Sau khi dẫn Thẩm Phương Dục và Giang Tự tham gia hội thảo ở Mỹ xong, trưởng khoa Thôi thực hiện lời hứa hôm tiệc Trung thu cho hai người nghỉ 3 ngày.
Khi đó Thẩm Phương Dục xin trưởng khoa Thôi nghỉ 3 ngày vốn là vì tìm cơ hội gặp Dr.Kenn. Nhưng hiện tại Kenn đã hoàn toàn trở mặt, thế nên bất kể bọn họ dùng thân phận bệnh nhân người Trung hay là bác sĩ thì Kenn cũng sẽ không cung cấp tin tức quan trọng gì cho họ nữa.
Thẩm Phương Dục đơn giản thuê chiếc xe, định dẫn Giang Tự ra ngoại ô nước Mỹ hóng gió.
Sau khi Giang Tự nghe Thẩm Phương Dục nói rằng tiền mua vé máy bay là chú tài xế tóc đỏ cho hắn mượn thì anh nói muốn đi cảm ơn chú tài xế này.
Bạn cùng chung hoạn nạn gặp lại, chú tài xế tóc đỏ rất vui vẻ, còn chủ động làm tài xế chở bọn họ đi chơi cả ngày ở Mỹ.
Lúc trên xe, tài xế tóc đỏ lại nhắc tới chuyện bị cướp lần đó. Thường là sau tai nạn, có người sẽ bị PTSD nên không bao giờ muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng cũng có người ngược lại muốn chia sẻ nhiều hơn, hận không thể nói với tất cả mọi người những gì họ đã trải qua.
Hiển nhiên, tài xế tóc đỏ chính là người sau.
Lúc nói đến quyết định đuổi theo xe cướp, chú tài xế tóc đỏ cảm thán: "Đây là chuyện kích thích nhất đời này tôi làm đấy. Cảm giác bản thân như một anh hùng thật sự, vừa hưng phấn vừa sợ hãi."
Giang Tự nghe xong thì hỏi Thẩm Phương Dục: "Anh thì sao? Lúc đó anh có sợ không?"
"Cậu ấy không sợ." Chú tài xế tóc đỏ nói tiếp.
"Cậu ấy là người Trung gan dạ nhất mà tôi thấy. Cực kỳ bình tĩnh, tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ."
Giang Tự nghe xong thì nở nụ cười sâu xa, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục một cái.
Mặc dù da mặt hắn dày như tường thành nhưng Thẩm Phương Dục cũng không chịu nổi khi tài xế tóc đỏ khen ngợi như vậy. Vừa thấy Giang Tự nhìn qua, mặt hắn bùm một cái đỏ lên.
"Anh không có giỏi như chú ấy nói đâu. Chỉ là lúc đó quá nóng ruột, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện tài liệu nên không rảnh để sợ nữa. Nhưng thật ra sau đó... nghĩ lại vẫn thấy sợ lắm." Thẩm Phương Dục nói.
Khi gặp được những chuyện này rất khó tránh khỏi chút tâm lý may mắn. Máu nóng dâng lên một chút là rất dễ mất đi lý trí.
Thẩm Phương Dục mím môi, thẳng thắn nói: "Sau khi lấy lại được tài liệu thì trong lòng anh vẫn run rẩy không ngừng. Tưởng tượng chẳng may khi đó xảy ra chuyện gì thì em..."
Hắn còn chưa nói hết thì Giang Tự đã hiểu rồi.
Giang Tự nhịn không được chuyển sang tiếng Trung, giận dỗi nói: "Anh không thể nghĩ tới chính mình à?"
Rõ ràng là ba người đang trò chuyện nhưng chú tài xế tóc đỏ lại bị câu tiếng Trung này ngăn cách ở bên ngoài.
Sắc mặt của chú tài xế lập tức trở nên vi diệu. Mặc dù chú ta nghe không hiểu Giang Tự nói gì nhưng lại có thể thấy rõ vẻ mặt xúc động của Thẩm Phương Dục.
Vì thế cuối cùng chú tài xế tóc đỏ tiễn họ đến nơi, tranh thủ lúc Giang Tự xuống xe mà nhìn Thẩm Phương Dục với vẻ mặt "Tôi hiểu hết", sau đó nói với hắn: "Thoạt nhìn hình như cậu rất thích cậu ấy. Cố lên! Tôi đã giúp cậu hết sức rồi đấy."
Thẩm Phương Dục do dự một lát, không nói với chú ta rằng thật ra bọn họ đã là người yêu rồi.
Nhưng đến khi bước vào khách sạn, Thẩm Phương Dục mới phát hiện hắn đã xem nhẹ khả năng lý giải của chú tài xế tóc đỏ rồi.
Khách sạn này là một người bạn của chú tài xế mở. Bởi vì chú ta nhiệt tình đề cử nên Thẩm Phương Dục đồng ý vào ở vì dù sao cũng là người quen. Không ngờ được chính là chú tài xế tóc đỏ trực tiếp đặt cho bọn họ một căn phòng theo chủ đề đặc biệt.
Ngay khi mở cửa phòng khách sạn ra, Thẩm Phương Dục sửng sốt trong nháy mắt rồi lập tức đóng cửa lại, ngăn cản Giang Tự đang đi phía sau hắn.
Giang Tự nhìn vẻ mặt ngập ngừng của hắn, khó hiểu hỏi: "Trong phòng có quỷ hả?"
"Không có."
Giang Tự thẳng tay kéo hắn qua một bên. Thẩm Phương Dục không dám dùng sức với người đang mang thai nên đành để mặc anh mở cửa phòng ra, sau đó thấy đủ các loại đạo cụ còng tay, roi da, ghế điện...
Giang Tự: "......"
Ồ! Không phải trong phòng có quỷ mà là trong lòng Thẩm Phương Dục có quỷ.
"Anh thật sự vô tội mà!" Thẩm Phương Dục không còn đường chối cãi.
"Phòng này không phải anh chọn, anh cũng không nghĩ nó là kiểu này. Đều là chú tài xế kia đề cử đó."
"Ồ..."
"Em đừng ồ. Em tin anh đi, không phải anh chọn thật mà!" Thẩm Phương Dục khổ không nói nổi.
"Đi, chúng ta tìm ông chủ đổi phòng đi em!"
Thế nhưng sau khi bạn của chú tài xế tóc đỏ dẫn bọn họ đi xem từng phòng xong thì Giang Tự mới phát hiện, phòng của bọn họ là phòng đơn giản nhất rồi.
Quả nhiên người xưa nói rất đúng. Càng là người quen thì càng dễ bị hố.
Trời đã tối, vùng ngoại ô cũng không dễ tìm khách sạn khác. Đặc biệt nghĩ đến chuyện Thẩm Phương Dục gặp phải lúc trước, hai người ít nhiều gì cũng hơi sợ hãi.
Xét cho cùng nước Mỹ thật sự không phải một nơi thích hợp ra cửa vào buổi tối.
Chỉ ngủ một đêm... cũng không có chuyện gì lớn nhỉ? Giang Tự nghĩ.
Cũng đâu phải bọn họ chưa từng thân mật với nhau đâu. Bọn họ là người yêu hợp pháp, ngủ trong khách sạn tình yêu thì cũng đâu có vấn đề gì.
Bác sĩ Giang khuyết thiếu tư liệu phim ảnh gì gì đó nên cứ quyết tâm giả mù, tự động bỏ qua những dụng cụ tình thú có cảm giác tồn tại cực cao kia.
Mà bác sĩ Thẩm với vốn tư liệu riêng đa dạng phong phú hiển nhiên không thể bình tĩnh được như bác sĩ Giang. Hắn ngồi trên sô pha điên cuồng lướt điện thoại, đọc 3 luận văn liên tiếp cũng không thể nào xoá bỏ được những ảo tưởng khó nói trong đầu.
Phòng tắm dùng kính trong suốt, tiếng nước truyền ra rõ ràng khiến cổ Thẩm Phương Dục cứng đờ.
Giang Tự tắm xong bước ra, vừa lau tóc vừa nhìn hắn nói: "Anh đi tắm đi."
Thẩm Phương Dục nghe thấy giọng anh thì đỏ mặt gật đầu. Hắn vội vàng lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Cả quá trình đều cúi đầu, không dám nhìn Giang Tự dù chỉ một lần.
"......"
Cũng sắp làm cha rồi mà còn nóng nảy như vậy.
Giang Tự thở dài một hơi, tập trung đọc tin tức trên máy tính bảng.
Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Giang Tự theo bản năng nhìn lướt qua, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao vừa nãy Thẩm Phương Dục lại hoảng loạn như vậy.
Kính phòng tắm là kiểu trong suốt một mặt. Nói cách khác, bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong nhưng bên trong lại không thấy được bên ngoài.
.... Đệt!
Lúc này người đỏ mặt biến thành Giang Tự.
Anh xoay mặt đi, tim đập nhanh hơn một chút, trên mặt cũng nóng lên.
Trên bàn có chai nước anh mua lúc nãy. Giang Tự vươn tay định lấy nhưng không cẩn thận làm đổ mấy món đồ đặt trên bàn.
Anh khom lưng nhặt đồ lên, sau đó nhận ra đây là một lọ thuốc chưa mở.
Có thể là do bệnh nghề nghiệp nên Giang Tự hơi tò mò nhìn mấy lọ thuốc. Trên đó toàn là tiếng Anh, Giang Tự mới đọc được một nửa đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Nhưng anh còn chưa kịp đặt đồ xuống thì Thẩm Phương Dục đã tắm xong mở cửa đi ra.
Tay trái Giang Tự cầm một lọ rush*, tay phải cầm một hộp sildenafil* đối mặt với Thẩm Phương Dục. Hai người nhìn nhau một lúc rồi đồng thời lên tiếng.
Thẩm Phương Dục: "Em đang xem gì vậy?"
Giang Tự: "Sao anh mặc quần lót của em?"
Thẩm Phương Dục: "......"
Cuối cùng bác sĩ Thẩm bại trận trước.
Thấy mặt người đàn ông kia từ từ đỏ lên, Giang Tự tỏ vẻ bình tĩnh bỏ mấy lọ thuốc vào trong ngăn kéo. Sau đó im lặng vén chăn lên định nằm xuống giường.
Kết quả chiếc giường đung đưa một cái khiến hai người trầm mặc.
Giường nước ấm áp khẽ lắc lư theo động tác của Giang Tự khiến anh giật mình vô thức nắm chặt chăn.
Dáng vẻ ngón tay thon dài của người đàn ông nắm chặt chăn thật sự rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một vài hình ảnh bị cấm nào đó.
"Khụ......"
Thẩm Phương Dục hắng giọng nhìn anh: "Thế này ngủ được không?"
Giang Tự trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi hít sâu một hơi, tự nhủ không được tức giận.
Thẩm Phương Dục do dự một lát rồi vòng qua đầu giường khác, tay chân nhẹ nhàng cẩn thận leo lên.
Nhưng giường nước thật sự quá nhạy cảm, có nhẹ nhàng cách mấy cũng vô dụng.
Nằm trên giường này dủ chỉ ngáp một cái nó cũng sẽ chuyển động không ngừng. Nếu lỡ trở mình một cái thì càng rung lắc mạnh hơn nữa.
Rõ ràng bọn họ chỉ nằm yên không làm gì hết nhưng bầu không khí vẫn mờ ám kỳ lạ.
Giang Tự bối rối nhắm mắt lại, suy nghĩ lung ta lung tung một hồi. Một lúc sau, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, nhắc nhở Thẩm Phương Dục: "Hình như lúc nãy anh quên thay quần lót của em ra rồi."
Chiều cao và vóc dáng của bọn họ không khác nhau mấy nên kích cỡ quần áo cũng giống nhau. Bởi vì cạp quần co giãn tốt nên sau khi mang thai Giang Tự cũng chỉ mua lớn hơn 1 size mà thôi.
Quần lót của đàn ông con trai cũng chỉ có mấy màu đơn giản như đen xanh xám gì đó. Tất cả đều nhét chung vào một vali nên Thẩm Phương Dục lấy nhầm cũng dễ hiểu... Nhưng sau khi anh nhắc nhở xong mà hắn vẫn không chịu thay thì là như nào đây? Thẩm Phương Dục lại tỏ vẻ bất chấp tất cả nói với anh: "Anh cũng mặc rồi... em còn cần nữa à?"
Vốn dĩ khi nãy hắn định thay lại quần của mình nhưng thấy Giang Tự nằm lên giường làm hắn quăng chuyện này lên tuốt chín tầng mây.
Với tình huống cơ thể của hắn lúc này mà xuống giường thay quần lót thì... hình như không khác gì đang đùa giỡn lưu manh hết.
Thẩm Phương Dục không uống say nên vẫn còn cần mặt mũi.
"Cái anh đang mặc em cũng từng mặc rồi." Giang Tự còn hơi giãy dụa, muốn lấy cái quần lót đó về.
Không biết vì sao, chuyện đổi quần áo với Thẩm Phương Dục lại khiến lồng ngực Giang Tự ngứa ngáy như bị lông chim quét qua, vành tai cũng nóng lên khó hiểu.
"Xem như em tặng cho anh đi." Thẩm Phương Dục dụi dụi vào cổ anh: "Ngày mai anh sẽ cho em một bất ngờ nhé, được không em?"
"Bất ngờ hả?"
"Ừm." Thẩm Phương Dục hơi đổi tư thế, xoay người vòng tay qua muốn ôm Giang Tự ngủ từ phía sau.
Không ngờ giường nước lại bắt đầu lắc lư như điên.
"... Anh thật sự không cố ý đâu." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự vùi mặt vào chăn: "Ngủ đi!"
Anh làm như vậy vừa lúc để lộ vành tai trước tầm mắt của Thẩm Phương Dục.
Vành tai Giang Tự rất trắng, chỉ một chút xúc động cũng có thể khiến nó đỏ lên, thoạt nhìn có vẻ sờ rất thích.
Thẩm Phương Dục nhìn chằm chằm đến mơ màng, nhịn không được vươn tay xoa nắn vành tai anh.
"Anh làm gì đó?"
Giang Tự đá hắn một cái, sau đó lại bất mãn thúc thúc hắn. Không nghĩ tới giường nước lại lắc lư khiến anh vô tình đụng vào chân Thẩm Phương Dục.
Có hơi nóng...
Bầu không khí yên tĩnh trong giây lát.
Vành tai càng đỏ hơn.
Giường nước chắc chắn là phát minh thiểu năng nhất trên thế giới.
Thẩm Phương Dục: "Lần này thật sự không phải tại anh nhé!"
"Anh im đi!" Giọng Giang Tự ủ rũ truyền ra từ trong chăn.
Thẩm Phương Dục cũng định im nhưng không biết ma xui quỷ khiến sao lại nói một câu: "Nói đến thì bất ngờ của anh cũng có liên quan đến nước đấy."
Giang Tự: "......"
Không biết là vì câu nói của Thẩm Phương Dục trước khi ngủ hay bởi vì giường nước rung lắc suốt đêm không ngừng. Hay là bởi vì cảm xúc quá rõ ràng trong nháy mắt vô tình đụng phải nhau kia.
Lần đầu tiên Giang Tự nằm mơ một giấc mơ hiếm thấy.
Trong mơ trời mưa rất to, nước mưa rơi ồ ạt xuống chiếc ô trong suốt. Thẩm Phương Dục dỗ dành anh bỏ ô xuống, sau đó nói anh đây chính là bất ngờ hắn chuẩn bị.
Sáng sớm, Giang Tự im lặng nhìn quần ngủ của mình một lát. Sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục vẫn đang ngủ một cái.
Giấc mơ thật kích thích.
Tâm trạng thật phức tạp.
Nhận thức cũng sụp đổ.
Và mối tình Plato cũng đã biến chất.
...
Nhưng thật ra điều bất ngờ Thẩm Phương Dục nói là một chiếc du thuyền.
Lúc đó bọn họ đang đi dạo dọc bờ biển, đột nhiên Giang Tự nhìn thấy một chiếc du thuyền dưới hoàng hôn.
Du thuyền không lớn nhưng trang trí rất xinh đẹp. Thân thuyền màu trắng kết hợp với pha lê màu xanh biển. Bảy màu sơn vẩy lên tạo thành một chiếc cầu vồng rất lớn trên thân thuyền.
Boong tàu lộ thiên được ánh hoàng hôn màu cam bao phủ, kéo dài tàn ảnh trên mặt biển màu xanh, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng.
Phong cảnh đẹp đẽ đến mức Giang Tự nhịn không được lấy điện thoại ra chụp một tấm. Thẩm Phương Dục đột nhiên ghé sát tai anh thì thầm: "Em đi lên chụp cũng được đấy."
Giang Tự hơi bất ngờ buông điện thoại xuống. Người sau nở nụ cười nói với anh: "Vốn dĩ là thuê cho em mà. Bất ngờ đó."
Du thuyền vượt qua những con sóng màu trắng trên mặt nước. Hoàng hôn dần dần buông xuống chỉ còn lại bóng đêm lặng thầm.
Giang Tự đứng trên boong tàu, hơi ngửa đầu nhìn ánh sao mờ ảo, làn gió khẽ luồn qua mái tóc anh, vừa vui vẻ vừa thoải mái.
"Sao anh lại nghĩ đến việc thuê du thuyền vậy?" Giang Tự hỏi Thẩm Phương Dục.
"Chỉ là anh nhớ tới lúc chúng ta cùng nhau hát bài hát kia." Thẩm Phương Dục vịn lan can bảo hộ, nhìn Giang Tự với ánh mắt dịu dàng lưu luyến.
"Tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối. Chúng ta đã có nửa câu sau, vừa lúc hôm nay bổ sung nửa câu đầu luôn. Anh vẫn chưa ngồi chung thuyền với em lần nào đâu."
Gió biển tươi mát khiến Giang Tự rất thả lỏng. Nghe Thẩm Phương Dục nói xong anh hiếm khi trêu đùa hắn một câu: "Anh có nhiều quỹ đen quá nhỉ?"
Giá thuê một chiếc du thuyền không hề rẻ. Huống chi còn là một chiếc du thuyền xinh đẹp như vậy.
Thẩm Phương Dục cười giải thích: "Anh cũng không dám giấu tiền riêng đâu. Công ty nhà Hoắc Thành Xuân ở Mỹ kinh doanh mảng này mà. Anh nhờ cậu ấy giúp đỡ lấy giá hữu nghị thôi."
"......"
Ai gặp phải kiểu anh em như Thẩm Phương Dục đúng là xui xẻo tám đời.
"Anh em tốt ha!" Giang Tự bình luận.
"Đúng vậy. Bọn anh là anh em tốt 10 năm rồi, anh yêu đương cậu ấy giúp đỡ là chuyện hiển nhiên mà đúng không?" Thẩm Phương Dục nói đùa.
Giang Tự nghe vậy sâu xa nhìn hắn một cái: "Trước đó là ai tự xem thường mình ấy nhỉ? Giờ anh không muốn em đi đồng ý với người ta nữa à?"
"Không muốn." Thẩm Phương Dục mặt dày nói: "Trừ anh ra thì em không thể gặp được ai vừa đẹp trai vừa ưu tú hơn anh đâu."
Người này cứ có ai khen hắn thì hắn xấu hổ. Nhưng tự mình khen mình thì không đỏ mặt chút nào.
Giang Tự "xuỳ" một tiếng: "Vậy nếu anh là người thay lòng đổi dạ thì sao?"
"Vậy thì càng không thể! Anh cũng không thể gặp ai xinh đẹp và giỏi giang hơn em nữa."
Giang Tự quay mặt đi, chậm rãi nói: "Ai mà nói trước được."
"Nếu thật sự gặp được thì cũng không liên quan gì tới anh. Nếu thật sự có người càng xinh đẹp và giỏi giang hơn em xuất hiện thì tự nhiên sẽ có người càng đẹp trai và ưu tú hơn anh thích người đó. Đời này anh chỉ yêu đương với em, cũng chỉ yêu mình em. Đời này chỉ có hai chúng ta là thực lực ngang nhau, trời sinh một đôi. Đến ngài Hippocrates* cũng phải khen một câu xứng đôi đấy."
Giang Tự bị một đống lời tâm tình của hắn đập cho mơ màng không tìm ra nam bắc. Mãi một lúc sau anh mới nói: "Hippocrates cũng không có rảnh tới quản anh đâu."
"Còn nữa, anh xem nhiều quá rồi đó."
Lấy cả lời thoại phim ra hù anh.
Thẩm Phương Dục nghiêm túc nói: "Đúng là xem rất nhiều lần, nhưng cũng không nhiều bằng số lần anh nhìn em."
Gianh Tự bị lời hắn làm cho nhịn không được trợn trắng mắt một cái. Sau đó lại không kiềm được nhỏ giọng bật cười, cố gắng đè khoé miệng đang muốn cong lên.
Tiếng sóng biển xa xăm truyền vào tai Giang Tự vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng.
Anh bỗng nhiên nói với Thẩm Phương Dục: "Anh hát lại đi."
"Hửm?"
Giang Tự nhìn người yêu trên du thuyền: "Bài hát đó đó. Em muốn nghe anh hát lại."
Khi một người làm việc người đó giỏi nhất thì sự hấp dẫn sẽ vô thức tuôn ra.
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục nhẹ giọng hát, tựa như đã trở về sân khấu ở Tế Hoa hôm đó.
Ngày đó vì anh quá hồi hộp nên toàn bộ quá trình cũng không nhìn khán giả một lần nào. Chỉ nhớ kỹ dáng vẻ vừa tươi cười vừa hát của Thẩm Phương Dục mà thôi.
Đuôi mắt hắn hơi cong lên, trời sinh đã mang ý cười. Đôi mắt kia rất sáng, giống như chứa đựng cả ánh trăng rằm.
Hai người vai kề vai ngồi trên boong tàu, cầm ly nước ấm cảm nhận làn gió thổi trên biển. Trời còn chưa tối hẳn nhưng ngọn hải đăng nơi xa xa đã sáng lên. Giai điệu quen thuộc nghe có vẻ trống trải trong gió đêm, dù chỉ tuỳ ý hát lên nhưng vẫn khiến lòng người rung động.
Giọng Thẩm Phương Dục hơi trầm, nhưng mỗi câu hát đều chạm đến cõi lòng Giang Tự.
Qua thật lâu, giọng hát bên tai dần dần nhỏ đi. Ngay khi Thẩm Phương Dục hát xong bài hát thì bên bờ biển cách đó không xa đột nhiên bùng lên một chùm pháo hoa.
Giang Tự bất ngờ dời tầm mắt từ khuôn mặt Thẩm Phương Dục lên bầu trời. Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng màn đêm tăm tối.
"Thích không em?" Thẩm Phương Dục che lỗ tai cho anh, nở nụ cười hỏi anh.
"Đây cũng là Hoắc Thành...."
"Không liên quan đến cậu ấy. Là anh chuẩn bị."
"Thành phố A và thành phố B đã cấm pháo hoa rất nhiều năm. Anh nghĩ chắc đã lâu rồi em cũng chưa thấy pháo hoa nên lúc biết bên này cho phép thì anh đã chuẩn bị một chút."
Thẩm Phương Dục huýt sáo một tiếng rồi vẫy tay với người giúp đỡ phóng pháo hoa trên bờ. Chỉ là không biết đối phương có thấy hay không thôi.
Giang Tự vẫn luôn cho rằng du thuyền chạy ngẫu ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng lúc này anh mới biết hoá ra Thẩm Phương Dục đã sắp xếp tuyến đường trước cả rồi.
"Du thuyền này sẽ chạy từ đâu đến đâu vậy anh?" Giang Tự hỏi.
Dưới bầu trời đầy pháo hoa, đủ loại đèn màu chiếu lên khuôn mặt của Thẩm Phương Dục. Hắn đứng lên chống hai tay lên lan can bảo hộ, nhìn ra mặt biển vô tận.
"Nếu em đồng ý lời cầu hôn của anh thì nó sẽ đi thẳng đến thị trấn H."
"Anh đã hẹn trước với ngài thị trưởng rằng sẽ tổ chức hôn lễ vào 9 giờ sáng mai. Nhiếp ảnh gia Reisa và tài cế Vincent sẽ đợi chúng ta ở cảng."
"Sau đó chúng ta sẽ cùng thề nguyện dưới sự chứng kiến của mục sư, rồi trao đổi nhẫn và hôn môi... Sau đó nữa chúng ta sẽ dùng bút máy màu đen ký tên của chúng mình lên tờ giấy hôn thú."
"Nếu em từ chối thì chúng ta sẽ ở đây xem xong màn pháo hoa này. Đợi đến khi mặt trời mọc lên anh đảm bảo chúng ta sẽ an toàn trở lại địa điểm chúng ta đã xuất phát hôm nay."
Thẩm Phương Dục quay đầu nhìn Giang Tự đang ngồi trên boong tàu, sau đó lấy một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ từ trong túi ra, nở nụ cười.
"Mặc dù kết hôn ở nước ngoài cũng không có hiệu lực gì ở trong nước. Nhưng... anh chỉ muốn có một nghi thức cùng với em."
Thẩm Phương Dục mở hộp ra, theo tiếng "cách" vang lên, một đôi nhẫn trơn giống hệt nhau xuất hiện trước mặt Giang Tự.
Thẩm Phương Dục cầm hộp nhẫn giơ ra trước mặt anh, hỏi: "Vậy nên ngài Giang, em có muốn kết hôn với anh không?"
Người đời đã quen với mặt trời chói mắt, mặt trăng hiền hoà. Cứng mềm kết hợp, âm dương giao hoà. Kim Đồng phải đi với Ngọc Nữ, tài tử phải xứng với giai nhân...
Nhưng ngoại trừ những câu chuyện tình yêu tốt đẹp thường thấy đó thì ở một góc nào đó của thế gian, vẫn còn hai mặt trăng thưởng thức lẫn nhau, hai mặt trời soi sáng cho nhau.
Giang Tự vươn tay ra, Thẩm Phương Dục lập
Tức nắm lấy tay anh kéo anh đứng dậy.
Giang Tự cầm ly nước giữ nhiệt đứng bên cạnh Thẩm Phương Dục, mặc kệ gió biển thổi qua cổ áo anh, mang theo mùi hương nước xả vải thanh mát nhẹ nhàng quét qua gương mặt anh.
Không quỳ một gối, không có nhẫn kim cương loá mắt, cũng không có câu "Gả cho anh được không em?"
Ngài Thẩm chỉ bình tĩnh đứng sóng vai với anh, cầm một đôi nhẫn giống hệt nhau hỏi anh có muốn kết hôn cùng hắn hay không.
Thẩm Phương Dục không hiểu Giang Tự 100%.
Nhưng chỉ cần Thẩm Phương Dục tự hiểu chính mình là hắn có thể hiểu Giang Tự được 80% rồi.
Ví dụ như Giang Tự thích kiểu yêu đương như thế nào. Thích nói về hôn nhân ở thời điểm nào và bằng cách như thế nào.
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục rồi bỗng nhiên bật cười. Khoé miệng anh cong lên, đáy mắt cất giấu ý cười.
"Anh có nghĩ tới cảnh nếu phẫu thuật thất bại thì anh vừa kết hôn 3 tháng đã trở thành người goá chồng không?" Giang Tự nói với Thẩm Phương.
"Nếu không còn em nữa thì anh hoặc goá chồng cả đời hoặc độc thân cả đời." Đáy mắt Thẩm Phương Dục cũng nhiễm ý cười.
"Đương nhiên anh chọn cái trước."
Khi bọn họ có thể bắt đầu nói với cái chết một cách trêu đùa, và khi bọn họ có thể bắt đầu lấy cái chết để nói về tình yêu thì có lẽ đó là lúc bọn họ có thể bắt đầu một cuộc hôn nhân rồi.
Giang Tự nhận lấy hộp nhẫn, hết mở ra lại đóng vào.
Cuối cùng anh dựa vào lan can màu trắng, trên mặt biển xanh thẳm mênh mông, xoay người nói với Thẩm Phương Dục.
"Vậy anh để du thuyền tiếp tục chạy đi."
———
*Sildenafil: là một loại thuốc kê đơn thông dụng được sử dụng để điều trị rối loạn cương dương và tăng huyết áp động mạch phổi ở người lớn với 2 biệt dược là Viagra và Revatio.
*Thuốc kích dục nam RUSH: là sản phẩm chiếm được vị thế trên thị trường với những công dụng tuyệt vời. Sản phẩm thuốc kích dục nam này sẽ đảm bảo được độ nhạy cảm, độ mạnh và an toàn tuyệt đối với người sử dụng. Nước hoa không màu, không mùi vị vô cùng tiện lợi sử dụng.
*Hippocrates: được xem là cha đẻ của Y học và là người thầy thuốc vĩ đại nhất lịch sử thời Hy Lạp cổ đại.
———
Cầu hôn rồi ô yeeeeeeeee 🎉
Danh sách chương