Trăng treo trên nền trời, ánh trăng sáng vằng vặc.

Sở Ly ngồi trên một chiếc thuyền. Ánh trăng chiếu sáng mặt hồ gợn sóng lấp lánh, Tuyết Lăng ngồi ở một đầu thuyền.

Sở Ly ngồi xếp bằng, trên gối đặt một chiếc cổ tranh. Bên cạnh có một chiếc chén bạch ngọc, trong chén là rượu ngon màu vàng kim, rượu sóng sánh theo nhịp lắc của thuyền.

- Tưng tưng…

Sở Ly gảy đàn.

Hai hàng lông mày dài của Tuyết Lăng nhíu chặt lại, sắc mặt nhăn nhó, nhẫn nhịn.

Tiếng đàn của Sở Ly thực sự chói tai, không có vần điệu, chắc chắn là chưa được huấn luyện chuyên môn, chỉ tùy ý gảy bừa.

Sở Ly thì tự cảm thấy hài lòng, hắn từng học thư pháp, đan thanh ở trong tự nhưng chưa học gảy đàn. Ban ngày nhìn Tiêu Kỳ gảy đàn, đột nhiên hắn nảy sinh hứng thú. Ánh trăng, nước hồ, mĩ nhân, mĩ tửu, dưới cảnh đẹp như vậy, gảy một khúc nhạc sẽ thật tao nhã biết bao.

Đáng tiếc hắn có thiên tài thế nào đi nữa cũng không gảy được một khúc nhạc hay, âm thanh gảy ra rất chói tai.

Sở Ly mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.

Tuyết Lăng thấy rất mất hứng, tiếng ồn thật khó chịu, nàng vội đứng dậy nói:

- Công tử, để ta!

Sở Ly ngẩng đầu mỉm cười nói:

- Ngươi biết gảy đàn!

- Biết đôi chút.

- Vậy thì được, ngươi gảy.

Sở Ly đẩy đàn đi, giống như có một bàn tay vô hình nâng lấy đàn nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Tuyết Lăng.

Tuyêt Lăng đưa tay đón lấy, thở phào một hơi, cuối cùng tai nàng ta cũng không bị giày vò nữa!

- Công tử muốn nghe khúc nhạc nào? - Phù hợp với cảnh đẹp hiện tại là được.

Sở Ly mỉm cười lơ đễnh, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Màn đêm thật tĩnh lặng, trời đêm trong xanh, xung quanh tĩnh lặng. Ngọc Kỳ đảo đèn đuốc sáng trưng, nơi này thật yên tĩnh.

Hắn tới đây để điều chỉnh tâm trí, ứng phó với sát ý do Kim Cang Độ Ách Thần Công sinh ra, điều chỉnh tâm trí giống như điều chỉnh dây đàn, cần căng trùng thích hợp.

Tiếng đàn réo rắt vang lên, từ từ truyền đi trong màn đêm yên tĩnh, men theo mặt nước vọng đi rất xa.

Hộ vệ trên Ngọc Kỳ đảo đều nghe thấy tiếng đàn nhưng không ai nói gì. Sở Ly là tâm phúc của tiểu thư, hắn chỉ cần không làm gì quá đáng bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở, coi như không nhìn thấy gì không nghe thấy gì, đó mới là đạo để giữ mình.

Sở Ly nhắm mắt, người khẽ lắc lư, lắng nghe tiếng đàn, tâm linh vừa sôi nổi vừa nhẹ nhõm.

Trong đầu hắn lại mường tượng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, một con mãnh hổ thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu giống như nhảy ra từ hư không, thực hiện các tư thế, sức mạnh cuồn cuộn từ trong bầu trời đêm đổ về, truyền vào người hắn.

Tiếng đàn réo rắt, Tuyết Lăng cúi đầu chăm chú gảy đàn, để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Sở Ly đột nhiên từ từ bay lên, ngồi trên không cách mặt đất một thước, áo xanh trên người bay phần phật như có gió thổi.

Tuyết Lăng nhìn thấy cảnh lạ nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên, tay vẫn không ngừng nhẹ nhàng gảy đàn. Trong tiếng đàn dìu dặt áo xanh của Sở Ly căng phồng lên, giống như cuồng phong thổi mạnh. Tuyết Lăng ngồi đối diện với hắn nhưng lại cảm thấy gió rất nhẹ nhàng, thổi lên mặt giống như đang vuốt ve.

Một canh giờ sau, Tuyết Lăng vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, ánh mắt trong veo chăm chú nhìn Sở Ly, thấy thần sắc của hắn vẫn bình thản giống như đang ngủ say nhưng ngồi xếp bằng trên không trung không hề phù hợp với đang ngủ.

- Phù…

Đột nhiên Sở Ly khẽ kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu từ từ truyền đi, vang vọng cả phủ Quốc Công.

Ánh mắt Tuyết Lăng lấp lánh, cảm thấy trên người hắn có bóng một con mãnh hổ thoáng ẩn thoáng hiện, chỉ vụt lên hai lần rồi biến mất khiến nàng ngỡ rằng mình hoa mắt.

Sở Ly mở mắt ra, người nhẹ nhàng hạ xuống thuyền, chậm rãi diễn luyện bảy mươi hai thức của Kim Cang Độ Ách Thần Công.

Tuyết Lăng thấy vậy biết rằng hắn đang ở trong thời điểm quan trọng, tuy hai tay nàng tê dại nhưng vẫn kiên trì gảy đàn.

Trong tiếng đàn du dương, Sở Ly diễn luyện hai lần sau đó từ từ thu thức.

Đột nhiên trên người Sở Ly kim quang phát sáng, sau đó đột ngột biến mất, thu hết vào trong người hắn, không để lại bất cứ dấu vết nào, hắn lại khôi phục lại bộ dạng không biết võ công.

- Tuyết Lăng, đa tạ!

Sở Ly ngồi xếp bằng xuồng, cầm chén bạch ngọc uống một hớp rượu, mỉm cười.

Tiếng đàn dừng lại, hai tay Tuyết Lăng rời khỏi phím đàn, khẽ run rẩy:

- Công tử, luyện thành công rồi chứ?

- Tăng thêm một tầng.

Sở Ly mỉm cười gật đầu.

Trên gương mặt lạnh lùng của Tuyết Lăng khẽ nở một nụ cười:

- Chúc mừng công tử!

- Công lao của ngươi không nhỏ… Tối nay ta sẽ giúp ngươi luyện công!

Sở Ly cười nói.

Nếu như không có tiếng đàn của nàng điều hòa tâm cảnh của hắn, hắn cũng không thể tăng lên một tầng khi luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.

Cùng với việc Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tăng lên một tầng, Kim Cang Độ Ách Thần Công tầng thứ ba cũng thuận thế đạt tới viên mãn, luyện gân đại thành, bước vào tầng luyện mạch.

Luyện gân xong giúp sức mạnh của hắn tăng lên gấp đôi, lực lớn vô cùng.

Tuyết Lăng không nói gì chỉ nhìn hắn, đôi mắt trong veo lộ vẻ hiếu kì.

- Giúp ta sao?

Tuyết lăng không hiểu.

- Ừm… Đã tới giờ tý, ngươi cũng nên vận công rồi.

Tuyết Lăng ngẩng đầu nhìn vầng trăng.

- Vậy chúng ta có về không?

- Ở đây luôn đi.

Sở Ly đứng dậy tới ngồi ở giữa thuyền, chỉ về phía đối diện:

- Ngồi ở đây, quay lưng lại với ta.

Tuyết Lăng rất hiếu kì nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng đứng dậy đẩy đàn ra, bước tới đối diện Sở Ly, quay lưng lại với hắn sau đó từ từ ngồi xuống, cách hắn một thước.

Hương thơm thoang thoảng bay vào khoang mũi, dáng người yêu kiều lọt vào tầm mắt, ánh mắt Sở Ly tránh nhìn vào vòng eo nhỏ bé và vòng mông đẫy đà của nàng:

- Ta giúp ngươi vận công, hãy thả lỏng tinh thần!

- Được.

Tuyết Lăng càng thêm hiếu kỳ.

Sở Ly đặt hai bàn tay lên lưng nàng, nội lực thuần khiết truyền vào người nàng từ lòng bàn tay, vận chuyển theo lộ tuyến tâm pháp của Thái Âm quyết.

Tuyết Lăng cảm nhận được nội lực của Sở Ly đang lưu chuyển, rất kì lạ.

Tốc độ vận chuyển nội lực của hắn rất nhanh, vận chuyển Thái Âm quyết không hề sai sót, tốc độ không chỉ nhanh gấp mười lần, giống như khác biệt giữa cưỡi ngựa và đi bộ.

Chỉ một lát, đan điền lập tức có cảm giác cương lên.

Sở Ly từ từ thu tay lại:

- Ngươi tự luyện một lượt đi.

Tuyết Lăng vận công, nội lực không hề trì trệ, vẫn giống như khi nàng tự luyện, chả mấy chốc đã vận chuyện một vòng kinh mạch, tu luyện của đêm nay bằng nàng tu luyện cả tháng.

Nàng quay đầu, tròn mắt nhìn Sở Ly.

Hai người ở rất gần nhau, nàng cảm nhận được hơi thở của Sở Ly, thấy có phần lúng túng, vội vàng nhích người ra.

Nàng vội vàng hỏi:

- Công tử vận công luôn nhanh như vậy sao?

- Ừm.

- Đây chính là khác biệt giữa thiên tài và người thường sao?

- Không chỉ có vậy.

Sở Ly mỉm cười:

- Tốc độ nội lực, độ lớn, độ dẻo dai của kinh mạch, dung lượng của đan điền và ngộ tính của cá nhân, có rất nhiều phương diện liên quan tới tu luyện.

- Tiểu thư nói tư chất của ta bình thường, thực sự kém vậy sao?

- Tiểu thư không gạt ngươi.

- Trước đây ta nghĩ rằng mình có thể cần cù bù thông minh nhưng…

Tuyết Lăng khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ.

- Nỗ lực sẽ tốt hơn là không nỗ lực.

Tuyết Lăng nói:

- Ta tu luyện cả tháng mới bằng công tử tu luyện một ngày, có chăm chỉ thế nào đi nữa…

Nàng chỉ biết lắc đầu, chán nản thất vọng.

- Tư chất của ngươi bình thường nhưng khá may mắn.

Sở Ly cười nói:

- Nếu như ngươi lười biếng, ta sẽ không giúp ngươi, vì thế cần cù bù thông minh là không sai, Tuyết Lăng hãy cố gắng hơn nữa!

Tuyết Lăng điều chỉnh lại tâm trạng, mím chặt môi hồng:

- Ta sẽ không từ bỏ!

Những tối sau, Sở Ly đều giúp nàng ta tu luyện.

Tu luyện Thái Âm quyết rất vất vả, lực tinh thần của Tuyết Lăng không đủ, tu luyện vô cùng khó khăn. Nhưng đối với Sở Ly thì đó không là vấn đề gì, tiến triển cực nhanh, có xu hướng một ngày đi ngàn dặm.

Ngoài Thái Âm quyết ra, Sở Ly còn truyền dạy cho nàng Tẩy Mạch quyết, dùng linh khí cỏ cây truyền vào cơ thể nàng để vận chuyển Tẩy Mạch quyết giúp kinh mạch của nàng mạnh mẽ dẻo dai hơn, có thể chịu đựng được sự vận công mạnh mẽ của Sở Ly.

Sở Ly giúp nàng vận công, một là vì muốn báo đáp nàng, hai là có ý bồi dưỡng. Nàng là thị nữ của hắn, võ công quá yếu sẽ rất phiền phức, võ công mạnh mới có có thể giúp đỡ được hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện