thèm nhìn Mặc Thanh, chỉ hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn đông ngó tây, tìm kiếm khắp nơi.

RÕ ràng Thần Long Chư Thiên còn đang lo tìm kiếm viên huyết châu nên không có thời gian đấu khâu với Mặc Thanh.

Nhưng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không trấn tĩnh được như vậy, mụ nghiến răng quát mắng:

- Tiện tì Như ngươi mà cũng dám lớn lối trước mắt ta. quả là không biết sống chết! Bồn giáo chủ hỏi ngươi, có thấy một viên hỏa đơn bay về phía này không? Nói mau !

Mặc Thanh tay nắm chặt đốc kiếm, ngưng thần giới bị, nhưng biết rõ hai nàng không phải là đối thủ của đối phương nên cố ý kéo dài thời gian, linh cơ chợt chuyên động, mặc cho Bách Hoa bà bà Đồng Sầu quát mắng, vẫn quay sang chỉ Thần Long Chư Thiên mắng:

- Chư lão tặc, ngươi có mau xéo đi hay không? Nếu còn chần chờ đừng trách bản cô nương không nghĩ đến nghĩa xưa. lấy mạng ngươi đề thanh toán nợ máu cho Mặc gia.

Lúc ở Phúc Dao Sơn, Thần Long Chư Thiên thấy võ công của Mặc Thanh tăng tiến hơn nhiều, tuy nhiên lão vẫn không coi nàng vào đâu, lần này nghe nàng mắng nhiếc lão vẫn giả đò điếc, không thèm đề ý cứ phóng mắt tứ phía tìm kiếm.

Bách Hoa bà bà Đồng Sầu thấy Mặc Thanh dám cả gan vô lễ với mụ nghe hỏi mà không trả lời, rõ ràng không coi mụ vào đâu, bất giác nộ hỏa bốc cao, không nhịn được nữa. "ào" một chưởng nhanh như chớp bố qua!

Mật Bình Nhi bất thần từ đàng sau một cây đại thụ xuất hiện, thuận tay đây ra một chưởng, luồng kình phong của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu bị chưởng phong của Mật Bình Nhi đánh dạt sang một bên vô hình vô tích!

Mật Bình Nhi cười nhẹ nói:

- Lão bà bà. lúc này ngươi vừa mới nói gì ta nghe chưa rõ, ngươi hỏi hắn không bằng hỏi ta.

ngươi nói lại lần nữa. nghe thử!

Lời nói của Mật Bình Nhi nghe hòa hoãn, lại thêm giọng nói của nàng ngọt ngào nghe rất êm tai, khiến nộ hỏa trong lòng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu giảm hết quá nửa.

Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đã từng biết mặt Mật Bình Nhi, nhưng lúc này nàng đã phục hồi chân diện mục là một thiếu nữ, khiến Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nhận không ra. hơn nữa một chưởng của nàng có thể hóa giải kình phong của mụ, chứng tỏ công lực cũng không vừa. có điều không biết nàng là nhân vật nào.

Thế nên Bách Hoa bà bà Đồng Sầu hơi nhíu mày nói:

- Ta hỏi các ngươi có thấy một viên Hỏa Đan, màu đỏ chói mắt từ trên rơi xuống, không biết rơi về hướng nào?

- Hỏa Đan?

Mật Bình Nhi nhăn tít đôi mày cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi tiếp:

- Viên Hỏa Đan đó thế nào? Lớn hay nhỏ?

Bách Hoa bà bà Đồng Sầu tức mình nhưng không làm sao phát tác được đành nén giận giải thích:

- To bằng nắm tay vậy, màu đỏ như máu, chính là viên hỏa đan của Linh Quy luyện cả ngàn năm nay . . .

Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nói tới đó chợt tinh ngộ, nếu đối phương không biết tức chưa từng nhìn thấy, có nói cũng bằng vô dụng. Chưa biết chừng đối phương đã biết rõ hư thực lại giả đò không hay cố ý hỏi đề dò la hư thực. Thế nên mụ lật đật ngưng lời.

Mật Bình Nhi vô tình biết được lai lịch của viên huyết châu, thì ra đó là hoả đan của Thiên Niên Linh Quy luyện thành, bất giác "à lên một tiếng kinh ngạc.

Nhưng tiếng "à của nàng lập tức khiến Bách Hoa bà bà Đồng Sầu tưởng lầm sự nghi ngờ của mụ là đúng, bất giác thất khiếu ra lửa quát lên một tiếng như hỗ gầm, đang định xuất thủ.

Bỗng nghe Thần Long Chư Thiên kêu lên:

- Xem kìa!

Theo hướng ngón tay chỉ của lão, bỗng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu phát hiện trên ngọn cây Long Bình đang xếp bằng ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm trọng, trong miệng đang ngậm vật gì, lập tức kêu lên:

- Không sai! Tên tiêu tử này đang mượn Hỏa Đan trừ độc, mau! Không được đề hắn nuốt vào bụng!

Dứt lời cả hai song song tung người nhảy lên thế vừa nhanh, vừa mạnh thân thủ ảo diệu phi thường Mặc Thanh với Mật Bình Nhi cả kinh cùng hét lớn một tiếng cũng song song phóng ngoi lên ngăn địch.

Nhưng với sức lực của hai nàng làm sao ngăn được hai tên cái thế ma đầu như hỗ đói đang vồ món mồi ngon.

Có điều hành động liều mạng ngăn chặn của hai nàng quả thật vượt ra xa ngoài trí tưởng tượng của Thần Long Chư Thiên với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu.

Đặc biệt thanh Kinh Điện Kiếm trong tay của Mặc Thanh uy mãnh kinh nhân, hàn quang toát ra lạnh buốt, khiến người không dám xem thường, bởi vậy trong nhất thời hai nàng đã chặn đứng thế công mãnh liệt của đối phương.

Thần Long Chư Thiên nộ khí xung thiên, gầm lên một tiếng, song chưởng xuất động, liên hoàn kích luôn sáu chưởng, định bụng đây lui Mặc Thanh đề rảnh tay tập kích Long Bình, giành lấy viên Hỏa Đan đang ở trong miệng chàng.

Nào hay, Mặc Thanh từ khi cùng Mật Bình Nhi luyện được thần công ở Tịnh Tâm Am, võ công tăng tiến kinh người, so với ngày trước quả đúng là một trời một vục!

Lại cộng thêm khinh công thân pháp ảo diệu "Vạn lý phiêu phong" do Mật Bình Nhi truyền thụ, thì sáu chưởng liên hoàn của Thần Long Chư Thiên làm sao bức được Mặc Thanh thối lui như ý nguyện được?

Hơn nữa hai nàng đã có chủ chương bất cầu thắng, chỉ cốt sao cầm cự kéo dài thời gian giao đấu, nên thanh Kinh Điện Kiếm trong tay nàng chỉ thủ mà không công.

Vậy nên Thần Long Chư Thiên dù có nội lực uy mãnh như Thần Long trong nhất thời cũng khó lòng bức Mặc Thanh thối lui được.

Lại thêm Thần Long Chư Thiên đối mặt với tên hậu sinh tiêu bối, không chịu lấy binh khí Oâ Long nhuyễn tiên ra đối địch, vô tình làm Mặc Thanh chiếm hết nửa phần lợi thế.

Ngược lại phía bên kia. Mật Bình Nhi đối địch với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu, thì hiềm cảnh xảy ra liên tiếp, bị đối phương công tới tối tăm mặt mũi.

Kỳ thực võ công của nàng quyết không kém Mặc Thanh, hơn nữa võ công của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu cũng kém hơn Thần Long Chư Thiên nửa thành, tại sao nàng lại bị đối phương công tối tăm mặt mày như vậy?

Thì ra trong tay nàng thiếu một món binh khí, nên phòng thủ có bề khó khăn.

Lại nữa Bách Hoa bà bà Đồng S ấu tâm trường hiểm độc, một khi xuất thủ toàn là sát chiêu chí mạng, trước nay mụ chưa hề đề ý đến thân phận danh vọng, khi muốn đạt thành ý nguyện chưa có một thủ đoạn đê hèn nào mà mụ lại không dám làm, thế nên đánh chưa được hai chiêu đã lấy binh khí thành danh, đóa huyết hoa hồng xuống.

Mật Bình Nhi trong tay không có binh khí, võ công lại kém hơn đối phương. Trong tình thế đối địch bất lợi như vậy, nếu không nhờ khinh công thân pháp thần diệu, sợ nàng đã táng mạng dưới tay Bách Hoa bà bà Đồng Sầu từ lâu.

Cứ như vậy nàng bị Bách Hoa bà bà Đồng Sầu từng bước từng bước bức lui đến dưới gốc cây chỗ Long Bình đang ngồi vận công trừ độc.

Có điều Bách Hoa bà bà cũng hơi uý kị, chỉ sợ một chưởng không đánh trúng, ngược lại khiến Long Bình nuốt luôn viên Thiên Niên Linh Quy Hỏa Đan vào bụng.

Nếu quả như vậy không phải là phí hết tâm cơ mà không vẫn hoàn không, ngược lại làm Long Bình nuốt mất Hỏa Đan vào bụng, công lực tinh tiến, chừng đó chỉ sợ muốn đào thoát cũng chăng kịp.

Bởi vậy mụ càng lúc càng công rát Mật Bình Nhi hầu tiến lại gần hơn chuẩn bị một chiêu kết liễu mạng sống Long Bình!

Chính ngay lúc Bách Hoa bà bà Đồng Sầu càng lúc càng tiến gần đến chỗ Long Bình nhưng chàng thì kịch độc trong người vẫn chưa trừ hết, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng trên ngọn cây phát ra một tiếng thở dài, tiếp theo là tiếng than:

- Xú nha đầu! Ngươi định làm gì đó?

Bách Hoa bà bà Đồng Sầu vốn sinh ra xấu xí dị thường, từ nhỏ đã bị người chòng ghẹo gọi là "Xú nha đầu." Mấy năm trước ở ngoài Bạch Cốt Lâm nghe lại một lần, đáng tiếc lần đó không tên ra tung tích của người gọi! Đến giờ chợt nghe lại một lần nữa. lại đúng ngay lúc khân yếu như vầy, thử hỏi mụ không kinh hãi hồn phách lên mây sao được?

Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đột ngột thử thế, nhảy về phía sau ngẩng đầu lên, trên đầu cành cây thưa thớt, nhìn sơ qua đã thấy hết, nào có bóng người nào đâu.

Trong lúc mụ còn đang ngơ ngác quay đầu tứ phía tìm kiếm bỗng nghe tiếng gió "ù ừ vô cùng mãnh liệt từ sau lưng mụ kích tới.

Tiếng gió "ù ừ tựa như muôn ngọn sóng trào, thế còn hơn nước vỡ bờ, khiến mụ bất giác rợn người!

Tiếng kình phong hung mãnh như vậy, quả là từ lúc biết võ công đến giờ, thân lâm bách chiến nhưng mụ chưa từng thấy qua. nên khiến mụ không dám khinh xuất chống đỡ, đành hít mạnh đề khí tung người ra hơn hai trượng.

Khi đã đứng vững, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người tập kích mụ vẫn là Mật Bình Nhi !

Nhưng trong tay nàng đã có thêm một nhánh cây dài hơn trượng, dường như nàng trong lúc cấp bách đã không kịp tuốt cành lá cứ đề nguyên nhánh như vậy múa tít quét tới.

Thì ra tiếng kình phong khiến mụ hoảng kinh mất vía là do các lá cây phát ra.

Một khi Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nhìn kỹ ra giận đến tóc tai dựng đứng, nộ hỏa muôn trượng, không ngờ đường đường một vị giáo chủ oai danh tột bực, nhất hô bá ứng lại bị mấy chiếc lá cây dọa đến mất mật, việc này nếu lỡ truyền ra giang hồ thì mụ còn mặt mũi nào mà đứng trong thiên hạ nữa!

Gầm lên một tiếng chấn động sơn lâm, Bách Hoa bà bà Đồng Sầu thế như hỗ phát cuồng, huy động binh khí nhanh như gió nhảy bổ đến tấn công Mật Bình Nhi! Mật Bình Nhi bè đại một cành cây làm binh khí quả không còn thời gian đề tuốt lá nữa. không ngờ lại thu được kết quả ngoài ý muốn như vậy.

Lúc này song thủ nắm chặt cành cây, dụng toàn lực đón dỡ thế công như vũ bão của Bách Hoa bà bà Đồng Sầu. Nhưng cành cây trong tay Mật Bình Nhi nào phải là đối thủ của món binh khí đặc dị của Bách Hoa bà bà. chỉ trong nháy mắt lá cây rơi lả tả.

Mật Bình Nhi không ngờ lại xảy ra chuyện nhưvậy!

Thì ra Mật Bình Nhi hai tay cầm cành cây múa may đón đỡ thế công của Bách Hoa bà bà.

vì cành lá rườm rà nên nặng nề chậm chạp, khi cành con với lá cây bị rụng hết, càng trở nên nhẹ nhàng linh hoạt hơn.

Chỉ qua bảy tám chiêu trên tay Mật Bình Nhi chỉ còn trơ lại một chiếc gậy, chứ không phải là một cành cây nữa.

Mật Bình Nhi cả mừng, cười lớn nói:

- Lão bà bà! Đa tạ! Đa tạ! Bây giờ cho ngươi xem đả câu bỗng pháp tổ truyền của Cái Bang!

Dứt lời, chiếc gậy trong tay nàng bỗng biến đỗi, trong nháy mắt đã thấy mấy chục bóng gậy cứ nhằm đầu Bách Hoa bà bà bồ xuống.

Pho Đả Câu bỗng pháp nguyên có mười tám thế, vốn là võ công trấn bang của Cái Bang, đời đời chỉ truyền cho bang chủ, chưa từng có chuyện truyền cho người thứ hai, nhưng bởi vì Mật Bình Nhi thân phận nữ nhi nên Thao Thiết đại bang chủ sủng ái hơn những người khác, đặc cách mang mười hai chiêu Đả Câu bỗng pháp truyền thụ cho nàng phòng thân, còn lại sáu chiêu tinh hoa thì chưa truyền.

Nhưng Đả Câu bỗng pháp quả thật danh bất hư truyền, một khi thi triển ra vừa nhẹ nhàng vừa uy lực kinh nhân, lại thâm ảo quỷ thần mạc trắc!

Tuy Mật Bình Nhi chưa luyện đến mức thu phát tùy tâm, hỏa hầu chưa đạt đến cảnh giới lộ hỏa thuần thanh, nhưng Bách Hoa bà bà Đồng Sầu cũng đã cảm thấy khó đối phó vô cùng.

Vậy nên song phương đấu một hồi vẫn chưa thấy ai chiếm được thượng phong.

Nhưng trong khi đó Mặc Thanh bên này lại bị Thần Long Chư Thiên chiếm mất thượng phong liên tiếp ngộ hiềm.

Bởi Thần Long Chư Thiên thấy liên tiếp mấy chiêu không bức được Mặc Thanh thối lui, bên kia Long Bình sắc mặt đã bớt màu đen, lại chuyên sang hồng nhuận, bất quá một khắc nữa là chất động bị giải trừ hết.

Một khi Long Bình trừ hết kịch độc, phục hồi công lực, chừng đó muốn ~ư(wl Hỏa Đan thì không phải chuyện dễ, nên lão cũng bất kể sĩ diện rút Thần Long Oâ tiên ra!

Lão vừa rút nhuyễn tiên ra tình hình lập tức biến đỗi, Mặc Thanh dù đã dùng toàn lực liều chết sống ngăn cản vẫn bị Thần Long Chư Thiên bức thối lui liên tiếp, còn ngọn nhuyễn tiên trong tay Thần Long Chư Thiên cũng sắp với tới tấn công Long Bình !

Ngay trong sát na nguy cơ đáo đầu, bỗng Long Bình thở ra một hơi dài, mở mắt ra. đồng thời cũng thổ viên Hỏa Đan ra cầm vào tay, cất tiếng cười ha hả nói :

- Các ngươi vì viên Hỏa Đan này đến đây sao?

chàng vừa lên tiếng cả Thần Long Chư Thiên lẫn Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đều thu binh khí dừng tay, nhìn viên hỏa đan không chớp mắt.

Nhưng viên Hỏa Đan bây giờ không còn sắc hồng chói mắt nữa mà bề mặt có một vòng khí màu đen tựa như đang nhả chất độc đã hút từ người Long Bình vậy!

Bỗng nghe Long Bình cất giọng sang sảng vọng xuống:

- Viên Thiên Niên Linh Quy Hoả Đan này tuy có thể khiến cho người tăng đến cảnh giới vô thượng, nhưng Long Bình này thật không cần nó, các ngươi cần thì cứ lấy đi.

Dứt lời vung tay ném mạnh ra xa!

Cái ném của Long Bình thế cực mạnh Hỏa Đan lập tức bị ném ra xa mấy chục trượng, Thần Long Chư Thiên với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu liền bỏ ba người, phóng mình đuổi theo phương Long Bình vừa ném.

Mật Bình Nhi nhìn thấy Long Bình ném viên Hỏa Đan về phía huyết trụ mọc lên giữa rừng lúc nãy, trong lòng bất giác thắc mắc vô cùng, bất giác buột miệng hỏi:

- Bình ca đã nói Hỏa Đan có thể làm cho công lực đại tiến, định đến hóa cảnh, tại sao ca ca lại không nuốt luôn, nhân cơ hội này trừ khử hai tên đại ma đầu mà lại . . .

Long Bình buông người đáp xuống đất, giơ tay ngăn không cho Mật Bình Nhi nói tiếp, mun cười đỡ lời:

- Bình muội muội, muội chưa biết đó thôi, Hỏa Đan này do Linh Quy tu luyện hàng ngàn năm mới luyện thành, trải qua không biết bao nhiêu nỗi gian truân mới có được, lẽ nào ta lại đang tâm tước đoạt thành quả cả ngàn năm khổ luyện của quái linh, lần này giải trừ chất kịch độc trong người, Long Bình ta đã tự thấy mãn nguyện lắm rồi!

Hơn nữa kịch độc trong người ta tuy đã giải trừ, nhưng công lực chưa hoàn toàn hồi phục, nếu nói trừ khử hai tên cái thế ma đầu này quả thật là vọng tưởng. Bởi vậy nhân cơ hội hoàn trả lại Hỏa Đan dụ cho chúng đi, tránh được một trường ác đấu như vậy chăng tốt hơn sao?

Long Bình dứt lời, đã thấy Thần Long Chư Thiên với Bách Hoa bà bà Đồng Sầu bỏ đi mất dạng liền ngẩng đầu thinh không xá mấy cái nói:

- Đại sư phụ! Người không thể cho đệ tử bái kiến một lần đề thỏa lòng mong nhớ bấy lâu hay sao?

- Trâu rừng con, mau chạy đi ! Nếu chưa chịu chạy lại phải còn phải khổ nữa! Lão hòa thượng ta còn phải kiếm cái gì bỏ vô bụng đã!

Tiếng nói còn chưa dứt phía xa xa đã nghe vang lên tiếng giày cỏ lê trên đất "Lẹt xẹt, lẹt xẹt!,, Mặc Thanh và Mật Bình Nhi không hẹn mà cùng Oà lên một tiếng nói:

- Thì ra lão hòa thượng chính là sư phụ của ca ca. mau đuổi theo!

Long Bình lắc đầu cười buồn nói:

- Nhị vị muội muội có thể thấy người một lần coi như có duyên vậy, nếu người không muốn hiện thân tương kiến thì có đuổi theo cũng bằng vô dụng nhưng chúng ta cũng nên rời khỏi chốn này, nếu không lại có thêm rắc rối !

Mật Bình Nhi bỗng nhớ đến sư phụ nàng Thao Thiết đại bang chủ, vội nói lên:

- Hãy khoan, sư phụ còn ở đâu đây !

Long Bình cười nói:

- Lệnh sư đã đi lâu rồi !

Mật Bình Nhi bỗng chau mày nói:

- Sư phụ muội sao không đến cứu mà bỏ mặc ca ca ở đây, không ngó ngàng gì tới vậy?

Long Bình bỗng nghiêm mặt nói :

- Lệnh sư trọng nghĩa bằng non đối với Long Bình ta ân đồng tái tạo tại sao lại nói bỏ mặc không ngó ngàng gì tới? Muội biết kẻ đối địch với người là ai không?

Mật Bình Nhi giật mình hỏi:

- Là kẻ nào?

Long Bình nói:

- Đó là âm Dương Song Thi, nếu chỉ có một tên thì quyết không phải là đối thủ của người, nhưng Song Thi hợp lực khiến lệnh sư cũng khó lòng đối kháng, đương nhiên người biết ta lấy được Hỏa Đan trừ độc, lại biết có nhị vị bên cạnh hộ vệ nên mới yên tâm bỏ đi, không khi nào vô duyên vô cớ bỏ mặc ta ở đây như vậy.

Mật Bình Nhi chợt sang lên nói:

- A! Thì ra viên Hỏa Đan từ trong tay Chư lão tặc bị đánh tuột ra chính là do ân sư ra tay !

Long Bình mỉn cười đỡ lời:

- Không phải, Bình muội lại sai rồi, lệnh sư ác đấu với âm Dương Song Thi thật ra không còn thời gian đề lo nhiều như vậy, đó chính là đại sư phụ của ta ra tay !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện