- Sao vậy? Lẽ nào Lý công tử sợ Thành ý của Thái mỗ không bằng Ngô chưởng quầy? Thái Mẫn Đức vội hỏi.

Lý Kỳ tự nhiên biết Thành ý mà y nói là chỉ đãi ngộ. Liền phất tay, cười đáp: - Viên ngoại quá lo lắng rồi. Vãn bối sao dám nghi ngờ thành ý của viên ngoại. Chỉ là.Lúc trước tại hạ lưu lạc đầu đường. Nếu không được Ngô đại thúc thu lưu. Chỉ sợ tại hạ đã sớm chết đói đầu đường. Mặc dù tại hạ không phải là anh hùng hảo hán gì. Nhưng cũng biết tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo. Ngô đại thúc có ơn cứu mạng với tại hạ. Tại hạ sao có thể vứt bỏ ông ấy lúc đang thời điểm khó khăn nhất.

Thái Mẫn Đức nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy thất vọng: - Nếu Lý công tử đã muốn báo ân, vậy thì Thái mỗ cũng không cưỡng cầu. Tuy nhiên, Phỉ Thúy Hiên luôn mở cửa đón chào Lý công tử.

Lý công tử lắc đầu cười: - Tại hạ xấu hổ không dám nhận.

- Nhưng Thái mỗ có một lời, không biết có nên nói hay không. Thái Mẫn Đức nói.

Lý Kỳ mỉm cười: - Xin viên ngoại cứ nói thẳng. Vãn bối có thể nghe viên ngoại dạy bảo, cao hứng còn không kịp, sao dám cự tuyệt.

- Ta nghe nói Lý công tử chính là đầu bếp của Túy Tiên Cư. Nhưng vì sao từ ngày đầu tiên ra, còn lại chưa từng thấy công tử lộ diện? Đầu bếp vẫn luôn là cháu của Ngô Phúc Vinh? Thái Mẫn Đức nghi ngờ hỏi.

Một chút tâm tư đó của Thái Mẫn Đức, Lý Kỳ tự nhiên tinh tường. Trong lòng hắn cười trộm. Lão hồ ly này đúng là chấp nhất. Muốn trăm phương nghìn kế châm ngòi mối quan hệ giữa mình và Ngô đại thúc.

Chỉ là lão tử đường đường là đầu bếp của khách sạn lớn năm sao. Sao có thể ngày nào cũng chỉ rán đậu. Huống hồ ta sắp trở thành lão bản của Túy Tiên Cư rồi. Những công việc tay chân đó đương nhiên là giao phó cho cấp dưới đi làm.

Lý Kỳ thở dài đáp: - Thực ra đây là việc nhà của Túy Tiên Cư chúng tôi, không nên nói với người ngoài. Nhưng tại hạ biết, cho dù không nói cũng không thể gạt được viên ngoại. Viên ngoại cũng biết, Ngô đại thúc tính tình thiện lương, hơn nữa rất nhớ tình bạn cũ. Cho nên ông ấy mới cho Ngô Tiểu Lục làm đầu bếp. Tiểu đệ rất lý giải.

- Quả nhiên là như thế!

Thái Mẫn Đức lộ vẻ tiếc hận, thở dài: - Lý công tử xem danh lợi như phù vân, Thái mỗ mười phần khâm phục. Chỉ là công tử không có ý hại người, nhưng phải có ý phòng người. Công tử nên tính toán tương lai của mình một chút.

- Đa tạ viên ngoại đã quan tâm. Tại hạ đương nhiên là hiểu. Cho nên vẫn không nói bí phương của món chao cho bất kỳ ai. Lý Kỳ khẽ cười đáp.

Thái Mẫn Đức vừa nghe, trong lòng vui mừng cực kỳ, vội rèn sắt khi nóng, nói: - Lý công tử, Thái mỗ có một kế, có thể đảm bảo công tử cả đời vô ưu.

- Vậy à, mời viên ngoại chỉ con đường sáng. Lý Kỳ rất Kinh hỉ nói.

Thái Mẫn Đức cười cao thâm: - Lý công tử, cậu vất vả làm chao là vì Túy Tiên Cư. Nhưng tiền lãi đều rơi vào trong túi của Ngô Phúc Vinh và Tần gia. Công tử nhận được cũng chỉ là vài đồng lẻ mà thôi. Vì sao công tử không dùng bí phương của món chao trực tiếp đổi lấy tiền tài. Một lần vất vả, nhưng nhàn nhã suốt đời.

Lý Kỳ vừa nghe, tuy trong lòng vui vẻ, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ kinh ngạc: - Ý của viên ngoại, chẳng lẽ là bảo tại hạBán bí phương cho người khác?

- Đúng vậy! Thái Mẫn Đức gật đầu, nói tiếp:

- Nếu công tử đồng ý, Thái mỗ nguyện lấy ra tám trăm xâu mua bí phương đó. Hàng ngày quý điếm bán hơn một trăm phần chao, cung không đủ cầu. Dù cho sau này tiểu điếm không bán chao, tin rằng cũng không ảnh hưởng tới sinh ý của quý điếm. Lý công tử làm như vậy, cũng không tính là bạc bẽo với Ngô chưởng quầy.

"Hừ! Chỉ có tám trăm xâu? Ngươi tưởng Lý Kỳ ta chưa từng thấy qua tiền chắc!"

Lý Kỳ làm bộ do dự một lúc, mới nói: - Đây có thể coi là một biện pháp hay. Chỉ là nói ra thật xấu hổ. Quê của tiểu đệ là một thôn nhỏ trong khe núi ở phương bắc. Trong nhà còn có cha mẹ già và bảy tám em trai em gái. Cả nhà đều trông cậy vào món chao để sống. Lần này tiểu đệ vượt qua ngàn dặm xa xôi tới Đông Kinh, cũng là muốn dựa vào bí phương đó để lập sự nghiệp ở đây. Giúp gia đình sống một cuộc sống tốt lành.

Bàn về cò kè mặc cả, Thái Mẫn Đức đâu là đối thủ của Lý Kỳ.

Lời này của Lý Kỳ, không đáp ứng y, cũng không cự tuyệt y. Hơn nữa càng không nói một chữ tới giá tiền. Nhưng lại rất ẩn ý nói cho Thái Mẫn Đức. Tám trăm xâu có thể đảm bảo cho ta cả đời không lo. Nhưng như vậy còn xa mới đủ. Ngươi phải để cho cả nhà ta một đời vô ưu. Thì ta mới bán bí phương này cho ngươi.

Thái Mẫn Đức nguyên lại cho rằng Lý Kỳ là dân hai lúa, không rõ sự đời. Mới quăng tám trăm xâu lừa dối. Nhưng hiện tại nghe hắn nói ẩn ý như vậy, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nhưng tám trăm xâu chưa phải là giá mà trong lòng y quy định. Nhíu mày suy nghĩ một lúc, cắn răng nói: - Thái mỗ rất bội phục lòng hiếu thảo của Lý công tử. Như vậy đi, tôi ra một nghìn năm trăm xâu mua lại bí phương của công tử. Không biết công tử định thế nào.

Lý Kỳ âm thầm vui vẻ. Hắn biết Thái Mẫn Đức đã nói cái giá trong lòng y. Nếu mình không đáp ứng, chỉ sợ xảy ra biến cố. Cho nên hắn làm bộ tự hỏi một lúc, liền ôm quyền, hướng Thái Mẫn Đức, nói: - Thái viên ngoại đã có thành ý như vậy. Nếu vãn bối lại từ chối, chính là vãn bối không phải. Được rồi, vãn bối liền nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích. Bán bí phương món chao cho viên ngoại.

- Vậy thì tốt quá. Tuy nhiên Thái mỗ có một yêu cầu nho nhỏ, mong công tử có thể thành toàn. Thái Mẫn Đức bỗng nói.

Điều này có chút vượt ngoài ý liệu của Lý Kỳ. Hắn quăng ánh mắt nghi hoặc sang.

- Tôi muốn làm phiền Lý công tử viết một bản khế ước. Ghi rõ tôi và công tử không thể lại bán bí phương này cho những người khác. Thái Mẫn Đức híp mắt nói.

"Mẹ nó! Thì ra lão hồ ly này muốn mình bán đứt bí phương. Khó trách lại sảng khoái như vậy. Quả nhiên không thể coi thường." Lý Kỳ xác thực từng nghĩ bán bí phương này cho nhiều người khác. Tuy nhiên việc này cũng không có gì cản trở kế hoạch của hắn. Hắn gật đầu đáp: - Đây là việc nên làm.

- Công tử quả nhiên sảng khoái. Chúng ta một lời đã định. Thái Mẫn Đức thấy Lý Kỳ đáp ứng, trong lòng liền thoải mái. Chỉ có điều cái giá này hơi cao.

- Một lời đã định! Chỉ là bí phương kia không trên người tiểu đệ. Cần phải quay về tiệm để lấy. Làm phiền viên ngoại chờ một lát. Lý Kỳ mỉm cười nói.

- Không vội, không vội. Để tôi phái người mang tiền tới quý phủ. Lúc đó công tử đưa bí phương cho Thái mỗ cũng được. Thái Mẫn Đức cười phất tay.

Như vậy vừa hợp ý của Lý Kỳ. Hắn lo lắng nếu như Thái viên ngoại lấy được bí phương xong, lại trở mặt không nhận. Tiền chao cháo múc vẫn là tốt nhất. Lúc này mới cười ha hả: - Vậy thì làm phiền Thái viên ngoại. Như vậy đi, bởi vì quá trình làm món chao này rất phức tạp. Lúc tại hạ mang bí phương tới, sẽ đích thân dạy đầu bếp trong tiệm của viên ngoại cách làm. Viên ngoại thấy thế nào? - Có thể được Lý công tử đích thân xuất thủ tương trợ, thì không gì tốt hơn. Thái Mẫn Đức cười ha hả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện